Chương 12
ón rén, cố không để gây ra tiếng động, Khoa đẩy cánh cửa thật khẽ.
- Về rồi hả Khoa? Con đi đâu vào giờ này khuya thế? - Tiếng Vú già hỏi vọng ra - Sáng mai làm sao đi bán hàng nổi?
- Vú ơi!
- Gì?
- Vú đã khỏe chưa?
- Rồi.
- Con mua cháo nóng cho Vú ăn nè.
- Vú muốn ngủ thôi. Để vào lồng bàn đậy kỹ lại đi, sáng ăn sau. Lo mà ngủ, trời sắp đâm mây ngang rồi đó.
- Con biết rồi. - Khoa ngập ngừng một lát, đoạn tiếp:
- Vú ơi! Nhà mình có khách đấy.
- Giờ này à?
- Dạ.
- Ai thế? Sao mà khuya khoắt quá vậy? Nè! Con đừng nói cho Vú biết là dẫn bạn gái về nhà đó nhe. Vú không chịu đâu. Nếu đúng như lời Vú đoán, tốt hơn là đưa họ về hoặc tìm nơi khác đi.
- Kìa, Vú!
Khoa kêu lên và nhìn nhanh về phía Nhung đang đứng dưới ánh đèn lờ mờ vàng nhạt.
- Sao tự nhiên im lặng vậy? - Vú lên tiếng và có vẻ như đang bước ra khỏi giường. - Đâu rồi Khoa?
- Dạ, con đây nè. Vú mệt thì ngủ tiếp đi, thức ra ngoài này làm gì?
- Thì con nói là có bạn tới mà, vú muốn nhìn coi ngườI thế nào.
- Con … con chào bác.
Nhung bước nhanh tới cúi đầu chào. Và khi nhìn thấy rõ mặt bà Vú của Đăng Khoa.
- Ủa! - Vú lấy tay như che bớt ánh sáng chói mắt, cau nhẹ vầng trán, giọng cũng reo vui thấy rõ - Là con ư? Sao trùng hợp vậy không biết. Nào! Ngồi xuống đi con gái.
- Con …. Con cảm ơn bác.
- Ủa! Vú quen Nhung sao? - Khoa ngạc nhiên hỏi.
- Ừ. Nè! Tên con là Nhung à?
- Dạ.
- Tuyết Nhung, con anh chị Niên ngoài Vũng Tàu hả? Trời ơi! Bất ngờ quá. Con … - Vú dường như xúc động lắm. Nắm lấy đôi bàn tay Nhung trìu mến - Con khác xa khi xưa quá. Hèn nào gặp ngoài phố là Vú nhận không ra.
Nè, Khoa! Vào lấy nước nóng cho em con rửa mặt đi.
- Dạ thôi khỏi, bác à. - Nhung nhẹ giọng - Đến vào nữa khuya thế này, bận rộn và quấy rầy giấc ngủ bác, con thiệt là áy náy quá, mong bác tha lỗI cho.
- Coi! - Vú phật ý - Con khách sáo như vậy, không sợ Vú buồn à?
- Con … con ngủ không được, đi lang thang ngoài phố và gặp Nhung đó Vú.
- Trời đất! Đi một mình à?
- Vâng. Cũng may tìm gặp được anh Khoa.
Nhung lại nhìn nhanh về phía Đăng Khoa đứng, rồi đảo mắt kín đáo. Căn nhà nhỏ đơn sơ quá, khiến cô thở dài dù cố nén.
Tự nhiên không khí nơi đây cô đọng lại, im lặng kéo dài. Tâm trạng Nhung rưng rưng xót xa. Khoa bước lại nơi ngủ của mình, gục hẳn đầu vào đôi bàn tay to bè chai sạm.
Vú bứt rứt, xốn xang, hắng giọng:
- Con đói không Nhung, để Vú xuống bếp nấu món gì ăn nhé.
