Chương 12
uốt mười ngày tiếp theo, cuộc sống của Seth liên tục trải qua nhiều sóng gió. Phòng Công tố liên bang đã đưa vụ án của ông ta ra trước Đại bồi thẩm đoàn. Hai ngày sau, cảnh sát liên bang đến bắt Seth. Ông ta được thông báo về những quyền hạn của mình, bị đưa đến Tòa án liên bang và chụp ảnh. Ông đã chính thức bị buộc tội và phải nộp phạt. Ông ta đã ở lại đêm tại nhà lao cho đến khi nộp tiền bảo lãnh vào sáng hôm sau.
Tiền quỹ mà Seth đã đưa vào tài khoản của ông ta ở ngân hàng đã được trả về New York theo lệnh của toà, để hoàn lại cho các nhà đầu tư của Sully. Vì tội của Seth có tính nghiêm trọng, nên chánh án buộc ông ta phải đóng tiền thế chân mười triệu đô la để được tại ngoại. Ngoài ra ông ta còn phải đóng một triệu đô la cho cơ quan theo dõi việc tại ngoại hầu tra. Tất cả phải đóng bằng tiền mặt. Seth được xem là không thuộc thành phần có nguy cơ trốn thoát vì không phải tội phạm giết người hay có hành vi bạo lực.
Họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc bán ngôi nhà. Vào tối Seth ra khỏi nhà lao, ông ta nói với Sarah rằng họ phải bán nhà với giá 15 triệu đô la. Nhân viên giám sát việc đóng tiền bảo lãnh giữ mười triệu trong số này, còn năm triệu ông dùng vào việc trả công cho luật sư. Henry nói rằng chi phí trong các phiên tòa sẽ gần ba triệu đô la. Đây là vụ án phức tạp. Seth nói rằng họ phải bán cả ngôi nhà ở Tahoe và những gì họ có nữa. Tin vui duy nhất là ngôi nhà của họ ở Divisadero không vướng mắc gì hết. Ngôi nhà ở Tahoe họ có vay tiền thế chấp, nên phải trả cho ngân hàng, số tiền bán nhà còn thừa họ sẽ dùng vào việc lo biện hộ cho Seth và các chi phí có liên quan đến vụ án.
- Tôi sẽ bán đồ nữ trang, - Sarah nói, vẻ khổ sở. Bà không quan tâm đến đồ nữ trang, nhưng bà đau đớn vì đã mất nhà.
- Chúng ta có thể thuê một căn hộ. - Seth đã bỏ chiếc máy bay. Nó chưa được trả đúng giá. Quỹ đầu tư đa chiều của ông đã bị đóng, tiền nhập vào không được, nhưng tiền rút ra để biện hộ cho ông thì có thể. Nếu ông bị kết án, số tiền 60 triệu đô la sẽ được dùng trả án phí, và nộp phạt. Rồi tiền hoàn trả cho các nhà đầu tư. Tất cả tài sản sẽ bay sạch. Họ sẽ trở nên nghèo kiết xác. - Tôi sẽ kiếm căn hộ riêng của tôi, - Sarah đáp. Bà đã quyết định vào đêm qua, khi Seth còn ở trong tù. Maggie nói đúng. Bà không biết sẽ làm gì, nhưng Sarah tin rằng ngay bây giờ bà không muốn sống với Seth nữa. Có thể sau này họ sẽ về lại với nhau, nhưng bây giờ bà muốn có một căn hộ riêng cho mình và các con, rồi kiếm việc làm.
- Em dọn đi à? - Seth ngạc nhiên hỏi. - Cơ quan FBI sẽ nghĩ sao? - Ông rất lo về vấn đề này.
- Khi bán nhà rồi, chúng ta phải đi thôi. Anh đã phạm một sai lầm lớn, còn tôi thì quá dao động, nên chúng ta phải sống xa nhau thôi. - Việc bà nói rất đúng. Bà không nộp đơn xin ly dị, nhưng bà muốn ly thân. Bà không chịu được cảnh chung sống bên nhau, vì ông và bạn không cùng quan điểm. Từ khi gặp Maggie, Seth cầu nguyện rất nhiều, và bà cảm thấy thoải mái khi làm vậy. Nhưng bà vẫn cảm thấy buồn, bà nghĩ đúng như lời Maggie đã nói, sự bình yên sẽ đến từ từ.
