Chương 12
hảo đường sôi sùng sục, Tăng Cáo dùng chiếc dầm to gần bằng cây chèo xuồng mà khuấy lên các thứ, nào bột, nào gùng v.v... Tăng Cáo làm kẹo da trâu, thứ kẹo rẻ tiền nhất. Nửa xu một miếng học trò vùa ngậm vừa đi đến trường. Tăng Cáo quậy một hồi rồi đứng dang ra thở dốc. Phòng hẹp, lửa lò cao ngọn nên mồ hôi chảy ròng ròng.
A Múi lấy chiếc khăn lông trắng ném cho Tăng Cáo rồi cầm dầm khuấy thay.
- Nị không làm được đâu, phỏng chết!
Không khuấy đường khét dưới đáy chảo.
- Hà, để ngộ khuấy tiếp!
Bà Sẩm già lâu nay để ý thằng con thích làm kẹo hơn là đứng bán hàng ở phía trước. Bà thấy hai đứa rù rì rủ rỉ với nhau có khi cả giờ đồng hồ. Những ân A Múi đi gánh nước thì Tăng Cáo bảo:
Gánh lưng lung cái thùng! Gánh đầy gãy cái đòn "ngành".
Nhưng A Múi gánh đầy hai thùng nước đi tù bến lên nhà không nghỉ chặng nào và không làm tạt nước trong thùng. Vài ìân bậ bất gặp Táng Cáo gánh dúm cho A Múi. Bà còn thấy lrong nhà tắm có cục xà bông cô Ba, không biết của ai đề cho ai. Nếu A Múi lấy trên kệ cho Tăng Cáo thì không sao, nhưng nếu Tăng Cáo đem xuống cho A Múi tắm, đứa ở mà tắm xà bông thơm của chủ nhà...
Ái dà dà, cái đó thiệt là chướng mắt. Nhưng mà làm sao bây giờ?
Trai gái ở chung lrong nhà có trời mà cản được! A Múi thấy Tăng Cào hiền lành dể dãi không xét nét như bà mẹ nên nàng cũng đối xử lại với chàng tự nhiên. Đôi khi dện giờ cơm hai người chờ nhau để ngồi chung bàn. Bà mẹ biết vậy nên bắt Tăng Cào ăn trước, nhưng chỉ vài lần rồi không thể ngăn được nữa, bà buông trôi cho hai đứa ăn cơm chung hằng ngày trong lúc bà coi cửa hàng.
Nhĩeu ìân có đám hát tới ở rạp Cải lương, A Múi xin phép bà di xem. Sau đó, bà cũng thấy Tăng Cào vắng nhà. Bà biết chúng nó đã mến nhau đến mức "nguy hiểm" nhưng bà không thể ngăn chặn được nữa. Bà đã ngắm nghía cô Lìn, con gái của một người quen thời hai bên còn hàn vị Thưở sanh tiên, cha Tăng Cào cũng đồng ý chỗ đó, nhưng bên kia bảo chờ một năm nữa cho đứa con gái lớn.
Một năm không là bao, nhưng bây giờ bà lại thấy dài vô cùng. Bà sợ cho việc nhà sẽ bùng nổ trước đám cưới. Từ ngày có A Múi trong nhà Tăng Cào không mấy khi nhắc tới Lìn. Bà biểu đem trà biếu bên dó, Tăng Cào tìm cớ thoái thác. Cào và Lìn ít gặp gỡ nhau và hầ u như chúng không biết rằng cha mẹ chúng đang sửa soạn làm suối với nhau:
Đêm qua bà Sầm nghĩ tói chuyện đuổi con Múi ra khỏi nhà. Nếu để nó ó đây sẽ có sự lôi thôi chứ không khỏi. Nó rất xinh.
