Người Của Biển epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 12
ông việc nhận vũ khí lên tàu tiến hành lặng lẽ, khẩn trương.
Mặt trời vừa lặn, bóng tối chưa kịp buông xuống mặt vịnh, tàu T.67 đã lừ lừ áp vào chân núi, kề hang Con Gái. Hang Con Gái sâu rộng, choán hết phần dưới ngọn núi. Vì vậy ngọn núi chỉ còn là cái vô bằng đá bọt ngoài. Mặt vịnh mờ sương chiều. Những ngọn núi sẫm đen lô nhô, lặng im đứng ken trong vịnh.
Cầu tàu vừa lao, Lê và Lượng nhảy ngay xuống. Những người có trách nhiệm đã chờ họ trước cửa hang.
- Theo chỉ thị của Bộ, tàu các anh nhận bảy mươi tấn đạn và ba ngàn khẩu súng các loại - Đồng chí thượng úy ra đón Lê và Lượng, nói - Nội trong đêm phải bốc xong. Chúng tôi chỉ có ba người, hơn nữa, công việc không thể huy động nhiều.
Đồng chí thượng úy với chiếc đèn bão đã che kín ba mặt đặt ở góc hang đi trước. Ngọn đèn tỏa ra chùm sáng yếu ớt, vàng khè.
- Đây là đạn!
Mọi người dừng lại. Một chồng lớn những hòm gỗ xếp ngay ngắn, cao ngất nghểu sát nóc hang.
- Toàn bộ số đạn này của các anh - Đồng chí thượng úy giải thích - còn đây là súng. Hòm đựng súng không đều vì có nhiều loại. Nhưng chắc các anh dư kinh nghiệm trong việc xếp sắp, bốc hàng.
Lê nâng thử một hòm đạn, lại nâng thử một hòm súng rồi quay sang nói với Lượng:
- Ta dùng cách chuyền tay nhanh hơn anh ạ.
Một lúc, họ bước ra khỏi cửa hang.
Ít phút sau, mọi người bắt dầu vào công việc. Trời tối Bóng núi đổ xuống khiến mặt vịnh sẫm đen. Xung quanh vắng lặng. Chỉ có tiếng gió lùa vào cửa hang phát ra u u.
Việc chuyển hàng xuống tàu sớm hơn dự kiến. Già nửa đêm, các khoang tàu đã xếp đầy hòm súng, hòm đạn. Thủy thủ đã rút hết lên boong. Trong hang chỉ còn Lượng, Lê và đồng chí thượng úy. Họ ngồi trên chiếc phản kê sát vách đá, là chỗ ngủ của chủ nhân, hội ý công việc.
Trên boong, lính ta đang ăn lương khô và tán chuyện. Người nằm, kẻ ngồi, lại có anh đứng ngắm biển, và ti tỉ hát.
Mặt biển đen như mực. Thỉnh thoảng trên bầu trời, một ngôi sao lóe lên rồi kéo theo một vệt sáng dài rơi xuống mí nước xa xạ.
Đằng mũi tàu, bộ bốn Hải, Mừng, Cang và Linh đang tán dóc. Hải ngồi tựa thành tàu, hai chân duỗi thẳng. Cang nằm mọp xuống boong, tay tì dưới cằm, đầu ngẩng lên; trông anh chàng như đang bơi. Mừng gối đầu lên đùi Hải, chân bắt chéo ngoe, phì phèo thuốc lá. Anh chàng không nghiện, nhưng thỉnh thoảng cũng vớ một vài điếu đút túi và lúc cao hứng, lôi ra hút. Miệng anh ta ngậm thuốc ngượng nghịu. Cang vẫn nói đùa là cóc ngậm giun. Linh đang ăn lương khô, miệng nhai trệu trạo, chốc chốc lại rướn cổ lên, nuốt.
Trước mặt họ, cửa hang tối om, sâu hun hút; nhìn vào có cảm giác như tất cả bóng tối đều từ đó mà tuồn ra, phủ đen mặt biển.
- Các ông có biết tại sao nơi đây lại có tên là hang Con Gái không? - Linh lật người, nằm xoay lại hỏi - Vậy mà các cha dám để đạn trong ấy. Liều thật! Lại chỉ có ba người. Trong hang có ma đấy anh Hải ạ - Đấy, có tiếng người đàn bà hú...
Lập tức anh chàng bị một quả thụi của Cang.
- À, mình quên, quên rằng cậu Cang không thích nghe chuyện ma. Mình thôi vậy! - Linh cười. Trong bóng tối tiếng cười của cậu ta lúc búc, nghe như tiếng nước sôi nơi chảo.
