Mắc Kẹt epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 12
ồng hồ vừa điểm mười một giờ tối Chủ nhật, tiếng động cơ của chiếc Porsche gầm gừ ngoài đường. Tôi đặt quyển sách xuống và đi ra bên cửa sổ kéo lấy một khoảng trống trên tấm mành cửa rồi ghé mắt nhìn xuống dưới đường. Graham đã rời khỏi căn gác xép sau khi đánh tôi, và hai ngày rồi, anh ta chưa quay về. Tôi nhìn theo anh ta lái chiếc Porsche vào trong hầm để xe. Anh ta sẽ không vui vẻ gì đâu. Tôi đã quyết định đỗ xe của tôi vào chỗ đỗ xe của mình bên dưới tòa nhà của chính mình.
Vài phút sau, chiếc Porsche xuất hiện trở lại và đỗ trên phố ngay dưới một cột đèn đường. Khi Graham bước ra ngoài, thứ đầu tiên mà tôi chú ý là bộ quần áo mà anh ta mặc trên người. Đó không phải là bộ quần áo anh ta mặc lúc bỏ đi. Anh ta mặc một chiếc quần bò bó, đi một đôi giày lưới và khoác một chiếc áo khoác da lộn màu nâu. Tôi có thể khá chắc chắn rằng anh ta không hề quay về nhà để thay đồ mặc dù tôi có rời khỏi căn hộ vào chiều thứ Bảy để tới cuộc hẹn với bác sĩ. Chắc hẳn anh ta đã dùng thẻ tín dụng để mua chỗ quần áo đó, mặc dù đáng lẽ ra nó nên được khóa lại vì đã vượt hạn mức.
Tôi nhìn theo anh ta đi vòng sang phía ghế phụ và mở cửa. Anh ta cúi xuống và vươn người vào trong, lấy ra một thứ gì đó, nhìn có vẻ như một món quà làm hòa. Trình tự những thứ anh ta làm quá là dễ đoán ngoại trừ việc anh ta chưa bao giờ đánh tôi. Anh ta đã vượt quá giới hạn, và tôi sẽ không để cho anh ta có cơ hội vượt quá thêm một lần nữa.
Tôi bước trở lại chỗ đi văng, cầm lấy cuộn tiểu thuyết và cuộn người vào một góc, chăn phủ dưới chân. Tôi đã pha cho mình một ly trà bạc hà. Bác sĩ nói rằng nó có thể giúp tôi bớt cảm thấy buồn nôn. Khi cánh cửa mở ra, tôi lật sang một trang khác và tiếp tục đọc.
“Này em.” Anh ta nói, tiếng chùm chìa khóa bị ném rơi phịch xuống cái bàn ở gần cửa.
Tôi liếc nhìn anh ta nhưng không nói gì. Đúng như tôi dự đoán, anh ta đi tới, mang theo quà một con gấu nhồi bông đang ôm cuốn tiểu thuyết Cô gái trên tàu. Tiếp sau đó ắt hẳn sẽ là một lời xin lỗi.
Tôi tiếp tục đọc quyển tiểu thuyết của mình.
Tôi nghe thấy tiếng anh ta bước lại gần phía sau ghế, nhưng tôi không quay đầu lại nhìn. “Anh rất, rất xin lỗi.” Anh ta nói. “Và anh rất hổ thẹn vì những việc anh đã làm.” Nghe giọng anh ta có vẻ chân thành, nhưng có lúc nào mà Graham không chân thành đâu cơ chứ. Tôi đã ngộ ra rằng đó là một trong những kĩ năng của anh ta. “Ít nhất thì em cũng có thể nhìn anh một cái được không?”
Thật là thảm hại. Nhìn anh ta giống như một cậu nhóc con vừa mới làm rơi que kem xuống đường. Tôi đặt cuốn tiểu thuyết lên đùi, nhưng vẫn để mở cái trang mà tôi đang đọc dở.
Graham đi vòng sang một đầu ghế định ngồi xuống, nhưng anh ta ngập ngừng khi không thấy tôi dịch ra nhường chỗ cho anh ta. Tôi để cho anh ta chờ một lúc trước khi thu gọn chân vào.
Anh ta ngồi xuống, nhìn vào mặt tôi. “Anh chưa bao giờ, chưa từng bao giờ đánh phụ nữ.” Anh ta nói.