- Dạ thôi. Con không đói đâu. À phải. Vú với anh Khoa sống ở đây … chỉ có hai người thôi à?
- Phải.
- Vậy còn … - Nhung thoáng ngập ngừng: - Con nghe nói … vợ con anh Khoa thì ở đâu ạ?
- Vợ con ư? Thằng Khoa làm gì có vợ? - Vú mở to mắt nhìn thẳng vào Nhng - Con nói đi. Chuyện gì thế? Ngày xưa hai bên gia đình có lời hứa về chuyện hôn nhân hai đứa rồi kia mà.
Hay là bây giờ thấy Đăng Khoa nghèo khổ, gia đình con muốn hủy bỏ?
- Vú à! - Khoa xen ngang - Nhung thật ra không biết gì đâu, đừng có trách cô ấy.
- Vậy tức là … con đã tìm gặp gia đình Tuyết Nhung từ lâu?
- Vâng. - Khoa cúi thấp đầu trả lời.
- Thế tại sao con giấu Vú? - Con còn nói là họ đã dọn nhà đi nơi khác rồi, nên con không tìm ra địa chỉ?
- Con … con không muốn làm phiền bác ấy, và khổ cả Tuyết Nhung nữa. - Giọng Khoa trầm buồn - Cuộc sống của con nay đã không ra gì, thì đâu đòi hỏi chi ở một cô gái nơi Tuyết Nhung chứ?
Khoa bỏ đứng lên, dõi mắt qua cửa sổ bé tí. Một mảnh trời đêm như xé toạc màn đêm đen để đi dần vào buổi bình minh. Bất giác anh lạI thở dài và bấu lấy khung cửa sổ:
- Chuyện ngày xưa con van xin Vú đừng nhớ nữa, đừng nên nhắc lại làm gì. Vú ơi! Để cho nó vào quên lãng và chến câm lặng theo thời gian đi.
- Vú không hiểu nổi con, Khoa à. - Vú cau mặt - Thật ra con đang nghĩ và đang biết mình nói gì không?
- Con biết.
Khoa thở hắt ra, quay lại nhìn vào đôi mắt Tuyết Nhung đang lấp lánh trong đêm. Bước nhẹ đến bên cô, anh nó nhỏ:
- Trời sắp sáng rồi, mai em còn phải về lại Vũng Tàu kẻo bác Niên ở nhà mong đợi. Nhà chật hẹp quá, nếu Nhung không ngại thì … nằm ở chổ anh, nhắm mắt ngủ giây lát. Ngủ được một vài mươi phút vẫn đỡ hơn thức trọn đêm, nét mặt em bơ phờ khó coi lắm.
Thế còn anh? - Nhung hỏi nhỏ và nhìn quanh?
- Đừng lo. Anh là con trai mà, ngủ ở đâu chẳng được.
- Nhưng mai anh còn phải đi bán.
- Không hề gì đâu, anh quen rồi. Vú à! Vào nghỉ đi. Đang bị sốt mà thức thế này có hại cho sức khỏe lắm đó.
- Vú …
Vú bứt rứt đứng lên, thở dài, bước hẳn về phía giường nhỏ kê bên cạnh chái bếp đơn sơ.
- Em … nằm ngủ đi, Nhung. - Khoa giục - Anh mắc mùng cho nhé, muỗi thành phố nhiều lắm.
- Thôi, em thức nói chuyện với anh.
- Không được. Ngày mai mắt em sẽ thâm quầng đấy.
- Ăn thua gì, em mặc kệ.
- Anh … anh không có gì để nói đâu.
- Thật à? - Nhung kêu lên, có một cái gì đó giận hờn - Thôi được. Đã thế thì … em ngủ đây.
Nói xong không kịp để cho Đăng Khoa phản ứng gì, cô nằm vội xuống, kê cao đầu lên đùi của Khoa và nhắm mắt lại.
Khoa chới với kinh ngạc đến tột độ.
- Nhung! Em … không nên như thế.