Ngày hôm sau bà gọi người môi giới địa ốc, nói bà muốn bán nhà. Bà cũng gọi người giám sát việc đóng tiền bảo lãnh, báo cho ông ta biết việc bà đang bán nhà để ông ta khỏi sợ có gì tráo trở ở đây. Dù sao thì ông ta cũng có giấy tờ nhà trong tay. Ông ta cho bà biết ông sẽ lấy mười triệu đô la, còn thừa lại bao nhiêu vợ chồng bà giữ lấy. Ông ta cảm ơn bà vì đã gọi ông, và mặc dù không nói ra nhưng ông cảm thấy thương xót cho bà. Ông nghĩ chồng bà là một gã ngu ngốc. Ngay cả khi ông gặp Seth trong tù mà ông ta vẫn kiêu căng, tự phụ. Ông nói ông đã gặp nhiều người như Seth. Họ luôn luôn đề cao mình, để cuối cùng làm hại vợ con và gia đình. Ông chúc bà được may mắn.
Sau đó, bà gọi những người quen trong thành phố và ở Silicon Valley để hỏi tìm việc. Bà viết sơ yếu lý lịch, ghi rõ các chi tiết về chương trình học Cử nhân Quản trị Kinh doanh ở Stanford và về công việc của mình trong một ngân hàng đầu tư ở Wall Street. Bà muốn làm công việc gì đó về kinh doanh về môi giới thị trường chứng khoán hay là ngân hàng.
Seth thuê căn hộ ở tầng trên hết trong một chung cư có tên là Heartbreak Hotel ở Broadway. Đây là một chung cư hiện đại, có nhiều căn hộ nhỏ, nội thất đắt tiền, có rất nhiều đàn ông chia tay với vợ đến thuê ở. Sarah thuê một căn hộ nhỏ, xinh xắn trong một ngôi nhà xây theo kiểu thời Victoria ở đường Clay Street. Nhà có hai phòng ngủ, một phòng cho bà, và một cho các con. Nhà còn có chỗ để một chiếc xe và mảnh vườn nhỏ. Từ khi xảy ra động đất, tiền thuê giảm giá, bà thuê với giá rất rẻ. Bà sẽ dọn đến ở vào đầu tháng sáu.
Bà di thăm Maggie ở Presidio để nói cho xơ biết công việc bà đang làm. Maggie thương xót cho bà, nhưng xơ có ấn tượng rằng bà đã có những quyết định thận trọng và khôn ngoan. Seth đi mua chiếc Porsche mới để thay chiếc Ferrari đã mất; ông dùng số tiền cất riêng để mua, việc này khiến cho vị luật sư của ông nổi giận. Ông ta nói với ông rằng đây là lúc phải khiêm nhượng, đừng tỏ ra khoe khoang. Ông đã làm cho nhiều người cùng hợp tác phải bất mãn vì sự sa hoa của mình. Sarah mua chiếc Volvo cũ có thùng chở hàng để thay chiếc Mercedes đã bị hỏng. Đồ nữ trang đã được gởi đến bán ở Los Angeles. Bà vẫn không nói gì với bố mẹ về việc này, dù hai ông bà không giúp đỡ gì được cho con gái, nhưng ít ra họ cũng ủng hộ bà. Và điều kỳ lạ là thông báo kết tội Seth vẫn chưa xuất hiện trên báo chí, nhưng bà nghĩ chắc không còn lâu. Ở đời chẳng có chuyện gì giấu được thiên hạ.
o O o
Everett vùi đầu vào việc in ảnh sau trận động đất. Ông đưa cho tờ tạp chí Scoop những tấm ảnh thích hợp nhất, và họ đã in hết những tấm chụp cảnh động đất ở San Francisco. Như đã tiên đoán, họ đăng tấm ảnh Melanie mặc quần lính lên trang bìa. Họ chỉ đăng một tấm ảnh của Maggie, giới thiệu bà là nữ tu tình nguyện làm việc ở bệnh viện trại tại San Francisco sau trận địa chấn.