Da trắng mặt mũi có duyên, môi đỏ, răng đều như hạt bắp mà nguy hiểm nhất là nó hay cười với thằng Cào. Cái cười làm cho bà cảm thấy xốn xang. Xốn xang vì con Lìn là con một. Thằng Cào sẽ làm chủ hai cửa tiệm. Đời nó khỏi đi bán kẹo đục nhặt từng xu, đó là điêu chắc chắn, nhưng còn diều chắc chắn hơn là khi nó bằng tuổi cha nó thì nó sẽ giàu tõ đám con nó sẽ sung sướng hơn người.
Ở bên Tàu nghèo lắm, củi không có mà chụm, lá cây đâu có phải là rác. Nhà nào cũng quét lá cây để dành làm củi. Trẻ con không có cháo ăn. Qua bên này như chuột sa hũ nếp. Mới hơn mười năm hai vợ chòng tay trắng đã làm chủ một cửa hàng.
Bà Sẩm già xót xa nghĩ lới cái cửa tiệm của cha mẹ con Lìn lọt vào tay ngai khác. Nhưng đuổi con Múi ra khỏi nhà thì dễ, còn đuổi nó ra khỏi trái lim thằng Cào là chuyện khó. Con Múi đẹp hơn con Lìn. Con Lên hơi lùn không xứng với nó. Đuổi cách nào? Thừa lúc thằng Cào đang soạn hàng ở trước, bà Sầm ra sau. Con Múi dang xắt gừng sửa soạn làm kẹo da trâu. Bà ngồi xuống ghế ăn cơm rồi gọi Múi. A Múi buông con dao lá bài to bảng đến đứng ở cạnh bàn.
Bà Sẩm nhìn A Múi. Bà giật mình. Liu nay bà không nhìn nó gần như thế. Bà coi nó như cái bóng ma trong nhà này. Bà đê?
nó ở đây vì bà càn nó không phải vì thương nó. Loài người này sơ?
dĩ sống chung với nhau là vì họ cần nhau chứ không phải vì ho.
thương nhau. Bà cũng vậy chớ khác gì. Bà thấy A Múi bữa nay khác hấn vôi A Múi khi Tài Miều xách tói. ăn gạo chợ, uống nước phông tên, con bé đẫy ra và đẹp hẳn lên. Bà nói giọng bình thường:
Bữa đó ông Miêu đem mày tới đây tao thấy mày đói rét không chỗ nương tựa tao tội nghiệp nên tao cho mày ở đỡ. Đến nay đã hơn tháng rồi, vậy mày có lính trỏ về nhà hoặc là đi đâu chưa?
A Múi chết trân đứng không nhúc nhích. Nó tưởng không bao giờ bà Sẩm hỏi nó câu đó. Hằng ngày nó làm không nghỉ tay.
Bà Sẩm gọi một tiếng là có mặt, bảo một câu là dạ răm rắp, không hề sai siển cũng không hề đánh vô một cái chén sành. Nước trong lu luôn luôn đầy, nhà cửa luôn luôn sạch bóng... để được ở dây mà ăn cơm, bây giờ nghe bà Sẩm hỏi, A Múi bật khóc. Nhưng bà Sầm tiếp:
Mày nói với ông Miều là mày trốn nhà. Tại sao mày trốn?
Cha mẹ mày là thần nanh đỏ mỏ hay sao mày phải đi?
Dạ không phải! Cha mẹ tôi thương tôi làm.
- Cha mẹ thương sao con phải đi khỏi nhà?
- Dạ cha mẹ tôi định gả tôi cho người ta.
- Vậy mày có chồng rồi hả? - Bà Sẩm quát to bất ngờ.
Để cho thằng con trai mới lớn lên của bà vương vấn với gái có chồng là điều xui xẻo, chuyện màn ăn sẽ lụn bại. Con trai tân phải lấy con gái trinh. Bà càng có lý do đuổi A Múi. Bà bảo:
- Tao cho mày ở đây là vì mày không có quen với ai và tao ngô mày là con gái. Ai dè mày đã có chồng.
A Múi nói ngay:
Dạ tôi không có ưng họ.
