Chương 10: Thiên Đường Đã Mất
orradino nhìn chăm chăm vào tấm gương đôi của mình rất mãn nguyện. Nó được treo, ở nơi cao quý, trên bức tường sau của Cantina Do Mori. Chàng biết mình vừa làm ra một tác phẩm tuyệt vời. Mặt gương phẳng như mặt phá ngày xuân và độ chênh thật toàn hảo, cả đến mắt chàng cũng không tìm thấy khiếm khuyết. Chàng đưa cái nhìn đi trước khi nó gặp chính nó và ngồi xuống chiếc tràng kỷ bên dưới tấm kính, chờ. Corradino chưa hề nhìn chính đôi mắt mình trong gương. Chàng hầu như không biết hình ảnh của chính mình. Chàng luôn nhìn vào thủy tinh. Cái nhìn của chàng dừng lại ở bề mặt mà không đi sâu hơn để nhìn kỹ khuôn mặt của chính mình. Có lẽ chàng sợ cái mình có thể thấy ở đấy, cũng có thể chàng không để tâm đến nét mặt của mình, mà chỉ để ý tới nét mặt của thủy tinh. Chàng chưa hề tự hỏi những câu hỏi này.
Chàng chỉ biết rằng ông Baccia, ông chủ của Do Mori, sẽ hài lòng về tấm gương này. Thế nhưng chàng cũng băn khoăn, tại sao chàng lại được mời đến lần nữa. Những bức tường của Cantina giờ đã kín tranh hay gương. Sự xa xỉ ấy cho thấy sự thịnh vượng của nơi đây, một quán rượu đã phát đạt suốt hai thế kỷ nay. Baccia không nghi ngờ gì nữa là có thêm tiền để tiêu pha, và sắp vung tay. Corradino nhăn mặt – thêm nhiều tác phẩm gương nữa sẽ làm hỏng sự cân xứng sáng ngời trang nhã của tâm gương độc nhất vô nhị của chàng, lấp lánh trong vẻ yêu kiều song sinh của nó – như Castor và Pollux – một chòm sao hoàn mỹ. Một phần sự ghê tởm của Corradino là rành cho món pha chế mới này, cà phê, mà chàng đang nếm trong khi chờ. Chàng chưa hề thực sự thấy thích nó.
Nó làm rữa ruột mình. Cứ cho ta một cốc Valpolicella thật ngon vào bất cứ hôm nào.
Cuối cùng ông Baccia cũng xuất hiện từ sau quán cà phê đông khách. Phục phịch và ăn mặc sang trọng với chiếc sơ mi thời trang Pháp mới nhất, ông dừng lại để chuyện trò với một nhóm mệnh phụ Venice lòe loẹt đang tham gia – có chút không tự nhiên – vào kiểu thời trang mới nhất này.
Hôm nay Baccia trông hơi lạ.
Thường thì ông chủ niềm nở, như chú bác, và vui vẻ. Hôm nay ông cũng là tất cả những thứ ấy, nhưng có vẻ căng thẳng, tuồng như hôm nay cung cách của ông có chút vờ vịt hơn. Là một người nặng nề, thế nên ông túa mồ hôi quá nhiều so với tiết trời mát mẻ của ngày và ném những cái nhìn nhanh như tên từ bên này sang bên kia, cơ hồ đang bị theo dõi. Corradino thắc mắc không biết ông có vướng vào một rắc rối kiểu nào đó với Hội đồng và đang bị một mật vụ theo dõi không. Corradino đã không có những hồ nghi như vậy về bản thân. Chàng có vẻ thư thái của một kẻ đã biết mình thường xuyên bị theo dõi.
Chàng đã thấy những ánh mặt trừng trừng theo mình từ những bóng đen che mặt nạ nhiều năm rồi. Người đàn ông đứng tựa vào trạm traghetto. Gã bán kẹo trên đường nhìn chàng có hơi kỹ. Ả kỹ nữ trên Ponte delle Tette 1 với nụ cười niềm nở nhưng đôi mắt đá lửa. Cả ngàn giả dạng khác nhau ở cả ngàn nơi khác nhau. Luôn kín đáo, nhưng qua nhiều năm Corradino đã học được cách nhận ra họ tức thì. Mỗi lần mắt chàng nhìn thật nhanh vào mắt những kẻ theo dõi này, dù cao hay thấp, nam hay nữ, chàng đều có một tưởng tưởng buồn nôn là mỗi cặp mắt này đều thuộc về cùng một mật vụ - cái bóng ma đen đã theo chàng đến Fornace bấy nhiêu năm trước.
