Hoa Tàn Hoa Nở epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 12
uốt mấy hôm liền Chấn Nguyên không hề đến tìm Hân cũng chẳng buồn gọi cho nàng lấy một tiếng. Thúy Hânvừa thấy giận, vừa thấy lo lắng ch oanh. Nhưng có lẽ lo lắng cho anh nhiều hơn buồn giận. Một cjau hỏi cứ đặt ra trong đầu nàng: Anh đã gặp chuyện gì chăng? Thúy Hân đúng ngồi không yên, như đang bước đi trên đống than hông, chẳng biết tâm sự cùng ai. Nàng chỉ vỏn vẹn có người bạn gái thân nhất đó là Cát Vi, vậy mà mấy ngày nay Cát Vi và Thái Bảo mãi lo toan, mua sắm mọi thứ chuẩn bị cho ngày cưới nên Hân chẳng nói gì được. Nhưng dù có nó ra thì đã sao nào, chỉ làm cho bạn nàng mất vui, có khi càng làm cho ngày cưới của họ thêm rối rắm, mà Hân thì không bao giờ muốn thế.
Sau khi đã suy nghĩ kỹ, th quyết định ghé sang nhà anh, xem mọi chuyên ra sao. Nhân tiện, nàng sang thăm dì Ngọc, người đã giúp đỡ và chăm sóc ch onàng trong suốt những ngày bệnh nặng trong phòng mạch ở nhà bác sĩ Chấn Nguyên.
Reng … Reng …
Tiếng chuông cổng vừa reo vang, từ bên trong nhà có một người phụ nữ mở cổng bước ra, chắng ai khá chính là dì Ngọc, người đàn bà rất yêu thương và xem Thúy Hân như chính người con gái yêu của mình.
Vừa thấy nàng, bà nở một nụ cười tươi và reo lên:
- Kià Hân! Conmới đến đó à? Con vào nhà choi đi.
Hân cúi đầu chào bà, rồi cùng bà bước vào trong.
Giọng bà vẫn hồ hởi:
- Con ngồi xuống ghế đi, Dì vào trong lấy cho con một ly nước mát.
- Cảm ơn dì Ngọc nhiều lắm, nhưng con vừa mới uống nước ở cơ quan rồi.
- Con cứ ngồi yên đó đi, dì sẽ lên ngay.
Bà bước nhanh ra nhà sau, chắng mấy chốc bà đã lên đến, trên tay là một ly cam vắt vàng tươi. Đưa ly cam vắt về phía Hân, bà bảo:
- Đây, con hãy uống đi khỏe, cam ở dưới quê, dì mới mang lên ngọt lắm đấy.
Thúy Hân đón nhận ly nước từ tay dì Ngọc. Đôi mắt dì vẫn kkhông rời khỏi khuôn mặt Hân, dì nói:
- Không gặp con trong thời gian ngăn mà trông có vẻ xanh xao lắm đây. Lúc này công việc ở công ty nhiều lắm à? Hay là có chuyện gì buồn mà con không được vui?
Không ngờ vẻ mệt mỏi và nỗi bồn ẩn giấu trong đôi mắt Hân cũng bị bà phát hiện. Ngay từ khi gặp bà, nagn tỏ ra vui vẻ nhưng vẫn không qua được ánh mắt của bà. Đúng là tuổi càng cao nhình đời càng sáng suốt hơn. Dù bị đoán đúng nỗi lòng của mình, Hân vẫn cố chống chế:
- Con đâu có buồn gì đâu. Chẳng qua thời tiết thay đổi thất thường, nên con cảm thấy khó chịu thôi. Dì thấy sắc mặt con khó coi lắm à?
- Dì thấy con gầy hơn lúc trước đấy. Con gắng chăm sóc cho mình nhé, đừng qúa mê công việc mà lãng phí tuổi xuân. Nhất là con gái chỉ có một thời thôi đấy. Tuổi xuân qua rồi, có tiếc nuối đi chang nữa vẫn không tìm lại được đâu nhé.
Những lời tâm tình của dì Ngọc, nàng có cảm giác như bà là người mẹ đang ân cần dạy bảo cho đứa con gái bé bỏng của mình, giọng Hân nũng nịu:
- Tại lâu nay con không được bàn tay chăm sóc của dì mới như thế chứ. Nếu hàng ngày con được bàn tay lo lắng ân cần của dì Ngọc, có lẽ con không gầy như thế này đâu, mà hổng chừng con còn béo phì ra nữa đấy.
