Đêm Dạ Vũ epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 12 -
áng thứ bảy, Nhất Phương bận rộn trả lời điện thoại liên tục với hai cái máy trên bàn . Hôm nay cuối tuần nên ai cũng tranh thủ giải quyết công việc cho xong . Khi đã sắp xếp xong, cô thu dọn lại giấy tờ ngăn nắp rồi quay lại bàn sau nhìn Triệu Nguyên . Anh đang ngả người trên ghế, một tay chống thành ghế, một tay gõ gõ cây viết trên bàn.
- Sau một hồi quan sát, giám đốc thấy tác phong tôi như thế nào khi giải quyết công việc ?
Triệu Nguyên mím môi làm ra vẻ đắn đo :
- À, cũng có vẻ chững chạc, nhưng nếu cô thong thả một chút thì hay hơn.
- Vậy à ? Tôi không biết có phải tất cả giám đốc đều chọn vị trí ngồi đằng sau nhân viên như anh không.
- Ai làm gì cũng có mục đích của họ Nhất Phương ạ.
- Nhưng không phải mục đích nào cũng giống nhau.
- Đúng, càng ngày cô càng nhạy bén đấy.
Nhất Phương tinh quái :
- Tôi không có ý định cám ơn lời khen đó đâu, vì tôi biết anh còn nhiều lời khen giá trị hơn chưa tiện nói ra.
Triệu Nguyên mỉm cười sửa lại tư thế ngồi, anh đổi giọng :
- Chiều thứ bẩy cô thường làm gì Nhất Phương ?
- Tôi hả, tôi . . . à, rất nhiều việc phải làm . Những công việc không tên của phụ nữ đó mà.
- Không có tiết mục đi chơi trong chương trình của cô sao ?
Nhất Phương khẽ nhún vai :
- Không . Đi chơi làm gì, từ lâu tôi đã không còn thói quen đó nữa.
- Thật không, vậy cô cũng không nhớ gì đến những chuyến đi chơi trước đây của mình sao, như lần đi Phan Thiết chẳng hạn.
- Có chứ, nếu có dịp tôi sẵn sàng ra đó thức một đêm nữa . Tôi thích biển lắm.
- Vậy tại sao không đi ? Triệu Nguyên gợi ý.
Vẫn chưa nhận ra ý đồ của Triệu Nguyên, Nhất Phương thành thật :
- Tôi biết rủ ai bây giờ, đâu phải như lúc đi học mà thích lúc nào đi lúc đó.
- Sao cô không rủ tôi ?
- Rủ anh ? Tôi chưa đủ nhạy bén để nhận ra điều đó.
- Không đến nỗi đâu . Đi bây giờ được chứ ?
Nhất Phương nhìn Triệu Nguyên lạ lùng :
- Anh không đùa đấy chứ anh Nguyên ?
- Hoàn toàn không . Cô thích đi chơi bất cứ lúc nào cô muốn, vậy tại sao không đi bây giờ ?
Nhất Phương nghi ngờ :
- Vẫn Phan Thiết hả ? Tôi có cần chuẩn bị gì không ?
- Thôi khỏi - Triệu Nguyên khoát tay - Bây giờ tôi đưa cô đi ăn một cái gì đó . Mà thôi, hay là để ra đó ăn món bánh canh chả cá ?
- Lần đầu tiên tôi thấy anh rất phù hợp với ngành du lịch đấy anh Nguyên ạ ! Nhớ từng sở thích của "khách hàng".
- Chỉ trường hợp đặc biệt thôi - Triệu Nguyên đứng dậy - Đi bây giờ chứ ?
- Sẵn sàng ! Nhưng anh phải ghé đâu đó để tôi mua một số kẹo nữa nhé - Đang chạy trên hành lang, Nhất Phương quay lại nhắc.
- Được rồi, khỏi sợ quên . Nhưng cô cũng cần có áo lạnh nữa chứ . Mùa này gió nhiều đấy.
Nhất Phương đang hứng chí, cô nhảy nhót xuống cầu thang :
- Không cần đâu . Đôi lúc mình cũng cần có vẻ phong trần một tí.