- Sợ gì chứ? - Cô vẫn thản nhiên nằm yên - Chẳng phải anh nói mình chưa vợ và chưa yêu anh cả sao?
- Nhưng … như thế này thì …
- Em là vợ anh từ lâu lắm rồi phải không. Kể từ khi hai đứa còn bé con.
- Chuyện lời hứa thôi. Anh không nghĩ là sẽ trở thành sự thật, nhất là trong hoàn cảnh hiện tại khốn cùng của mình.
Anh là người không ra gì làm sao dám chứ? Suy nghĩ của em hiện giờ anh có thể hiểu được, nhưng anh không thể.
- Tại sao?
- Bởi vì anh luôn mong cho đời em ngập tràn niềm vui và hạnh phúc. Anh ra đi không nói lời từ biệt là thế.
Giữ mãi nụ cười hồng trên môi em đó là điều mà anh ao ước nhiều nhất. Hãy cố quên đi mọi việc đã qua và làm lại tất cả đi. Hãy yêu Khanh như ngày nào em vô tư chưa hề biết chuyện của hai đứa mình.
- Thế còn anh?
- Anh cũng làm lại từ đầu. Rồi anh sẽ quên em và cưới vợ cùng thân phận với mình. Hy vọng mọi việc sẽ tốt đẹp hơn cuộc hôn nhân đã định sẵn ở quá khứ mà hiện tại đã bị lệch đũa.
- Em thử hình dung đi, gà không thể cùng sống chung với phụng được đâu.
- Đó cũng chỉ là ý nghĩ của anh.
- Cuộc sống, cuộc đời hai từ đó rất khác xa nhau, Nhung ạ.
- Em không hiểu.
- Bởi vì em cố tình không hiểu.
- Tóm lại, anh không chấp nhận em chứ gì?
- Anh … anh chỉ muốn em suy nghĩ kỹ lại và bình tĩnh, đừng để ngộ nhận giữa tình yêu và tình thân ái bấy lâu nay trong tình bạn thờI thơ ấu thôi.
- Nhưng như thế ít ra anh phải cho em cơ hội để chứng minh chứ?
Thật ra bao lâu nay em đã tự nghiệm lòng mình rất kỹ. Sự chia tay của em với Khanh hoàn toàn không có kẻ thứ ba nào xen vào cả, nhất là anh.
Trước khi anh đi xa, em hoàn toàn không biết đó là hôn phu của mình.
Nhung ngưng lại, tỏ vẻ bực bội, rồi nói tiếp.
- Nếu như anh muốn chốI bỏ cũng được … em không ép đâu. Nhưng anh nhớ cho rằng hiện tại bây giờ và mãi mãi về sau này, em vẫn là Nhung của ngày nào. Tình yêu xuất phát từ con tim, nhưng không thể lệ thuộc hoàn toàn vào lý trí được. Em yêu anh rất thật lòng, chứ không hề có sự xót xa thương hại.
Mặc cảm của anh, em hiểu rất rõ. Nhưng tại sao anh không chịu hiểu cho em chứ, Khoa? - Nhung bật khóc - Em vì ai và vì cớ gì để lặn lội tìm anh chứ?
Nếu chỉ là sự thương hại và tình bạn thân thì tội tình chi phải thế này?
- Nhung! - Khoa xúc động mạnh.
- Anh đừng nói nữa. - Nhung đưa tay quệt nhanh ngấn lệ. - Là con gái, em hiểu rất rõ mình đang làm cái gì và sẽ chịu trách nhiệm về nó.
Tại sao em phải tự đi tìm anh chứ? Vâng! Em làm như thế là tự đánh giá và kiểm định bản chất thật của người đàn ông mình yêu và quyết định chọn làm chồng trong suốt quãng đời còn lại.
Rất mừng là anh không làm cho em thất vọng, Khoa ạ. Bây giờ em kiêu hãnh và hạnh phúc nói tiếng yêu anh mà không hề biết thẹn.