Ông bán những tấm hình khác cho tờ USA Today, cho hãng AP, một tấm cho tờ The New York Times, và nhiều tấm ảnh cho tờ Time và Newsweek. Tờ Scoop cho phép ông làm việc ấy, vì họ đã có nhiều ảnh rồi. Họ thích nói về các nhân vật nổi tiếng nhiều hơn và đã dành sáu trang để viết về Melanie, chỉ ba trang dành cho những người khác. Everett đã viết bài để ca ngợi người dân ở San Francisco. Ông muốn gởi cho Maggie số tạp chí mà ông thích cùng mười hai tấm ảnh đặc biệt nhất. Những ảnh này chụp cảnh bà giúp những người bị thương. Có một tấm chụp cảnh bà ẵm đứa bé đang khóc, đang an ủi một ông già bị rách một đường dài và sâu trên đầu, trong ánh sáng lờ mờ... nhiều tấm chụp cảnh bà cười nói với ông, đôi mắt xanh sáng long lanh... và một tấm chụp bà khi họ đi trên xe bus, mắt bà khi ấy buồn bã, cô đơn khiến cho ông phải bật khóc. Ông găm hết tất cả ảnh của bà khắp nhà. Bà nhìn ông khi ông ăn sáng, khi ngồi vào bàn làm việc lúc ban đêm, hay nằm trên ghế xô pha để nhớ về bà. Ông muốn rửa ảnh thêm nhiều bản khác để gởi cho bà và cuối cùng ông đã làm. Ông đã gọi cho xơ nhiều lần nhưng máy điện thoại di động của xơ tắt. Bà có trả lời cho ông hai lần rồi không trả lời nữa. Họ chỉ nhắn tin trên điện thoại, vì cả hai đều bận việc; kết quả là họ không nói chuyện với nhau từ khi ông ra về. Ông nhớ xơ kinh khủng. Và ông muốn bà xem những bức ảnh rất đẹp mà ông đã chụp cho bà.
Tối thứ bảy Everett ở nhà một mình, bỗng ông quyết định đến San Francisco để thăm bà. Trong mấy ngày sắp tới, ông không có công tác gì. Sáng chủ nhật ông dậy thật sớm, đi taxi đến phi trường LAX rồi lên máy bay đi Francisco. Ông không báo trước cho xơ hay, ông hy vọng bà sẽ vẫn làm việc ở trại Presidio và khi thấy ông, bà sẽ hết sức bất ngờ.
Máy bay hạ cánh ở San Francisco lúc mười giờ sáng. Ông gọi taxi và bảo tài xế lái đến Presidio. Khi ông đến đó đã gần 11 giờ, ông thấy máy bay trực thăng vẫn còn bay tuần tra trên đầu. Ông đứng nhìn vào bệnh viện trại, hy vọng thấy xơ ở đó. Ông nghĩ công việc ông làm có hơi điên, nhưng ông phải gặp xơ. Từ ngày về đến giờ, ông rất nhớ bà.
Nhân viên tình nguyện ngồi nơi bàn tiếp tân cho ông biết hôm nay Maggie nghỉ, chị ta nói có lẽ xơ đi nhà thờ. Ông cảm ơn chị và đi đến tòa nhà nơi xơ Maggie đang ở. Khi ông đi vào, hai nữ tu và một linh mục đang đứng trên thềm trước. Ông hỏi có Maggie ở nhà không, một nữ tu bèn nói để bà vào trong gọi. Everett hồi hộp đứng chờ, ông cảm thấy thời gian trôi qua thật lâu. Rồi bỗng xơ hiện trước mặt ông, bà mặc chiếc áo vải bông, đôi mắt xanh lơ, mái tóc đỏ ướt nhèm. Bà cười khi thấy ông, và ông mừng muốn khóc khi gặp bà. Ông cứ sợ sẽ không được gặp, nhưng bà đang đứng trước mặt ông. Ông ôm ghì xơ thật mạnh, gần như để rơi hộp ảnh. Rồi ông bước lui, tươi cười nhìn bà.
- Ông làm gì ở đây? - Bà hỏi. Các vị nữ tu khác và ông linh mục đã bỏ đi. Tình bạn đã nẩy nở sâu đậm giữa họ trong những ngày đầu sau trận động đất, cho nên họ đến thăm nhau như thế này là chuyện tự nhiên. Một nữ tu nhớ ra Everett khi ông ở trong trại. Họ đã đi nhà thờ rồi, bây giờ đến phòng ăn tập thể để ăn trưa. Người ta bắt đầu cảm thấy như đang sống trong trại mùa hè dành cho người lớn. Everett rất ấn tượng khi trở lại thành phố này, ông thấy thành phố đã trùng tu rất nhanh sau hai tuần. Nhưng trại tạm trú ở Presidio vẫn còn hoạt động.
