Chương 12
ôm sau là ngày nghỉ, câu lạc bộ đóng cửa nên Meg giặt giũ quần áo rồi thẳng tiến tới khu nghĩa địa, mang theo mấy món dụng cụ gỉ sét cô tìm thấy cạnh tàn tích của nhà kho để tấn công đám cỏ dại. Khi dọn quang mấy tấm bia mộ cũ kỹ nhất, cô cố gắng không để mình bị ám ảnh quá nhiều về Ted, và khi chuông điện thoại reo, cô thậm chí còn không nhận cuộc gọi, mặc dù không thể cưỡng nổi mà vẫn nghe tin nhắn thoại của anh. Một lời mời ăn tối vào thứ Sáu tại Roustabout. Chắc chắn Sunny và Spence sẽ tham gia buổi tiệc tối này, vậy nên cô không gọi lại cho anh.
Lẽ ra cô nên hiểu rõ muốn làm anh nhụt chí hoàn toàn không phải chuyện dễ dàng. Khoảng ba giờ, anh xuất hiện cùng chiếc xe tải màu xanh lơ. Xét đến cách phụ nữ thị trấn này nhăm nhăm ăn mặc đẹp đẽ vì anh, cô lấy làm mừng với đôi cánh tay dọc ngang vết bẩn, chân trần, áo phông Longhorns bó sát vốn được cô cứu ra khỏi thùng rác trong phòng thay đồ nữ rồi sau đó chỉnh sửa lại bằng cách cắt tay và cổ áo đi. Nhìn tổng thể, trông cô đúng y như cô mong muốn.
Lúc anh bước ra khỏi xe, một cặp chim sẻ đất màu xanh đậu vắt vẻo trên cây phong bỗng ngân lên một điệu nhạc vui nhộn. Cô lắc đầu không tin nổi. Anh đội mũ bóng chày và diện một cái khác trong bộ sưu tập quần soóc thoải mái dường như vô tận của anh, cái này là bằng vải chino màu nâu, đi kèm áo phông xanh lá cũng thoải mái không kém với họa tiết Hawaii bạc màu. Anh xoay xở kiểu nào mà sao bất cứ thứ vớ vẩn gì anh ném lên người sáng đó cũng chẳng khác gì thời trang cao cấp vậy?
Ký ức về tối hôm qua len vào, hết thảy những tiếng rên rỉ đáng xấu hổ và những đòi hỏi bẽ bàng đó. Để bù lại, cô ngân nga. “Anh mà không định cởi quần áo ra thì tôi coi anh như không tồn tại luôn.”
“Phụ nữ California các em táo bạo quá thể.” Anh ra dấu về phía nghĩa địa. “Cứ mỗi tháng một lần tôi đều cử một đội bảo trì đến đây dọn dẹp. Em không cần làm thế đâu.”
“Tôi thích ở ngoài trời.”
“Đối với một cô nàng Hollywood hư hỏng thì em có những cách tiêu khiển khác thường thật đấy.”
“Còn hơn đứt cái trò lôi gậy đi lăng quăng của anh.” Cô bỏ chiếc mũ bóng chày ra và dùng mu bàn tay lấm lem lau cái trán lấm tấm mồ hôi. Những lọn tóc xoăn rối tung của cô rủ xuống mắt và chọc vào gáy cô. Cô phải cắt tóc thôi, nhưng cô không muốn mất tiền. “Thứ Sáu, tôi sẽ không đến Roustabout với anh đâu. Quá nhiều Skipjack.” Cô dận cái mũ trở lại trên đầu. “Thêm nữa, chúng ta càng ít ở bên nhau giữa chốn công cộng thì càng tốt.”
“Tôi không hề nói họ sẽ có ở đó.”
“Anh cũng chẳng bảo là họ sẽ không có ở đó, và tôi đã chán ốm lên với cả hai cha con họ rồi.” Cô đang nóng bức, cáu kỉnh và nhất quyết tỏ thái độ khó chịu. “Thành thực đi, Ted. Toàn bộ vấn đề liên quan đến khu sân golf nghỉ dưỡng này... Anh có thực lòng muốn để mặc cho cha con Skipjack hủy hoại thêm một vùng tự nhiên nữa để có thêm nhiều tên ngốc có thể đánh lòng vòng một quả bóng trắng ngu xuẩn? Anh đã có câu lạc bộ thị trấn rồi mà. Như thế vẫn chưa đủ sao? Tôi hiểu rõ về lợi nhuận kinh tế của địa phương, nhưng anh không nghĩ là một ai đó, kiểu như ngài thị trưởng chẳng hạn, nên cân nhắc đến sức tàn phá lâu dài của cái sân golf đấy sao?”
“Em sắp thành cái nhọt ở mông rồi đấy.”
“Tức là trái ngược với kẻ hôn mông chứ gì?”
Cô đã thực sự chọc giận anh, vậy là anh sải bước quay về xe. Nhưng thay vì giận dữ lao đi, anh lại giật mở cửa bên ghế phụ. “Vào trong đi.”
“Tôi không ăn mặc phù hợp để đi chơi.” “Em cũng chỉ gặp có mỗi tôi thôi, mà thế lại thành hay đấy, vì trông em kinh chết đi được, và có lẽ em cũng bốc mùi tệ lắm.”
Cô lấy làm mừng vì anh để ý. “Xe anh có điều hòa không?”
“Tự mình khám phá đi.”
Cô sẽ không từ chối một chuyến đi chơi bí ẩn để tiếp tục vơ vẩn nhổ cỏ quanh đây. Tuy nhiên, cô vẫn tỏ vẻ lừng khừng di chuyển về phía chiếc xe. Lúc trèo vào trong, cô để ý thấy một bảng điều khiển bị thiếu, mấy cái nút có vẻ kỳ quái và hai bảng điện tử gần vào vị trí đặt hộp đựng găng tay hồi trước.
“Đừng chạm vào đống dây nhợ đấy,” anh nói trong lúc chui vào ngồi trước bánh lái, “trừ phi em muốn bị điện giật.”
Lẽ đương nhiên, cô chạm vào mớ dây, thành công chọc tức anh. “Nhỡ đâu tôi nói sự thật thì sao,” anh nói. “Em làm sao biết chắc được.”
“Tôi thích đương đầu với nguy hiểm mà. Đó cũng là tính California đấy. Thêm nữa, tôi đã nhận thấy ‘sự thật’ là một từ khá linh hoạt ở đây đấy.” Lúc anh đóng sầm cửa lại, cô chĩa ngón tay cáu bẩn về phía một bảng số gần bánh lái. “Cái gì kia?”