- Không ưng nhưng cha mẹ mày hùa thì cũng như mày đã có chồng. Ở xứ Tàu của tao chồng vợ chỉ cưới hỏi một ra rị có khi cha mẹ hứa khi còn nằm trong bụng. Ờ cái xứ của mày thì cứ loạn xà bì. Nay cưới mai bỏ cứ như dỗ giẻ rách chùi chân. Mày ở đây nay mai nếu cha mẹ hoặc chồng mày bắt gặp thì họ kiện tao mất cả gia tài. Bữa nay khi ăn cơm chiều dọn dẹp nhà cửa xong thì mày đi khỏi nhà tao nghe chưa. Tối nay tao không muốn thấy mày nầm ngủ ở cái xó hóc này. Tao sẽ biểu thằng Cào dẹp chiếc chiếu trải trên tấm ván đó đi.
Chập sau, Tăng Cào xuống, A Múi đang cầm chiếc dầm khuấy chảo đường sôi. Thấy mắt Múi đỏ hoe, Cào đến nom sát vào để nhìn và hỏi:
- Sao ni khóc vậy?
Không! - Múi đáp cộc lốc rồi quay mặt.
- Nị khóc mà, đùng có giấu.
A Múi bảo:
- Sửa soạn rắc bột lên bàn để đổ kẹo ra.
Cào cuộn tròn chiếc chiếu dựng ở góc rồi lấy cây chổi tre quơ qua quơ lại mặt bàn và nhìn A Múi cười:
Nị ngủ ở trên này có dính đường không?
- Đùng có giôn!
Chắc dính nhiều nhiêu chớ. Đâu đưa cho ngộ chửi thư?
xem. Chắc là da ni ngọt lắm.
Tăng Cào vừa nói vùa bước tới nghểnh cổ vè phía A Múi và hít hít. Nhưng A MúI nói:
- Tránh ra, tôi vít đường sôi vào mình đó!
Giận ngộ hả? Ngộ có làm gì in mà ni giận ngộ.
- Quét cho sạch cái bàn.
- Hà hà! Nị ngủ trên đó thì kẹo ăn càng "ngoan" chớ có sao!
- Rắc bột lên đi, đường tói rồi, tôi đổ ra bây giờ.
Tăng Cào bưng hộp bột và xán tới gần A Múi bốc lên một nắm, nói:
- Cái bột này cũng trắng như cái da của ni vậy. Bữa nào ngộ cho ni một hộp phấn mà bôi lên mặt cho ngộ thêm nghẹn!
Thấy A Múi vùng vằng không vui vẻ như mọi ngày, Tăng Cào ngưng đùa. Hắn đem bột rắc lên tấm ván vuông dài như một tấm thớt vĩ đại trên đó có vô số làn dao cắt ngang cắt d~c tù đời cha Tăng Cào tới bây giò. Rắc xong, lấy cái vá to múc đường sôi trong chảo đổ lên. Khi chảo cạn thì A Múi đổ đường mới vào nấu tiếp rồi lấy con dao lá bài rộng bản gọt gùng theo kiểu ba dao bốn củ của bà Sẩm bảo, nghĩa là hầu như vỏ gừng còn nguyên. A Múi đem cả rổ gừng ra sau hè đổ vào chảo rửa rồi đem vô ngồi xắt. Xắt xong đổ vào cối đâm nhuyễn, trong lúc Tăng Cáo làm kẹo. Anh ta dùng cái đầm tre trải ra cho dêu trên mặt ván rồi đến bên A Múi:
- Đưa tôi quết cho.
A Múi không trả lòi. Tăng Cáo quay lại mẻ kẹo. Anh ta thoa bột lên một cái ống cán to rồi cán những mô kẹo đường mỏng ra.
Mùi thơm bát ngát khắp phòng. Tăng Cáo cán một hồi thì mẻ kẹo đã phẳng phiu trên mặt ván.
Tăng Cáo bảo:
- Nị đến giúp ngộ một chút.
