Chương 11
hế mình phải nói gì với Beth đây?” Hart không muốn giải thích với cô rằng ý tưởng của anh về việc gửi David đến ép buộc lấy chiếc bát ra khỏi tay Glastonby đã thất bại.
David nhún vai.” Hãy nói với cô ấy rằng mình đang cố hết sức và gần đạt được mục tiêu rồi.Nhưng Glastonby đã trở thành người đàn ông hoàn toàn của gia đình vào dịp Giáng sinh, nên mình nghĩ mình nên quay trở lại Scotland và hưởng thụ.”
Hart rót rượu whiskey vào trong chiếc cốc pha lê và đưa một cốc cho David, nghĩ rằng David luôn trông ổn hơn khi hàm răng anh ngập trong một cái gì đó. Đôi mắt anh đã không còn viền đỏ, màu đỏ ngàu đã xuất hiện,gương mặt sưng húp của anh trở nên gầy hơn, và giọng nói anh đều đều và trọn vẹn.Hart giữ lượng whiskey trong chiếc cốc nhỏ, và chú ý rằng David đang nhấm nháp từng ngụm chứ không đổ thẳng nó xuống cổ họng.
“Mình sẽ rời đi sau ngày tặng quà(Boxing Day) và trở lại với chiếc bát trước năm mới.Mình hứa đấy. Beth có thể trao nó cho Ian như một món quà tất niên.”David nặn ra một nụ cười toe toét.” Tin nó hoặc không, cậu sẽ mang nợ một mục sư với sự thành công của mình.”
Hart lựa chọn hai điếu xì gà từ hộp xì gà của mình và đưa một điếu cho David.”Vậy sao?”
“À, cảm ơn cậu.”David châm điếu xì gà bằng một que diêm và dành một chút thời gian để hít vào làn khói thuốc.”Cậu biết đấy, mình duy trì tình bạn của mình với cậu bởi vì cậu luôn tích trữ những thứ tốt nhất. Cha xứ là một người bạn cũ – chà, một người bạn cũ của gia đình. Ông ấy luôn để mắt theo dõi mình, kiểu một người cha thay thế, bởi vì cha của mình là đồ bỏ đi, như cha của cậu vậy.Dẫu sao chăng nữa, ông ấy biết Glastonby, đồng ý rằng tên đàn ông đó là một kẻ đạo đức giả, và nói rằng ông ấy sẽ giúp mình, miễn là vợ và con gái Glastonby không bao giờ phát hiện ra và không tổn thương vì nó.Glastonby xứng đáng bị xấu hổ, nhưng gia đình hắn thì không, và mình đồng ý. Tên đó khăng khăng giữ mình đứng thẳng và chỉnh chu.”
Hart hít một hơi xì gà và xua nó đi bằng một ngụm whiskey.Anh thưởng thức sự pha trộn của hai thứ, như anh luôn làm vậy, tìm kiếm sự hưởng thụ trong mọi ngóc ngạch trong cuộc sống mà anh có thể.Anh đã học được cách làm như vậy ngay từ khi còn rất trẻ.”Liệu có được việc không.Mình cần cái bát đó.”
“Ồ, dĩ nhiên là sẽ được việc rồi, bạn của tôi.Nhưng không phải giờ.”David chìm sâu vào trong ghế bành và duỗi thẳng đôi chân dài của mình ra.”Mình sẽ chìm đắm trong sự suy đồi trong hai ngày tiếp theo, sau đó sẽ quay trở lại làm việc.”
“Mừng năm mới,” Hart nói bằng một giọng mạnh mẽ.David là một người bạn trung thành, nhưng quá dễ bị sao nhãng.
“Mừng năm mới.”David chào Hart bằng chiếc cốc, sau đó từ bỏ việc từ tốn và đổ ly rượu whiskey xuống cổ họng mình.
*************
Mac đã ổn định, Giáng sinh đầu tiên ở lâu đài Kilmorgan được thấy lũ trẻ nhà Mackenzie, thấy gia đình dành buổi sáng ngày giáng sinh trong phòng trẻ để tặng quà cho lũ trẻ, trước khi người lớn ăn bữa tối trang trọng hơn với những vị khách dưới tầng. Ngày tất niên sẽ chỉ có gia đình và đậm chất Scotland, với lửa mừng, Black Bun, nhiều quà tặng, xông nhà đầu năm, một bữa tiệc khác, và nhiều lễ kỷ niệm.