“Điều khiển hệ thống điều hòa chạy bằng năng lượng mặt trời nhưng nó không hoạt động theo cách tôi muốn.”
“Tuyệt,” cô làu bàu. “Tuyệt thật đấy.” Lúc anh đánh xe rời khỏi nhà thờ, cô quan sát thấy có một màn hình nhỏ lắp giữa hai chiếc ghế. “Cái gì đây?” “Phiên bản thử nghiệm của một kiểu hệ thống định vị mới. Nó không hoạt động ngon lành đâu, vậy nên cũng đừng có chạm tay vào.”
“Trong cái xe này có thứ gì hoạt động không vậy?”
“Tôi khá hài lòng với pin nhiên liệu hydro mới nhất của tôi.”
“Điều hòa chạy bằng năng lượng mặt trời, hệ thống định vị, pin năng lượng hydro... Anh quả thực là một tay ăn ngủ với công nghệ, xứng đáng được trao huy chương đấy.”
“Rõ là em ghen tị với người có thể tạo ra của cải vật chất rồi.”
“Chỉ vì tôi là người trần mắt thịt và bởi vậy có những cảm xúc của người trần mắt thịt thôi. Đừng bận tâm nhé. Anh sẽ chẳng hiểu nó có nghĩa gì đâu.”
Anh mỉm cười và rẽ vào đường cao tốc.
Anh nói đúng. Hệ thống điều hòa chạy bằng năng lượng mặt trời không chạy ngon lành, nhưng vẫn đủ giúp cho buồng lái xe tải mát mẻ hơn so với nhiệt độ như thiêu như đốt ngoài trời. Họ im lặng lái xe chạy vài dặm ven sông. Một vườn nho mở đường tới một cánh đồng oải hương. Cô cố gắng không nghĩ đến cách cô để mặc anh biến cô thành một kẻ ướt át rên rỉ khát khao.
Anh ngoặt gấp vào một con đường hẹp lát nhựa đường bong tróc. Chiếc xe gập ghềnh băng qua vài bụi cây lởm chởm, vòng quanh một con dốc đá vôi để rồi tiến vào một khung cảnh rộng lớn, bằng phẳng, không cây cối, nhô cao một cách bất bình thường so với địa hình xung quanh khoảng ba mươi mét. Anh tắt máy và trèo ra khỏi xe. Cô bám theo anh. “Cái gì vậy? Trông kỳ cục quá.”
Anh móc hai ngón cái vào túi quần hậu. “Lẽ ra em nên nhìn thấy nó hồi năm năm trước, khi người ta còn chưa chụp mũ cho nó.”
“Anh nói ‘chụp mũ cho nó’ nghĩa là sao?”
Anh hất đầu về phía một biển hiệu gỉ sét lúc trước đã lọt khỏi tầm ngắm của cô. Nó treo xiêu vẹo giữa một dãy cột kim loại dãi dầu nắng gió cách không xa mấy cái lốp xe bị vứt chỏng chơ. Bãi chôn rác thải Indian Grass Solid. Meg nhìn bao quát bãi cỏ và bụi cây. “Đây là bãi rác của thị trấn à?”
“Còn được biết đến như là vùng thiên nhiên chưa bị tàn phá mà em luôn tâm tâm niệm niệm phải bảo vệ khỏi sự phát triển đấy. Và nó không phải bãi rác. Nó là một bãi chôn lấp.”
“Giống nhau cả thôi.”
“Không hề.” Anh bắt đầu một bài giảng ngắn nhưng ấn tượng về những lớp vải địa kỹ thuật, màng chống thấm, hệ thống thu gom nước rỉ rác và tất tật những đặc điểm khác biệt giữa những bãi rác truyền thống với các bãi chôn lấp hiện đại. Lẽ ra cô không nên tỏ ra hứng thú, và rất có thể hầu hết mọi người đều không mấy quan tâm, nhưng vấn đề này lại thuộc đúng kiểu cô cùng nghiên cứu hồi bỏ học đại học năm cuối. Mà có khi cô chỉ muốn quan sát biểu cảm khuôn mặt của anh, cách mái tóc nâu của anh lượn quanh viền mũ bóng chày.
Anh ra dấu về phía khoảng không gian trống trải. “Từ nhiều thập kỷ nay, hạt đã cho thành phố thuê mảnh đất này. Rồi hai năm trước, bãi chôn lấp không còn khả năng chứa tiếp nữa nên buộc phải đóng cửa vĩnh viễn. Vì chuyện này, chúng tôi mất một nguồn thu nhập, và còn lại với một trăm năm mươi mẫu đất thoái hóa, cộng thêm một trăm mẫu vùng đệm nữa. Đất thoái hóa, nếu em vẫn chưa hình dung ra, là loại đất không mấy phù hợp cho bất kỳ mục đích sử dụng nào.”
“Ngoại trừ làm sân golf?”
“Hoặc khu trượt tuyết, mà mục đích này thì không mấy thiết thực ở vùng trung tâm Texas. Nếu một sân golf được xây dựng đúng cách, nó có thể mang lại rất nhiều ích lợi tự nhiên trong vai trò một khu bảo tồn thiên nhiên. Nó còn hỗ trợ cho sự phát triển của các loại thực vật bản địa và cải thiện chất lượng không khí. Thậm chí nó còn điều hòa nhiệt độ nữa. Các sân golf có thể gồm nhiều thứ hơn là những tên ngốc đuổi theo mấy quả bóng đấy.”
Lẽ ra cô nên biết lỡ một người thông minh như Ted hẳn đã suy nghĩ thấu đáo về vấn đề này rồi, và cô cảm thấy mình khá ngu ngốc vì cứ tự cho mình là đúng.
Anh chỉ về phía mấy cái ống dẫn nhô ra ngoài mặt đất. “Các bãi chôn lấp thải ra khí metan, vậy nên cần phải được kiểm tra phóng xạ. Tuy nhiên, metan có thể được thu nạp và sử dụng để phát điện, mà đây chính là kế hoạch của chúng tôi.”
Từ dưới vành mũ bóng chày, cô nhìn anh không chớp mắt. “Nghe có vẻ rất hay ho đấy.”
“Đây chính là sân golf của tương lai. Chúng ta không đủ khả năng xây thêm bất kỳ sân golf kiểu Augusta National nào nữa, chuyện đó thì chắc như bắp đấy. Những sân golf kiểu thế là những con khủng long, với những đường lăn bóng được chăm sóc quá mức tỉ mỉ đến độ có thể ăn được và những khu cỏ cao ngốn nước.”
