Ngọc Phương Nam epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 11 - Viên Ngọc Phương Nam
in Jacobus Vandergaart trở về lan truyền nhanh chóng. Chính vì thế nên đám đông khách khứa sớm đổ dồn về trang trại để xem kỳ quan của Kopje. Họ cũng sớm biết rằng viên kim cương thuộc về tiểu thư Watkins, và rằng thậm chí trên cả nàng, cha nàng mới là người sở hữu thực sự. Từ đó dẫn đến sự hiếu kỳ cao độ của đám đông về chuyện viên kim cương này là một sản phẩm nhân tạo chứ không phải tự nhiên.
Cũng cần nói ở đây rằng vẫn còn chưa có gì tiết lộ về xuất xứ nhân tạo của viên kim cương đang được đề cập. Một phần, do cánh thợ mỏ ở Griqualand chẳng dám dại dột mà tiết lộ một bí mật có thể ngay lập tức khiến họ phá sản. Phần khác, vì không muốn đưa ra điều gì một cách hú họa nên Cyprien chưa nói gì về khía cạnh này, và chàng quyết định không gửi báo cáo khoa học của mình liên quan đến viên Ngọc Phương Nam, trước khi xác thực thành quả của chàng bằng thí nghiệm thứ hai. Việc chàng đã làm trong lần thử đầu, chàng muốn chắc chắn sẽ làm lại được một lần thứ hai.
Sự hiếu kỳ của công chúng vì thế bị kích thích cao độ, và John Watkins theo đúng lẽ không thể từ chối thỏa mãn nó, huống hồ chính sự hiếu kỳ này càng làm tôn thêm sự kiêu căng của ông ta. Nên ông ta đặt viên Ngọc Phương Nam trên một lớp bông lót trắng mỏng, đặt trên đỉnh một cột đá hoa cương nhỏ màu trắng dựng lên ngay giữa lò sưởi nơi phòng khách nhà ông, và, cả ngày, ông ta thường xuyên, ngồi lọt thỏm trong ghế bành, quan sát viên đá quý và chỉ nó cho mọi người xem.
James Hilton là người đầu tiên nói với ông rằng làm như vậy chẳng cẩn thận tí nào. Liệu ông có nhận thấy những mối họa ông rước vào mình khi phô trương như thế, trước mắt mọi người, một món đồ giá trị khổng lồ được cất giữ trong nhà ông? Theo Hilton, nhất thiết phải xin tỉnh Kimberley một đội cảnh sát đặt biệt để canh giữ, hoặc đêm sắp tới sẽ khó lòng trôi qua mà không gặp phải trắc trở gì.
Ông Watkins, hoảng sợ trước viễn cảnh ấy, vội vã nghe theo lời khuyên sáng suốt từ vị khách của mình, và chỉ thở phào khi thấy, tối đến, một tiểu đội cảnh sát cưỡi ngựa tới. Hai mươi lăm con người ấy nghỉ ở các nhà phụ của trang trại.
Dòng người hiếu kỳ ngày càng tăng lên trong những ngày sau đó, và danh tiếng của viên Ngọc Phương Nam sắp vượt ra khỏi biên giới của hạt lan truyền đến những thành phố xa xăm nhất. Báo chí thuộc địa dành riêng hết bài báo này đến bài báo khác để miêu tả kích thước, hình dáng, màu sắc và sự lấp lánh của nó. Đường truyền điện tín ở Durban phụ trách chuyển tải những chi tiết này, qua đảo Zanzibar và vịnh Aden, trước tiên đến châu Âu và châu Á, rồi đến hai châu Mỹ và châu Đại Dương. Cánh nhiếp ảnh gia van xin vinh dự được chụp ảnh viên kim cương kỳ diệu. Các họa công đặc phái, nhân danh những tờ báo lẫy lừng, đến để vẽ lại nó. Rốt cuộc, đây là một sự kiện của toàn nhân loại.
Câu chuyện trở nên phức tạp. Những chuyện kể huyền ảo lan truyền khắp giới thợ mỏ về những đặc tính bí ẩn mà họ gán cho nó. Họ rỉ tai nhau rằng viên đá đen sẽ không tránh khỏi việc “gieo vận rủi!” những người có kinh nghiệm thì lắc đầu nói họ thích thấy viên đá quỷ thần ấy ở trong nhà ông Watkins hơn là ở nhà họ. Tóm lại, những lời bêu xấu và thậm chí cả vu khống, vốn là phần không thể thiếu của sự nổi tiếng, cũng không chừa viênNgọc Phương Nam, - vốn chẳng lo lắng gì về những chuyện ấy, thật tự nhiên, nó vẫn tiếp tục trút... dòng thác ánh sáng lên những kẻ báng bổ mờ ám!
