Ký Ức Vĩnh Cửu epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 11
hững đám mây nặng trĩu nuốt gọn lấy bầu trời mỏng manh cho đến khi không còn sót lấy một vệt sáng nào, dù mặt trời đã lên cao, nhòa dần và lơ đãng. Quang cảnh ấy trông như đang ngước nhìn vào một bóng đèn điện 40W sau lớp dây bịt mắt mỏng nhẹ. Với một người bị ảnh hưởng sâu sắc bởi màu sắc của vạn vật như Decker, có vẻ như thứ sắc màu duy nhất còn sót lại trên thế giới lúc này là một màu xám ảm đạm.
Anh nhét hai tay vào túi áo khi cơn gió lạnh buốt cắt lên da thịt. Anh đã thấy khỏe lại sau cơn đau nửa đầu, sau đó đến cửa hàng thức ăn nhanh Wendy’s địa phương, nốc ừng ực từng ngụm Coca Cola, để cho đường cuốn sạch những dấu tích cuối cùng của cảm giác khó chịu - như một sự gột rửa bằng acid lên kim loại nhuốm màu buồn thảm - và để cho mồ hôi ở lỗ chân lông khô lại. Sau đó anh leo lên xe bus để quay về khu trung tâm, lấy lại khẩu súng và quần áo trong thùng rác. Thật may, chúng vẫn chưa bị ai phát hiện. Anh không còn khả năng tài chính để đánh mất món vũ khí duy nhất cũng như bộ quần áo làm việc duy nhất còn lại của mình.
Giờ anh đang đứng đây trong bộ quần áo cũ, gồng mình trước cơn gió khắc nghiệt và đau đáu nhìn trường trung học Mansfield. Ngôi trường này, cùng với hàng ngàn ngôi trường khác trên khắp đất nước, được xây dựng trong thời kì bùng nổ xây dựng hậu chiến tranh. Tỉ lệ sinh nở tăng vọt đỉnh vào năm 1946 và những đứa trẻ được sinh ra cần phải đến trường. Xa nhà để ra chiến trường trong bốn năm đã khiến người đàn ông trở nên như vậy. Khiến anh ta thèm muốn nhục dục đến phát điên. Những người vợ của những anh lính trở về từ chiến trận chắc chắn đã không có đêm nào tròn giấc trong suốt một năm.
Trường trung học Mansfield là tòa nhà cao ba tầng được xây dựng bằng gạch, thời gian đã đối xử không hề nhẹ nhàng với nó. Các cửa sổ đã được đóng ván gỗ cố định hoặc bị nứt vỡ. Vôi vữa đã rỉ ra từ các khe mạch giữa các khối gạch hình chữ nhật, làm mặt tiền của ngôi trường xuất hiện những vết lốm đốm như bức họa graffiti vô nghĩa. Dưới nền đất, cây tình thảo mọc dày như nêm, xen lẫn những khoảng đất trọc, mặt nhựa đường nứt gãy, hàng rào lưới sắt quây quanh trong oằn èo nham nhở, cổng trường được gắn lên những tấm bản lề vặn vẹo hoen gỉ. Nơi này hiện tại trông giống nhà thương điên bị bỏ hoang của thành phố hơn là một trường học.
Mục đích ban đầu của việc xây dựng ngôi trường này là để dành cho con em của quân nhân làm việc trong khu căn cứ quân sự nằm ngay bên cạnh. Khu căn cứ này đã từng là một trong những nơi thuê nhân công lớn nhất ở thành phố Burlington, phục vụ cho toàn bộ lính tráng ở đây là một cú hích kinh tế đối với khu vực này. Sau đó, Lầu Năm Góc tiến hành cắt giảm, căn cứ ở Burlington nằm trong số những khu vực phải giải thể đầu tiên. Hiện tại khu căn cứ quân sự đã chết đó vẫn nằm ngay đó, cách khoảng một trăm mét so với hàng rào lưới của trường trung học Mansfield và những bức tường thực vật đã xâm chiếm lên phần đất hiện tại. Burlington chưa bao giờ phục hồi trở lại kể từ khi quân lính rút đi, về sau, suy thoái kinh tế biến thành cây đinh cuối cùng đóng lên cỗ quan tài, kết liễu cơ hội vực dậy của thị trấn.
