Chương 11
uần đầu tiên của tháng mười hai, một trận tuyết nhẹ bao phủ trên các con đường ở Boise và cả những ngọn đồi với màu trắng tinh khôi. Những vòng hoa chào đón mùa lễ hội được treo ở các cột đèn, và các cửa sổ mặt trước cửa hàng được trang trí rực rỡ. Người người tấp nập mua sắm đi trên các vỉa hè.
Ở góc đường Số Tám và Main, bài hát " Holly Jolly Christmas" nhẹ nhàng vang lên bên trong quán The Piper Pub and Grille. Những vòng hoa màu vàng, xanh lá cây và đỏ tăng thêm không khí lễ hội đối với nhà hàng hai tầng này.
"Chúc mừng Giáng sinh." Clare nâng ly mocha mùi bạc hà lên và nhẹ nhàng chạm vào ly của các bạn cô. Bốn phụ nữ vừa kết thúc bữa ăn trưa và đang thưởng thức những ly café thơm phức thay cho món bánh tráng miệng.
"Giáng sinh vui vẻ," Lucy nâng cốc chúc mừng.
"Lễ Hanukkah 1 vui vẻ," Adele nói, mặc dầu cô không phải là người Do Thái.
Dựa vào đó, Maddie thêm vào, "lễ Kwanzaa 2 vui vẻ,’ mặc dầu cô không phải là người Mỹ gốc Phải, người Châu Phải hay chưa bao giờ đặt chân đến Châu Phải.
Lucy uống café và nói khi cô ấy hạ ly café xuống. " Ồ, tớ quên mất." Cô tìm kiếm trong túi xách treo đằng sau ghế, sau đó lấy ra một vài phong bì. " Cuối cùng tớ cũng nhớ mang theo các bức hình bọn mình cùng chụp trong buổi tiệc Halloween." Cô đặt phong bì vào tay Clare, người ngồi bên phải cô, và hai người ngồi ở phía bên kia bàn.
Lucy và chồng cô ấy, Quinn, đã tổ chức một buổi tiệc hóa trang ở nhà mới của họ ở Quill Ridge, nơi nhìn thấy được cả thành phố từ trên cao. Clare đổ ảnh từ phong bì ra và liếc nhìn hình ảnh mình trong bộ đồ con thỏ đứng bên cạnh ba người bạn. Adele hóa thân thành một cô tiên với đôi cánh lớn mỏng và nhẹ như tơ, Maddie làm Sherlock Holmes, còn Lucy mặc một bộ đồ cảnh sát nghịch ngợm. Buổi tiệc đó thật vui. Đó là những gì Clare cần sau hai tháng rưỡi đầy khó khăn. Vào cuối tháng Mười, trái tim đau đớn của cô bắt đầu dần nguôi ngoai, và cô thậm chí còn được Darth Vader mời đi chơi. Bỏ đi mũ bảo hộ, Darth Vader là một người mẫu quyến rũ theo cách nào đó. Anh ta có việc làm, có đủ răng và tóc, và xem ra anh ta một trăm phần trăm nam tính. Clare lúc trước sẽ chấp nhận lời mời ăn tối của anh ta với hi vọng trong tiềm thức rằng một người đàn ông có thể làm nhẹ đi sự mất mác mà một người đàn ông khác mang lại. Nhưng cho dù cô cảm thấy hãnh diện, cô đã nói không. Còn quá sớm cho việc hẹn hò.
" Khi nào cậu tổ chức buổi ký tặng sách?" Adele hỏi Clare.
Cô nhìn lên và nhét tấm ảnh vào trong túi xách. "Một buổi ở Borders vào ngày mười. Một buổi khác được tổ chức ở Walden’s vào ngày hai mươi bốn. Tớ hy vọng có thể kiếm chác được từ những người mua sắm vào phút cuối." Đã gần năm tháng kể từ ngày cô phát hiện Lonny cùng với người thợ sữa chữa máy móc của Sear, và cô đã tiếp tục sống. Cô không còn vật lộn với nước mắt. Ngực cô đã không còn đau nhói và trống rỗng trong những ngày này, nhưng cô vẫn chưa sẵn sàng cho việc hẹn hò. Chưa được. Chắc phải mất một khoảng thời gian nữa.
Adele nhấp một ngụm café. " Tớ sẽ đến vào buổi ký tặng vòa ngày mười của cậu."
" Ừ, tớ cũng sẽ đến vào hôm đó," Lucy nói.
"Tớ cũng vậy. Nhưng tớ sẽ không đi đến gần các khu mua sắm vào ngày hai mươi bốn." Maddie nhìn lên từ tấm hình. "Với những nơi đông đúc người như thế, tớ sợ sẽ tình cờ gặp phải bạn trai cũ."
Clare đưa tay lên. "Tớ cũng vậy."
" Điều đó làm tớ nhớ ra có chuyện kể cho các cậu nghe." Adele đặt ly café xuống bàn. "Hôm trước tớ tình cờ gặp Wren Jennings. Và cô ta vô tình lộ ra chuyện cô ta không thể kiếm ra bấy cứ người nào thích thú việc ký kết tiếp trong dự án sách mới với cô ta."