"Được rồi có lúc, ta sẽ cho nhà ngươi chết khiếp". Linh biết cái anh chàng Cang là chúa sợ ma. Nghe đâu hồi ở nhà, cậu ta không bao giờ dám đi đêm một mình. Mỗi lần sinh hoạt chi đoàn thanh niên, bà mẹ vẫn phải dẫn đi đến gần trụ sở, cậu ta sĩ diện đuổi mẹ về, nhưng tan họp, bà mẹ vẫn phải đến đón.
Cang là con một. Bố mẹ lấy nhau tới sáu, bảy năm, chạy chữa đủ thầy, cúng vái đủ đền, chùa mới sinh ra, vì vậy được cả họ cưng chiều. Chưa đầy tháng, ông bà nội sắm lễ, đem lên bán cho cửa nhà Thánh. Như vậy Cang là con Thánh, con Thần rồi, chẳng lo ma quỷ nào cướp đi. Hồi nhỏ, Cang thường theo bà đi lễ, đi cúng. Hình ảnh những ông thầy chít khăn đỏ, mắt trợn, miệng nói lảm nhảm; những bà đồng bà cốt môi dày, lưỡi dài, dáng điệu kỳ dị chập chờn trong khói hương, ám ảnh cậu ta. Cang tin là có ma và rất hãi ma. Lớn lên, Cang như cái cây cớm nắng, mười lăm, mười sáu tuổi vẫn nằm ườn trên giường, mỗi buổi sáng, chờ mẹ vào đỡ dậy. Ăn cơm còn phải dỗ. Không biết làm bất cứ việc gì, mó vào đâu, đổ vỡ dấy. Hễ vắng nhà lâu lâu một chút là bà mẹ cuống lên bổ đi tìm. Quần áo thay ra tấp đống đấy, chờ mẹ giặt. Vậy mà không rõ bạn bè rủ rê thế nào, cậu ta liền bỏ học, đi bộ đội. Đến ngày cuối cùng bà mẹ mới biết, tất tả bươn lên huyện. Tới nơi thì đoàn tân binh đã đi xa. Bà không bỏ cuộc. Ba ngày sau bà lần tìm tới đơn vị huấn luyện lính mới. Nhưng khi thấy Cang có vẻ chững chạc và nom cũng ra dáng người lớn trong bộ quân phục thủy binh, xung quanh bạn bè Cang đều thế, thì bà thôi ý định bắt con về. Bà vừa cười vừa khóc, ngắm nghía Cang như thể anh chàng xa bà đã lâu lắm. Rồi luống cuống tuông ra phố, ẵm về nào khăn mặt, nào xà phòng, nào mũ, nào dép và cả một cái túi đựng quần áo đỏ chót; vừa lúc anh chàng Cang khệ nệ mang ra một ba lô, cũng gồm những thứ ấy khoe với mẹ.
Về tàu chưa lâu, Cang được đi chuyến đầu tiên vào Cà Mau. Linh vẫn nghĩ rằng cái gã con cầu tự này có giỏi cũng chỉ đi được một lần là đập bệnh xin lên bờ, ai ngờ anh chàng trụ vững cho tới nay, còn tỏ ra can đảm và thông mình. Linh nhớ lần đi Bến Tre, khi tàu ta đang ở ngoài vùng biển quốc tế thì có chiếc khu trục Mỹ cặp kè áp bên mạn, bám theo; đám lính cởi trần đứng trên boong xì xồ chõ sang hỏi, anh chàng Cang chẳng rõ có hiểu mô tê gì ba cái thứ tiếng Anh đó, thấy vậy, cũng dạng chân, ném sang mấy cái vỏ chuối rồi xồ ra một lô tiếng Tàu: "Ni sua sấn mơ ủa phu tủng" (Anh nói cái gì tôi không hiểu), khiến cả tàu tròn mắt, phục lăn. Bọn Mỹ ngỡ đây chắc tàu đánh cá Hồng Công hoặc Đài Loan nên biến thẳng. Vậy mà đến nay, anh chàng vẫn không hết sợ ma. Lạ thế.
- Kể chuyện gì vui vui đi anh Hải - Cang đánh lảng.
- Chuyện gì? Chuyện tình yêu nhé?
- Lại chuyện vuốt tay chị Thơm hả? - Mừng giễu.
