Mưa Trên Phố Lạ epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 12
im Thu bậm môi. Giọt nước mắt chợt rơi xuống, giọng cô nghẹn lại:
- Em không sao đâu.
Hoài Khang nhìn cô chăm chú. Rồi thở dài, giọng đầy vẻ ray rứt:
- Thời gian vừa qua, anh cũng đau khổ không kém, anh không dửng dưng như em tưởng đâu. Thu à, thông cảm cho anh.
- Em biết mà, em có trách móc gì anh đâu. Cám ơn vì lúc nãy anh đã không thân với cô ấy trước mặt em.
Hoài Khang lắc đầu:
- Chuyện của anh vẫn không đi đến đâu, không như em nghĩ đâu.
Im lặng một lát, anh lên tiếng:
- Lẽ ra em không cần phải đến đây, đừng nghĩ mình vì lịch sự khi mà em không muốn. Lẽ ra Diễm Quỳnh không nên mời em như vậy.
Kim Thu cười gượng:
- Cô ta có lý do riêng mà, cổ đã muốn thân thiện với em, em không lấy lý do gì để từ chối. Tối nay em không sao đâu. Thôi, anh vô đi.
- Nhớ đừng suy nghĩ gì nhiều, ráng vui lên nghe Thu.
- Em không sao đâu mà, cám ơn anh, em đi nghe.
Kim Thu đến lấy xe, Hoài Khang vẫn đứng yên nhìn cô. Chờ cho cô chạy ra cổng rồi anh mới lững thững trở vào phòng. Dáng điệu anh lừng khừng như người thất chí, đầy vẻ chán chường.
Trong phòng chỉ còn ba người. Tấn Dũng đang vui. Anh ngồi xuống cạnh Hồ Văn, im lặng khui tiếp một lon bia. Anh không để ý cái nhìn căm ghét của Diễm Quỳnh. Lúc nãy cô đi ra ngoài vì đã nhìn thấy anh đứng với Kim Thu. Thấy cả cử chỉ thân thiết của anh. Cô tức mà không nói được. Và nãy giờ cô loay hoay cố nghĩ cách trả thù cho anh ta điêu đứng.
Tấn Dũng quay qua cô:
- Tới bài của em rồi.
Diễm Quỳnh cầm micro hát một đoạn. Cô nhăn mặt đưa qua anh:
- Cao quá, em hát không nổi.
Cô gần như ngã người vào Tấn Dũng, nũng nịu lười biếng. Khi anh đang hát, cô chồm tới giật giật micro trên tay anh:
- Để em, để em, em thích đoạn này lắm.
Tấn Dũng mỉm cười nhường nhịn:
- Nãy giờ em ăn hiếp anh quá.
- Hừ, em mà ăn hiếp anh cho nổi. Anh lấn em thì có.
Và cô cứ hát vài câu, rồi ngừng lại cười khúc khích đưa qua cho Tấn Dũng. Cô tựa đầu trên vai anh, cà giỡn trêu chọc. Như chưa bao giờ vui vẻ hơn thế.
Tấn Dũng không hiểu đó là tâm trạng khiêu khích của Diễm Quỳnh. Cử chỉ nhõng nhẽo của cô làm anh sung sướng và đầy hy vọng. Anh không hề biết chuyện gay cấn của cô và Hoài Khang. Và luôn sống trong ý muốn chinh phục. Bây giờ Diễm Quỳnh công nhận và biểu hiện tình cảm với anh. Anh tin điều đó một cách tuyệt đối. Và không bận tâm chuyện trước đây của cô nữa.
Anh bạo dạn choàng tay vào vai Diễm Quỳnh. Cô đặt tay lên chân anh, loay hoay tìm bài hát và hai người như không một chút ngượng với Hồ Văn hay Hoài Khang. Như thực sự chỉ biết có nhau.
Diễm Quỳnh ở trong tâm trạng khiêu khích bừng bừng. Cô muốn làm nhiều hơn thế nữa để chọc tức Hoài Khang. Nhưng cử chỉ im lặng của anh làm cô cụt hứng. Và càng vui vẻ lên gấp bội.
Hoài Khang chợt đứng lên, bước đến trước hai ngườị Diễm Quỳnh chưa kịp hiểu chuyện gì thì anh đã giằng micro trên tay cô, đặt xuống bàn:
- Đi về.
- Anh làm gì vậy?
Diễm Quỳnh phản đối gay gắt. Cô định giật micro lại, nhưng anh gằn giọng:
- Đừng làm chuyện chướng mắt nữa, chấm dứt ngay đi.
Tấn Dũng cau mặt:
- Mày làm gì vậy Khang?
- Dẹp trò này đi, về được rồi đó.
- Thì mày về trước, tao với Diễm Quỳnh về sau cũng được.
- Mày không hiểu gì thì đứng qua một bên đi, để mặc tao giải quyết với cô ta.
- Giải quyết cái gì?
- Đó là chuyện của tụi tao, đừng có mắc lừa cô ta. Mày đứng qua một bên đi.
Anh kéo mạnh Diễm Quỳnh:
- Không có hát nữa hết, cô về ngay cho tôi.
Tấn Dũng đứng phắt dậy, nổi nóng:
- Buông cổ ra, mầy đừng để bạn bè xích mích nhau chứ. Hãy yên thân với chuyện của mầy đi.
Hoài Khang cố dằn cơn nóng, nói một cách từ tốn:
- Tối nay tao sẽ giải thích với mày, còn bây giờ thì tao muốn nói chuyện với cô ta. Để tao đưa cô ta về.
- Khỏi cần đến mầy, tao sẽ đưa cổ về, đi Quỳnh.
Anh kéo Diễm Quỳnh đi. Nhưng Hoài Khang đã giằng cô lại. Hồ Văn từ nãy giờ vẫn ngồi quan sát mọi người, anh chợt đứng lên nói như can:
- Để nó đi đi Dũng. Chuyện của nó mầy không hiểu gì đâu, đừng làm ồn ở đây.
Tấn Dũng hất tay anh ra:
- Tao không chịu được sự nhập nhằng của nó. Nó với Kim Thu đã yên ổn rồi, sao bây giờ còn quay lại làm phiền tao. Bạn bè gì mà như vậy à?
Hoài Khang quay mặt đi chỗ khác, thở hắt ra một cái đầy vẻ bực mình. Nhưng anh cố kiên nhẫn:
- Mày về với thằng Văn đi, chuyện này tao sẽ giải thích sau.
Tấn Dũng đi tới, kéo mặt Diễm Quỳnh lên:
- Em với nó vẫn quan hệ hả Quỳnh, nói thật với anh đi.