Clare đặc biệt không thích Wren. Cô ta có cái tôi quá lớn nhưng tài năng lại quá ít để hỗ trợ cho cái tôi đó. Cô đã thực hiện một buổi ký tặng cùng với Wrent, và chỉ một lần là quá đủ. Wren không những độc chiếm buổi kí tặng trong suốt hai tiếng đồng hồ, mà cô ta còn nói với bất kỳ người nào tiếng đến bàn ký tặng rằng cô ta viết " tiểu thuyết lãng mạng lịch sử thực sự. Không phải là những vở kịch cổ trang." Sau đó cô ta nhìn thẳng vào Clare như thể cô là một tội phạm nghiêm trọng. Nhưng việc không tìm được một nhà xuất bản nào cho cuốn sách kế tiếp sẽ thật tồi tệ. " Ôi, thật đáng sợ."
Lucy gật đầu đồng ý. " ừ, không ai chịu được lối nói chuyện dài dòng như Wren, nhưng không tìm được một nhà xuất bản sẽ rất khủng khiếp."
" Thật là một tin tốt lành dành cho các nhà hoạt động môi trường của Earth First. Không còn thêm cây nào phải chết cho những cuốn sách dở hơi của Wren."
Clare nhìn Maddie và cười tủm tỉm. "Meow."
" Thôi nào. Các cậu biết người đàn bà đó không thậm chí không thể viết được một câu thông minh và sẽ không biết đến một cốt truyện tốt nếu nó có cắn vào mông cô ta. Và đó mới chính là vấn đề." Maddie cau mày và liếc nhìn những người bạn của mình. "Tớ không phải là người duy nhất nanh ác trong bàn này. Tớ chỉ nói những gì mà mọi người đều nghĩ mà."
Đó cũng đúng. " Ừ," Clare nói, và đưa ly mocha mùi bạc hà lên miệng, " thỉnh thoảng tớ lại sự ham muốn mạnh mẽ được liếm tay và rửa mặt tớ."
" Và tớ ước muốn được nằm ngủ dưới ánh nắng cả ngày," Lucy thêm vào.
Adele há hốc miệng kinh ngạc. " Cậu có thai à?"
" Không." Lucy cầm ly lớn, café có pha thêm kahlua.
"Ôi." Sự háo hức của Adele nhanh chóng bị dập tắt. " Tớ đang hy vọng một trong số chúng ta nhanh chóng có em bé.Tớ đang rất chán."
"Đừng nhìn tớ." Maddie nhét tấm ảnh chụp hôm lễ Halloween vào túi xách. " tớ không có ước mơ có em bé."
"Không bao giờ ư?"
" không. Tớ nghĩ tớ là người phụ nữ duy nhất trên trái đất này được sinh ra mà không có khát vọng bùng cháy cho việc sinh sản." Maddie nhún vai. " Nhưng tớ không ngại thực hành với một anh chàng đẹp trai."
Adele nâng ly café lên. "Đồng ý. Việc sống độc thân thật tệ hại."
"Đồng ý cả hai tay," Clare nói.
Lucy mỉm cười. " Tớ đã có được người đàn ông đẹp trai để thực hành."
Clare uống hết ly café và với tay lấy chiếc ví. " Đồ khoe khoang."
" Tớ không muốn một người đàn ông cho các nhu cầu cần thiết," Maddie nhấn mạnh. "Ngáy và quấn hết chăn. Đó là lý do tốt đẹp của việc có Carlos bé bự. Khi tớ kết thúc, tớ chỉ việc quăng nó vào hộc bàn đầu giường."
Một bên lông mày của Lucy nhướng lên. "Carlos bé bự? Cậu đặt tên cho…"
Maddie gật đầu thừa nhận. " Tớ luôn muốn có người yêu là một người Latinh."
Clare nhìn quanh xem liệu có ai tình cờ nghe được những gì Maddie nói không. " Xì, cậu nhỏ giọng một chút." Không một ai trong số các vị khách trong quán nhìn về phía họ, và Clare quay lại với những người bạn. "Đôi khi chúng ta không an toàn khi ở nơi công cộng."
Maddie bò dài trên mặt bàn và thì thào, " Cậu cũng có một cái."
" Tớ không đặt tên cho nó."
" Thế đến lúc ấy cậu gọi tên ai?"
" Không ai cả." Cô luôn là người im lặng trong suốt quá trình quan hệ và không hiểu bằng cách nào hay lý do nào đó một người phụ nữ có thể hoặc sẽ mất đi vẻ nghiêm trang và bắt đầu kêu thét. Cô luôn nghĩ cô cũng tuyệt khi ở trên giường. Ít nhất cô cũng đã cố làm thế, nhưng tiếng rì rầm hay rên rĩ nhỏ và mềm mại là những gì cô làm được.
" Nếu tớ là cậu, tớ sẽ thực hành với Sebastian Vaughan," Adele nói.
"Ai?" Lucy muốn biết.
" Một người bạn nóng bỏng của Clare. Anh ta là nhà báo, và chỉ cần nhìn anh ta thôi, cậu có thể nói rằng anh ta biết nơi để đặt cái gì vào và mức độ thường xuyên như thế nào."
" Anh ta sống ở Seattle." Clare đã không gặp Sebastian kể từ buổi tiệc tối của Leo. Cái đêm anh hôn cô và khiến cô nhớ được việc là một người phụ nữ sẽ như thế nào. Khi anh làm bùng lên khát khao ẩn sâu bên trong cô, cô hầu như cho phép mối quan hệ của cô và Lonny tan biến đi. Cô không trực tiếp biết liệu Sebastian biết được ai, cái gì, ở đâu, khi nào và tại sao, nhưng chắc chắn anh ta biết cách hôn một người phụ nữ. " Tớ không nghĩ mình sẽ gặp lại anh ta trong hai mươi năm nữa hoặc hơn." Leo đã ăn lễ Tạ ơn ở Settle, và điều mới nhất Clare nghe được là, ông có ý định ở lại đó vào dịp lễ Giáng sinh. Điều đó làm cô khá buồn, Leo đã luôn cùng cô và Joyce trải qua lễ Giáng sinh. Clare sẽ nhớ ông. " Tớ phải tiếp tục sống," cô nói và đứng dậy. "Tớ nói với mẹ là tớ sẽ giúp bà chuẩn bị cho tiệc Giáng sinh năm này."