- Ông đến để viết truyện à? - Maggie hỏi. Rồi cả hai cùng cất tiếng một lần, trong sự vui sướng vì gặp nhau: - Xin lỗi đã không trả lời điện thoại. Tôi tắt máy khi làm việc.
- Tôi biết... Xin lỗi... Tôi rất sung sướng được gặp xơ,
- ông nói và lại ôm ghì bà. - Tôi chỉ đến thăm xơ thôi. Tôi có nhiều ảnh muốn xơ xem, nhưng không biết gởi địa chỉ nào, cho nên tôi thân hành mang đến.
- Đợi tôi đi thay áo quần một chút, - bà đáp và vuốt tay lên mái tóc ướt cắt ngắn, miệng cười rạng rỡ.
Năm phút sau bà quay lại, mặc quần jeans, đi giày hồng, mặc áo thun của hãng Barmum & Bailey’s Circus, có hình con hổ trên ngực. Ông cười khi thấy cái áo không hợp với xơ. Bà là một nữ tu rất kỳ lạ.
Họ đi vài bước đến chiếc ghế dài và ngồi xuống xem ảnh. Hai tay bà run run khi mở hộp. Khi xem, bà rất xúc động, nhiều lần muốn rơi nước mắt khi nhìn những khuôn mặt đau đớn và những cảnh tượng đau lòng. Có những tấm ảnh chụp cảnh một người đàn bà được lôi ra khỏi căn nhà bị sập, người ta buộc phải cưa chân bà. Nhiều tấm chụp những đứa trẻ chạy trốn, và rất nhiều tấm chụp Melanie, nhưng không nhiều bằng Maggie. Ít ra một nửa số ảnh ông chụp đều có bà. Khi nhìn vào tấm nào, bà cũng thốt lên: “Ô, tôi nhớ nhân vật trong ảnh rồi!... Ôi lạy Chúa, nhớ người này không... Ôi anh chàng tội nghiệp này... Cô bé dễ thương này.” Nhiều tấm ảnh chụp thành phố bị tàn phá, vào đêm tổ chức buổi lễ từ thiện. Đây là những cảnh rùng rợn và cảm động đã xảy ra trong đời của hai người. - Ôi Everett, ảnh đẹp quá! - Xơ nói và nhìn ông. - Cám ơn ông đã mang đến cho tôi xem. Tôi thường nghĩ đến ông và hy vọng mọi việc tốt đẹp. - Tin nhắn của Everett đã khiến cho xơ yên tâm, nhưng xơ không nói chuyện với ông và ngược lại.
Sau khi họ đã xem xong ảnh, ông thành thật nói:
- Tôi rất nhớ xơ. Khi không có xơ ở bên cạnh, tôi không nói chuyện với ai hết. - Trước khi gặp xơ, không bao giờ ông cảm thấy đời mình trống rỗng như bây giờ.
- Tôi cũng nhớ ông, - xơ thú nhận. - Ông có đi dự họp Hội Cai Rượu không? Hội do ông tổ chức ở đây vẫn hoạt động mạnh mẽ.
- Tôi đi dự họp một ngày hai lần. Tôi mời bà đi ăn trưa ở ngoài được không? - Một vài tiệm bán thức ăn nhanh trên đường Lombard đã mở cửa. Ông đề nghị họ mua vài thứ để ăn, rồi đi bộ ra khu Marina Green. Trời đẹp, nên từ khu này họ có thể nhìn ra vịnh, ngắm thuyền bè ở đó trên mặt vịnh. Họ có thể ngắm cảnh như thế trên bờ biển ở Presidio, nhưng ông nghĩ bà nên đi ra ngoài thở hít không khí trong lành, xa trại Presidio một lát. Bà đã chôn mình trong bệnh viện suốt tuần.
- Được. Tôi thích thế. - Đường Lombard dễ đi bộ, nên họ không cần xe hơi. Bà vào nhà mặc thêm áo len và cất ảnh trong phòng. Sau đó họ bắt đầu đi.