Em không muốn buông trôi tình yêu của mình đâu. Nếu như anh nói sẽ tạo lại chỗ đứng và làm lại từ đầu với đôi tay sức lực của mình để lòng không áy náy, em sẽ chờ anh. Coi như cho hai đứa một cơ hội nữa, năm ba năm vẫn còn chán thời gian để mình yêu mà.
- Còn tuổi thanh xuân của em?
- Anh lo em già đi sao? - Nhung lau khô ngấn lệ còn đọng lại bờ mi, cười thật đẹp, tiếp - Em không ép anh cưới đâu, khi mà anh không yêu.
Còn nữa, anh đừng quên em là con gái rượu của một doanh gia tầm cỡ. Biết đâu vẫn còn có khả năng kiếm chồng ở những chàng trai sở khanh, thích đào mỏ.
- Em thật sự có ý nghĩ đó sao?
- Phải. Coi như anh chịu trách nhiệm về việc hôn nhân của em đó.
- Thế còn bác Niên?
- Mẹ của em rất thương anh.
- Anh biết. Nhưng còn …
- Ba em chứ gì? Anh đừng quên gia đình em còn nợ với anh sao?
- Đừng nhắc tới chuyện đó nữa. Bởi vì nó làm cho anh không vui cho lắm, nếu như với lý do đó mà em chịu thiệt thòi làm vợ anh, anh càng không nên dùng nó để gây sức ép với ba em. Anh không có quyền làm điều đó.
- Nói thế nào cùng anh bây giờ … hả Khoa? - Nhung nhìn anh buồn ưu tư trong mắt - Hay là … anh thực sự không có cảm tình gì với em? Phải chăng trong tim anh đã có hình bóng khác?
- Tuyết Nhung?
- Nếu đó là sự thật, thì cũng tốt thôi, cần chi quanh co che dấu chứ?
- Nhung ơi! Đừng nghi ngờ oan cho anh.
- Vậy vì mà lý do gì anh cứ luôn cố tình từ chối việc hai đứa chứ?
Nhung giận hờn, nước mắt lại lăn dài khiến cho lòng Khoa lại chùn xuống bối rối lẫn yêu thương. Anh bước tới, thoáng do dự trong mắt, rồi mở rộng vòng tay êm ái, đầy khát khao nhung nhớ ôm lấy bờ vai cô, áp vào ngực mình.
Nhung nghe hơi ấm tràn qua cơ thể và nghe rõ từng nhịp đập trong lồng ngực của Khoa.
Cả hai đứng như thế rất lâu, để Nhung êm ái ngủ trong vòng tay người tình.
Màn đêm lùi dần, bình minh đang đến. Khoa vẫn im lặng, bất động, sợ sự tỉnh giấc của người yêu khi chưa tròn giấc ngủ.
Trong mơ không biết Nhung thấy gì mà nở nụ cười tươi thật đẹp. Nét mặt thật yên ấm, tràn đầy hạnh phúc.
- Nó ngủ rồi à? - Vú rón rén bước ra hỏi nhỏ.
- Dạ.
- Đứng tựa thế này, sao chịu được hả Khoa?
- Không sao đâu vú.
- Hay là để Vú phụ con dìu nó lại giường nha?
- Khỏi. Quấy động … con sợ làm Nhung tỉnh giấc.
- Đúng là con cưng nó có khác. - Vú lắc đầu mắng yêu - Khóc đó, cười đó, rồi ngủ đó.
- Tính Nhung từ đó đến giờ vẫn thế đấy, Vú à.
- Và có lẽ duy nhất mỗi mình con chịu được nó phải không? Thôi, ráng chút đi, nó ngủ không lâu đâu. Vú ra sau nấu cái gì cho hai đứa ăn nha.
- Nếu vú mệt thì nghỉ ngơi đi.
- Vú khoẻ rồi. Bịnh đã bớt nhiều rồi.
