Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Lãnh Vương Gia, Lãnh Vương Phi
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 12: Chuyện Cũ
T
rên vách núi dựng đứng sâu thăm thẳm, Lâm Khanh Khanh mái tóc bay bay, ánh mắt u uất nhìn về phía đông. Bên cạnh nàng, một tiểu cô nương tám tuổi đang chuyên tâm luyện kiếm. Mồ hôi từng giọt lăn trên khuôn mặt khả ái, nàng tên Lâm Vũ Quân. Ba tuổi Vũ Quân bắt đầu luyện công, năm tuổi đã thành thạo kiếm pháp, tư chất này thật đáng để người ta ngưỡng mộ. Tiểu Vũ Quân vẫn luôn thật cố gắng, nhưng ánh mắt của mẫu thân nàng vẫn luôn buồn như vậy.
Gió lạnh thoáng qua. Trong đáy mắt Lâm Khanh Khanh lóe lên một tia đỏ kì dị rồi nhanh chóng biến mất. Ánh mắt u buồn không còn nữa, Lâm Khanh Khanh nhìn vào khoảng không vô định, ánh mắt hoàn toàn không có tiêu cự, giống như một người mù. Nàng bất ngờ túm lấy tiểu nữ đang luyện kiếm bên cạnh, không chút do dự ném xuống vách núi sâu không thấy đáy kia.
Lâm Vũ Quân bị động một đường rơi xuống, hoảng hốt qua đi, nàng lại chấn định đến khó tin. Bảo kiếm trong tay hướng vách đã đâm tới, nội lực còn non nớt, thanh kiếm cắm không sâu nhưng cũng đủ cho nàng thuận thế bay lên. Bàn chân còn chưa chạm đất, Vũ Quân như con sóc nhỏ luồn lách qua làn mưa kiếm khí do mẫu thân nàng tạo nên, ngón tay nhỏ điểm vào huyệt ngủ, đỡ lấy nữ nhân đang ngã xuống. Như thế nào lại thành như vậy? Hôm nay không phải ngày trăng tròn, hơn nữa còn đang là ban ngày, tại sao độc lại phát tác?
Vũ Quân đỡ mẫu thân tựa vào gốc cây bên cạnh, nàng xót xa xoa gò má nhợt nhạt, mẫu thân nàng đã làm gì nên tội chứ? Đã ba năm nay, vào ngày rằm hàng tháng, chất độc kỳ lạ này sẽ phát tác, biến mẫu thân nàng thành quỷ khát máu, gặp ai đều giết, vô cùng tàn nhẫn. Đã ba năm, nàng quen với cảnh rơi lệ nhìn mẫu thân dùng xích sắt thật lớn tự khóa lại, nhốt mình trong lồng sắt, đau khổ chịu đựng chất độc dày vò suốt một đêm trăng sáng. Lão bá đại phu của sơn trại nói mẫu thân nàng trúng cổ trùng Miêu Cương, muốn giải phải có máu của người hạ trùng làm thuốc dẫn. Nàng đã hỏi mẫu thân thật nhiều, nhưng mẫu thân nói người cũng không biết vì sao trúng độc, cứ như vậy chịu đựng cổ trùng.
Đêm xuống, chất độc lại phát tác. Lâm Vũ Quân nhìn chằm chằm vào vết thương trên người mình, nàng biết độc tính trong người mẫu thân nàng thật đã không cách nào khống chế. Sợi xích sắt to lớn cũng đã không cách nào giữ mẫu thân lại được. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy dây xích nát thành từng mảnh, Vũ Quân cũng không dám tin nội công của mậu thân đã đạt tới cảnh giới cao như vậy. Thân hình bé nhỏ bị đánh quật lại phía sau, đập vào cột nhà to lớn. Hai mắt Vũ Quân mờ đi, nàng chết chắc rồi!
Chưởng lực đánh tới, một ngụm máu phun ra, Lâm Khanh Khanh sững lại. Ánh mắt vô hồn dần có tiêu cự trở lại, khuôn mặt co quắp vì đau đớn, thái dương giật giật, đầu nàng như muốn nổ tung.
Là máu của nữ nhi nàng giúp nàng tỉnh lại! Lâm Khanh Khanh xót xa nhìn tiểu nữ nhi đã ngất đi trên mặt đất. Nàng điên rồi! Quả thật đã điên rồi! Nàng thật không bằng cầm thú! Làm sao nàng có thể xuống tay đánh nữ nhi của mình thành như vậy?! Nếu không phải máu của Vũ Quân thức tỉnh nàng, liệu có phải chính tay nàng sẽ giết chết nữ nhi của nàng hay không?