Beth yêu những truyền thống. Ngày giáng sinh trong suốt thời thơ ấu của cô đã không giống với bất cứ điều gì, ngoại trừ trong trại tế bần, khi họ nghe một bài giảng đạo và được cho một chút bánh mì. Năm mới đến và đi mà không nhận thấy.
Cô chưa bao giờ trải nghiệm niềm vui trẻ thơ với việc nhìn thấy một ôm đầy quà tặng được những người đàn ông trong nhà mang đến, một cây thông nô en nặng trĩu bởi những đồ trang trí được các quý cô và những đứa trẻ làm và được buộc lên bởi những dây bỏng ngô, hoặc những chiếc bánh quy giòn nổ lớn khi được đập để lộ ra những món đồ chơi nhỏ xíu ở bên trong. Ngay những đứa trẻ cũng bị chôn vùi trong mớ dây dợ và ruy băng, những người lớn trong nhà và Daniel đang giúp chúng mở những món quà ra.Chỉ có hai người trong gia đình vắng mặt đó là Hart, người đã không đến và Eleanor, người đang bị giữ trên giường để nghỉ ngơi, đang lên kế hoạch để tham dự bữa tiệc tối.
Những đứa trẻ nhà McBride cũng được tính đến trong lễ hội năm nay. Andrew đã reo lên khi cậu lao tới con ngựa gỗ đồ chơi có một cái bờm thực. Catriona ngồi im lặng với một con búp bê lớn chưa bao giờ rời khỏi cô bé, đang ngắm nghía một chiếc váy cho buổi tiệc trà bằng lụa có kích thước vừa với con búp bê, tinh sảo được làm theo kiểu thời trang đang thịnh hành.Chiếc váy đã được may bằng tay bởi một thợ may và đã được trang trí một cách hoàn hảo giống như bất cứ chiếc váy nào dành cho một quý cô.Ainsley giải thích rằng Sinclair đã đặt may mỗi năm một chiếc cho con búp bê của Catriona.
“Thật đáng yêu làm sao,”Beth nói, đang ngồi xuống bên cạnh Cat.” Chúng ta sẽ mặc chiếc váy cho bé búp bê chứ?”
“Tên bé là Daisy,” Catriona nói, với sự khinh khỉnh chỉ có một đứa trẻ 9 tuổi mới có thể làm được.”Giống tên mẹ cháu.Và bé không muốn mặc chiếc váy ngay bây giờ.”
“Chà, không sao cả.”Beth nói chuyện với con búp bê.” Bạn thực sự xinh đẹp, Daisy.Một chiếc váy thật đẹp làm sao. Một món quà dễ thương.”
“Có lẽ để sau,”Cat nói.Cô bé ôm chặt lấy Daisy, vùi gương mặt mình vào trong mái tóc màu vàng của con búp bê.
Sinclair lắc đầu khi Beth đứng lên.” Anh tặng cho cô bé mỗi năm một bộ váy,” anh nói bằng một giọng thấp.”Cat nói với anh rằng con búp bê thích chiếc váy nhưng lại thích không mặc nó hơn. Mẹ con bé đã tặng con búp bê cho bé, em hiểu chứ, vào dịp Giáng sinh trước khi cô ấy mất. Nên anh không cố nài.”
Beht hiểu. Thứ cuối cùng mà mẹ Cat tặng cho cô bé sẽ là một báu vật, không được chạm vào. Mẹ Beth đã tặng cho cô một sợi ruy băng buộc tóc một tháng trước khi bà mất, mà bà đã tiết kiệm tiền lương của mình để mua.Beth đã giữ nó bọc trong giấy một cách an toàn mãi về sau. Cô vẫn giữ nó.
Cô không để lỡ ánh nhìn đau đớn trong đôi mắt của Sinclair. Cái chết của Mrs.McBride đã khứa một vết thương sâu vào gia đình này.
Ian ngồi ngoài chỗ những đứa trẻ một chút, quan sát chúng cười và hét lên khi chúng xé lớp giấy bọc ra khỏi món quà của mình.Không có cái hộp nào là của Jamie và Belle đến từ anh cả, mặc dù Beth chắc chắn là chúng đã có khăn quàng cổ, mũ, găng tay, những chú lính chì, và những con búp bê mới đến từ cả Mama và Papa.
