Gió Mùa Xuân epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 12
am Dung cắt miếng thịt sườn đưa lên miệng. Song nghĩ sao, cô lại để xuống. Lam Dung nhìn Vũ Vinh:
- Anh tính sao?
Vũ Vinh ngừng tay:
- Em làm ơn bình tĩnh giùm anh đi. Cứ lo sợ như vậy, dễ bị người ta phát hiện lắm.
- Nhưng...
- Từ sáng đến giờ, em nói với anh bao nhiêu lần, em có biết không? Làm ơn đi Lam Dung, trời đánh cũng tránh bữa ăn nữa đó.
- Vũ Vinh! Em vẫn biết, nhưng không lo không được. Hạ Du là bạn gái của Phong Vũ, cô ta biết chúng ta quen nhau.
- Vậy thì sao?
- Em sẽ mất hết tất cả đấy.
- Không làm được ở công ty Phong Vũ, thì về với anh. Bình Minh sẵn sàng tiếp nhận em.
Lam Dung khổ sở:
- Em không quan tâm chuyện đó.
Vũ Vinh bắt đầu nổi nóng:
- Vậy em muốn anh làm gì đây? Ít nhiều gì em cũng phải cho anh thời gian suy nghĩ để tìm cách chứ. Em có biết anh cũng đang rối tung lên đây hay không?
Lam Dung im lặng. Vũ Vinh nói thêm:
- Em xem em kìa! Chỉ nhờ làm có chút việc thôi cũng không xong, còn để cho người ta nghi ngờ mình. Thật là vô dụng!
- Em đâu có muốn. Anh còn nhớ quán cơm hôm nọ, ly nước và hai cô gái không?
Vũ Vinh nhíu mày:
- Liên quan gì đến chuyện hợp tác giữa chúng ta?
- Một trong hai cô gái ấy là Hạ Du. Sáng nay, cô ấy vào tìm Phong Vũ, em mới biết.
- Em nói...
Lam Dung thở nhẹ:
- Chuyện không muốn người ta biết, thay vì mình đừng làm. Có lẽ từ đây về sau, em không có cơ hội giúp anh nữa rồi. Em dám chắc hiện giờ trong công ty đã có sự đề phòng. Rục rịch một chút, em có thể bị đưa ra tòa vì bị phạm luật.
Cô níu lấy tay Vũ Vinh:
- Em sợ lắm. Phong Vũ sẽ không tha thứ cho người phản bội lại anh ta. Vũ Vinh! Em phải làm sao?
Thật ra Vũ Vinh cũng đang rất rối. Đợt hàng thu mua vừa rồi định đẩy Phong Vũ đến bờ vực, nhưng cuối cùng công ty anh bị lỗ nặng.
Phong Vũ là một người không phải dễ đối phó. Ông Đức Bình cha anh cũng nói như vậy.
Lúc trước, Phong Nam điều hành công ty, cha con anh còn có thể ép được. Bây giờ Phong Vũ đã trở về, anh ta còn lợi hại hơn cả chú và người cha quá cố. Sự tính toán của anh ta thật đáng sợ.
Vũ Vinh ngán Phong Vũ ở chỗ táo bạo, kèm theo trí thông minh. Không lâu Phong Vũ sẽ đánh bại các công ty hàng đầu, đừng nói chi đến công ty Bình Minh.
Thật sự mà nói, Bình Minh cũng chẳng có lấy một năng lực nào cả. Nếu không áp dụng mọi thủ đoạn, có lẽ Bình Minh đã bại từ lâu.
Sự trở về của Phong Vũ cho thấy trước, Bình Minh không thoát khỏi định mệnh. Vũ Vinh đã hy vọng ở Lam Dung, thế mà cuối cùng cũng bị phát hiện.
Vũ Vinh bóp trán, giúp gì cho Lam Dung đây? Lỡ như cô ta bị Phong Vũ đuổi việc, anh cũng không thể nhận cô vào trong Bình Minh, bởi vì quyết định ở anh. Với lại, đối với Lam Dung, anh chỉ lợi dụng cô mà thôi. Còn yêu, Vũ Vinh này chưa yêu ai ngoài tiền cả.
