Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Giao Ước Định Mệnh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 12
T
háng 1 năm 1883.
Beckett, quản gia của Twelve Pillars là một người đàn ông mới qua tuổi năm mươi, cao, gầy và hói. Camden nhận thấy ông ta làm việc rất hiệu quả, cho dù bản tính của ông ta đôi khi hay nịnh bợ - có thể đoán chừng là Carrington thích được đầy tớ xum xoe.
"Thưa ngài Tremaine, ngài muốn gặp tôi?", Beckett hỏi.
Không nói gì, Camden ra hiệu cho người quản gia ngồi. Còn anh vẫn đứng.
Người đàn ông già hơn không thoải mái ngồi xuống chiếc ghế được chỉ.
Camden nhìn chằm chằm vào ông ta, vì anh chưa chắc chắn sẽ bắt đầu từ đâu và cũng là để hăm dọa. Sau hai mươi giây, Backett đã thấy khó khăn để nhìn vào anh. Sau ba phút, ông ta bồn chồn và lén lút lau trán và môi trên.
"Beckett, ông biết rõ rằng lạm dụng lòng tin của chủ nhân là một tội lỗi đáng bị trừng phạt bởi luật pháp, đúng không?".
Beckett ngẩng phắt đầu lên. Trong một phút, khuôn mặt ông ta là một nỗi kinh hoàng thực sự. Nhưng ông ta không leo lên vị trí đứng đầu nhân viên trong ngôi nhà của một công tước mà không học được đôi ba điều về tự chủ. Ngay sau đó, ông ta đã trả lời bằng một giọng bình thường. "Tất nhiên, thưa ông chủ. Tôi còn hơn cả nhận thức về điều đó. Trung thành là tín ngưỡng của tôi".
Nhưng vẻ mặt sợ hãi bất ngờ của ông ta đã để lộ nhiều hơn. Ông ta có lỗi.
Nhưng vì cái gì?
"Ta ngưỡng mộ sự điềm tĩnh của ông đấy, Beckett. Thật không dễ gì để tỏ ra bình tĩnh trong khi chân ông đang run bắn lên ở trong giày".
"Tôi... tôi e rằng tôi không biết ngài đang nói về chuyện gì, thưa ngài".
"Ta nghĩ ông biết, Beckett. Và ta nghĩ ông đang chìm trong sợ hãi, kinh hoàng, và ta hy vọng, cả một chút xấu hổ vì bị phát hiện. Nếu ta là ông, ta sẽ không biện hộ cho mình với vẻ ngây thơ thêm nữa. Nếu ông không thừa nhận tội lỗi với riêng mình ta, ta sẽ buộc phải đến gặp Công tước và phơi bày những việc làm dối trá của ông, sau đó đức ngài sẽ không có lựa chọn nào khác là gọi cảnh sát".
Beckett không dễ dàng từ bỏ, "Thưa ngài, nếu tôi làm điều gì khiến ngài không vui lòng, làm ơn cho tôi biết đó là cái gì".
Đó chính là cái khó của vấn đề. Camden không có gì cụ thể để buộc tội Beckett, chỉ biết rằng Beckett đã làm xáo trộn cách thức đưa thư trong nhà và rằng Camden đã nhận một bức thư từ Theodora mà anh đang bắt đầu tin rằng không hề đến từ Theodora, Chúa giúp anh.
Anh đi về phía lò sưởi và vờ như quan sát bức tranh cảnh biển phía trên nó.
Nếu có mối liên hệ nào giữa Beckett và lá thư của Theodora, nó chỉ là gián tiếp.
Ông ta đang hành động theo mệnh lệnh của ai đó, một trung gian được trả tiền.
Camden quay lại và lừa phỉnh, "Ta biết tại sao ông ra lệnh tất cả thư từ phải đưa đến cho ông trước. Ông biết đấy, Beckett, ta có tin tức tồi tệ cho ông. Người điều khiển ông đã không còn cần đến ông nữa và không muốn trả số tiền còn lại. Vì vậy hắn ta quyết định quẳng ông cho bầy sói".
