Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đường Phương Nhất Chiến
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Một Trận Chiến Hoang Đường
Đ
ường Phương nhoẽn miệng cười nói: "Anh lại đây đấy à."
Trái tim của Từ Vũ lại đang bay bỗng lên.
Y ráng trấn áp tâm thần, nói: "Đường cô nương, tôi lại đây, thật ra là có chuyện muốn nói cho cô biết ..."
Đường Phương cười thật tươi liếc về phía y: "Dĩ nhiên là anh có chuyện nói với tôi, nếu không thì lại đây làm gì nhĩ?"
Từ Vũ liếm vành môi khô khan của mình một cái, y đang kiếm lời để bắt đầu, mà xem ra còn muốn hung hiểm hơn cả chọc ghẹo một con sư tử: "Chuyện như thế này, tôi được Đường Bi Từ tiền bối nhờ" bỗng nghe có giọng nói thật hiền từ bên ngoài hàng dậu vang lên: "Ngươi lại đây nằm vùng, còn dám đem Thập Lục ca của ta kéo vào đó sao?"
Rồi có thêm một giọng khác thật nóng nảy vang lên: "Còn lăng nhăng gì nữa? Đem bắt hắn trói lại thôi!"
Hai người đang nói đó, một là Đường Nã Tây (lão ta đang gãy mấy móng tay cáu ghét), một là Đường Đường Chính (lãO ta giống như một con hỗ đang bị đốt cháy cái đuôi), nhất tề từ bên ngoài, hộc tốc xông vào.
Lúc bọn họ bước vào đó, người ta bèn có ngay cảm giác, cái khí thế "ép bức" đó.
Từ Vũ hoảng hốt nhìn về phía Đường Phương.
Đường Phương đắc ý dương dương nói: "Xem kìa, ta đã phát hiện ra ngươi ở đây nằm vùng từ lâu. Chính là ta đã thông tri cho Đường thúc thúc đó."
Từ Vũ cảm thấy như trong người cách lên một tiếng, có thứ gì đang vỡ tan ra, cứ vậy mà cả toàn thân như biến thành tàn khuyết không đầy đủ, ngược lại y đã hồi phục lại được cái tính cơ cảnh của bình thời.
"Tôi nói đây là sự thực đó, bọn họ muốn gạt cô giao cách luyện tuyệt kỹ của Đường môn ra, thuốc độc cũNg là do bọn họ hạ thủ đó."
Từ Vũ nói vội vã, hạ giọng nói nhanh mà ngắn gọn: "Nếu không tin, cô có thể lại phòng tôi trước để lấy hai tờ giấy tôi vò nát dưới đất thì biết, còn có thể án theo họa đồ, tới phía sau Thủ Nguyệt Bán Đường chỗ Ưng Lưu Các xem thử thì biết ngay!"
Nói đến đó, Đường Nã Tây và Đường Đường Chính đã bước đến trước mặt.
Đường Đường Chính bỗng hét lên hỏi: "Ngươi nói gì?!"
Từ Vũ bỗng nói: "Giang Nam Phích Lịch Đường Lưu Bạo Quang sai ta lại đó!"
"Nói bậy!"
Đường Đường Chính giận dữ nói: "Lưu Bạo Quang của Phích Lịch Đường?! Ngươi nói bậy nói bạ: đợi lát nữa ta kêu Lưu Bạo Quang lại cho ngươi ..."
Đường Nã Tây bỗng nói: "Chính ca, đừng thèm phí lời mất công, bắt nó xong rồi nói sau!"
Đường Đường Chính lập tức cảnh giác, im ngay miệng lại.
Đường Nã Tây bỗng hỏi Đường Phương: "Tiểu điệt nữ, lúc nãy hắn mới nói gi 'vậy?"
Đường Phương trong lòng đang hỗn loạn thành một mớ.
Rốt cuộc cô là đứa con gái thông minh tuyệt đỉnh.
Nghe những lời nói của Đường Đường Chính, cô bèn bắt đầu đi nghĩ đến những lời của Từ Vũ.
"Cái miệng của hắn toàn nói chuyện tàm xàm!" Đường Phương xúc động linh cơ, "Hắn nói Ngũ Thập Thất thúc thúc sai hắn lại đó."
Đường Đường Chính mắng nhỏ: "Hoang đường!"
Đường Phương hỏi ngược lại: "Nói vậy không chừng hắn thật là do Ngũ Thập Thất thúc thúc sai lại đó thôi!"
"Hoang thiệt là hoang đường thiên hạ!"
Đường Đường Chính trừng cặp mắt lên, nói giọng đầy vẻ khó tin: "Làm sao mà có thể được?"
"Làm sao mà không được?"
Đường Phương chuyển thủ ra công, "Ngũ Thập Thất thúc tính tình cháu trước giỡ đã cảm thấy được ..."