“Spence có tin chút xíu gì vào những điều này không?”
“Có thể nói là vừa nghe tôi bắt đầu vẽ nên những giá trị quảng bá của việc xây dựng một sân golf thực sự thân thiện với môi trường, rồi nó có thể khiến ông ta trở thành nhân vật quan trọng như thế nào, không chỉ trong giới golf, ông ta đã vô cùng hứng thú.”
Cô phải thừa nhận đây là một chiến dịch khôn ngoan. Cái tôi quá lớn của Spence sẽ được ve vuốt nhờ được tâng lên là nhà tiên phong trong vấn đề môi trường. “Nhưng tôi chưa bao giờ nghe thấy Spence nhắc đến chuyện này.”
“Ông ta còn quá mải mê ngắm nghía bộ ngực của em. Mà tiện đây mới nói, hiển nhiên món đó cũng đáng ngắm nhìn đấy.”
“Vậy hả?” Cô ngả người tì vào cái chắn bùn, hông hơi đẩy về trước, cái quần soóc trễ xuống trên xương hông, quá đỗi sung sướng để có thể bỏ ra chút thời gian ngẫm nghĩ về hiểu biết mới thu hoạch được về Ted Beaudine.
“Phải.” Anh trao cho cô nụ cười gian trá nhất của mình, dẫu vậy vẫn cơ hồ toát lên vẻ chân thành.
“Tôi đang ướt đẫm mồ hôi này,” cô nói.
“Tôi không quan tâm.”
“Hoàn hảo.” Cô muốn đập tan cái vẻ tự tin rất ngầu đó, làm anh bối rối đúng như anh đã khiến cô bối rối, vậy nên cô bỏ mũ xuống, túm lấy phần gấu tả tơi của cái áo phông hở rốn bó chặt rồi kéo nó lên quá đầu. “Tôi chính là câu trả lời cho những giấc mơ đào hoa của anh đấy, tri kỷ ạ. Ân ái không phải vướng bận hết thảy mớ cảm xúc rối rắm mà anh căm ghét.”
Anh tóm lấy cái áo ngực màu xanh hải quân đang dính vào da cô nhớp nháp. “Gã đàn ông nào mà không thế chứ?”
“Nhưng anh thực lòng ghét chuyện đó.” Cô thả rơi cái áo xuống mặt đất. “Anh thuộc kiểu đàn ông vô cảm. Nói thế không có nghĩa là tôi phàn nàn gì về tối hôm qua đâu nhé. Tuyệt đối không phải.” Im đi, cô tự nhủ. Im ngay đi.
Một bên lông mày thoáng cong lên. “Cách em nói nghe không giống ý em nói nhỉ?”
“Thật thế à? Xin lỗi nhé. Anh là anh mà. Anh cởi quần ra đi.” “Không.”
Cái tội ba hoa của cô đã làm anh lạc đề rồi. Mà, thật tình, vì căn cớ gì mà cô phải phàn nàn cơ chứ? “Tôi chưa từng thấy có anh chàng nào lại lo lắng đến chuyện giữ quần áo trên người như thế. Anh bị sao thế hả?”
Anh chàng chưa bao giờ lâm vào thế phòng thủ bất ngờ tấn công. “Em có vấn đề gì về buổi tối hôm qua mà tôi không biết à? Em không được thỏa mãn à?”
“Sao tôi có thể không thỏa mãn chứ? Lẽ ra anh nên bán lại các hiểu biết của anh về cơ thể phụ nữ đi. Tôi thề là anh đã khiến tôi lên đến tận trời cao những ba lần đấy.”
“Sáu chứ.”
Anh đã đếm. Cô không lấy làm ngạc nhiên. Nhưng cô đúng là điên rồi. Sao cô lại có thể sỉ nhục người tình duy nhất từng quan tâm đến khoái lạc của cô còn hơn cả của anh chứ? Cô cần đi gặp bác sĩ trị liệu thôi.
“Sáu à?” Cô vội với tay ra sau lưng để tháo áo ngực ra. Ấp hai bàn tay lên bầu ngực, cô để mặc cho hai quai áo trượt khỏi vai. “Vậy thì hôm nay tốt hơn hết anh đừng nên bắt tôi lao lực quá.”
Khao khát đã đánh bại sự bức xúc của anh. “Hoặc có lẽ tôi cần dành thêm chút thời gian với em.”
“Ôi, Chúa ôi, không.” Cô rên rỉ.
Nhưng cô đã thách thức kỹ năng làm tình huyền thoại của anh, và khuôn mặt anh toát lên vẻ quyết tâm nghiêm túc. Bằng một sải chân dài, anh xóa bỏ khoảng cách giữa họ. Sau đó, cô chỉ biết là áo ngực của cô đã nằm trên mặt đất và hai bầu ngực cô đã nằm trong tay anh. Ở đó, bên vành đai khu chôn lấp, với hàng bao nhiêu thập kỷ rác thải đang tan rữa trong các màng chống thấm, với hàng bao nhiêu mét khối khí metan đang tan vào không khí và nước thải độc hại rò rỉ qua các đường ống ngầm, Ted Beaudine đã dốc toàn tâm toàn lực của mình.
Ngay cả màn tra tấn chậm rãi tối hôm qua cũng không giúp cô sẵn sàng cho sự tra tấn được tính toán kỹ từng đường đi nước bước ngày hôm nay. Lẽ ra cô nên suy nghĩ thấu đáo hơn để đừng có mà bóng gió rằng cô đã không được thỏa mãn hoàn toàn, bởi vì bây giờ anh đã quyết tâm khiến cô phải rút lại lời đã nói. Anh cắn vào hình con rồng trên mông cô trong lúc cúi xuống cởi quần soóc và quần lót của cô ra. Anh gập người cô xuống và xoay cô lại. Anh vuốt ve mơn trớn và thám hiểm bằng những ngón tay của nhà sáng tạo điêu luyện. Một lần nữa, cô đành phó thác bản thân cho anh. Nếu muốn giữ được quyền kiểm soát trước người đàn ông này, cô chỉ còn cách dùng còng và xích tay.
Trong khi vầng mặt trời Texas chói chang đổ nắng xuống người họ, quần áo anh đã biến mất. Mồ hôi lấp lánh trên lưng anh, và hai nếp nhăn giống y nhau cắt ngang trán anh khi anh phớt lờ sự đòi hỏi khẩn thiết của cơ thể mình cốt để kiếm được một điểm A cộng trong việc kích thích cô. Cô muốn thét lên đòi anh hãy tiến tới hưởng thụ đi, nhưng cô còn quá mải mê gào thét những đòi hỏi khác.
