Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Em Là Của Anh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 12
N
gày đầu tiên trôi qua chậm chạp. Con ngựa của Vasili thuộc loại ngựa đua cho nên nó chống lại không muốn đi theo tốc độ chậm chạp của những cỗ xe ngựa, ít ra là suốt cả buổi sáng. Vasili liên tục bỏ rơi đoàn người và cứ phải quay trở lại, mặc dù Alexandra dám chắc là anh chỉ muốn chứng tỏ cho cô thấy là anh đã mất hết nhẫn nại với tốc độ duy chuyển chậm chạp của bọn họ.
Hai con ngựa của cô thì ngoan ngoãn hơn. Chúng cũng thèm được đi nhanh hơn cho giãn gân cốt nhưng khi bị cô kềm lại thì chúng đã không gây khó dễ gì. Ngay cả khi Vasili thắng con ngựa của anh lại gần cô vào chiều hôm đó để báo cho cô biết là họ sẽ không dừng lại để ăn trưa và để nghỉ chân, thì con Sultan Kiêu Hãnh cũng đã cố né tránh khi bị con ngựa đực của anh liếm láp, trong lúc Vasili thì cố kềm không cho con ngựa của anh nhào vào con ngựa của cô.
Vasili đã bảnh choẹ nói cho cô biết là họ sẽ không dừng lại, và Alexandra đã thích thú đón nhận, chuyện mà cô cố giữ riêng cho mình. Cô đã được báo cho biết là họ cần dành nhiều thời gian để có thể đi đến được trạm đầu tiên. Họ muốn đến được đó trước khi trời tối. Theo như bây giờ, cho dù là bọn họ đã không dừng lại để ăn trưa thì họ cũng sẽ không đến được đó cho đến khuya.
Alexandra đã không mấy khó khăn đóan ra được là Vasili đã nghĩ là anh có thể là đã trả được thù với cô vì cô đã kéo theo nhiều xe để làm chậm trễ cuộc hành trình, nhưng cô đã tính trước những chuyện như thế này. Tất cả mọi người trong đoàn của cô đều có mang theo thức ăn sẵn mà không cần phải nấu nướng, nhưng toán người của Vasili thì không mang gì theo. Cô nghĩ cái bụng trống rỗng của anh ta sẽ ngăn không cho anh ta tiếp tục chơi trò này thêm một hay hai ngày nữa.
Đối với Alexandra thì cô xem như là đã thắng được trận đầu và cảm thấy rất vui vì điều này, điều mà rất may mắn vì cô cần có những suy nghĩ tích cực như thế này để giải toả bớt chuyện đau lòng khi cô buộc phải rời khỏi nhà. Tuy là cô chỉ liếc nhìn cha mình một tí trước khi đi nhưng hình ảnh đó đã khắc sâu trong đầu cô.
Cô đã dừng lại một lát ở trước cửa nhà, nơi mà ông đang đứng ở trước hiên, nhưng chỉ để cho ông một cơ hội để giữ cô lại. Khi cô nhìn thấy không có dấu hiệu gì chứng tỏ là ông sẽ nói những lời cô muốn nghe, cô đã nói như thầm thì "Tạm biệt, Papa," nhỏ đến nỗi ông khó có thể nghe được. Và cô chỉ nói bao nhiêu đó, không ôm chầm ông, không hôn ông, không van xin ông đổi ý.
Cha của cô chắc là đau lòng lắm vì cô đã có thái độ không tha thứ cho ông. Cô đã nhìn thấy được điều đó trước khi đi, và nó làm cho ngực cô đau nhói đến nỗi cô nghĩ mình sẽ bị ngạt thở. Nhưng nỗi đau của cô còn sâu hơn nên đã ngăn không cho cô từ giã ông cho phải phép.
Và nỗi đau của cô đã làm cho cô có quyết định là cô sẽ không bao giờ gặp lại ông nữa sau ngày hôm nay. Cô sẽ làm cho bá tước huỷ hôn để bảo toàn lời hứa của cô với ông nhưng cô sẽ không quay về nhà. Thay vì về đó thì cô sẽ đi Anh quốc. Đúng ra cô đã phải làm chuyện đó ba năm trước rồi.