Bà Ngọc rất hiểu nỗi bujfn trong mắt Hân, nhưng bà không muốn làm cho nàng buồn nên lảng sang chuyện khác:
- Dì bảo con chịu về làm dâu nhà này đi. Vừa có bác sĩ Chấn Nguyên chăm sóc, vừa có dì bên cạnh, thế mà con vẫn không ưng thuận, cứ lần lừa mãi làm Chấn Nguyên lo sợ, mà dì cũng trông chờ lắm.
Thúy Hân vội phân bua:
- Chúng con chỉ mới là bạn thân mà, chưa có yêu thương gì cả.
- Con đừng có giấy dì. Dì rất hiểu các con, cả hai đều đã yêu nhau nhưng không ai nói ra cả. Hai con đúng là "tình trong như đã mà mặt ngoài còn e" đấy.
Nhắc đến Chấn Nguyên, Hân cảm thấy nhớ anh ghê gớm. Đến đã lâu mà nàng không hề thấy mặt anh đâu cả, nên nàng hỏi dì Ngọc.
- Dì à! Hôm nay anh Nguyên đi trực đem ở bệnh viện à?
Bà Ngọc vẫn không nén được tiếng thở dài khi trả lời nàng.
- Dì cũng không biết nó làm gì nữa. Mấy hôm nay nó cứ ở mãi trong bệnh viện. Thỉnh thoảng có về nhà tắm rửa, thay đồ rồi lại đi tiếp. Dì có hỏi, nhưng nó chỉ nói rằng có bệnh nhân cấp cứu trong bệnh viện nên nó không có thể bỏ được. Vả lại bệnh viện cũng có nhiều chuyện để làm lắm. Sáng này nó có về nhà rồi lại đi ngay. Dì thấy khuôn mặt nó mệt mỏi lắm, dường như là nhuốm bệnh vậy, nên bảo nó hãy giũ gìn sức khỏe và nhớ uống thuốc. Nó cười rồi nói "Bộ dì quên con là bác sĩ rồi sao? ". Mặc dù thế, dì cũng không yên tâm mấy. Nó là bác sĩ là đẻ lo cho người chứ có bao giờ chăm lo cho mình đâu.
Nghe dì Ngọc nói, Thúy Hân cũng thấy lo ngại cho anh, nàng cũng rất hiểu anh là một bác sĩ yêu nghề, luôn cống hiến sức mình cho bệnh nhân, nên nàng rất sợ một ngày nào đó, anh sẽ không còn hoi sức nữa mà lo cho thân mình. Hân cũng lo lắm, nhưng để trấn an dì Ngọc, nên nàng vội đỡ lời:
- Dì đừng suy nghĩ nhiều nữa. Anh ấy cũng đã lớn rôi, sẽ tự biết lo cho mình mà thôi. Dì cứ yến tâm đi, con đảm bảo mà.
Bà Ngọc vẫn buồn buồn:
- Mong rằng nó sẽ biết nghĩ nhu thế. À! Hân này! Hôm nay con ở lại đây chơi với dì nhé. Dì sẽ nấu đãi con những món ăn mà con rất thích đấy.
Thúy Hân vui vẻ và tỏ ra tiếc nuối.
- Tiếc thật! Lâu lắm mới được dì nấu cho những món ăn ngon như thế, nhưng con đã có hẹn với một người khách. Hôm khác con sẽ đến nhé.
- Đành vậy. Hôm khác sng, dì sẽ nấu cho con ăn. Nhưng con hứa với dì là hãy đến đây thường xuyên đấy nhé. Vắng con, dì thấy nhớ lắm.
- Vâng con sẽ thường xuyên đến.
Bà Ngọc tiếp lời:
- Bây giờ con ở lại chơi với gì một chút nữa nhé.
Bà vẫn ngồi tâm sự cùng Hân những chuyện vui buồn. Bà còn kể cho nàng những câu chuyện ngày Chấn Nguyên còn bé, giọng bà vẫn đều đều và thật ấm.