Diễm Quỳnh lúng túng đứng lên. Cô không ngờ sự thể lại ra thế này. Cô đưa mắt nhìn Hồ Văn cầu cứu. Anh cũng nhìn lại cô như trách móc:
- Em rắc rối lắm Quỳnh, em có nghĩ vì em mà tụi anh bất hòa với nhau không?
Diễm Quỳnh làm thinh. Thái độ gay cấn của Hoài Khang và Tấn Dũng làm cô hối hận. Lúc nãy cô chỉ nghĩ cách chọc tức Hoài Khang. Chứ đâu có biết nó lại lớn chuyện như vậy. Bây giờ Hồ Văn đâm giận cô luôn. Cô rụt rè nhìn anh:
- Em xin lỗi.
- Anh đâu có cần xin lỗi anh, nhưng mong là từ đây về sau em đừng gây ra chuyện gì rắc rối nữa.
Anh quay lại kéo tay Tấn Dũng nói nhỏ:
- Mày biết tính thằng Khang rồi mà, nhịn đi, nó đang ghen đó.
Tấn Dũng gằn giọng:
- Nó không có quyền ghen như vậy.
Hồ Văn đành nói thẳng:
- Nó chia tay với Hoài Thu rồi. Chuyện này chỉ có mình tao biết, nói như vậy thì mày hiểu chưa. Đừng xen vào chuyện của tụi nó nữa.
Tấn Dũng chấn động cả người. Đau khổ lẫn kinh ngạc. Anh đứng lặng một hồi rồi bước đến nắm ngực áo Hoài Khang, lắc mạnh:
- Mày bán đứng bạn bè như vậy sao. Mày thừa biết tao thích Diễm Quỳnh mà vẫn giành giật sau lưng tao kiểu đó à! Thằng điểu.
Hồ Văn hốt hoảng định ngăn hai người ra. Nhưng không có cuộc xô xát nào như anh tưởng. Tấn Dũng quắc mắt nhìn Hoài Khang. Rồi hầm hầm bỏ đi ra cửa. Hồ Văn cũng vội đi theo, với tư thế của người đề phòng một cơn hỏa hoạn.
Còn hai người trong phòng. Hoài Khang buông người xuống thế. Anh sửa lại cổ áo một cách tức giận.
- Chuyện ra nông nổi như vậy, cô hài lòng chưa? Cô thích làm bạn bè tôi xào xáo lên cô mới chịu phải không?
Nãy giờ Diễm Quỳnh vẫn còn run vì phản ứng dữ dội của Tấn Dũng. Đến lúc anh về rồi cô mới hoàn hồn lại. Cô thở dài đến cuối phòng lấy túi xách tay:
- Tôi muốn về.
- Cô chưa về được đâu, đừng có tìm cách trốn tránh.
Diễm Quỳnh cau mặt:
- Tôi chẳng trốn tránh cái gì cả, tôi không phái là người hèn.
Hoài Khang nói như quát:
- Đúng, cô không là người hèn, nhưng lẳng lơ. Về mặt đó cô có vẻ thành công rồi đó.
- Anh nói ai lẳng lơ, nói lại xem.
Diễm Quỳnh quát lại, và nhảy một bước đến trước mặt Hoài Khang. Khuôn mặt cô đỏ bừng vì tức. Cô xô mạnh chiếc bàn ra, nói một cách tức giận:
- Đề nghị anh nhắc lại từ anh vừa nói, tôi không bỏ qua cho anh đâu.
Hoài Khang đứng dậy, xô mạnh cô xuống ghế:
- Kiểu tự ái đó không hợp với cô đâu, đừng có hung dữ kiểu đó, nếu tự trọng thì cô đã không làm như vậy?
Diễm Quỳnh vùng ngồi lên, đỏ mặt tía tai vì tức:
- Tôi là người tự do, tôi có quyền thân với người nào tôi thích, mắc gì tới anh. Ai cho phép anh nói nặng tôi như vậy?
Hoài Khang mím môi nhìn cô. Phải nói là Diễm Quỳnh như con hổ con bị nhốt vào chuồng. Cô có vẻ bị xúc phạm nặng nề. Nhưng anh không hề hối hận khi nói như vậy, vì nói thế mới bộc lộ được cơn giận của anh. Và anh hoàn toàn không có ý định xin lỗi.
Chưa bao giờ Diễm Quỳnh có vẻ tức như vậy. Cô đập tay xuống mặt đệm, gân cổ lên:
- Muốn mắng người khác thì hãy tự nhìn lại mình trước đi. Lúc nãy anh Dũng nói anh là đồ đểu, không sai đâu, nếu là tôi thì tôi nói nặng hơn nữa kia. Anh còn hơn là đồ đểu nữa.
Hoài Khang nhếch môi, nói một cách tàn nhẫn:
- Chỉ có loại người như cô mới dùng đến những từ như vậy thôi.
Diễm Quỳnh choáng váng ngồi yên. Cơn giận dữ biến thành cảm giác đau điếng. Nó không làm cô phản ứng đùng đùng lên. Nhưng là một sự tức giận không bao giờ tha thứ. Cô cứ ngồi lặng như vậy hồi lâu. Rồi đứng lên, mím chặt môi:
- Không bao giờ tôi bỏ qua câu nói này của anh.
Cô bỏ đi ra cửa. Hoài Khang định chặn cô lại, nhưng cặp mắy đầy ghét bỏ của cô làm anh buông xuôi. Diễm Quỳnh về rồi mà anh cứ ngồi hồi lâu. Đến lúc người chạy bàn vào nhắc, anh mới đứng dậy ra về.
Hoài Khang đến công ty ngủ. Nghĩ đến lúc đối diện với Tấn Dũng để nghe những lời chấn vấn, anh cảm thấy mệt mỏi. Chỉ vì một Diễm Quỳnh mà anh mất một lúc hai tình cảm thân thiết.
Đối với anh thì đó là một cái giá quá đắt.
Một tuần sau anh gọi đến Diễm Quỳnh. Nhưng người ta bảo cô đang ở tòa án. Anh ngồi suy nghĩ một lát. Rồi quyết định lái xe đến tòa án. Anh hỏi thăm một người đang đi trên hành lang. Hoài Khang vào phòng xử. Anh lặng lẽ ngồi xuống ghế cuối cùng chờ Diễm Quỳnh.
Cô đang bào chữa cho một bị cáo trong phòng tòa. Người ta đến dự khá đông và ngồi rải rác giữa các hàng ghế nên cô không nhìn thấy Hoài Khang. Anh cũng không muốn cô mất tập trung nên không tìm cách lưu ý sự có mặt của mình.
