Chương 12
giới rừng già, màn đêm đã buông xuống khi Emily, Joel và Pegasus đến Xanadu. Nhiều đám lửa trại nhỏ được đốt lên khi những người sống sót từ Olympus dừng lại để nghỉ ngơi. Emily nhìn thấy cô của mình đang đi lại giữa những người dân đang ngủ. Bà đang cầm cái bình nước và trông đã kiệt sức. Kể từ khi bắt đầu sống ở Olympus sau sự cố tại Khu 51, cô của cô bé đã dành hầu hết thời gian trong các thư viện để nghiên cứu. Bà luôn nói rằng sẽ là thảm họa nếu tách bà ra khỏi chúng. Bà đã đúng.
“Em!” Cha cô gọi. Ông đến chỗ cổng vòm. Thần Diana đi cùng ông. Mái tóc đẹp của thần giờ khô cứng và lốm đốm hoa râm. Nhưng dù tuổi già đến, nhưng thần vẫn là một phụ nữ tuyệt đẹp.
“Có tất cả mấy người đó thôi hả?” Chiron hỏi, ngó qua người Emily. Mái tóc màu hạt dẻ của ông cũng đã đổi màu hoa râm và phần cơ thể của ngựa đã oằn xuống, biến dạng.
Emily gật đầu. Cô nhìn đám người Olym-pus túm tụm lại với nhau và nhận ra rằng số người rời khỏi Olympus quá ít. “Không nhiều người đến đâu.”
Thần Diana lắc đầu. “Ta không ngạc nhiên. Tất cả chúng ta đều trung thành với Olympus.” Bà cúi đầu. “Ta đã chọn ở lại, nhưng cha ta đã ngang bướng và không cho phép ta làm thế. Ông dọa sẽ đưa ta đi nếu ta không hứa rằng sẽ đến đây.”
Emily vòng tay ôm lấy người phụ nữ cao lớn và đầy kiêu hãnh đó. “Con rất vui mừng, thần Diana ạ. Con không thể chịu đựng nổi nếu mất bà.”
Thần Diana ôm lấy Emily và hôn lên đỉnh đầu cô bé. “Ta rất tiếc, con gái ạ, nhưng con vẫn phải đối mặt với mất mát đó thôi. Ảnh hưởng từ thứ vũ khí của các Titan phải mất một thời gian để đến đây, nhưng giờ nó đã lan đến Xanadu rồi. Ta vẫn đang già đi. Tất cả chúng ta đều vậy.”
Joel không rời mắt khỏi Paelen trong khi bạn của họ lại chú tâm đến con vật khổng lồ già nua. Mỗi bước cậu ấy đi đều khó nhọc như thể cậu ấy đang đau đớn kinh khủng vậy. Mẹ Rừng già thận trọng đi phía sau cậu ta, rên rỉ và làm những gì có thể cho cậu.
Chrysaor đứng bên cạnh Joel, cố gắng thu hút sự chú ý của cậu. Lông trên mõm của nó đã rụng sạch và khuôn mặt thì nhăn nheo đến nỗi không thể nhìn thấy đôi mắt của nó đâu nữa.
“Mình không thể ở lại đây được,” Joel giận dữ nói. Cậu cúi người xuống ngang tầm con lợn lòi và vuốt ve cái mõm trụi lông của nó. “Ta không thể đứng nhìn chuyện này xảy ra với ngươi được.” Cậu ngước nhìn Emily. “Chúng ta phải đến Hy Lạp ngay lập tức. Chúng ta sẽ tìm và phá hủy cái thứ vũ khí ngu ngốc đó một lần và mãi mãi.”
Emily cũng đã nghĩ đến điều đó nên gật đầu ngay. “Thần Diana, xin hãy chỉ cho chúng con cách mở Dòng Mặt Trời đến Trái đất với ạ.”
Bên cạnh cô, Pegasus hí lên và giậm chân xuống đất.
“Không, Pegasus,” thần Diana nói, “ngươi không thể đưa họ đến Trái đất được. Ngươi không đủ sức khỏe đâu.” Bà nhìn xuống con lợn lòi. “Cả ngươi cũng vậy, Chryaor ạ.”
“Pegs, em không thể quay trở lại Trái đất cùng bọn chị được,” Emily nói một cách buồn bã. “Đó là nơi cất giữ vũ khí. Nó sẽ giết em mất.” Cô vuốt ve khuôn mặt của nó và chạm trán mình vào đầu nó. “Xin em, em đã hứa rằng chúng ta sẽ luôn ở bên nhau mà. Hãy ở lại đây để sống sót. Bọn chị sẽ không đi lâu đâu.”