Khi bọn họ cuối cùng đến được trạm đầu tiên thì Alexandra đã quá mệt mỏi. Lúc đó trời đã khuya đúng như Vasili đã phỏng đóan, và mặc dù là cô rất thoã mãn với những gì cô đã làm vào hôm nay, cô sẽ không lập lại chuyện cố tình duy chuyển với tốc độ chậm chạp vào ngày mai nữa.
Những cỗ xe đúng ra là dùng để trì hoãn cuộc hành trình, không phải là để giữ mọi người ngồi lâu hơn trên yên ngựa để bù lại cho thời gian đã mất. Bên cạnh đó, cô không thích những con ngựa của cô di chuyển trong đêm tối, khi mà những ổ gà có thể làm cho chúng bị thương. Nếu như bọn họ không thể đến được trạm kế tiếp, hay thị trấn, hay một ngôi làng nào đó trước khi trời tối vào ngày mai, thì họ sẽ cấm trại ở dọc đường, cho dù là vị hôn phu của cô có đồng ý hay không.
Cô đã không đợi sự đồng ý của anh và bước thẳng vào nhà trạm. Trước kia cô đã từng ở đây khi cô đi mua ngựa, vì thế cô biết người chủ ở đây và đã tự mình đặt phòng để nghỉ đêm cho cả đoàn. Cô sẽ ở chung phòng với Nina. Những người đàn ông khác thì có thể chia nhau ở trong bốn căn phòng còn lại theo ý họ.
Vì Vasili sẽ là người trả tiền cho nên cô đã định đặt thêm phòng nếu như chúng còn trống. Và vì có tới 12 người trong đoàn của cô, anh ta phải bỏ ra rất nhiều tiền để mua thức ăn và cô cũng đã tự mình kêu thức ăn cho cả nhóm. Nhưng cô đã không làm quá đáng vì cô không muốn lãng phí thức ăn. Nhưng nếu như Vasili xài hết tiền trước khi anh ta về đến nhà thì hay biết mấy.
Cô đợi những người khác ở phòng ăn. Nina là người đầu tiên đến với cô. Cô hầu này đã ngồi trên một trong hai cỗ xe bởi vì cô ta không thấy thoải mái khi phải ngồi trên yên ngựa quá lâu như có thể làm. Vì suốt ngày hôm nay bọn họ đã không có cơ hội nói chuyện cho nên Alexandra đã không mấy ngạc nhiên là chuyện gì đang ở trong đầu của cô bạn.
"Cô đã không nói với tôi về chuyện anh ta là người đẹp trai nhất mà cô từng nhìn thấy trong đời," Nina lên án khi cô ngồi xuống bàn của Alexandra.
Alexandra nhướng một chân mày."Làm sao cô biết là tôi chưa từng nhìn thấy người đẹp trai hơn?"
"Bởi vì không có một gã đàn ông nào có thể đẹp trai hơn thế," Nina khăng khăng quả quyết.
Alexandra cũng đã tự có kết luận đó, vì thế cô đã không màng cãi lại."Bộ chuyện đó làm khác được vấn đề hả?"
"Đối với tôi thì rất khác đấy."
Alexandra thở dài."Nina, anh ta quá đẹp trai. Nếu cô còn chưa nhận thức là chuyện đó có ảnh hưởng như thế nào thì để tôi nói cho cô biết. Chuyện đó đã làm cho cô ngã về phía anh ta khi mà trước khi thấy mặt anh ta cô đã đứng về phía tôi. Và chuyện đó cũng làm cho một, hai hay tất cả ba cô gái hầu ngủ với anh ta vào tối qua, mặc dù bọn họ biết anh ta là vị hôn phu của tôi."
Nina thốt lên."Sao cô biết?"
"Bởi vì tôi nhìn thấy cả ba người họ quấn lấy anh ta sáng nay."
"Điều đó đâu có nghĩa là anh ta đã ngủ với họ chứ." Nina vội phản bác lại.