Khốn kiếp! Không ngờ nữ tử độc ác kia lại có một chiêu này! Độc trùng đã ăn sâu tới lục phủ ngũ tạng, nàng cũng không còn cầm cự được bao lâu nữa. Cứ thế này, thật không biết nàng sẽ làm ra loại sự tình gì nữa. Hôm nay là Vũ Quân, ngày mai sẽ là ai? Người trong sơn trại liệu có phải hay không sẽ bị chính nàng giết hết? Nữ tử kia tàn nhẫn hệt như mẫu thân của các nàng năm đó! Ánh mắt thoáng qua một tia lãnh khốc, Lâm Khanh Khanh tiến tới ôm tiểu nữ kia về phòng, Lục An Giao, đau đớn nữ nhi ta phải chịu, ta sẽ bắt ngươi từng chút từng chút trả lại!
Lâm Khanh Khanh nàng cho đến nay chưa từng là người lương thiện. Nàng sinh ra là cướp, sống đến hiện tại cũng vẫn là cướp. Nàng yêu Vân Phương như vậy, hắn lại không yêu nàng! Hắn xa lánh nàng! Tốt! Nàng có thể cướp! Cướp thân thể hắn, cướp kí ức của hắn, để trong cuộc sống của hắn chỉ có mình nàng! Băng sơn tuyết liên trân quý như vậy, có thể tạo căn cốt cho nữ nhi nàng luyện võ, nàng đã muốn, triều đình cũng đừng hòng bảo hộ!
Nhưng xét cho cùng, nàng lại là một kẻ cướp thất bại! Nàng cướp được Vân Phương, nhưng không cướp được tâm hắn. Dù nàng có toàn tâm toàn ý yêu hắn thế nào, hắn vẫn là Vân tướng quân cao cao tại thượng không chút lưu tình bỏ nàng mà đi. Thậm chí còn để Lục An Giao thừa cơ tính kế! Nàng ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không nghĩ tới nữ nhân kia lợi dụng cả trượng phu, hạ cổ trùng trên người Vân Phương! Thế nhân khinh bỉ nàng cướp chồng tỷ tỷ, ai biết được là nàng bị gạt mất trượng phu? Nam nhân kia toàn tâm đối đãi Lục An Giao, không phải vì nửa miếng bạch ngọc hồ điệp của nàng bị đánh cắp sao? Năm đó mẫu thân tuyệt tình, hạ độc trùng trên người phụ thân nàng, dắt tỷ tỷ nàng rời đi, không phải đã mang theo mảnh ngọc đó của nàng hay sao? Lục An Giao là tỷ tỷ của nàng, cũng là người đứng sau những kẻ gây rối ở Xuân Vụ sơn mấy năm nay. Rốt cuộc mẫu thân cùng phụ thân có oán hận gì? Tại sao nhất định muốn hủy đi cơ nghiệp phụ thân cả đời gây dựng? Tỷ tỷ à tỷ tỷ! Tỷ đã vô tình, đừng trách ta vô nghĩa, chuyện đến nước này là do tỷ ép ta! Ta có chết cũng không để tỷ sống thoải mái!
Thân thể Vũ Quân tổn thương khá nghiêm trọng, tĩnh dưỡng cả tháng mới chậm rãi phục hồi. Mẫu thân không còn bị trùng độc phát tác nữa, ngày ngày bình yên mà qua đi. Chỉ là nàng có dự cảm không hay.
“ Đừng mà mẫu thân! Tại sao làm như vậy? Người sẽ chết! Mẫu thân! Mẫu thân! Đừng mà…”
Vân Vũ Quân bỗng nhiên mở trừng hai mắt, ánh mắt vô định nhìn lên đỉnh màn gấm hoa lệ của Vương phủ. Từ lúc nào, mặt nàng đầy lệ. Thì ra là đau thương như vậy! Hèn chi mẫu thân nhất định muốn nàng quên đi. Thì ra ngày hôm đó, mẫu thân kiên quyết ép nàng ăn băng sơn tuyết liên là vì bảo vệ kinh mạch chứ không phải chữa nội thương. Tại sao phải tàn nhẫn với bản thân như vậy? Tại sao phải tự ép mình vào chỗ chết? Mẫu thân! Người không sợ ta hận người?
“Nha đầu! Ngươi tỉnh?” Diệp lão mang chén thuốc vào phòng, nhìn thấy nàng muốn ngồi dậy, gấp gáp đến độ suýt làm rơi chén thuốc.
“ Đừng gấp! Sẽ bục miệng vết thương!”
Vũ Quân cười yếu ớt nhìn lão thần y đã chăm sóc nàng năm năm qua. Nàng luôn tự cho là mình thông minh, giờ mới biết mình nông cạn cỡ nào. Ai là người đủ tấm lòng để chăm sóc một kẻ không hề quen biết? Ai là người sẵn sàng cho đi mà không hề lưỡng lự? Là lão diễn quá chân thật hay là nàng quá cả tin?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Lãnh Vương Gia, Lãnh Vương Phi
Quân Dao
Lãnh Vương Gia, Lãnh Vương Phi - Quân Dao
https://isach.info/story.php?story=lanh_vuong_gia_lanh_vuong_phi__quan_dao