Lucy ngước nhìn lên. "Tớ nghĩ cậu đã từ chối giúp bà sau việc xảy ra năm ngoái."
" Tớ biết, nhưng bà đã đối xử tốt với tớ hôm lễ Tạ ơn, và đã không nhắc gì đến món atpic của Lonny." Cô với tay lấy chiếc áo khoác bằng len ở phía sau ghế và xỏ tay vào. "Việc đó có thể giết chết bà, nhưng bà đã không nhắc gì đến Lonny. Vì thế, để đáp lại tớ nói sẽ giúp bà." Cô quàng chiếc khăn màu đỏ quanh cổ. " Tớ cũng bắt bà hứa không nói dối về những gì tớ viết."
" Cậu có nghĩ bà sẽ có thể giữ lời hứa không?"
" Dĩ nhiên là không, nhưng bà nói sẽ cố." Cô nắm lấy chiếc túi da cá xấu màu đỏ. "Gặp các cậu vào ngày mười nhé," cô nói, chào tạm biệt bạn mình và bước ra khỏi nhà hàng.
Nhiệt độ bên ngoài tăng lên, tuyết trên mặt đắt bắt đầu tan ra. Không khí lạnh chạm vào má khi cô bước dọc theo thềm nhà hàng đến chỗ đỗ xe. Cô lấy đôi găng tay da màu đỏ từ túi áo khoác và mang vào. Gót của đôi giày cổ cao gõ nhẹ trên nền gạch đen trắng khi cô rẽ bên ngoài nhà hàng Ý. Nếu cô đi thẳng, cô sẽ đến quán Balcony Bar – nơi mà Lonny thường quả quyết với cô rằng đó không phải là một quán bar dành cho người đồng tính. Giờ cô đã biết anh ta nói dối cô, cũng như anh ta đã nói dối cô về nhiều điều khác. Và cô đã hoàn toàn tự nguyện tin tưởng anh ta.
Cô đẩy mạnh cánh cửa nhà xe và bước về phía xe cô.Trái tim cô đã không còn đau nhói khi nghĩ về Lonny. Những gì cô cảm nhận là sự giận dữ, với Lonny vì đã nói dối cô, với chính cô vì đã quá liều lĩnh tin tưởng vào anh ta.
Nhiệt độ bên trong nhà để xe bằng bê tong lạnh hơn so với bên ngoài, và hơi thở cô lơ lửng trước mặt khi cô mở cửa chiếc Lexus và leo vào. Giờ có nghĩ về điều đó, cô không còn oán hận chút nào nào nữa. Điều tốt nhất đã xuất hiện từ mối quan hệ đã đổ vỡ với Lonny là cô đã tự ép mình ngừng lại và có một cái nhìn nghiêm khác về cuộc sống của mình. Cuối cùng, cô sẽ sang tuổi ba mươi tư trong một vài tháng tới và cô đã quá mệt mỏi với những mỗi quan hệ thường có dẫn đến đổ vỡ.
Những giây phút bất ngờ cô đang chờ đợi để khám phá chính nó và giải quyết tất cả các rắc rối của cô không bao giờ xảy ra. Khoảng một tháng trước, khi cô đang gặp quần áo và xem chương trình The Guiding Light, cô nhận ra lý do cô đã không trải qua giây phút phát hiện to lớn vì nó không chỉ có một – có một vài điều cô cần khám phá. Bắt đầu là vấn đề của cha cô đã dần đi vào trong tiềm thức của cô khiến cô hoặc là chọc tức hoặc là làm vừa lòng mẹ cô. Và Clare đã hẹn hò với đàn ông phù hợp với cả hai nguyện vọng đó. Cô ghét phải thừa nhận rằng mẹ cô có ảnh hưởng rất lớn đến đời sống cá nhân của cô, nhưng thực sự là vậy. Và trên tất cả, cô là một người nghiện tình yêu. Cô yêu thích tình yêu, và trong khi việc đó giúp ích nhiều cho công việc, nó lại làm đời sống cá nhân cô thêm tồi tệ.
Cô lái xe ra khỏi khu vực để xe và tiến về trạm thu tiền. Cô hơi xấu hổ vì cô đã được ba mươi tuổi và chỉ đến bây giờ mới thay đổi những nhân tố tiêu cực trong đời sống của cô.
Nó đã quá thời gian cô có được sự kiểm soát. Đã đến lúc phú vỡ chu kỳ vui buồn thất thường với mẹ. Đã đến lúc ngừng việc yêu đương với bất cứ người đàn ông nào chú ý tới cô. Không còn tình yêu sét đánh – không bao giờ - và lần này cô muốn thế. Không còn việc chọn người để làm nguôi ngoai nỗi đau khổ của mình, nhưng không hạn chế đối với những kẻ lừa dối, nói láo, và những kẻ giả mạo. Nếu và khi cô có liên quan đến một người đàn ông – và đó là chữ nếu quan trọng và chữ khi thận trọng – anh ta sẽ thực sự thấy mình may mắn khi có được cô.