Nói rồi cô nhảy lóc cóc xuống từng bậc thang . Triệu Nguyên mỉm cười, lững thững đi xuống sau cô ra sân lấy xe.
Ra khỏi thành phố, Triệu Nguyên cho xe chạy với tốc độ chóng mặt . Nhất Phương nghiên tới hạ kính xe xuống, cô quay mặt lại Triệu Nguyên cười tinh nghịch :
- Để xem sức chịu đựng của ai hơn.
Triệu Nguyên rút cặp kính trong túi ao đeo vào cho Nhất Phương, anh giải thích :
- Buổi chiều ngoài đồng trốn hay có bọ rầy lắm đấy.
Gió mỗi lúc một mạnh tạt vào xe làm tóc Nhất Phương bay tứ tung . Cô loay hoay tìm chiếc kẹp, nhưng Triệu Nguyên lên tiếng :
- Cứ để tự nhiên vậy hay hơn Phương . Tôi rất thích nhìn một mây tóc bay trước gió.
Nhất Phương cười rúc rích :
- Trời ơi, anh Nguyên thi sĩ dễ sợ, không ngờ đấy.
Triệu Nguyên quay qua nhìn cô một cái, rồi tiếp tục lái xe :
- Đôi lúc mình cũng phải thoát khỏi đời thường một chút chứ Phương.
Cả hai im lặng cho đến khi tới thị xã . Thỉnh thoảng Nhất Phương nhìn sang Triệu Nguyên . Mặt anh kín bưng không một dấu hiệu gì . Cô mỉm cười tinh quái, biết đâu anh đang thả hồn bay lững lờ đâu đó để lam` thơ không chừng . Chờ một lát, cô lên tiếng :
- Xong chưa anh Nguyên ?
- Xong cái gì ?
- Tôi hỏi thơ anh xong chưa ?
- À, sắp xong rồi, nhờ cô bổ sung giùm đoạn cuối là đủ - Triệu Nguyên trả lời như nghiêm chỉnh.
Xe rẽ đường ra bãi Đồi Dương, Nhất Phương hỏi nhỏ :
- Vẫn chỗ củ hả anh Nguyên ?
- Tất nhiên.
Triệu Nguyên dừng xe trước một quán cóc bên đường . Cả hai tỉnh queo trước cái nhìn lạ lùng của mọi người . Người ta không quen nhìn những người khách du lịch sang trọng mà lại ăn món bình dân như vậy.
Ăn xong, Triệu Nguyên cho xe chạy tiếp ra Mũi Né . Trời đã tối và đường vắng ngắt . Nhất Phương chợt rùng mình khi đi ngang qua nghĩa địa nằm khuất bên đồi mà người ta quen gọi là "thành phố buồn" . Những ngôi mộ trông thật đìu hiu, gợi một cảm giác buồn rầu man mác.
Triệu Nguyên chợt nắm tay cô siếc nhẹ :
- Sợ không . Nhìn ảm đạm quá phải không ?
Nhất Phương ngồi im không phản ứng . Cô thầm biết ơn Triệu Nguyên khi thấy anh tỏ ra hiểu mình . Cô thấy mình được chia sẻ . Mà hình như lúc nào anh cũng tỏ ra hiểu và chia sẽ với cô bằng một mối đồng cảm lạ lùng mà cô không hiểu được.
Ra ngoài bãi cát . Nhất Phương không nhảy nhót như lần trước mà dịu dàng đi bên cạnh Triệu Nguyên . Hôm nay cô thấy anh có vẻ trầm ngâm hơn mọi ngày rất nhiều, không biết anh đang nghĩ gì.
Ra đến bãi cát, Triệu Nguyên ngồi xuống cạnh Nhất Phương, cả hai cùng nhìn ra biển . Trăng chưa tròn lắm, chỉ mới là một mảnh liềm nằm vắt trên cao, xa vời vơi..
Nhất Phương chống hai tay lên cằm :
- Trăng dễ thương quá !
- Ừ, trăng lưỡi liềm đẹp hơn trăng tròn.
Triệu Nguyên nói một cách đồng tình, rồi đọc vài câu thơ của Trần Mạnh Hảo.