“Nhưng anh đã làm.” Tôi nói, suýt nữa thì chết lặng vì câu nói ngu xuẩn của anh ta. “Anh đã đánh tôi.”
Anh ta lắc đầu. “Anh biết, và anh vô cùng xin lỗi.”
“Anh đã nói điều đó rồi.” Tôi nói.
“Chỉ là… tối hôm đó mọi thứ đổ sụp xuống đầu anh, Andrea ạ. Em không thể nào tin được cái cảm giác nặng nề đã đè lên anh lúc ấy đâu, giống như có một cái đe rèn sắt đè lên ngực của anh vậy. Anh không thể nào thở được. Anh có cảm giác như bị bóp nghẹn. Khả năng rất cao là anh sẽ phải ngồi tù, sự thật là thế”
Tôi không đáp lời anh ta. Tôi cũng chẳng có chút đồng cảm. Đó đã là thói quen khó bỏ của anh ta rồi. Lúc nào cũng tìm lý do cho những hành vi cư xử của mình để không phải thừa nhận những gì mà anh ta đã làm.
“Nghe này, anh thậm chí còn không nhận ra chính mình nữa.” Anh ta nói tiếp.
Nhưng tôi thì có, tôi nghĩ trong đầu. Đó là cái gã mà tôi đã lấy làm chồng.
“Điều đó khiến anh sợ hãi.” Anh ta nói.
Khiến anh ta sợ sao?
“Đó là lý do anh bỏ đi. Anh phải bỏ đi bởi vì anh không thể nào đối điện được với những gì anh đã làm.”
Tôi chẳng buồn hỏi xem anh ta đã đi đâu hay anh ta đã ngủ ở chỗ nào. Thực sự tôi không còn quan tâm nữa. Tôi đã nghĩ có lẽ anh ta chạy tới chỗ cô ả nhân viên ở công ty cũ của anh ta, cô ả mà anh ta từng thừa nhận đã ăn nằm cùng sau khi chúng tôi kết hôn, nhưng tôi cũng đã thu thập được một vài thông tin và biết rằng cô ả đó cũng đã kết hôn, điều đó có nghĩa Graham chẳng có chỗ nào để đi. Hay nói theo cách khác, anh ta cần tới tôi. Và quan trọng hơn nữa, anh ta cần căn gác xếp và cần tới quỹ tín thác của tôi. Tôi ngờ rằng đó mới là lý do thực sự để anh ta quay trở về. Anh ta sẽ bị khởi tố vì tội gian lận nếu không tìm ra cách cứu vãn.
“Anh sẽ cố gắng hơn nữa.” Anh ta nói, với tay ra và nắm lấy tay tôi. “Anh sẽ thực sự cố gắng hơn nữa. Anh sẽ đi tư vấn… nếu em muốn. Anh muốn dàn xếp ổn thỏa mọi việc, Andrea ạ. Anh thực sự muốn mọi chuyện được ổn thỏa.”
Để tôi dịch lời anh ta nhé, ý anh ta là “Anh thực sự không muốn đi tù hoặc làm nghề luật sư nữa, nhưng anh thực sự muốn tiếp tục lái chiếc xe Porsche của anh, ăn chơi nhảy múa, gái gú tưng bừng, và ăn nhờ sống đậu vào tài khoản tín thác của em cho tới khi anh nghĩ ra ý tưởng kinh doanh vĩ đại tiếp theo”. Anh ta kiếm đâu cho được một cuộc đổi chác hời đến thế?
“Em không biết em muốn gì nữa.” Tôi nói. Tôi biết, nhưng tôi không thể nói rõ ràng ra được, nhất là với Graham.
Vào lúc đó, tôi cũng bị mắc kẹt giống như anh ta, mặc dù tôi đã dành cả hai ngày cuối tuần suy nghĩ lại tình hình của mình và tự mình phát hiện ra được một vài điều.
“Anh biết. Anh biết mà.” Anh ta nói, vội vã xen ngang lời tôi như thể muốn để tôi im lặng, không cho tôi yêu cầu anh ta rời khỏi căn gác xếp. Hai mắt anh ta mở to và đầy sức sống. “Và anh không trách em. Những gì anh đã làm không gì có thể bào chữa, không thể tha thứ được. Nhưng anh chỉ muốn xin em cho anh thêm một cơ hội nữa. Nghe này. Anh đã suy nghĩ về điều em nói. Em nói đúng - chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu. Anh có thể tìm một công việc liên quan đến luật. Bây giờ thì anh đã nhận ra sai lầm của mình trong dự án Genesis.”