Anh len lén nhìn Lam Dung, cũng tội cô thật đó. Lam Dung xinh đẹp, nhưng rất tiếc...
Lam Dung lắc nhẹ tay Vũ Vinh:
- Anh suy nghĩ gì vậy?
- À! Anh... đang tìm cách giúp em.
Lam Dung như mừng rỡ:
- Thật hả anh? Vậy trong lòng em cứ lo anh bỏ mặc em.
Vũ Vinh xởi lởi:
- Làm gì có.
- Thế thì em yên tâm rồi.
Lam Dung vô tình không nhìn vào khuôn mặt giả dối của Vũ Vinh, càng không biết mình đang sắp gánh chịu tội lỗi một mình. Cô tiếp tục ăn nốt phần cơm còn lại.
Vũ Vinh ngập ngừng:
- Anh tính như thế này nghe.
Lam Dung ngừng tay:
- Sao hả?
- Em nói Hạ Du là người biết mối quan hệ của chúng ta?
- Vâng.
- Để chuyện của chúng ta không ai biết, anh nghĩ... hãy làm cho cô ta im lặng.
Như hiểu được suy nghĩ của Vũ Vinh, Lam Dung lắc đầu:
- Không, em không thể.
- Nếu em không can đảm một chút, thì không những em chết mà cả anh và cha anh cũng chết. Em có biết, hiện tại mẫu mã của Phong Vũ đã được công anh cóp- pi hoàn toàn. Bây giờ tung ra thị trường, hàng đụng hàng, người chết đầu tiên là Phong Vũ.
Vũ Vinh dụ dỗ:
- Lam Dung! Hãy vì tương lai của chúng ta sau này mà can đảm lên. Có tàn nhẫn một chút cũng không sao, thương trường cũng như chiến trường... không có tình người đâu.
- Nhưng Hạ Du là người vô tội.
- Cô ta chính là hiểm họa của chúng ta. Có trách thì trách cô ta, ai biểu là bạn gái của Phong Vũ.
- Tuy em không có thiện cảm với Hạ Du thật, nhưng em không nỡ xuống tay.
- Vậy thì em để cô ta giết chết chúng ta đi.
- Em...
Vũ Vinh xua tay:
- Thôi, thôi, anh không ép em đâu. Nếu anh phải vào tù, đó là số phận của anh.
- Vũ Vinh...
Lam Dung cúi đầu:
- Được rồi, em sẽ cố gắng.
Vũ Vinh nghiêng đầu hôn nhanh vào má Lam Dung.
- Tốt lắm! Cám ơn em.
Lam Dung đỏ mặt:
- Anh! Ở đây là chốn đông người đấy.
- Không sao đâu. Mọi người biết chúng ta yêu nhau, ai mà để ý.
Vũ Vinh chờn vờn định hôn nữa, Lam Dung né người:
- Em không giỡn đâu nghe. Anh mau trả tiền cơm đi, rồi còn về công ty nữa.
- OK. Nhưng tối nay, chúng ta phải gặp nhau. Anh nhớ em lắm rồi.
- Nham nhở!
Vũ Vinh cười, khuôn mặt đầy nham hiểm. Anh gọi người tính tiền rồi cùng Lam Dung bước ra ngoài. Ngang qua bàn của hai cô gái, họ không hề để ý đến.
- Tởm quá!
- Mày nói gì?
- Tởm! Mày biết ý nghĩ của nó không? Tao không ngờ họ không có chút liêm sỉ nào cả. Ban ngày ban mặt, công khai cả trong quán ăn.
- Mày đang nói Vũ Vinh và Lam Dung đó hả, Hạ Du?
- Vậy mày tưởng tao nói ai? Nhỏ Hạ Du này đâu rảnh hơi mà quan tâm chuyện người khác. Tại họ làm tao chướng mắt quá.
- Cứ mặc kệ họ đi. Chuyện đáng quan tâm của chúng ta hiện nay là tìm ra âm mưu để lật tẩy họ. Nếu không, công ty Phong Vũ sẽ phá sản một lần nữa đấy.
Hạ Du bình thản:
- Mày sẽ biết ngay thôi, Thủy Phương ạ.
Cô ra dấu cho người phục vụ đang dọn bàn gần đó. Chị ta đi lại:
- Qúy khách dùng chi?