"Không!" Beckett bật dậy từ ghế, "Đồ khốn?".
Hơi thở thô ráp của ông ta tràn ngập sự tĩnh lặng của căn phòng. Sau đó, ông ta nhận ra rằng tự mình đã để lộ hoàn toàn, ông ta rơi phịch xuống ghế và úp mặt vào lòng bàn tay.
"Tha thứ cho tôi, ông chủ. Nhưng tôi đã không làm gì cả. Không gì cả, tôi thề. Tôi chỉ được chỉ thị kiểm soát những lá thư gửi cho ngài từ nước ngoài, và đưa chúng cho một người đàn ông. Nhưng gã chưa bao giờ lấy một lá nào. Gã chỉ nhìn chúng và đưa lại cho tôi".
Tất cả thư từ gửi cho anh từ nước ngoài. Camden cảm thấy có cái gì đó nổ tung trong ngực anh, như thể buồng phổi của anh nở toác ra, "Ông chắc chắn là ông không làm gì chứ?".
"Có lần..." Beckett lau mặt bằng chiếc khăn tay, "Có một lần, lần đầu tiên, người đàn ông đó đưa những lá thư lại cho tôi và tôi chắc chắn rằng một trong số chúng đã không có trước đấy".
Một lá thư. Đó là tất cả những gì xảy ra. Một lá thư.
"Ông gặp người đàn ông này ở đâu và khi nào?".
"Ở ngoài cổng, vào chiều thứ Ba và thứ Sáu".
"Nếu vì lý do nào đó ông không thể gặp gã thì sao?".
"Tôi sẽ gói những lá thư cẩn thận và đặt gói đó bên dưới một hòn đá bên cạnh bụi cây lý gai bên trái cổng. Gã đến đó vào lúc ba giờ".
Hôm nay là thứ Sáu. Còn hai lăm phút nữa là đến ba giờ.
"Quá tệ", Camden nói. "Ta nghĩ là gã sẽ không đến nữa. Hoặc ta có thể cũng đã quẳng hắn vào tù rồi".
Beckett trắng nhợt. "Nhưng, ông chủ, ngài nói... ngài nói...".
"Ta biết ta nói gì. Ta chờ thư từ chức của ông trình lên Công tước sau bữa tối ngày mai".
"Vâng, thưa ngài. Cám ơn, thưa ngài". Beckett chỉ còn thiếu hôn bàn chân của Camden.
"Đi".
Khi Beckett loạng choạng bước đến cửa, Camden nhớ ra điều cuối cùng, "Ông được trả trước bao nhiêu?".
Beckett ngập ngừng, "Hai nghìn bảng. Tôi có một thằng con trai ngu đần. Nó đang gặp rắc rối. Tôi dùng tiền đó để trả nợ cho nó. Tôi sẽ hoàn lại cho ngài ngay khi tôi có thể".
Camden ấn mạnh ngón tay vào thái dương, "Ta không muốn nó. Và ta không muốn gặp ông lần nữa. Đi đi!".
Hai nghìn bảng trả trước, hai nghìn trả sau. Ai mà lại có từng đấy tiền để quăng đi? Và tại sao lại có người muốn làm việc này? Tất cả chứng cứ đều chỉ đến một hướng duy nhất. Nhưng anh không thể chịu được việc tiếp nhận nó. Có lẽ, anh cầu nguyện, có lẽ anh đã sai. Có lẽ nỗi kinh hoàng thắt trong ruột anh không phải là một dấu hiệu của thảm họa không thể tránh được mà chỉ là kết quả của trí tưởng tượng thái quá của anh.
Có lẽ vẫn còn hy vọng.
Hai lăm phút sau, không còn có khả năng phủ nhận nữa.
Camden gói hai lá thư của bạn anh, giấu chúng như Beckett đã làm, và đợi.
Một người đàn ông diện mạo bình thường ở tuổi sáu mươi xuất hiện trong một chiếc xe hai chỗ được kéo bởi một con ngựa già. Ông ta thận trọng nhìn xung quanh, sau đó đi đến bụi gai lý. Như Beckett đã miêu tả, ông ta nhanh chóng liếc qua những lá thư, sau đó đặt chúng lại nơi đã tìm thấy.