Bước chân vú nhỏ dần và mất hút. Nhung cựa mình rồi mở nhẹ mắt ngẩng nhìn khuôn mặt Đăng Khoa trong ánh sáng nhập nhoà của màn đêm vừa lụi tàn.
Một nét cương nghị rất đàn ông vớI vầng trán cao, phẳng lì và chiếc mũi nhọn đáng yêu biết mấy, bờ môi giãn ra thư thái, ngọt ngào. Trái tim Nhung rộn rã, cô dụi bộ mặt ngái ngủ vào bộ ngực rộng của người thương, co ro tìm hơi ấm.
- Dậy rồi hả em? - Khoa âu yếm hỏi?
- Không. Em chỉ thấy …
- Lạnh phải không? Nè! Lại giường nằm xuống cho khỏe đi, anh đắp mền cho sẽ hết lạnh ngay. Trời hửng sáng, tức nhiên sương xuống sẽ hơi lạnh đó.
- Xì! - Nhung bẹo mũi Khoa cười nhỏ - NgườI ta chỉ thấy …. quá ấm và quá vui thôi mà. Ai nói lạnh cho được khi đang nằm bình yên trong tay người mình thương chứ? Anh khờ quá, Khoa ạ.
Em không có ngu mà lạI giường nằm đâu. Lâu lắm rồi chưa có dịp "đày đoạ" anh cho bõ ghét.
HồI đêm em thức, bây giờ ngủ bù.
- TrờI ạ! Nếu như thế thì …
- Sao chứ? Kêu khổ à?
- Nhung cấu thật mạnh vào sườn của Khoa khiến anh nhảy nhỏm lên.
- Ui da! "Nhung sún" này! Có tin là anh đánh em không hả?
- Á! Anh còn dám gọi bí danh của em à?
Nhung cấu lia lịa vào người Khoa, là manh lùi nè tránh và té ngồi xuống ghế bố kê sát vách nhà. Nhung nhào tới để ngả luôn vào vòng tay anh.
Hai đôi mắt yêu thương chan chứa và ngọt lịm chợt bắt gặp nhau.
Kỹ niệm thời xa xưa, quá khứ êm đềm ùa nhanh về, cũng là lúc Khoa cúi xuống tìm môi Nhung. Những nụ hôn đầu tiên trao nhau ngất ngây ngọt lịm như mật, ấm nồng hạnh phúc.
Khanh giận dữ như loài thú bị thương, nghiến chặt răng rít qua kẽ, đấm mạnh tay xuống bàn.
- Nói đi. Cô làm được những gì cho tôi? Ăn hại, phá hoại thì có. Chỉ mỗi một việc là chận đứng Tuyết Nhung tìm gặp thằng Khoa mà cũng không xong.
Loại đàn bà, ngu muội, đần độn như cô, chết quách đi cho rồi, sống thêm chỉ tạo phiền hà và vướng mắt thiên hạ thôi.
- Nè! Anh nói đủ chưa? - Ng. Uyên bật dậy như chạm phải lửa - Thật ra con người anh có hơn gì tôi đâu, ngoại trừ cái lớp vỏ bên ngoài gọi là trí thức.
- Cô câm lại ngay?
- Không.
- Còn lớn tiếng trả lời, thì đừng có trách thằng này đấy.
- Tưởng tôi sợ anh à? Đừng hòng doa. nạt được tôi - Uyên vênh cao mặt.
- Cô … - Khanh giơ cao tay, nhưng đã bị Uyên chụp lấy và gằn giọng, tiếp.
- Anh vũ phu với tôi bao nhiêu lần rồi hả? Đủ lắm rồi đó. Đừng bao giờ tưởng con này ngu. Anh bất nghĩa là tôi vô tình đấy.
- Cô dám à?
- Anh cấm tôi được sao? Sống ở đời nên đi trước thiên hạ là người khôn.
Anh từng dạy tôi điều đó mà.
- Vậy … Cô định làm gì?