Hai bên nói chuyện bầng thứ ngôn ngữ ba rọi họ vẫn thường dùng với nhau. Và A Múi cũng đã quen miệng nên càng thích học thêm để nói với Tăng Cáo. Mọi ra n, khi cáo đã cán suất vài lượt thì Múi cán tiếp đến xong, nhưng bữa nay Múi không muốn cho Cáo thấy cặp mắt đỏ hoe của mình, nên Múi không cán tiếp Chập sau, Cáo hoàn thành, Múi không thể ngòi mãi được đành phải đứng dậy. Múi giúp cho Cáo cắt tấm "da trầu ra thành miếng nhỏ hình chữ nhật. Múi cầm cây thước bảng dặt lên mặt bàn còn Cáo dùng con dao lá bài to bảng mà cắt, dọc xong lạí ngang. Tấm "da trâu" đã được xén thành hàng ngàn mảnh con đều nhau, vuông cạnh có rắc bột trắng tinh thơm phức.
Bất thần Tăng Cáo nhặt một miếng đưa cho A Múi:
- Nếm thử coi mẻ kẹo này có ngon không?
A Múi nhăn mặt lắc đầu:
Ngộ không ăn đâu.
- Sao mọi ra n ni ăn hả?
- Mọi cân kẹo ngon, bữa nay kẹo khét.
Tăng Cáo trố mắt:
- Hả hả... Nị nói kẹo...
Kẹo non lửa, ủa kẹo già lửa nên có mùi khét.
Tăng Cáo tưởng thiệt bèn đút kẹo vào miệng cấn một góc rút ra, nhai ròi lắc đầu:
Cay lắm.
- Không ăn à?
- Không ăn được?
- Không ăn sao chảy nước mắt?
Múi ngúng nguẩy bỏ đi, nhưng Cào nắm bắp tay Múi giữ lại:
- Khóc hả? Sao Múi khóc.
Múi càng mủi lòng khóc tọ Tăng Cào kê môi sát vào má Múi:
Ngộ ái ni!
Múi vùng ra. Nàng xếp những miếng kẹo đem chồng lên bàn đã rải bột sắn rồi ngồi lẳng lặng ngồi gói một mình.Tăng Cào nhìn những tấm giấy đủ màu trong tay A Múi mà ngẩn ngơ.
Tăng Cào bước lại ngồi đối diện với A Múi, tay gói miệng nói tía lia:
- Nị có nghe ngộ nói gì không?
Không có nghe gì hết.
Ngộ nói lại cho ni nghe nhé?
- Không muốn nghe.
- áy da, sao bữa nay Múi lại giận ngộ, hả? Ngộ có làm gì đâu Ngộ thương Múi mà. Ngộ nói thiệt cái bụng của ngộ, Múi không tin hay sao? Ngộ không có muốn cưới vợ mà. Má ngộ biểu ngộ cưới cô Lên, nhưng ngộ không có thích. Ngộ muốn Múi làm vợ ngộ có được không? Hà hà, đừng có giận. Giận mất cái đẹp!
Kìa, Múi nói đi, sao cứ quạu với ngộ hả?
Chảo đường sồi sùng sục. Những chiếc bong bóng đường nổi lên rồi vô tan. Mùi đường bốc ngào ngạt cả nhà khọ A Múi ngước lên:
- Khét rồi, bót lửa ra?
Nhưng Tăng Cào cười hề hề:
- Đường này phải nấu một lượt củi nữa mới tới.
Nói vậy rồi Tăng Cào đi lại góc nhà rê mấy gộc củi, nhưng vừa ôm lên Tăng Cào đã vội ném xuống và kêu A Múi lại tiếp sức.
A Múi cực chẳng đã phải nghe lời ông chủ con.
Hai người khiêng gộc củi nhẹ nhàng. Tăng Cào cười khè khè:
- M nh ngộ Ôm hai cây cũng dư sức mà!
- Sao còn biểu người tả Há, người của Múi có câu:
Đồng vợ dông chồng tát nước biển Đông cũng cạn mà! Còn người của Cao thì nói Phu sương phụ tùy mà? Nị hổng có piếc hay sao?
