Chương 11
argarita Gipson ra mở cửa với vẻ mệt mỏi và sợ hãi. Bên trong căn hộ khiêm tốn nhưng sạch sẽ, một người phụ nữ trông rất giống cô ta, có thể là người chị đến từ Tacoma, đang ôm bé gái. Cô bé tựa đầu vào ngực người phụ nữ, ngón tay cái nhét trong miệng.
Con bé là con gái tôi, Walter Gipson đã nói vậy, và điều đó không hiểu sao khiến cô có cảm giác anh ta có tình người. Tuy nhiên, Gary Ridgway, tên sát nhân sông Xanh, kẻ đã giết ít nhất bốn mươi chín phụ nữ ở Seattle, đã nói với các điều tra viên bắt giữ mình rằng hắn đã dụ dỗ các nạn nhân vào trong xe khi đứa con trai nhỏ của hắn đang ngồi ở ghế sau.
Crosswhite thực thi lệnh khám xét căn hộ và nhà kho của Walter Gipson. Đội khám nghiệm hiện trường phối hợp làm việc với họ, đầu tiên là thu giữ khẩu súng của Gipson từ két an toàn trong tủ quần áo phòng ngủ. Mã gồm bốn chữ số để mở két là ngày sinh nhật của Margarita. “Thế thì tôi mới không quên.” Cô ta nói.
Trong khi đội khám nghiệm hiện trường tiếp tục làm việc, Margarita ngồi trên chiếc ghế đơn trong phòng khách, mân mê chuỗi tràng hạt và lau nước mắt bằng khăn giấy. Mắt cô ta đỏ ngầu và sưng húp. Tracy ngồi trên ghế xô pha đối diện cô ta. Kins và chị gái cô ta vẫn đang đứng. Tracy giải thích rằng Walter đang bị giam ở nhà tù quận King và sẽ không về nhà vào tối hôm đó.
“Nhưng anh ấy đã nói đó không phải chuyện gì to tát.” Margarita nói. “Anh ấy nói rằng anh ấy sẽ không bị bắt, rằng đó không phải điều cảnh sát dành…” Cô ta nhìn lên chị gái mình, nhưng người phụ nữ chỉ nhún vai và lắc đầu.
“Nguồn lực của họ?” Tracy hỏi.
“Sự chú ý… Anh ấy nói đó không phải là điều cảnh sát chú ý tới.” Những lời cuối cùng gây ra cơn thổn thức trong ngực cô ta, và cô ta phải nén tiếng nức nở sau bàn tay.
Tracy và Kins nhìn nhau. Tracy tự hỏi liệu họ có cần tới người phiên dịch không. “Chồng cô có ý gì khi nói cảnh sát sẽ không chú ý tới? Anh ta đang nói về chuyện gì?”
“Các khoản thuế.”
“Các khoản thuế sao?”
“Anh ấy nói cảnh sát ấy mà, họ không quan tâm đâu.”
“Chồng cô không trả tiền thuế sao?” Tracy thấy khó mà tin được việc tiền thuế của Gipson không bị phòng hành chính của trường tự động khấu trừ, rồi cô nghĩ tới công việc bán thời gian của anh ta ở trường cao đẳng cộng đồng. “Ý cô là tiền dạy học của anh ta sao?”
“Không, về việc câu cá cơ.” Margarita nói.
Kins gật đầu với Tracy. “Anh ta đã bán những con cá câu được.”
Margarita ngước nhìn anh. “Chúng tôi cần tiền cho em bé.”
“Và anh ta không trả tiền thuế cho những gì mình bán.” Tracy nói, đã hiểu ra.
“Anh ấy nói cảnh sát không quan tâm đâu.”
“Chồng cô câu cá ở đâu?” Tracy hỏi.
Họ bước vòng qua một chiếc Toyota Prius đậu trong nhà để xe. Margarita xoay mặt số trên ổ khóa mã. “Anh ấy câu cá vào buổi đêm.” Cô ta nói. Cô ta kéo nhưng lẫy khóa không mở.
Sau khi Margarita kiểm tra lại bốn số và kéo lần nữa, vẫn không thành công, Tracy nói: “Để tôi thử. Dãy số là gì?”
“Ngày sinh của tôi.” Margarita nói. “Thế thì tôi mới không quên. 0-4-1-7.”
Cùng mã số để mở két đựng súng. Tracy thử nhưng không được.
“Tôi có kìm cộng lực trong xe tải.” Một thành viên của đội khám nghiệm hiện trường lên tiếng.
“Đi lấy đi!”
Vài phút sau, anh ta đã bẻ được khóa. Tracy tháo nó ra, mở chốt và kéo cửa mở.
“Có đèn đấy.” Margarita nói. “Có một sợi dây.”
Tracy bước vào trong bóng tối, cảm thấy một sợi dây quệt qua mu bàn tay mình, bèn kéo nó. Một bóng đèn tròn phát ra ánh sáng chói lóa bên trên chiếc bàn làm việc thô sơ đặt trong không gian chật chội. Một tấm bảng đính đầy mồi giả với nhiều hình dạng phức tạp gắn trên bức tường phía sau, nhưng mồi giả không phải thứ khiến Tracy ngay lập tức chú ý. Khi Margarita Gipson ló đầu vào trong, cô ta nhanh chóng đưa tay nén tiếng nức nở và rồi lại bắt đầu khóc.
Walter Gipson được đưa trở lại phòng hỏi cung, lần này mặc bộ quần áo tù nhân màu đỏ của quận King, đi tất trắng và dép lê. Tracy và Kins không để anh ta chờ lâu. Họ cùng nhau bước vào phòng. Tracy không tháo còng tay cho Gipson.
“Chúng tôi đã vào nhà kho, Walter.” Cô nói.
Yết hầu của Gipson nhúc nhích.
Kins đẩy một bức ảnh được bọc trong túi nhựa qua bàn.
Ngày sinh nhật của Margarita không mở được khóa bởi vì chồng cô ta đã thay đổi cả mã số lẫn ổ khóa. Xen giữa hàng trăm miếng mồi giả mà Walter Gipson đính trên bảng là nửa tá ảnh khỏa thân của Angela Schreiber. Trong vài tấm ảnh, Tracy nhận ra tấm thảm trải màu xám đã sờn mòn và ố bẩn của nhà nghỉ Aurora. Walter Gipson có chút say mê Angela Schreiber hơn những gì anh ta hướng Tracy tin vào. Và những kẻ nói dối thường có điều gì đó phải che giấu.
Gipson cúi đầu và bắt đầu thút thít. “Tôi nghĩ là tôi muốn nói chuyện với luật sư ngay bây giờ.”
Hơi Thở Cuối Cùng Hơi Thở Cuối Cùng - Robert Dugoni Hơi Thở Cuối Cùng