Buổi xử kết thúc, Hoài Khang rời phòng, và bước ra hành lang chờ Diễm Quỳnh. Người ta về đã lâu mà vẫn không thấy cô. Mãi một lúc sau Diễm Quỳnh mới đi ra. Hoài Khang đọc thấy một thoáng ngạc nhiên trong mắt cô. Nhưng sau đó là một sự thản nhiên như thấy một người lạ. Cô lạnh lùng đi thẳng như không cần biết anh đến đây để làm gì.
Hoài Khang không lạ về cử chỉ đó chút nào. Anh lững thững đi về phía cô, đi song song ra sân:
- Để anh đưa về.
Diễm Quỳnh nhìn chỗ khác:
- Cám ơn, tôi có xe.
- Anh biết, nhưng hai đứa về chung dễ nói chuyện hơn.
Diễm Quỳnh chợt đứng lại, nhìn thẳng vào mặt anh. Giọng cô đầy vẻ kiêu kỳ:
- Tôi không thèm nói chuyện với loại người như anh.
Hoài Khang chưa kịp phản ứng thì cô đã đi nhanh về phía người đàn ông đang đi bên kia hàng cột. Anh nghe tiếng cô nói vẳng lại:
- Chú Nhu, cho cháu quá giang với.
Hoài Khang đứng tựa cột nhìn hai người ngồi vào xe. Anh khẽ nhún vai một cái rồi bỏ đi về xe mình.
Nhưng không chịu thua Diễm Quỳnh. Anh chạy phía sau cô với một khoảng cách thật gần.
Người đàn ông đưa Diễm Quỳnh về nhà. Hoài Khang chờ cho ông ta đi rồi mới đỗ xe lại trước cổng. Rồi nhẹ nhàng đi vào nhà.
Diễm Quỳnh vừa thay đồ xong. Cô vừa kẹp tóc vừa bước xuống bếp. Thấy anh, cô sửng sốt buông rơi chiếc kẹp:
- Ai cho anh đến đây?
Hoài Khang không trả lời, anh đứng đối diện với cô:
- Tại sao em muốn tránh mặt anh?
- Không phái chỉ là tránh, mà là không muốn gặp.
- Em còn giận anh về chuyện buổi tối đó?
Diễm Quỳnh lãnh đạm nhìn anh:
- Tại sao tôi phải để tâm giận một người như anh, tôi không ghét cũng không giận. Nhất là không muốn giao thiệp nữa, tôi nói thật chứ không giận dỗi đâu. Anh về đi, mai mốt đừng có đến đây nữa.
- Anh nghĩ nếu gây gổ nhau thì giận nhau một lúc nào đó, rồi thì cho qua, em đừng có cố chấp như vậy.
Khuôn mặt Diễm Quỳnh lạnh như tượng đá, hoàn toàn không bị thuyết phục. Cô có vẻ muốn dứt khoát thực sự. Hoài Khang cảm nhận được điều đó. Anh cảm thấy một chút hoang mang:
- Anh biết lúc đó anh nói quá nặng, nhưng nói nặng như vậy không có nghĩa là khinh thường hay cố ý xúc phạm, em cũng đã nhiều lần nói nặng anh không lẽ em không thể thông cảm được sao.
- Cái gì có thể được, nhưng chuyện đó thì không.
- Kể cả anh xin lỗi?
- Tôi không cần nghe xin lỗi.
Cô hất mặt về phía cửa:
- Tôi cần nằm nghỉ một chút, mong là đừng làm phiền tôi. Nếu anh đi ra thì đóng cổng lại dùm.
Cô bỏ đi lên phòng. Hoài Khang nhìn thái độ dứt khoát đó với một cảm giác bất lực. Giá mà cô chịu nói, dù là mắng nhiếc, anh còn thấy dễ chịu hơn. Anh không hiểu nổi tại sao cô lại khắc vào đầu một câu nói không đáng như vậy.
Anh phóng tới đứng chặn ở cửa:
- Em đừng làm vậy nữa Quỳnh, muốn dứt khoát cũng không đơn giản vậy đâu. Cách hay nhất là nói hết suy nghĩ của mỗi đứa đi.
- Không cần.
- Coi chừng em sẽ hối hận vì tính cố chấp của em đó.
Diễm Quỳnh đứng tựa vào cửa, cười như coi khinh:
- Có thể tôi hơi cố chấp, nhưng không bao giờ hối hận. Anh có biết anh phạm vào một điều mà tôi kỵ nhất không? Đó là xem nhẹ tôi hơn người khác. Một khi đã bị coi thường như vậy, có mất đi tôi cũng không thèm giành lại. Giờ đây tôi kiêu ngạo lắm, anh không biết sao?
- Anh coi thường cái gì?
- Tất cả những điều anh nói và làm đều xuất phát từ sự không tôn trọng.
Cô ngẩng mặt nhìn lên trần nhà, cử chỉ đầy vẻ bất cần:
- Tôi có thể bỏ qua nếu anh nặng lòng với Kim Thu quý hóa của anh. Nhưng mà đừng có cư xử chênh lệch như vậy. Anh có thể quát nạt tôi thoải mái khi anh muốn. Nhưng xin hỏi, có bao giờ anh dám nói nặng với chị ấy không?
Thậy Hoài Khang yên lặng suy nghĩ, cô nhếch môi kiêu kỳ:
- Hôm đó nếu đặt chị Thu vào vị trí của tôi anh có dám bảo chị ấy lẳng lơ không, có dám quát tháo ầm ĩ như vậy không?
- ...
- Không chứ gì? Bởi vì trong thâm tâm, anh luôn yêu quí và tôn trọng chị ấy. Còn tôi thì cũng là yêu đấy, nhưng không tôn trọng, thậm chí quá coi thường. Thế thì chia tay đi, quen nhau mà không tôn trọng nhau khó sống lắm.
Hoài Khang bình tĩnh nhìn cô:
- Em nói hết chưa, đến lượt anh nói được chưa?
- Khỏi cần thanh minh, tôi không quan tâm đâu.
Nhưng Hoài Khang phớt lờ như không nghe:
- Anh cũng sẽ quát nạt và có cử chỉ thô bạo với Kim Thu, nếu cô ấy có thể làm anh ghen lên, cũng như sẽ cãi cọ dữ dội với cô ấy, nếu như anh quá quan tâm và sống chết vì cô ấy.
- Ngụy biện.
- Đây không phái ngụy biện, mà là phân tích để em thấy.