“Sai như thế nào?”
“Anh đã làm một việc ngoài chuyên môn của anh.” Anh ta nói, như thể anh ta đã tự mình ngộ ra được tất cả. “Anh không biết là anh đang làm gì. Ý tưởng thì tốt nhưng tiến hành quá tệ. Lần này, anh có một kế hoạch tốt hơn nhiều.”
Tôi gần như phát hoảng khi hỏi lại. “Kế hoạch gì?”
“Mở công ty luật do chính anh làm chủ.” Anh ta nói. Tôi nghĩ trong đầu, dám chắc anh ta sẽ thêm phần “Ta da!” vào sau, nhưng may mắn thay anh ta đã kiềm lại được.
Tôi nhận ra Graham là một kẻ hoang tưởng, và dựa vào những gì tôi tìm kiếm được trên Internet, anh ta có vẻ giống như bị rối loạn thần kinh. Tôi không cần phải nói đến sự thật là anh ta có thể sẽ phải ngồi tù, và rằng chúng tôi đang phải đối diện với việc phá sản, và chỉ hai thứ đó thôi đã khiến cho chúng tôi gần như chắc chắn không thể xin một khoản vay từ ngân hàng để chi trả cho chi phí bắt đầu vận hành một công ty luật. Thực tế, có một khả năng cực kỳ rõ ràng là anh ta sẽ bị tước bằng hành nghề luật vĩnh viễn. Graham không ngu ngốc đến mức đó, anh ta biết điều ấy. Anh ta chỉ đang cầu xin bởi vì anh ta đang cố gắng xin xỏ tôi để có tiền khởi nghiệp từ tài khoản tín thác mà thôi, mà cái tài khoản đó thậm chí còn chẳng tồn tại nổi nếu không nhờ luật sư của tôi ngăn chặn được các luật sư của ngân hàng thò tay vào. Tôi nhận ra, đây sẽ là một vòng tuần hoàn không có điểm dừng mà tôi không thể nào cho phép nó tiếp diễn thêm được nữa.
“Em thậm chí còn không nhất thiết phải quay trở lại công ty bảo hiểm.” Anh ta nói. “Trừ phi em muốn thế. Anh sẽ ủng hộ em.”
Tôi nén nhịn để không bật cười. “Vấn đề của chúng ta không phải là tiền.” Tôi nói. “Chưa bao giờ là tiền cả.”
“Anh biết, anh biết. Chúng ta cần phải trở lại là những con người của trước đây, trước khi chuyện này xảy ra.”
Và đó là lúc tôi bắt đầu.
“Em có ý này trong đầu.” Tôi nói, cố tỏ ra ngập ngừng.
“Sao cơ?” Anh ta nhìn và tỏ ra hào hứng lắng nghe.
“Anh nghĩ sao nếu ta leo núi Rainier thêm lần nữa?” Tôi hỏi.
“Gì cơ?” Anh ta hỏi, ngồi tựa ra sau, rõ ràng là đang cảm thấy bối rối.
Rainier không chỉ là một đòn đánh vào cái tôi của Graham. Hơn thế, đó là một đòn giáng mạnh vào tâm hồn của anh ta.
Anh ta đã không thể leo được lên đỉnh, nhưng tôi thì có. Anh ta có thể đổ lỗi cho người hướng dẫn viên đã quá mức cẩn trọng bằng bất cứ ngôn từ nào anh ta muốn, nhưng cả hai chúng tôi đều biết rằng anh ta không đủ sức khỏe để leo lên tới nơi. Tôi đã làm được điều đó, và nói thật lòng, việc đó cũng chẳng khó tới mức đó. Có lẽ những năm tháng trưởng thành bằng việc đi bộ lên những ngọn núi ở Nam California đã giúp tôi thích nghi được.
“Việc ấy có thể giúp chúng ta có một thứ gì đó để cùng tập trung hoàn thành, một thứ gì đó không liên quan đến công việc. Nó có thể giúp môi quan hệ của chúng ta trở lại đúng quỹ đạo. Em thực sự tin rằng đó là điều mà chúng ta cần, để có thể trở về là hai con người mà chúng ta từng gặp khi trước, trước khi tất cả những áp lực này khiến chúng ta thay đổi.” Tôi nói, thậm chí nghe còn có vẻ rất chân thành.
