Phi Trường epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Phần II .01
oe Patroni một lần nữa trở lại chiếc xe ấm áp của mình và gọi điện thoại đến sân bay. Người trưởng ban bảo trì của hãng TWA báo cáo rằng con đường giữa anh và sân bay vẫn bị kẹt bởi vụ tai nạn giao thông, làm anh chậm trễ, nhưng có vẻ sắp được giải tỏa. Anh thắc mắc là chiếc 707 Aéreo-Mexican, còn mắc kẹt trong bùn ngoài sân bay hay không? Vâng, anh đã được thông báo là nó vẫn mắc kẹt; hơn nữa, cứ sau vài phút, mọi người quan tâm đều gọi TWA để hỏi anh đang ở đâu, và bao lâu nữa anh mới đến, vì sự giúp đỡ của anh rất cần thiết.
Không chờ đợi sưởi cho hết lạnh, Patroni lại rời khỏi xe và vội vã xuống đường xa lộ đến nơi xảy ra tai nạn, qua tuyết vẫn còn rơi và lầy sâu dưới chân.
Hiện tại, cảnh xung quanh chiếc xe đầu kéo bị nạn trông giống như một thảm họa được dàn dựng cho một bộ phim màn ảnh rộng. Chiếc xe như con voi ma mút vẫn nằm nghiêng, chặn cả bốn làn đường giao thông. Đến bây giờ, nó hoàn toàn bị tuyết bao phủ và không có bánh xe nào chạm đất, như một con khủng long chết lăn giữa đường. Đèn pha và đèn quay nhấp nháy, được hỗ trợ bởi tuyết trắng, khiến khung cảnh sáng rực như như ban ngày. Đèn pha nằm trên ba chiếc xe kéo vừa được điều đến theo lời khuyên của Patrôni. Những ngọn đèn quay nhấp nháy trên mui mấy chiếc xe cảnh sát tiểu bang, trong đó có một vài chiếc mới xuất hiện. Có cảm tưởng mấy ông cảnh sát chỉ chăm chăm lo cho mấy cái đèn nhấp nháy đó làm việc. Kết quả giống như màn trình diễn pháo hoa tuyệt vời vào ngày Bốn tháng Bảy.
Sự xuất hiện của một đội quay phim truyền hình một vài phút trước đó, đã làm tăng thêm hiệu ứng phim trường. Chiếc xe của họ cứ nghênh ngang cùng với tiếng còi inh ỏi và đèn hiệu nhấp nháy bất hợp pháp, tiến vào từ ngoài lề đường trong chiếc xe thùng được trang trí bằng logo của hãng WSHT. Như thường lệ, bốn anh chàng quay phim bắt đầu khua tay múa chân ra lệnh, làm như cái tai nạn này được xếp đặt dành riêng cho họ và tất cả những việc khác phải phục tùng ỷ muốn của họ. Các cảnh sát viên không những không để ý đến chiếc đèn nháy lắp trái phép trên mui chiếc xe thùng, mà còn ra hiệu cho những chiếc xe kéo di chuyển theo lệnh của nhóm quay phim.
Trước khi trở lại xe để gọi điện thoại, Joe Patroni đã cẩn thận bố trí những chiếc xe kéo vào những vị trí giúp chúng có hợp lực tốt nhất, để cùng nhau di chuyển chiếc xe tải bị nạn. Khi anh rời đi, các tài xế xe kéo và người phụ việc đang kết nối các dây xích nặng nề mà anh ta biết sẽ mất thêm vài phút để đảm bảo an toàn. Cảnh sát tiểu bang đã vui mừng với sự giúp đỡ của anh, và một trung úy cảnh sát vạm vỡ, vào thời điểm đó phụ trách tại hiện trường, đã nói các tài xế xe kéo theo làm theo hướng dẫn của Patroni. Nhưng bây giờ, thật không ngờ, các dây xích đã được gỡ bỏ, ngoại trừ một sợi mà một kiểm soát viên xe kéo đang cười toe toét dưới ánh đèn pha sáng rực, đèn flash và một máy quay TV cầm tay tập trung vào hắn, vừa loay hoay tháo nốt.