Ian chỉ ngồi đó, cánh tay để trên đầu gối, và quan sát. Khi Beth bắt đầu đến chỗ anh, một trong những người hầu lao vụt đến mở cửa cho Hart, người bước vào trong như một vị vua, cánh tay anh nặng trĩ những chiếc hộp.6 đứa trẻ nhà Mackenzie và Andrew McBride tụ lại quanh anh, và ngay cả Catriona cũng ngước nhìn lên thích thú.
“Đến lúc rồi,”Hart la lên.Những đứa trẻ không chú ý.Chúng túm lấy áo khoác anh hoặc là đường viền váy anh, và nửa đi theo, nửa bị kéo theo anh vào trong phòng.
Hart đặt những chiếc hộp lên trên một chiếc bàn lớn, ngồi vào một chiếc ghế trống quá nhỏ so với anh, và nhấc 3 đứa trẻ nhỏ nhất nhà Mackenzie – Gavina, Robert, và Belle – lên lòng anh. Những đứa trẻ khác xúm xung quanh anh, nói cùng một lúc, với lấy những chiếc hộp.Sự viếng thăm của Hart đến phòng trẻ luôn là Một sự kiện.
Ainslye, Beth và Isabella phân phát những món quà, trong khi những quý ông khác cùng Daniel lui về phía bên kia phòng và nhận xét những điều nho nhỏ.
“Anh ấy trông giống như một con gấu bố với tất cả những con thú con của anh ấy, phải không?”Mac hỏi.
“Một con gấu đang khiêu vũ,”Cameron nói.
“Chúng thích anh ấy,”Ian nói.”Anh ấy tốt bụng. Anh ấy chỉ giả vờ là không như vậy thôi.”
“Bác ấy giả vờ rất giỏi,”Daniel nói, đang cười toe toét.
“Đúng vậy,”Ian trả lời.
Hart hoàn toàn phớt lờ họ. Anh giữ những ngón tay nhỏ xíu mở gói quà, lắng nghe những tiếng ồ à với những món đồ chơi đắt tiền, nhiều món được những người thợ làm đồ chơi giỏi nhất ở Đức, Thụy sỹ, và Pháp làm.
“Bác Eleanor đâu ạ?”Jamie hỏi.
“Đang nghỉ ngơi,”Hart nói.”Nếu cháu ngoan ngoãn – và im lặng – cháu có thể đến gặp bác ấy sau.Bác ấy giờ đang ở trên giường.”
“Chúng cháu luôn yên lặng,Bác Hart,”Andrew hét lên.”Cat thì yên lặng hơn cháu.”
“Ta hiểu, Andrew.”Hart trao cho cậu bé một cái nhìn mãnh liệt, đã dịu đi khi anh đưa cho cậu bé một gói quà.”Thứ gì đó dành cho cháu.”
Aimee giơ một chiếc mũ giấy ra cho anh.”Bác hãy đôi vương miệng vào,bác Hart,”cô bé nói.”Bác là vua của lâu đài. Năm tới, em bé của bác sẽ trở thành hoàng tử hoặc công chúa.”
Hart cầm lấy chiếc mũ với lời cảm ơn trang trọng, mở nó ra, và đặt nó lên đầu mình. Em trai của anh cười ha hả trong góc phòng.
“Hợp với bác lắm, bác Hart,”Daniel nói.”Thực sự đấy.”
Hart lại phớt lờ họ, trao toàn bộ sự chú ý của mình cho bọn trẻ. Beth,tuy nhiên, dường như lại thấy sự sợ hãi ánh lên trong mắt anh khi Aimee đề cập đến đứa bé.
Người đàn ông đang khiếp sợ. Anh sợ đánh mất Eleanor và đứa con mới sinh theo cùng cách anh đã đánh mất người vợ đầu và đứa con trai mới sinh của anh.Từ những quầng thâm bên dưới đôi mắt anh, Hart đã không ngủ được. Beth sẽ đến thăm Eleanor sau khi đám trẻ kết thúc việc mở quà và chăm sóc cô, cố gắng trao cho Hart vài sự khuây khỏa.