Kẻ đã sát hại cả gia đình mình.
Nhưng chắc chắn Baccia đâu có gì phải sợ? Ông ta là một người của Nhà nước hoàn toàn. Corradino biết rằng Hội đồng trợ cấp tiền thuê miếng đất này và rất nhiều công việc của nước Cộng hòa được tiếng hành tại Do Mori dưới mặt nạ giao thiệp. Vậy mà Baccia vẫn có vẻ - phải hẳn rồi, ông ta có vẻ không thoải mái. Cuối cùng Baccia cũng đi đến chỗ Corradino và, khi hôn chào, Corradino có thể cảm thấy lớp mồ hôi rịn trên má ông ta.
"Antonio?" Corradino nói một cách dò hỏi khi Baccia nặng nề ngồi xuống chiếc tràng kỷ vải thêu kim tuyến phía đối diện. "Mục đích của cuộc gặp gỡ này là gì? Không thêm gương để biến quán café của ông thành vương quốc nhà thổ chứ?"
Baccia trông không được khỏe khi cúi tới gần Corradino, hơi thở ông khò khè và quyện hơi rượu. "Corradino! Nghe kỹ đây! Hãy dựa ra sau ghế của cậu giùm tôi."
"Cái gì?..." Corradino ngơ ngác, nhưng theo cái gật đầu tha thiết của bạn mình, chàng làm như được bảo. Chàng ngả vai ra sau, xa hơn nữa, hơn nữa, cho đến khi cuối cùng vai chàng đụng phải một đôi vai khác – của một khách hàng ngồi đấu lưng với chàng bên kia ghế. Corradino lập tức ra ý xoay qua người dàn ông, xin lỗi, nhưng một giọng nói ngăn chàng lại mà không phải giọng của Baccia.
"Không! Đừng quay lại! Mọi con mắt đang theo dõi chúng ta."
Tiếng Ý rất chuẩn, nhưng có giọng vùng Frank, điều này đưa Corradino trở về với vị thầy người Pháp của mình hai mươi năm trước. Tuổi thơ của chàng ùa về trong đầu chàng như một ánh hồng khi mạch máu giật trong tai chàng.
"Ngài Loisy?" Đó là tất cả những gì chàng có thể làm để không quay lại mà sà vào vòng tay người đàn ông.
"Không! Tên tôi là Duparcmieur. Gaston Duparcmieur. Chúng ta chưa hề gặp nhau. Nhưng đúng lúc đúng thì, ông sẽ biết rõ tôi hơn." Giọng nói có một vẻ uy quyền, nhưng ấm áp với một chút thích thú.
Corradino cảm thấy tức tối vì sai phạm của mình. Chẳng khác nào chàng vừa tự tiết lộ mình. Chàng che giấu điều bực dọc của mình bằng cơn giận nhưng dẫu vậy, có cái gì đấy đã giữ chàng không quay lại. Mắt nhìn Baccia đang lúng túng, chàng nói gay gắt. "Chuyện này là sao đây? Tôi sẽ không dấn thân vào chỗ nguy hiểm đâu."
Chàng cảm thấy đôi vai cựa quậy, và lần nữa, sự thích thú và quyền uy quyện lẫn trong giọng của gã người Pháp. "Corradino, ông vẫn luôn trong cảnh nguy hiểm. Từ cái ngày chú Ugolino của ông tố giác gia đình ông với Hội đồng và ông cùng gia đình chạy trốn để bảo toàn tính mạng. Ông có biết chăng chính chú ông là người đã tiết lộ chỗ gia đình ông ẩn náu cho mật vụ của Cộng hòa? Y đã đánh đổi cái chết của mẹ ông lấy sự an toàn của chính y. Nhưng trong chuyện này y đã bị lừa. Họ cũng bắt cả y nữa và chỉ chừa lại mỗi mình ông, người thổi thủy tinh trẻ của tôi ơi."