Đằng sau máy quay phim và những chiếc đèn pha là một đám đông người, thậm chí còn đông hơn trước, tập hợp từ các xe cộ đang bị kẹt. Hầu hết đều đang xem quay phim TV một cách thích thú, quên đi sự thiếu kiên nhẫn trước đó của họ và sự khốn khổ lạnh lẽo của màn đêm.
Một cơn gió bất chợt tạt tuyết ướt vào mặt Joe Patroni. Tay anh xốc cổ áo choàng lông lên nhưng quá muộn. Anh cảm thấy tuyết thấm vào và tan ra trong áo anh. Bỏ qua sự khó chịu, anh sải bước về phía trung úy cảnh sát tiểu bang và yêu cầu, “Đứa chó chết nào xoay lại những chiếc xe kéo thế? Đặt xếp hàng như thế thì đến cục cứt chúng cũng đếch kéo được, mà chỉ có húc vào nhau thôi”.
“Tôi biết, thưa ông”. Viên trung úy vai rộng và cao chót vót bên dáng người thấp bé, gầy gò của Patroni, có vẻ lúng túng thoáng qua. “Tuy nhiên, những gã bên truyền hình muốn có một cảnh quay tốt hơn. Họ đến từ một đài truyền hình địa phương, và đó là tin tức tối nay - tất cả về cơn bão. Tôi xin lỗi”.
Một trong những phóng viên truyền hình - rúc vào một chiếc áo khoác nặng nề - đang vẫy gọi viên trung úy vào quay phim. Trung úy ngẩng đầu lên và phớt lờ tuyết rơi, bước đi đầy quyền lực, nhanh nhẹn về phía chiếc xe tải là trung tâm của bộ phim. Hai cảnh sát khác theo sau. Trung úy, cẩn thận giữ mặt hướng về phía máy quay phim, bắt đầu đưa ra chỉ dẫn, bằng cử chỉ, cho kiểm soát viên xe kéo, những chỉ dẫn phần lớn là vô nghĩa, nhưng trên màn hình TV sẽ trông rất ấn tượng.
Trong khi đó, nhớ rằng cần phải đến sân bay nhanh chóng, người trưởng ban bảo trì thấy sự tức giận của anh tăng lên. Anh sắp sửa chạy ra ngoài, đập vỡ tất cả máy quay TV và đèn. Anh có thể làm được điều đó. Theo bản năng cơ bắp anh siết chặt, hơi thở gấp gáp. Sau đó, với một nỗ lực, anh cố kiểm soát bản thân mình lại.
Một đặc điểm của Joe Patroni là một người tính nóng như lửa; nhưng may mắn thay, không dễ làm anh nổi giận, nhưng một khi nó đã xảy ra, thì anh quên hết tất cả lý trí và logic. Việc kiểm soát sự nóng nảy của anh là điều anh đã cố gắng học hỏi trong suốt những năm tháng trưởng thành nhưng không phải bao giờ cũng thành công. Nhưng bây giờ chỉ cần nhớ lại một trường hợp là anh biết tự kiềm chế.
Có một lần anh đã không kiểm soát được mình. Kết quả, mãi mãi về sau, luôn ám ảnh anh.
Trong Lực lượng Không quân của Thế chiến II, Joe Patroni từng là một võ sĩ nghiệp dư đáng gờm. Anh là võ sĩ quyền anh hạng trung trong sư đoàn và tại một thời điểm, tham dự giải vô địch quyền anh Không quân, tại chiến trường châu Âu.
Trong một trận đấu được tổ chức ở Anh ngay trước cuộc đổ bộ Normandy, anh đã đối đầu với một đội trưởng tên là Terry O'Hale, một người Boston cứng rắn, lưu manh có tiếng trong cũng như ngoài võ đài. Joe Patroni, khi đó là một binh nhất, thợ máy hàng không trẻ, biết O'Hale và không thích hắn ta. Sự không thích sẽ không có vấn đề gì nếu O'Hale, như một phần được tính toán trong chiến thuật trên võ đài của hắn ta, đã không thì thầm liên tục, “Mày, thằng Ý bẩn thỉu... Sao mày không chiến đấu ở phía bên kia, mẹ mày yêu Eytie [16] mà? Mày vui sướng khi chúng bắn rơi máy bay của tụi tao xuống, phải không? Thằng Ý con?” và những thứ khó chịu khác. Patroni đã bỏ ngoài tai những lời lăng nhục ấy, cho đến khi O'Hale, bất chấp cả luật, đấm anh hai cú đánh thấp gần háng liên tiếp, mà trọng tài đang vòng ra phía sau, không quan sát được.