- "Ngồi thưởng rằm lại tiếc
Giá cứ còn trăng non
Để mai đừng trăng khuyết".
Nhất Phương tròn mắt nhìn Triệu Nguyên . Anh đang nhìn ra biển với vẻ xa vắng lãng mạn ít thấy . Cô kéo tay anh :
- Anh Nguyên !
Triệu Nguyên quay lại, mỉm cười :
- Gì vậy ?
- Anh có nhiều lúc làm tôi ngạc nhiên ghê . Không ngờ một nhà doanh nghiệp lại lãng mạn thế kia.
Triệu Nguyên cúi xuống dụi điếu thuốc, giọng anh bạt trong gió :
- Sao Phương không đổI cách nhìn đối với một nhà doanh nghiệp như tôi xem sao . Cũng khá hay đấy chứ.
- Thì hay, một nhà doanh nghiệp làm thơ.
- Có gì lạ ?
- Không, không có gì lạ.
- Vậy tại sao cô ngạc nhiên.
- Tại thích.
Nhất Phương cười rúc rích rồi lại ngồi im . Cô ngạc nhiên thấy hôm nay Triệu Nguyên tranh luận với cô tới cùng . Thông thường anh có bao giờ để cho cô cảm giác thấy mình chiến thắng đâu . Lúc nào cũng phải thừa nhận sự có lý của anh dù có khi tức chết đi được.
- Anh Nguyên này !
- Gì ?
- Hôm nay sao anh giống ông cụ quá, không hợp đâu.
- Ngược lại, cô đang rất bà cụ đó Phương ạ.
- Cái gì, làm sao mà bà cụ cho được.
Nhất Phương cúi xuống lấy tay đập đập cho nước văng tung toé, làm ướt cả hai người . Cô cười thích thú :
- Thế nào, còn bà cụ nữa không ?
Triệu Nguyên rút khăn ra lau mặt cho cô, anh đột ngột nắm hai tay cô áp vào cổ anh, dịu dàng :
- Đừng vọc nước nữa, lạnh đó.
Nhất Phương ngồi im, cử chỉ hơi dạn của anh làm cô cụp mắt xuống, không dám nhìn . Cô chờ Triệu Nguyên buông tay cô ra, nhưng hinh` như anh không có ý định đó, mà còn kéo cô sát vào người hơn :
- Lạnh không ?
- Hơi hơi.
- Vậy thì ngồi yên cho ấm đi.
Ngồi nép vào Triệu Nguyên, Nhất Phương yên lặng không dám cả thở . Cử chỉ thân mật bất ngờ này làm cô loay hoay không biết phản ứng ra sao . Cô hơi ngước lên nhương nhướng mắt nhìn Triệu Nguyên . Anh cúi xuống hôn môi cô, hôn thật lâu như không muốn dứt . Ban đầu Nhất Phương còn sửng sốt, nhưng rồi cô khép mắt lại . Chiều nay giữa trời nước bao la và tiếng sóng biển ầm ì, cô thấy vòng tay của anh sao êm ái quá . Chính cô cũng muốn buông mình phó mặc vào anh.
Rồi Triệu Nguyên rời môi cô và nhìn cô thật lâu như một dấu hỏi, Nhất Phương hơi nhìn xuống, hỏi khẽ :
- Từ bao giờ vậy anh Nguyên ?
- Khá lâu, ngay buổi học đầu tiên.
Nhất Phương bàng hoàng :
- Nhưng sao anh . ..
Nhất Phương im bặt, Triệu Nguyên nhìn cô chăm chú :
- Phương ngạc nhiên lắm hả ?
- Vô cùng.
Triệu Nguyên nhìn cô chăm chú :
- Nhưng điều quan trọng là cô có chấp nhận tình cảm đó không ?
Cái nhìn của anh làm cô đỏ mặt, tự nhiên mắt cô cụp xuống :
- Tôi cũng không biết nữa, nó bất ngờ quá - Cô im bặt, rồi nói thêm - Nhưng tôi cảm thấy rất rõ là tôi không hề bực mình.