- Hồi ở nhà, mỗi lần đào mương làm thủy lợi, bọn mình vẫn chuyển từng sọt đất, y hệt cách ta bốc hàng vừa rồi - Hải như không để tâm đến câu diễu của Mừng, kể theo ý mình.
- Rồi dịp đó anh bắt đầu yêu chị ấy? - Linh hỏi.
- Không phải là mình bắt đầu yêu “chị ấy", mà đúng hơn là "chị ấy" bắt đầu yêu mình.
- Lại thế!
- Ông Hải là vua bịa đấy - Mừng, anh chàng nổi tiếng là hay chuyện, vui tính chen vào - Nghe ông ấy có ngày bán cả người yêu đi mà ăn. Muốn nghe, ông Hải "tái bản" cho nghe.
- Ấy bịa mà khối kẻ cứ phải nghển tai không muốn để lọt một câu nào đấy...
- Ôi dào!
- Anh cứ kể đi - Linh hăng hái - Ai không nghe thì nhắm tai lại. "Tái bản" cũng được.
- Kể đi, anh Hải - Cang hưởng ứng.
- Mình cứ kể, tay nào không tin thì coi như không nghe nhé. Hồi ấy, mỗi lần đón sọt đất Thơm đưa, mình lại đặt hai bàn tay bê bết bùn của mình lên bàn tay của cô ấy. Sự ma mãnh đó chỉ có Thơm với mình biết, người ngoài làm sao phát hiện ra. Đầu tiên thì cô nàng lườm: "Em đổi chỗ đấy!". Dọa thế nhung cũng không đổi. Hôm sau lại vẫn thích đứng cạnh mình. Thế là trong ba ngày đào mương, mình được vuốt đôi bàn tay cô ấy có đến... bốn năm trăm lượt. Chứ không à, mỗi ngày chuyển bao nhiêu sọt đất, các tướng tính thử. Ban đầu cũng tưởng đùa thế cho vui, nhưng buổi tối, khi sinh hoạt chi đoàn xong, cô ấy lật đật chạy tìm mình. "Anh Hải, em hỏi cái này!" – "Thơm hả?" - mình dừng lại. Lúc đó trên đường làng chỉ có hai đứa, mình nghe tiếng tim Thơm đập rất mạnh và thấy đôi mắt cô ấy ngước lên, long lanh như hai giọt sao. "Anh Hải, em hỏi nhé, có phải... có phải... vâng, có phải anh, anh yêu em không?". Thôi chết con rồi bu ơi, tưởng trêu cô ấy, ai ngờ sự thể nó lại trở nên nghiêm chỉnh thế! Đùa dai, đùa dại rồi; biết trả lời sao đây? Đã trót thì phải trét, mình không dám nói thật, vả lại cũng không nỡ thế, cứ ậm à, ậm ừ như ngậm hạt thị "à ừ cũng...". "Em cũng thế" - Cô ấy cúi xuống nói khẽ rồi lần tìm tay mình - "Em yêu anh"...
- Và anh đến với chị ấy chứ? - Mừng sốt ruột hỏi.
- Ấy chuyện bịa mà!
- Ôi dào! Có lẽ bịa thật. Làm quái gì có cái kiểu yêu nhau như thế. Phụ nữ người ta kín đáo, tế nhị.
- Vâng, bịa nên Thơm mới đẻ cho mình ba đứa con, nếu không bịa, dễ chừng phải đẻ ba chục đứa.
- Toàn con gái cũng khoe, đếch biết đẻ.
Nhiều tiếng cười bật ra.
- Thì còn đời các cậu đấy. Đừng nói mạnh. Đẻ lắm con gái, càng được uống nhiều rượu.
- Và mất công đuổi chó nữa chứ.
Linh cười khích khích. Cang giục:
- Anh kể hồi hai đi!
Chợt Linh giật áo Hải:
- Xuỵt! Nhìn kìa! Nhìn kìa... Cha mẹ ơi, chẳng lẽ... ma.
Mấy chàng lính ôm chặt lấy nhau, lấm lét nhìn vào hang vừa sợ hãi, vừa tò mò. Từ khoảng tối ấy, có bóng người mờ mờ, nhập nhoè, lúc hiện, lúc biến...
- Cha mẹ ơi, hang Trinh nữ mà...
Bóng người rõ dần.
- Hừ, chính trị viên Lượng và thuyền trưởng Lê chứ ai.
- Hả?
- Ôi dào!
- Vậy mà... Hú hồn.
- Trời ơi! Thằng Cang nó tè ướt cả lưng tao rồi!
Người Của Biển Người Của Biển - Người Của Biển