"Không, nhưng nó chứng minh được là anh ta rất có sức hấp dẫn với đàn bà, ít ra là với đa số đàn bà. Nó cũng chứng minh được là mặc dù là anh đã có hôn ước, đàn bà vẫn bám sát anh ta. Bộ tôi phải sống một cuộc sống như vậy hả? Tôi không nghĩ vậy đâu."
Nina vẫn còn chưa bị thuyết phục."Bám sát không có nghĩa là sẽ được."
"Nhưng nó có nghĩa là có rất nhiều sự cám dỗ với anh ta," Alexandra trả lời."Và tôi không muốn trở thành một người đàn bà hay ghen tuông vì bất cứ người đàn ông nào."
Nina cười."Ý cô là cô sẽ yêu anh ta nếu cô thử hả?"
"Tôi không có nói vậy, và im đi, anh của cô đang đến kìa."
Stenka ngồi xuống chiếc ghế cạnh Alexandra và giống như em gái của anh, không rào đón và đi thẳng vào vấn đề. "Nếu chúng ta cứ đập anh ta một trận và đuổi anh ta về thì đơn giản và dễ dàng hơn đấy Alex."
Timofee vừa đến và nghe được câu nói đó. Anh ngồi xuống và hỏi."Chúng ta sẽ đánh bọn người Cardinia hả? Chúng ta nên làm chuyện đó từ lúc sáng rồi trước khi cái mông của em bị ê ẩm vì ngồi trên lưng ngựa quá lâu."
Và Konrad, người cuối cùng bước vào, chỉ nghe được câu sau cho nên anh nói."Ê mông hả Alex? Cô à? Cái mông của cô chai như..."
"Đủ rồi," Alexandra cắt ngang, và cô nhìn mỗi một người trong bọn họ rồi nói,"Không được, không được và không," để trả lời họ cùng một lượt.
"Tôi đã giải thích kế hoạch của tôi với các anh rồi, và các anh cũng đã đồng ý là một kế hoạch hoàn hảo. Chúng ta phải thử nó trước khi tôi tìm ra giải pháp khác. Nhưng đánh đập anh ta không phải là một trong những giải pháp."
"Tiếc quá," Stenka thở dài nói.
Cô nghiêm khắc nhìn anh trước khi tiếp tục nói."Hãy an tâm đi, chúng ta sẽ không có một ngày giống như hôm nay nữa. Anh ta đang cố gắng ép chúng ta làm theo lịch trình của anh ta, và cho dù là chúng ta có thể chịu đựng khá hơn anh ta, tôi sẽ không đợi cho đến khi anh ta chịu thua, khi mà mấy đứa trẻ của tôi cũng bị chịu chung số phận. À nhắc đến chuyện này, chúng đã được sắp xếp yên ổn hết cả rồi chứ?"
"Bọn họ đang dựng tạm cái chuồng cho những con ngựa cái vì họ đã không có đủ chỗ để chứa nhiều ngựa như vậy," Timofee nói."Một đêm thì không sao."
Họ quay qua bàn tán những chuyện liên quan đến cuộc hành trình nhưng bị cắt ngang khi Vasili cuối cùng xuất hiện cùng với bạn anh, Lazar Dimitrieff. Sáng nay gã đó đã đến gần cô và tự giới thiệu mình. Cô không ngạc nhiên khi biết là anh ta đã mua một trong các con ngựa của cha cô và đang cưỡi nó, một con ngựa thiến cô biết chắc là rất dễ điều khiển.
Thông thường thì cô sẽ nói thêm nhiều chuyện liên quan đến con ngựa đó với anh, sẽ rất vui khi được nói về nó và còn nói rất lâu nữa là khác, nhưng cô đã quyết định là sẽ không thân thiện với bất cứ người nào trong nhóm của Vasili, bao gồm bá tước Dimitrieff, đúng thật là đáng tiếc, bởi vì anh ta rất dễ gần, và bọn họ rõ ràng là cùng yêu thích những con ngựa quí. Tuy nhiên, anh đã không nói gì nữa khi anh tìm cách nói chuyện với cô và cô cứ mãi lờ anh đi.
