Những Cái Hố epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 11
hoắt đó, Stanley đã trở lại hồ, sục cái xẻng xuống đất. Tia X nói đúng: hố thứ ba là khó nhất. Hố thứ tư cũng vậy. Rồi cái thứ năm. Và thứ sáu, và thứ...
Cậu xắn xẻng xuống đất.
Chẳng bao lâu sau cậu đã mất hết cảm giác về ngày trong tuần, và về số hố đã đào. Tất cả tựa như một cái hố cực lớn mà cậu phải mất một năm rưỡi để đào nó. Cậu đoán mình đã sụt ít nhất ba ký lô. Cậu cũng đoán sau một năm rưỡi nữa hoặc là cậu sẽ sở hữu một cơ thể cường tráng, hoặc là sẽ chết.
Không phải lúc nào trời cùng nóng chảy mỡ thế này - cậu nghĩ. Chắc chắn tháng 12 sẽ mát hơn. Không chừng lúc đó cả bọn bị đóng băng cũng nên.
Cậu xắn xẻng xuống đất.
Da lòng bàn tay cậu đã chai cứng, không còn đau khi cầm xẻng nữa.
Trong lúc tu nước từ bi-đông, cậu ngước mắt nhìn bầu trời. Một đám mây đã xuất hiện từ trước. Đó là đám mây đầu tiên mà cậu nhìn thấy kể từ khi tới Trại Hồ Xanh.
Suốt ngày cậu và bọn con trai cứ ngóng lên đám mây, hy vọng nó sẽ tới che khuất mặt trời. Thi thoảng, nó có xán đến gần, nhưng chỉ để trêu ngươi chúng thôi.
Hố của cậu đã sâu đến thắt lưng. Cậu xắn xẻng xuống đất. Khi hất xẻng đất ra, cậu nghĩ mình trông thấy một vật óng ánh, rơi vào đống đất. Dù nó là cái gì, thì nó cũng đã bị đất lấp rồi.
Stanley đứng sững dòm đống đất một hồi, chưa dám tin chắc là cậu đã thấy nó thật. Cứ cho nó là vật hay hay đi, nhưng liệu nó có tốt cho cậu không? Cậu đã hứa sẽ nộp bất cứ vật gì tìm được cho Tia X. Vậy thì không đáng mất công leo lên khỏi hố để kiểm tra nó.
Cậu liếc nhìn đám mây. Bây giờ nó đã gần mặt trời nên cậu phải nheo mắt.
Cậu lại xắn xẻng xuống, bứng lên một ít đất và nâng lên ngang với đống đất trên miệng hố. Nhưng thay vì cứ thế quăng đi, cậu lại hất xẻng đất chệch qua bên. Óc tò mò đã mạnh hơn cậu.
Cậu leo lên khỏi hố và thọc ngón tay bới đống đất. Cậu chạm phải một vật cưng cứng, hình như là kim loại.
Cậu khều nó ra. Đấy là một ống dài màu vàng chói một đầu hở một đầu kín và rộng cỡ ngón đeo nhẫn bàn tay phải của cậu.
Cậu lấy vài giọt nước quý giá để rửa ống tuýp.
Hình như ở đáy ống, có hình vẽ gì đó. Cậu rỏ thêm vài giọt nước nữa vào đấy rồi xoa xoa nó vào mặt trong túi quần của mình.
Cậu ngắm hình khắc ở đáy ống tuýp một lần nữa và nhận ra hình một trái tim có hai chữ KB ở bên trong.
Cậu cố tính toán làm sao để khỏi phải nộp cái ống cho Tia X. Cậu có thể giữ nó lại, nhưng như thế cậu chẳng được lợi lộc gì. Cậu muốn được nghỉ một ngày.