Một ngày trước bữa tiệc Giáng Sinh thường niên của Joyce Wingrate, Clare mặc một chiếc quần jeans cũ và một chiếc áo len đan kiểu vặn thừng. Bên ngoài cô mặt một chiếc áo paca khi đi trượt tuyết màu trắng, găng tay len, và một chiếc khăn len màu xanh nhạt quấn quanh cổ và một nửa dưới mặt cô. Cô dành cả buổi chiều để thêm vào một số thay đổi cho mặt ngoài của căn nhà ở Đại lộ Warm Springs.
Hai tuần trước khi cô cùng các bạn ăn trưa, cô đã giúp mẹ và Leo trang trí bên trong và bên ngoài căn nhà to lớn. Một cây thông cao ba mét sáu được dựng giữa sảnh nghĩ, được trang trí bằng những đồ trang trí cổ xưa, các nơ bướm màu đỏ, và những ngọn đèn vàng. Mỗi một căn phòng ở tầng dưới đều được trang trí bằng các chùm thông xanh mướt, giá đỡ nến bằng đồng thau, ảnh hang đá Giáng sinh, hay bộ sưu tập lính gỗ đồ sộ của Joyce. Bộ đồ ăn bằng sứ tinh xảo với họa tiết hình cây thông và ly tách bằng pha lê của hang Waterford được lau chùi cẩn thận, chăn màn đã được ủi và đang ở phía sau xe của Clare chờ được mang vào bên trong.
Một ngày trước, Leo bồng nhiên bị cảm lạnh. Cô và Joyce đã yêu cầu ông từ bỏ những việc làm còn lại bên ngoài vì sợ bệnh cảm của ông sẽ xấu hơn. Ông được giao nhiệm vụ đánh bóng đồ dùng bằng bạc, quấn các vòng thông và các dãy ruy băng bằng nhung đỏ ở thành cầu thang bằng gỗ gụ.
Clare nhận nhiệm vụ chăm sóc phía bên ngoài nhà. Và mỗi lần cô đi vào nhà để lấy thêm café hay làm ấm hơn những ngón chân của mình, Leo lại làm ầm lên và thuyết phục rằng ông đủ khỏe để treo bóng đèn lên những bụi cây còn lại. Ông đã có thể làm thế. Nhưng vào độ tuổi của ông, Clare không muốn liều lĩnh để ông làm thế vì biết đâu bênh cảm lạnh của ông sẽ trở nên xấu đi và trở thành viêm phổi.
Công việc bên ngoài không hẳn khó khăn hay nặng nhọc, chỉ lạnh lẽo và buồn tẻ. Ngôi nhà lớn được trang trí với những cành cây có gắn đèn được treo ở cửa, dọc theo mái hiên, và quanh mỗi cột trụ. Một cặp tuân lộc đỏ cao hơn một mét rưỡi đứng ở sân trước, các cây kẹo hình chiếc gậy được thấp sáng xếp dọc theo vỉa hè và đường lái xe vào nhà.
Clare chuyển thang đến bụi cây cuối cùng và dỡ dây bóng đèn cỡ C-9. Sau khi treo dây đèn này, cô sẽ kết thúc việc trang trí. Và cô đang muốn trở về nhà, làm đầy bồn tắm với nước nóng và ngâm mình vào đó cho đến khi da cô nhăn nhúm lại.
Mặt trời đã xuất hiện, làm thung lũng ấm dần lên, không khí êm dịu với nhiệt độ vào khoảng ba mươi mốt độ, ấm hơn nhiều so với nhiệt độ của ngày trước đó. Clare leo lên thang và quấn dây đèn quanh đỉnh của cây cao hai mét tư. Leo đã từng nói cho cô biết cả tên thường gọi và tên khoa học của từng bụi cây. Ông ấy luôn làm cô kinh ngạc với điều đó.
Lá cây đóng băng tạo âm thanh kèn kẹt khi lướt ngang tay áo khoác của Clare. Và những ngón chân bên trong đôi giầy ống của cô đã tê cóng đi vì lạnh khoảng một tiếng trước. CÔ không thể cảm nhận được hai má, nhưng những ngón tay cô vẫn hoạt động bên trong đôi găng tay có lông lót been trong. Cô nghiêng người về phía bụi cây đế quấn dây đèn ra phía sau và có cảm giác điện thoại di động trượt khỏi túi áo khoác. Cô với tay theo ngay một giây sau đó, nhưng quá muộn, chiếc điện thoại mỏng dính của cô đã biến mất trong bụi cây.
" Quỷ tha ma bắt." Cô thọc hai tay vào bụi cây và tách chúng ra làm hai. Cô thấy chiếc điện thoại gập màu đen và trắng của mình đang trượt sâu xuống giữa bụi cây. Cô ngả người tới trước, cúi người xuống qua phần trên chiếc thang và với tay vào chính giữa bụi cây đến mức cô có thế. Đầu găng tay cô chạm nhẹ vào chiếc ddiejn thoại, và nó biến mất vào sâu hơn nữa trong bụi cây. Khi cô kéo đầu mình ra khỏi bụi cây, một chiếc xe hơi đang rẽ vào dường lái xe vào nhà và tiến thẳng về phía sau ngôi nhà. Khi cô quay người lại, chiếc xe đã biến mất khỏi tầm nhìn của cô. Cô cho rằng người bán hoa chuyển hoa trạng nguyên, nghệ tây và hoa loa kèn đỏ mẹ cô đặt cho buổi tiệc của bà là hơi sớm.