Thế nhưng John Watkins thì không vậy, những chuyện ngồi lê đôi mách cứ nhiều lên thì đã sao. Ông ta thấy hình như những lời đồn đại ấy làm giảm phần nào giá trị của viên đá, và ông ta xem đó là những lời thóa mạ nhằm vào cá nhân. Từ lúc thống đốc khu thuộc địa, những sĩ quan đồn trú bên cạnh, những quan viên, những viên chức, những phòng ban, đều đến vinh danh viên đá quý của ông, ông gần như thấy trong những lời bình luận tự do mà thiên hạ tự cho phép mình nói về việc của ông có vẻ xúc phạm.
Thế nên, để hồi đáp những điều hão huyền vớ vẩn ấy và cũng vì để thỏa mãn sở thích chè chén của mình, ông quyết định tổ chức một bữa tiệc lớn để vinh danh viên kim cương yêu quý này, vật ông có ý định muốn quy đổi sang tiền mặt - mặc cho Cyprien có thể nói gì, và mặc cho mong muốn của con gái ông là giữ nó như một viên đá quý.
Hỡi ơi, như thế đấy! Với thông báo về bữa tiệc, ảnh hưởng của miếng ăn lên ý kiến của rất nhiều con người đủ để thay đổi dư luận quần chúng ở khu mỏ Vandergaart trong một sớm một chiều. Ta thấy nhiều người, trước đây tỏ ra là những kẻ ác ý nhất đối với viên Ngọc Phương Nam, bỗng dưng thay đổi giọng điệu, nói rằng rốt cuộc viên đá này quả thật vô tội so với vận rủi người ta gán cho nó, và khiêm tốn ngỏ ý xin một giấy mời đến nhà John Watkins.
Người ta sẽ còn kể dài dài về buổi yến tiệc ấy ở lưu vực sông Vaal. Ngày hôm ấy có tám mươi thực khách tụ họp quanh bàn dưới một căn lều dựng ngay kế bên một mặt của phòng khách, mà bức tường đã bị phá đi để phục vụ cho dịp này. Món “Đùi hoàng cung” hay món rô ti vĩ đại, gồm một miếng đùi bò, nằm chính giữa bàn, kèm theo cừu nguyên con và nhiều miếng thịt của đủ loại thú săn trong vùng. Nhiều tháp rau củ và trái cây, nhiều thùng lớn chứa bia và rượu nho, xếp chồng lên nhau nằm cách quãng và đã được dùi lỗ, được xếp đặt cho bữa tiệc rất chi là linh đình ấy.
Viên Ngọc Phương Nam nằm trên bệ của nó với dàn nến thắp sáng bao quanh, tọa lạc đằng sau lưng của John Watkins như đang chủ trì đêm hội long trọng để vinh danh nó.
Việc phục vụ do khoảng hai mươi người da đen nam Phi tập họp cho dịp này phụ trách, dưới sự giám sát của Matakit, cậu đã tự nguyện đứng ra chỉ huy họ - với sự cho phép của ông chủ cậu ta.
Ở đấy, ngoài đội cảnh sát mà ông Watkins muốn cảm ơn vì đã tham gia giám sát, còn có tất cả các nhân vật quan trọng ở khu mỏ và các vùng lân cận, Mathys Pretorius, Nathan, James Hilton, Annibal Pantalacci, Friedel, Thomas Steel cùng khoảng năm mươi người khác.
Ấy là còn chưa kể đến lũ gia súc của trang trại, đàn bò, bầy chó, và đặc biệt lũ đà điểu của tiểu thư Watkins tham gia vào đêm hội bằng việc đến nhặt nhạnh chút thức ăn thừa của bữa tiệc.
Alice, ngồi đối diện với cha nàng, phía cuối bàn, làm vinh dự cho viên kim cương với sự duyên dáng quen thuộc, nhưng không phải không có nỗi buồn ẩn giấu, mặc dù nàng hiểu nguyên do họ vắng mặt: cả Cyprien Méré, lẫn Jacobus Vandergaart đều không dự bữa tiệc này.