Triệu Nguyên mỉm cười :
- Vậy là đủ rồi, tôi không thể ép cô tiếp nhận tôi sớm quá - Anh ngừng lại, nhìn vào mắt cô - Chỉ cần cô không từ chối tôi.
Anh lại kéo cô sát vào người, vòng tay qua vai cô, cả hai im lặng nhìn ra biển . Đêm càng xuống mặt biển càng trở nên huyền bí . Nhất Phương tựa đầu vào ngực Triệu Nguyên, mơ màng nhìn ra xa . Cô chợt ngước lên :
- Tôi rất muốn biết tại sao lần cắm trại đó anh bảo không đi rồi lại đi một mình ra đây ?
- Phương đoán thử xem.
Nhất Phương nghiêng đầu nghĩ nghĩ, rồi ngước lên :
- Vì tôi ?
- Đúng là không còn lý do nào khác . Tôi không yên tâm để cô một mình ra đây.
Nhất Phương thì thầm :
- Anh làm tôi thật ngạc nhiên.
Triệu Nguyên không trả lời . Anh lại đắm đuối hôn cô, và kéo cô sát vào người hơn :
- Lạnh không ?
- Hình như trời lạnh hơn lần trước - Nhất Phương nói khẽ.
Triệu Nguyên kéo cô áo cô cho kín lại, anh nói với giọng âu yếm đặc biệt :
- Vậy mà lúc trưa đòi phong trần . Em mà ngồi suốt đêm ngoài này sợ mai bị cảm mất, hay là mình đến khách sạn đi nhé.
- thôi, dễ gì có một đêm thế này, bỏ uổng lắm.
Triệu Nguyên phì cười, vỗ nhẹ mặt cô như một đứa trẻ và gọi :
- Búp bê.
Nhất Phương hếch mặt lên :
- Theo nghĩa nào đấy ?
- Dễ thương và vô cùng đáng yêu.
Triệu Nguyên nói và nheo mắt nhìn cô . cử chỉ của anh làm tim cô muốn tan chảy ra . Triệu Nguyên không biết rằng cô rất thích cử chỉ hay hay đó của anh . Cô nhớ có lần cô đã nghĩ rằng nếu Triệu Nguyên là diễn viên điện ảnh, hẳn anh sẽ làm cho con gái rụng tim dài dài . Hình như cô cũng đã như vậy, có điều cô không nhận ra.
Đêm rạng dần, những thân dừa nghiêng về phía biển cũng đang dần rõ dạng . một màu tím mong manh đang lướt qua trên bóng núi xa xa . Vậy là lần thứ hai cô và anh đã thức suốt đêm với nhau nơi bãi biển.
Khi trời sáng, cả hai chậm rãi trở về bãi lấy xe . Triệu Nguyên choàng tay ngang người Nhất Phương giữ cô đi bên cạnh anh, tay kia thọc vào túi quần . Nhất Phương mệt mỏi ngả đầu lên vai anh :
- Em buồn nggủ quá, mà nhức đầu nữa.
Triệu Nguyên dừng lại, cúi xuống nhìn vào mặt cô :
- Hay em bị sốt, người nóng ran rồi nè.
- Không phải đâu, chắc tại em mệt đó.
- Không, đúng là em bị sốt rồi, mặt đỏ bừng thế này.
Triệu Nguyên sờ tay lên trán cô, rồi quyết định :
- Thôi được rồi, mình ghé thị xã nghỉ lại.
Nhất Phương cảm thấy nhức đầu kinh khủng, để mặc Triệu Nguyên dìu cô về xe, cô chìm vào giấc ngủ mê mệt.
Thật lâu Nhất Phương lơ mơ tỉnh giấc, cảm thấy có bàn tay ai đó đặt lên trán và khuôn mặt mình.
Triệu Nguyên cúi xuống nhìn cô âu yếm :
- Em bớt nhức đầu chưa ?
Vẫn chưa tỉnh hẳn, Nhất Phương uể oải nghiêng người qua phía bên kia, tự hỏi không hiểu tại sao mà Triệu Nguyên lại ở trong phòng mình, mà lại có vẻ lo lắng cái gì đó . Cô chợt mở choàng mắt, quay lại nhìn anh, vụt nhớ tất cả những chuyện xảy ra . Cô bật dậy ngơ ngác nhìn quanh :
- Mình ở đâu vậy anh Nguyên ?