Cô di chuyển đến phía sau của bụi cây kế bên ngôi nhà, đẩy và tách những nhánh cây của nó ra. Những thân cây đóng băng quệt vào vòa mặt cô làm cô nghĩ đến những con nhện. Ngay lần đầu tiên kể từ khi cô bước chân ra ngoài khu vườn, cô lấy làm vui sướng vì mọi thứ đều được đóng băng. Nếu giờ là mùa hè, cô sẽ mua một chiếc điện thoại mới hơn là phải đối diện với những con nhện vương trên tóc cô.
" Chào người đẹp băng giá."
Clare đứng bật dậy và xoay người quá nhanh đến nổi gần như vấp phải chân mình. Sebastian Vaughan bước nhanh về phía cô, ánh nắng mặt trời vương nhẹ trên tóc anh, khiến anh bừng sáng như hình ảnh tổng lãnh thien thần đang hạ xuống từ thiên đàng. Anh mặc quần jeans, áo capa nhồi lông đen, và một nụ cười trên môi. " Anh đến đây khi nào?" Cô hỏi, và đi ra từ đằng sau bụi cây rậm rạp.
" Vừa mới thôi. Tôi nhận ra mông cô khi rẽ vào đường lái xe vòa nhà."
Cô cau mày. " Leo không nói anh sắp đến." Lần cuối cùng cô nhìn thấy anh, anh đã hôn cô, và ý nghĩ về điều đó làm khuôn mặt lạnh cóng của cô ửng hồng.
" Ông ấy không biết cho đến khi tôi xuống máy bay một tiếng trước." Hơi thở của anh tạo thành những làn khói trắng. Anh lấy tay ra khỏi túi áo khoác và vươn tay về phía cô.
Cô lùi lại và dùng bàn tay đang mang găng của mình nắm chặt lấy cổ tay anh. " Anh đang làm gì vậy."
Nụ cười tạo nên những nếp nhăn ở khóe đôi mắt màu xanh lục của anh. " Thế cô nghĩ tôi sẽ làm gì?"
Ngực cô thắt lại khi cô nhớ lại với một sự rõ ràng đáng kinh ngạc về những gì anh đã làm với cô tại buổi tiệc sinh nhật của cha anh. Trên cả những gì anh đã làm, cô nhớ rõ về phản ứng của mình. Và điều làm cô bối rối là, cô muốn cảm nhận điều đó thêm một lần nữa. Cô muốn những gì mà mọi người phụ nữ mong muốn, cảm nhận sự thèm muốn và được thèm muốn. " Với anh, tôi sẽ không bao giờ biết được."
Anh nhặt một nhánh cây nhỏ trên tóc cô và đưa nó cho cô. " Má cô đỏ rực."
" ĐÓ là do tôi ở ngoài trời khá lâu," cô nói, và đỗ lỗi cho thời tiết. Cô thả tay khỏi cổ tay anh và bước lùi lại. Việc cần có một người đàn ông để làm cô thấy khá hơn là con người Clare cũ, cô tự nói với chính minh. Con người Clare mới và thông minh hơn đã biết được rằng cô không muốn một người đàn ông để nhận được sự tán thành. " Sao anh không làm việc gì đó hữu ích hơn là gọi vào số điện thoại của tôi nhỉ."
" Sao phải làm thế?"
Cô chỉ ra phía sau lưng mình. " Vì tôi đã đánh rơi nó vào trong đó."
Anh tắc lưỡi và lấy chiếc BlackBerry được gắn ở dây lưng của anh. " Số của cô?"
Cô đọc số cho anh và trong vòng một vài phút lời bài hát " Don’t Phunk With My Heart" vang lên bên trong bụi cây cao ngất.
" Cô dùng nhạc của Black Eyed Peas làm nhạc chuông sao?"
Clare nhún vai và vùi đầu vào bụi cây một lần nữa. " Đó là phương châm mới của tôi." Cô đẩy ra một vài cành cây và nhìn thấy được chiếc điện thoại của mình.
" Điều đó có nghĩa là cô đã quên được chuyện với anh chàng bạn trai đồng tính?"
" Đúng vậy." Cô không còn cảm thấy yêu Lonny nữa. Cô với tay càng xa càng tốt để lấy chiếc điện thoại. " Được rồi," cô thì thầm và thoát ra khỏi bụi cây. Cô quay lại và phần trước của chiếc áo khoác của cô chạm vào áo của Sebastian. Anh nắm lấy phía trên tay cô để giúp cô khỏi ngã. Anh nhìn của cô lướt qua khóa kéo của chiếc áo khóa đến cổ, cằm và đôi môi sau đó hướng đến đôi mắt xanh đang nhìn xuống của anh.
" Cô đang làm gì ngoài này thế?" anh hỏi. Thay vì thả cô ra, anh lại nắm chặt hơn và làm cô phải nhón chân lên, khiến mặt cô sát với mặt anh hơn. " ngoài cái việc mất điện thoại của cô ấy."
" Đèn danh cho Giáng Sinh." Cô có thể bước lùi lại, và bỏ đi.
Anh mắt anh chuyển đến miệng cô. " Ở ngoài này trời cực kỳ lạnh 3."
Ừ, cô có thể lùi lại nhưng không làm thế. " Anh đã từng chạm tay vào mông của người đào hầm sao?"
Anh lắc đầu.
"Thế làm sao anh biết nó lanh như thế nào? Và tại sao lại là mông của ông ta chứ không phải là khủy tay?"
