Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Hồn Muối
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 11
C
ho đến một lúc nào hoàng hôn không dâng lên nữa, ngoài mặt biển bao la mù thẳm ấy, vì chút lửa tàn thoi thóp, màu hồng xa xăm nơi chân mây cũng lịm tắt rồi. Một màu tím xám tỏa đều khắp vô tận, từ trên mênh mông vời vợi của lòng trời, như tấm màn mỏng bằng hơi sương long lanh phủ dần xuống mặt biển trào lên hàng loạt sóng đen phập phồng theo hơi thở của trái đất già nua. Chân trời mặt biển hòa tan nhau trong màu xám biếc dịu dàng của khói nóng. Bãi cát vòng cung chỉ còn là một dải lụa mềm phai màu, vương vất đó đây những đốm tím nhạt và xanh lơ, trắng ngát của đá lăn mỏi mòn trong lãng quên của bước chân xưa.
Thân tôi như tan đi vì mệt mỏi, đớn đau và bàng hoàng với những gì hư thực xô lùa trộn lẫn vào nhau trên từng phút sống chiêm bao này. Tựa lưng vào phiến đá láng, tôi thở đều để giữ thăng bằng cuộc hòa âm cuối cùng của khí và thân, ôm lấy hơi thở mong manh trong tay, mong mỏi tuyệt vọng một cách nào để níu giữ lấy trên mặt đất hững hờ này chút sinh thể nhỏ nhoi ấy, níu giữ lấy đốm lửa long lanh mà tôi hết lòng tin là sẽ thắp sáng lại được hoàng hôn sẫm tối này cho một ngày mai khác của trần gian... Tôi tin như thế... như thế mà không thể nào khác được, dù bất cứ điều gì sảy ra, cho chính mình, cho cõi người, cho thế giới xung quanh.
Ngoài ra, trong giây phút đó, tôi chẳng còn tin được vào bất cứ điều gì khác. Có khởi và tàn một hy vọng, hay một niềm đau như thế, đến thế mới hiểu rằng không còn gì đáng nâng niu tôn quý và tin tưởng ở cuộc đời này nữa, nếu như không một cách nào chuyển lay được những tầng đá tảng, xúc động được những trái tim khô, khơi mạch được những dòng tâm, lay chuyển được lòng yêu về một cuộc sống đáng lẽ phải được khác của con người hiện tại.
Tôi ngồi dậy, ôm hơi thở thần tiên thoi thóp trong tay, đối diện cuộc hòa hợp dịu dàng bất tận của đất trời một trong vô số những khoảnh khắc tàn phai của thời gian, nỗi khát khao dâng sâu dày như biển lớn, niềm yêu tỏa ngát cao xa như trời lành, nhưng chút sống nương tựa phải vâng chiều theo đá tảng, cuộc chết tuôn tràn dào dạt không ngừng trên từng lưỡi sóng cuốn bờ mê. Tất cả mọi sự chỉ còn đối thoại được cùng im lặng. Từ trên thinh không ấy thả xuống một giọt lửa sống, một chút niềm yêu, và giờ đây cũng từ trên thinh không ấy vang vang tiếng gọi u huyền của một hành tinh xa xăm đón đứa con bất hạnh trở về. Tôi hiểu mọi sự như thế là bất thành cho một lần buông trôi xuống đất. Và rồi một ngày nào đó, một đời nào đó sẽ được bắt đầu lại, cũng khởi bằng niềm yêu và tàn bằng cõi chết như thế... Mãi mãi là cuộc lặp lại kiên nhẫn, tuyệt vọng và bi tráng nữa, như chiến sĩ vong thân hay như người rao giảng cô liêu đi qua trần thế. Biết và không biết cũng giống nhau thôi vì cô ta vẫn sẽ phải bắt đầu lại như thế mà không thể nào khác được, vì như thế là nguyện mệnh, trên mỗi lần trở lại trần gian. Cho đến bao giờ đốm lửa ấy tìm gặp được một đốm lửa song sinh đáp trả, cùng hợp nhất là một để trở thành đốm lửa long lanh duy nhất thắp sáng lại hành tinh vĩnh cửu của con người. Nếu không, mỗi lần trở lại trần gian là một lần sống chỉ để chết đi, yêu chỉ là để tàn hao đi hơi thở và giọt lửa sau cùng...
- Cô ơi, cháu không còn thở nữa được rồi, chỉ còn một chút xíu, chút xíu nữa thôi, cô đứng lên, đỡ cháu theo, đưa cháu ra ngoài bãi cát, đặt cháu nằm xuống phía ngọn sóng vào ra kia...