- Ở khách sạn . Em nằm xuống nghỉ đi . Lúc sáng em sốt quá nên anh phải đưa về đây.
- Vậy là em ngủ từ sáng giờ đó hả ? - Cô giơ tay nhìn đồng hồ - Khủng khiếp, 4 giờ rồi.
Triệu Nguyên mỉm cười :
- Ừ, 4h, giống y như lần trước.
Nhất Phương thò tay nhéo vào hông Triệu Nguyên một cái đau điếng, làm anh nhăn mặt . Cô lườm Triệu Nguyên :
- sao nhớ dai thế ?
Anh nắm tay cô, ngăn lại :
- Vậy là em khoẻ rồi phải không ? Thấy đỡ chưa ?
- Trời ơi, em đói chết đi được . Mình ăn cái gì bây giờ.
- Chịu khó chờ đi cô bé, người ta sắp đem cháo lên rồi.
Nhất Phương nhăn mặt :
- Cái gì, cháo hả ? Em không ăn đâu, món đó thấy ghét lắm.
- thì ăn phèo thôi vậy - Triệu Nguyên vừa dỗ dành, vừa trêu chọc.
- Nữa, lại nhớ nữa.
Nhất Phương cầm lấy khăn từ tay Triệu Nguyên . Cô lườm anh một cái rồi bước vào phòng tắm . Khi trở ra, Nhất Phương thấy anh đang ngồi chờ cô . Trên bàn có hai đĩa trứng gà và mấy khoanh bánh mì, cô bước đến ngồi đối diện, tự nhinê sắp xếp bàn ăn, rồi chìa tay ra, dáng điệu như một chủ nhà :
- xin mời tự nhiên, đừng khách sáo.
Cô cầm miếng bánh nhai ngon lành, thấy đói kinh khủng . chợt thấy Triệu Nguyên vẫn ngồi im, cô ngạc nhiên :
- Sao anh không ăn, anh không thấy đói hả ?
Triệu Nguyên cười nhẹ, đẩy dĩa trứng về phía cô :
- ANh chưa thấy đói, em ăn đi.
Nhất Phương ngồi nghĩ nghĩ một chút, rồi lấy miếng bánh khác :
- Không việc gì phải mắc cỡ, anh chờ em chút nghe.
Ăn xong, Nhất Phương đứng dậy, quay một vòng đến bên cửa sổ, nhìn xuống biển :
- Ôi trời ơi, đẹp quá !
Triệu Nguyên bước đến chống tay lên cửa sổ nhìn cô :
- Vậy là hết bệnh thật rồi, về chưa cô bé ? Hôm nay phong trần như vậy là được rồi phải không ?
- thì về.
Nhất Phương quay lại thu dọn phòng, rồi cùng Triệu Nguyên đi xuống . Cô chui vào xe ngồi chờ Triệu Nguyên làm thủ tục trả phòng, dáng điệu ra vẻ rất sẵn sàng, không còn dấu hiệu nào của cơn sốt vừa qua.
Chuông điện thoại reo lên, Nhất Phương nhấc máy . Bên kia là giọng Uyển Trang :
- Chào cô thư ký.
- Uyển Trang hả ?
- Dĩ nhiên, không mình thì là ai ? Phương đang làm gì vậy ?
- Nghe và trả lời điện thoại.
Giọng Uyển Trang bật cười, rồi tò mò :
- Có giám đốc ở đó không ?
- Không, đi rồi . Có gì không ?
- Đâu có gì . Nè, bên đó bao giờ liên hoan ?
- Chắc khoảng 28, 29 gì đó.
- Bên đây sớm một ngày . Không biết bà Mỹ Hoa tính sao mà làm sớm quá . Này, đi nhé !
- Đi đâu ?
- Thì qua đây dự liên hoan cuối năm . Mình đại diện cá nhân mình mời Phương đấy.
- Cám ơn nghe.
- Nhưng có đi không ?
- Để xem.