Ian bất ngờ đứng lên.”Jamie,”anh nói.”Hãy đi cùng với cha.”
Jamie ngay lập tức đặt chú lính mà Hart đã tặng cậu xuống, nhảy qua mấy chiếc hộp rỗng và làm nhàu nát đám giấy gói và ruy băng.Belle trượt khỏi lòng Hart, đi chập chững một cách kiên quyết theo sau anh trai cô bé.
“Giờ ư?”Daniel hỏi.
“Giờ,”Ian nói.
Daniel kêu lên một tiếng reo hò để cạnh tranh với Andrew và lao ra khỏi phòng trước Ian.Ian bế Belle lên và đưa cô bé cho Beth trước khi anh cúi xuống và bế đứa con trai hai tuổi của anh lên.
Không nói gì, Ian đi theo Daniel ra khỏi cửa, Beth theo sau anh. Hart, bị lu mờ, càu nhàu rằng những đứa trẻ không được rời khỏi phòng giống như một cuộc chạy trốn của đàn voi.
Daniel để họ bên dưới cầu thang và vòng qua cánh nhà của Ian, sau đó quay trở lại phòng khách nơi Daniel và Ian đã dành rất nhiều thời gian ở đó.
“Chờ đã,”Ian nói một cách nghiêm khắc.
Daniel dừng lại ở cửa, quay lại để lưng dựa vào tường, tay cậu trên nắm cửa.”Đừng lo lắng. Cháu biết làm như thế nào mà.”
“Jamie sẽ bắt đầu chuyện đó.”
“Vâng, cháu biết.Chúng ta đã nói về chuyện đó cả trăm lần rồi.”
Ian giữ nguyên cái cau mày của mình. Anh có thể lên kế hoạch điều gì đó hết lần này đến lần khác, nhưng khi đến lúc thực hiện, thì anh muốn chắc chắn một cách kĩ càng rằng mọi bước đều tiến hành theo thứ tứ chính xác.Anh dẹp tất cả mọi người đang phát điên về một phía, nhưng kế hoạch của anh thường có tác dụng.
“Từ từ đã, Ian,”Beth nói.”Em đang rất nôn nóng.”
“Chú đang khiến tất cả mọi người hơi tò mò đấy,”Ainsley nói, con gái cô ở trên tay.
Ian trao cho Daniel một cái gật đầu.” Mở cửa đi.”
Daniel lôi cái khóa khỏi túi của mình, xoay nó trên cái khóa cửa, và rất từ từ hé cửa ra.Beth bước một bước về phía trước, nhưng cả Ian và Daniel đã di chuyển để chặn đường cô.
“Cẩn thận đấy, thím Beth. Chỉ một làn không khí thôi cũng có thể khởi động nó.”
“Khởi động cái gì? Hai người đã làm cái gì vậy?”
“Di chuyển đi,”Ian nói với Daniel.
Daniel bước sang một bên, và Ian đưa Jamie vào trong.Jamie nhìn quanh trong sợ hãi, sau đó bắt đầu cười. Beth đẩy cửa mở ra, cảm thấy những người khác đang chen chúc phía sau cô.
Cô cuối cùng cũng nhìn thấy cái gì ở bên trong căn phòng và dừng lại đầy ngạc nhiên.”Ian, cái gì vậy?”
Ian đặt Jamie một cách cẩn thận lên chân mình. “ Những đứa trẻ khác có thể vào trong, nhưng chúng phải ở gần cánh cửa.”
Chúng đã rối rít tiến về phía trước. Andrew đột ngột dừng lại ở bên trong và bị cản lại bằng đôi bàn tay mạnh mẽ của cha cậu và Cameron.
“Jamie,”Ian nói.” Hãy chạm vào quân đầu tiên ở ngay đó.”
Jamie, với đôi mắt mở to, đặt ngón tay mình nên quân domino đầu tiên, và một cách nhẹ nhàng đẩy nó.
Căn phòng được bao phủ bởi những quân cờ domino. Hàng nối hàng những quân cờ domino màu đen và trắng đứng ngay ngắn đến tận cuối hàng, phân cách đều nhau.Chúng ở trên sàn nhà, trên đồ đạc, mép cửa sổ, tay vịn ghế, mọi nơi mà một quân domino có thể đặt được. Chúng được đặt xen kẽ với những thứ khác mà Beth không thể nhận ra được, nhưng những quân domino là chủ yểu.