A Múi nghe hai vành tai nóng rần...Nhưng cái màn làm kẹo da trâu ở nhà kho diễn ra hằng ngày làm xốn mắt bà Sẩm già. Bà muốn đưa con bé ới càng sóm càng tết. Mặt nước đã mấp mé lưng đệ Chờ nó tràn không ngăn kịp. Hôm nay bà đúng ở nhà trên nhìn qua song cửa ngăn theo dõi Tăng Cao. Quả thật nó đã mê con Múi. Bà tất tả chạy lại nhà bà Hìu, mẹ con Lìn để vấn kế.
Bà Hìu biết Tăng Cao khá trai còn con gái mình hơi xí.
Chung quanh đây những chủ tiệm cô bà có con gái thiếu chị Họ cũng muốn con gái họ trở thành bà Đại Thành, cũng như bà Đại Thành muốn thằng Cao làm chủ một lúc hai cái tiệm. Nhưng bà Hìu gạt nhanh ra hết:
"sắp đám cưới rồi! Nhà trai đã hứa từ hòi ông Đại Thành còn sống!" Thấy bà Sẩm đến, Bà Hìu nói ngay:
- Con Lìn vùa sắm đôi giày cao gót!
- Ờ ờ phải đó! Vậy là xứng đôi ròi. Muốn lùn thì khó, chớ muốn cao thì dễ mà!
Bà Sẩm nói ý định của mình cho bà Hìu nghe, bà Hìu cười và xua tay:
- Chế đùng có vứt nó! Chế nghe tôi thì tôi mách kế cho.
Vừa có nhơn, vùa có lợi.
Kế gì hay vậy?
Bà Hìu nói tóm tắt. Bà Sẩm quá mừng rô.
Bà Hìu thêm:
- Chế có biết lão Vạn Thịnh chết vợ sóm vậy không?
- Tại sao?
- V lão quơ của phi nghĩa thì không bền.
- Phi nghĩa với ai, hồi nào?
- Hồi trước, lão và một người bạn của ông nhà tôi đi về Tàu. Hai người làm được một số tiên kha khá nên đem về cho bà con bên đó. Khi đi xuống tàu, hai người nằm hai cái ghế bố cạnh nhau, vì sợ ăn cướp sông cho nên hễ người này ngủ thì người kia thức để canh chùng hai chiếc wa lỵ Lão ta thừa lúc ông bạn ngu?
mê bèn tráo cái wa lỵ Ông bạn đâu ngờ có chuyện như vậy. Đến sáng khi lên tàu, ông bạn cứ xách chiếc wa l~ nhưng khi biết là không phải của mình thì ông ta đã dông mất. Ông bạn mờ wa ly ra xem thì chỉ có đôi giày và mấy cái áo rách. Cả một wa ly bạc đầy, chế biết không?
- Sao lão Vạn biết bạn bỏ bạc trong wa ly mà tráo?
Thì lão Vạn hỏi mí, ông bạn tin đồng hương nên khai thiệt. - Bà Hìu tiếp- Ông bạn trở lại tìm lão Vạn thì lão ta nói không biết!
Chết thật!
Với wa ly bạc đó lão đã làm giàu. Tiệm lớn tiệm nhỏ, nhà ngang phố dọc còn ông bạn kia hộc máu chết tươi.
Bà Sẩm nói:
Rồi chế tính kế nào? Một người như lão ta dễ gì moi được một cắc.
- Vỏ quít dày, móng tay nhọn. Chế để tôi lọ Tôi sẽ lấy hết gia tài của lão. Chế vòi tôi chia.
Bà Sẩm thay đổi hẳn cách đối xử với A Múi kề từ sau buổi đàm luận tỉ mỉ đó.
Bà cắt áo quần bằng vải bông, may đúng như người Tàu.
Chải tóc theo như các ả trong lịch Tàu, đeo bông tròng teng, cho A Múi mang đép chớ không đề đi chân trần như trước nữa. Chăng mấy chốc A Múi trở nên một cô gái chợ có đôi bắp tay lòi tận vai trắng như ngà, có đôi gót son lê dép trên nền gạch. Những ngón tay của cô dã được giảm đi những việc nặng nhọc ở nhà kho mà thường xuyên dùng để đếm tiên trên kệ. Tiệm Đại Thành trỏ nên đắt khách. Dám thanh niên Cắc chú tới đây mua hàng và tán tỉnh cô gái bằng tiếng tàu ba rọi.
