Chương 11
ai ngày kế tiếp trôi qua thật nhanh cùng với phiên tòa và trước khi Taylor nhận ra, cô đã đứng trước tủ quần áo tối thứ Sáu đó. Tối nay không bắt đầu một cách tốt đẹp: phiên tòa kéo dài lâu hơn mong đợi vì vậy cô đang bị trễ cho cuộc hẹn với Jason. Và bây giờ cô đang có một mối lo lớn: mặc gì để đi.
Comp-lê của cô thì đẹp nhưng cho công việc. Và đây là nhà hàng Mr.Chow's ở Beverly Hills và là buổi hẹn chính thức đầu tiên của cô ở Los Angeles. Cô không muốn nhìn như một người nhà quê ra tỉnh.
Ngược lại, cô cũng không muốn nhìn như cô nghĩ đây là một cuộc hẹn hò. Và quan trọng nhất là cô không muốn Jason nghĩ cô trông như cô nghĩ cô đang hẹn hò.
Taylor cuối cùng chọn một cái quần jeans, giày cao gót và một áo sơ-mi trắng gài khuy. Nhưng thậm chí như vậy cũng có vấn đề: cô nên để mở 2 cúc hay 3 cúc? 2 hay 3? Cô đi tới đi lui trước gương phải ít nhất 10 lần rồi.
Hai mươi phút sau, Taylor dừng xe trước nhà hàng và đưa chìa khóa xe cho người đậu xe giúp. Anh ta nhìn cô với vẻ hãi hùng như Jason đã nhìn cô cách đây 2 ngày.
Taylor mỉm cười thật gợi cảm. "Anh sẽ bỏ nó ngoài này chứ?"
Khi người đậu xe giúp ấp úng tìm câu trả lời, Taylor bỏ đi vào trong và được một nữ tiếp viên mỉm cười khách sáo đón chào cô.
"Chào cô, tôi có thể giúp gì cho cô?"
"Tôi có hẹn một người ở đây," Taylor nói. Cô ngừng lại, bất thình lình nghĩ đến các "phát hiện tạm thời" của cô. Cả vấn đề thật là vớ vẩn. "Tôi... à, ừ... tôi có hẹn một người họ Andrews ở đây," cô nói tiếp, cố giữ giọng tự nhiên. Rồi cô tự hỏi không biết anh có dùng tên giả để đặt bàn không. Cô từng nghe Brad Pitt đặt phòng ở khách sạn với tên "Bryce Pilaf". Hay thật.
Nhưng từ vẻ mặt của người tiếp viên, không có mật mã hay bí danh nào cần dùng đến cả. Cô ta lập tức thẳng người và thái độ hoàn toàn thay đổi.
"Phải rồi," cô ta nói với giọng ngưỡng mộ. "Cô chắc là cô Donovan. Thật hân hạnh được đưa cô đến bàn của cô." Cô ta dẫn Taylor đi xuyên qua nhà hàng, đến một câu thang riêng ở đằng sau. Trên lầu chỉ có vài bàn. Jason đang ngồi ở một trong các bàn đó, chờ đợi.
"Xin lỗi tôi đến trễ,"Taylor bảo anh khi cô vừa tới bàn. "Phiên tòa kéo dài hơn tôi nghĩ."
"Không sao," Jason nói với nụ cười dễ dãi. "Tôi vui là cô đã đến đây được."
Taylor thấy ánh mắt anh lướt qua áo sơ-mi của cô với vẻ chiêm ngưỡng.
Khỉ thật, cô biết cô không nên để mở 3 cúc.
Taylor nghiên cứu cuốn kịch bản để mở trên bàn. Khi đã bị cuốn vào dự án (dù là rất miễn cưỡng), cô luôn làm việc đó rất nghiêm túc như các công việc khác.
"Vậy chúng ta cần bỏ câu này ra, đây, khi anh la lối luật sư đối phương trước tòa..." Cô ném cho Jason cái nhìn như muốn nói đây là chuyện tuyệt đối không đối với một luật sư.
Người bồi bàn đổ đầy li rượu của họ và cô tiếp tục lên lớp. "Nhớ này - anh luôn có cuộc đối thoại 3 chiều ngoài tòa. Anh nói với chánh án, họ nói với chánh án, chánh án nói với anh và họ, nhưng anh và họ không bao giờ nói với nhau."
Cô quay lại kịch bản và hoàn tất việc chỉnh đốn các cảnh họ đã thảo luận. Sau một hồi, cô đẩy kịch bản ra xa, vẻ hài lòng. "Xong - tôi nghĩ các cảnh đã hoàn tất."
"Cô nghĩ chúng hay không?" Jason hỏi.