Sự kết hợp của những lời lăng mạ, những cú đánh trái luật và sự đau đớn cuối cùng đã tạo ra sự tức giận mà đối thủ của Patroni đã tính trước. Nhưng điều mà hắn ta không tính được là Joe Patroni sẽ gây ra một cuộc tấn công nhanh chóng, man rợ và hoàn toàn không thương xót cho đến khi O'Hale đo ván, và khi trọng tài đếm đến mười thì hắn đã chết.
Patroni không bị kết tội. Mặc dù trọng tài đã không quan sát thấy những cú đánh thấp, nhưng những khán giả đứng gần võ đài nhìn thấy. Ngay cả khi không có họ làm chứng, Patroni đã làm được nhiều hơn mong đợi - chiến đấu hết giới hạn về kỹ năng và sức mạnh của mình. Chỉ có mình anh tự nhận thức được rằng trong vài giây, anh ta đã nổi điên, hoàn toàn điên rồ. Sau này những lúc ngồi một mình, anh phải đối mặt với nhận thức rằng ngay cả khi anh biết O'Hale sắp chết, anh cũng không thể dừng lại.
Sau trường hợp thê thảm ấy, anh đã tránh được những lời sáo rỗng như từ bỏ boxing, treo găng, như người ta thường nói trong tiểu thuyết. Anh đã tiếp tục chiến đấu, sử dụng toàn bộ tài nghệ và sức mạnh của mình, nhưng vẫn tự kiểm soát chính mình để tránh vượt qua ranh giới giữa lý trí và sự man rợ điên cuồng. Anh đã thành công, bởi vì có những thử thách về sự tức giận, nơi lý trí đấu tranh với con thú hoang dã bên trong anh - và lý trí đã chiến thắng. Sau đó, và chỉ sau đó, Joe Patroni mới từ bỏ quyền anh vả thôi không bước lên võ đài nữa cho đến những ngày cuối cùng của mình.
Nhưng kiểm soát cơn giận không có nghĩa là gạt bỏ nó hoàn toàn. Khi trung úy cảnh sát đóng phim trở về, Patroni đối mặt với anh ta một cách nóng nảy. “Ông bạn đã làm công việc chậm trễ đúng hai mươi phút. Chúng ta đã mất mười phút để bố trí các xe kéo, bây giờ lại mất mười phút nữa để trả lại chúng vào vị trí cũ”.
Vừa lúc đó tiếng một chiếc máy bay phản lực bay rít qua đầu họ, nhắc nhở Joe Patroni về lý do phải vội vàng.
“Bây giờ nghe đây, thưa ông”. Mặt của viên trung úy đã đỏ vì gió và lạnh, lại càng đỏ thêm. “Hãy nhớ trong đầu rằng tôi phụ trách ở đây. Chúng tôi rất vui khi có sự giúp đỡ, kể cả cả của ông. Nhưng tôi là người quyết định”.
“Vậy thì ông bạn hãy quyết định đi!”
“Tôi sẽ làm cái gì mà tôi cho rằng...”
“Không! Ông bạn sẽ phải nghe tôi”. Joe Patroni đứng trừng mắt, không ngán ngại đám đông cảnh sát ở bên cạnh anh ta. Người trưởng ban bảo trì toát ra sự tức giận và một chút uy quyền, khiến viên trung úy ngần ngại.
“Có một trường hợp khẩn cấp tại sân bay. Tôi đã giải thích tại sao tôi cần phải đến đó rồi”. Patroni đưa điếu xì gà cháy đỏ của mình lên trời để nhấn mạnh. “Có lẽ những người khác cũng có lý do để vội vàng, nhưng bây giờ tôi đã có đủ. Có một chiếc điện thoại trong xe của tôi. Tôi có thể gọi cho sếp lớn của tôi, người đó sẽ gọi cho sếp lớn của ông bạn và trước khi ông bạn biết điều đó thì ai đó sẽ điện thoại hỏi tại sao ông bạn lại đi đánh bóng hình ảnh trên TV thay vì làm công việc của ông bạn ở đây. Vì vậy, hãy quyết định như cách ông bạn nói! Tôi có gọi điện thoại không, hay chúng ta di chuyển chiếc xe tải?”