Ngày nay, giống nhiều ngôi trường khác, trường trung học Mansfield không được tài trợ đầy đủ và hoạt động kiệt quệ, một ngôi trường không có kỉ luật, không có giáo viên bám trụ lại lâu, tỉ lệ lạm dụng rượu bia và ma túy không kiềm chế nổi. Số lượng học sinh ít hơn một nửa so với trước đây, tỉ lệ tốt nghiệp cũng tụt dốc không phanh, nhanh như đàn chim tuyết bay tháo thân về Florida trước khi mùa đông ập đến.
Burlington, cho dù trước đây chưa từng có căn cứ quân sự, cũng đã từng là một thị trấn sản xuất sầm uất, giống như hàng ngàn các cộng đồng dân cư khác ở khu vực trung tâm của đất nước, xây dựng và sản xuất ra những thứ mà người Mỹ và thế giới cần. Giờ đây, toàn bộ việc sản xuất được thực hiện ở nước ngoài, thứ duy nhất có thể sản xuất ra từ nơi này chính là sự thống khổ. Thành phố này có hai chuỗi cửa hàng. Theo quan sát của Decker, hai loại thực phẩm đại trà được mua nhiều nhất là món thực phẩm đóng hộp Hamburger Helper mua theo cân và nước cam sủi bọt có đường mua theo thùng. Các quán đồ ăn nhanh cũng kiếm được hàng đống tiền, nhồi béo cả người trẻ lẫn người già đến mức độ khó tin nên đúng như dự đoán, số liệu thống kê về tỉ lệ người mắc các bệnh tiểu đường, bệnh ung thư, đột quỵ và các bệnh lý về tim tăng vượt ngưỡng.
Chẳng phải chính anh là người trực tiếp trải qua chuyện tương tự sao?
Ở thành phố Burlington, người giàu có chiếm số ít, họ sống trong những khu dân cư kín cổng cao tường ở phía Tây thành phố, và không bao giờ bước chân ra khỏi đó. Còn những dân cư khác thì sống ở ba phía còn lại. Dân vô gia cư sống ở trên phố, thiếp đi trong những chiếc túi ngủ rách nát, những chiếc chăn cũ mèm và trong những “căn hô” ọp ẹp bằng bìa thùng giấy.
Giống như mình trước đây.
Hơn hai mươi lăm năm trước, Decker đã theo học tại trường trung học Mansfield. Vài chiếc cúp thể thao có ghi tên anh vẫn nằm trong tủ kính có khóa ở phòng thể dục. Anh đã từng là một vận động viên trung học vượt trội, tham gia ba môn thể thao khác nhau. Đơn giản chỉ vì anh cao lớn hơn, chạy nhanh hơn và mạnh mẽ hơn hết thảy. Anh đã từng rất nổi tiếng, hẹn hò tất cả những cô nàng nóng bỏng nhất trường, ngủ với nhiều cô trong số ấy, học lực ở mức trung bình, ai cũng nghĩ rằng anh đã được định sẵn là đi theo con đường vận động viên thể thao chuyên nghiệp.
Hóa ra tưởng thế lại là lầm, lầm to là đằng khác.