- Không xem xiếc gì cả . Đi đi, dù sao Phương cũng từng làm ở đây, đi là phải rồi . Liên hoan xong hai đứa sẽ đi chợ đêm . hấp dẫn chứ hả ?
- Ừ, hấp dẫn lắm.
- Vậy thì đi nghe . Chiều 17 mình qua đón Phương đó.
- Đồng ý.
- Vậy thì bye nghe . À, có muốn rủ thêm anh Narongchai không ?
- thôi, rủ làm gì.
- Mình thấy ảnh có vẻ thích Phương đấy . Tối hôm đó lúc Phương ra ngoài, ảnh cứ ngó ra cửa có vẻ bồn chồn lắm . - Uyển Trang dừng lại, cười khúc khích - Tức cười lắm, đến lúc chia tay lại đòi đưa mình về nhà nữa chứ . Làm như rành đường lắm vậy.
- Rồi sao, cuối cùng có đưa không ?
- Làm gì có . Mình bảo nếu ảnh đưa mình về, mất công đến nhà rồi mình phải đưa lại ảnh, đưa qua đưa lại tới sáng mới chia tay được . thjôi mạnh ai nấy về cho xong.
Nhất Phương bật cười :
- Hôm đó chờ mình lau không ? Xin lỗi nghe.
- Hứ, đơi Phương xin lỗi thì cổ mình dài thêm một tấc . xin lỗi anh Narongchai kìa . Mình thấy Phương nên rủ ảnh đi, người nước ngoài họ thích tham gia tết của mình lắm . Rủ đi cho vui.
- thôi, mất công lắm . hai đứa mình là được rồi.
- Vậy cũng được, nhớ đó nghe . Bye à.
- Bye.
Nhất Phương gác máy, theo thói quen, cô muốn rủ Triệu Nguyên đi chung cho vui . Nhưng nhớ ra Uyển Trang không quen với triệu Nguyên, đi như vậy mắc công cô giải thích với Uyển Trang, vì lúc nãy cô từ chối rủ Narongchai rồi.
Thoắt rồi cũng đến cuối tuần . Buổi chiều Uyển Trang đến đón Nhất Phương . Cả hai chật vật lắm mới đến được công ty . Vào tết thiên hạ như ham vui, càng đổ ra đường đông hơn . Tuy vậy họ cũng đến khá sớm, trước khi trời tối.
Uyển Trang kéo Nhất Phương lên sân thượng nhìn xuống đường . Có cảm tưởng tầng lầu rộng của công tu vẫn không đủ chứa số khách mời đến . Uyển Trang hóm hỉnh :
- Bà Hoa này bày đặt đãi tiệc buffet, nhưng như vậy cũng hay . Chứ ăn uống mà phải chen chúc mình làm không lại họ đâu . Tức lắm . Hí . . . hí . ..
Nhất Phương mỉm cười :
- Nếu thấy thua quá thì xuống bếp mà ăn, bảo đảm sẽ vô cùng thao?i mái.
Cả hai cười phá lên . Ngay lúc ấy, Nhất Phương chợt chú ý nhìn một chiếc du lịch vừa đậu xịch bên lề, hơi xa công ty . Rồi Triệu Nguyên bước xuống, anh lịch sự mở cửa xe cho bà Mỹ Hoa và một cô gái khá xinh, ăn mặc như một siêu người mẫu . Cô gái cặp tay bà Mỹ Hoa đi vào, Triệu Nguyên thọc tay trong túi, lững thững đi bên cạnh . Dù không biết họ là gì của nhau, nhưng nhìn thoáng qua, Nhất Phương cũng biết họ khá thân.
Cô khều tay Uyển Trang, chỉ xuống dưới đường :
- Chị Hoa kìa, đi với ai vậy ?
- Em của bả đó, tên tuyết Thu.
- Xinh quá nhỉ ?
- Thì cũng đẹp, nhưng không đến mức làm thiên hạ phải nghiêng ngửa . Bà Hoa cưng nhỏ đó lắm . Có hai chị em nên bả lo cho nó như con.
- Bộ họ thân với anh Nguyên lắm hả ?