Chàng kỹ sư trẻ luôn tránh việc giao du với hội Friedel, Pantalacci và đồng bọn. Mặt khác, từ sau phát minh của chàng, chàng biết rõ ý đồ chẳng mấy thiện tâm của bọn họ đối với chàng, và thậm chí cả những đe dọa từ bọn họ đối với người phát minh ra việc sản xuất nhân tạo này, vốn có thể làm họ phá sản toàn diện. Chính vì thế nên chàng không màng xuất hiện ở bữa tiệc. Về phần Jacobus Vandergaart, dù rằng John Watkins đã có những động thái để cố hòa giải, ông vẫn cao ngạo gạt bỏ tất cả những dịp này.
Yến tiệc đến hồi kết thúc. Nếu như nó đã diễn ra trong cảnh trật tự ổn định nhất, đó là vì sự hiện diện của tiểu thư Watkins đã áp đặt một nghi thức chuẩn mực lên đám thực khách thô lỗ nhất, mặc dù vậy Mathys Pretorius, như mọi khi, luôn là mục tiêu cho những trò đùa dở hơi của Annibal Pantalacci; - gã này thông báo với người đàn ông Boër đáng thương những tin giật gân nhất! Sẽ có bắn pháo hoa dưới bàn!... Họ chỉ chờ tiểu thư Watkins rút lui để phạt người đàn ông to béo nhất buổi tiệc uống liên tiếp mười hai chai rượu gin!... Họ bàn đến việc kết thúc đêm hội bằng một cuộc ẩu đả lớn và một trận đấu súng tập thể!...
Nhưng hắn ta bị cắt ngang bởi John Watkins, người với tư cách chủ trì dạ tiệc, vừa đập cán dao xuống bàn để ra hiệu nâng cốc theo truyền thống.
Im lặng bao trùm. Ông chủ tiệc, đứng thẳng dậy, ấn hai ngón tay cái lên cạnh bàn và bắt đầu bài phát biểu với giọng phần nào hơi bối rối vì đã uống quá nhiều.
Ông nói hôm nay là kỷ niệm trọng đại trong cuộc đời thợ mỏ và di cư của ông!... Sau nhiều thử thách đã kinh qua thời trai trẻ, giờ đây gặp nhau ở xứ sở trù phú Griqualand, xung quanh có tám mươi người bạn, họp mặt đây để ăn mừng viên kim cương to nhất thế giới, chính là một trong những niềm vui không thể quên!... Thật ra mai kia một trong số bạn hữu đáng kính quanh ông đây có thể tìm thấy một viên còn lớn hơn!... Đó chính là sự hấp dẫn và tính thi vị của đời thợ mỏ!... (Nhiệt liệt tán thành.) niềm hạnh phúc này, ông thật lòng cầu chúc cho các vị khách mình đạt được!... (Mỉm cười, vỗ tay.) Thậm chí ông tin có thể khẳng định rằng một viên kim cương kia khó lòng thỏa mãn ai, ở địa vị ông, sẽ không tỏ ra thỏa mãn về nó!... Để kết thúc, ông mời khách uống mừng sự thịnh vượng của Griqualand, mừng sự ổn định của giá cả kim cương trên thị trường - bất chấp mọi sự cạnh tranh - sau cùng mừng chuyến đi may mắn mà Ngọc Phương Nam sắp thực hiện xuyên qua những vùng đất để mang ánh sáng rạng rỡ của mình trước hết đến với tỉnh Cap, sau đó đến với nước Anh!
“Thế nhưng,” Thomas Steel nói, “có nguy hiểm lắm không khi chuyển viên đá giá trị lớn như vậy sang Cap?”
“Ồ! nó sẽ được hộ tống nghiêm ngặt!...” Ông Watkins đáp. Nhiều viên kim cương cũng đã được vận chuyển với những điều kiện ấy và chúng đến nơi bình an vô sự!”
“Ngay cả viên kim cương của ngài Durieux de Sancy,” Alice lên tiếng, “và tuy vậy, không thể không kể đến lòng tận tâm của gia nhân ông ta...”
“Ờ! Vậy thì điều kỳ lạ gì đã xảy đến với nó?” James Hilton hỏi.
“Chuyện là thế này,” Alice kể, không chờ được yêu cầu.