Anh đã từng là một cầu thủ đại học giỏi, nhưng còn xa mới đến mức xuất sắc. Sau đó, cơ hội ngày càng ít đi. Anh đã bị loại vào ngày tuyển chọn cầu thủ chuyên nghiệp bởi vì có hàng trăm cầu thủ triển vọng tài năng hơn anh gấp nhiều lần. Hồi đó anh coi đó là sự công kích cá nhân. Decker đã phải làm hết khả năng để vào đội Cleveland Browns bằng cách mài mông trên sân tập, hi sinh thân thể mình theo nhiều cách ngu xuẩn mà giờ đây nó quay lại ám ảnh anh ở tuổi bốn mươi, và là người cuối cùng rời khỏi phòng lưu trữ băng ghi hình trận đấu. Với tất cả nổ lực như thế, sự nghiệp của anh kéo dài duy nhất một mùa và “tặng” anh một bộ não bị biến đổi mãi mãi.
Ít nhất, trong cái rủi lại có cái may. Anh đã gặp Cassie trong khi đang phục hồi những vết thương “khác”. Bởi vì hóa ra, cú bóng đó không chỉ làm đầu óc anh quẫn trí. Mà sự nghiệp chơi bóng cũng bị chững lại từ lúc Dwayne LeCroix san phẳng anh. Kết quả là gãy xương đùi phải, đứt dây chằng chéo trước bên gối trái, rách dây chằng giữa đùi phải. Một loạt chấn thương nặng, bác sĩ phẫu thuật đã nói với anh như vậy. Chậc, đã chấn thương thì chấn thương cho bằng hết.
Cassie từng là một bác sĩ trị liệu vật lý mới chân ướt chân ráo vào nghề khi theo chăm sóc anh. Anh đã phải tập luyện thể chất để đi lại bình thường. Cuối cùng chân và hai đầu gối cũng hồi phục. Còn trí não thì vẫn vậy. Nhưng cô ấy đã ở bên cạnh anh trong mỗi bước đi, động viên khi cần thiết và dọa nạt bệnh nhân là anh mỗi khi những lời khích lệ không tạo được động lực.
Trong suốt thời gian trị liệu đó, anh và Cassie đã đem lòng yêu nhau sâu đậm hết mức mà một người có thể yêu người khác, như anh nghĩ. Sau khi hoàn thành quá trình trị liệu ở học viện bên ngoài Chicago, nơi mà họ nghiên cứu những người có khả năng trí óc phi phàm, anh và Cassie đã đính ước với nhau và kết hôn, sau đó quay về quê nhà. Trước đó, anh đã suy nghĩ rất nhiều về việc mình sẽ làm gì trong tương lai, và quay trở lại đây với mục đích rõ ràng là vào Học viện cảnh sát. Khối lượng kiến thức trên lớp đúng là dễ ợt với trí nhớ không thể nhớ sai, đã được cải thiện và mới mẻ của anh. Các kĩ năng thể chất, dù phần nào có bị giảm bớt do các chấn thương, vẫn tốt hơn nhiều so với hầu hết các bạn trong Học viện. Anh đã hoàn thành quá trình học tập một cách xuôi chèo mát mái, được tuyên thệ và được nhận phù hiệu và súng. Chín năm sau, anh được thăng chức làm Thanh tra. Trong gần mười năm trời, anh đã điều tra những vụ án lớn gây hại cho những cư dân mẫu mực của Burlington - mặc dù hầu hết các vụ phạm tội đều do những cư dân thiếu mẫu mực của Burlington và những kẻ nhập cư trà trộn vào đây gây ra.
Hai người muốn xây dựng tổ ấm nhưng lại gặp khó khăn trong việc sinh con. Họ đã chi những khoản tiền ngoài khả năng kiếm được cho những chuyên gia, thế rồi cuối cùng, sau một thời gian dài, Cassie đã mang thai. Và họ có Molly. Cô bé sẽ là đứa con duy nhất của họ. Việc mang thai đã suýt giết chết Cassie, việc sinh nở rất phức tạp đã yêu cầu đến phẫu thuật, cũng vì thế đã khiến cho cô không thể mang thai lần nữa.
Họ đã đặt tên cô bé theo tên mẹ của Decker. Bố mẹ anh đều đã bỏ mạng trong vụ tai nạn xe hơi khi Decker đang học đại học, vì vậy Molly không còn ông bà nội. Cái tên ấy sẽ luôn đi theo cô bé, đến khi cô bé chết dưới bàn tay có lẽ là của Sebastian Leopold.