Anh giật mở cánh cửa xe, nâng cơ thể đã mềm rũ của cô lên ghế, và banh rộng hai chân cô ra. Chân vẫn bám chắc trên mặt đất, anh trêu đùa và tra tấn, sử dụng các ngón tay của mình như những thứ vũ khí xâm lấn ngọt ngào. Lẽ đương nhiên, một cơn cực khoái vẫn chưa đủ so với anh, và khi cô vỡ tan, anh lôi cô ra khỏi xe, ép cô áp ngực vào thành xe. Lớp kim loại nóng bỏng chẳng khác gì một thứ đồ chơi tình dục đối với hai núm vú đã bị kích thích của cô trong khi anh chơi đùa cô từ phía sau. Cuối cùng, anh xoay người cô lại và lại bắt đầu quy trình một lần nữa.
Đến lúc anh tiến vào trong cô, cô đã không còn đếm được số lần cực khoái của mình nữa rồi, mặc dù cô dám chắc anh thì không thế. Anh có vẻ chẳng tốn nhiều công sức để giữ cô tì vào thành xe, hai chân cô vòng quanh thắt lưng anh, mông cô đặt trên lòng bàn tay anh. Nâng cả trọng lượng cơ thể cô chắc chẳng dễ dàng gì, nhưng anh không để lộ bất kỳ dấu hiệu căng thẳng nào.
Những cú nhấn của anh sâu và đầy kiềm chế, sự thỏa mãn của cô đạt đến đỉnh điểm, ngay cả khi anh ngửa cổ, hướng mặt về phía mặt trời, và đến lượt anh phóng thích.
Một người phụ nữ còn có thể mong muốn gì hơn ở một người tình chứ? Trên suốt đoạn đường trở về nhà, cô vẫn hỏi mình câu hỏi đó. Anh đầy bản năng, hào phóng và luôn không ngừng đổi mới. Anh có cơ thể tuyệt vời và có mùi thật hấp dẫn. Anh hoàn hảo không chê vào đâu được. Chỉ trừ cái lỗ hổng cảm xúc trong lòng anh.
Anh đã sẵn sàng cưới Lucy và sắp dành phần đời còn lại ở bên cô ấy, nhưng sự thiếu vắng cô ấy chẳng hề khuấy động dẫu chỉ là một gợn sóng trong cuộc sống thường nhật của anh. Một điều cần ghi nhớ nếu lỡ có bao giờ cô phát hiện ra mình nảy sinh hứng thú với cái ý niệm mơ hồ nhất về một tương lai gắn bó lâu dài hơn. Điều duy nhất Ted cảm nhận được một cách sâu sắc chính là ý thức trách nhiệm của anh.
Khi rẽ vào con đường nhỏ dẫn tới nhà thờ, anh bắt đầu nghịch nghịch một trong những nút điều khiển bí ẩn gắn trong xe. Cô ngờ rằng anh đang đợi nghe công bố bảng điểm của anh với vai trò một người tình, và ngoài điểm A+ ra, làm sao cô có thể chấm cho anh bất cứ điểm nào khác được? Sự thất vọng dằng dai của cô là vấn đề của cô, nào phải của anh. Chỉ một kẻ ngu ngốc toàn điên mới chê trách một người làm đúng đắn hết thảy mọi chuyện, hầu như hết thảy mọi chuyện.
“Anh là một người tình tuyệt vời, Ted ạ. Thật đấy.” Cô mỉm cười, từng câu từng chữ đều rất chân thành.
Anh liếc nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng. “Sao em lại nói thế với tôi?” “Tôi không muốn anh nghĩ tôi là kẻ vô ơn.”
Lẽ ra cô nên giữ mồm giữ miệng, vì đôi mắt anh giờ đã nổi bão dông. “Tôi không cần sự biết ơn chết tiệt của em.”
“Tôi chỉ muốn nói... Nó thật tuyệt vời.” Nhưng cô chỉ càng làm cho tình hình tệ hơn mà thôi, và nhìn cách các khớp ngón tay anh siết chặt cái bánh lái mòn vẹt, có thể thấy những người từng khẳng định không gì có thể khiến Ted Beaudine bất an rõ là chẳng biết họ đang nói gì.
“Tôi cũng ở đó, nhớ không?” Những từ ngữ bật ra từ miệng anh như những mảnh kim loại vỡ.
“Chắc chắn rồi,” cô nói. “Sao tôi có thể quên được chứ?”
Anh dận mạnh lên phanh xe. “Có chuyện quái quỷ gì với em vậy hả?” “Tôi chỉ mệt thôi. Dù tôi có nói gì thì cũng quên đi nhé.”
“Chắc chắn tôi sẽ làm thế.” Anh vươn người qua chỗ cô và đẩy mở cánh cửa bên ghế phụ.
Vì nỗ lực hòa giải đã thất bại thảm hại, cô quay về với tính cách thực của mình. “Tôi đi tắm đây, và anh không được mời vào đâu. Thực ra, đừng có chạm vào tôi lần nữa.”
“Việc gì tôi lại muốn thế chứ?” anh bật lại. “Có những phụ nữ quá rắc rối đến mức chết tiệt.”
Cô thở dài, chán ghét bản thân nhiều hơn là chán ghét anh. “Tôi biết.”
Anh chỉ một ngón tay dài về phía đầu cô. “Tốt hơn hết, em nên chuẩn bị sẵn sàng vào lúc bảy giờ ngày thứ Sáu, vì tầm đó tôi sẽ đến đón em. Và đừng trông chờ gặp được tôi trước lúc đó vì tôi còn bận việc ở Santa Fe. Tôi cũng sẽ không gọi điện đâu. Tôi còn nhiều việc quan trọng hơn là tranh cãi với một phụ nữ điên rồ.”
“Quên chuyện thứ Sáu đi. Tôi đã bảo anh tôi không muốn dây dưa gì thêm với bố con Skipjack... hoặc với anh rồi.” Cô nhảy ra khỏi xe, nhưng đôi chân vẫn còn run rẩy khiến cú tiếp đất của cô không khỏi vụng về.