Viên trung úy trừng mắt giận dữ nhìn Joe Patroni. Rất nhanh, viên cảnh sát dường như sẵn sàng trút giận thay đổi ngay thái độ. Anh ta hướng thân hình to lớn về phía đoàn làm phim. “Dẹp tất cả những thứ tào lao ra khỏi đây ngay! Các ông ở đây lâu quá rồi!”
Một trong những phóng viên truyền hình gọi qua vai, “Chúng tôi chỉ cần vài phút nữa thôi, sếp”.
Viên trung úy nhảy hai bước đến chỗ anh ta. “Ông đã nghe tôi nói gì chưa? Dẹp ngay!”
Viên cảnh sát cúi xuống, khuôn mặt giận dữ vì cuộc chạm trán với Patroni, và người quay phim truyền hình rõ ràng giật mình. “Được rồi, được rồi”. Anh ta vội vàng ra hiệu cho những người khác và đèn trên máy quay phim tắt.
“Đưa hai chiếc xe kéo vào đúng chỗ cũ!” Viên trung úy bắt đầu ra lệnh như súng liên thanh cho các viên cảnh sát, những người sẽ thực hiện mệnh lệnh. Anh quay lại chỗ Joe Patroni và ra hiệu chỉ chiếc xe tải bị lật; rõ ràng là anh ta đã quyết định xem Patroni là một đồng minh hơn là một đối thủ. “Thưa ông, ông vẫn cho rằng chúng ta phải kéo đống sắt này đi không? Ông có chắc là chúng ta không thể dựng đứng nó được hay sao?”
“Được chứ, chỉ khi ông bạn muốn con đường này bị kẹt cho đến sáng. Trước tiên, ông bạn phải dở hết hàng trên xe xuống và nếu ông bạn...”
“Tôi hiều, hiểu rồi! Thôi, bỏ qua chuyện đó đi! Bây giờ chúng ta sẽ kéo và đẩy chiếc xe tải ra ngoài, thiệt hại gì tính sau”. Trung úy ra hiệu chỉ hàng dãy xe tắc nghẽn. “Nếu ông muốn thoát thật nhanh khi đường giải tỏa xong, tốt hơn hết ông nên đưa xe ra khỏi đường và tiến lên đây. Ông có muốn hộ tống đến sân bay không?”
Patroni gật đầu tán thưởng. “Cảm ơn”.
Mười phút sau, cái móc cuối cùng vào trục xe tải đã vào vị trí. Những dây xích nặng từ xe kéo được quấn xung quanh các trục của chiếc xe đầu kéo bất động; một dây cáp chắc chắn nối các dây xích với tời của xe kéo. Một chiếc xe kéo thứ hai đã được kết nối với cái remorque bị đổ. Chiếc xe kéo thứ ba đứng sau cái remorque, sẵn sàng đẩy.
Người tài xế từ một công ty vận tải lớn, chỉ bị thương nhẹ mặc dù xe bị lật, rên rỉ khi xem những gì đang xảy ra. “Các ông chủ của tôi sẽ không thích điều này chút nào! Chiếc xe đầu kéo gần như mới. Vậy mà các ông biến nó thành sắt vụn”.
“Chúng tôi sẽ hoàn thành nốt cái việc mà ông đã khởi công thôi mà”. Một cảnh sát trẻ nói với ông ta.
“Phải rồi, các ông có quan tâm đâu? Chẳng có gì xảy ra với các ông, còn tôi thì mất công việc tốt”, người tài xế càu nhàu. “Có lẽ tôi nên thử tìm việc gì nhẹ nhàng hơn - như là một cảnh sát tệ hại chẳng hạn”.
Viên cảnh sát nhăn răng cười. “Tại sao không chứ? Ông là một tài xế tệ hại rồi mà”.