- Con biết không, từ lúc còn nhỏ, Chấn Nguyên đã tỏ ra là một đứa trẻ rất tốt. Bao nhiêu tiền ăn bánh, nó đều dành dụm ch onhững người ăn xin hoặc những đứa bạn nghèo khó cả. Dù còn rất nhỏ, nó đã tỏ ra đứa trẻ ham học, ngoan ngoãn. Ước mơ trở thành bác sĩ là hoài bão của nó từ khi còn rất nhỏ, đó cũng là động lự thúc đẩy nó học tốt. Khi lên một2 tuổi, ba mẹ nó đã chuẩn bị cho tất cả cùng đi xuất ngoại, nhưng nó nhất quyết ở lại đây học và làm bác sĩ trên chính quê hương mình. Và cuối cùng nó đã ở lại đây cùng dì học hành thành tài. Dì rất mến nó, nó cũng mến và tỏ ra rất kính trọng dì, dì cũng lấy đó làm niềm vui lắm. Gia đình Chấn Nguyên cứ cách vài tháng hoặc một năm là về thăm con. Họ cũng giữ ý định đưa nó sang bên ấy, nhưng lần nào họ cũng thất vọng. Đôi khi ho lai thấy bực tức, vì cuốc sống đầy đủ ở bên ấy mà nó không chịu, lại chấp nhận chốn thành phô[' biẻn nghèo nàn này.
Giọng bà vẫn đều đặn, trên khuôn mặt bà, Hân còn thấy những nét hãnh diện của một bà mẹ trước sự thành danh của con trai mình. Nàng cũng thấy vui theo.
Nhưng rồi Hân lại nhớ đến anh, nàng xin phép dì Ngọc ra về:
- Xin phép dì, con về.
- À! Bao giờ rảnh, con nhớ sang đây chơi nhé.
Mặc dù Thúy Hân bảo với dì Ngọc là có một cuộc hẹn, nhưng thật ra nàng không có hẹn với ai cả, mà nàng chỉ muốn đến với anh. Nàng rất lo khi ngh enói anh bệnh. Hân cho xe chạy thẳng đến bệnh viện, mong sớm gặp lại anh.
Vừa bước chân đến bệnh viện, Hân thấy tim mình nhảy dồn dập. Quen anh đã hơn một năm rồi mà chưa bao giờ nàng đến chỗ anh làm việc cả.
Nàng bước nhanh đến chỗ cô y tá đang ngồi và hỏi về anh, rồi một ý nghĩ loé lên trong đầu: "Mình sẽ tạo ch oanh ấy một sự ngạc nhiên". Nghĩ thế, nàng hướn về nơi anh đang chăm sóc những bệnh nhân với những bước đi thật nhẹ nhàng:
Khuôn mặt của Hân tối sầm lại, suýt chút nữa nàng đã khuỵu xuống vì không còn đứng vững nữa. Từ bên ngoài khung cửa sổ nhìn vào, một cảnh tượng đau lòng: bên cạnh anh là một cô gái đang ngả đầu vào đôi vai anh, chốc chốc nàng còn nghe họ cười nói vui vẻ. Chấn Nguyên gọt cho cô gái ấy những qủa lê một cách cẩn thận. Cô gái dường nhu rất hạnh phúc bên Chấn Nguyên, khuôn mặt nàng luôn tỏ ra nét rạng rỡ. Hân không còn chịu đựng được nữa, nàng bước đi nhưng đôi chân như vẫn như bị níu lại. Trước mắt nàng trời như sụp đổ, đầu óc quay cuồng. Hân cố chạy, chạy thật nhanh và đâm sầm vào cô y tá ban nãy. Nhìn khuôn mặt tái xanh của cô gái, cô y tá cứ ngỡ là nàng bị bệnh, nên tỏ ra vồn vã:
- Chị bệnh à?
- Không. Không có gì cả.
Hân vừa chạy vừa khóc, những giọt nước mắt vẫn chảy dài trên đôi rèm mi ấy.
Nàng chạy nhanh xuống đường. Bầu trời tối đen không một ánh trăng sao. Từng cơn gió mạnh vẫn cứ thổi vào người nàng. Tiếng sấm sét dữ dội, cơn mưa đổ xuống như trút nước vào người con gái mong manh ấy. Hân không buồn tìm một chỗ trú thân, nàng vẫn cứ đi như một kẻ trong cơn mộng du, bước chân đi mãi torng mưa gió của đêm khuya lạnh lẽo, cùng với tâm hồn cô đơn trống vắng nhu vừa đánh mất một cái gì đó rất quý trong cuộc đời. Phải chăng đó là tình yêu của anh?
Hoa Tàn Hoa Nở Hoa Tàn Hoa Nở - Dạ Miên Hoa Tàn Hoa Nở