Không Dễ Gì Quên epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 12
i Nga đưa ba của Vĩnh Hưng đến gặp mẹ Tử Quân, khi cô bé đã đến trường. Tử Kỳ đưa ông vào gặp mẹ mình, giọng anh thật dịu:
- Mẹ cháu bệnh, không thể đón bác như ngày thường được. Có điều chi không hay, xin bác bỏ qua cho.
Ông ngả đầu làm quen:
- Bác đến làm phiền bà chị, đâu dám. Nếu biết mẹ cháu bệnh, bác đã không đến rồi. Cháu tên gì nhỉ?
- Dạ, con là Tử Kỳ, thưa bác.
- Ồ! Tên đẹp quá. Công ty Tiến Phát là tên của ba cháu à.
Tử Kỳ lắc đầu cười:
- Dạ không, đó là tên gọi của ông nội con.
- Vậy sao? Danh của ông có ý nghĩa quá chứ. Còn ba con?
Ông vui vẻ gợi ý khi trải qua hành lang dài ấy. Tử Kỳ ngọt ngào đáp lại:
- Con là Tử Kỳ, còn ba của con là Tử Du.
Ông đứng lại, mặt đổi sắc, môi lắp bắp:
- Tử Dủ Là Tử Du sao? Lại là ông ấy ư?
Chỉ tay về hướng phòng của bà, ông hỏi:
- Còn bà ấy?
- Bác muốn nói đến ai ạ?
Ông khoát tay, sau phút bối rối đi qua.
- Ồ, không... không!
- Hình như bác có quen ba cháu?
- Ồ không! Ngày xưa, có thời gian bác ở đây nên nghe tên ba cháu. Công ty lúc ấy phát đạt lắm.
- Dạ, cháu cũng nghe mẹ kể lại. Ngày xưa ba cháu giỏi kinh doanh lắm.
- Phải. Còn mẹ cháu bây giờ ra sao? Quản lý tốt à?
- Dạ, bà giao cho cháu lâu rồi, giờ nghỉ ngơi thôi.
Ông gật gù, bước nhanh nhanh:
- Ờ, cũng phải.
- Tới rồi. - Ái Nga chỉ về phía trước và lên tiếng.
Tử Kỳ cười, lịch thiệp:
- Dạ, tới rồi. Ái Nga! Em thay anh rót nước cho bác, để anh vào phòng thưa với mẹ, dìu mẹ ra.
- Bà chị yếu vậy sao cháu?
- Dạ, nhiều chuyện buồn phiền nên mẹ con không được vui. Sức khoẻ, tinh thần bị suy sụp, bác ạ.
- Lâu chưa cháu?
- Dạ, từ lúc ba cháu mất đi.
Ông gật gù như hiểu tâm trạng ấy:
- Ngày đó, xa người mình yêu, bác cũng ngã quỵ như thế. Thời gian dần qua, tất cả cũng chìm vào quên lãng thôi. Bởi mình có hoài vọng thế nào cũng không kéo quá khứ về với mình được.
- Cháu cũng có khuyên mẹ như thế. Hy vọng bà sẽ vơi đi.
Ái Nga ngồi bên ông, Tử Kỳ vào trong và đưa mẹ anh ra phòng khách. Khi bà vừa vén tấm màn voan trắng để bước ra, bất ngờ ông khách đứng bật dậy, mắt giương to và tay với ra phía trước, sững sờ, run rẩy cả người.
Còn bà thì khoan thai bước tới, mắt nheo lại:
- Ông là ai vậy?
- Tôi đây. Bà không nhìn ra tôi sao? Vĩnh Khang đây.
Bấy giờ ánh mắt mỏi mệt kia vụt sáng, chiếu thẳng vào khuôn mặt thật gần kia. Bỗng bà kêu lên:
- Là ông đó ư?
Môi ông mấp máy, trong khi bà ngồi xuống ghế, vẻ mệt mỏi.
- Phải phải, là tôi đây.
- Ô! Trái đất thật là nhỏ hẹp, rồi chúng ta lại gặp nhau. Bao năm rồi phải không?
Ông bước lại ngồi đối diện bà, run giọng:
- Tôi mong ngày nay, từ ngày bà bặt tăm. Bây giờ gặp lại... xem như tôi mãn nguyện rồi.
