Chương 12
rung trở về nhà hơn nữa đêm, người anh nồng hơi men. Anh chệnh choạng đi vào phòng khách rồi nằm gục trên ghế xa lông. Uyển Nhi vội vã đến gần, cô cố đỡ anh dậy dìu vào trong.
- Tránh ra! - Anh phũ phàng hất mạnh Nhi và trợn mắt - Mặc kệ tôi!
Rồi anh nằm vật xuống xa lông. Cái hất mạnh của Trung làm Nhi té ngồi trên nền gạch, đầu cô va vào thành ghế đau điếng. Uyển Nhi muốn khóc mà không dám khóc. Trung nằm ngửa hai chân thòng dưới đất, thật lâu vẫn không cựa quậy.
Uyển Nhi lết tới, cô lặng ngắm chồng. Tình yêu cho Hoàng Văn như trôi vào khoảng không mờ mịt, còn đây trước mặt cô là người đàn ông của đời mình. Vầng trán cao rộng, cằm vuông cương nghị, lần đầu tiên Nhi nhận ra Trung có những nét quyến rũ, đáng yêu. Cô nhẹ cúi xuống hôn lên môi chồng.
Nụ hôn làm Trung mở mắt, anh sững sờ nhìn vợ, mặt nhăn lại đau đớn:
- Em đi ngủ đi!
Nhi bật khóc oà:
- Anh... anh như vầy làm sao em ngủ cho được. Cả ngày nay anh đi đâu, sao không về nhà ăn cơm.
Trung đẩy Nhi ra, bật ngồi dậy. Anh đưa tay vỗ vỗ trán mình:
- Anh lớn rồi chứ không phải con nít, anh có thể tự lo cho mình. Em nên để thời gian lo cho con.
- Em biết anh không tha thứ cho em. Nhưng anh Trung... em vẫn là vợ anh...
- Tôi có không nhận em là vợ tôi đâu. Nhưng... sống vợ chồng như ngày trước anh không sống được. Em đưa con sang phòng em, cho anh mượn phòng của con.
Uyển Nhi đau đớn nhìn chồng, không ngờ anh cứng rắn đến như vậy. Trung đứng lên:
- Em đi ngủ đi!
Trung đi vào phòng trước, anh ôm mớ quần áo sang phòng con. Nhi không biết nói lời gì để hàn gắn rạn nứt.
Thời gian là những chuỗi ngày lạnh lùng, đêm Trung không bao giờ về trước 12giờ. Mặc kệ bà nội, mặc kệ ông bà Khải Bình la rầy. Trung vẫn đi. Mặt anh luôn bao phũ một lớp sương lạnh lùng, Nhi thu mình vào thế giới của mình, lặng lẽ như chiếc bóng.
Ý nghĩ rời bỏ nhà chồng làm Uyển Nhi xót xa. Lẽ nào cô để con mình xa cha, rồi làm sao bé Khải Minh chịu cho nổi. Lòng Nhi lại chùng xót xa.
Quá một giờ mà đèn phòng Trung vẫn sáng. Nhi đứng mãi bên ngoài nhìn qua khe cửa, cô thấy Trung nằm yên trên giường, gối kê cao, trên môi anh là điếu thuốc. Nhi rụt rè gõ cửa.
- Giờ này sao em không đi ngủ, còn đến đây làm gì?
Trung nhìn bụng gò hơi cao của vợ, mặt anh thoáng xao động rồi lạnh lùng mở rộng cánh cửa cho Nhi vào, anh ngồi lên giường nhìn cô.
Uyển Nhi ngước nhìn chồng:
- Em muốn xin phép anh bồng con về nhà mẹ, chúng ta tạm ly thân.
Mặt Trung tái lại, điếu thuốc trên tay anh run run:
- Em muốn như vậy?
- Em lãnh may gia công, mà ở bên này nếu em giao con cho người làm để may hoài cũng kỳ. Em muốn về nhà với mẹ em, còn hai tháng nữa em sanh rồi.
- Em đã muốn đi, tôi cũng không cản, vì có ai giữ được con chim trời muốn bay ra khỏi vùng trời của nó bao giờ.
Nhi há hốc mồm nhìn chồng, cô chết lặng cả người. Lời nói cay đáng và cũng quá tàn nhẫn quất mạnh vào con tim cô một cách không thương tiếc.
- Tuần rồi, Hoàng Văn có đến tìm tôi, hắn nói hắn không chịu nổi khi thấy em gầy xác xơ. Hắn kêu gọi tôi và muốn bảo bọc em, muốn cho con của hắn có cha. Hai đứa con hoá ra đều là của hắn, tôi sẵn lòng cho em ra đi.