Anh ngước nhìn Mansfield, nay đã thành một “tòa pháo đài bằng gạch”. Băng dính đánh dấu hiện trường căng chằng chịt khắp nơi, như mạng nhện màu vàng vừa đầy nọc độc vừa khiếp đảm. Xe cảnh sát, xe khám nghiệm và xe thùng màu đen không có cửa sổ đang đứng chờ đưa các túi thi thể lên xe, Decker chắc chắn rằng những thi thể vẫn còn đang nằm trong trường. Ngoại trừ những người bị thương và cần chăm sóc y tế thì bất cứ thứ gì ở hiện trường đều phải được để nguyên vị trí đến chừng nào còn chưa được kiểm tra, được chụp ảnh, được đo đạc, được thúc, được chọc và được phân tích một cách kĩ càng. Người chết nằm trên vũng máu cùa mình bao lâu cũng được, họ không còn quan tâm chi cả, mạng sống của họ đã bị một kẻ tâm thần nào đó tướt đoạt bởi họng súng vô tình. Một khi đã ra đi là mãi mãi, có thế thôi.
Nếu như Decker vẫn còn thuộc lực lượng, anh sẽ được vào trong ngay lập tức. Từ chỗ đang đứng, anh đã nhìn thấy Mary Lancaster bước qua bước lại đến hai lần. Trông chị ấy thật phờ phạc, chán chường và tuyệt vọng. Chị ấy đã liếc về hướng anh một lần nhưng có vẻ không nhận ra anh. Anh biết chị còn suy nghĩ nhiều điều khác nữa. Chắc chắn chị cũng đã quên gã đàn ông tên Sebastian Leopold đang ngồi trong phòng tạm giam rồi. Quên rằng hắn đã thú nhận giết chết ba người, mà có hai người trong đó là cả thế giới với Decker. Lancaster có một đống thi thể vừa mới chết đang cần xử lý. Và còn một kẻ phạm tội đang tự do đi lại ngoài kia, có thể tiếp tục giết người, trái ngược hẳn với kẻ giết người khác đang ngồi yên bình trong phòng tạm giam.
Chuyện xảy ra ở trường học tất nhiên đã chiếm trọn kênh tin tức quốc gia. Thành phố này trở thành tiêu đề thời sự trong mọi mặt trận truyền thông. Danh sách tên của những người tử vong vẫn chưa được công bố. Decker đã kiểm tra trên điện thoại. “Vẫn đang chờ xác nhận danh tính” là câu nói thông dụng tiêu chuẩn. Anh đã nghe phong phanh từ một người bạn trong lực lượng rằng cháu trai của Pete Rourke bình an vô sự. Nhưng con trai của một cảnh sát tuần tra không may mắn như thế. Và chồng của một cảnh sát trực tổng đài điều phối, Andy Jackson, giáo viên môn tiếng Anh tại trường Mansfield, đang trong tình trạng nguy kịch trong bệnh viện, với nhiều vết đạn trên người.
Decker bắt đầu bước đi, cẩn trọng chọn lựa đường đi khi anh đi thành một đường vòng cung dài xung quanh khu vực trường học và bên ngoài hàng rào điều tra. Miller nói kẻ xả súng đã tẩu thoát. Cả thị trấn Burlington đang phẫn nộ về diễn biến này. Họ đã mất những người thương yêu vẫn còn chưa đủ hay sao? Thế mà còn có tên sát nhân đang nhởn nhơ đi lại, có lẽ đang sẵn sàng giết thêm nữa? Thông tin này khiến cho vụ việc vốn dĩ đã nhuốm màu tai ương lại thêm phần kinh hoàng.