- Ông mong gặp lại tôi sao? Để làm gì?
- Mong chứ. Đó là ước nguyện duy nhất của đời tôi mà. Bà không tin sao?
- Tôi đâu quan trọng vậy chứ?
Ông khẽ gọi tên bà:
- Tiểu Nguyện! Từ lúc bà bỏ đi, tôi trông đợi biết bao nhiêu tháng ngày... Mòn mỏi, tôi đành đưa mẹ và bà ấy theo cùng. Giờ trở về chốn cũ, chỉ mong gặp lại bà thôi.
Giọng ông thật ấm khi kể lể tâm tư mình. Bà thở dài lắc đầu trầm giọng đáp:
- Những gì đã qua hãy quên nó đi. Chúng ta già rồi, nhắc chuyên cũ có ích gì chứ?
- Tiểu Nguyện! Bà quên nhưng tôi không thể, biết làm sao đây.
Chuyển ý bà hỏi:
- Chẳng lẽ ông biết và đến với tôi để nói những lời không nên thốt ra đó sao?
Ông lắc đầu chậc lưỡi đáp sau khi khoát tay.
- Ồ, không! Tôi đâu biết bà là mẹ của Tử Quân.
- Vậy... Ông là...
- Phải tôi là ba của Vĩnh Hưng, bạn trai của Tử Quân.
- Bạn trai của Tử Quân? Sao là bạn trai?
Bà gượng người ngồi dậy, ánh mắt dại đi. Nắm tay Tử Kỳ, bà kêu lên.
- Ồ! Không thể nào! Không thể nào được! Tôi không chấp nhận. Nhất định! Ông về đi.
- Tiểu Nguyện! Bà nghe tôi nói đây.
- Tôi không nghe. Tử Kỳ tiễn khách.
Ông đứng bật dậy cuống quýt kêu lên:
- Tiểu Nguyện! Bà không muốn nghe, cũng phải nghe một lần. Tôi không phải, vạn lần không phải với bà, nhưng Vĩnh Hưng đối với Tử Quân là thương yêu thật sự. Con trai tôi không có tội, bà đừng nhẫn tâm như thế. Tôi xin bà đấy, Tiểu Nguyện.
Giọng bà khẽ run, xúc động:
- Đã bảo không được là không được. Ông về đi. Tử Quân là vợ của ai cũng được nhưng với con ông là không thể nào.
- Tại sao vậy?
- Dứt khoát, tôi không gả, không cho Tử Quân quan hệ với con trai ông, không cần giải thích lý do.
Ông nài nỉ giọng khẩn khoản hơn:
- Tiểu Nguyện! Có phải bà trút hận lên tình yêu của chúng ta không?
Khoát tay, bà cau có:
- Giữa chúng ta không bao giờ có tình yêu. Ông về đi.
- Sao bà biết tôi không yêu bằng trái tim chứ?
- Tôi biết. Đừng nói nhiều. Tử Kỳ! Sao không tiễn khách.
Tử Kỳ và Ái Nga lặng người bên nhau, nhìn hai khuôn mặt luôn thay sắc. Mắt họ long lanh đầy xúc động, chứng tỏ trong lòng họ đã một thời có nhau. Dù lời bà cho lạnh lùng xua đuổi, ông luôn hạ mình khẩn khoản van nài. Thì ra, người mà ba Vĩnh Hưng tìm kiếm bao năm nay là mẹ của Tử Quân.
- Dạ... dạ, mời bác.
Ông gạt tay Tử Kỳ, ôm gối chân bà, nhỏ giọng:
- Tiểu Nguyện! Tôi có lỗi với bà, tất cả sự muộn phiền ấy đều từ tôi mà có. Bà có trách oán hờn bao nhiêu tôi cũng chấp nhận. Còn Vĩnh Hưng, tìm cảm dành cho Tử Quân rất thật. Mong bà xét lại cho con nhờ.
Đưa tay lên ngực xoa xoa như cho cơn giận vơi đi, bà lắc đầu, giọng nghẹn lại:
- Ông đừng có nói nữa. Tử Quân có thể làm với bất cứ ai, nhưng với Vĩnh Hưng thì không thể nào...
- Tiểu Nguyện! Bà cố chấp vậy sao?