" Đó chỉ là một cách diễn đạt thôi. Nó không phải…" Giọng anh kéo dài cùng với làn hơi trắng của hơi thở anh. Anh nhìn vào mắt cô và nhiu mày lại. " Cô luôn hiểu mọi thứ theo nghĩa đen." Anh thả tay cô ra chỉ về dãy đèn. " Cần giúp gì không?"
" Từ anh sao?"
" Còn có ai ở đây à?"
Những ngón chân của cô đã bị đông cứng và giờ đến hai ngón tay cái của cô. Với sự giúp đỡ của anh, cô sẽ không phải mất thời gian leo lên leo xuống thang và đi vòng vòng. Cô có thể ở trong nhà và làm ấm mình trong khoảng mười phút thay vì nửa tiếng. " Thế lý do của anh là gì?
Anh tắc lưỡi và leo lên thang. " Tôi chưa nghĩ ra được điều gì cả." Anh nắm lấy day đèn và quấn nó quanh đỉnh của bụi cây. Tầm tay anh quá dài, nên chăng cần phải leo xuống và di chuyển thang. " Nhưng sẽ nghĩ ra thôi."
Và mười lăm phút sau anh đã có câu trả lời.
" Đây là thức uống yêu thích của tôi," Sebastian nói khi đưa Clare một tách cacao. Anh đã nịnh bợ để cô đi vào nhà gỗ cùng anh, và anh tự hỏi sao mình lại lo lắng về điều đó. Anh không phải là không thể tìm được một người đồng hành là phụ nữ. " Tôi thích những viên kẹo dẻo nhỏ cứng và giòn." Cô hớp một ngụm cacao và ngước đôi mắt xanh nhạt nhìn anh. Và anh biết lý do tại sao mình lo lắng trong việc cởi áo khoác của cô và giành giật nó từ tay cô. Anh không nhất thiết thích nó, nhưng không thể phủ nhận rằng anh đã nghĩ nhiều về cô trong một vài tháng qua. Anh uống một ngụm cacao. Vì một vài lý do anh thậm chí không thể giải thích với chính mình, anh không thể không nghĩ đến Clare Wingate.
"Món này cũng khá ngon," cô nói khi hạ tách cacao xuống. Anh nhìn cô khi cô liếm giọt socola còn đọng lại ở môi trên, và anh cảm thấy phần dưới của mình như thắt lại. " Anh đến đây nghỉ lễ giáng sinh sao?"
Anh muốn Clare, và không phải như một người bạn. Chắc thế, anh đã khá thích cô, nhưng việc đứng quá gần cô như thế này làm anh muốn được liếm sạch những giọt socola khỏi miệng cô. " Trước đây tôi không nghĩ đến việc đến đây. Tôi đang ở Denver vào sáng nay và tôi gọi cho cha tôi. Ông bắt đầy ho khan và thở khò khè, vì thế tôi đã đổi chuyến bay từ Settle về Boise."
" Ông ấy bị cảm lạnh."
Sự chú ý của anh đối với cô chỉ thuần thúy là thể xác. Chỉ vậy thôi. Anh muốn cơ thể cô. Quá tệ là cô không phải kiểu phụ nữ như vậy. " Ông nói như thể ông ấy không thở được," anh nói, và không muốn nghĩ về việc anh đã sợ hãi như thế nào về điều đó. Anh ngay lập tức gọi điện cho hãng hàng không và thay đổi điểm đến của mình. Trong suốt gần hai tiếng đến Boise, anh đã tưởng tượng nhiều viễn cảnh khác nhau. Cái sau lại tệ hơn cái trước. Ngay khi hạ cánh, anh cảm thấy dạ dày mình quặn lại và một vài loại quan tài xuất hiện trong đầu. Điều này chẳng giống anh chút nào.
" Nhưng tôi đoán là tôi đã phản ứng quá dữ dội. Vì khi tôi gọi cho ông ấy từ sân bay Boise, ông ấy đang lau chùi đồ bạc trong bếp của mẹ cô và đang chê bai về việc bị nhốt lại trong nhà như em bé. Ông ấy có vẻ như phát cáu vì tôi kiểm tra ông ấy."
Khoé đôi môi căng mọng của cô nâng lên và cô tựa một bên hông vào quầy bếp. " Tôi nghĩ thật tốt khi anh quan tâm đến cha mình như thế. Ông ấy biết anh ở đây chưa?"
" Tôi chưa đi đến nhà lớn. Tôi bị sao lãng bởi hình ảnh cái mông của cô nhô ra ngoài bụi cây," anh nói, còn hơn phải thừa nhận anh cảm thấy xuẩn ngốc. Như một bà già mắc bênh hoang tưởng. " Tôi chắc ông ấy đã thấy chiếc xe thuê của tôi và sẽ ở đây khi xong việc."
"Anh làm gì ở Denver vậy?"
" Tôi có buổi nói chuyện vào tối qua ở Đại học Colorado, ở Boulder."
Một bên mày nâng lên trên cái trán phẳng và mịn màng của cô khi cô thổi vào tách cacao. " Về cái gì?"
" Vai trò của báo chí thời chiến."
Một bên tóc rơi xuống bên má cô. " Nghe có vẻ thú vị nhỉ," cô nói và nhấp một ngụm cacao.
" Hấp dẫn." Anh đẩy tóc ra phía sau tai cô, và lần này cô đã không giật nảy mình ngạc nhiên hay nắm chặt lấy cổ tay anh. " Tôi đã quyết định về lý do của tôi lần này." Anh lấy tay mình lại.