Người đàn ông điều khiển chiếc xe quay đầu và bắt đầu quay lại đường đã đến. Camden đi theo cách một quãng, đi bộ, nỗi đau trong ngực anh ngày càng dữ dội hơn với từng dặm trôi qua, tất cả dẫn đến một kết cục cay đắng khi người đàn ông và chiếc xe biến mất giữa những chiếc cổng của Briarmeadow, những ống khói của ngôi nhà vợ chưa cưới của anh hiện lên trong ánh sáng nhạt dần phía trên những cây bạch dương trụi lá.
Điều gì đó quằn quại và chết đi trong anh. Anh bắt đầu đi, sau đó chạy, chạy khỏi Briarmeadow, chạy khỏi cô. Gigi, Gigi đáng yêu, Gigi phản trắc. Có phải chỉ mới sáng nay anh đã đến theo lối đi này, nôn nóng muốn làm cô hài lòng và ấn tượng như bất cứ một gã trai huênh hoang nào từng tồn tại?
Anh không biết anh đã chạy được bao xa và bao lâu, hay rốt cục anh đã ngã gục xuống đất ở chỗ nào đó, đôi mắt anh ráo hoảnh, tâm trí anh tê dại ngoại trừ một cơn đau đầu như búa bổ, cái búa của Lucifer đập tan mọi mảnh vụn ảo tưởng trong anh.
Cô đã làm điều đó. Vì lý do nào đó cô đã quyết định rằng cô phải có anh, vì vậy cô đã làm giả lá thư. Tất nhiên đó là cô, cô vượt xa những kẻ thủ đoạn nhất mà anh đã từng gặp qua. Và anh, như một tên ngốc có sừng, đã sẵn sàng nhảy múa theo cô. Cô đã hài lòng vô hạn như thế nào khi nhìn thấy anh sáng nay, biết rằng chiến thắng của cô là tuyệt đối và rằng anh đã tan chảy trong tay cô dễ dàng như một miếng mỡ.
Giận dữ - nóng rực, lạnh buốt và đen tối như đáy của địa ngục - từ từ trào lên trong anh, cho đến khi nó chiếm lấy từng tế bào trong cơ thể anh từng chút từng chút một. Anh níu lấy cơn giận dữ đó, để nó làm tan nỗi đau và ngăn không cho nỗi đau lại gần.
Trả thù, anh phải trả thù. Cô đã sẵn lòng vứt ra bốn nghìn bảng vì anh, đúng không? Vậy thì quý cô đó phải thất vọng thôi. Cô sẽ thấy rằng anh cũng dối trá và nhẫn tâm ngang ngửa như cô ta từng chút một.
Anh kéo mình khỏi mặt đất và tiếp tục chạy, không dừng lại cho đến khi anh nhìn thấy Twelve Pillars. Một suy nghĩ lầm lạc vặn vẹo thoát khỏi sự kiểm soát cùng cực khi anh hùng hổ tiến về phía ngôi nhà. Nó nhắc nhở anh đã đến gần với thiên đường như thế nào, chỉ vài tiếng đồng hồ trước anh đã vui sướng và bay bổng như thế nào. Anh muốn thời gian quay lại và dì Ploni chưa từng đến.
Anh muốn đập tan những bức tường và than khóc. Gigi, đồ ngốc, cô gái ngu ngốc! Sao em không thể đợi? Hôm nay Theodora kết hôn. Hôm nay! Và anh sẽ có thể...
Câm ngay! Câm ngay! Ta sẽ đích thân bắn ngươi nếu ngươi còn than khóc về con người đó lần nữa.
Trả thù, hãy nhớ đấy, chỉ có trả thù.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Giao Ước Định Mệnh
Sherry Thomas
Giao Ước Định Mệnh - Sherry Thomas
https://isach.info/story.php?story=giao_uoc_dinh_menh__sherry_thomas