- Ừ, trong công ty ai cũng biết bà Mỹ Hoa muốn gả cô em họ cho giám đốc của Phương . Không biết chừng nào họ đám cưới, mà thấy đi chung hoài.
Nhất Phương choáng váng đứng im . cô nghe giọng mình hụt hẫng :
- Bộ Trang rành mấy người đó lắm hả ?
- Mình đâu có biết họ nhiều, nghe nói nên biết sơ sơ vậy thôi.
Nhất Phương không nói gì nữa . Cô có cảm tưởng đất dưới chân như sụt lở và cô đang rơi, rơi vùn vụt không còn chỗ bấu víu . Hình như con trai trên đời này ai cũng thích chơi trò tung hứng trong tình yêu . Cô chạy trốn Thường Sơn thì lại va vào Triệu Nguyên . Tại số cô hay tại tất cả con trai đều có một bí mật như vậy ? Chạy đâu cho thoát.
Cô còn đang trong tâm trạng chết điếng thì Uyển TRang vô tình kéo tay cô :
- Xuống dưới đi Phương, khách đến đông rồi kìa.
Nhưng Nhất Phương níu tay cô lại, cô cố nói bình thản :
- Hay là mình xuống lấy thức ăn lên đây, vừa ăn vừa nhìn thiên hạ đi chơi tết . Ở dưới nhìn người ta quen không, chán chết.
Uyển TRang gật đầu chiều ý cô :
- Cũng được, xem như tụi mình liên hoan riêng với nhau vậy.
Cả hai đi xuống lầu . Tiếng cười nói và tiếng nhạc làm thành một âm thanh náo nhiệt . Nếu là trước đây thì Nhất Phương đã mê lắm, đã cười đùa ấm ĩ rồi . Nhưng bây giờ cô đã chán chường đến mức muốn bỏ ra khỏi đây ngay . Cô đứng nép trên cầu thang quan sát mọi người . Triệu Nguyên đang đứng với nhóm người ở góc phòng, gần cửa ra vào . Bên cạnh anh là Tuyết Thu cười cười nói nói . Không thấy bà Mỹ Hoa đâu . Nhất Phương có cảm tưởng bà muốn tách ra để "2 trẻ" tự do.
Đến giờ cô mới hiểu tại sao trước đây bà "quan tâm đặc biệt" đến cô như vậy . Bản năng làm cô muốn tránh mặt tất cả mọi người . Cô theo Uyển TRang đến bàn chọn vài thức ăn, rồi tìm cách lên sân thượng càng nhanh càng tốt.
Uyển TRang không để ý cử chỉ khác thường của Nhất Phương, cứ huyên thuyên luôn miệng . Nhất Phương ráng nói chuyện mà trong bụng cứ muốn khóc . Cuối cùng cô đòi về . Cả hai đi cửa bên hông xuống sân và ra ngoài đường . Uyển TRang cười khì :
- Hai đứa mình giống ăn trộm quá . Nhưng mình thích cái gì khác lạ một chút, vậy mới vui.
Lỡ hứa với Uyển TRang nên Nhất Phương ráng đi chợ tết . Cả hai mua mỗi người một nhánh mai, còn cả chụp hình nữa . Nói chung là Nhất Phương thực hiện đúng những động tác của buổi đi chơi . Cũng cười cũng nói, trong khi cô chỉ muốn về nhà và khóc . Chưa bao giờ cô có một buổi đi chơi kinh khủng như vậy . Chính cô cũng không ngờ mình có sức chịu đựng lâu thế.
Về đến nhà, Nhất Phương ngã người xuống giường không nhớ cả thay đồ . Cô nhìn trân trân lên trần nhà, có mấy con thằn lằn đang bò tới bò lui một cách vô định . Không, nó có định hướng đó chứ, chỉ tại mình không hiểu thôi.
Nhất Phương chợt liên tưởng đến Triệu Nguyên . Đúng rồi, ai làm gì cũng có mục đích cả . Mà mục đích của Triệu Nguyên cũng giống mấy con thằn lằn kia vậy, cô không thể hiểu được . Cô nhận ra rằng hình như Triệu Nguyên từ từ bước vào đời cô nhẹ nhàng quá . Cô tiếp nhận anh một cách vô tư mà chính cô cũng không nhận ra . Cô đã hiểu rõ anh đã kiên nhẫn đến thế nào . Vậy mà anh lại có mối tình khác trước đó . Anh làm vậy để làm gì chứ . Không lẽ tên con trai nào cũng bị chi phối bởi "bản chất hai mặt trong một con người" sao ?