Đường Đường Chính hét lên một tiếng chận lại: "Dĩ nhiên là không thể được, bởi vì ..."
Đường Nã Tây trước giờ rất tùy hòa, bấy giờ bỗng dưng hét lên một tiếng lớn: "Đồ thỏ đế, nói chuyện tầm bậy, còn không chịu buông tay chịu trói!"
Từ Vũ bỗng lướt người lên không trung.
Nơi đây chẳng còn nấn ná được.
Y nhất định không phải là kẻ ngốc, đến nước này, y chỉ còn cách bỏ đi xong rồi nói chuyện sau.
Thân hình của y phiêu hốt, không hấp tấp, cũNg không nhanh, cũng không có gì xuất kỳ, nhưng chính là cái đẹp thật xuất kỳ.
Đẹp đến độ hình như không phải là khinh công.
Mà là một điệu múa.
Trong cái tư thế múa cực kỳ đẹp đẽ đó, Từ Vũ đà phóng ra mấy chục sợi lông trâu, mười mất mảnh phi hoàng thạch, sáu miếng ngũ lăng tiêu, còn có một làn sáng lạnh.
Ám khí đều hướng về hết cả Đường Nã Tây.
Đương lúc Từ Vũ phát hiện ra Đường Phương vạch trần y là người nằm vùng, y lập tức tỉnh ngộ ra được mấy điều: thứ nhất, y đã lầm.
Đáng lý ra y phải nói cho Đường Phương biết từ lâu, nếu không, Đường Phương không biết y lại Ngũ Phi Kim cứu cô, ngược lại còn cho là y lại Ngũ Phi Kim đối địch với cô.
Thứ hai, giải thích đã không còn kịp, mà y cũng đã kịp thời nói ra những lời y muốn nói, hiện tại không thể nào sính cường, chỉ còn nước thoát ra trược rồi tính sau.
Trước mắt mấy người này, Đường Đường Chính là người vũ công cao cường nhất, nhưng Đường Nã Tây là người cơ cảnh tinh minh nhất, y vừa xuất thủ, là muốn đánh cho Đường Nã Tây một cú không kịp thở, mình mới có cơ hội đào tẩu.
Đối thủ vũ công cao cường còn là chuyện thứ, đối với một kẻ đang chạy trốn mà nói, cái tinh minh cơ cảnh của kẻ truy nã mới là thứ đáng sợ.
Ám khí của y vừa phóng ra, người y đã lập tức lướt ra ngoài.
Đường Nã Tây vừa đang tính động thủ, thì đã thấy Từ Vũ phóng ra ít nhất sáu chục thứ ám khí lại hướng lão.
Lão chỉ có một khoảnh khắc nhỏ xíu đó để đón đở bao nhiêu đó ám khí.
Nhưng trong cái khoảnh khắc đó, Từ Vũ đã lướt ra khỏi Di Hương Trai như một cơn gió.
Y lướt qua một bên Đường Phương.
Cặp mắt trong như mặt nước hồ thu của Đường Phương đang nhìn y chăm chú, ngón tay có hơi động đậy, nhưng cô không hề động thủ.
Từ Vũ vừa đu/ng vào cặp mắt của Đường Phương bèn chấn động lên một cái, tuy Đường Phương chưa hề động thủ, như y vẫn còn chậm đi một chút ... Chỉ có cái khựng lại đó, Đường Đường Chính đã hét lên một tiếng lớn, phách chưởng đánh tới một cục vàng khối.
Một cục vàng khối nặng chình chịch, dày cồm cộm, xé gió bay tới sau lưng Từ Vũ, Từ Vũ la lên một tiếng lớn, sau lưng bị một luồng kình lực thật lớn đụng vào, bỗng nhiên xông thật nhanh về phía trước, tộc độ còn nhanh hơn lúc trước không chỉ mười lần!
Y lướt một mạch đi mấy trượng, mới dừng lại một chút, nhưng khối vàng dư lực còn chưa tiêu hết, y lại vội vã tung người tới mấy trượng nữa, chân vừa chạm đất, dư lực lần thứ hai của khối vàng lại đến, y lại tung người tới thêm mấy trượng nữa, sau đó lộn người trong không trung, thò tay ra đón lấy khối vàng một cách linh xảo.
Thì ra y đang mượn cái sức ném phi kim của Đường Đường Chính để giúp mình cấp tốc thoát khỏi vòng vây.
Đường Đường Chính giận dữ rống lên một tiếng.
Từ Vũ đón khối vàng rồi, cười nói: "Cám ơn nhé."
