Chương 13: Nhuyễn Muội Tử, Đừng Như Vậy
hư tướng nhất loạt đồng ý, xoay người đi ra khỏi đại điện. Đến khi tan buổi “giao ban”, Nghiêm Cương còn vỗ vai Tôn Vũ nói:
- Tiểu tử, chuyện tiền nong không cần quá lo lắng, kẻo khiến cho người khác chê cười.
- Chê cười cái gì?
Tôn Vũ tâm tính như hòa thượng nên không nghĩ ra, trước kia hắn chuyên tâm nghiên cứu khoa học, đối với tâm lý phụ nữ hiểu biết rất ít, căn bản không nhận ra Công Tôn Toản thích hắn, cho nên hoàn toàn không hiểu hiện tại mình đang trong tình huống gì.
Không ai chú ý tới Vương Môn khi đi ra khỏi sảnh, trong ánh mắt hắn tràn đầy sự hằn học tàn nhẫn.
Nhìn thấy tất cả mọi người đều đi nghỉ ngơi, Tôn Vũ cũng chắp tay cáo từ.
Đột nhiên Công Tôn Toản đỏ mặt thẹn thùng nói:
- Tôn Vũ tiên sinh, có thời gian cùng ta đi tản bộ được không?
Ách, là sao? Tôn Vũ ngạc nhiên, cô nàng tướng quân yêu kiều sao lại tìm ta đi tản bộ? Chẳng lẽ muốn điều tra ta có phải gian tế không sao? Vì tiền đồ của mình, phải cẩn thận ứng phó một chút mới được.
Hắn giả bộ thật cao hứng, cười nói:
- Đương nhiên là có thời gian.
Công Tôn Toản mừng rỡ, thầm nghĩ, ta mời hắn hẹn ước, hắn vui vẻ đáp ứng rồi, xem ra hắn cũng có ý với ta. Nàng đỏ mặt vui vẻ rời khỏi vị trí chủ tọa, cười nói:
- Đi thôi, đi dạo phố. Sau lưng ngươi vẫn có tiểu nha hoàn này theo đuôi sao?
Tôn Vũ vóc người cao lớn, sau lưng hắn Triệu Vân lại có thân hình mảnh khảnh, cho nên vẫn bị hắn che khuất, Công Tôn Toản ngồi trên vị trí chủ tọa, tất nhiên không nhìn thấy, lúc này nhảy khỏi điện mới nhìn thấy Triệu Vân vẫn đứng sau lưng Tôn Vũ, hai tay bé nhỏ trắng trẻo túm lấy quần áo phía sau lưng Tôn Vũ.
Tôn Vũ cười gượng một tiếng nói:
- Không có cách nào khác, nàng sợ ta một đi không trở về, cho nên bất luận là núi đao biển lửa đều đi theo ta, làm thế nào cũng không dứt được.
Công Tôn Toản trong lòng cảnh giác, nhìn thật kỹ Triệu Vân, thấy Triệu Vân sắc mặt tái nhợt, bộ dáng gầy nhỏ đáng thương, giống như một con mèo nhỏ, hai tay nhỏ bé nắm chặt quần áo Tôn Vũ, bởi vì dùng sức quá mạnh, cho nên mu bàn tay trắng bệnh. Nàng mới 12 tuổi, thân thể còn chưa phát dục, không có ngực không có mông, thật sự chỉ là một con nhóc.
Hô, ta còn tưởng là một nữ nhân muốn tranh giành nam nhân với ta, hóa ra là một nhãi con còn chưa lớn. Công Tôn Toản nhẹ nhàng thở ra, nàng kiêu ngạo ưỡn cao bộ ngực sữa của mình, thẳng tấm lưng ong, một tay bám vào tay áo của Tôn Vũ, ôn nhu nói:
- Tôn tiên sinh, chúng ta đi thôi.
Lúc này sắc trời đã tối, người dân trong huyện đều đã ngủ, quân Bạch Mã Nghĩa Tòng cũng bắt đầu nghỉ ngơi lấy sức chuẩn bị ngày mai truy kích. Trong huyện im lặng, chỉ có y quán còn có ánh đèn, ngẫu nhiên truyền tới vài thanh âm rên rỉ.