- Anh Trung... - Nhi bừng lên phẫn nộ - Tại sao anh lại nghĩ đứa con em đang mang là con của Hoàng Văn chứ? Hèn nào anh tỏ ra khinh bỉ em. Đã thế này, chúng ta ly dị là đúng rồi.
Ly dị? Mặt Trung tái ngắt, anh nhìn vợ muốn toét cả mắt rồi bật cười ha hả:
- Lá rụng về cội, nước chảy về nguồn mà. Em cứ di đi, tôi chỉ là thứ quà quạ nuôi con tu hú.
Giọng cười của anh uất hận và chua chát quá. Nhi muốn ôm lấy anh nói những lời thiết tha yêu dấu... Trung chỉ vào mặt cô, rít lên:
- Đi! Sáng mai em thu dọn đi ra khỏi nhà tôi ngay lập tức.
Uyển Nhi run rẩy đứng lên, cô thở hào hển quay đầu chạy. Cái bụng lùm lùm không cho phép cô chạy như ý mình muốn, cô lảo đảo đi về phòng. Cô không còn khóc được nữa, đau đớn và hờn tủi làm cô tê dại đi mọi thứ cảm giác.
- Trung ơi! - Nhi gập người nức nở khóc.
Buổi sáng Trung dậy, Nhi đang làm thức ăn sáng cho cả nhà, không ai nói với ai lời nào. Trung mặc quần áo đi luôn ra xe, bà Khải Bình gọi vói theo:
- Ănh sáng rồi hãy đi Trung!
Trung xua tay:
- Con bận lắm.
Anh lái xe ra cổng, bà Khải Bình thở dài:
- Hai đứa làm sao mà lục đục hoài vậy?
Nhi ứa nước mắt:
- Con có chuyện muốn thưa với ba mẹ, cho phép con được bồng bé Minh về nhà mẹ con. Con muốn về đó nhận may gia công cho khuây khoả.
Bà Khải Bình lo lắng:
- Có nên không, mẹ thấy con cũng gần ngày sanh rồi.
- Còn hai tháng nữa thôi, thưa mẹ. Anh Trung cũng đồng ý cho con đi.
- Thôi thì con cứ đi. Gần sanh, mẹ rước về. Mẹ cũng không hiểu nổi thằng Trung, nó đi suốt ngày, về thì lầm lì.
Rồi bà thở ra:
- Có khi con đi rồi, nó lại nhớ đi tìm mà xin lỗi.
- Dạ.
Thế là Uyển Nhi thu dọn quần áo, những gì của Trung mua sắm cho mình, cô để lại hết, cô vào phòng bà nội chào bà.
- Con thật có lỗi là không lo cho bà nội được, lúc này trông bà yếu quá.
Giữ Uyển Nhi trong tay mình, bà Khải Hoàn cười móm mém:
- Con đừng lo! Vắng con thì nội có buồn, nhưng rồi thằng Trung sẽ lo cho nội.
Uyển Nhi dắt con, tay cầm túi quần áo, nhìn lại căn phòng của mình cô có cảm tưởng mình sẽ đi và không bao giờ trở lại. Ý nghĩ này làm Uyển Nhi nghẹn ngạo cô tháo khung ảnh chụp ngày cưới trên tường bỏ vào túi xách. Rồi cô còn kỹ niệm là hình ảnh này và đứa con bạc phước. Dắt tay con rời khỏi nhà, căn nhà quen thuộc đã sống những ba năm, nước mắt Nhi trào ra.
- Sao không đợi ba chở mình về ngoại hả mẹ?
- Mình đi trước, ba sẽ đi sau.
Được đi trên xích lô về ngoại, thằng bé tíu tít. Nó còn quá ngây thơ để hiểu lần ra đi này là bước ngoặc cuộc đời của mẹ con mình.
Mãi cho đến tối, Trung mới về nhà. Anh ngạc nhiên khi thấy không có bé Minh đón. Trung vội chạy vào phòng vợ, căn phòng khép hờ, quần áo của Uyển Nhi không còn trên móc, lá thư anh viết cho cô ban sáng còn nguyên. Trung mở tung tủ, ngăn tủ quần áo trống trơn. Anh đứng lặng người, cảm giác trống vắng và đau đớn dâng lên đến buốt lòng. Nhi đã không thèm xem đến lá thư anh viết cho cô, đề nghị cô ở lại sanh.
Uyển Nhi đã chọn Hoàng Văn, một nỗi đau khôn cùng và rã rời. Ba năm qua, anh như một thứ lồng son đẹp đẽ nhốt con chim xanh và cho đến bây giờ đã đến lúc nó cất cánh bay cao vào khoảng trời mênh mông rộng mở.
Trung lần mở lá thư của mình đọc lại.