Thấy cô hất mặt nhìn chỗ khác, anh cười khẩy:
- Nếu em đã trách anh như vậy, thì anh cũng có thể trách em gấp mười lần thế. Em nhìn lại em đi, em có thường xuyên gây gổ với anh không? Khi nổi nóng lên em cũng nói nặng anh ra trò. Và xin thưa với em, anh cũng rất bất mãn khi em chỉ dành đặc ân đó cho anh. Có bao giờ em dám quát nạt thằng Dũng như vậy không?
- Bởi vì anh ấy rất tôn trọng tôi.
- Không phải! Phải nói bởi vì em với nó không gắn liền nhau. Và người này không quan trọng với người kia.
- Anh là đồ bẻm mép.
- Đó cũng là một hình thức nói nặng đó.
Diễm Quỳnh ngó chỗ khác như không thèm nghe. Im lặng một lát, bắt qua chuyện khác:
- Tính tôi tự ái lắm. Tôi không thích làm cho người khác nổi lên đâu. Có lẽ tôi dại dột khi yêu cầu anh dứt khoát với chị Thu. Tôi rất dị ứng với cách anh ngẩn ngơ đau khổ như thế. Anh nhớ khi anh nói chia tay, anh đã như thế nào không, anh xem tôi như kẻ thù, vì tôi đã phá vỡ tình cảm yên ổn của anh. Lúc đó tôi cảm thấy mình không là gì cả. Nhưng tôi đâu có đáng bị như vậy.
- Khi Quốc Thắng chết, em cũng... đến nỗi anh sợ em bị tâm thần.
- Nhưng tôi không hề coi anh như kẻ thù.
- Tệ hơn thế nữa kia, lúc đó em nói thẳng vào mặt anh rằng anh có lỗi với anh ấy, và em hối hận khi đã vì anh mà không yêu anh ấy.
Diễm Quỳnh làm thinh vì bị đuối lý. Nhất là khi bị nhắc đến Quốc Thắng. Vẻ mặt cô đờ ra, cô nhìn thẫn thờ. Hoài Khang nhìn cô như quan sát, rồi nhẹ nhàng hơn:
- Anh nhắc chuyện đó không phải để trách em, hay biện luận cho anh. Anh chỉ muốn nói là, có nhiều lúc mình hãy nên vị tha, dù lòng mình bị tự ái.
Diễm Quỳnh cụp mắt nhìn xuống:
- Tôi không hẹp hòi như anh tưởng đâu.
Cô đắn đo một chút, rồi nói nhát gừng:
- Thật ra tôi luôn mặc cảm với chị Thu. Cảm giác có lỗi nó nặng nề lắm, anh hiểu không? Tôi không hề ghét chị ấy, và tội nghiệp nhiều lắm. Có điều, lúc đó tôi không chịu nổi thái độ lạnh nhạt của anh. Anh làm vậy không sợ người ta tự ái sao?
Hoài Khang bẻ lại:
- Và để thỏa mãn tự ái, em chọc tức anh bằng cách đó à?
Diễm Quỳnh tìm cách lẩn tránh:
- Đừng nói chuyện đó nữa, hôm đó đã nói rồi.
Nhưng anh vẫn không tha, và cương quyết nhắc lại:
- Có phải em thân với thằng Dũng để chọc tức anh không?
Giọng cô miễn cưỡng:
- Tại vì thấy anh dự sinh nhật tôi mà như đến dự đám ma, ai mà chịu cho nổi.
Hoài Khang quay lại nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ đe dọa:
- Lỡ một lần thôi, nếu có lần thứ hai nữa, anh không tha thứ đâu, cũng không phản ứng nhẹ nhàng như vậy, khi ghen anh không hiền đâu Quỳnh.
Thấy cô định mớ miệng, anh chặn lại:
- Và anh cũng không muốn em làm khổ bạn anh như vậy.
Diễm Quỳnh thở dài:
- Tôi không sung sướng gì đâu, phải nói là ân hận chịu không nổi, mấy ngày sau đó tôi đã đến xin lỗi ảnh.
- Xin lỗi cũng không làm nó vui được, tháng sau nó chuyển ra Nha Trang rồi, em nên đến chào nó đi.
Diễm Quỳnh mở lớn mắt:
- Tại sao ảnh lại đi như vậy, ảnh xin ra đó. Ra đó làm gì?
Hoài Khang nhún vai, có vẻ bất lực:
- Ông anh nó muốn nó quản lý khách sạn của ảnh, ảnh sắp đi Mỹ. Có lẽ nó sẽ sống ở đó hẳn.
- Tháng sau sẽ đi à, nhanh vậy?
Hoài Khang nhìn cô một cái:
- Anh biết nó muốn đi sớm hơn nữa kìa, người ta thất tình người ta thường có tâm lý muốn đến nơi nào đó thật xa, nó không muốn ở lại đây vì sợ gặp em đó.
Diễm Quỳnh ngồi phịch xuống nền gạch. Cô choàng tay qua chống cằm với vẻ tư lự. Hoài Khang cũng ngồi xuống đối diện với cô, giọng anh như không vui:
- Anh rất giận khi em mang bạn anh ra làm trò đùa. Dũng nó tha thứ cho em, nhưng anh vẫn thấy day dứt với nó. Tại sao anh và em đều làm khổ bạn bè của mình hả Quỳnh. Tụi nó đâu có lỗi gì với mình.
Diễm Quỳnh ngước lên, buồn rầu:
- Tôi cũng không muốn như vậy, nhiều lúc tôi nghĩ, nếu có kiếp sau, tôi sẽ làm hết mình để đền bù cho họ.
Hoài Khang lặng thinh. Có lần anh cũng đã nói với Kim Thu như vậy. Và đó là ý nghĩ thành thật nhất. Nhưng thật ra cả anh và Diễm Quỳnh cũng phái trả giá bằng sự day dứt. Và cũng không hề muốn như vậy.
Anh lắc mạnh đầu ngồi yên. Diễm Quỳnh cũng chống cằm buồn buồn. Cả hai ngồi như vậy mà không nhớ thời gian bao lâu, một lát nhớ ra, anh kéo cô đứng lên, phì cười:
- Sao tự nhiên mình lại ngồi đây, có vẻ bụi đời quá. Anh chợt nhớ là nãy giờ anh rất đói. Có gì cho anh ăn không?
- Trong bếp ấy.
Diễm Quỳnh định đi thì anh kéo vai cô lại cúi xuống nhìn nhìn mặt cô:
- Hết giận anh chưa?
Cô đẩy anh ra, nguýt một cái:
- Hỏi vớ vẩn.