Tôn Vũ lưng bị Triệu Vân nắm chặt, bên cạnh còn có Công Tôn Toản, ba người chậm rãi bước đi trên phố huyện, trên trời còn có ánh trăng, miễn cưỡng có thể coi như nhìn rõ đường.
Công Tôn Toản khuôn mặt đỏ hồng, đáng tiếc trong bóng tối Tôn Vũ không nhìn rõ lắm, nàng ôn nhu nói nhỏ:
- Tôn tiên sinh là người ở đâu?
Tôn Vũ hơi suy tư, sau đó lập tức đáp:
- Một thôn núi nhỏ tên là Bắc Kinh, trong thôn chỉ có vài hộ dân.
Các thôn núi nhiều vô kể, Công Tôn Toản tuy rằng chưa từng nghe qua thôn nào tên là Bắc Kinh, nhưng cũng không nghi ngờ, chỉ cười nói:
- Thôn này có cái tên thực khí phách, lại lấy tên là kinh. Cũng đúng, tên hay như vậy, mới có thể sinh ra người tài.
Công Tôn Toản lại nói:
- Cha mẹ Tôn tiên sinh chắc đều ở trong phủ.
Nàng hỏi điều này kỳ thực là muốn bàn chuyện hôn nhân với cha mẹ hắn.
Kết quả Tôn Vũ nghĩ nàng muốn điều tra hộ khẩu, nhanh chóng nói:
- Bọn họ đang ở thế giới khác.
Hắn cũng không nói bậy, quả thực cha mẹ hắn đang ở thế giới khác, tuy nhiên Công Tôn Toản lại nghĩ cha mẹ hắn đều đã mất, sợ gợi lên chuyện thương tâm, nên nhanh chóng nói:
- Thực xin lỗi, ta không biết.
Công Tôn Toản lại nói:
- Tôn tiên sinh đã có cưới vợ chưa?
Tôn Vũ nghĩ, nàng đang điều tra hộ khẩu thật cẩn thận.
- Chưa cưới vợ, ta lẻ loi một mình, không vướng bận gì.
Nói tới đây, Triệu Vân đột nhiên kéo góc áo hắn nói:
- Tiên sinh, ngài không lẻ loi một mình, ngươi còn có nha hoàn, đừng quên còn có ta.
- Ách.
Tôn Vũ nói:
- Ta chỉ có hai người độc thân, không vướng bận gì.
- Xì
Công Tôn Toản không nhịn được nở nụ cười, nam nhân này thật thú vị, bộ dáng đẹp trai, tuổi trẻ, lại có võ tướng kỹ, còn có đầu óc hài hước. Trong lòng nàng thật đắc ý, đột nhiên nhớ tới một vấn đề quan trọng, ai nha một tiếng, liền hỏi tiếp:
- Tôn tiên sinh đã có ý trung nhân chưa?
- Ách
Tôn Vũ cẩn thẩn suy nghĩ, cái này dường như không có, bản thân đều dốc tâm huyết cho NM01, làm sao có thời gian thích nữ nhân. Hắn thành thực nói:
- Chưa từng có ý trung nhân?
Công Tôn Toản mừng rỡ, nàng vò nhẹ góc áo, nhẹ giọng hỏi:
- Lần này truy kích Ô Hoàn, Tôn tiên sinh muốn đi không?
Khụ khụ! Ngươi là lão bản phát tiền lương, ngươi kêu ta đi ta có thể không đi sao? Loại việc này còn hỏi ta có muốn đi không? Tôn Vũ toát mồ hôi chỗ đó “đao chém kiếm đâm, cung tiễn như mưa”, ta còn mang theo Triệu Vân, đương nhiên là không nhất thiết sẽ không đi.
Tôn Vũ giả bộ suy nghĩ nói:
- Chúa công, Trác huyện mới trải qua chiến trận, huyện lệnh Lưu Ngu đại nhân lại bị trọng thương. Còn lại một loạt quan viên đều không biết võ tướng kỹ, nếu lúc này ta đi, dân chúng sẽ khó khăn, thuộc hạ tự nguyện ở lại Trác huyện xử lý các hậu quả cuộc chiến vừa rồi.”