“Ngài de Sancy là nhà quý tộc Pháp của triều đại vua henri Đệ Tam. Ông ta sở hữu một viên kim cương nổi tiếng, ngày nay người ta lấy tên ông ta đặt cho nó. Viên kim cương ấy, phải nói thêm, đã trải qua nhiều cuộc phiêu lưu. Cụ thể là trước đó nó thuộc về Charles-le-Téméraire, người này vẫn mang nó trên mình khi bị giết chết ở thành nancy. Một anh lính Thụy Sĩ đã tìm thấy viên đá trên xác vị công tước xứ Bourgogne và đã bán nó giá một đồng tiền hà Lan cho một linh mục nghèo, vị này lại bán lại giá năm hay sáu đồng cho một người Do Thái. Vào lúc mà nó ở trong tay ngài de Sancy, ngân khố hoàng gia đang gặp rắc rối lớn, và ngài de Sancy chấp thuận thế chấp viên kim cương của mình để vay tiền cho nhà vua. Người cho vay ở thành phố Metz. Vậy nên phải giao viên đá quý cho một gia nhân để anh ta mang nó đi.”
“Ngài không sợ người đàn ông kia trốn sang Đức sao?” người ta hỏi ngài de Sancy.
“Ta tin tưởng anh ta!” ngài đáp.
Mặc cho sự tin tưởng này, cả người đàn ông và viên kim cương đều không đến Metz. Thế nên, triều đình ra sức giễu cợt ngài de Sancy.
“Ta tin tưởng gia nhân của ta, ngài đáp. Có lẽ anh ta đã bị giết!”
Và quả thật, bằng cách truy tìm, rốt cuộc họ tìm được xác anh ta dưới một đoạn hào bên đường.
Mổ anh ta ra! ngài de Sancy ra lệnh. Viên kim cương hẳn là ở trong dạ dày anh ta!
Họ làm theo lời ngài, và lời đoán định của ngài là đúng. Vị anh hùng khiêm nhường kia, người mà lịch sử chẳng hề lưu danh, đã trung thành cho đến chết với nghĩa vụ và danh dự, đã làm lu mờ khí phách của viên đá quý anh mang theo bằng hành động hiển hách của mình, một sử gia già nua ghi lại.’
“Tôi sẽ rất ngạc nhiên,” Alice nói thêm khi kết thúc câu chuyện, “nếu rơi vào tình huống tương tự, viên Ngọc Phương Nam lại không khơi nguồn cho một sự tận tâm như vậy trong chuyến đi của nó lại không.”
Tiếng hoan hô đồng loạt tôn vinh những lời ấy của tiểu thư Watkins, tám mươi cánh tay nâng cao cũng từng ấy ly, và mọi cặp mắt theo bản năng hướng về lò sưởi để vinh danh viên đá quý có một không hai.
Viên Ngọc Phương Nam không còn ở trên bệ, nơi mà vừa mới đây, nó hãy còn lung linh sau lưng ông John Watkins!
Vẻ ngạc nhiên của tám mươi khuôn mặt kia lộ rõ đến mức vị chủ tiệc cũng quay lại xem nguyên do tại sao.
Ông vừa nhìn ra thì họ đã thấy ông đổ sụp xuống ghế như thể bị sét đánh.
Họ vội vã đến bao quanh ông, cởi cà vạt ông ra, dội nước lên đầu ông... Cuối cùng ông cũng tỉnh lại sau cú ngất.
“Viên kim cương đâu!...” ông gầm lên như sấm. “Viên kim cương!... Ai đã lấy viên kim cương?”
“Này các ông, không ai được ra ngoài!” đội trưởng đội cảnh sát vừa nói vừa cho người chốt ở các lối ra vào của căn phòng.
Tất cả các thực khách nhìn nhau kinh hãi hoặc thì thầm trao đổi cảm nghĩ với nhau. Chỉ cách đấy không đầy năm phút đa số họ vẫn nhìn thấy, hay ít nhất tin rằng đã nhìn thấy viên kim cương. Thế nhưng cũng phải chấp nhận sự thật hiển nhiên: viên kim cương đã biến mất.
“Tôi yêu cầu lục soát mọi người trước khi ra về!” với sự thẳng thắn thường ngày, Thomas Steel đề nghị.
“Đúng thế!... Đúng thế!...” cả hội trường gần như đồng thanh đáp.
Ý kiến này hình như mang lại một tia hy vọng cho John Watkins.
Vì thế viên sĩ quan cảnh sát cho tất cả các thực khách đứng xếp hàng ở một trong mấy góc phòng và tự mình bắt tay làm công việc được yêu cầu. Anh lộn các túi mình ra, tháo giày, để một người khác khám xét áo quần mình. Sau đó, anh tiến hành lục soát tương tự trên người mỗi anh lính của mình. Cuối cùng, từng thực khách một đi lên trước mặt anh và lần lượt chịu sự khám xét kỹ lưỡng.
Cuộc khám xét ấy chẳng mang lại một kết quả nào.