Diễm Quỳnh đi xuống bếp. Hoài Khang lững thững đi theo cô và giúp cô dọn bàn ăn. Nhìn những thứ trên bàn, nói như nhận xét:
- Không ngờ em cũng chịu nấu nướng, mà rất tươm tất, em giỏi từ lúc nào vậy Quỳnh?
Giọng cô đầy vẻ đùa cợt, tửng tửng:
- Từ lúc thấy cần thiết phải có một ông chồng.
Hoài Khang cũng bông lơn theo cô:
- Có cần anh tiến cử một người không?
- Ai cũng được, miễn người đó không phái là anh.
- Hoan hô em, nhờ được em chê mà anh tha hồ tự do, nhất là không bị ai làm tình làm tội.
Diễm Quỳnh nguýt một cái thật bén:
- Rõ ràng là anh bị ám ảnh vì ý nghĩ em là người rắc rối, chuyên môn gây phiền phức cho anh.
- Ở một mặt nào đó, em nói rất chính xác, anh không phủ nhận vào đâu được – Hoài Khang gật gù.
Thấy Diễm Quỳnh định chống nạnh lên. Anh vội nắm tay cô lại kéo mạnh cô vào người. Diễm Quỳnh cười khúc khích không chống cự. Cô quên bẵng tâm trạng nặng nề đeo đẳng mình cả tuần nay và trở lên dễ thương chưa từng thấy.
Dù không ai nói ra, nhưng cả hai đều nhận ra rằng đây là lần đầu tiên hai người thực sự vui vẻ với nhau, kể từ lúc Hoài Khang trở về. Và ai cũng có tâm trạng sợ bất cứ một sự rắc rối nào có thể dẫn đến đổ vỡ.
Diễm Quỳnh và Tấn Dũng đi dọc theo mé sông. Gió làm tóc cô rối tung, bay lòa xòa trên áo anh. Cô đưa tay giữ lại một cách thận trọng. Nhưng anh cười dễ dãi:
- Cứ để tự̣ nhiên, anh thích như vậy.
Diễm Quỳnh mỉm cười bỏ tay xuống. Cả hai im lặng tiếp tục đi. Một lát cô liếc qua nhìn khuôn mặt trầm ngâm của anh, hỏi nhỏ:
- Anh Dũng nghĩ gì vậy?
Tấn Dũng quay lại:
- Không có gì, anh chỉ nghĩ đây là buổi chiều cuối cùng. Và không biết chiều mai sẽ như thế nào?
- Sẽ bắt đầu một công việc mới, và bận rộn vì phải làm quen với nó.
- Anh cũng hy vọng như vậy. Thời gian nầy muốn làm việc càng nhiều càng tốt. Chỉ sợ ra ngoài đó mình nhàn nhã thì chán lắm.
- Em hiểu, em hiểu.
Cô ngước lên nhìn anh với một nụ cười dè dặt:
- Anh Dũng nầy, từ hôm đó tới bữa nay không gặp, nhưng lúc nào em cũng nghĩ về anh. Về tất cả những chuyện em đã gây cho anh, em...
Tấn Dũng cười bao dung:
- Anh không giận em đâu. Không hề, dù em có làm gì đi nữa, thì trong mắt anh, em vẫn dễ thương.
Diễm Quỳnh im lặng, nheo mắt nhìn ra xa:
- Cho em nói một câu này thôi. Em vô cùng xin lỗi. Nhất là hành động của em về buổi tối, không phải em coi thường anh mà làm vậy, có lẽ lúc đó em...
Cô lúng túng im bặt. Không nói được. Tấn Dũng mỉm cười như hiểu:
- Có lẽ nếu là anh, anh cũng sẽ làm như vậy.
- Thế... anh không giận anh Khang chứ? Em rất sợ vì em mà tình bạn của mấy anh đổ vỡ.
- Buổi tối đó anh có hơi nóng, lúc đó anh hoàn toàn không biết em và nó vẫn liên lạc với nhau.
Anh ngước nhìn ra xa, tư lự:
- Sau này anh mới nhận ra mình ngờ nghệch, có lẽ anh chẳng hiểu gì về tình yêu, anh cứ nghĩ em và nó xa nhau mấy năm như vậy thì sẽ quên nhau. Không hiểu sao hai đứa nó, không thằng nào nói với anh.
Diễm Quỳnh lặp lại:
- Anh không giận mấy ảnh chứ, nhất là với anh Khang.
- Không, anh đâu có hẹp hòi đến vậy.
Cô ngước lên nhìn anh với một chút cảm phục, nhưng anh không thấy cái nhìn đó. Và nói sang chuyện khác:
- Hôm đó em giận thằng Khang nên làm vậy phải không? Dù sao em cũng hãy thông cảm cho nó Quỳnh ạ.
- Em có thông cảm đấy chứ.
- Nhưng em sẽ không hiểu hết Kim Thu. Anh biết cổ không quên thằng Khang nổi đâu. Cổ đã cố hết sức để nó đáp lại. Giữa hai người đó không phải là tình cảm bình thường. Cho nên em hãy vui vẻ nếu thằng Khang còn vương vấn cổ.
Diễm Quỳnh buồn buồn:
- Sẽ cứ vương vấn suốt đời à? Anh nghĩ thế à?
- Chắc là sẽ không đến nỗi suốt đời, nhưng khó quên lắm. Chuyện không phải đã chấm dứt như em nghĩ đâu. Cho nên anh khuyên em, ráng bình tĩnh chịu đựng. Dù là chuyện đó quá khó đối với một cô gái như em.
- Em nghĩ, chắc là không đến nỗi vậy đâu.
Tấn Dũng nhìn cô hơi lâu. Diễm Quỳnh có cảm giác anh muốn nói chuyện gì đó. Nhưng không hiểu sao lại không nói. Anh quay mặt nhìn ra sông, vẻ tư lự:
- Nếu có gì buồn cứ gọi điện ra cho anh, anh em mình có thể tâm sự thoải mái, không cần phải dè dặt gì với anh cả.
- Vâng, nhưng anh có định trở lại đây không?
- Anh cũng không biết nữa.
Diễm Quỳnh không hỏi gì thêm. Cô và anh ngồi xuống bờ đá, nhìn ra xa ngoài sông. Không ai nói với ai. Đến lúc bóng tối buông xuống anh mới đề nghị đưa cô về.
Hôm sau Diễm Quỳnh đến sân bay tiễn Tấn Dũng. Khi cô đến thì anh và Hồ Văn còn ngồi trong căn tin. Cô đến ngồi cạnh anh, đưa mắt nhìn quanh:
- Em chỉ sợ đến không kịp, chạy muốn chết luôn. Anh Khang đâu anh Dũng.