“Em muốn leo núi Rainier sao?” Anh ta hỏi, giọng nhẹ nhàng và có chút ngờ vực.
“Anh còn nhớ chuyến leo núi lần trước không? Còn nhớ chúng ta đã vui như thế nào và nó khiến chúng ta xích lại gần nhau ra sao không? Chúng ta cần tìm ra những sở thích mà chúng ta có thể làm cùng nhau.” Không giống như việc anh ngủ với đồng nghiệp. Tôi muốn nói, nhưng đã không nói ra.
“Ừm... “Anh ta nói. “Anh không biết nữa.”
“Em nghĩ có thể lần này anh sẽ làm được.” Tôi nói, khiêu khích cái tôi của anh ta. “Anh có thể rèn luyện trước nhiều hơn vì bây giờ anh có phải làm việc nhiều nữa đâu.”
“Đáng lẽ ra lần đó anh đã làm được.” Anh ta nói, và tôi có thể nghe thấy sự căm phẫn dâng trào trong giọng anh ta. “Đó là tại gã dẫn đường.”
“Vậy thì đây là cơ hội để anh chứng minh là anh ta đã sai.” Tôi nói.
“Mấy gã dẫn đường đó lúc nào cũng cẩn thận quá mức.” Anh ta nói.
“Chúng ta không cần phải lo về chuyện đó.” Tôi nói. “Em đã nói chuyện với một người mới đi xong đường Liberty Ridge và ta không cần phải thuê người dẫn đường.”
“Liberty Ridge á?”
“Ta sẽ đi từ đầu mùa, khi trời vẫn còn lạnh và tuyết chưa tan hết. Thật ra, cô ấy nói rằng việc đó không khó về mặt kĩ thuật, chỉ hơi vất vả một chút thôi, nhưng cứ đi từ từ thì chẳng có vấn đề gì hết.” Tôi có thể nhìn ra anh ta vẫn còn chút do dự nên nói tiếp. “Anh cũng không cần phải lo lắng về chuyện bị mấy người dẫn đường phản ứng thái quá.”
Cái tôi khiến anh ta mắc câu. “Đáng lẽ ra lần trước anh đã leo được tới đỉnh. Gã dẫn đường cẩn thận quá đáng mà thôi.”
“Vậy thì…” Tôi nói. “Lần này sẽ chẳng có ai bắt anh quay đầu lại nữa đâu.”
“Không có người dẫn đường à?” Anh ta bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ. “Lỡ có chuyện gì thì sao?”
Tôi xua đi. “Chẳng có chuyện gì đâu. Tai nạn chỉ có dưới năm phần trăm thôi mà.” Một lần nữa, tôi cảm nhận được sự dè dặt của anh ta và nói thêm. “Và em cũng biết là em sẽ giảm được vài cân. Mùa diện bikini sắp tới rồi” Graham mỉm cười, nhưng tôi có thể nhìn ra sự nghi ngờ trong nụ cười của anh ta. “Ừm, ý anh là, có lẽ chí ít chúng ta cũng nên luyện tập thử xem sao, em biết đấy, xem sức mình đến đâu.”
“Chúng ta có thể bắt đầu từ sáng ngày mai.” Tôi nói. Tôi phát hiện ra rằng càng sớm khiến anh ta đồng ý thì càng có ít cơ hội cho anh ta suy nghĩ lại.
Anh ta nhặt cuốn sách mà anh ta đã mua và giơ nó lên để tôi có thể đọc được phần bìa. “Người bán sách ở tiệm Powell nói rằng cuốn này thực sự rất hay. Cô ta nói em sẽ rất thích nó.”
Tôi đã đọc cuốn sách đó rồi, và ở thời điểm đó, tôi đã rất thích nó. Nhưng giờ tôi lại có một quan điểm khác. Cuốn sách ấy kể về một người phụ nữ thảm hại vừa mới ly hôn, nhưng vẫn mong ngóng người chồng cũ. Cô ta là một kẻ nghiện rượu, sẵn sàng làm bất cứ thứ gì để có thể đòi lại một gã đàn ông mà thực sự không hề đáng để nhận lại, bất luận hắn làm nhục cô ta đến cỡ nào.
Tôi sẽ không thể là người phụ nữ đó được nữa.
Mắc Kẹt Mắc Kẹt - Robert Dugoni Mắc Kẹt