- Không! Con ơi, từ đâu ta biết ta phải làm như thế, nhưng bây giờ thì không thể nữa, nếu mà... con ơi, nếu mà ta nằm xuống đó thay thế được cho con... Có nghĩa là... ta muốn cho con được sống, cho con được là người, cho con được là kẻ lạ đem đốm lửa phương xa về thắp sáng lại trần gian tối mịt này của chúng ta. Nếu mà ta đánh đổi được điều thiêng liêng ấy cho con? Nhưng biết làm sao được nữa... Ta như thế này, và con như thế ấy, mỗi kẻ phải là như thế mà không thể nào là khác được. Đừng có hiểu như thế là vì ta muốn chết. Không, ta không hề muốn chết bao giờ, ta khao khát sống mãi hoài và ta tôn quí sự sống vô cùng, của ta hay bất cứ ai... cho nên dù đời có cưa xẻ đến thế nào ta vẫn kiên trì vui sống mà không bao giờ có ý tự sát như những con người lười sống hay đào thoát khỏi nhiệm vụ người... Nhưng ta ao ước đánh đổi cho con.
Những giọt nước mắt long lanh reo vui trong con ngươi màu tím nhạt đã lu mờ dần. Tiếng cô bé mơ hồ như từ bọt khói sóng ngoài khơi ru về theo gió:
- Cô ơi, nhưng cháu... sống trên bờ ấy thì để làm gì, khi giọt lửa hao mòn ấy cũng sẽ tắt đi, vĩnh viễn, để làm gì...
- Ta hiểu. Và đó là điều bất lực, tuyệt vọng hoàn toàn. Ta làm sống được con, nhưng tìm cho ra một đốm lửa song sinh nào đó ghép vào tiếp sáng cho lửa con trở về hiệu lực như trời mong muốn, thì không thể. Sau lưng ta chỉ là đá tảng và sau lưng đá tảng ấy là cuộc đời thành phố bừng bừng sống lại, cũng là những ánh lửa, nhưng không phải để thắp sáng, mà thiêu đốt, cho đến ngày tàn lụi tro than... Ta có thể đập vỡ tảng đá này ra, bằng sức mạnh của tinh thần, của ý chí, hay của một niềm yêu tối thượng cho con, cho đời, cho tất cả, và cho chính ta. Nhưng vô ích. Trong đá này hoàn toàn kín đặc âm u, tuyệt không một chớp lửa nào. Mỗi phút tựa lưng vào đá tảng, ngồi cho đêm xuống để tiễn con về trời sao xa kia, ta tưởng sống già đến cả ngàn năm. Đã ngàn năm mà đá tảng vẫn chỉ là đá tảng lạnh lùng, tịnh không một chút hồi âm, một vết sáng nào báo tin về lửa. Con đã thấy khắp cùng thiên nhiên ấy, nơi đâu cũng có lửa. Trong trời lửa là điện; trong đất, lửa là khí; trong hư không, lửa là khí; trong vạn vật, lửa là mầm sống; trong con người, lửa là tình yêu... Chỉ trong đá tảng này tịnh không đâu lửa. Ta không thể bước đi đâu nữa, vì mỏi mệt tận cùng rồi, ta cũng kiệt hơi và đuối sức như con, không phải hết lửa như con, mà vì lửa nén. Lửa ta nén lại vì cuộc đời muốn sống không bao giờ đạt tới vì phải đốt dần lửa mình cho một đời phải sống. Chỉ là như thế, con yêu dấu ạ...
- Cô ơi, cháu muốn níu giữ lại hơi thở dài thêm chút nữa... cô có thể giúp cháu không...
- Bất cứ gì ta cũng sẽ làm, nhưng ta biết còn cách nào đâu?
- Có chứ, có nhiều nhiều nữa là, cô thân yêu của cháu ạ...
- Nếu biết, cháu chỉ cho cô đi.
- Hãy nói, bất cứ gì, về anh ấy cho cháu nghe, cháu muốn nghe.
- Đừng nghĩ đến nữa, cháu ạ...
- Tại sao vậy?...
- Chỉ làm đau thêm, cháu ạ...
- Không đâu, cô ơi, lúc này cháu đang nhẹ nhàng, thanh thản, mát rượi, như đã nhúng xuống nước biển rồi, và sóng đang ru ra xa, thật xa, êm êm nơi lưng... Nói cho cháu nghe đi, lần cuối cùng mà... Thế, hay trả lời cháu nhé, mà cô không được nói dối.
Tôi giữ chặt phần thân dịu dàng đã lạnh:
- Cô không phải nói dối đâu, nói thật. Đương nhiên là nói thật không theo sự thật, mà theo ý nghĩ và suy diễn của cô thôi.