Cô nhìn thấy tất cả điều này chỉ trong một giây, và sau đó thắc mắc được giải đáp.
Quân domino đầu tiên chạm vào quân kế tiếp, truyền đến quân tiếp theo và cứ tiếp tục như vậy.Đà đổ của những quân domino tạo thành một dòng chảy, và sau đó một mô hình xoay xoay xunh quanh sàn nhà.
Dòng domino leo lên một chút ở đoạn nối để chạy qua chiếc bàn và xuống chồng sách được xếp giống như những bậc thang ở phía bên kia.Quay trở lại sàn nhà để phân thành hai hình, mỗi hình chính xác phản chiếu hình kia, tương tự với khu vườn được cắt tỉa cẩn thận ở phía dưới.
Bên cạnh đó, những quân domino chạy lên gờ cửa sổ và một chiếc hộp đầy màu sắc ở đó. Một quân domino tạo một cú hích đòn bẩy trước khi những quân tiếp theo chạy quanh bệ cửa, đẩy một quân J vọt ra khỏi hộp. Belle cười lớn và vỗ tay.
Dòng domino chạy qua gờ cửa sổ và lên trên bệ cửa sổ bên cạnh.Một quân domino lại tạo một cú hích đòn bẩy, và ra khỏi chiếc hộp này là một chú voi máy, giơ chiếc vòi lên và thổi kèn trompet trước khi nó lại quay trở lại chiếc hộp.
Người lớn quan sát, bị cuốn hút giống như những đứa trẻ, khi dòng domino tăng tốc trên sàn nhà. Chạy thành nhiều hình dạnh hơn, sau đó lại chia ra.Một quân domino ở hình thứ 2 vấp vào một cái ngắt điện, phóng một chiếc xe đồ chơi ra khỏi bóng tối đi đúng hướng của nó. Con tàu tuýt còi và thổi lên một làn khói thực sự khi nó chạy quanh đến chỗ cuối đường ray, bất ngờ chạm xuống quân domino tiếp theo trong dây chuyền.
Dòng domino này tách thành ba, mỗi nhóm đi theo một hướng khác nhau. Một dòng domino khác bay vọt qua sàn nhà đi thẳng đến trước mặt Jamie trước khi đổi hướng sang cuối hàng thứ 2.Một dòng domino khác xoay lại thành một vòng xoắn, giống như những cánh hoa đang nở ra trên sàn nhà. Hàng thứ 2 tạo lên một loạt các con dốc, kêu lách cách qua đường ray bên dưới cái gờ.
Những quân domino cuối cùng trên đường ray rơi xuống đất rơi lên một quân khác trên cái ghế bên cửa sổ.Dòng domino này chạy đến một cái hộp khác làm xuất hiện một vụ nổ với đầy khói lưu huỳnh.
“Đó là của Danny,” Cameron nói, nghe vui mừng như những đứa trẻ. “Thằng bé luôn thích thổi tung mọi thứ lên.”
Tiếng răng rắc và phì phì khác đáp lại lời nhận xét khi những quân domino leo xuống cái ghế bên cửa sổ. Thiết bị tiếp theo kích hoạt ra một hàng những con rối đang nhảy múa trên một sợi dây, một chiếc hộp nhạc bên dưới chúng đang chơi một giai điệu vui vẻ.Những quân domino chạy lên, vấp lên một cái đòn bẩy trên một chiếc đồng hồ khi chúng chạy qua. Chiếc đồng hồ kêu vang, và từ trên đỉnh hiện ra một loạt những con rối đang cúi chào, nhảy múa, hoặc gõ nhẹ lên những cái trống phía trước mặt chúng, trước khi chúng biến mất lại vào trong đồng hồ.
“Đàn chuông,”Daniel nói với đôi mắt mở to nhìn chằm chằm của Jamie.”Bạn anh và anh đã tạo ra cái đó.”
Dòng chảy giờ gặp hai dòng domino khác nhấp nháy quanh căn phòng.Những quân domino chạy bên cạnh nhau, ba hàng sát nhau, sau đó va vào những quân khác biến dòng chảy thành 4 và 5, sau đó thành 6 và 7.Những quân domino tách ra và tạo thành một thiết kế hình kim cương, gặp nhau một cách chính xác ở cuối hàng, dòng chảy hòa nhập lại thành 3 trước khi lại tăng lên tạo thành viên kim cương tiếp theo.