- Tôi đã bảo không thì không thể nào được. Về đi!
Ông đứng dậy, tay tựa vào tường:
- Nếu bà không đồng ý, tôi sẽ giúp chúng đấy.
- Ông dám?
- Tại sao không? Tôi sẽ đưa chúng định cư bên ấy bằng mọi cách. Bà không thương thì tôi phải thương chứ sao?
Ông cao giọng bao nhiêu, bà nghẹn ngào bấy nhiêu:
- Vĩnh Khang! Ông định chống đối tôi sao?
Nước mắt bà tuôn mau. Tử Kỳ ôm vai mẹ:
- Xin mẹ đừng xúc động. Bác ấy vì quá thương hai em nên có lời gắt gỏng một chút. Chứ bác ấy đâu dám gây buồn cho mẹ giận thêm.
- Ông ấy biết gì mà đưa chúng đi chứ?
Ông Khang dịu giọng lại:
- Tiểu Nguyện! Vậy bà nêu lý do chánh đáng đi. Tại sao không cho chúng kết hôn? Nếu hợp tình hợp lý, tôi sẽ bắt chúng xa nhau ngaỵ Ngược lại, vì bà oán hận tôi mà cố tình chia rẽ tình yêu đó, thì tôi nhất định giúp chúng trọn nguyện ước.
Bà đập tay lên bàn, tỏ vẻ tức giận:
- Ông đừng hỏi tôi có lý do gì gây bất lợi cho chúng. Đừng có chống đối tôi mà sau này hối hận đó.
Bất ngờ Vĩnh Hưng đưa Tử Quân về đến. Cậu còn cuống quýt hơn ba mình nữa. Hưng nắm tay bà:
- Bác à! Con thương Tử Quân thật lòng, xin bác đừng chia rẽ tình cảm của hai con. Chuyện đời trước, đâu liên quan đến tụi con chứ?
Tử Quân đứng lặng bên Ái Nga trân trối nhìn mẹ.
- Vĩnh Hưng! Ngay từ giờ phút này, bác không cho phép con yêu Tử Quân. Hai đứa nhất định xa nhau, không thể nào gắn bó với nhau được. Con nghe không Hưng?
- Tại sao vậy? Con hư điểm nào, không tốt ở khía cạnh nào, bác nêu ra đi, con sửa. Con nhất định sửa theo ý của bác trong tất cả mọi phương diện. Chỉ cần bác cho con cưới được em Quân thôi.
Bà lắc đầu phẩy tay:
- Vĩnh Hưng! Con về đi. Bác đã quyết định rồi... hai đứa không thể thành hôn được... không thể nào được.
- Con không nghe và cũng không về, khi nào bác nói cho con biết lý do chính đáng mới thôi.
Bà nhìn mọi người, bắt gặp những ánh mắt trông đợi hướng về mình. Bà gằn giọng dứt khoát.
- Con về đi. Vì bác đã hứa gả Tử Quân cho người ta rồi.
Vĩnh Hưng đứng bật dậy, hét lên:
- Gả cho ai? Không thễ nào! Em Quân yêu chỉ mình con thôi.
Vừa thốt lên những lời đó, Vĩnh Hưng chạy lại kéo Tử Quân đến gần bà và kêu cứu:
- Bác! Xin bác đừng nhẫn tâm đẩy Tử Quân xa con. Ngày xưa, ba của con đối xử bác tệ bạc thế nào, đó là chuyện của hai người. Bây giờ con yêu và được yêu bằng trái tim. Đành lòng nào bác đem hậu quả trút xuống vai hai đứa chứ?
Bà vẫy tay và bảo với Tử Quân:
- Tử Quân! Có những điều mẹ không thể giải thích cùng con. Con yêu ai, mẹ không đòi hỏi điều gì, chỉ cần hai con yêu nhau là đủ rồi. Nhưng với Vĩnh Hưng... thì không thể nào thành vợ chồng được.
- Tại sao con không thể biết được điều thầm kín ấy chứ? Mẹ cứ phơi bày ra đi. Vĩnh Hưng cũng thỏa lòng và con cũng không áy náy, khi anh ấy và con xa nhau.
- Đã bảo không thể nào mà. Nếu dễ dàng mẹ để hai đứa đau khổ như vậy sao. Tử Quân à, thương mẹ, hãy nghe lời mẹ một lần, được không con?