Tấn Dũng chưa kịp trả lời thì Hồ Văn lên tiếng:
- Nó bận, không đến được. Nhưng tối qua tụi anh uống tới khuya, đưa tiễn làm gì.
Diễm Quỳnh nhăn mặt:
- Ảnh làm vậy coi không được, dù sao thì anh Dũng cũng... xem như đi luôn mà, phải tiễn chứ.
- Công chuyện quan trọng hơn chứ em.
- Nhưng không quan trọng bằng anh Dũng, như em đấy, em cũng tìm cách sắp xếp công việc vậy.
Cô hơi nghiêng đầu nghĩ ngợi:
- Mấy hôm nay ảnh không gọi điện cho em, buổi trưa và chiều em gọi đến thì họ bảo ảnh về rồi, gọi số riêng thì ảnh đã tắt máy. Em cũng không hiểu ảnh đang làm gì nữa.
Tấn Dũng và Hồ Văn nhìn nhau một cái, rồi lại nhìn lảng đi chỗ khác, Diễm Quỳnh ngó hai người với ánh mắt nghi ngờ:
- Có chuyện gì đó?
- Đâu có gì đâu.
- Hình như hai người đang giấu em chuyện gì phải không?
- Không có thật mà.
Chợt trên loa thông báo hành khách đến làm thủ tục. Tấn Dũng quay ra nhìn về phía phòng kính, và anh quay lại:
- Đến giờ rồi, anh đi nghe Quỳnh.
Diễm Quỳnh và Hồ Văn theo anh vào phòng kính. Đến lúc anh bước vào cửa phía trong, cả hai mới lững thững đến chỗ lấy xe. Không ai nói chuyện gì nữa. Nhưng Diễm Quỳnh rơi vào tâm trạng bứt rứt, bồn chồn. Một cảm giác thật khó tả. Cô không hiểu được đó là nỗi buồn vì Tấn Dũng đi xa. Hay là vì một linh cảm nào khác về Hoài Khang. Có điều là cô không thấy thanh thản.
Cô chia tay với Hồ Văn ở ngã tư, định trở về lại phòng. Nhưng nhớ tới Hoài Khang, cô lại đến công ty tìm anh.
Hoài Khang đang nằm dài ở salon. Có vẻ mệt mỏi, thấy Diễm Quỳnh, anh miễn cưỡng ngồi lên:
- Em đi đâu vậy?
Diễm Quỳnh khép cửa lại ngồi xuống bên anh:
- Sao lúc nãy anh không ra tiễn anh Dũng?
Hoài Khang che miệng ngáp, rồi buông gọn một tiếng:
- Anh bận.
- Làm gì mà anh có vẻ lừ đừ thế?
- Đâu có gì đâu, anh định tranh thủ nghỉ lưng một chút, lát nữa anh có hẹn.
Diễm Quỳnh vô tư ngã người dựa vào anh:
- Mấy hôm nay anh đi đâu vậy, gọi điện cũng không gặp, em có cảm giác anh muốn trốn em vậy?
- Suy luận bậy bạ, anh bận tiếp khách nên tắt máy, mấy lúc đó đâu có biết là em gọi.
- Nhưng sao anh không đến em, cũng không gọi điện, anh bận chuyện gì ghê gớm vậy?
Hoài Khang khoát tay, lừng khừng:
- Bận chuyện với khách hàng, em hỏi làm gì.
Như không muốn cô hỏi tới, anh lảng chuyện:
- Sáng nay em không làm gì sao, sao rảnh mà đi chơi vậy?
- Không có đi chơi, đến tìm xem anh có sao không đấy, anh không bệnh là em yên tâm rồi. Này, tối nay hai đứa đi ăn nhé, lúc này em ngán cơm quá, làm một cái gì là lạ một chút. Sau đó sẽ đi chơi.
Chợt nhớ ra, cô nói như reo:
-À, hay là chiều nay mình ra Vũng Tàu, mai về, mai Chúa nhật mà. Đi nhé... Ôi! Em thèm đi biển lắm.
Nhưng Hoài Khang nói một câu làm cô cụt hứng:
- Để lúc khác đi, lúc này anh bận lắm.
Diễm Quỳnh nũng nịu nguẩy đầu:
- Bận gì, mai là Chúa nhật mà, em muốn đi chơi kia.
Hoài Khang làm thinh như khó nghĩ, Anh cứ ngồi yên mặc cho Diễm Quỳnh lắc tay kéo áo mà vòi vĩnh. Cuối cùng anh nói một cách cứng rắn:
- Em đừng có như vậy. Những lúc anh phải giải quyết công việc, anh rất bực khi bị quấy rầy em hiểu không?
Cách nói hơi gắt của anh làm Diễm Quỳnh ngồi lên. Cô ngồi thẳng dậy, mím môi:
- Em rủ anh đi chơi chứ không có quấy rầy.
- Nhưng hãy đợi đến lúc khác, lúc này anh bận kia mà.
- Bận thì từ từ nói, làm gì dữ vậy. Nhưng anh bận làm gì?
Hoài Khang thở hắt một cái:
- Anh phải báo cáo với em nữa sao?
Diễm Quỳnh bướng bỉnh:
- Tại thái độ của anh làm em thắc mắc. Nếu anh không nói thì em không thôi đâu, anh bận gì?
- Em quá đáng lắm, Quỳnh, có bao giờ anh tò mò về công chuyện của em chưa, em muốn kiểm soát anh đó hả?
Diễm Quỳnh lạnh lùng:
- Em không kiểm soát, nhưng cách gay gắt của anh làm em tự ái, làm như anh bực mình em lắm vậy. Vậy thì em bắt buộc anh phải nói, là anh bận chuyện gì?
Hoài Khang buông thõng:
- Tôi phải đi Hà Nội ngay ngày mai, được chưa?
- Vậy thì chiều nay cũng có thể đưa em đi chơi, trừ phi anh không muốn. Còn nếu anh có khách thì em đi với anh.
Hoài Khang đứng bật dậy, gằn giọng:
- Đủ rồi nghe Quỳnh, đừng có giới hạn tự do của tôi quá vậy. Cô chưa phải là vợ tôi. Mà nếu là vợ đi nữa cũng không được kiểm soát tôi gay gắt như vậy.
- Nếu tôi là vợ anh, tôi đã đưa anh ra tòa về tội ngoại tình rồi.
- Cô nói cái gì? Hoài Khang nhíu mày nhìn cô.
Nhưng Diễm Quỳnh không trả lời. Cô đứng lên nhìn anh một cách nghiêm nghị:
- Nghề nghiệp dạy tôi rằng tôi không được hồ đồ. Và tôi chỉ nói khi có bằng chứng.