Cậu nhìn những đống đất lớn gần chỗ Tia X đang đào. Chắc chắn Tia X đào sắp xong hố của ngày hôm nay. Xem ra được nghỉ nốt thời gian còn lại trong ngày cũng chẳng lợi lộc cho anh ta lắm. Trước tiên Tia X phải trình ống tuýp cho ông Ngài hoặc ông Pendanski, sau đó họ sẽ đưa cho Cai. Đến lúc ấy may ra Tia X mới được xét tới.
Cậu nghĩ đến việc bí mật nộp thẳng ống tuýp lên cho Cai. Cậu sẽ giải thích cặn kẽ cho Cai biết, rồi Cai sẽ bịa ra cớ để cậu được nghỉ một ngày, như vậy Tia X sẽ không nghi ngờ.
Cậu nhìn băng qua hồ về phía căn chòi dưới hai gốc cây sồi. Nơi đó khiến cậu sợ hãi. Cậu đã ở Trại Hồ Xanh được gần hai tuần rồi, và cậu vẫn chưa thấy Cai. Như thế lại hóa hay. Nếu suốt một năm rưỡi cậu ở đây mà không thấy Cai thì sẽ tốt cho cậu.
Mặt khác, cậu không biết liệu Cai có cho rằng cái ống tuýp này “đáng quan tâm” hay không. Cậu nhìn nó lần nữa. Trông quen quen. Cậu nghĩ mình đã thấy một vật giống thế này ở đâu đó rồi, nhưng không tài nào nhớ nổi là ở đâu.
- Mày đứng đó chi vậy, Mọi Hang? - Dích Dắc hỏi.
Bàn tay to đùng của Stanley nắm chặt ống tuýp - Không, chỉ tại, ờ... - vô ích - Em nghĩ em đã tìm thấy cái gì đó.
- Vật hóa thạch nữa hả?
- Không, em không biết nó là cái gì?
- Đưa tao coi - Dích Dắc bảo.
Thay vì đưa cho Dích Dắc, Stanley mang nó đến cho Tia X. Dích Dắc đi theo.
Tia X nhìn ống tuýp, xong rồi nó chùi cặp kính lấm đất vào áo sơ-mi bẩn thỉu của mình, rồi lại nhìn ống tuýp lần nữa. Hết đứa này đến đứa khác, bọn con trai buông xẻng tới xem.
- Trông như vỏ đạn súng săn kiểu cũ - Mực Ống nói.
- Dạ, chắc vậy - Stanley ỡm ờ. Cậu quyết định không nhắc đến hình vẽ khắc trên ống. Xem ra không đứa nào nhận thấy nó. Cậu bảo đảm là Tia X cũng không thấy luôn.
- Không phải, nó dài và mỏng quá, sao là đạn súng săn được - Nam Châm bác bỏ.
- Ồ, chắc chỉ là mảnh đồng vụn thôi - Stanley nói.
- Ừ, để tao đem nộp cho ông Pendanski - Tia X quyết định - Xem thằng cha ấy nghĩ gì. Biết đâu đấy? Không chừng tao được nghỉ một ngày.
- Hố của anh sắp xong rồi mà - Stanley nói.
- Thì sao?
Stanley rướn một bên vai rồi xụi xuống.
- À, sao anh không đợi mai hẵng nộp cho Má? Anh cứ giả đò như tìm thấy nó từ sáng sớm. Sau đó anh có thể được nghỉ nguyên ngày, thay vì chỉ được một tiếng đồng hồ chiều nay - cậu đề nghị.
Tia X mỉm cười - Có lý, Mọi Hang - Nó đút tọt ống tuýp vào cái túi rộng thùng thình bên đùi phải của cái quần dơ hầy màu cam.
Stanley quay lại hố của mình.
Khi xe tải chở nước tới, Stanley xếp hàng ở cuối cùng, nhưng Tia X bảo cậu ra xếp sau Nam Châm, trước Zero.
Stanley tiến lên một nấc trong hàng ngũ.
Những Cái Hố Những Cái Hố - Louis Sacha Những Cái Hố