Hạ Du đặt hai tờ giấy bạc 50 ngàn vào tay người phục vụ:
- Chị đã nghe được những gì?
Người phục vụ nhét tiền vào túi áo, rồi nói:
- Cô gái lo lắng vì sợ Ông chủ biết được việc làm của mình. Còn chàng trai có vẻ suy nghĩ, bảo cô bạn gái của mình hành động không để cho người thứ ba biết.
- Còn gì nữa?
- Tôi nghe loáng thoáng có cái tên Hạ Du và Phong Vũ. Họ có vẻ căm phẫn hai tên ấy lắm.
- Thôi được rồi, cám ơn chị.
Người phục vụ đi rồi, Hạ Du so vai:
- Mày nghe rồi đấy. Lam Dung đã thật sự phản bội lại công ty.
Thủy Phương nhìn bạn một cách thán phục:
- Tao không ngờ mày nghĩ được cách này để điều tra âm mưu của họ. Phen này Vũ Vinh và Lam Dung hết đường chối cải.
- Cả ông trời cũng giúp chúng ta đó, mày thấy không. Nếu tiệm bánh cuốn không đóng cửa, thì tao và mày đâu đến đây để gặp được họ.
- Vậy bây giờ mày định làm gì?
- Ngày mai, tao sẽ đến công ty tìm Phong Vũ.
- Tại sao không phải bây giờ? Gọi điện thoại nói với anh ấy cũng được mà.
- Tao không thích. Với lại, bữa ăn cũng chưa xong mà.
Hạ Du hất mặt:
- Thức ăn ở đây cũng khá ngon. Mày đừng bỏ, uổng lắm.
Thủy Phương cúi xuống phần ăn của mình. Nhưng chỉ được vài giây, cô lại ngẩng lên:
- Họ lo lắng, chắc chắn họ sẽ có chuẩn bị đấy, Hạ Du.
- Tao biết.
- Vậy không bằng chứng, làm sao buộc tội họ?
- Chuyện đó, mày không cần phải lo. Hạ Du này bắt tay vào việc, thì không bao giờ thất bại cả. Tin tao đi.
- Nhưng... Vũ Vinh không phải là con người đơn giản. Họ sẽ đối phó với mày. Hay là...
Hạ Du ngừng tay trên đĩa cơm:
- Đừng hù dọa nữa Thủy Phương. Tao nói không có gì là không có gì mà.
Cô bẹo má bạn:
- Nhìn mặt mày kìa, nhát như thỏ đế vậy. mày không bạo gan cũng không thông minh, tao không hiểu anh Hai tao thích mày ở chỗ nào nữa. Chẳng lẽ mày xinh đẹp và có nét duyên của con gái sao? Nhưng mà nhìn kỹ cũng đâu có đẹp...
Thủy Phương nạt:
- Đủ rồi! Mày đâu cần phải chê như vậy chứ?
- Tao chỉ nói lên sự thật. Sau này về làm chị tao, chắc mày bị ăn hiếp dài dài quá Thủy Phương.
- Không biết ai ăn hiếp ai à.
- Chu choa!
Thủy Phương có vẻ tức vì Hạ Du quá coi thường lời cảnh báo của cô. Ai chứ, Vũ Vinh thì cô quá rành.
Vũ Đức Bình và Vũ Vinh từng là bạn làm ăn của cha cô. Cha con giống nhau như khuôn đúc, đều nham nhở và giả trá.
Cũng may là cha cô sớm thấy được bộ mặt thật ấy, nếu không bây giờ ông cũng có số phận như chú Phong Nam, có thể còn tồi tệ hơn nữa.
Hạ Du quá bướng bỉnh và cứng đầu. Làm việc gì đều quyết định và giữ ý mình, không nghe bất kỳ ý kiến nào.
Tình hình như thế này, Thủy Phương vô cùng lo lắng cho Hạ Du.
Vũ Vinh và Lam Dung biết được mối quan hệ giữa Hạ Du và Phong Vũ, thì họ sẽ không bao giờ bỏ qua đâu.
Không được. Cô phải nói với Phong Vũ và cả Duy Trường nữa, để họ liệu việc.
Quyết định như vậy, nên Thủy Phương cảm thấy thong thả một chút.