Cô chỉ nói vài lời với Vasili chỉ vì anh hỏi đến Nina."Cô gái dễ thương là ai vậy?"
"Người hầu của tôi, Nina Razin."
"Có quan hệ với những gã Cossacks à?"
"Là em gái duy nhất của họ," cô nói với anh.
Câu trả lời của cô làm cho anh thở dài chán nản."Vậy mà tôi cứ nghĩ là sẽ có được một cuộc hành trình đầy thú vị chứ."
Cô muốn cười lớn vì vẻ đáng thương của anh, thật tức cười. Nhưng thay vào đó cô cảnh cáo anh,"Anh nên tránh xa Nina ra... trừ khi là tự cô ta muốn." Và cô không nói gì nữa.
Bây giờ cô nghĩ không biết là cô đã cho Vasili biết về sự thô lỗ của cô chưa. Cô hy vọng là vậy. Cô muốn anh biết được là sự lỗ mãng của cô không chỉ dành riêng cho anh, và bạn anh mà cả gia đình anh cũng sẽ không tránh khỏi.
Vasili chỉ nhìn lướt qua cô kể từ khi anh bước vào. Chỗ ngồi bên trái của cô còn bỏ trống, nhưng cô dám chắc là anh sẽ không ngồi xuống ở đó. Nhưng rồi, chỉ cần anh có thể chứng kiến được cách cô ăn uống, điều mà cô sẽ cố tình làm cho anh xem, thì chuyện anh ngồi ở đâu không quan trọng.
Anh dừng lại nói chuyện với chủ trạm một lát, có lẽ là sẽ biết được là anh ta không cần phải làm gì khác vì cô đã sắp xếp xong mọi thứ. Cô hy vọng là nó sẽ làm cho anh bực tức, đó là lý do vì sao cô đã làm vậy. Đàn ông luôn muốn được xem như là một người dẫn dầu.
Quan sát anh một cách kỹ càng, cô không nhìn thấy được là anh bực bội với những gì anh đang nghe. Đột nhiên, một trong hai cô phục vụ reo lên một cách mừng rỡ từ ở tận phía bên kia phòng khi vừa nhìn thấy anh. Rõ ràng là cô ta quen biết anh, bởi vì sự vui mừng hiện ra trên mặt và qua cái cách mà cô ta vội chạy lại gần anh.
Chân mày của Alexandra nhướng lên, rồi hạ xuống khi cô nhìn thấy cách Vasili cười với cô ta, một nụ cười làm cho tim Alexandra như ngừng đập, ngay cả khi nụ cười đó không dành cho cô. Cô gái kia không có gì là xinh đẹp lắm, nhưng với cái cách Vasili nhìn cô ta thì ai cũng nghĩ cô ta là một người đáng yêu nhất mà anh được nhìn thấy.
Khi cô ta đến gần bên anh, anh cuối xuống và thì thầm gì đó vào tai cô ta. Cô ta cười và âu yếm đặt một tay lên ngực anh trước khi trả lời anh. Tay anh đưa lên vỗ nhẹ mông cô ta một cái trước khi cô ta quay lại làm việc, tuy nhiên cô ta cũng liếc nhìn anh một cái rất tình tứ trước khi quay đi. Người ngu đần cũng biết là bọn họ đã hẹn hò nhau.
Alexandra đứng lên rời khỏi bàn và đuổi theo cô ta khi cô ta chuẩn bị rời khỏi phòng để đi vào nhà bếp... Alexandra không biết mình sẽ làm gì với cô ta khi đi đuổi theo cô ta, nhưng khi đuổi kịp cô túm lấy tóc của cô ta và giật mạnh mà không cảnh báo trước. Mâm thức ăn trên tay cô ta rớt xuống. Nếu như lúc nãy chưa có ai nhìn theo hướng này thì bây giờ tất cả đều nhìn hai người họ.