- Tùy ở anh tất cả. - Uyên đi đến bên ghế, ngồi xuống tréo đôi chân dài thon thả để trần, trong bộ đầm bó, thản nhiên bật lửa mồI thuốc và rít liên tục. Cô thả những vòm khói mỏng theo vành môi được tô điểm bằng loại son đỏ chói đắt tiền, tiếp:
- Anh không phụ tôi, đương nhiên là tôi cũng chẳng phụ anh làm gì.
Nói thật mà nghe, tôi rất yêu anh, yêu luôn những bản tánh khốn nạn bỉ ổi, nhất là từ trước tới giờ bị anh đối xử như vậy.
Uyên dụi điếu thuốc xuống đấ dùng giày gí mạnh, cay đắng, tiếp:
- Cuộc đời của tôi đã cho không anh từ lâu lắm rồi.
- Nè! Cô đang diễn trò hề đấy à? Tôi nhàm chán rồi đó.
- Vậy là anh quyết định làm tới?
- Phải, thì sao?
- Và thành công rồi, tôi lập tức bị loại?
- Cô đã chẳng phá hoại tôi rồi sao?
- Anh muốn nói gì cũng được, nhưng tôi nói cho anh biết một lần nữa là tôi không cố ý đâu.
Bọn họ gặp nhau khi nào, ở đâu. Tôi thật lòng, không hề biết. Khả năng tôi tới đâu, tôi đều cố sức làm hết rồi. Bây giờ không cự cãi với anh nữa, anh hãy đưa tiền công cho tôi đi.
- Hư việc, còn đòi tiền sao?
- Dĩ nhiên. Anh mướn tôi mà.
- Bây giờ thì chưa có.
- Vậy chừng nào đây?
- Em cần tiền làm gì chứ? - Khanh dịu giọng.
- Lo cho tương lai mẹ con tôi sau này. Nếu không, khi bị đá đít, tôi phải sống thế nào đây?
- Đau khổ vì anh, tôi đã nếm quá đủ rồi. Thật lòng mà nói, coi như lật ngữa ván bài đi. Mẹ con tôi coi như còn sống sót được cho tới giờ này là nhờ ơn Đăng Khoa đó.
- À! Thì ra cô không cam tâm nhìn nó chịu khổ à? Nếu là thế, sao không chịu nói sớm để tôi biết lường hậu quả.
- Anh ăn nói gì mà kỳ cục thế?
- Câu này tôi phải hỏi lại cô mới đúng đấy.
Khanh cười lạt:
- Hay cô cũng yêu nó nữa rồi?
- Anh … - Uyên tức giận - Anh đúng là ăn nói quá hồ đồ. Thôi, không nói nhiều, tôi đi đây.
Uyên bỏ đứng lên thì Khanh đã kịp ấn vai cô ngồi trở lại.
- Em chưa thể đi được.
- Còn gì nữa?
- Em nhất định phải hứa với anh.
- Là chuyện gì? - Uyên cau có, gắt: - Được, anh thử nói tôi xem.
- Không được tiết lộ bao nhiêu việc của tôi với bất cứ ai, biết chưa? Nếu không …. - Khanh đưa mười ngón tay như gọng kiềm siết nhẹ cổ Uyên.
Gạt mạnh tay Khanh, Uyên bật dậy, đanh đá:
- Đừng tưởng hù dọa tôi là tôi sợ đâu. Tuy nhiên ai tốt với tôi, tức tôi sẽ tốt lại. Lẽ công bằng ở đời là thế đó, chắc anh hiểu hơn ai hết mà phải không?
Tới giờ rồi, tôi phải đi rước Ng. Mai đây.
Uyên nói xong, bỏ đi nhanh ra cửa.
Uyên vừa chui lọt vào chiếc taxi, bỏ đi lại sau lưng làn khói mỏng, cũng là lúc Hoàng Lan đỗ xịch chiếc cup cặp bên lề, với tay nhấn chuông gọi cổng.