Phía bên kia khu đất trống, thần Diana hướng dẫn Emily và Joel cách dùng hai viên ngọc xanh để mở Dòng Mặt Trời.
“Cha ta đã tạo ra ba viên này để dùng trong trường hợp cấp bách, đó là lần đầu tiên quân Nirad xâm lược Olympus.” Thần Diana thở dài buồn bã khi nhắc đến cha mình. Bà đưa cho Emily và Joel mỗi người một viên.
“Ta đã sử dụng viên thứ ba để đến Trái đất vào lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở New York rồi. Không may ta đã mất viên đá đó ở khu chuồng ngựa khốn khổ nơi mà chúng ta lấy xe ngựa cho Pegasus ấy. Ta chắc rằng tên chủ xấu xa, tham lam đó đã nhặt được nó và rất có thể đã dùng nó làm thành một chiếc nhẫn rồi. Khi việc này xong xuôi, ta phải quay lại đó để tìm lại nó và để giải cứu những con ngựa đáng thương kia nữa. Không con vật nào nên bị bắt ép làm việc như những con vật kém may mắn đó cả - Thành phố New York không phải là nơi dành cho ngựa…” Thần Diana dường như đang nghĩ lan man đâu đó.
“Chúng hoạt động thế nào ạ?” Joel hỏi, kéo bà về hiện tại.
Thần Diana tập trung trở lại. “Các con chỉ việc giơ nó lên và nói rõ ràng nơi các con muốn đến. Dòng Mặt Trời sẽ mở ra và các con bước qua.” Emily nhìn xuống viên đá xanh đẹp đẽ và cầu mong nó sẽ dẫn họ đến nơi để vũ khí của các Titan. Lúc này thật nguy cấp. Thần Diana tội nghiệp đang yếu dần đi.
Bên cạnh bà, Pegasus trông tệ hơn nhiều. Nó không còn chú ý đến những miếng da trụi lông trên đôi cánh của mình đang lan rộng hay những đám lông vũ trắng mà nó bỏ lại phía sau nữa.
Khi cô tạm biệt cha, ông ôm cô thật chặt. “Hãy bảo trọng nhé… Và Em này,” giọng ông chùng xuống. “Đừng e ngại sử dụng năng lượng của con. Con không thể để bất cứ kẻ nào ngăn cản mình. Đặc biệt là bọn CRU, nếu chúng liên quan dù chỉ chút ít trong chuyện này. Hãy làm tất cả những gì con phải làm để phá hủy vũ khí đó nhé.” Emily gật đầu rồi đưa mắt nhìn Paelen. Cậu ấy đang cố gắng hết sức mình để che giấu đi nỗi đau đớn mà mình đang phải chịu đựng. Nhưng mỗi lần xương co kéo và vận động lại khiến cho cơ thể đang lão hóa của cậu mất rất nhiều sức lực. Cậu đang bị viêm khớp đau đớn khắp cơ thể bởi các khớp xương biến dạng của cậu sưng tấy lên.
Chính nhờ có Brue đứng đằng sau dùng một cái đầu của nó đỡ lấy cậu nên cậu mới có thể đứng thẳng như vậy được.
“Nhanh nào, Em, chúng ta phải đi thôi,” Joel giục giã.
Emily nhìn cậu ấy và nhận thấy một nỗi sợ hãi thực sự trên khuôn mặt cậu. Joel rất hay cố gắng che giấu cảm xúc bên trong lòng mình. Nhưng lần này không còn giấu được nữa. Olympus đã trở thành mái nhà của cậu và những người dân xứ này là gia đình cậu. Joel đang mất họ và điều đó khiến cậu tan nát.
Emily hôn Pegasus lần cuối và một cái ôm vội vã dành cho Paelen. “Cậu nên ở đây khi chúng tớ quay lại.”
“Tớ còn ở đâu được nữa chứ?” Paelen gắt gỏng một cách cáu kỉnh. “Las Vegas thì biến mất rồi.”
Khi mọi người đứng lùi lại, Emily giơ viên ngọc lên.
“Đưa chúng ta đến Trái đất - Hy Lạp và Đền thờ Poseidon!”
Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus - Kate O’Hearn Pegasus 4 - Nguồn Gốc Xứ Olympus