"Cô đang nghĩ đến chuyện lên giường với vị hôn phu của tôi đấy," Alexandra nói một cách bình tĩnh."Nếu cô còn dám đến gần anh ấy thì tôi sẽ cắt tai cô xuống và nhét vào mồm cô đấy. Hay là cô nghĩ anh ta đáng để cho cô trả cái giá đó?"
"Không, thưa nữ nam tước," cô gái sợ hãi thốt lên, mắt mở to và mặt cô ta trở nên trắng bệch.
Alexandra nhíu mày."Cô biết tôi à?"
"Vâng, thưa nữ nam tước."
"Vậy cô hiểu tôi nói gì rồi chứ?"
"Vâng!"
"Tốt.Vậy thì hãy hy vọng là tôi không cần phải nói chuyện với cô thêm một lần nữa."
Alexandra trở lại bàn của cô. Cô đã không nhìn Vasili khi cô đi ngang qua mặt anh. Cô thật lấy làm kinh ngạc với chính bản thân mình, không phải vì những gì cô đã nói, mà là vì đã có thể gây ra một cảnh tượng như thế mà không có một chút cảm giác xấu hổ. Chứng minh cho vị hôn phu của cô thấy được là cô không thuộc về thế giới thượng lưu của anh coi bộ dễ dàng hơn cô nghĩ.
"Anh ta có bị sốc không?" cô thì thầm với Stenka sau khi quay về chỗ của mình.
"Tôi không biết," anh trả lời một cách thành thật, mắt anh nheo nheo lại."Tôi không thể nào rời mắt khỏi cô khi cô thể hiện sự ghen tuông như thế."
"Đừng có điên chứ," cô bực bội nói."Tôi chỉ cố làm vậy cho anh ta xem thôi."
Câu nói đó làm cho anh khịt mũi và anh trả lời với vẻ chế giễu."Tôi là Stenka đấy, Alexandra. Tôi biết cô có tánh chiếm hữu ra sao. Cô có nhớ là tôi đã có mặt vào cái lần mà cô dùng roi ngựa quất cái gã trung uý khi hắn hành hạ con ngựa mà cô đã cho hắn mượn đấy. Cô đã không ngần ngại đấm túi bụi vào Konrad mỗi khi anh ấy trêu chọc Nina cho đến khóc. Cô đã làm điếc con ráy cha cô khi ông ấy đánh tôi... hãy cho tôi biết khi cô nghe đủ rồi nhé."
Cô gầm gừ."Anh và gia đình anh thì khác chứ. Và cả ngựa của tôi cũng vậy."
"Chúng tôi là người của cô, và cái gì của cô là của cô. Ai mà biết rõ cô đều biết chuyện này cả đấy, Alexandra. Và cho đến khi một trong hai người hủy hôn thì gã Cardinian đó là của cô, vì thế có khác biệt gì đâu chứ?"
"Điều khác biệt là tôi không muốn anh ta là của tôi." và rồi cô nhìn những người bạn của cô."Không một ai trong các người nhìn thấy phản ứng của anh ta à?"
"Tôi có thấy," Konrad thú thật, môi hơi nhếch lên cười."Anh ta không phải là bị sốc, nổi giận thì đúng hơn."
Alexandra vẫn không muốn tận mắt nhìn để chứng thực, nhưng cô ngồi xuống và rất thỏa mãn. "Rất tốt. Tôi đã cảnh cáo anh ta trước rồi. Bây giờ thì anh ta biết rõ là tôi không phải chỉ nói suông thôi."
"Tôi dám nói là anh ta đã hiểu rõ điều đó rồi," Timofee chặc lưỡi nói thêm."Để xem anh ta sẽ làm gì, sẽ rất là thú vị đấy."
"Anh ta có thể làm gì chứ?" cô độp lại không có vẻ gì là lo lắng cả."Chúng tôi còn chưa kết hôn mà."
Cả ba người đàn ông cùng giương mắt dòm cô. Nina thì làm ngược lại và nhìn sang hướng khác. Alexandra bắt đầu cục cựa trên ghế.
"Gì?" cô thắc mắc.