Corradino chồm dậy khỏi ghế, và ngay lâp tức bị vây lại trong vòng tay Baccia ôm cứng. Ông ôm ghì chàng và hôn chàng lần nữa ở cả hai bên má. Ông rống tướng, "Thế thì thỏa thuận đã xong. Thêm hai tấm gương nữa cho phòng khách, và chúng sẽ là những những tác phẩm nghệ thuật, đúng như cậu đã làm trước kia." Ông kéo Corradino lại gần và Corradino cảm thấy hơi ấm bên tai khi Baccia rít: "Corradino, cậu phải lắng nghe người này, đừng đứng lên hay quay lại, đừng buông xuôi theo những cảm xúc mãnh liệt của cậu. Người đàn ông này có thể giúp cậu, nhưng chúng ta đang bị theo dõi. Hãy im lặng, ngồi và nói chuyện với ông ấy, như thể cậu nói với tôi."
Corradino từ từ ngồi xuống và cố trấn tĩnh lại. Chuyện này nghĩa là sao? Có thật không câu chuyện về chú Ugolino của chàng, người đã yêu thương chàng đến thế? Rằng ông là một kẻ phản bội? Cả ngàn câu hỏi chen lấn trong đầu chàng. Câu duy nhất chàng có thể thốt ra là "Ngài là ai?"
"Nếu ông cần biết tôi, ông có thể nhìn vào tấm gương của chính ông. Nhưng hãy nhanh và kín đáo."
Corradino liếc qua trái và nhìn vào mắt người đàn ông ngồi sau lưng mình. Hắn mặc bộ trang phục nhung màu mận chín, kiểu bác sĩ xứ Padua và một cái mặt nạ bác sĩ mũi dài, trắng nằm trong lòng. Nhưng bộ râu nhọn và ria mép cong lại là của một công tử Pháp. Mắt hắn, khi nhìn chòng chọc vào mắt Corradino, là màu đá bảng xám mà chàng tán thành bột rồi thêm vào bàn lăn cho giống hợp kim thiếc. Gã người Pháp trông còn trẻ, chưa quá trung niên là mấy. Có lẽ gã ba mươi tuổi như chính Corradino.
"Ông thấy đấy, ông và tôi đồng niên." Gã người Pháp nói, tuồng như đọc được ý nghĩ. "nhưng sự khác biệt giữa hai ta thì rõ hơn. Tôi yêu đất nước tôi, trong khi ông đã hết yêu đất nước mình. Và ông có thể làm thủy tinh như một nhà giả kim được các thiên thần đào luyện. Và đó là lý do tôi ở đây."
"Làm sao ngài biết về gia đình tôi?"
"Ông đã nhắc đến một người của xứ tôi mà ông rất yêu thương. Tôi cũng biết ông ấy."
"Ngài Loisy? Ông ấy còn sống?"
"Không." Giọng cộc lốc. "Ông ấy bị tố giác và những kẻ ám sát đã tìm ra ông. Nhưng không phải trước khi ông kịp kể cho chúng tôi về cậu học trò đặc biệt của mình. Ông thấy đấy, ông ấy chưa bao giờ nguôi lo lắng cho ông và hạnh phúc của ông. Ông ấy đã hỏi dò và biết ra là ông vẫn còn sống, và đang làm việc ở Murano. Ông ấy đã theo dõi sự tiến bộ của ông, cũng như chúng tôi vậy. Nhưng những kẻ đi tìm cũng có thể bị tìm ra. Việc ông ấy truy tìm ông dẫn đến việc người ta truy tìm ông ấy. Ông ấy đã bị tìm ra, bị Hội đồng đầu độc khi ông ấy tìm đến bờ biển này hy vọng được gặp ông."
Mạch trong đầu Corradino giật và chàng hầu như không thở được. Nỗi buồn dành cho thầy Loisy, và tình thương dành cho lòng trung thành của thầy, không thể được dành chỗ ở đây khi mà những câu hỏi cứ dồn dập câu này tiếp câu kia. "Làm sao ngài biết điều này?"
"Vì tôi là một trong những người đã giúp ông ấy."
"Và đứng cạnh khi ông ấy bị sát hại?"
"Loisy đã được cảnh cáo là không được trở lại đây. Ông ấy đã không lưu ý đến lời khuyên của tôi. Ông không nên theo gương ông ấy."
Corradino nhìn chằm chằm vào đôi mắt Baccia đang ngồi im trong khi ruột gan chàng tròng trành. Những hạt cà phê phản trắc xay nghiền dịch trong bao tử chàng và để lại một chất bã trong miệng chàng. Chàng nếm chúng cùng với hung tin này. Đầu óc nghĩ lung của chàng cuối cùng cũng tìm ra câu hỏi cần. "Ngài cần gì ở tôi?"