Nói xong cô bỏ đi ra cửa, Hoài Khang đứng chặn cô lại:
- Cô nói cái gì vậy, nói lại xem.
- Không cần nói.
Diễm Quỳnh hất tay anh xuống, bỏ đi ra. Hoài Khang cũng không giữ cô lại. Anh không hiểu lòng cô đang sôi sục một cảm giác căm giận đau đớn về những hoài nghi. Và điều tệ hại hơn là cô rất tin vào sự hoài nghi của mình.
Cô đến phòng làm việc một cách bình tĩnh. Ngồi đến hết giờ, cô nán lại đến lúc gần tối và đến chỗ Kim Thu chứ không về nhà. Đúng như cô nghĩ, xe Hoài Khang đậu trong sân từ lúc nào. Cô không có ý định vào tìm anh ở đó. Chỉ lẳng lặng bỏ về.
Buổi tối, cô đến tìm Hoài Khang. Nhưng anh chưa về. Hồ Văn có vẻ không được tự nhiên khi tiếp cô, khó xử, vì anh là bạn của cả hai bên. Mà anh thì quí mến tất cả. Diễm Quỳnh cũng không hề hỏi để khai thác anh. Cô ngồi nán một chút rồi về. Cô thản nhiên đến mức Hồ Văn đâm ra áy náy vì chính sự giấu giếm của mình. Diễm Quỳnh đứng bên cửa sổ đến khuya. Dù tự khuyên mình hãy vị tha, cô cũng không thể nào chịu đựng được sự giấu giếm như thế. Hầu như cả ba người họ đều nhất trí rồi gạt cô. Cô không hiểu tại sao lại như thế. Thì ra lâu nay Hoài Khang vẫn giấu cô những cuộc gặp với Kim Thu. Và bạn bè anh đều che chở cho họ chuyện đó.
Dù sao cũng là người đến sau. Còn họ thì đã bên nhau từ lúc mới lớn. Dĩ nhiên họ phải nặng tình với nhau hơn. Có điều cô không chấp nhận được cảm giác bị lừa rối.
Sáng thứ hai cô đến công ty Hoài Khang. Gần tám giờ mà Hoài Khang vẫn chưa đến. Cô bảo những nhân viên làm việc bình thường, và lên phòng anh ngồi chờ.
Đến chín giờ Hoài Khang mới tới, hình như đã được báo trước nên anh không có vẻ ngạc nhiên khi thấy cô. Diễm Quỳnh buông tờ báo xuống, nghiêm nghị:
- Em đến thế này không làm phiền anh chứ?
Hoài Khang đặt chiếc cặp xuống bàn, đến ngồi bên cô:
- Có chuyện gì không?
Diễm Quỳnh nói thẳng:
- Có, nếu không em đã không đến vào giờ này. Hôm qua anh ở đó đến tối à?
Anh nhìn cô một cách thận trọng, Diễm Quỳnh mím môi:
- Anh đi Hà Nội có vui không?
- Sao em lại hỏi như vậy? Hình như em quan tâm quá mức công chuyện của anh rồi.
- Sao anh không trả lời em, anh đi có vui không?
Hoài Khang phẩy tay, đi đến phía bàn đứng nhìn xuống đường. Anh có vẻ muốn tránh cuộc nói chuyện với cô. Nhưng Diễm Quỳnh nhất định không chịu thua. Cô đứng dậy đến bên cửa sổ đối diện với anh. Cô hỏi thẳng?
- Tối Chủ nhật, và nguyên cả ngày Chủ nhật anh ở nhà chị Thu phải không?
Hoài Khang ngẩng phắt đầu lên nhìn cô chăm chăm:
- Thì ra cô theo dõi tôi?
- Tôi biết điều đó xúc phạm anh, nhưng khi giấu giếm như vậy, anh là người xúc phạm tôi rồi.
- Thằng Dũng nói gì với cô vậy?
- Anh yên tâm đi. Anh Dũng không bảo cho tôi. Ngược lại, cả ảnh và anh Văn đều bao che cho hai người đó.
Hoài Khang thở hắt ra, bực mình:
- Tại sao cô biết chuyện này?
- Tôi suy đoán. Buổi tối cuối cùng đi chơi với anh Dũng, anh ấy cứ nhắc đi nhắc lại điệp khúc khuyên tôi hãy thông cảm vị tha. Và, cử chỉ của ảnh và anh Văn lúc ở sân bay làm tôi đoán ra. Hình như các anh coi tôi là đứa bé, trong khi chỉ cần nhìn một cử chỉ nhỏ, tôi cũng đã đoán được ý nghĩ thầm kín của anh rồi.
Hoài Khang nghe cô nói một cách chăm chú. Rồi anh mỉa:
- Cô là một luật sư tài năng đó Quỳnh.
Diễm Quỳnh thản nhiên:
- Vừa đủ để không phải bị thiên hạ coi như con ngốc.
- Cô biết tôi ghét nhất những người phụ nữ hay rình rập không?
- Tôi cũng ghét nhất những gã đàn ông chuyên lừa lọc.
Hoài Khang quắc mắt lên:
- Ăn nói cẩn thận lại đi.
- Cả anh cũng vậy nữa chứ.
Hoài Khang bỏ đi về salon, im lặng hút thuốc. Khuôn mặt anh lầm lì đến dễ sợ. Diễm Quỳnh cũng không hề nao núng. Cô rất bình tĩnh khi nhìn trả lại. Cả hai cứ đối kháng như thế khá lâu. Cuối cùng Hoài Khang lên tiếng:
- Tại sao cô không hỏi thẳng tôi lại đi chơi như vậy?
- Thường thì những người lén lút thường có tâm lý đề phòng. Và tôi đã nói rồi, nếu không có chứng cớ thì lời nói của tôi sẽ không có giá trị. Và tôi chỉ thích nói những gì mình nắm chắc.
Hoài Khang đập bàn, giận dữ:
- Nhưng tôi không phải là tội phạm của cô.
- Nếu không thì tại sao anh giấu?
- Vậy nói ra cô có thông cảm được không? Hay là sẽ làm ầm ĩ như mấy lần trước.
Cách quát tháo của anh không hề làm cho cô nao núng. Giọng cô thật thản nhiên:
- Tôi sẽ tùy hoàn cảnh để cư xử cho thích hợp.
- Nói nghe hay lắm, nhưng khi hàng động thật khó coi. Nếu thằng Văn biết cô như vậy, nó không còn tôn trọng cô đâu.