"Uyển Nhi.
Em có thể ở lại sanh con. Nếu em muốn ly dị, tôi xúc tiến ngay và buộc Hoàng Văn phải lo cho em.
Trung ".
Trung vò nát lá thư, anh vật vã lên giường. Mùi hương của Uyển Nhi còn phảng phất trên gối, anh ôm chiếc gối của cô áp lên mặt mình, nước mắt anh ứa ra.
Rầm...
Ông Khải Bình đập mạnh bàn, chiếc ly thủy tinh nhảy lên ngả nghiêng, nước đổ toé ra bàn. Ông vừa chỉ mặt Trung, vừa quát:
- Có thằng chồng nào như mày không? Vợ có mang gần ngày sanh để cho nó thưa buồn bồng con về mẹ, mày sang bên kia rước vợ con mày về đây!
Trung lầm lì:
- Uyển Nhi đi là tự cô ấy muốn, con làm sao cản được.
- Mày là chồng để làm gì mà không có quyền chứ? Qua bên ấy mang thằng Minh về cho tao!
Ông Khải Bình hầm hầm quát tháo, bà Khải Bình dẹp cái ly trên bàn, khuyên lơn con:
- Ba đã nói như vậy, con cũng nên nghe lời. Dù con có lỗi hay vợ con có lỗi cũng vậy, về đây ba mẹ sẽ đứng ra dàn xếp, đứa nào có lỗi thì phải biết phục thiện.
Trung đứng lên:
- Được rồi, con sẽ đi!
- Đi ngay bây giờ, không được chần chừ!
Trung đi ra xe. Thật ra anh cũng muốn Uyển Nhi trở về, dù trong lòng anh chưa biết mình có làm hoà được với vợ hay không. Căn nhà đìu hiu không có tiếng cười của bé Minh rõ ràng là chịu không nổi, ai cũng ngồi một đống. Bé Khải Minh chiếm vị trí số một trong nhà, bà Khải Hoàn nằm dàu dàu, ông Khải Bình đi ra đi vào quát tháo giận dữ.
Có nên tha thứ cho Uyển Nhi không? Anh nhớ đến nụ hôn thầm lặng của cô hôm nào trên môi, lúc cô tưởng anh đã ngủ. Hơi thở thân quen, anh tưởng lúc đó mình sẽ ôm ghì lấy cô, hôn cô cho bỏ khao khát, cho bỏ nhớ nhung. Vậy mà mở mắt ra, chạm vào đôi mắt to tròn của cô, anh lại nhớ Hoàng Văn và anh đã phũ phàng xô hất cô ra.
Uyển Nhi ơi! Lẽ nào em không biết anh yêu em lắm sao, không một thứ gì có thể thay thế được anh và càng yêu anh càng ghen dữ dội. Lẽ ra em phải hiểu điều này khi anh là kẻ đến sau. Tim Trung thắt lại, bé Khải Minh là hình ảnh của Hoàng Văn, nó nhắc nhở anh không phải là người đâu tiên, anh chịu đựng được. Nhưng Uyển Nhi gặp lại Hoàng Văn là điều anh không sao chịu nổi.
Uyển Phương định băng qua đường, sáng nay sân trường đông quá, học sinh đến ghi danh phân khoa đại học Tài chánh như kiến cỏ. Cô vừa nhờ một người bạn nộp đơn xong, không biết anh ta biến đi đâu mất. Tiếng gọi làm Uyển Phương quay lại, cô ngỡ ngàng khi nhận ra Hoàng Văn.
Ba năm qua trông anh có già hơn một chút, chững chạc ra và đặc biệt đẹp hơn trong tivi nhiều, cô nhoẻn miệng cười. Dù anh là nguyên nhân làm cho chị mình đau khổ. Phương vẫn không thấy ghét anh, cô dừng lại chờ đợi.
- Anh Văn gọi em?
- Ừ, mấy tháng rồi anh không gặp Uyển Nhi, có một lần anh gặp Nhi từ phòng khám phụ khoa ra... Nhi ốm quá.
Phương sụ mặt:
- Anh hỏi chị ấy làm gì nữa? Chị Nhi đã dẫn bé Minh về nhà mẹ em, có bầu bụng lớn mà ngày nào cũng khóc, ngày nào cũng ngồi may đến tối.
Hoàng Văn chụp lấy hai vai Uyển Phương mừng rỡ, mắt anh sáng long lanh:
- Nhi về nhà rồi? Anh phải đến thăm mới được.
Uyển Phương nghiêm mặt:
- Anh đến thăm để làm gì?
- Chẳng lẽ anh không có quyền đến thăm con anh sao, Phương nè...