Những viên kim cương kết thúc, giảm những quân domino xuống lại thành 2 hàng, sau đó là 1, chạy ngoằn ngòeo lên những cái dốc đến độ cao nhất định, những quân bên cạnh nó di chuyển.Những quân domino chạy quanh rìa sau đó rơi xuống giống như một thác nước thành một đống ở phía dưới.Một quân khác chạm vào hàng tiếp theo, đổ vào trong một chiếc hộp khác.
Lại xuất hiện một chú chim máy khác, dang cánh và vỗ phành phạch quanh căn phòng.Những quân domino tụ lại thành một vòng xoáy lộn xộn, vấp ngã nhiều hơn và nhiều hơn nữa, cho đến khi tất cả chúng rơi xuống giữa vòng tròn.
Đòn bẩy cuối cùng vấp, và một cái hộp bật mở với một đám khói trắng và một quả bóng giấy lấp lánh,nổ tung khắp phòng.
Hoa giấy trút xuống như một trận mưa nhẹ nhàng,quân domino rơi xuống, và tất cả đều chìm vào im lặng.
Mac hét lên một tiếng la hoang dại, làm Beth giật bắn mình thoát khỏi sự yên lặng đến sững sờ. Cô ngậm và đóng miệng lại một vài lần, giọng nói cô không cất lên được, khi những người khác bao quanh Ian với những tiếng vỗ tay không ngừng.
“Ian,chú đã làm tất cả chuyện này ư?”Mac hỏi.
“Daniel đã đặt những cỗ máy,” Ian nói một cách bỉnh thản, nâng quân cờ domino đầu tiên lên dựng đứng lại nó.
“Tất cả đều là ý tưởng của chú Ian,”Daniel nói.” Được tạo ra bằng bộ óc toán học của chú ấy.Chú ấy đưa ra các thiết kế và làm thế nào để chúng hoạt động. Cháu chỉ đặt chúng lại cùng với những cỗ máy. Chú Ian là một thiên tài chết tiệt.”
Ian không nói gì. Anh cho Jamie thấy làm thế nào để xếp lại những quân domino.Jamie để anh xếp được 5 quân trước khi cậu bé húc đổ chúng và la lên vui vẻ.
Phần còn lại của gia đình tụ lại, người lớn cũng như trẻ con, xem xét các quân domino đã đổ và những thiết bị của Danny, kêu lên thích thú.Hart kéo chiếc vương miệng bằng giấy của mình xuống, nhưng anh cúi xuống các mô hình một cách háo hức.
“Em sẽ xếp đặt lại tất cả một lần nữa chứ,” Hart nói.”Anh muốn Eleanor nhìn thấy điều này.”
“Bác à,”Daniel nói trong sự thất vọng.” Phải mất nhiều tuần để làm tất cả những thứ này.”
“Mất nhiều tuần,”Hart nói, không có sự thông cảm.”Không phải lỗi của Eleanor khi cô ấy phải ở trên giường.Cô ấy sẽ muốn nhìn thấy khi cô ấy khỏe hơn.”
“Thực sự là vậy.”Daniel tươi tỉnh hẳn lên, với sự thay đổi tâm trạng nhanh như chớp của mình.”Thím El sẽ không bỏ lỡ nó. Đến đây, Jamie, hãy giúp anh với những thứ này.”
Cậu dẫn Jamie đến một dòng domino khác, và Ian đứng lên, tiến đến chỗ Beth.
“Daniel nói đúng,”Beth nói với anh.” Anh là một thiên tài chết tiệt.Và em đã sợ rằng…”
Ian trao cho cô một cái nhìn bối rối.”Sợ điều gì?Đó là dành cho Jamie.Nhân dịp Giáng sinh.”
Beth quàng tay quanh người chồng mình và kéo cơ thể cao lớn của anh xuống với cô.”Ian, em yêu anh rất nhiều.”
Cánh tay mạnh mẽ của Ian cuốn quanh người cô, hơi ấm của anh lấp đầy trong cái ôm của anh.”Anh yêu em, Beth của anh,” anh thì thầm vào tóc cô.”Em vui chứ?”