Diễm Quỳnh như bị đánh trúng điểm yếu. Cô lặng người đứng lên. Hoài Khang nhìn vẻ im lìm của cô, anh phẩy tay như bực tức:
- Nếu cô hỏi một cách dịu dàng, có lẽ tôi sẽ kể với cô rồi. Đàng này trong lúc tôi rối trí nhất, thì đến để vòi vĩnh yêu sách. Cô bắt tôi đưa đi chơi trong khi tôi phải từng giờ săn sóc Kim Thu. Từ đó giờ cô thừa thải tình cảm quá, cô có hiểu nỗi khổ của người khác không? Hay là chỉ biết nói bằng miệng?
Diễm Quỳnh tức đến mức khó thở, cô chiếu tia nhìn căm giận vào anh:
- Bây giờ thì anh thừa nhận anh bắt cá hai tay phải không? Đúng là tôi nghĩ không sai, rất may cho tôi là tôi chưa bao giờ tin anh.
- Cô muốn tin hay không thì tùy, nếu cảm thấy người tôi không ra gì thì cứ chia tay. Tôi không cần nữa.
- Có nghĩa là anh đã chọn chị ta?
- Tôi không chọn lựa gì cả, cô muốn nghĩ thế nào cũng được.
Diễm Quỳnh cố gắng bình tĩnh lại, cô suy nghĩ một chút, rồi ngẩng lên:
- Dù anh không cần giải thích, nhưng nghe cách anh nói, tôi nghĩ chị ấy gặp chuyện gì đó?
- Nếu như vậy, cô có làm khó người ta không?
Diễm Quỳnh mím môi:
- Anh có biết cách nói ngang ngược của anh làm tôi muốn gì không? Tôi ao ước... để đừng thấy mặt anh nữa.
Hoài Khang quay mặt đi chỗ khác không nói. Diễm Quỳnh cố giữ vẻ bình thản nói tiếp:
- Tôi không biết chị ấy có chuyện gì, nhưng tôi nghĩ, nếu mỗi lần chị ta gặp chuyện gì đó, anh đã bỏ mặc tôi để túc trực bên chị ấy một cách ân cần. Nghĩ đến đó tôi thấy kinh khủng quá. Giống như người có một vợ và một tình nhân vậy. Thật là kinh khủng.
Giọng Hoài Khang như bất cần:
- Nếu cô cảm thấy như vậy là thiệt thòi, cô có thể rút lui, tôi không ép.
- Dĩ nhiên là không ai bắt buộc tôi.
Cô bước đến khoát chiếc giỏ lên vai, rồi nhìn anh một cách kiêu kỳ:
- Mình chia tay nhé. Vĩnh biệt.
Hoài Khang ngồi im lìm nhìn cô. Cặp mắt tối sầm. Diễm Quỳnh thản nhiên đi ra ngoài. Và tiếng cửa đóng "rầm" phía sau lưng. Một cảm giác nhói lên trong ngực. Cô mím môi ngăn không cho mình khóc.
Lần đầu tiên trong đời cô rơi vào cảm giác bẽ bàng như vậy. Hoài Khang làm cho cô cảm giác mình là một người bị bỏ rơi vì người phụ nữ khác. Và cô hối hận điên cuồng vì trước đây đã để mình rơi vào dòng xoáy của anh.
Hôm sau Diễm Quỳnh đến tìm Kim Thu.
Thu đang ngồi trên giường. Lưng tựa vào thành giường. Nhìn cô có vẻ rũ rượi như vừa qua một cơn bệnh. Cô có vẻ kinh ngạc lẫn lo âu khi thấy Diễm Quỳnh.
Cả hai ngồi đối diện nhau. Diễm Quỳnh nói như giải thích:
- Nghe nói chị bệnh nên em đến thăm. Chị bị gì vậy chị Thu?
Kim Thu vén mớ tóc lưa thưa trước trán, giọng cô có vẻ chậm chạp:
- Bác sĩ bảo chị suy nhược thần kinh. Nhưng đỡ rồi.
- Thế chị định chừng nào đi làm?
- Chị cũng chưa biết.
Diễm Quỳnh mỉm cười và nói hết sức tự nhiên:
- Em thấy chị hãy đi làm đi, như thế hay hơn. Càng nằm nhà nghĩ ngợi, chị sẽ càng suy nhược thêm thôi.
Kim Thu có vẻ ngạc nhiên. Phải nói là cô rất bất ngờ về cách nói của Diễm Quỳnh. Đó không phải là cuộc thăm viếng xã giao, Diễm Quỳnh vẫn thản nhiên trước cái nhìn của Kim Thu:
- Chắc chị không ngờ em đến đây.
Kim Thu đan những ngón tay vào nhau. Giọng cô không vui:
- Anh Khang cho em hay phải không?
- Không, ảnh chẳng nói gì cả. Thậm chí không hề nói với em mấy ngày nay anh ấy ở bệnh viện với chị.
- Thật ra chị có bảo với anh Khang đừng giấu em. Nhưng...
Diễm Quỳnh lắc đầu:
- Chị không cần dè dặt với em như vậy, nếu em biết thì đã sao. Em biết cả anh Văn và anh Khang không ai muốn em đến đây. Nhưng em vẫn cứ tới.
Kim Thu nhìn cô với ánh mắt đề phòng. Thật ra khi đối diện với Diễm Quỳnh, bao giờ cô cũng có tâm trạng gai gai. Diễm Quỳnh trẻ trung và tràn đầy sức sống. Nó làm cô thấy mình lờ đờ già cỗi, thậm chí nhạt nhòa. Nếu bảo sợ thì cô không muốn công nhận. Nhưng thực sự cô có cảm giác như thế.
Diễm Quỳnh hói thẳng thắn:
- Chị suy nhược thần kinh vi đau khổ quá phái không?
Thấy Kim Thu lúng túng ngồi im, cô nói tiếp:
- Em biết, nói những điều này ra làm chị đau lòng. Và anh Khang cũng sẽ không tha thứ cho em nhưng em vẫn cứ nói. Vì em nghĩ, nếu chị hiểu ra chị sẽ vững vàng hơn.
Kim Thu vẫn không nói gì, hoàn toàn bị động trước thái độ mạnh mẽ của Diễm Quỳnh. Cô chỉ có thể nhìn và chờ đợi. Diễm Quỳnh cười khẽ:
- Không cần biết níu kéo anh ấy như thế nào. Điều đó bây giờ em không quan tâm tới nữa. Nhưng... nói thật, chị đừng buồn. Sống lay lắt ẻo lả như chị, em không sống nổi đâu, chị phải mạnh mẽ lên chứ.
Mưa Trên Phố Lạ Mưa Trên Phố Lạ - Hoàng Thu Dung Mưa Trên Phố Lạ