Taylor cân nhắc câu trả lời của cô vì cảm thấy anh thật muốn biết chứ không hỏi vì cần nghe lời khen ngợi khách sáo. "Tôi nghĩ vài khía cạnh liên quan đến luật cần hoàn thiện hơn nhưng cốt truyện thì hay và sẽ thuyết phục được khán giả."
Jason mỉm cười. "Cô nói nghe thật Hollywood".
Taylor cười ái ngại. "Tôi như vậy thật hả? Thấy chưa - mới một tối ở với anh mà tôi đã bị hư hỏng rồi." Cô chỉ tay về phía ly rượu đã vơi nửa. "Hoặc có thể rượu làm tôi say."
"Vậy cô hài lòng với rượu tôi đã chọn?"
"Ai mà không hài lòng chứ?" Taylor nói nước đôi. Cô không muốn anh thấy khoái chí vì biết anh đã tình cờ chọn trúng loại rượu cô đã mơ được uống thử từ lúc thấy nó trên tạp chí Wine Spectator.
"Nhưng sự phê chuẩn của cô thì khó kiếm hơn nên giá trị hơn của những người khác."Jason đáp lại.
Taylor không kềm được nụ cười. "Ừ, tôi phê chuẩn," cô nói. "Ít nhất 700 đô/chai thì tốt nhất là tôi nên đồng ý thôi." Cô sắp định nói thêm gì nhưng rồi lại mím môi im lặng.
"Tiếp tục đi...,"Jason phì cười. "Tôi biết cô còn ý muốn nói nữa mà."
Taylor cười mỉm. Anh nghĩ anh hiểu cô quá rõ. "Tôi chỉ vừa nghĩ là anh thực sống một cuộc sống thú vị."
"À, tốt...bây giờ chúng ta đã có thể thành thật với nhau rồi. Danh tiếng và sự giàu có của tôi hả." Jason chồm người về phía cô. "Coi nào - để cô khỏi phải nghe mấy lời sáo rỗng, nào là tôi không thích như vậy, nào là tôi chẳng có được sự riêng tư, v.v Chúng là cái giá." Anh nhún vai. "Tôi nghĩ tôi chấp nhận chúng như chuyện không thể tránh khỏi."
"Với cái giá của sự mất đi cuộc sống riêng tư?"
Jason phẩy tay. "Chuyện này không làm tôi khó chịu như hồi trước nữa."
"Vậy thì sao?"
Jason suy nghĩ về câu hỏi này. Cuối cùng, khi anh lên tiếng, Taylor nghĩ cô nghe thấy một cái gì đó trong giọng nói của anh. Một cái gì... chân thật.
"Mọi người nghĩ họ biết cô qua những gì báo chí miêu tả cô, hoặc vì một vai nào đó của cô trên phim. Và hầu hết những người được coi là gần gũi với cô không quan tâm cô thực sự là ai, bởi vì với họ, cô chỉ là một sản phẩm để bán. Vì vậy, mọi thứ đều không thật. Chẳng có gì là thật cả."
Anh liếc về cô với vẻ thận trọng, như nghĩ cô sẽ cười anh vì nói vậy. Nhưng cô không cười.
"Jeremy có vẻ thật," cô nói nhẹ nhàng hơn mọi khi.
Điều này làm Jason mỉm cười. "Jeremy và tôi đã là bạn lâu rồi. Hắn thật hơn ai hết. Và cũng kiêu ngạo, khinh người, hay mỉa mai..."
"Vậy sao hai người có thể hợp nhau được?"
Jason cười toe toét khi nghe giọng móc họng của cô. Anh ngồi lùi lại, xoay xoay li rượu trong tay. "Cô cứ việc châm chọc thoải mái, Taylor Donovan. Tôi chẳng sao đâu. Tôi biết cô thích được ở cùng tôi." Anh nháy mắt với cô. "Không sao đâu - cứ thừa nhận đi, tôi biết sẵn rồi."
Taylor đảo tròn mắt vẻ hết ý kiến. "Anh quá tự tin rồi."
"Cô có biết trung bình một phụ nữ Mỹ ở giữa độ tuổi 18 và 35 đã xem mỗi bộ phim tôi đóng ít nhất là 6 lần không?"
Taylor cười khẩy. "Ai nói anh nghe cái thông số vớ vẩn đó vậy?"
"Được rồi, bao nhiêu lần cô đã trả 10 đô để xem tôi trên màn ảnh?"
"Không phải 6 lần."
"Bao nhiêu lần?"
Taylor vờ nhún vai tỏ ý không quan tâm, cố nghĩ cách để thoát khỏi câu hỏi.
Mắt Jason mở lớn khi thấy cử chỉ của cô. "Ồ, rất tiếc, thưa cô Donovan, câu trả lời của cô cần được nói ra để tòa ghi nhận."