Mắt Hoàng Văn thoắt buồn hiu:
- Anh yêu Uyển Nhi nhiều lắm, còn con của anh nữa, em có thấy là quá bất công khi buộc anh xa con của anh. Anh hiểu Nhi buồn và khổ khi sống bên Trung, Trung là con người khô khan. Uyển Phương ơi! Em hãy cho anh cơ hội chuộc tội.
Uyển Phương xúc động, lòng cô mềm đi trước vẻ đau khổ của Văn. Biết bao nhiều người say mê ái mộ, vậy mà anh vẫn chỉ yêu có chị cô, đau đớn tuyệt vọng vì chị cô. Cô chợt nghe lòng mình xao động bâng khuâng, cô để anh nắm bàn tay mình, dịu dàng:
- Em không dám để anh đường đột đến thăm chị Uyển Nhi đâu, em phải hỏi qua ý chị Nhi mới được.
Văn ngây người ngắm Phương, cô là hình ảnh của Uyển Nhi ba năm về trước, cũng nét ngây thơ dịu hiền. Anh quay đi, một thoáng kỹ niệm về xôn xao trong lòng.
- Bây giờ em đi đâu Phương, hay anh đưa em về?
- Em đi với anh bạn vừa nộp đơn ghi danh xong, không hiểu anh ấy đi đâu mất tiêu.
- Bạn trai của em hả?
- Bạn thường thôi.
Má Uyển Phương hồng lên duyên dáng, cô thấy nhiều đôi mắt tò mò nhìn mình.
- Uyển Phương!
Hai cô gái kéo đến gọi Phương tíu tít, một cô khựng lại rồi kêu lên:
- A! Ca sĩ Hoàng Văn!
Hai cô vây lại ồn ào, Văn gật đầu chào hai cô gái. Kim Anh là nghịch ngợm nhất, cô nháy mắt với Phương:
- Uyển Phương quen Hoàng Văn mà giấu hén, tụi này thấy hai người to nhỏ nãy giờ.
Uyển Phương đỏ mặt:
- Anh của Phương mà.
- Anh? Anh thì làm mai cho Kim Anh đi.
Tịnh Thuỷ trề môi:
- Mi xấu hoắc! Phải như con Uyển Phương mới được.
Phương la lên:
- Tầm bậy quá đi!
- Em đi được không, Uyển Phương?
Hai cô bạn ồn ào quá, Phương gật đầu với Văn:
- Cũng được.
Cô vẫy tay chào hai cô bạn của mình, ngồi lên yên xe cho Văn chở đi. Kim Anh bụm miệng hét to:
- Đẹp quá!
Văn lắc đầu:
- Bạn của em lí lắc thiệt.
Uyển Phương mỉm cười im lặng, mùi đàn ông từ Văn thoát ra, Phương nghe một thứ cảm giác lạ lẫm mênh mông, lòng cô gái ngây thơ nao nao.
Hèn nào chị Nhi đã gặp và yêu Hoàng Văn ngay từ phút đầu tiên và cho mãi đến giờ. Mãi bây giờ, lần đầu tiên Uyển Phương cảm thấy thương chị và ngậm ngùi.
Tình đầu dễ mấy ai quên, nó đẹp tựa bài thơ và là thứ cảm giác đầu tiên trong đời khó quên. Uyển Nhi lại có với anh đứa con.
- Nhà quẹo đường nào hả Phương? Anh quên rồi.
Hoàng Văn quay đầu lại, Phương thoáng buồn, cô trả lời Văn:
- Anh chạy đi em chỉ cho. Anh Văn! Anh quên đường về nhà em... thì tại sao anh còn yêu chị em chứ? Có là ảo tưởng không?
Văn cho xe chạy chậm lại, giọng anh hiu hắt:
- Em mà còn nói với anh như vậy sao Phương?
- Sao lại không? Anh có biết khi biết có có thai, chị em định đi tìm anh, chính Hồng Vy đến nhà tìm mời đi ăn của anh và Vy, chị Nhi đã gần như chết đi vì đau khổ.
- Trời ơi!
Hoàng Văn kêu lên xót xa. Anh cắn mạnh môi mình, lòng anh trào lên một tình cảm không bến bờ. Anh sẽ quỳ dưới chân em mà tạ tội Nhi ơi. Anh làm khổ em nhiều quá, anh đáng tội.
- Đốt đuốc tìm khắp thế gian cũng khó tìm được người như anh Trung. Em không hiểu giờ đây chị Nhi yêu anh hay anh Trung nữa.
Tim Văn nhức buốt, anh hiểu hy vọng Nhi trở về với anh sẽ mong manh như sương khói.
Mùa Xuân Nhạt Nắng Mùa Xuân Nhạt Nắng - Thảo Nhi