“Dĩ nhiên là em vui rồi. Đó thật là một điều tuyệt vời. Thứ gì đó chỉ có anh mới nghĩ ra được.”
Ian ngẩng đầu lên trao cho cô một nụ hôn dài, sau đó anh vùi gương mặt mình vào cổ cô, cánh tay anh siết chặt quanh tấm lưng của cô.” Tất cả mọi thứ đều ổn,” anh nói.
**************
“Em yêu, em sẽ không tin được Ian đã làm gì đâu.”
Hart sải bước đến giường ngủ và nằm xuống cạnh Eleanor, đôi mắt anh lấp lánh, mặc dù gương mặt anh quá nhợt nhạt. Anh cần ngủ.
Eleanor lắng nghe trong khi Hart miêu tả những quân domino mà Ian và Daniel đã xếp đặt. Cô cười lớn, mặc dù tiếng cười mang lại một cơn đau nhỏ.”Họ không cần bận tâm làm lại nó đâu. Chuyện đó hẳn phải mất rất nhiều công sức.”
“Có, họ cần bận tâm. Em phải được đối xử tốt sau tất cả những chuyện này. Em xứng đáng có nó.”
Eleanor không tranh cãi. Khi Hart muốn áp bức một ai đó, đặc biệt là thứ gì đó có liên quan đến cô, thì hiếm khi có thể ngăn anh lại.
“Chà, em vui vì Ian đã làm thứ gì đó tuyệt vời dành cho những đứa trẻ. Và tất cả các anh, nếu em đọc đúng được sự kích động ngay trong giọng nói của anh. Nó khiến em cảm thấy nhẹ nhõm, điều đó sẽ tốt khi em xuống ăn tối.”
“El.” Nụ cười rời khỏi gương mặt Hart, và anh lại trở thành một ông chồng lo lắng. Một ông chồng quá lo lắng.”Không ai sẽ nghĩ xấu về em cả nếu em ở lại và nghỉ ngơi. Họ biết đứa trẻ sắp ra đời.”
Eleanor thở dài.” Thỉnh thoảng em nghĩ là thằng bé sẽ không ra đời. Em tỉnh dậy vào buổi sáng, chắc chắn sẽ là ngày hôm nay, và đi ngủ mà vẫn nặng nề như vậy. Một cậu bé bướng bỉnh. Rất giống một người nhà Mackenzie.”
“Hôm nay là Giáng sinh.Có lẽ sẽ là ngày mai.”Hart có thể lạc quan, nhưng bởi vì anh không nằm ở đây giống như một quả bóng căng phồng.
Hart lôi ra một gói nhỏ từ túi áo của mình và đặt nó lên tấm chăn phía trên ngực cô.”Giáng sinh vui vẻ, em yêu.”
Eleanor chạm vào gói quà trong sự ngạc nhiên.”Đây là cái gì vậy? Em tưởng anh quá Scotland để tặng những món quá bất cứ dịp nào ngoại trừ năm mới chứ.”
“Anh không muốn chờ.”
Anh bình tĩnh nói, gần như không suy nghĩ gì, nhưng Eleanor nghe thấy nhu cầu trong anh, và cả sự sợ hãi nữa.Anh muốn chắc chắn rằng cô nhận được món quà, trong trường hợp có điều gì đó xảy ra.
Hart tội nghiệp. Eleanor cố gắng cam đoan một lần nữa với anh rằng cô không yếu ớt hay mỏng manh giống như người vợ đầu của anh, nhưng anh cũng ý thức được sự nguy hiểm. Eleanor cũng nhận thức được nó, nhưng họ chỉ có thể chờ đợi và xem điều gì xảy ra.
Cô mở lớp giấy gói quanh món quà, để lộ ra một lớp gói bằng lụa khác. Cô cũng mở lớp này ra sau đó nhìn chằm chằm trong sung sướng vào đôi khuyên tai đặt ở trong lớp vải màu xanh.Đôi khuyên tai có màu vàng trơn nhẵn được đính những viên đá màu xanh treo trên một sợi dây rất mảnh như thể một hơi thở cũng có thể làm nó dịch chuyển.
“Ôi, Hart.”Eleanor nâng chiếc khuyên tay lên, đôi mắt cô mở to.” Vật này thật đáng ngạc nhiên.” Lớp vàng rất mỏng như giấy vậy, nhưng đủ nặng theo đúng bản chất của nó.