Taylor trừng mắt với anh. "Ý anh muốn nói gì?"
"Ý tôi là," Jason nói, "cô nói tôi quá tự tin. Nhưng tôi nói là phần thắng đang nghiêng về phía tôi là cô bị tôi thu hút."
Rồi đó, ván bài đã lật ngửa.
"Nhưng chính anh đã nói tất cả chỉ là một phần của vai diễn. Hình tượng của anh. Còn những phụ nữ đã thấy được con người thật của anh sau màn ảnh? Họ có thích anh như vậy không?"
Có điều gì đó trong câu hỏi của cô đụng đến yếu điểm của anh và Jason rơi vào sự im lặng khó hiểu. Nhận ra cô đã bắt đúng mạch, trong ánh sáng mềm mại của ngọn nến, Taylor nhìn sâu vào mắt anh.
"Có lẽ họ chưa bao giờ có cơ hội nhìn thấy đằng sau màn ảnh," cô nói. "Có lẽ anh luôn luôn nhanh lẹ biến mất trước khi chuyện đó xảy ra."
Mắt Jason gặp mắt cô và trong khoảnh khắc, không ai nói điều gì. Taylor nghĩ, khi không ta đây, nghênh ngang, anh có vẻ người hơn.
Đến khi anh thảy cái khăn ăn lên bàn.
"Được rồi - cô phải trả tiền cho bữa tối nay," anh tuyên bố.
Jason ra dấu cho người bồi đang đứng ở cách đó không xa. "Một chai Screaming Eagle nữa." Anh hạ giọng thì thầm và chỉ Taylor. "Quý cô đây trả tiền."
"Vâng thưa ngài," người bồi lịch sự đáp. Thật nhanh lẹ, anh ta biến vô hầm rượu của nhà hàng.
Jason hài lòng, quay lại hướng Taylor, tay anh khoanh trước ngực. "700 đô/chai, thưa luật sư. Để coi cô nghênh ngang thế nào khi cô phải vô trong bếp rửa chén." Anh ngừng, như nhìn kỹ cô. "Không chừng quý cô đây chẳng biết làm gì trong đó nữa kìa."
Nghe vậy, Taylor toét miệng cười. Khiếu châm biếm của anh có cái gì đó làm cô rất thích.
Khuya hôm đó, khi cả hai đang chuẩn bị ra về, Jason quay sang Taylor, hồi hộp chờ phán quyết của cô.
"Sao? Kinh nghiệm ăn tối đầu tiên của cô ở L.A. như thế nào?"
Cô mỉm cười thú nhận. "Từ trước đến giờ, đây có lẽ là chỗ tôi có bữa ăn ngoại giao tuyệt nhất.
Jason dừng lại đột ngột.
"Khoan đã, cô định tính khoản thời gian tối nay với công ty?"
Taylor cũng dừng lại, hơi ngạc nhiên vì vẻ ngỡ ngàng của anh. "À, ừ. Ít nhất là phần thời gian chúng ta bàn về kịch bản."
Câu trả lời của cô làm anh khó chịu. Khá nhiều.
Taylor dụ dự. "Tôi xin lỗi - có vấn đề gì à?"
Anh có thể trả lời sao nào? Jason cố giữ giọng không cáu kỉnh. "Không, tất nhiên là không, đây chỉ là một bữa tối ngoại giao của cô thôi. Xin lỗi đã giữ cô lại quá lâu."
Anh giữ cửa mở để Taylor bước qua, hi vọng họ sớm rời khỏi nhà hàng và quên đề tài này càng nhanh càng tốt.
Cô nhìn anh thắc mắc. "Jason, tôi mong anh đừng..."
Thình lình, cô bị ngắt lời bởi những ánh đèn lóe sáng của hàng trăm máy chụp ảnh. Cô giật bắn người vì bất ngờ,và Jason quay ra, thấy một đám đông khổng lồ các tay săn ảnh đang tụ tập trước nhà hàng. Khi thấy anh, họ gào hét tên anh và tranh nhau tiến lại gần.
Bản năng tự nhiên, Jason đẩy Taylor ngược vô trong nhà hàng và đóng sầm cửa lại sau lưng họ. Anh nhìn hé đám đông ồn ào qua cửa sổ, đã quá quen thuộc với cảnh này.
Trái lại, Taylor có vẻ rất hoảng hốt. Cô đi tới đi lui, tránh xa các cửa sổ như họ đang có các sát thủ chờ đợi ngoài đó với súng hơn là các tay săn ảnh với máy hình.
"Chuyện này... không hay rồi," Taylor lo lắng nói. "Thật sự không hay." Cô quay sang Jason với ánh mắt hi vọng. "Chúng ta mới ở ngoài đó có vài giây, chắc họ chưa kịp lấy hinh chúng ta đâu ha?"