Ngộ ái ái ni.
- Ngộ bất ái ni a!
Múi trả lời với nụ cười hồn nhiên ròn rã. Diều này làm cho Tăng Cáo không vui. Nếu A Múi phải đứng bán ở trên thì bà Sẩm lại lui cui giúp Cáo ở nhà khọ Sự gàn gũi giữa Múi và Cáo có giảm giờ nhưng lại tăng độ. Mối ra ri Múi xuống gọt gùng hoặc kiếm thước bảng cho Tăng Cáo cắt "da trầu thì Cáo tìm cách nói rấn những câu khác ngoài cái câu mà bây giờ Cáo cho là rất thường tình là:
"Ngộ ái ni".
Một hôm có chuyện bất ngờ. A Múi đang đứng ở kệ thì có một người con gái mặc đồ tàu lòe loẹt bước vào, mặt hầm hầm, A Múi lễ phép:
- Bà... muốn mua gì ạ?.
- Tôi không mua gì hết.
- Dạ, bà cần xem gì tôi chi cho.
Tôi cũng không muốn xem gì hết.
- Dạ, tùy bà, tiệm tôi nhỏ có ít hàng.
Tiệm nào của cô?
- Dạ không? Tôi đâu có nói tiệm của tôi. Tôi chỉ là người làm công. - Nay mai tao sẽ không cho mày làm nữa.
A Múi kinh ngạc không nói nên lời. Người con gái gằn giọng:
- Tao là chủ tiệm này.
- Dạ bà nói gì ạ?
Tao là vợ chưa cưới của chủ mày. Tao là chủ mày. Mày chạy vào nói với chủ mày như thế.
Bà Sẩm nghe to tiếng bèn đi lên.
A ùn! - Bà kêu lên - Con đi đâu đấy?
- Con đến thăm mẹ ạ?
Lên đã nghe lỏm được câu chuyện giữa hai bà suối qua kẽ vách trong những ìân bà Sẩm tới bàn với mẹ nàng. Nàng cũng sơ.
mất Tăng Cào. Con gái Tàu ở xứ này không quí lấm vì thanh niên Tàu có thể lấy vợ Việt dễ dàng. Kém nhan sắc như nàng thì chuyện lấy được một tấm chồng cô Tăng Cào vừa khá trai vừa có tài sản là một chuyện khó cho nên nàng nhất quyết xem mặt đối phương.
Bà Sẩm sọ vở lớ ra to bèn ngọt ngào:
- Múi là con gái nuôi của mẹ đó mà. Có chuyện gì đâu!
- Thì con cũng chi đến thăm...
- Nó là em gái của con. Con gọi nó bầng em trước mặt me.
đi!
Chào muội... Lên cố nén giọng gay gắt, làm lành.
A Múi miễn cưỡng đáp lời vì nàng chưa bao giờ dược bà Sẩm bảo cho biết rằng nàng là con gái nuôi của bà tạ Nàng càng ngạc nhiên hơn vì môi hôm nào đây bà đã bảo Múi phải tìm chỗ đung thân. Từ một khúc gỗ mục lại hóa ra trầm hương ư?
Nàng càng buồn vì biết rằng Tăng Cào đã có hôn thê.
Lên ra về bà Sẩm gọi Múi lên rồi U bảo: Hôm nay mẹ nói cho con biết một điềm chiêm bao.
Múi không biết chuyện gì cứ đứng chờ. Bà Sẩm vào buồng khuân ra một chiếc rương gỗ màu dcn cũ sứt mẻ không được sơn lại đâm ra để trước mặt A Múi bảo:
- Đây là chiếc rương của mẹ xài hồi mới qua dây! Nhờ nó mà mẹ làm ăn khá như ngày hôm naỵ Dcm hôm kia mẹ nằm chiêm bao thấy cha thằng Cáo về bảo nhận con làm con nuôi lần dầu tiên bà Sẩm xưng "mẹ con" với A Múi vì con không có noi nương lựa.