"Hôn ước không giống như đính hôn đâu, Alex," Konrad nói với cô,"Nó gần như là đã kết hôn vậy. Đã tuyên thệ. Cho dù là cô nói là cô không kết hôn với anh ta, nhưng cha cô thì rất thích anh ta. Điều đó cho phép anh ta có quyền hạn đối với cô đấy, bộ cô không biết hả?"
"Quyền hạn gì?"
Konrad không nói vòng vo."Thì quyền làm chồng chứ quyền gì."
"Điên. Tôi đã nói với anh ta là anh ta không thể ra lệnh cho tôi, và anh ta đã không làm gì để chứng tỏ là không đồng ý cả." Cô đã không màng nhắc đến chuyện anh đã khăng khăng nói là anh có thể và thật ra là anh đã thử làm.
"Lúc cô nói những lời đó là cô còn ở nhà, quyền hạn của cha cô cao hơn anh ta. Bây giờ thì không."
Cô không thích những gì mình vừa nghe."Chuyện tôi ở đâu thì đâu có khác biệt gì," cô khăng khăng."Anh ta có thể mắng nhiếc xỉ vả tôi cho đã miệng. Tôi có rất nhiều kinh nghiệm trong việc lờ đi những người đàn ông giận dữ đấy."
"Một người cha giận dữ thì có thể, nhưng không thể với một vị hôn phu giận dữ," Konrad chỉ ra. "Tôi buộc phải nói ra thôi Alex, hai chuyện đó hoàn toàn khác nhau."
"Được rồi, mẹ kiếp," cô gầm gừ."Nói toạc ra đi, ý anh là gì?"
"Nếu như anh ta bắt đầu... với cô để trút giận thì sao?"
Mắt cô nheo lại, nhưng cô nói một cách khô khan."Anh không phải là ám chỉ là anh ta sẽ đánh tôi chứ?"
"Thật ra thì... vâng."
"Và anh định chỉ đứng đó nhìn thôi hả? Bojik sẽ không cắn đứt cổ họng anh ta nếu anh ta làm vậy à?"
"Bojik không phải lúc nào cũng ở sát bên cô đâu," Konrad báo với cô."Buổi tối nó sẽ ở lại trong chuồng ngựa, bây giờ nó cũng đang ở đó đấy, vì hầu hết các khách sạn đều không cho nó vào bên trong. Và chúng tôi cũng không thể luôn ở kế cạnh cô. Chúng tôi có thể làm cho gã Cardinia đó hối hận vì những gì anh ta đã làm với cô, nhưng lúc đó mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi. Em họ của vua, cho dù là nó không có ấn tượng hơn tước hiệu của anh ta, còn cao hơn cả bất cứ vị hoàng tử nào của chúng ta, và cô biết bọn họ có thế lực ra sao rồi chứ gì. Sẽ không khó đối với anh ta trong việc nhốt chúng tôi vào tù đâu. Mẹ kiếp, anh ta có thể xử chết chúng tôi và không một ai sẽ làm gì với anh ta cả. Đó chính là quyền lực mà anh ta có thể mang ra sử dụng đấy."
Lúc này Alexandra giận sôi sùng sục."Chuyện đó có liên quan gì đến chuyện này chứ?"
Konrad cuối cùng cũng nhe răng cười, sau khi anh đã làm cho tâm trạng của cô xấu đi."Đừng chọc anh ta nổi giận, Alexandra. Phải biết giới hạn của mình và đừng đi quá xa, cho dù là thỉnh thoảng cô phải làm theo lời yêu cầu của anh ta... và hy vọng là bây giờ anh ta còn chưa biết được quyền hạn của mình đối với cô."
Đã quá trễ để hy vọng chuyện đó, cô dám chắc như vậy. Và nếu cô thơ ngây nghĩ là bạn của cô có thể bảo vệ cho cô trong bất cứ lúc nào thì họ đang quên là cô có thể tự bảo vệ mình. Chịu thua à. Cô sẽ sử dụng roi ngựa trước đã.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Em Là Của Anh
Johanna Lindsey
Em Là Của Anh - Johanna Lindsey
https://isach.info/story.php?story=em_la_cua_anh__johanna_lindsey