Tuy nhiên, kẻ đó đã trốn thoát như thế nào? Đối với Decker, việc bất kì một tên tội phạm nào có thể ung dung bước ra khỏi cảnh tai ương do chính tay hắn gây nên là một sự xúc phạm đến cá nhân lẫn lương tâm công việc của anh.
Thế nhưng còn có lý do phức tạp hơn. Decker không làm gì Leopold được nữa. Anh chỉ có thể hoặc ngồi im bất lực, suy nghĩ không ngừng, và cuối cùng đưa ra những suy đoán chẳng đi đến đâu cả. Hoặc anh có thể ngẫm nghĩ về thảm họa ở trường Mansfield và kẻ đã gây ra chuyện đó. Và giờ kẻ đó đang ở đâu. Anh chọn làm việc này.
Anh tiếp tục bước đi, về phía sân bóng, ở nơi ấy anh đã từng trải qua những vinh quang rực rỡ nhất của đời mình. Mùa giải năm nay đã đi được nửa chặng đường, cỏ đã rạp xuống. Trận đấu sân nhà dự kiến diễn ra vào thứ sáu này sẽ không được chơi nữa. Họ có thể không chơi trận nào khác nữa trong năm nay. Có thể sẽ mãi mãi không có trận bóng nào nữa tại sân này.
Anh đi đến ghế khán đài, đặt người xuống ghế gần cột mốc 50 Yard. Nhấc cái cơ thề béo phì bước lên từng bậc đúng là hoạt động khó nhọc, anh lại tự nhủ với mình rằng anh cần giảm cân, lấy lại vóc dáng xưa kia. Cứ với đà này, khi đang bốn mươi hai tuổi, anh có thể không trụ được đến năm mươi hai tuổi. Quỷ thần ơi, có thể anh không sống qua nổi tuổi bốn ba mất.
Anh nhìn chăm chú xuống mặt sân bóng, anh nhớ lại như in mọi trận đấu mà anh đã tham gia khi còn là cầu thủ trung học. Những kí ức đó ắt phải ở đâu đó trong trí não, anh đã từng không thể nào đào xâu qua lớp chất xám để chạm đến chúng. Nhưng giờ không cần phí công sức. Đầu ghi hình cứ thế quay lại ngày mà anh đã chọn, và thước phim kí ức về trận đấu đó cứ tự chạy.
Cảm giác vừa phấn khích vừa có chút khó chịu khi nhìn thấy bản thân mình khi còn là một thanh niên trẻ khỏe chạy khắp sân bóng và chạy vượt qua những cầu thủ trẻ khác. Anh có thể ném bóng bay xa cả cây số và ném chuẩn xác. Khi vào đại học, anh nhanh chóng nhận ra rằng cánh tay anh không đủ khỏe để thực hiện tất cả các cú ném đúng yêu cầu của vị trí tiền vệ. Anh đã đổi vị trí sang làm hậu vệ và phát hiện ra rằng hàng cầu thủ ở phía bên này còn to lớn hơn, khỏe hơn và chạy nhanh hơn cả anh. Quả là một sự thức tỉnh nghiệt ngã với một gã đã quen với sự thành công không cần cố gắng. Anh có thể từ bỏ, nhưng anh đã chọn tập luyện chăm chỉ hơn tất cả những người đồng đội tài năng hơn anh.
Cuối cùng mọi thứ đều hóa công cốc. Những ngày chơi bóng của anh đã kết thúc từ lâu, sự nghiệp trong lực lượng hành pháp của anh cũng trôi xuống bệ xí, anh ngồi trên hàng ghế khán đài bằng hợp kim cứng ngắt có chấn song ngang để đảm bảo mông không bị chà xát đau buốt chỉ sau một hiếp đấu. Với anh bây giờ, sống ngày nào biết ngày đó. Nhưng anh có cả phần ngày còn lại để suy nghĩ đến nhiều thứ. Điều anh đang suy nghĩ là những cách khả thi để tên sát nhân trốn thoát khỏi nơi này.