Con sẽ ở dây làm ăn. Sau này mẹ sẽ gả con chỗ giàu sang quan lớn với cha con thưở trước. Con nên coi thằng Cáo là anh của con.
Người hồi nãy là vợ của nó. Sang năm sê dám chói. - Bà Sẩm tiệp Hôm nay mẹ sẽ làm lễ trong gia đình được nhận con là con của me.
và em của thằng Cáo. Từ nay cái gia đình này sẽ là gia đình của con. Mẹ sẽ di làm giấy tờ khai cho con họ Tăng không ai có quyền đụng chạm tới con nữa hết.
A Múi sung sướng dửng tựa bcn mcp ván mà nghển lòi.
Sự đe dọa không nhà ở không cơm ăn dã phút chốc biện tan. Sự sọ hãi bị người quan trông thấy và bị bắt về xứ không còn nghĩa lý gì nữa. Từ nay A Múi sẽ mặc dỗ sẩm, nói trắng Tàu và sẽ lấy chồng Tàu. Nàng sẽ phải qucn di cái lổ đỉa làn nhẫn noi nàng bị nhục mạ và hành hạ như một con vật.
Nàng cúi dầu và dạ một tiếng thật khẽ.
Bà Sầm vuốt tóc con gái và giở chiếc rương ra lấy một chiếc cẩm thạch xanh dưa cho A Múi:
- Đây là chiếc vòng gia bảo. Để mẹ đeo cho con. Kể từ nay con sẽ là dứa con gái mang dòng máu họ Tăng. Bao giò con đánh vỡ chiếc vòng này thì con không còn là con của mẹ.
Nói xong bà Sẩm cầm tay A Múi xỏ vào cho Múi.
- Hà, hà đẹp ghê không?
A Múi di xuống thang ìâu. Nàng hơi run chân vòi mấy nấc thang vừa tối vừa gập ghềnh.
Xuống phòng kho, nàng vung tay lên khoe:
Chiếc vòng dẹp quá, hia biết ở đâu không?
Tăng Cáo không nói gì. Chảo đường trên bếp vẫn sôi. Cái chảo này không mấy lúc dược nghi xả hơi. Nếu tính bổ dộng số kẹo còm do tiệm Đại Thành sản xuất thì từ khi làm phong kẹo đầu tiên dện nay, có lẽ mối dúa học trò dã ăn ít nhất một chục miếng kẹo da trâu hoặc cốm mặn. Tăng Cáo đổ cơm khô vô.
Những hột gạo nở to trong nháy mắt đã trở thành chảo cơm. Tăng Cáo lặng lẽ xúc đổ lên bàn rồi cán như căn kẹo da trâu. A Múi rứt một miếng rìa đưa cho Tăng Cáo:
Bữa nay hia xào khéo lắm, tôi cho thử một miếng đây?
Ngộ không xúc được.
Chủ không xúc được thì bán cho khách nào?
- Áng cho ai thì áng!
Tăng Cáo nhấn mạnh chữ "P" một cách nặng nề. A Múi không biết chuyện gì làm chàng trai vui tính nổi cáu. A Múi lại pha trò:
Hôm trước hia bảo tôi nếm kẹo tôi không nếm, bây giờ tôi bảo hia nếm cốm hia không nếm lại để trù hả?
- Cốm mặn chát rồi!
- Nị không còn ái ngộ nữa hả?
- Còn chớ. Có ni không ái ngộ thì có.
- Nị ái ngộ thì ngộ cũng á...
Tăng Cáo buông cái ống cán nhảy tói ôm chầm lấy A Múi mà hôn. Nhưng từ trên nhà, có tiếng vọng xuống:
Cáo! Cáo? Nó là em "ngái" của mày?
Dưới Bóng Dừa Xanh Dưới Bóng Dừa Xanh - Xuân Vũ Dưới Bóng Dừa Xanh