- Cũng được... Thế... bây giờ anh ấy đang làm gì thế cô?...
- Anh ấy đang nghĩ đến cháu.
- Cô nói dối. Không đời nào.
- Thật đấy. Vấn đề là nghĩ mà nghĩ như thế nào. Con người,nghĩ đến bằng vô số xúc động khác nhau, ghét yêu, tiếc thương, ăn năn, miệt thị, nghi ngờ, phòng thủ, ngông ngạo, khoái trá... đủ, con ạ.
- Thế, anh ấy nghĩ như thế nào về cháu.
- Cô không biết nữa. Có điều là anh ta nghĩ đến cháu nhiều hơn là cháu tưởng, nhưng tùy lúc.
- Sao lại tùy lúc vậy cô?
- Chỉ bao giờ trống lốc anh ấy mới nghĩ đến cháu, còn đầy và đủ bằng chính mình, hay bằng cuộc sống chung quanh thì cháu vắng mặt hoàn toàn, như thế đấy...
- Nghĩa là... lúc này anh ấy đang trống...
- Ừ.
- Nhưng tại làm sao thế?
- Vì sau những vòng dạo chơi ngoài đời, anh ấy không có gì đáp ứng lại đúng đủ mình, cho bằng...
- Cho bằng gì, cô...
Cô bé rướn người lên khỏi tay tôi, xoay mặt lại, nhìn vào mặt tôi chờ đợi. Tôi không nhìn đáp lại. Ở chân trời, đốm đèn thuyền chài đã chớp lên những tia lửa đêm long lanh heo hút. Bóng tối tràn lan và gió lạnh từ lòng trái đất đã bốc hương u huyền của cõi khác vi vu. Tôi không thể nói dối. Không thể nói rằng, đối với anh ta, chẳng có gì đáp ứng lại dù bằng cô bé, hoặc là hiện hữu mong manh này của một giọt lửa thoáng qua đời anh. Tôi chỉ có thể nói như thế nếu trong tảng đá sau lưng này có lửa. Đá không bao giờ có lửa và anh ta không ra khỏi những phẩm vật thông thường của trần gian để đạt tới cõi cao hơn.
Tôi không thể nói dối, dù đó là một sự thật. Sự thật chỉ là thật nếu mà con người biết nhận ra, và nhận lấy. Có đi khắp trần gian, anh ta sẽ không kiếp nào tìm thấy giọt lửa long lanh nào khác, và chỉ một giọt lửa ấy, soi sáng được cuộc đời, hay lý do tồn tại. Nhưng nếu anh ta hiểu và công nhận ra điều ấy được đã không bỏ mặc cô quay lưng về lướt thướt trong mưa, cùng cơn sốt đang dâng lên, đủ cháy rụi hết hồng huyết cầu mới nhóm nơi chút thân người vay mượn, để yêu và để chết.
Cô bé không nghe tôi nữa, cô thì thào:
- Anh ấy đang làm gì, đang ra sao lúc này... đang ra sao?...
- Lại như thế... Cháu đang làm ngược lại điều cô mong muốn. Nếu mà cháu đừng nghĩ đến, đừng yêu, gom lại cho mình ánh lửa hắt hiu đang tàn dần này, để sống, để đủ dưỡng khí và làm người tiếp tục...
Nước mắt cô trào ra, đôi mi khép nghiến lại níu lấy một ảnh hình nào lung linh đang tan vỡ trong hồi tưởng...
Không thể được, cô ơi... Cháu không thể như thế được đâu, đó là điều trời bày ra thôi, đem lửa xuống thắp lại trần gian đã tối, nhưng còn cháu, cháu chỉ làm được mỗi một điều, là yêu và hao mòn chút lửa ấy đi, cho đến chết. Cháu cưỡng lại làm sao được điều cũng như là lửa ấy. Nó cháy, sáng, ấm áp, dịu dàng, nuôi nấng, vỗ về... cho đến khi lịm tắt... Làm sao cháu lại không nghĩ đến nữa được, trong giờ tàn này, của một lần thử biết trái đất ra sao... Thế cô, cô có nghĩ đến không...
- Ta ư, nghĩ đến, nghĩ đến cái gì?...
- Cháu rõ cô, như cô đang rõ cháu vậy, cô đang nghĩ đến...
- Có gì là lạ đâu. Cháu chết vì yêu, như ta sống vì yêu vậy...
- Thử hãy quên cháu đi, nói về cô vậy, người ấy nơi đâu?
- Không nơi đâu cả.