Cô không khóc nhưng lệ vẫn lặng lẽ rơi:
- Mẹ à! Nếu ngay từ đầu... có lẽ con sẽ vui vẻ nghe lời mẹ. Bây giờ Vĩnh Hưng sống không thể thiếu con được... Mẹ lại bắt tụi con xa nhau. Khổ lắm mẹ biết không?
- Biết hay không hai đứa cũng không thể gần nhau được. Con không được cãi mẹ. Bằng không...
Bà quá xúc động, nên đứng bật dậy, mắt giương to và ngã xuống. Tay ôm ngực vẻ đau đớn khác thường.
Tử Kỳ kế bên, anh chưa kịp ôm mẹ, thì ông Khang đã bồng bà trên tay và đưa nhanh vào phòng. Tử Quân vội vã đổ thuốc vào vành môi héo hắt của bà. Thật lâu, bà vẫn chưa hồi tỉnh. Ông Khanh nhỏ nhẹ kể:
- Tiểu Nguyện... tìm bà suốt bao năm nay, giờ gặp lại bà, tôi mừng lắm. Năm nào tôi cũng dành vài tháng về đây tìm bóng cũ, nhưng bà vẫn biệt tăm. Nếu đổi cả gia tài để bà tha thứ, để được gần gũi bà vài ba hôm rồi tôi có nằm xuống vẫn vui lòng. Tiểu Nguyện!
Giọng ông thật xót xa:
- Tiểu Nguyện... bà đừng làm tôi sợ nhá, chuyện tụi nhỏ để từ từ tính đi, đừng quan trọng vấn đề mà đầu óc rối lên, có hại cho sức khoẻ. Bà đừng khép mi nữa có được không? Thà là tôi nằm xuống cho bà được sống vui vẻ bên con cái. Tiểu Nguyện, tôi sẵn sàng thật đó.
Tử Quân đưa tay lau nước mắt, nhìn ông. Cô không ngờ, mẹ của mình lại được yêu thương say đắm thiết tha như thế. Mắt ông lonh lanh đôi môi cắn chặt lại như kiềm chế xúc động trong lòng.
Trước mặt mọi người, ông vẫn ôm tay bà áp vào má mình, thì thầm, không e ngại, chứng tỏ trong lòng ông hình bóng của bà trọn vẹn.
Tình ông sâu lắng thế ấy, vậy mà...
Bàn tay bà khẽ rút lại, thật mệt mỏi, bà đáp lời chân tình của ông:
- Bỏ đi. Tất cả đã thuộc về quá khứ, ông còn nhắc lại làm gì nữa. Thương tôi, ông nên đưa Vĩnh Hưng về và khuyên con đừng bao giờ mang ý nghĩ kết hôn với Tử Quân nữa. Vĩnh Khang ông nghe không?
- Tiểu Nguyện! Bà giận tôi đến như vậy sao?
- Đã bảo ông về đi. Tôi không thể để cho chúng kết hôn được, không phải vì giận ông. Bởi tôi cảm nhận được ở ông tình cảm dành cho tôi không dễ gì quên, dù ông có đi đến nơi nào và đang sống với ai kia mà.
Ông nắm tay bà, ánh mắt ngời sáng.
- Tiểu Nguyện! Bà hiểu tôi thật vậy sao?
- Dĩ nhiên. Ông đâu có đối với tôi tệ bạc, vì hoàn cảnh thôi mà. Vả lại, tôi yêu Tử Du trước, nên làm vợ Tử Du cũng là điều phải thôi. Đâu trách gì ông.
- Tiểu Nguyện! Cảm ơn bà.
Bà nhìn Vĩnh Hưng ôm đầu ngồi đó, mắt thẫn thờ lòng nao nao. Nhưng không dám đem sự thật kể ngay lúc này. Bà đành nghĩ ra cách khác tế nhị và êm ái hơn.
- Vĩnh Hưng, ngay xưa bác và cha của con có quen nhau, cưới hỏi nhau đàng hoàng, nhưng hoàn cảnh vì bác yêu ba của Tử Quân nên phụ lòng ba con. Duyên phận không có, chứ không phải bác vì oán hận chuyện xưa mà ghét bỏ con. Chuyện hai con để bác suy nghĩ lại.