“Chúng đến từ Ai Cập.”Hart trườn lại gần hơn và đặt đầu mình lên vai cô.Anh chạm vào cái vòng vàng đang đung đưa.” Một nữ hoàng Ai cập đã từng đeo chúng.”
“Thực vậy ư?”Sự mê đắm của cô tăng cao.” Chúng bao nhiêu tuổi?”
“Rất cổ. Vài nghìn năm trước khi Chúa ra đời.”
“Chúng thật đẹp. Nhưng anh đã kiếm chúng ở đâu? Anh thỉnh thoáng trốn đến Ai Cập mỗi khi em không đề ý phải không?”
“Anh đã lấy được chúng trên đường chúng đến bảo tàng Anh.”
Eleanor rất cẩn thận hạ thấp đôi khuyên tai xuống.” Vậy thì có lẽ chúng ta nên để chúng được trưng bày ở bảo tàng.”
“Đừng có nói vớ vấn.Chúng đã được định là để trong một cái hộp ở dưới tầng hầm, gần như chắc chắn là sẽ bị chôn vùi vĩnh viễn. Anh đã thuyết phục để anh mua lại chúng.”
Sự thuyết phục của Hart có thể là một cuộc công kích.” Em hiểu. Vậy thì làm ơn hãy nói với mấy quý ông ở bảo tàng là em sẽ chăm sóc chúng cẩn thận.”
“Họ biết mà.”
Eleanor trượt một chiếc khuyên tai vào trong dái tai của mình, sau đó mỉm cười nhìn Hart.”Đó. Em sẽ đeo chúng xuống bữa tối chứ?”
Hart trượt cánh tay ra phía sau cô, quay cô lại đối mặt với anh. Đôi môi anh gặp đôi môi cô trong một nụ hôn nhấm nháp, từ tốn, ngón tay anh lén đi đến chỗ khuyên tai và sau đó kéo xuống cổ cô, tạo thành một vệt lửa.
Sẽ phải mất một lúc, Eleanor suy nghĩ, lún sâu vào trong cái ôm của anh, trước khi họ nghĩ đến việc đi xuống ăn tối.
***********
Lloyd Fellows vẫn không thấy thoải mái với sự chào đòn của anh trong gia đình Mackenzie. Nhiều năm thù hận, từ cả hai phía, phải có thời gian để phai mờ.
Những người phụ nữ trong gia đình – những quý cô đủ điên rồ để kết hôn với những Mackenzie – luôn chào đòn Fellows một cách ấm áp. Anh phải thừa nhận rằng những chuyến thăm viếng đến lâu đài uy nghi của công tước đã dễ dàng hơn bởi những những cái ôm dị dàng và những nụ hôn thân thiện của 4 quý cô. Những quý ngài vẫn nhìn anh một cách ngờ vực, mặc dù Ian, và tất cả mọi người, đã thừa nhận Fellows mà không có một chút ác ý nào.
Mặc dù vậy, ngồi ở chiếc bàn dài trong phòng ăn chính, ở giữa những vị khách cao quý của Hart Mackenzie, thật đáng sợ.Những người không thuộc gia đình nhìn chằm chằm vào anh một cách tò mò.Họ lấy làm ngạc nhiên bởi cái thực tế rằng nhà Mackenzie cao quý không chỉ thừa nhận sự ra đời của Fellows, mà chấp nhận anh bình đằng với những anh em trai nhà Mackenzie.Fellows là một cảnh sát tầm thường, vươn lên từ khu ổ chuột ở London.Anh phải dùng bữa tối của mình ở dưới cầu thang.Và rồi anh ngồi trên chiếc bàn cao, bên cạnh nữ công tước, người vừa dậy khỏi giường để chủ trì bữa ăn.
Tuy nhiên điều Fellows sợ hơn những cái liếc mắt và lời thì thầm của những vị khách, là sự có mặt của Lady Louisa Scranton, em gái của Lady Isabella, ngồi ngay bên cạnh anh.
Mackenzie Family Christmas: The Perfect Gift Mackenzie Family Christmas: The Perfect Gift - Jennifer Ashley Mackenzie Family Christmas: The Perfect Gift