Cô nghiêng đầu sang một bên và đặt tách cacao xuống kệ bếp kế bên tách của anh. Một nếp nhăn xuất hiện ở khoé môi đầy khiêu gợi của cô.
"Đừng lo. Tất cả những gì cô cần làm là đi cùng với tôi mua quà Giáng Sinh cho cha tôi."
" Anh đã quên việc gì đã xảy ra khi anh muốn một món quà sinh nhật cho Leo."
" Tôi không quên. Nó khiên tôi mất mười lăm phút để cắt tất cả những thứ quái quỷ màu hồng ấy ra khỏi cần câu cá."
Vẻ mặt cáu gắt được thay thế bằng một nụ cười đầy hài lòng. " Tôi đoán anh đã học được một bài học."
" Bài học gì?"
"Đừng đối xử tệ với tôi."
Giờ đến lựơt anh mỉm cười. "Clare, cô thích khi tôi đối xử tệ với cô."
" Anh đang nói điều gì thế?"
Thay cho câu trả lời, anh bước lên một bước, thu hẹp khoảng cách giữa họ. " Lần cuối cùng tôi đối xử tệ với cô, cô đã hôn tôi như thể cô không muốn tôi ngừng lại vậy."
Cô ngả đầu ra sau và nhìn anh. " Anh đã hôn tôi. Tôi không làm điều đó."
" Cô gần như hút hết không khí ra khỏi phổi tôi."
"Đó không giống với điều tôi nhớ."
Anh lướt lòng bàn tay lên cánh tay áo len dày, mấp mô của cô. " Nói dối."
Một nếp nhăn xuất hiện giữa đôi chân mày, và cô nhả người ra sau một chút. " Tôi đã được giáo dục không nói dối."
" Cưng à, tôi chắc là cô làm nhiều việc mà mẹ cô đã dạy cô không được làm." Bàn tay anh lướt ra phía sau lưng cô và anh kéo cô lại gần mình. " Mọi gnười đều nghĩ cô dễ thương. Ngọt ngào. Thật là một cô gái ngoan."
Cô đặt tay mình lên ngực anh và nuốt xuống. Qua làn vải len xanh của áo sơ mi, sức ép nhẹ nhàng của bàn tay cô làm da anh nóng lên và làm lõm thượng vị của anh ấm lên. " Tôi cô để trở thành một người tốt."
Sebastian tủm tỉm cười và đan những ngón tay mình vào mái tóc mềm của cô. Anh giữ phía sau đầu cô trong một tay. " Anh thích khi em không cố gắng làm gì cả." Anh nhìn vào mắt cô và nhìn thấy khao khát mà cô cố gắng để giấu nó khỏi anh. " Khi em để cho Clare thực sự thoát ra ngoài chơi đùa cùng anh."
" Tôi không nghĩ…" Anh hôn voà khoé miệng cô. "Sebastian, tôi không nghĩ đây là một ý tưởng tốt."
" Hé miệng em ra nào," anh nói khi lướt môi lên môi cô. "Và anh sẽ thay đổi ý nghĩ của em." Chỉ một lần. Chỉ một hoặc hai phút. Chỉ để chắc chắn anh không nhằm lẫn về nụ hôn lần trứoc với cô. Chỉ để chắc chắn anh không cường điệu về nụ hôn đó trong chính trí tưởng tượng của mình nhằm thoả mãn khả năng tưởng tượng dành cho người lớn của anh.
Anh bắt đầu thật chậm rãi. Chọc ghẹo và tán tỉnh. Đầu lưỡi anh chạm vào lằn giữa của đôi môi đầy đặn của cô, sau đó là những nụ hon nhẹ nhàng lên hai khéo môi. Cô hoàn toàn đứng yên. Không tự nhiên, ngoại trừ những ngón tay cô cuộn lại phía trước áo sơ mi của anh. " Thôi nào, Clare. Anh biết là em cũng muốn mà," anh nói trên môi cô.
Đôi môi cô hé mở và khi cô hít không khí vào, hơi thở của anh cũng xông vào tận sâu trong phổi cô. Anh lợi dụng điều đó và lưỡi anh chạm vào bên trong khuông miệng nóng bỏ, ướt át của cô. Cô nếm được mùi sôcôla ở miệng anh và cả khao khát mà cô đang cố chối bỏ. Sua đó cô nghiêng đầu sang một bên và ép sát vào ngực anh. Hai tya cô tiến đến vai và một bên cổ anh. Sebastian gia tăng thêm tốc độ cho nụ hôn của mình. Cô đáp lại hành động đó với một tiếng rên rỉ đầy ngọt ngào, khiến nhiệt độ lan toả khắp da thịt và khiến phần bên dưới của anh đau đớn đầy ham muốn. Nhưng ngay khi nụ hôn trở nên ngày càng tuyệt vời hơn, cánh cửa trước của căn nhà mở ra và đóng lại, Clare hầu như giật mình đầy sợ hãi. Cô bước lùi lại vài bước và tay của Sebastian rơi xuống ở hai bên hông mình. Đôi mắt cô mở to và hơi thở cô không đều.
Sebastian nghe tiếng bước chân của cha mình ngay trứơc khi Leo bước chân vào phòng bếp. "ồ," người đàn ông lớn tuổi nói, và ngừng lại ở phía bên kia chiếc bàn. " Chào con, con trai."