Vĩnh Hưng vụt đứng dậy, chaylại nắm tay bà.
- Bác! Bác sẽ nghĩ lại thật ư?
- Phải. Bác không ngờ con yêu Tử Quân nhiều như thế.
- Dạ phải. Tử Quân là cô gái đáng yêu, không chỉ mồi mình con yêu, mà là tất cả nhóm bạn bè của con đều đeo đuổi em ấy. Bác, con cảm ơn bác đã cho con niềm hy vọng ấy.
- Đâu có gì, con xứng đáng là con trai cúa bác mà. Về đi, chuyện hôn nhân đâu thể một ngày, một giờ mà quyết định được. Con cho bác ba ngày đi nha.
- Bác có đem thất vọng đến cho con không?
Bà xao động với ánh mắt thành khẩn đó.
- Vĩnh Hưng! Bác đâu lòng nào để tụi con khổ sở chứ. Bác cũng từng yêu và khóc sầu vì xa nhau mà.
Ông Khang nhận được ý trong ánh mắt bà vừa trao. Bàn tay bà đưa lên chặn ngực bởi cơn đau cấu xé. Ông chớp mắt, vỗ vai Vĩnh Hưng:
- Mình về con. Vài hôm nữa, Tử Quân sẽ cho biết tin. Nếu có gì trở ngại ba sẽ đưa hai đứa về bên ấy kết hôn. Để bác gái nghỉ ngơi. Bao nhiêu chuyện xảy ra dồn dập, bác bị suy sup rồi. Thương Tử Quân, con ráng đợi nhá.
Vĩnh Hưng hướng mắt về bà, rồi quay sang ba:
- Ba không gạt con chứ?
Hiểu sự lo sợ của con trai, ông Khang vỗ về:
- Ba không lấy hạnh phúc của con cái làm niềm vui của đời ba sao? Nhìn con và Tử Quân đau khổ vì xa nhau, vì nhớ nhung, lòng dạ ba nào yên chứ.
Tử Quân bắt gặp mẹ lau nước mắt. Cô đứng bên cạnh Vĩnh Hưng, giọng ngọt ngào an ủi:
- Anh về đi, ngày mai em đến thăm. Hôn nhân là hạnh phúc cả đời người. Mẹ thương em, đâu thể gật đầu khi chưa biết gì về anh chứ. Vả lại, mẹ em và ba anh đã từng là bạn bè, muốn gả em cũng phải có thời gian suy nghĩ. Cho nên, anh về nhà rồi chờ đợi.
Cô tiếp, khi thấy anh mắt Hưng vẫn chưa hết phân vân.
- Yên tâm đi. Còn đứng đó làm gì, bộ muốn chọc mẹ em giận bất tỉnh chết đi, anh mới vui hay sao?
Tử Kỳ hướng về Hưng cau mày. Ái Ngay nắm tay Hưng kéo đi, nhưng Hưng vẫn quay lại dò hỏi:
- Tử Quân! Em không bỏ anh chứ?
Cô gượng cười động viên anh:
- Chúng ta chỉ chờ một thời gian ngắn thôi mà, lo gì chứ.
- Mai em gặp anh không?
- Yên tâm đi mà. Mẹ đâu cấm em thăm anh mà sợ chứ.
Vĩnh Hưng giơ tay vẫy:
- Anh về nhá.
- Ngủ ngon nha.
Vĩnh Hưng gật đầu chào. Tử Quân mỉm cười tiễn anh. Khi Ái Nga cùng cha con Vĩnh Hưng rời khỏi phòng. Tử Quân thở dài đến bên mẹ, hỏi nhỏ:
- Khỏe chưa mẹ?
- Khỏe. Con không giận mẹ chứ?
- Dạ không, bởi con nghĩ: chắc có nguyên do ngào đó khiến mẹ không chấp nhận hoặc chưa quyết định được.
Bà thở dài, vẻ chán nản:
- Chuyện hôn nhân là chuyện cả đời người, đâu phải nói gả là gả chứ. Vài hôm mẹ khỏe, anh Tử Kỳ cho người tìm hiểu Vĩnh Hưng hoàn cảnh ra sao. Tính tình có khiêm tốn hay không, rồi sẽ gả chồng cho con.