“Em đã nói với tôi cả đống chuyện tào lao,” anh bắt bẻ. “Tôi chẳng để ý đến bất cứ chuyện gì trong số đó hết.” Anh đóng sầm cánh cửa ngay trước mũi cô, động cơ gầm lên, và anh biến mất trong một đám bụi của dải Ngân Hà. Cô lấy lại thăng bằng và quay người bước đến thềm. Cả hai người bọn họ đều biết thừa cô thà trải qua buổi tối cùng cha con Skipjack còn hơn là nhìn chằm chằm bốn bức tường của ngôi nhà thờ quá mức tĩnh mịch này. Và dẫu cho cả hai có vừa nói gì đi chăng nữa, họ cũng đều hiểu rõ mối quan hệ này còn lâu mới kết thúc.
Hai ngày tiếp theo là quãng thời gian bận rộn ở câu lạc bộ. Tin đồn về thái độ mê đắm của Spence với cô đã lan truyền rộng rãi từ sau bữa tiệc của Shelby, và tiền boa của cô tăng lên hẳn vì các tay golf đã nhận ra cô có thể tác động tới ông vua ống nước. Ngay cả cha Kayla, Bruce cũng tuồn cho cô một đô. Cô cảm ơn họ vì sự hào phóng và nhắc nhở họ bỏ chai bỏ lon nước của họ vào thùng rác tái chế. Họ bảo cô rằng cô cứ tự nhiên nhận đi và nhắc nhở cô rằng mọi người đang dõi theo từng cử động của cô.
Thứ Năm, các thùng đồ cô nhờ người quản gia của cha mẹ cô đóng gói đã được gửi đến từ L.A. Cô đi du lịch quá nhiều để mà có một tủ quần áo cầu kỳ, và cô cũng thường tống hết mọi thứ đi, nhưng cô cần lấy giày của mình. Quan trọng hơn nữa, cô cần cái túi nhựa to đựng các chiến lợi phẩm - những chuỗi hạt, bùa hộ mạng, đồng xu, rất nhiều thứ trong số đó là đồ cổ, được cô thu thập từ khắp nơi trên thế giới.
Ted không gọi từ Santa Fe. Nhưng cô cũng không mong ngóng anh làm thế. Tuy nhiên, cô thèm được gặp anh, và trái tim cô hơi đập rộn lên điên rồ khi anh và Kenny dừng lại bên xe của cô vào chiều thứ Sáu khi họ đã đi được nửa chặng chơi. Kenny báo cho cô biết Spence và Sunny vừa trở về từ Indianapolis và tối đó họ sẽ có mặt tại Roustabout để ăn tối. Cô nói với Ted cô sẽ tự lái xe đến nên anh không cần qua đón. Anh không thích thế, nhưng cũng không muốn tranh cãi trước mặt Kenny, vậy nên anh rảo bước về chỗ máy rửa bóng, nhét quả bóng Titleist Pro V1 sạch sẽ tinh tươm của anh vào và kéo cái cần một cách mạnh mẽ quá mức cần thiết.
Lúc anh phát bóng, ánh mặt trời tắm anh trong màu vàng rực rỡ, nhưng ít nhất chim chóc cũng lặng im. Anh có bao giờ mất kiểm soát không? Cô cố hình dung ra một dòng xoáy u ám đang cuồn cuộn bên dưới vẻ ngoài lịch sự thoải mái của anh. Có lúc, cô thậm chí còn tưởng như mình vừa bắt gặp một thoáng yếu mềm khi nụ cười uể oải của anh hơi mất quá nhiều thời gian để thành hình, hay trong đôi mắt anh thấp thoáng vẻ mệt mỏi. Nhưng những ấn tượng này tan biến nhanh chóng cũng chẳng kém gì khi chúng hình thành, trả lại nguyên vẹn vẻ rạng rỡ cho anh.
Meg là người đến Roustabout muộn nhất. Cô chọn chiếc váy ngắn Miu Miu đen trắng tậu từ cửa hàng đồ cũ mặc kèm áo vàng chanh và một trong những đôi dép yêu thích nhất của cô, đôi xăng đan đế xuồng bằng vải hồng được thêu và đính hạt một cách khéo léo. Nhưng khi cô tìm đường đến bên bàn ăn, cái váy hàng thùng của cô còn thu hút sự chú ý nhiều hơn cả đôi giày hoa lệ.
Ngoài Ted và cha con Skipjack, tất cả mấy cặp vợ chồng nhà Traveler đều đã tập trung quanh chiếc bàn gỗ lớn: Torie và Dexter, Emma và Kenny, Warren Traveler và Shelby. Sunny chọn vị trí bên phải Ted để có thể nhận được sự chú ý trọn vẹn của anh. Lúc Meg đến gần bàn, anh nhìn chiếc váy của cô và trao cho cô một ánh mắt sắc lẹm như thể yêu cầu cô ngồi xuống phía bên kia anh. Cô hiểu quá rõ cần phải che giấu mối quan hệ giữa hai người, vậy nên cô len một chiếc ghế vào giữa Torie và Shelby, đối diện Emma phía bên kia bàn.
Bầu không khí thoải mái giữa Torie, Emma và Shelby khiến cô thấy nhớ bạn bè mình. Giờ Lucy đang ở đâu, sống như thế nào? Còn những người khác nữa... Suốt mấy tuần nay cô vẫn luôn lẩn tránh, không nhận điện thoại của Georgie, April và Sasha, không muốn để bất kỳ người bạn hoàn mỹ nào biết được tình hình hiểm nguy của cô, nhưng vì họ đã quen với cách cô mất tăm mất tích nên việc cô không đáp lại các cuộc gọi có vẻ cũng chẳng làm dấy lên bất kỳ sự lo ngại nào.
Gia đình Traveler lắm mưu nhiều kế không tiếc lời tâng bốc cha con Skipjack. Shelby hỏi han cặn kẽ về sản phẩm mới của Viceroy, Torie tấm tắc khen mái tóc đen bóng và gu thời trang cổ điển của Sunny, Kenny chỉ ra những thế mạnh của Spence khi chơi golf mini. Bầu không khí hài hòa, gần như uể oải, cho tới khi Meg phạm phải sai lầm khi gọi vợ của Kenny là “Emma”.
Từng người một, tất cả cư dân thị trấn ngồi quanh bàn đều rơi vào im lặng. “Tôi vừa làm gì à?”, cô hỏi khi thấy mọi người quay hết lại nhìn cô chằm chằm. “Chị ấy bảo tôi gọi chị ấy là Emma mà.”
Emma siết chặt ly rượu, một hơi uống cạn.
“Làm thế là không hợp lễ nghĩa,” Shelby Traveler đáp, miệng mím lại vẻ không tán thành.
Chồng Emma lắc đầu. “Không bao giờ. Ngay cả tôi cũng không. Ít nhất khi cô ấy vẫn còn mặc nguyên quần áo.”