Trong đời mình, Sebastian chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi đang mặc một chiếc áo sơ mi len Pendleton không đóng thùng. " Cha thế nào rồi?" Sebastian hỏi, và đưa tay cầm tách cacao.
" Tốt hơn rồi." Leo nhìn về phía Clare. " Bác không biết cháu cũng ở đây."
Clare, với bản chất của mình đã bình tĩnh, mỉm cười và không có chút cảm xúc nào biểu lộ trên khuôn mặt cô. " Sebastian đã giúp cháu treo đèn."
" Tốt. Bác thấy là nó còn cho cháu một cái gì đó hấp dẫn và nóng ấm để làm ấm bên trong cháu."
Mắt cô mở lớn. " Cái gì ạ?"
Sebastian cố không bật cười – trong khoảng nửa giây. Sau đó, tiếng cười khúc khích thích thú của anh vang lên khắp căn phòng bếp.
"Nó luôn thích uống cacao với những viên kẹo ngọt giòn," Leo nói thêm, sau đó quay sang nhìn con trai mình. " Con đang cười cái gì vậy?"
"Ồ," Clare nói qua cái thở dài của sự khuây khoả, và cứu Sebastian với lời giải thích. " Cacao. Đúng vậy, Sebastian khá tốt khi pha cacao cho cháu." Cô lùi lại vài bước và vươn tay lấy áo khoác. " Cháu cần đem đồ vải lanh ra khỏi thùng xe và sau đó cháu nghĩ mình hoàn thành công việc ngày hôm nay," cô nói khi cho hai tay vào túi áo khoác. " Trừ khi mẹ có thêm việc gì đó cho cháu." Cô quàng khăn quanh cổ. " cháu đang nói gì nhỉ? Dĩ nhiên bà ấy sẽ có thêm nhiều việc cho cháu. Bà ấy luôn làm thế." Cô nhìn qua phòng bếp. " Leo, bác nhớ tự chăm sóc mình để bệnh của bác không trở nên tệ hơn nhé. Và cháu chắc cháu sẽ được gặp lại bác vào buổi tiệc ngày mai của mẹ." Cô quay sang Sebastian. " Cám ơn sự giúp đỡ của anh."
" Tôi sẽ đưa cô ra ngoài."
Cô đưa một tay lên và đôi mắt màu xanh của cô mở to. " Không!" Nụ cười của cô như hơi biến dạng. " Cứ ở yên đó với cha anh." Cô cằm găng tay lên và bước ra khỏi phòng bếp. Một lâu sau, tiếng cửa nhà trước đóng lại đằng sau cô.
Leo liếc nhìn Sebastian. "Điều này thật kì cục. Có điều gì đã xảy ra mà cha nên biết không?"
" Không. Chẳng có gì đâu." Anh chẳng cần phải nói với ha về những gì đã diễn ra. Leo chắc chắn không cần biết về nụ hôn. " Con nghĩ cô ấy đang bị căng thẳng bởi buổi tiệc."
" Chắc con nói đúng," Leo nói, nhưng ông không tin lắm vào những gì Sebastian nói.
Chú thích
1 Còn gọi là Lễ Hội Ánh Sáng, là lễ kéo dài tám ngày bắt đầu từ ngày thứ 25 của tháng Kislev theo lịch Do Thái, vốn có thể rơi vào bất kì lúc nào giữa tháng 11 đến cuối tháng 12. Lễ hội ánh sáng được tổ chức cùng với lễ đốt nến truyền thống. Tám cây nến được cắm trên cùng một chiếc bàn nến gọi là Menorah. Mỗi ngày người ta đốt cháy hết một cây nến và lễ hội kết thúc khi cây nến thứ tám được đốt hết. Trong tám ngày kỷ niệm Hanukkah, tín đồ Do Thái giáo thực hiện một số nghi lễ như kiêng kị các thông tục thường ngày và đọc kinh cầu nguyện. Không khí của Hanukkah cũng thiêng liêng như lễ Giáng sinh với những lễ vật cổ truyền và những món ăn truyền thống để trao đổi nhau trong thời gian lễ hội. ( ND)
2 Cộng đồng người Mỹ gốc Phi đón mừng lễ Kwanzaa của họ từ ngày 26 tháng 12 đến mùng 1 tháng Giêng. Kwanzaa nghĩa là " những trái cây đầu tiên". Kể từ năm 1966, họ khuyến khích những người dân Mỹ da đen phối hợp nghi lễ của tổ tiên Phi Châu của họ với phong tục hiện có của đất nước Hoa kỳ. Đèn cầy cũng giữ một vai trò quan trọng trong lễ Kwanzaa của người Mỹ da đen. Đồ cắm đèn cầy Kinara được bày trên một miếng thảm mikeka với bảy cây đèn cầy gồm có ba cây màu xanh lá cây cắm bên trái và ba cây đèn cầy màu đỏ cắm bên phải, ở giữa là một cây đèn màu đen. Trong suốt lễ Kwanzaa, mỗi ngày người ta thấp một cây đèn cầy, bắt đầu từ trái qua phải. (ND)
3 Nguyên tác là: it’s colder than a well digger’s ass out here. Cụm từ colder than a well digger’s ass là một cụm từ lóng chỉ đến cái lạnh buốt của thời tiết. Ở đây, Clare đã hiểu câu nói này của Sebastian theo nghĩa đen. ( ND)
Không Còn Tâm Trạng Để Yêu Không Còn Tâm Trạng Để Yêu - Rachel Gibson Không Còn Tâm Trạng Để Yêu