Chương 12 Ghen
ôi gọi cho nàng và muốn nói với nàng lời tạm biệt cuối cùng, rằng tôi đã nhận lời làm việc ở Việt Nam rồi và tôi sẽ không thể quay lại Pháp nữa để mà cùng nàng hay bên cạnh nàng nữa. Nàng nghe máy và cũng chẳng có ý gì là giận hờn tôi, thậm chí là nàng còn tỏ thái độ rằng thì cũng chẳng quan trọng với nàng đâu – Qua điện thoại tôi cảm nhận rõ cái ý nghĩ bâng quơ đó của nàng.
Tôi lên phố, lên con đường có những quán cafe sách mà tôi hay dạo quanh. Tôi ghé vào một quán cafe nhỏ và xinh đẹp bên đường. Thật bất ngờ tôi thấy nàng ngồi cạnh một người đàn ông bảnh bao điển trai tầm tuổi 40, anh ta mặc một bộ vest màu xanh, mái tóc hớt phải, gương mặt bầu bĩnh, dáng người cao và quan trọng có một nụ cười rất tươi. Tôi thấy anh ta thực sự rất đẹp trai và hào hoa. Đi cùng nàng có mấy người bạn nữa, người mặc quần áo diêm dúa, nhiều màu sắc như nhà thơ người thi mặc váy xinh đẹp và cũng có 2 gã đàn ông nhìn lịch thiệp mà không trẻ trung và đẹp trai như chàng trai ngồi cạnh nàng – anh ta còn thậm chí đeo một đôi giày đen bóng loáng trông như là một diễn viên. Tôi sững sờ chưa từng có, tôi tưởng rằng nàng đang cùng 2 con chuẩn bị đồ để qua lại Pháp rồi. Tôi không chào nàng, mắt tôi đỏ, người nóng rẫy. Tôi thấy nàng cười tươi như hoa bên cạnh chàng trai kia. Phải rồi, bất kì cô gái nào cũng sẽ bị cuốn hút bởi vẻ hào hoa kia thôi, làm sao mà không bị thu hút được cơ chứ. Tôi nhìn lại mình, hôm nay tôi đi một đôi giày thể thao, mặc một chiếc quần vải và một chiếc áo font bụi, thật bụi nhưng cũng làm tôi thấy mình già nua và sương gió làm sao. Tôi không lại chào nàng, tôi chạy vụt lên tầng 2 của quán và vào nhà vệ sinh, tôi nhìn vào gương, cố vuốt lại mái tóc cho chỉnh chu. Nhưng tôi càng nhìn tôi trogn gương tôi lại nghĩ đến hình ảnh ánh mắt nàng nhìn cậu trai kia say đắm. Tôi chợt như muốn khóc trong lòng. Tôi, tôi sẽ không bao giờ là cậu trai ấy được, sẽ chẳng bao giờ cả. Thời gian đã làm tôi nhàu nhĩ đi làm sao, đã làm tôi bạc màu đi vì cả công việc và cảm xúc cũ mèm. Tôi đã bao giờ yêu đàn bà đâu, điều đó có nghĩa là tôi cũng chẳng có chút kinh nghiệm nào làm đàn bà vui. Và câu trai lãng tử kia, tôi biết chắc là làm biết bao cô gái thu hút và có lẽ cả nàng, nàng cũng có những rung động mạnh mẽ khi ngồi cạnh chàng trai hào hoa kia. Tôi tự hỏi lòng, tôi ghen, và đúng tôi ghen.
Nhưng tôi lại bần thần nghĩ lại, tôi lấy thân phận gì mà ghen? Tôi lấy thân phận gì tra hỏi nàng sao nói với tôi rằng sắp đi Pháp mà lại lên phố uống cafe với đám bạn mà tôi thấy nàng kêu rằng nàng chẳng có thời gian. Tại sao tôi chẳng thấy nàng khoe một bức ảnh nào, chỉ thấy nàng hay viết những dòng chữ khi sắp phải xa quê hương. Tôi cứ tưởng nàng đang băn khoăn, đang suy tính hoặc là nàng đang lo lắng điều gì chăng khi phải rời quê…
Tôi đi xuống dưới, cố gắng bình tĩnh, tôi chào nàng, cố cười một cách gượng gạo:
-ơ Hương ở đây à? Tôi tưởng Hương bận? – Tôi nhìn đám bạn của nào bắt tay và nói với nàng như vậy
Nàng điễm tĩnh như chưa từng nói gì với tôi về việc đi Pháp:
-Hương rảnh mà, sắp tết rồi còn bận chuyện gì nữa chứ?
Tôi giả vờ hỏi nàng để nhắc về việc nàng sang Pháp và cả trêu đùa nàng về việc nàng đã có bạn trai ở Pháp để dò hỏi sự tò mò của đám bạn của họ về nàng, tôi chẳng sợ gây hiểu lầm:
-Đi với trai đẹp như vậy không lo anh bạn trai ở Pháp ghen sao?
Nàng vẫn điềm nhiên nói:
-Tất nhiên, ai rảnh đâu mà ghen
Nàng không phủ nhận bạn trai bên pháp, cũng chẳng trách móc tôi nói về việc ghen hay không ghen. Lòng tôi rộn lên một nỗi niềm u uất khó tả. Hoá ra là tôi ghen, tôi ghen chứ còn ai ghen ở đây nữa. Và chính tôi lại làm giấy lên câu chuyện rằng, vậy là nàng có bạn trai ở Pháp và nàng sẽ sang Pháp với bạn trai và tôi cũng lại ghen với cậu người đàn ông bên Pháp mà chính tôi là người gợi ý lên nữa.
Nàng quá bản lĩnh đến độ làm thằng con trai như tôi thấy mình vừa ngốc vừa khờ. Tôi im lặng cúi đầu một lát, mắt tự nhiên như là long lanh lên muốn khóc. Tôi cố quay mặt đi, khưng người lại chào nàng và đám bạn rồi ngồi im cầm ly cafe đen đá, uống hết và mang tới quầy thanh toán sau 15 phút rồi lủi thủi đi về.
Hạnh Phúc Chân Thật Hạnh Phúc Chân Thật - Nguyễn Tư Phong Hạnh Phúc Chân Thật