Cánh cửa khua nhẹ, Khanh tươi tỉnh, cười hỏi:
- Ngọn gió nào đưa em tới đây hả Hoàng Lan:
- Anh Hai!
Lan bỏ xe, ôm lấy cổ Khanh, bật khóc ngon lành. Nước mắt rơi thật nhiều đầy giận hờn tức tưởi.
Khanh như đoán ra được phần nào nguyên nhân của bao giọt lệ này, anh cười thật nham hiểm và kín đáo. Khanh vỗ nhẹ lưng Lan an ủi.
- Nín đi em, chuyện gì thế?
- Anh Hai ơi! Em … - Lan nấc lên nghẹn ngào không thể nói được thành câu.
- Ai chọc phá hoặc đùa giỡn vô lễ với em à? Nói anh nghe đi. Đó là ai, thằng nào, nhà ở đâu?
- Không.
Lan ngẩng lên rời vòng tay Khanh, vuốt lại mái tóc và quẹt ngang mi mắt, cơn xúc động cũng qua đi.
- Vào nhà, em nhé?
- Vâng. - Lan gật nhẹ đầu.
- Để xe anh dẫn phụ cho.
- Giúp hộ em. - Lan bỏ đi vào nhà với dáng điệu thật thiểu não.
Khanh nhìn theo cười thầm, đắc ý. Chờ Lan ngồi xuống ghế, Khanh mới đặt trước mặt cô ly cam tươi.
- Uống đi em.
- Dạ.
Miệng trả lời, nhưng ánh mắt Lan cứ ngẩn ngơ, buồn rầu nhìn qua cửa sổ để theo đuổi những áng mây trời bồng bềnh lang bạt giữa bầu trời bao la cao rộng. Nước mắt Lan lại rơi xuống một cách cam chịu.
- Có tâm sự à? Nói ra anh nghe coi. Biết đâu anh có thể giúp được cho em.
- Họ thật sự là của nhau rồi, anh Hai ơi. - Lan khóc lớn - Trời ơi!
Lan kêu lên và vội ôm lấy mặt, nước mắt lại tràn qua kẽ tay.
- Nín đi. Chuyện dù là thế nào, cũng có thể từ từ tính mà em.
- Không. Trời sinh họ ra vốn dĩ đã là duyên nợ rồi. Anh em mình đều là những nạn nhân của tình cảm thôi.
- Anh biết. Nhưng làm gì bây giờ hở em? Đôi lúc nghĩ ra cũng không cam tâm thiệt đó.
- Tại sao thế anh? - Khoa thà yêu và chấp nhận Nhung, chứ không hề có một chút tình cảm với em?
- Bỏ đi. Nó dù gì cũng có vợ con rồi, yêu như thế sẽ khổ lắm. - Khanh cố tạo ra bộ mặt u sầu. - Thật ra em có phước lắm mới bị từ chối đấy, có trách thì nên trách bạn em kìa. Thật lòng để nói, hình như ông trời trêu ghẹo đó. Hai người bạn chơi thân mà bây giờ trở mặt vì một chữ yêu. Chẳng biết Tuyết Nhung quá đáng hay là em đây nữa. - Khanh thở hắt ra làu bàu, cố khơi dậy trong lòng Hoàng Lan sự tức giận thù hằn. - Giờ sự thể thế này, em tính sao?
- Em không biết. - Lan lắc mạnh đầu, nước mắt lăn dài.
- Anh Hai ….
Khanh để mặc cho Hoàng Lan khóc, cô khóc như mưa, như chưa từng được khóc. Còn Khanh cố tạo cho mình một bộ mặt buồn thảm xót xa, anh ngồi rít thuốc liên tục. Để mặc cho nỗi đau bị chối bỏ trong Lan thấm dần vào tận cùng thớ thịt và mạch máu. Im lặng kéo dài, còn chăng là những tiếng nấc xót xa xé lòng và bờ vai run rẩy của Lan.