"Chúng tôi cần kỹ xảo của ông. Còn gì khác nữa?"
"Và ‘chúng tôi’ là ai?"
"Chính tôi, dĩ nhiên. Nhưng quan trọng hơn, Vua Louis XIV nước Pháp."
Corradino nghẹt thở. Chàng nhìn chòng chọc vào hai mắt đỏ ngầu của Baccia, lần tìm trên cái bản đồ mao dẫn chàng thấy ở đấy như thể để nhỉn cho kỹ huyết thống hoàng gia Pháp.
"Ý ngài có thể là sao?"
"Tất cả sẽ được cho ông biết đúng lúc. Nhưng hay biết điều này. Chúng tôi có thể giúp ông, cho ông cuộc sống xứng đáng, ở Paris. Ông sẽ được tiếp đãi như một nghệ sĩ, được tán tụng như một thiên tài, không phải bị đối xử như một nô lệ thấp hèn như đang ở đây. Chúng tôi có thể cho ông sự giàu sang, và danh vọng. Hãy nghĩ đến điều này – đất nước Venice đã dùng ông vào các mục đích của nàng, để làm tăng cái đẹp của nàng, nhưng lại chẳng cho ông điều gì. Nàng đã biến ông thành nô lệ. Ông! Dòng dõi Manin cao quý. Không chỉ vậy, nàng còn tước gia đình khỏi tay ông," giọng nói dừng, "gần như cả gia đình ông."
Đầu Corradino quay ngoắt qua trái và lần nữa chàng bắt gặp cặp mắt màu thiếc. Cái tiếp theo sau đó từ người Pháp có chút gì như một tiếng nói khẽ hơn.
"Ông cũng có thể đưa con bé theo."
Leonora. Hắn biết Leonora.
"Đừng quyết định lúc này," giọng nói cất lên khi Corradino quay đi vì nôn nao xúc động. "Ông không được nấn ná ở đây, nếu không ta sẽ bị phát hiện. Hãy ở lại và trò chuyện với ông Baccia. Ông ta sẽ làm cho mọi thứ có vẻ bình thường. Ông ta sẽ đặt hàng ông thứ gì đó. Và ông phải đo đạc và ghi chép trong cuốn sổ giấy da như ông vẫn làm. Rồi ra về, trở lại Murano, và không làm gì cả. Ngay sau đó thợ cả của ông sẽ báo cho ông một công việc ở Nhà hát Cũ, và rằng ông phải đến Venice gặp Ngài Domenico để bàn về một cây đèn chùm. Nếu ông đến điểm hẹn này, ông sẽ gặp lại tôi. Tôi sẽ là ngài Domenico và tôi sẽ cho ông hay về ý muốn của đức Vua. Nếu ông thấy không muốn gì nữa về chuyện này, hãy cáo bệnh và cử một người khác đi thế. Chúng tôi sẽ không làm phiền ông nữa."
Corradino cảm thấy đôi vai cựa quậy khi gã người Pháp đứng lên. Khi Duparcmieur chỉnh lại áo choàng và mặt nạ, hắn nói, thấp giọng lần cuối, "Hãy suy nghĩ kỹ điều này, Corradino. Ông nợ gì Công hòa Venice của ông? Sao không bắt đầu lại, ở Pháp, cùng con gái của mình?"
Đoạn, với một cái vung tay, hắn đi mất.
Corradino ngồi, lặng người, trong khi ông chủ quán nói máy móc từng chỉ dẫn cho một cái gương sẽ không bao giờ được làm. Rồi chàng đi qua đám đông ở San Marco như mộng du, trong khi cái bóng luôn hiện diện của chàng đi theo sau. Trong trạng thái sững sờ chàng suýt đã lạc bước về hướng san Zaccaria, đến Pietà, để kể cho Leonora. Nhưng chàng dằn lòng. Chàng không được mạo hiểm chuyện đó, không, khi mà những bước chân đang lần theo. Chàng không được làm hỏng chuyện đó lúc này.
Đây không phải là lúc khi có một cách để cha con ta được ở cùng nhau.
Chú thích
1 Một cây cầu nhỏ ở Venice, nơi những kỹ sư thường tụ tập.
Người Thổi Thủy Tinh Xứ Murano Người Thổi Thủy Tinh Xứ Murano - Marina Fiorato Người Thổi Thủy Tinh Xứ Murano