Công Tôn Toản nghe xong lời này, có vẻ thất vọng, nàng muốn Tôn Vũ cùng đi làm bạn với nàng cùng đánh Ô Hoàn, tuy nhiên Tôn Vũ nói cũng có lý, cục diện rối rắm của Trác huyện cũng cần có người xử lý, Tôn Vũ vừa có kỹ năng quan văn quan võ, rất thích hợp ở lại xử lý hậu cần.
Nàng lắc nhẹ mái tóc đen, ôn nhu nói với Tôn Vũ:
- Vậy làm phiền Tôn tiên sinh, chờ ta khải hoàn trở về, lúc đó sẽ gặp lại nhau.
Ôi, lời này có ý gì, ta và ngươi quen thân nhau sao? Tôn Vũ trong lòng run lên, còn nói chờ ta khải hoàn trở về, đến lúc đó lại gặp nhau, lời này nghe xong liền cảm thấy run run, hắn cẩn thận nghĩ lại. Trời ạ, đây không phải là lời nam nhân thường nói với nữ nhân ở thế giới kia sao. Không thể tin được, hôm nay lại đổi thành một nữ nhân nói với ta.
Tôn Vũ buồn bực tiếp lời:
- Ta không ở lại nữa, ta cũng đi đánh Ô Hoàn
Bị một nữ nhân nói như vậy, khoa học gia như ta tốt nhất nên ra chiến trường.
- A! Ngươi không phải vừa nói muốn lưu lại Trác huyện?
Công Tôn Toản ngạc nhiên nói.
Tôn Vũ kiên trì giải thích:
- Ta đột nhiên nhớ tới, binh đao không có mắt, nếu chúa công bị thương, chúng ta làm thuộc hạ làm sao có thể yên lòng mà sống, cho nên ta quyết định theo chúa công đi thảo phạt Ô Hoàn, bảo vệ chúa công.”
Công Tôn Toản nào biết hắn đang nói bậy bạ, còn tưởng hắn quan tâm mình, trong lòng thấy ngọt như đường, mặt mày đầy tình ý, nhẹ nhàng nói:
- Vậy … được rồi. Ta về nghỉ trước, ngày mai còn phải xuất phát sớm, ngươi cũng nhanh trở về nghỉ ngơi đi.
Nàng nói xong liền xoay người, trong nháy mắt thân ảnh đã lẫn vào không khí.
Ách, nữ tướng quân này sao lại phóng như “máy bay” vậy? Tôn Vũ buồn bực thầm nghĩ, rõ ràng là một nữ anh hùng, sao càng nhìn càng giống một cô gái bình thường như vậy.
Tôn Vũ mang theo Triệu Vân quay về phòng nhỏ của mình, ngả lưng định ngủ.
Tuy nhiên Triệu Vân lại không ngủ được. Nàng đứng trước cửa phòng Tôn Vũ thốt lên:
- Tiên sinh, ta … sợ. Chúng ta không ra chiến trường được không?
Tôn Vũ xoay người ngồi dậy, nhìn thân hình gầy yếu của Triệu Vân, thở dài:
- Sợ đánh giặc sao?
- Vâng!
Triệu Vân gật mạnh đầu.
Thường Sơn Triệu Tử Long sao lại thế này. Người này và Triệu Tử Long trong thế giới của ta quả thực không giống nhau, Tôn Vũ buồn bực nói:
- Tử Long, nếu ngươi sợ, vậy ở lại đi. Ta sẽ lưu lại lương thực cho ngươi, sẽ không chết đói.
- Không đâu!
Triệu Vân cả kinh kêu lên.
- Ta … cha ta và mẫu thân lúc không cần ta, họ cũng nói như vậy. Ta không muốn ở lại chỗ này, ta muốn đi theo ngươi.
Thực đau đầu! Tôn Vũ tính kiếm đủ tiền để đi khắp thế giới này, rất có thể phải tròe qua nhều ngọn núi đi hết nhiều đường đất, càng có thể cuốn vào nhiều cuộc chiến tranh, Triệu Vân nếu cứ giữ tình trạng này, khẳng định không thể mang nàng theo được.
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - 32++