Còn Hạ Du, cô bé không bỏ sót một cử chỉ nào của bạn. Cô nhìn chăm chăm vào Thủy Phương:
- Mày đang nghĩ gì thế?
Thủy Phương giật mình:
- À! Không.
- Đừng có giấu. Khuôn mặt mày sao gian quá. Có phải...
Chợt có tín hiệu từ chiếc điện thoại cầm tay của Thủy Phương. Cô nhanh tay mở máy để tránh những suy đoán của Hạ Du.
- Alô.
- Là anh đây.
- Duy Trường!
- Em đang ở đâu thế? Hạ Du có ở chung với em không?
- Dạ có.
- Em mau bảo con bé về nhà đi, anh không có chìa khóa vào nhà nè.
Thủy Phương ngạc nhiên:
- Ủa! Anh về rồi sao? Em nghe Hạ Du nói vài ngày nữa, anh mới về nhà.
- Tại anh nhớ em quá, nên về trước hạn định.
- Chúa xạo!
- Không tin hả? Vậy anh đi nữa à nha.
- Ơ...
- Sao, có nhớ anh không?
Thủy Phương liếc Hạ Du:
- Em không thể trả lời được đâu, Hạ Du đang nhìn em nè.
Nghe bạn nói thế, Hạ Du bịt tai lại:
- Hai người cứ tự nhiên, nhỏ này không nghe gì hết.
Thủy Phương nói nhỏ vào máy:
- Chiều nay gặp đi, em sẽ nói cho anh nghe.
- OK.
- Còn nhiều chuyện rất là hay, trong đó có chuyện tình bắt đầu của anh chàng Lâm và cô Vũ.
- Thế ư?
Hạ Du giật lấy điện thoại:
- Đừng nhiều chuyện quá. Anh Hai! Anh có muốn vào nhà không?
- Muốn chứ. Mệt muốn đứt hơi, anh đang cần một giấc ngủ.
- Vậy thì chờ chút đi.
- Nhanh nghe nhỏ! Đứng ngoài đường kỳ lắm đó.
Hạ Du tắt máy, đưa cho bạn, kèm theo một câu hăm dọa:
- Coi chừng nhỏ này nghe, bà chị nhiều chuyện.
Cô ra lệnh:
- Trả tiền cơm đi!
- Trời!
Thấy bạn còn ngồi yên, Hạ Du giục:
- Nhanh đi nhỏ! Anh Hai đang đợi ở nhà kìa.
- Đợi mày hay đợi tao?
- Cả hai. Nè! Lâu lâu đãi bạn một bữa cơm cũng sợ tốn kém hả?
- Không phải.
- Vậy sao không trả đi?
- Giọng điệu của mày, tao ghét.
Hạ Du gục gặc:
- Tao hiểu rồi. Ghét tao, nhưng mà thương người khác chứ gì?
Cô móc túi lấy tiền, Thủy Phương liền ngăn lại:
- Đùa thôi. Để tao trả cho.
- Hì! Tao móc túi chứ đ^u lấy tiền. Tao lấy khăn giấy mà.
- Con quỷ!
Thủy Phương đấm bạn. Trong lúc đợi người tính tiền, Hạ Du tranh thủ trêu ghẹo:
- Hê! Bắt đầu từ hôm nay, ăn ngon ngủ yên rồi hé. Chàng đã về, nàng hết trông ngóng, lo âu.
- Đương nhiên rồi.
- Coi mặt mày kìa, nham nhở thấy sợ.
- Duy Trường về, tao thật sự vui và đỡ lo lắng nữa. Chỉ có anh ấy mới có thể trị được tính bướng bỉnh, cứng đầu của mày thôi.
Hạ Du xìu xuống:
- Mày đúng là con nhỏ bạn đáng ghét nhất.
Thủy Phương cười nhỏ, cô hy vọng Phong Vũ và Duy Trường có thể kềm được Hạ Du.
Trả tiền cơm xong, Thủy Phương đứng dậy:
- Về chứ?
- Thì về.
Hai cô gái ra xe, một buổi trưa không còn không khí.
Gió Mùa Xuân Gió Mùa Xuân - Trần Thị Thanh Du Gió Mùa Xuân