Xung quanh trường trung học Mansfield có nhiều cửa thoát hiểm, cửa trước, cửa sau, cửa bên trái, cửa bên phải. Nơi này được xây dựng từ thời mà mọi người không được bước vào với khẩu AK-47 trên tay và tự do bóp cò, những người đầu tiên xây dựng chưa bao giờ suy tính đến khả năng này. Nhiều năm trôi qua, số lượng các vụ xả súng trường học diễn ra liên tục, nhiều cửa thoát hiểm đã được khóa lại hoặc chỉ có thể mở ra từ bên trong. Hiện tại khách đến trường phải đi từ cửa trước và khai báo ở văn phòng. Việc lắp đặt hệ thống máy phát hiện kim loại đã từng được mang ra thảo luận nhưng kinh phí cho việc này cao đến mức không thể thực hiện nổi với một trường học gần như bên bờ phá sản. Trên thực tế, trường học có cơ chế báo động tự động sẽ được gửi đến thư điện tử của mọi người trong trường hợp khẩn cấp. Có thể đoán chừng hôm nay hệ thống đó đã được kịch hoạt trong trường hợp khẩn cấp tồi tệ nhất mà thành phố này gặp phải từ trước đến nay.
Đứng bên ngoài vòng các loại xe cảnh sát và xe của giới truyền thông là gia đình của các nạn nhân. Khi nãy Decker có đi ngang qua họ, anh chưa từng nhìn thấy nỗi đau nào tột cùng bằng nỗi đau hằn lên trên những khuôn mặt ấy.
Chắc hẳn Molly sẽ theo học ở trường Mansfield khi con bé lên lớp chín. Anh có thể sẽ là một trong số cha mẹ đang đứng ngoài kia, bàn chân nhấp nhổm trên mặt đất, hai tay đút vào túi, mắt nhìn cắm xuống giày, thì thầm vài lời khi đứng giữa những người đang đau buồn. Tất cả thật kinh khủng, lòng Decker bỗng thắt lại.
Anh thò tay vào trong túi áo và lôi cái ví ra. Phía bên trong là một tấm hình nhòe nhòe của con gái trong ngày sinh nhật thứ chín - và hóa ra là sinh nhật cuối cùng của con bé. Anh sờ đôi môi mỉm cười tinh quái của con, rồi đến những lọn tóc xoăn xoăn của cô bé. Con anh thừa hưởng đôi mắt của mẹ, màu nâu lục nhạt và đầy sức sống. Dĩ nhiên anh vẫn nhớ chính xác thời gian tấm hình này được chụp, và chính xác hành động của mình khi mát ảnh nháy đèn. Đó là một ngày đầu hè, anh đang nướng thịt ở sân sau, làm hai món yêu thích nhất của cô bé: món sườn nướng kiểu Kansas và món ngô ngọt tươi ngậm nước vẫn còn ở trong vỏ.
Anh ngước lên nhìn ngôi trường và lại băn khoăn không biết kẻ đó đã thực hiện trót lọt vụ việc như thế nào. Trước tiên là đi vào trường cùng vũ khí. Kế đến thực hiện vụ thảm sát. Rồi là trốn thoát thành công. Thực sự là một vấn đề nan giải. Vấn đề ở cái cuối cùng: Trốn thoát. Có biết bao nhiêu người xung quanh, bao nhiêu người còn sống, làm thế nào mà hắn thoát ra được mà không có ai nhìn thấy?
“Cho xin chút ý kiến cãi cọ?”
Anh cúi xuống nhìn khoảnh đất gần với con đường sỏi vụn chạy xung quanh sân bóng, được bao quanh bởi hàng rào lưới cao đến thắt lưng người lớn.
Mary Lancaster đang đứng nhìn anh từ bao giờ, điếu thuốc đã chực sẵn bên bàn tay phải, còn bàn tay trái đang vung vẩy theo nhịp hông bước đi.