Vậy là mọi ngóc ngách xó xỉnh của phòng tiệc được xem xét cực kỳ cẩn thận... họ chẳng tìm thấy ở đó bất cứ một dấu vết nào của viên kim cương.
“Chỉ còn những người nam Phi phụ trách công tác phục vụ!” viên sĩ quan cảnh sát nói, anh ta vốn không muốn chịu cảnh nhục nhã.
“Rõ là thế rồi!... Chính bọn nam Phi!” ai đó đáp lại. Bọn họ vốn hay ăn cắp nên chắc đã làm trò này rồi!”
Thế nhưng những kẻ khốn khổ tội nghiệp ấy trước giờ nâng cốc của John Watkins đã đi được một lúc, ngay khi người ta không cần đến bọn họ nữa. Họ ngồi xổm, bên ngoài, thành vòng tròn, bao quanh một đống lửa lớn giữa trời, và, sau khi đã ăn no say những thịt thà còn lại từ bữa tiệc, họ bắt đầu một màn hòa nhạc theo cách của họ, theo kiểu nam Phi. Đàn ghi ta thùng hình bầu, sáo thổi bằng mũi, chiêng trống đủ loại, mở màn cho một nghịch âm đinh tai vốn là màn dạo đầu của mọi sự kiện âm nhạc lớn của người dân nam Phi bản xứ.
Những người nam Phi kia thậm chí còn không biết chính xác người ta muốn gì từ họ lúc người ta gọi họ vào và lục soát đến tận những áo quần ít ỏi trên người họ. Họ chỉ biết là có vụ trộm kim cương giá trị lớn.
Cũng chẳng hơn gì những lần tìm kiếm trước, lần này cũng chẳng ích gì và không mang lại kết quả.
“Nếu kẻ trộm ở trong bọn nam Phi này - và hắn ta phải nằm trong đám đó - Hắn có thừa thời gian để giấu vật quý ở một nơi an toàn! một người trong đám thực khách nhận định hết sức chí lý.”
“Hẳn nhiên, sĩ quan cảnh sát nói, và có lẽ chỉ có một cách làm hắn tự thú, chính là tìm một thầy bói đồng hương với hắn. Cách này đôi khi có kết quả...”
“Nếu ông cho phép,” Matakit nói, cậu vẫn còn đứng chung với bạn bè mình, “tôi có thể thử nghiệm!”
Đề nghị này được chấp thuận ngay tức khắc, và các thực khách xoay lại vây quanh những người nam Phi; sau đó, Matakit, đã quen với vai trò thầy bói, bắt đầu tiến hành cuộc tìm kiếm của mình.
Trước tiên, cậu khởi đầu bằng hít hai hay ba hơi thuốc từ một tẩu thuốc bằng sừng cậu không bao giờ rời xa.
“Bây giờ tôi sắp tiến hành thử bằng đũa!” cậu ta nói, sau màn dạo đầu ấy.
Cậu đi tìm ở một bụi cây kế bên khoảng hai mươi cái que, cậu đo chúng rất nghiêm chỉnh và cắt theo độ dài bằng nhau, khoảng mười hai put[17] Anh. Rồi, cậu phát chúng cho những người nam Phi đang đứng xếp thành hàng ngay ngắn, sau khi đã dành riêng một que phần cậu.
“Mọi người sẽ đi đâu đó trong vòng chừng mười lăm phút, cậu ta nói với bạn hữu mình bằng giọng nghiêm nghị, và mọi người chỉ quay trở lại khi nghe tiếng trống! nếu tên trộm ở trong số các vị, đũa của hắn ta sẽ dài thêm ba đốt tay!”
Những người nam Phi tản ra, rõ ràng rất ấn tượng trước lời lẽ ấy, vì biết rằng với cách thức tố tụng đơn sơ của luật pháp Griqualand, họ sẽ nhanh chóng bị bắt, và chẳng kịp có thời gian để tự bào chữa, họ còn bị treo cổ nhanh hơn.
Về phía các thực khách, những người vốn quan tâm theo dõi chi tiết cảnh tượng ấy, họ thản nhiên mỗi người một ý kiến tranh nhau bình luận.
“Kẻ trộm sẽ không trở lại đâu, nếu hắn ở trong nhóm những người này!” một ai đó bắt bẻ.
“Tốt thôi! Chính cái này sẽ chỉ điểm hắn!” một người khác đáp.
“Ồi! hắn sẽ khôn hơn Matakit và đành phải cắt ngắn que của hắn bớt ba đốt, để bỏ đi phần dài ra khiến hắn sợ run!”