Bấy giờ Đường Đường Chính, Đường Nã Tây đều đã cách y chừng mười trượng hơn, lấy khinh công của y mà nói, đã xem như là nắm chắc tiên cơ, nhưng đại địch trước mắt, nguy cơ bốn bề, y chẳng hề dám chậm trễ, hấp vào một hơi dài, đang tính nhờ vào chuyện mình đã thuộc lòng mấy cái trận thế kỳ diệu chỗ này như trong lòng bàn tay, để xông ra khỏi Long Đầu Nam.
Thân hình của y vừa bốc lên về phía nam, bỗng nhiên hai vai bị người ấn xuống lại; đang tính dùng sức bật lên, hai đầu gối đã bị người đẩu khuỵu xuống.
Y đang tính phản kích, hai nắm tay đã bị người ta khóa cứng ngắc như gọng kềm ngay chỗ đó.
Y kinh hãi quá, hai má đã bị người ta dùng sức bóp lại, miệng không cưỡng nổi phải mở ra, lập tức bị nhét một thứ gì đó vào trong.
"Ngươi còn vùng vẫy nữa, chỉ một lần nữa thôi, " người đứng trước mặt y nói, vẻ mặt y hệt như một thùng hoả dược đang sắp sửa muốn nổ tung.
Người đó nói từng chữ một: "Ta sẽ cho người tan tành thịt xương."
Trái tim của Từ Vũ chìm hẳn xuống.
Lạnh xuống tận đáy.
Lôi Dĩ Tấn.
Người bắt giữ lấy y là Tứ Thiển Hoa Lôi Dĩ Tấn.
Gặp phải Lôi Dĩ Tấn, chẳng ai còn đào thoát nổi.
Đến giờ phút này, Từ Vũ chỉ còn nước nhận lãnh số mạng.
Bọn họ áp giải Từ Vũ đi rồi, trong đầu của Đường Phương vẫn đang còn một mớ hỗn loạn, ít nhất, còn hỗn loạn không sao thu thập hơn cả đám đồ lỉnh kỉnh Đường Tiểu Kê và Đường Tiểu Áp đang thu dọn.
Cô không thể nào quên được vẻ mặt của Từ Vũ lúc bị áp giải đi.
Vẻ mặt đó rốt cuộc muốn nói ra điều gì?
Đang nói điều gì?
Từ Vũ đi rồi, có điều ánh mắt đó phảng phất còn đang lưu lại nơi này.
Đường Phương quyết định đi đến Cúc Trì đình chỗ đó tìm cho ra sự thể.
Cúc Trì Đình tại phòng bên trái, vốn là nơi Từ Vũ vẫn thường cư trú.
Đi lại đó cũng chẳng khó khăn gì.
... Từ Di Hương Trai đến Cúc Trì Đình, chính giữa cũng chẳng có trận thế phòng vệ nghiêm mật xảo diệu gì.
Vấn đề ngược lại là phải làm sao tìm cho được cái cớ.
... Tại sao phải đi tới đó?
Ta đi tìm Hoa đại đương gia.
Đường Phương hùng hùng hỗ hỗ nói, quá sức đi thôi, có người lén vào nơi đây bao lâu nay, mọi người chẳng ai phát hiện ra gì cả, nếu mà để bạn bè trong giang hồ biết được, chắc là cười trẹo quai hàm!
Đường Tiểu Kê và Đường Tiểu Áp quả nhiên không nghi ngờ gì.
Do đó cũng chẳng đi theo.
... Không chừng, đấy cũng là vì Đường Phương và Hoa Điểm Nguyệt vừa gặp đã rất thân, còn thân hơn là cả ai khác.
Đường Phương đi tìm Hoa Điểm Nguyệt, mọi người cũNg chẳng lo ngại gì, có điều không ai biết rằng, sau cái lần Hoa Điểm Nguyệt xông vào phòng tắm của Đường Phương, hai người mãi đến giờ vẫn chưa gặp mặt lại.
... Không chừng, cũNg vì đêm nay bắt được Từ Vũ lại nằm vùng, toàn là nhờ vào công lao Đường Phương báo cáo bí mật hay sao đó, do đó mọi người cũNg chẳng đi lưu ý đến hành tung của cô.
Do đó, Đường Phương mới có thể lại sớm một bước hơn Lôi Dĩ Tấn, Đường Đường Chính và Đường Nã Tây, tới Cúc Trì Đình, bước vào phòng, tìm hai mảnh giấy vo tròn, xem xong xuôi rồi, cô mới biết, mình vừa tạo thành vừa chứng kiến một trận chiến, một trận chiến thật hoang đường!
... Đường Phương, Đường Phương, nếu như chuyện này mà là thật, cái chuyện mi làm sao mà hoang đường quá chừng!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đường Phương Nhất Chiến
Ôn Thụy An
Đường Phương Nhất Chiến - Ôn Thụy An
https://isach.info/story.php?story=duong_phuong_nhat_chien__on_thuy_an