Chị chậm rãi bước từng bước lên bậc ghế khán đài và ngồi xuống cạnh anh. Sáng nay, sắc mặt chị trông xanh xao và khó chịu. Giờ đây trông lại rúm ró, thậm chí là mất phương hướng. Thật kì diệu làm sao mà chỉ trong một ngày, sự đời có thể làm con người ta thay đổi đến thế.
Chị nhả ra một làn khói thuốc, không nói gì, nhưng ánh mắt vẫn dán xuống sân bóng trống vắng.
“Một ngày không ra gì nhỉ?” Decker khe khẽ nói.
Chị gật đầu nhưng không đáp lại.
“Tình hình thế nào rồi?” anh hỏi tiếp.
“Anh muốn tự đến xem không?”
Anh quay ra nhìn chị chằm chằm. Trước khi anh có thể mở lời, chị nói tiếp, “Tôi đã nghe chuyện anh làm với Leopold.”
“Tôi không cần chị đến nói với tôi về chuyện ấy.”
“Nếu tôi là anh thì chắc chắn tôi sẽ bắn chết hắn.”
Anh biết Lancaster có một đứa con, tên là Sandy, mắc chứng Down. Chồng của chị, anh Earl, làm việc ở công trường, đồng nghĩa tại thời điểm này, chắc chắn anh không nhận được nhiều việc. Cả gia đình họ sinh sống chủ yếu vào lương của Lancaster, tuy không nhiều nhặn, nhưng ít ra thì vẫn được hưởng phúc lợi y tế.
“Anh không nghĩ hắn ta đủ trình để làm thế, phải không?” chị hỏi.
“Tôi phải biết nhiều thông tin hơn.”
“Hắn ta sẽ bị luận tội vào buổi sáng. Với lời thú tội đó, chúng tôi có thể tạm giữ hắn. Họ yêu cầu không bảo lãnh vì hắn không có địa chỉ cố định, không có ràng buộc với cộng đồng, vì thế dễ có khả năng cao chạy xa bay. Bên tòa sẽ sắp xếp xét xử ngay khi hắn ta có luật sư.
“Luật sư do tòa chỉ định à?” Decker hỏi.
“Có vẻ là vậy. Thế còn hiện trường vụ xả súng trường Mansfield thì sao? Anh muốn xem không?”
“Tôi không thể vào trong đó, Mary, chị biết mà.”
“Anh có thể vào, nếu Mac nói cho một tiếng. Với tư cách là tư vấn chính thức của Phòng cảnh sát Burlington. Tư vấn được trả lương. Tuy anh không làm giàu nổi từ vị trí đó nhưng chắc chắn ăn đứt cái khoản kiếm được từ việc làm thám tử tư anh đang làm.”
“Ông ấy thực sự nói thế sao?”
Chị lôi chiếc điện thoại ra. “Muốn tự đọc thư không? Hay để tôi đọc cho anh?” Chị quay màn hình điện thoại về phía mình và đọc to, “Gọi Decker đến Mansfield. Xem cậu ấy thấy gì. Chúng ta cần hỗ trợ, chứ để cậu ta ngồi đàn người tiếc nuối bản thân, ám ảnh vụ Leopold hay chơi trò điều tra thậm thụt mấy kẻ đồi bại thật quá lãng phí thời gian.”
“À, thế là anh ấy có theo dõi sự nghiệp hiện giờ của tôi à.”
“Coi bộ vậy.” Chị đứng dậy, rít lấy một hơi hết điếu thuốc, rồi búng đầu lọc bay xa. Decker quan sát nó rơi xuống nền sỏi vụn, tiếp tục cháy vài giây rồi tàn lụi.
Tàn lụi như những người đã chết trong ngôi trường này, Decker thầm nghĩ khi anh đứng dậy và đi theo người đồng nghiệp cũ đang bước xuống bậc ghế khán đài.
Ký Ức Vĩnh Cửu Ký Ức Vĩnh Cửu - David Baldacci Ký Ức Vĩnh Cửu