“Cư xử tệ quá,” Torie hất mái tóc đen dài nói thêm.
“Thật bất kính,” cha cô, Warren, tán thành.
Ted ngả người sát vào lưng ghế và nhìn cô vẻ nghiêm nghị. “Tôi cứ tưởng đến giờ cô đã biết suy nghĩ hơn để đừng có mà sỉ nhục một người cô gần như chẳng quen biết gì chứ.”
Emma chậm rãi cúi đầu xuống và đập trán lên mặt bàn ba lần. Kenny mỉm cười xoa lưng vợ. Nét thích thú nhảy nhót trong mắt Ted.
Meg rõ ràng đã nghe thấy cả Sunny và Spence gọi vợ Kenny là Emma, nhưng cô biết có chỉ ra điều đó cũng chỉ vô ích thôi. “Xin lỗi chị một cách sâu sắc nhất, Công nương Emma,” cô dài giọng. “Hy vọng tôi sẽ được thưởng thức bữa ăn cuối cùng trước khi lên đoạn đầu đài.”
Torie khịt mũi. “Không cần tỏ ra châm biếm thế.”
Emma hướng mắt sang phía đối diện bên kia bàn, nhìn Meg không chớp. “Họ không thể cưỡng lại được. Thật đấy.”
Chồng cô thỏa mãn hôn lên môi vợ, rồi quay lại với cuộc trò chuyện về bộ gậy Callaway mới của Spence. Ted cố gắng tham gia, nhưng Sunny muốn thu hút toàn bộ sự chú ý của anh, mà cô ta thì biết rõ cách để làm chuyện đó. “Hiệu suất động cơ pin nhiên liệu mới của anh là bao nhiêu vậy?”
Meg không biết câu này có ý nghĩa gì, nhưng Ted đã trở về với con người sẵn lòng chiều theo ý người khác. “Ba tám, bốn hai phần trăm, tùy theo tải.”
Sunny, mải mê chăm chú, dịch lại sát hơn.
Spence mời Meg khiêu vũ, và cô còn chưa kịp từ chối thì hai đôi tay phụ nữ đã túm lấy hai bên cánh tay cô đẩy cô đứng dậy. “Cô ấy cứ tưởng ông sẽ chẳng bao giờ ngỏ lời mời đấy,” Shelby ngọt ngào nói.
“Tôi chỉ ước gì Dex có đôi chân sinh ra để khiêu vũ như ông thôi, Spence ạ,” Torie thủ thỉ.
Bên kia bàn, Emma trông lo lắng đúng theo cái kiểu mà một người mặc áo màu vàng điểm những bông hoa hướng dương có thể lo lắng, và Meg dám thề là cô đã bắt gặp một thoáng khó chịu trên mặt Ted.
May thay, bài hát đầu tiên có tiết tấu khá nhanh, và Spence không cố tìm cách lôi kéo cô trò chuyện. Tuy nhiên, nhoáng một cái, Kenny Chesney đã bắt đầu ngâm nga “All I Need to Know”, và Spence kéo cô lại sát người. Ông ta quá già so với loại nước hoa đang xức trên người, và cô cảm thấy mình cứ như thể bị quây giữa một cửa hàng Abercrombie & Fitch. “Cô khiến tôi còn hơn cả phát điên, cô Meg ạ.”
“Tôi chẳng muốn làm ai phát điên đâu,” cô cẩn trọng nói. Ngoại trừ Ted Beaudine.
Qua khóe mắt, cô thấy Birdie, Kayla và Zoey đang yên vị tại một chiếc bàn gần quầy bar. Kayla trông sexy trong chiếc áo trắng lệch vai bó sát ôm lấy hai bầu ngực nhưng không hề lộ vẻ dâm đãng và chân váy ngắn in hoa sặc sỡ làm nổi bật đôi chân cân dối. Birdie và Zoey ăn mặc giản dị hơn, và cả ba người đều không rời mắt khỏi Meg.
Spence áp tay lên bàn tay cô và kéo nó về phía ngực ông ta. “Shelby và Torie đã kể cho tôi nghe về cô và Ted.”
Tiếng chuông báo động réo vang trong lòng cô. “Chính xác thì họ đã nói gì?”
“Rằng cuối cùng cô đã tìm ra được nghị lực của mình và chấp nhận sự thực rằng Ted không phải là người đàn ông dành cho cô. Tôi tự hào về cô.” Cô bước hụt mất một bước trong lúc thầm nguyền rủa cả hai người phụ nữ kia.
Ông ta siết chặt ngón tay cô, một cử chỉ được cô đoán là để bày tỏ sự an ủi. “Sunny và tôi không có bất kỳ bí mật nào. Con bé đã kể cho tôi nghe chuyện cô tự lao vào anh ta tại bữa tiệc của Shelby. Tôi đoán là chính cách anh ta rũ bỏ cô cuối cùng đã khiến cô tỉnh ngộ mà nhận ra sự thực, và tôi chỉ muốn nói là tôi tự hào vì cô đã đối diện với điều đó. Giờ đây, khi đã ngừng theo đuổi anh ta rồi, cô sẽ thấy thoải mái hơn rất nhiều đấy. Chắc chắn Shelby cũng nghĩ thế, và Torie nói... ái chà, đừng bận tâm những gì Torie đã nói.”
“Ôi, không. Nói cho tôi nghe đi. Chắc chắn như thế sẽ rất hữu ích cho... sự trưởng thành của tôi.”
“Chà...” Ông ta xoa xoa xương sống cô. “Torie nói khi một người phụ nữ bị ám ảnh bởi một người đàn ông không có tình cảm với cô ta, điều đó sẽ giết chết tâm hồn cô ta.”
“Khá ra dáng triết gia đấy.”
“Chính tôi cũng ngạc nhiên đấy. Cô ấy có vẻ hơi lập dị. Cô ấy còn bảo với tôi là cô đang định xăm tên tôi trên mắt cá chân, mà chuyện đó thì tôi chẳng tin đâu.” Ông ta lưỡng lự. “Không đúng vậy phải không?”
Thấy cô lắc đầu, ông ta có vẻ thất vọng. “Ở thị trấn này có những người kỳ quặc thật đấy,” ông ta nói. “Cô có thấy thế không?”
Họ chẳng có gì kỳ quặc cả. Họ xảo trá như loài cáo và khôn ngoan gấp đôi ấy chứ. Cô giải phóng hai đầu gối cứng đờ. “Giờ ông nhắc đến tôi mới để ý đấy.”