Trăn trở và như không nén được, Khanh bồn chồn đứng lên, hết đi tới quay lui, loanh quanh phòng khách, bứt rứt không yên.
- Em … em đừng khóc nữa Lan à?
- Vậy giờ tính sao đây anh Hai. Thật lòng mà nói, em không cam tâm bị Nhung lấn lướt. Nhưng để nhìn nó rơi vào bẫy tình ái giăng sẵn của Đăng Khoa, em cũng cảm thấy xót xa đau khổ lắm.
- Ý em là …
- Nói cho Nhung biết, Khoa có vợ đi.
- Chẳng ăn thua gì đâu.
- Tại sao?
- Bởi vì Nhung từng bị chửi bới rồi.
- Cũng như em à?
- Phải.
- Nhưng em không hiểu tại sao nó lại lăn xả vào chỗ đó chứ?
- Em nói rồi. Tình yêu mà, sao có thể làm chủ được lý trí, khi con tim yêu tha thiết.
Vả lại, theo anh nghĩ, trăm ngàn lời mình ngăn cản, cũng không bằng một tiếng nói của Đăng Khoa đâu.
Còn nữa, khi xa xưa họ đã từng có lời hôn ước. Nhưng nếu em muốn vạch trần bộ mặt đểu giả của Đăng Khoa và tách rời họ, để ba bốn mặt giáp một lời cũng không phảI là hết cách đâu.
- Anh có sao?
- Ừ. Nhưng phải có sự trợ giúp của em thì kết quả mới thành công mỹ mãn được.
- Anh muốn mình liên kết à? Vậy nói đi em nghe đây.
- Bây giờ thì, chưa tiện lắm.
- Thế khi nào?
- Đợi khi em bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ lưởng rồi anh sẽ nói cũng chưa muộn.
- Anh cho rằng, em không đủ sáng suốt sao? - Lan cười buồn đứng lên - Nếu thế thì anh tự giải quyết một mình đi, coi như em không có nói gì và chẳng có liên quan chi cả.
- Lan! Giận anh Hai à?
- Không. Chỉ thấy tức tối thôi. - Nói xong, Lan kéo nhanh chìa khoá xe về phía mình. - Em về đây, không làm phiền anh nữa.
- Thôi được rồi. Ngồi lại đi, để anh nói. Nhưng quyết định là do em đó nhé, khi nào thấy được thì điện thoại cho anh biết nhé.
- Ừ.
Hoàng Lan chăm chú và thoáng đắn đo khi nghe xong kế hoạch của Khanh. Có cái gì đó làm tâm trạng của cô bất ổn, nhưng không hiểu sao Lan lại gật nhanh đầu.
- Cứ như thế đi anh Hai.
- Tức là em chịu thiệt thòi ư? Lan à! Nên suy nghĩ lại đi, để sau này khỏi hối hận đó.
- Hình như là anh nhắc em điều này hơi thừa. Em đủ lý trí để chịu trách nhiệm việc mình làm.
- Vậy có xứng đáng để cho em hy sinh không hả Lan?
- Không em thì ai vào đây lật tẩy Khoa và làm cho Nhung thức tỉnh? Vả lại, chỉ bên ngoài thôi, không có chi là đáng ngạI cả.
- Anh nghĩ ba sẽ không tha thứ cho em nếu cớ sự đổ bể.
- Tốt hơn hết là nên cẩn thận đừng cho ba biết.
- Em nhất định thiệt à?
- Phải.
Lan mím môi, nét thù hằn in trong mắt. Hình như trong trái tim đau đớn vì yêu đơn phương tuyệt vọng của cô bắt đầu có lửa hận của sự suy nghĩ hẹp hòi ích kỷ mà Khanh cố tạo ra và thổi bùng lên cho nó cháy rực.
Nắng Chiều Vẫn Đẹp Nắng Chiều Vẫn Đẹp - Thảo Nhi Nắng Chiều Vẫn Đẹp