Liếc nhìn hàng trăm máy hình được sắp ở hàng trăm vị trí hoàn hảo khác nhau, với những tay săn ảnh phản xạ nhạy bén, Jason lắc đầu.
"Đến thời điểm này, tôi nghĩ điều duy nhất cô có thể hi vọng là họ không chụp được tấm nào như vầy...", anh làm vẻ mặt sốc, cố làm cô cười.
Nhưng không được.
Taylor đau khổ ngồi xuống một cái ghế gần đó. "Coi như tôi bị loại khỏi vụ án là chuyện chắc rồi." Cô gác cằm lên tay. "Lệnh tòa là tôi không thể bị nhìn thấy trên phương tiện truyền thông."
Trong khi bước lại gần cô, Jason không thể không chú ý là một lần nữa cô không hề thích được nhìn thấy ở cùng với anh. "Tôi chắc chánh án không tính cả chuyện này đâu."
Taylor lắc đầu. "Không đâu, ông ấy nói rất rõ ràng - không gây sự chú ý của báo chí. Hết." Cô ủ rũ nhìn xuống đất.
Nhìn cô lo lắng, Jason cảm thấy cảm giác lạ đó lại đến. Anh quỳ xuống trước mặt cô và định giơ tay nắm lấy tay cô. Nhưng rồi, một cái gì đó ngăn anh lại. Thay vào đó, anh để tay lên đầu gối.
"Tôi có thể giải quyết chuyện này," anh nhẹ nhàng nói.
Taylor nhìn lên anh đầy hi vọng. "Thật hả?"
"Nhưng tôi muốn được đền đáp."
Đôi mắt xanh của cô nheo lại, cô khoanh tay trước ngực. "Đền đáp cái gì?"
Ánh mắt Jason không nao núng. "Một đêm."
Taylor mở lớn mắt.
Jason mỉm cười và nói nhanh trước khi cô cho anh một tát. "Ý tôi là một đêm không liên quan đến công việc. Cô để tôi đưa cô đi chơi."
Cô cương quyết lắc đầu. "Không."
Jason miễn cưỡng đứng dậy. "Được thôi, chiều cô vậy." Anh chỉ ra phía trước nhà hàng. "Cửa đó. Chờ gì nữa."
Taylor nhìn lén đám đông bên ngoài. Rõ ràng cô không cảm thấy lựa chọn đó là hay nên quay lại nhìn Jason.
"Nếu tôi đồng ý, sẽ phải có một giới hạn."
Jason lắc đầu. "Đây không phải là một cuộc thương lượng, cô Donovan à. Tôi đã đề nghị, chịu thì chịu, không thì thôi."
Taylor liếc ra ngoài thêm một lần nữa rồi thở dài ảo não. Jason cố nén cười. Các phụ nữ khác nên khó khăn như vậy.
"Có ai đã nói "không" với anh chưa?" cô hỏi vẻ đầu hàng.
"Chưa. Nhưng nếu muốn thấy dễ chịu hơn, thì tôi nói cô biết là cô đã rất cố gẳng hơn những người khác nhiều. Vậy chúng ta thỏa thuận chứ?"
"Thôi được. Sao cũng được. Anh lo vụ này đi."
Nghe vậy, Jason rút điện thoại ra, nhấn phím gọi nhanh, có vẻ khẩn cấp.
"Marty!" anh vui vẻ nói vào điện thoại, không ngại lúc đó đã gần nửa đêm thứ Sáu. "Nghe này, tôi cần anh làm cho tôi một việc. Tôi đang ở nhà hàng Mr.Chow's với một đám săn ảnh bên ngoài. Họ vừa chộp được vài tấm hình mà tôi sẽ rất cảm kích nếu họ không phát hành. Tôi không lo tôi nhưng nói mấy gã đó là nếu bất kỳ ai in tên của người phụ nữ đi cùng với tôi hoặc chân dung của cô ấy, họ sẽ không bao giờ được phỏng vấn tôi nữa."
Jason khoát tay xua đi phản ứng của Marty. "Làm sao cho họ hiểu là việc của anh," giọng anh cương quyết. "Bảo các tay biên tập, sản xuất hay bất cứ ai anh cần phải nói chuyện là tôi trực tiếp yêu cầu như vậy."
Anh ngừng lại lắng nghe câu hỏi của Marty.
"Ít nhất tôi có nhận xét gì về người phụ nữ bí mật đó không hả?"
Mắt Jason liếc nhanh về phía Taylor và anh tổng kết cô trong một từ ngắn gọn. "Có. Khó khăn."
Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại - Julie James Người Đàn Ông Quyến Rũ Nhất Còn Sót Lại