Torie lôi chồng lên sàn khiêu vũ và tìm cách tiến đến sát Spence hết mức, hiển nhiên là hy vọng nghe lén xem sao. Meg bắn cho cô một ánh mắt chết chóc và lùi xa khỏi Spence. “Thứ lỗi cho tôi. Tôi phải vào nhà vệ sinh đã.”
Cô suýt nữa đã kịp chui vào trong trước khi Torie, Emma và Shelby sầm sập lao vào phòng chắn đường cô. Emma chỉ về phía buồng vệ sinh gần nhất. “Đi đi. Chúng tôi sẽ đợi cô.”
“Không cần bận tâm.” Meg quay ngoắt về phía Shelby và Torie. “Sao cô lại bảo với Spence tôi không còn yêu Ted nữa?”
“Vì cô có bao giờ yêu cậu ấy đâu.” Đống vòng tráng men sáng màu của Shelby kêu leng keng trên cổ tay cô ta. “Ít nhất tôi cũng không nghĩ thế. Mặc dù Ted là Ted...”
“Còn cô là phụ nữ...” Torie khoanh tay. “Tuy nhiên, rõ ràng cô đã bịa ra toàn bộ chuyện này nhằm lảng tránh Spence, và nếu Sunny không xuất hiện thì tất cả chúng tôi hẳn đã tin lời cô rồi.”
Cánh cửa phòng vệ sinh bật mở, rồi Birdie bước vào, theo sau là Kayla và Zoey.
Meg vung hai tay lên. “Tuyệt. Tôi sắp bị cưỡng hiếp tập thể rồi đây.”
“Cô không nên đùa cợt về một vấn đề nghiêm túc như thế này,” Zoey nói. Cô ta mặc quần ngố màu trắng, áo phông màu xanh hải quân có dòng chữ Wynette Public Schools Honor Roll và đeo đôi hoa tai trông chẳng khác gì được làm từ ống nhựa hút nước.
“Cung cách dân Hollywood đấy,” Birdie nói. “Họ không có cùng thang điểm đạo đức như đám chúng ta đâu.” Và rồi, với Shelby, “Cô có bảo với cô ta phải để yên cho Ted vì bây giờ Sunny đã mê anh ấy rồi?”
“Chúng tôi đang bàn đến chuyện đó đây,” Shelby nói.
Emma nắm quyền điều khiển. Thật đáng chú ý khi một phụ nữ nhỏ nhắn với đôi má búp bê và mái tóc xoăn vàng rạng rỡ lại có thể sở hữu một uy quyền lớn đến vậy. “Cô đừng nghĩ là không ai hiểu tình hình của cô. Chính tôi cũng từng là một kẻ ngoài rìa ở Wynette, vậy nên tôi...”
“Chị vẫn còn là thế mà,” Torie nhận xét bằng giọng thì thầm nghe rõ mồn một.
Emma phớt lờ cô. “... vậy nên không phải tôi không thông cảm. Tôi cũng biết rõ cảm giác khi bị một người mà cô không có cảm tình để ý tới, mặc dù Công tước Beddington đáng ghét hơn ngài Skipjack nhiều. Tuy nhiên, người theo đuổi không được chào đón của tôi không nắm trong tay số phận kinh tế của thị trấn này. Nhưng tôi cũng không tính cách lợi dụng Ted để làm nhụt ý chí của ông ta.”
“Chị cũng có phần muốn làm thế đấy,” Torie nói. “Nhưng khi đó Ted mới hai mươi hai tuổi, và Kenny đã nhìn thấu con người chị rồi.”
Khuôn miệng rộng của Emma mím chặt lại, làm hằn rõ môi dưới đầy đặn của cô. “Sự có mặt của cô càng làm phức tạp thêm cho một vấn đề vốn đã nhạy cảm lắm rồi, Meg ạ. Rõ ràng cô thấy chướng tôi gai mắt với sự quan tâm của Spence, và chúng tôi hiểu điều đó.”
“Tôi thì không.” Kayla chỉnh lại chiếc kính râm không vành Burberry đã được cô ta đẩy lên trên đỉnh đầu tóc vàng. “Cô có biết người đàn ông đó giàu có như thế nào không hả? Mà ông ta lại còn có mái tóc rất đỉnh nữa.”
“Thật không may, phương pháp cô dùng để làm nhụt ý chí của ông ta lại liên quan đến Ted,” Emma tiếp tục, “mà rất có thể phương pháp đó đã được chấp nhận nếu Sunny không xuất hiện.”
Birdie giật gấu áo lụa màu đỏ cà chua đang được cô ta mặc kèm váy cotton. “Chỉ cần nhìn bằng mắt thường thôi ai cũng có thể thấy Spence phát điên phát cuồng như thế nào vì con gái ông ta. Cô có lẽ có khả năng xoay xở loại bỏ ông ta, nhưng không đời nào cô có thể ném mình vào người đàn ông đang được con gái bảo bối của ông ta si mê.”
Torie gật đầu. “Sunny muốn gì được nấy.”
“Cô ta sẽ không có được Ted,” Meg nói.
“Chắc chắn Ted sẽ không để cô ta đoán ra được điều đó cho tới khi thỏa thuận đất đai đã ráo mực,” Emma nhanh nhẹn nói.
Meg đã nghe đủ rồi. “Một ý tưởng kinh hoàng đây này. Sẽ ra sao nếu ngài thị trưởng thần thánh của các vị quyết định ném tất cả các vị cho bầy sói còn anh ta tự mình xoay xở?”
Zoey chĩa ngón tay giữa đầy phong thái của bà hiệu trưởng về phía cô, một cử chỉ hiệu quả một cách đáng ngạc nhiên so với một người phụ nữ chỉ hơn Meg có một tuổi. “Đối với cô thì đây là một trò đùa hay ho, nhưng đây hoàn toàn không phải chuyện đùa đối với những cô bé cậu bé học trò phải chen chúc trong những phòng học chật chội ở trường tôi. Hay với những giáo viên đang phải nỗ lực đánh vật với những cuốn sách giáo khoa lỗi thời chẳng được ai hỗ trợ.”
“Chắc chắn tôi không hề coi đây là một trò đùa.” Kayla lén lút soi gương. “Tôi căm ghét việc quản lý một cửa hàng đồ cũ ngập ngụa quần áo của các bà già, nhưng lúc này đây, tại thị trấn này, số phụ nữ đủ khả năng mua được thứ trang phục mà định mệnh xếp sẵn cho tôi bán ấy chỉ đủ để đếm được trên đầu ngón tay.” Đôi mắt cô ta quét lên chiếc váy hàng thùng của Meg.