- Dạ, con hiểu sự chín chắn ấy của mẹ rồi.
Bà nhìn Tử Kỳ, nói:
- Con đến công ty gặp ông ngoại đi, nhớ lời mẹ dặn nhá.
Tử Kỳ nắm tay bà lo lắng:
- Mẹ! Chuyện gì không vui đừng nghĩ đến nữa. Hãy giữ gìn sức khỏe nha. Con đi xong về ngay.
- Được mà, có Tử Quân bên cạnh, mẹ không sao đâu.
- Vậy con yên tâm rồi. Thưa mẹ, con đi. Tử Quân! Em lo cho mẹ nha.
Tử Quân chớp mắt. Khi Tử Kỳ đi rồi, bà nắm tay Tử Quân hỏi nhỏ, mắt nhìn ra cửa như sợ ai đó nghe được vậy:
- Tử Quân! Con yêu Vĩnh Hưng, không thể xa à?
Thầm hiểu ý bà, Tử Quân hỏi lại:
- Mẹ không thích anh Hưng thật sao?
- Với mẹ, Vĩnh Hưng sao sao không thành vấn đề. Ở đây, mẹ muốn hỏi nếu như có lý do chính đáng, bắt buộc con xa hẳn Vĩnh Hưng, con sẽ thế nào thôi.
Tử Quân chớp mắt:
- Thật ra... Vĩnh Hưng là chàng trai tốt, nếu được người chồng yêu mình như anh ấy, con thấy yên tâm hơn. Ngược lại, mẹ không vui, con cũng không vui thôi.
- Con cũng yêu anh ta?
- Thương, quý trọng và cảm thấy sự ưng thuận của mình không có gì sai trái. Cho nên, con còn tùy thuộc vào nguyên nhân của mẹ đưa ra nữa. Mẹ nói đi!
Thở dài bà nắm tay cô áp lên má, hôn thật lâu, ánh mắt mang cả nỗi buồn sâu lắng trong hồn.
- Tử Quân! Mẹ xin lỗi con, mẹ không thể giúp con được.
- Mẹ không nhận Vĩnh Hưng được sao?
- Làm sao mẹ dám nhận... vì là...
- Lý do gì khiến mẹ không chấp nhận chứ?
Tử Quân lay tay bà không ngừng. Thái độ nôn nóng ấy bà đành lòng nào im lặng. Phải tiết lộ thôi.
- Tử Quân! Vĩnh Hưng là một thanh niên tốt. Nhưng Quân ơi! Nó là... là anh ruột của con đấy...
Bà ngã dựa vào thành ghế, bật khóc. Trong khi Tử Quân kêu lên thảm thiết, ánh mắt cho bà vừa ngỡ ngàng vừa đau khổ. Ngả lên vai bà, Tử Quân khóc nức nở. Vuốt nhẹ tay cô, ngọt ngào bà vỗ về:
- Tử Quân! Xin lỗi, mẹ đã gây cho con cú sốc này. Nhưng tất cả đã qua rồi, không làm sao thay đổi được.
Cô vẫn khóc và ôm mẹ thật chặt, như tự đè nén tâm tư nổi dậy. Thật lâu, cô mới đủ can đảm rời vai mẹ.
- Con hiểu! Mẹ kể cho con nghe chứ.
- Mẹ sẽ kể, để con tự xứ sao cho vẹn đôi bề...
Tử Quân bỗng hỏi nhanh khi nghe xong mọi chuyện...
- Mẹ! Chuyện con và Vĩnh Hưng là anh em, anh Tử Kỳ biết không? Mẹ Ơi! Giờ trong nhà này, con ra sao đây?
- Ba con dĩ nhiên là biết ngay từ đầu rồi. Nhưng còn ba Vĩnh Khanh của con không hề biết mẹ mang thai.
- Tất cả con hiểu rồi. Vậy mẹ nói đi, với Tử Kỳ, con phải có thái độ như thế nào?
- Tử Kỳ hoàn toàn không biết con là cốt nhục của Vĩnh Khang. Chuyện này chỉ có ba Du biết thôi.
- Ảnh vẫn thương con chứ mẹ?
Bà gật gù đáp nhỏ:
- Nếu con biết cách xử xự.
- Mẹ nói vậy ý thế nào, con chưa hiểu?