- Sao lại thế, người cô yêu, nơi đâu?
- Ta yêu... Ta yêu một người không bao giờ có thực.
- Thế làm sao mà nghĩ đến được?
- Không những là không nghĩ đến, mà ta còn sống với...
- Con người có thể sống với cái không có thực được sao?
- Được, theo ý cô.
- Bằng cách nào?
- Bằng cách chính mình ra khỏi cái thực và trở thành không thực.
- Không thể nào hiểu được.
- Đó là cách của mỗi người. Kẻ khác không cần hiểu.
- Người ấy không có thực, vậy làm sao mà biết... ra sao...
- Vì không có thực nên khắp cùng. Nhìn vào đâu, bất cứ nơi đâu, lúc nào, cái gì ta cũng có thể nhìn thấy được. Nên ta yêu trọn vẹn cả cuộc đời này, cả trái đất này, cháu ạ, vì trên mỗi hạt bụi hay mỗi làn hơi của vũ trụ này cũng chứa đựng hình dáng và tính chất của người ấy... Khi ta nhìn mặt trời thì người ấy là mặt trời, ta nhìn mặt trăng thì người ấy là mặt trăng, ta nhìn ngôi sao long lanh thì ngôi sao ấy là đôi môi một thời không còn nữa... Cả những vật thể rất gần, như tách trà trong tay, như cái gối trên đầu, như hơi gió trong tóc, như chút bóng đèn soi, cái gì ta cũng nhìn ra là người ấy và ta sống với, vì thế, bao giờ ta cũng thấy êm đềm, bình yên, ấm áp, đầy đủ.
- Cô ơi... nếu mà cháu lại được làm người, thì cháu cũng vẫn sẽ yêu. Nhưng mà cháu sẽ yêu cô, vì cô đáng yêu.
- Đừng, cháu ạ. Đừng yêu ta, cháu hay bất kỳ ai cũng không yêu được ta đâu...
- Vì sao thế?
- Vì không một ai trên đời này đúng cả, ngoài kẻ ấy, kẻ không bao giờ có thực ấy. Chỉ là kẻ ấy có thể yêu ta. Ta nói có thể, là bởi vì không thể.
- Vì sao mà không thể?
- Thì... người ấy có bao giờ có thực đâu?
- Trời ơi, cháu ao ước tậu ra cho cô một con người thực quá.
- Thế giới đang sản xuất ra robot nam và nữ để yêu nhau đấy. Nhưng một sản phẩm hay tính chất bằng tậu ra, thì thà rằng ta yêu robốt bằng giấy còn hơn. Như một ý niệm, hay một biểu tượng. Thôi, đừng nói chuyện đó nữa. Vấn đề là sống lấy niềm yêu ấy.
- Sống lấy là sao?
- Là biến nó thành năng lượng để sáng tạo ra tất cả, như năng lượng mặt trời, điện khí hay hiệu lực của siêu nhiên.
- Cháu có thể hiểu đấy, nhưng là như cô thì không thể được, chết mất thôi, yêu như thế thì cô quạnh rợn người, thà là đừng gì cả...
- Biết làm sao khác được, khi ta được sinh ra là như thế mà chẳng thể khác đi, thì cũng như cháu vậy thôi. Mỗi kẻ một cô quạnh rợn người như cháu nói vậy.
- Cô trông kìa, ngoài xa kia, có một đốm lửa đến gần, nếu mà anh ấy cũng đang đến gần như thế đâu đây. Cô ôm cháu một tí nào, cháu lạnh, lạnh quá. Nước biển dưới ấy chắc là ấm áp hơn, cô chuồi cháu xuống phía làn sóng ấy, nhanh lên, phải nhanh lên mới được, hình như anh ấy đang gọi cháu.
Tôi kêu lên:
- Không đâu, không tiếng gọi nào cả, không đời nào.
Bây giờ, người của tôi đang thắp sáng những vì sao xa nhất, còn người của cô ta thì đi vào một quán cà phê nào đó, giữa những tiếng nhạc bập bùng hay một nhà hàng ăn, ly bia sủi bọt trên bàn và những cô hầu bàn lượn vòng son phấn sau lưng... Thà rằng ta thả em như hạt muối mặn trở về cùng biển còn hơn níu em về làm thực phẩm của trần gian. Và biển sẽ bốc hơi, đưa em về tìm lại giọt lửa long lanh trên quê cũ xa vời...
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Hồn Muối
Nguyễn Thị Hoàng
Hồn Muối - Nguyễn Thị Hoàng
https://isach.info/story.php?story=hon_muoi__nguyen_thi_hoang