“Từ lúc tiếp quản nhà nghỉ, tôi vẫn luôn muốn mở một phòng trà và hiệu sách ngay cạnh đó,” Birdie nói.
Shelby đẩy búi tóc vàng ra phía sau một bên tôi, để lộ đôi khuyên tai nhỏ bằng vàng. “Tôi có một ông chồng hầu như đêm nào cũng thức chong chong với cảm giác tội lỗi vì công ty của anh ấy không thể cung cấp đủ công việc để duy trì sự thịnh vượng của thị trấn này.”
“Dex cũng có cảm giác tương tự thế,” Torie nói. “Một thị trấn lớn thế này không thể sống sót dựa vào một ngành kinh doanh.”
Meg quay ngoắt sang Emma. “Chị thì sao? Lý do gì khiến chị trông đợi tôi bán mình cho Spencer Skipjack?”
“Nếu thành phố này chết,” Emma lặng lẽ nói, “Kenny và tôi vẫn có đủ tiền để sống tốt. Nhưng phần lớn bạn bè chúng tôi không được như thế.”
Torie gõ gõ mũi dép xăng đan da xỏ ngón đính đinh tán lên mặt sàn. “Giữa Spence, Sunny và Ted, cô đã khiến mọi thứ trở nên quá phức tạp, Meg ạ. Cô cần phải rời Wynette đi thôi. Và, không giống như những người khác, tôi lại rất quý cô, vậy nên chuyện này không mang tính cá nhân gì đâu.”
“Thì không phải không quý cô,” Emma nói.
“Tôi thì có đấy,” Birdie nói.
“Tôi cũng không phải không quý cô,” Shelby nói. “Cô cười nghe hay lắm.”
Kayla ra hiệu về phía sợi dây chuyền chìa khóa-bộ xương Meg vừa làm xong cách đó vài tiếng. “Zoey và tôi thích nữ trang của cô.”
Birdie thở phì phì như một con vẹt giận dữ, “Sao mọi người lại có thể nói tốt về cô ta được? Các cô quên chuyện Lucy rồi à? Nhờ Meg, Ted đã bị tan vỡ trái tim rồi đấy.”
“Cậu ấy có vẻ đã hồi phục rồi,” Emma nói, “vậy nên tôi đã sẵn sàng bỏ qua cho chuyện đó.”
Shelby mở ví, một cái ví dài Juicy họa tiết paisley màu nâu và hồng, rồi lôi ra một mẩu giấy được gập lại mà Meg nhanh chóng nhận ra là một tờ séc. “Chúng tôi biết cô không dư dả tiền bạc, vậy nên chúng tôi có một chút chút để giúp cô có một khởi đầu mới tại một nơi nào đó khác.”
Lần đầu tiên kể từ khi Meg gặp cô, Torie có vẻ ngượng ngùng. “Nếu không thấy thoải mái thì cô có thể coi đây như một khoản vay cũng được.” “Chúng tôi sẽ rất cảm kích nếu cô nhận nó.” Emma thân thiết nói. “Nó sẽ là cách tốt nhất đối với tất cả mọi người.”
Trước khi Meg kịp bảo họ cút xuống địa ngục hết đi, cửa phòng vệ sinh mở ra và Sunny thông thả bước vào. “Đang có tiệc đấy à?”
Shelby nhanh chóng tuồn tờ séc trở lại ví. “Ban đầu không phải thế, nhưng rồi chúng tôi bắt đầu nói chuyện.”
“Giờ chúng tôi đang cần cô góp ý đây.” Torie chủ tâm quay về phía gương vờ như tìm kiếm vết mascara bị lem. “Charlize Theron hay Angelina Jolie? Nếu đồng tình thì cô sẽ chọn ai để lên giường nào?”
“Theo tôi là Angelina Jolie.” Kayla lôi thỏi son bóng ra. “Nghiêm túc đấy. Bất kỳ người phụ nữ nào nói không thì cũng là kẻ dối trá hoặc sống cả đời trong sự dối lòng. Người phụ nữ đó là quả bom sex.”
“Theo ý cậu thì thế thôi.” Zoey, vừa mới lúc trước còn tỏ ra đứng đắn là thế, bắt đầu cào tóc rối tung lên. “Tớ sẽ chọn Kerry Washington. Một phụ nữ da đen mạnh mẽ. Hoặc Anne Hathaway. Nhưng lý do duy nhất là vì cô ấy đã học ở Vassar.”
“Cô sẽ không lên giường với Anne Hathaway.” Birdie phản đối. “Anne Hathaway là một nữ diễn viên vĩ đại, nhưng cô ấy không thuộc mẫu bạn tình của cô.”
“Vì em không phải người đồng tính nên mẫu bạn tình của em không phải trọng điểm.” Zoey chộp lấy thỏi son bóng của Kayla. “Em chỉ đơn thuần bình luận rằng nếu như em là người đồng tính, em sẽ muốn một bạn tình thông minh tài năng chứ không chỉ có mỗi nhan sắc.”
Emma vuốt thẳng cái áo từ hướng dương của mình. “Thú thực là tôi thấy Keira Knightley hấp dẫn một cách quái lạ.”
Kayla đoạt lại thỏi son bóng. “Chị lúc nào cũng thích người Anh.” “Ít nhất cô ấy cũng không còn vương vấn Emma Thompson.” Torie giật một tờ giấy vệ sinh ra khỏi hộp giấy.
“Cô thì sao, Meg?”
Meg phát ốm lên vì bị lôi kéo rồi. “Tôi thích đàn ông hơn. Đặc biệt là cánh đàn ông Texas cơ bắp. Các vị có ý kiến gì không?”
Cô có thể nghe thấy tiếng những bánh xe đang nghiến ken két trong tâm trí mọi người xung quanh khi đám phụ nữ Wynette điên rồ này cố tìm cho ra cách đối đáp. Cô tiến ra cửa, để mặc họ trầm tư đứng đó.
Lúc quay lại bàn, cô rút ra ba kết luận: Vấn đề của Ted và Sunny cứ mặc cho anh đi mà xử lý. Cô sẽ đối phó với Spence trên cơ sở mưa dầm thấm đất. Và sẽ không ai tống cổ cô ra khỏi cái thị trấn kinh khủng này được cho tới khi nào cô đã yên ổn và sẵn sàng rời đi.
Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo - Susan Elizabeth Phillips Lỡ Yêu Người Hoàn Hảo