“Rất có thể đấy chính là điều thầy bói mong đợi, và chính việc cắt ngắn dại dột ấy đủ để tố giác tội phạm!”
Thế nhưng, mười lăm phút đã trôi qua, và Matakit, bất thần đánh trống, tập họp những nghi phạm thuộc quyền xét xử.
Tất cả bọn họ đều quay trở lại cho đến người cuối cùng, xếp hàng trước mặt cậu và đưa lại những cái que của họ.
Matakit cầm lấy chúng, nắm lại thành một bó và thấy tất cả chúng hoàn toàn bằng nhau. Thế là đang chuẩn bị đặt chúng sang một bên và tuyên bố kết thúc thử thách bảo toàn danh dự của những người đồng hương với cậu, thì bỗng cậu đổi ý và đo những cái que mọi người vừa trả lại cậu bằng cách so sánh với que của cậu.
Tất cả đều ngắn hơn ba đốt!
Những kẻ khốn khổ tội nghiệp đã thận trọng đề phòng việc que dài ra, mà trong ý nghĩ mê tín của họ, rất có thể xảy ra lắm. Điều này không chính xác là biểu thị lương tâm hoàn toàn trong sạch nơi họ, và hẳn nhiên, tất cả bọn họ đều đã ăn trộm viên kim cương nào đó trong ngày.
Một tràng cười phá lên đón nhận kết quả ngoài mong đợi này. Matakit, cụp mắt xuống, ra vẻ không gì sỉ nhục hơn việc một phép thuật vẫn thường linh nghiệm khi cậu ở làng mình lại thành vô hiệu ở xứ sở văn minh.
“Thưa ngài, chúng ta đành bất lực!” viên sĩ quan cảnh sát vừa nói thế vừa cúi chào John Watkins, lúc ấy ông đang ngồi trên ghế bành, thiểu não trong tuyệt vọng. “Có lẽ ngày mai chúng ta sẽ may mắn hơn bằng cách treo giải thưởng lớn cho bất kỳ ai báo cho ta biết dấu tích của tên trộm!”
“Tên trộm ư!” Annibal Pantalacci hét lên! “Sao không là tên kia cho dù hắn đã lo việc truy xét đồng bọn hắn?”
“Ý ông muốn nói người nào?” viên sĩ quan hỏi.
“Thì... tên Matakit kia, bằng cách đóng vai thầy bói, đã mong đánh lạc hướng mọi nghi ngờ!”
Vào lúc ấy, nếu để ý đến cậu, có lẽ ta sẽ nhìn thấy Matakit nhăn mặt khác thường rồi nhanh lẹ rời phòng tiệc và đi bộ về phía lều của mình.
“Đúng đấy! gã người Napôli lặp lại. Hắn cùng với đồng hương hắn phục vụ trong bữa tiệc!... Đó là một đứa láu cá, một đứa gian xảo mà ông Méré đã thương tình, ta chẳng hiểu vì sao!”
“Matakit lương thiện, tôi khẳng định điều đó!” tiểu thư Watkins thét lên sẵn sàng bảo vệ người giúp việc của Cyprien.
“Ồi! Sao con biết được?” John Watkins đáp lại. “Đúng vậy!... Hắn có thể đã cầm viên Ngọc Phương Nam!”
“Hắn không thể đi xa được!” viên sĩ quan nói tiếp. “Chốc nữa đây chúng tôi sẽ lục soát người hắn! nếu hắn có viên kim cương, hắn sẽ nhận số roi bằng với số cara, và nếu hắn không chết vì bị đánh, hắn sẽ bị treo cổ sau roi thứ bốn trăm ba mươi hai!”
Tiểu thư Watkins run lên Vì sợ hãi. Tất cả những con người ấy, vốn nửa hoang dã, vừa mới hoan nghênh quyết định ghê tởm của viên sĩ quan. Nhưng làm sao kìm hãm được những bản chất tàn nhẫn ấy khi không biết hối tiếc và xót thương?
Một lát sau, ông Watkins cùng khách khứa đến trước lều của Matakit, cửa mở toang.
Matakit không còn ở đấy nữa; và họ đợi cậu một cách vô vọng suốt cả đêm.
Sáng ngày hôm sau, cậu không trở lại, và phải thừa nhận rằng cậu đã đi khỏi Vandergaart-Kopje.
Ngọc Phương Nam Ngọc Phương Nam - Jules Verne Ngọc Phương Nam