“Ông thấy chúng ta bắt đầu kéo được chưa?” Viên trung úy hỏi Patroni.
Joe Patroni gật đầu, anh cúi xuống, quan sát dây xích và dây cáp đang căng thẳng. Anh nhắc, “Hãy kéo từ từ, đầu tiên hãy kéo chiếc xe đầu kéo cho trượt một chút”.
Chiếc xe kéo đầu tiên bắt đầu kéo bằng tời; bánh xe của nó trượt trên tuyết và người lái tăng tốc về phía trước, giữ cho dây xích kéo căng. Phần phía trước của chiếc xe tải bị lật trượt đi một hai feet với tiếng nghiến khủng khiếp của kim loại, sau đó dừng lại.
Patroni ra hiệu bằng tay. “Đừng dừng lại! Và bắt đầu đẩy chiếc remorque đi”.
Các sợi xích và dây cáp giữa các trục xe remorque và xe kéo thứ hai căng ra. Chiếc xe kéo thứ ba đẩy vào mui sau remorque. Trong khi cố tiến lên, các bánh xe của cả ba xe kéo đều trượt trên tuyết ướt rồi đông đặc lại ngay. Chiếc xe đầu kéo và remorque vẫn được nối liền với nhau như khi chúng bị lật, trượt thêm hai feet nữa, di chuyển ngang đường xa lộ trong tiếng reo hò của đám đông người xem. Nhóm quay phim TV hoạt động trở lại, đèn của họ rọi sáng thêm cho khung cảnh.
Một vết lõm rộng, sâu trên đường cho thấy nơi chiếc xe tải bị nạn. Chiếc xe đầu kéo và remorque bị hư hại nặng khi thành xe bị kéo lê trên mặt đường, mui xe móp méo. Cái giá phải trả - tất nhiên là các công ty bảo hiểm - để khôi phục lại giao thông một cách nhanh chóng sẽ khá đắt.
Xung quanh vụ tắc nghẽn đường, hai xe dọn tuyết - mỗi chiếc ở một bên - đã cố gắng dọn sạch hết mức có thể số tuyết chất đống kể từ khi vụ tai nạn xảy ra. Vào thời điểm này, tất cả mọi thứ, tất cả mọi người đều bị tuyết phủ, cả Patroni, cả viên trung úy, cả các cảnh sát và tất cả những người khác đang ở ngoài trời.
Động cơ các xe kéo lại gầm lên. Khói bốc lên từ lốp xe, quay tròn, trộn lẫn vào tuyết ướt. Từ từ, chậm rãi, chiếc xe bị lật di chuyển vài inch, vài feet, rồi trượt nhanh sang phía mép đường. Trong vài giây, bốn làn đường bị chặn chỉ còn tắc nghẽn một. Bây giờ sẽ là vấn đề đơn giản đối với ba chiếc xe kéo để đẩy chiếc xe đầu kéo và remorque ra khỏi mép đường xa lộ.
Những viên cảnh sát bắt đầu sử dụng đèn pin, chuẩn bị giải tỏa sự ùn tắc giao thông khổng lồ có thể sẽ giữ chân họ ở đây trong vài giờ tới. Một lần nữa, âm thanh của một chiếc máy bay phản lực trên cao là lời nhắc nhở với Joe Patroni rằng công việc chính của anh đêm nay vẫn nằm ở nơi khác.
Viên trung úy cảnh sát cởi mũ và giũ cho tuyết rơi. Anh ta gật đầu với Patroni. “Tôi nghĩ bây giờ ông sẽ đi, thưa ông”.
Từ ngoài lề đường, một chiếc xe tuần tra đang tiến vào xa lộ. Viên trung uý chỉ vào chiếc xe. “Hãy theo sát phía sau chiếc xe đó. Tôi đã dặn họ rằng ông sẽ theo sau và họ được lệnh đưa ông đến sân bay nhanh chóng”.
Joe Patroni gật đầu. Khi anh ngồi vào chiếc Buick Wildcat của mình, viên trung úy đã gọi theo anh, “Và thưa ông... xin cảm ơn!”
 Phi Trường  Phi Trường - Arthur Hailey  Phi Trường