Họ im lặng đi bộ một lát rồi nói về công việc của họ đang làm. Bà nói cho ông biết về công cuộc tái thiết thành phố và công việc của bà trong bệnh viện. Ông kể cho bà nghe về nhiệm vụ của mình đang đảm trách. Ông đã mang đến cho bà một tờ báo Scoop - ấn phẩm về trận động đất có in những bức ảnh của Melanie, rồi họ nói về nàng, khen nàng dễ thương. Đến tiệm bán thức ăn nhanh đầu tiên, họ mua bánh xăng uých rồi đi ra phía vịnh. Họ đến ngồi xuống bãi cỏ rộng ở Marina Green. Maggie không nói gì về Sarah, vì xơ có bổn phận phải giữ kín chuyện của bà. Xơ biết Seth đã bị bắt, và được đóng tiền để tại ngoại hầu tra. Sarah đã bán nhà. Chuyện này đối với Sarah rất kinh khủng, vì bà không đáng gặp những chuyện bất lành như thế.
Khi ăn xong, họ nằm xuống cỏ và nhìn nhau như hai đứa trẻ. Everett hỏi Maggie:
- Khi thôi làm việc ở Presidio, bà sẽ làm gì? - Maggie mặc áo thun, đi giày hồng nằm trên cỏ, trông bà không có vẻ gì là người tu hành hết. Có lúc ông quên bà là một nữ tu.
- Chắc tôi còn làm ở đây một thời gian lâu, có lẽ không chỉ vài tháng thôi. - Thành phố bị tàn phá nặng, có lẽ phải mất một năm hay lâu hơn nữa mới tái thiết xong. - Sau đó, tôi sẽ về Tenderloin, làm những công việc như trước. - Bỗng xơ cảm thấy cuộc sống của mình sao quá nhàm chán. Bà đã làm việc với những người vô gia cư ngoài phố trong nhiều năm trời và bà cảm thấy rất muốn tiếp tục làm việc này, đồng thời bà cũng thích làm y tá trong bệnh viện.
- Bà không muốn có công việc khác hơn thế ư? Ngày nào đấy bà phải lo đến cuộc đời của mình chứ?
- Đây là cuộc đời tôi, - bà cười đáp. - Công việc tôi đang làm là cuộc đời tôi.
- Tôi biết. Tôi cũng thế. Tôi chụp ảnh để sống. Nhưng thật kỳ lạ khi tôi về đây, có cái gì đã làm cho tôi dao động. Tôi cảm thấy đời tôi thiếu thốn cái gì đó. - Ông nhìn vào xơ và nói tiếp: - Có lẽ cái tôi thiếu đó là bà. - Xơ không biết nói sao. Bà nằm yên một hồi lâu, rồi nhìn xa xăm.
- Everett, hãy cẩn thận. - Xơ nói nhỏ. - Tôi nghĩ là chúng ta không nên đề cập đến chuyện đó.
- Tại sao không? - Ông thẳng thắn hỏi. - Nếu ngày nào đó xơ đổi ý, không muốn làm nữ tu nữa thì sao?
- Nếu tôi không đổi ý? Tôi thích làm nữ tu. Tôi thích thế từ ngày mới ra trường điều dưỡng. Tôi mơ thế, Everett à. Tại sao tôi lại bỏ giấc mơ ấy?
- Nếu xơ đổi giấc mơ ấy được thì sao? Nếu xơ rời tu viện mà vẫn làm công việc hiện tại. Xơ có thể làm công tác xã hội, hay chăm sóc những người vô gia cư. - Ông nghĩ bà có thể làm việc đó trong một hoàn cảnh khác.
- Tôi làm tất cả việc ấy với tư cách là một nữ tu. Tôi thích thế. - Ông làm bà lo sợ. Bà muốn ông dừng lại, đừng đi xa hơn, nếu không bà sẽ không thể gặp ông được nữa. Bà không muốn việc này xảy ra nhưng bà phải sống đúng theo lời thề của mình. Dù ông thích hay không, bà vẫn là nữ tu.
- Chắc tôi còn đến thăm xơ, và thỉnh thoảng làm cho xơ khó chịu. Xơ có thấy vậy không? - Ông cười và nhìn xơ dưới ánh mặt trời trong trẻo.