Bà vuốt tóc con, hai mẹ con ngồi bên nhau thật đau khổ khi sự thật được phơi bày.
- Vĩnh Hưng chưa biết con là em một cha với nó. Chỉ có mẹ và ba Tử Du con biết mà thôi. Nếu con âm thầm tạo lý do chia tay, để Vĩnh Hưng chi buồn và trách con thôi. Mẹ sẽ kể cho ba Vĩnh Khang biết, để ông hỗ trợ với mình, đừng để chuyện này đổ bể ra ngoài bất lợi cho mình.
- Mẹ sợ anh Tử Kỳ không thương con sao? Ảnh sẽ lấy lý do đó mà chiếm cả tài sản này, đúng không?
Bà khoát tay gạt phăng ý của Tử Quân.
- Không đâu. Tử Kỳ nào phải mẫu người ham tiền tai, danh vọng như thế mà còn gán ghép. Tử Kỳ rất thương con, lo cho tương lai, hạnh phúc của con.
- Nếu anh ấy biết sự thật thì sao.
- Con phải biết cách che chắn nếu sợ bị bạc đãi. Thật ra, mẹ không sợ anh Tử Kỳ của con đối xử tệ bạc. Nếu bản chất anh con xấu, mẹ đâu giao quyền hành nắm giữ chứ. Điều con nên thực hiện ngay là dứt khoát tình yêu của Vĩnh Hưng để tránh phạm vào luân thường đạo lý.
Tử Quân thở dài:
- Thật mà nói, con chưa hề trao cho anh nụ hôn, chưa yêu và cảm nhận sự mất mát anh ấy mà ngã quỵ. Con ngỡ ngàng, hốt hoảng bởi sự thật phải tiếp nhận trong hoàn cảnh đột ngột này mà thôi.
- Vậy chuyện chia tay, con làm được chứ?
- Con có cách và không trở ngại nào xảy ra cả. Tâm trạng buồn chán không xảy ra với con đâu, mẹ đừng lo.
Bà thương con biết bao:
- Vậy cách nào được con lấy làm bức bình phong đây.
- Vĩnh Hưng là niềm hy vọng của con, do muốn phát triển công ty mình thôi. Chứ yêu bằng trái tim, bằng rung động thật sự thì chưa có.
- Con không gạt mẹ chứ? Vậy tại sao con khóc?
- Qúa bất ngờ thôi mẹ ạ. Phần xúc động khi thấy Vĩnh Hưng quá lụy vì con, thật lòng anh ấy rất yêu con.
- Do đó, tế nhị khéo léo phải có, nếu con muốn giữ vững địa vị của mình trong mọi khía cạnh.
Tử Quân gật đầu. Cô dò ý bà:
- Chuyện con là cốt nhục của ba Vĩnh Khang, mẹ định bao giờ cho ba biết.
- Có dịp sẽ nói, không thể chần chờ. Vì Vĩnh Khang muốn có con, sợ thất vọng sẽ lập kế, đặt con vào chuyện đã rồi. Chừng ấy sẽ khổ biết dường nào.
Tử Quân giật mình nhìn bà, môi lắp bắp:
- Phải đó, phải đó mẹ. Vĩnh Hưng háo thắng, liều mạng lắm. Con phải thực hiện ngay, nếu không hậu quả chết người à.
- Con tính phải đó Tử Quân. không ngờ chuyện ngày đó vẫn không sao chôn vùi được. Mẹ lại làm khổ con rồi.
Tử Quân lau nước mắt cho mẹ, cô ngọt ngào:
- Mẹ à! Ba Khang đẹp người có phong độ, nhất là yêu mẹ hơn bất cứ người chồng nào. Con tin rằng ba sẽ giúp mẹ con mình tháo gỡ chuyện không hay này. Mẹ yên tâm tịnh dưỡng nha.
- Mẹ biết mình làm gì rồi. Yên tâm đi. Cố gắng nghĩ cách để mọi tình huống xảy ra tốt đẹp cho cả đôi bên.
Tử Quân rời phòng của mẹ với nụ cười gượng gạo trên môi. Bà trông theo thớ dài, hình ảnh dĩ vãng lại hiện về.
Không Dễ Gì Quên Không Dễ Gì Quên - Nguyễn Thị Phi Oanh Không Dễ Gì Quên