- Tôi rất thích, miễn là chúng ta đừng làm những việc điên cuồng. - Xơ nhắc nhở, và mừng vì ông không thúc ép bà đi xa hơn.
- Nếu tôi “điên” thì chuyện gì sẽ xảy ra? - Ông hỏi.
- Nếu ông hay tôi quên rằng tôi là nữ tu, thì chuyện ấy sẽ rất sai lầm. Chúng ta hy vọng sẽ không như thế. Đúng không, thưa ông Allison? - bà nhắc đến tên của nhân vật trong bộ phim do Deborah Kerr và Robert Michum đóng.
- Đúng, đúng, - Everett đáp và tròn xoe mắt. - Cuối cùng tôi về lại hải quân và bà ở lại tu viện, như trong bộ phim cũ ấy. Bà có biết bộ phim nào mà vị nữ tu rời tu viện không?
- Tôi không xem những phim ấy, - bà đáp. - Tôi chỉ xem những bộ phim mà người nữ tu trung thành với lời nguyền của mình.
- Tôi ghét những phim ấy, - ông trêu bà, - Nó quá thiếu thực tế.
- Không đâu. Những phim ấy rất cao quí.
- Tôi ước chi bà không có hành động cao quí như thế.
- Ông nói chừng ấy và không dám nói thêm nữa. Bà không đáp, bà nghĩ ông đang thúc giục bà nên bà đổi đề tài.
Họ nằm dưới ánh mặt trời cho đến xế chiều, nhìn những khu vực phía sau họ đang trong công cuộc tái thiết. Khi trời bắt đầu lạnh, họ đi bộ về Presidio, bà mời ông ăn cái gì trong phòng ăn tập thể trước khi ra phi trường. Bà cho ông biết Tom đã về lại Berkeley để trả chỗ ở. Nhưng nhiều người quen vẫn còn ở đấy từ khi Everett về L.A.
Hai người ăn xúp, rồi khi ăn xong, ông đưa bà về nhà. Bà cám ơn ông đã đến thăm.
- Tôi sẽ lại đến thăm bà, - ông hứa. Ngày hôm đó, ông chụp cho bà vài bức ảnh khi bà nằm dưới ánh mặt trời, nói chuyện với ông. Mắt bà cùng màu với mây trời.
- Ông hãy cẩn thận, - bà nói như mọi lần trước. - Tôi sẽ cầu nguyện cho ông. - Ông gật đầu và hôn lên má bà. Má bà êm như nhung. Trông bà rất trẻ trung trong chiếc áo ngổ ngáo.
Bà nhìn theo ông qua cổng chính. Bà đã quen dáng dấp của ông, đã quen đôi giày cao cổ chăn bò bằng da đen như da thằn lằn. Ông vẫy tay chào bà rồi rẽ sang đường về phía phố Lombard để đón taxi ra phi trường. Bà về phòng, rồi xem lại ảnh. Ảnh rất đẹp, ông thật có tài. Nhưng ngoài cái tài này ra, ông còn có cái gì khiến cho bà bị thu hút. Bà không muốn thế, nhưng sự thực là bà đã bị ông thu hút mạnh mẽ, không phải như người bạn, mà như một người đàn ông thực sự. Trước đây, bà không bao giờ như thế. Ông đã làm cho bà rung động sâu sắc, bà đã tưởng lòng bà sẽ không bao giờ bị ai làm cho rung động, nhưng Everett đã làm được điều đó. Sự rung động này khiến bà bối rối vô cùng.
Maggie đậy hộp ảnh rồi để vào hộc tủ. Sau đó bà nằm xuống và nhắm mắt lại. Bà không muốn chuyện này xảy đến cho mình. Bà không thể để mình yêu Everett được. Chuyện này là tội lỗi. Bà tự nhủ như thế.
Bà nằm cầu nguyện một hồi lâu trước khi các nữ tu khác ở chung phòng với bà trở về. Chưa bao giờ bà cầu nguyện nhiều như thế:
- “Lạy Chúa, xin Ngài đừng để con yêu anh ấy”. - Bà hy vọng là Chúa nghe lời cầu nguyện của bà. Bà nghĩ bà không thể để cho việc này xảy ra, và nhắc mình nhớ rằng bà thuộc về Chúa.
Những Trái Tim Vàng Những Trái Tim Vàng - Danielle Steel Những Trái Tim Vàng