Nhất Phương thở dài úp mặt vào gối, cố nhắm mắt tìm giấc ngủ nhưng hình ảnh của Triệu Nguyên chiều nay hiện lên nguyên vẹn . Vẫn dáng vẻ hào hoa phong nhã đó, nhưng bây giờ không phải dành cho cô . một giọt nước mắt lăn ra thấm vào gối . Nhất Phương để mặc nó tuôn ra, tủi thân và yếu đuối . Tại sao con đường đi tìm hạnh phúc của cô lại trắc trở thế này.
Cô không biết sẽ xử sự ra sao khi đối diện với anh . Không thể chấp nhận thua cuộc rồi tạo cho mình cái kén để chui vào đó, lại càng không thể quyết liệt giành lấy cái không thuộc về mình.
Nhất Phương đến công ty với một tâm trạng hoang mang rối bời . Cô đến hơi trễ . Triệu Nguyên đang đứng bên bàn cô trả lời điện thoại, vừa cúi xuống tìm kiếm giấy tờ trên chồng hồ sơ . Anh có vẻ bối rối vì không biết cách sắp xếp của cô . Nhưng Nhất Phương lai nghĩ khác . Cô nghĩ là anh đang tìm cách khỏa lấp mọi chuyện.
Cô đứng im bên cạnh chờ anh . Triệu Nguyên vẫn chưa nhận ra sự có mặt của cô, vẫn trả lời điện thoại :
- Chị cảm phiền gọi lại chiều nay, việc này cô Nhất Phương rõ hơn tôi, nhưng bây giờ cô ấy bận không tiếp chị được . Vậy nhé . cám ơn.
Anh cúp máy rồi quay lại . Nhận ra Nhất Phương, anh vội đến trước mặt cô, nhìn một cách lo lắng :
- Hôm nay em mệt hay sao mà đến trễ vậy . Em có bệnh gì không ?
"Giả dối" - Nhất Phương tức tối nghĩ thầm rồi bước tránh qua :
- Không, em bình thường.
Cô quăng giỏ lên bàn rồi bước đến ngồi bên salon chống cằm nhìn ra cửa sổ . Triệu Nguyên đến ngồi đối diện với cô, giọng quan tâm :
- Em sao vậy ? Nhất định là có chuyện gì rồi . Nói đi, chuyện gì vậy ?
Nhất Phương quay lại nhìn anh và không ttrả lời.
lại tiếng chuông reo lên, nhưng cô tỏ ra không có ý định nghe, vẫn bình thản ngồi im . Triệu Nguyên vội vàng nhấc máy :
- Du lịch Hoàng Hạc nghe đây.
Im lặng một chút, Triệu Nguyên quay qua nhìn Nhất Phương . Thấy cô ngó ra cửa anh đành trả lời :
- À, việc đó để chiều nay anh gọi lại nhé . Hiện giờ cô ấy đang bận, tôi sẽ nói lại sau . thôi nhé.
Triệu Nguyên trở về chỗ cũ, anh không hỏi nữa mà chỉ nhìn cô chờ đợi . Nhất Phương quay đầu chỗ khác - Cứ làm như mình vô tội lắm không bằng" - Cô tự nói thầm một mình, vẫn không có ý định trả lời anh . Cũng không bắt đầu làm việc.
Khá lâu, Triệu Nguyên lên tiếng :
- Thế nào, suy nghĩ kỹ rồi chứ, trả lời anh được chưa ?
- Không có gì để trả lời.
- Thật không, coi chừng hối hận đó.
Triệu Nguyên vẫn vô tình không hiểu . Anh đứng dậy, vòng ra sau lưng Nhất Phương, choàng tay lên vai cô, cúi xuống :
- Tối nay liên hoan xong tụi mình đi chợ hoa, em chịu không ?
- Tối nay em không rảnh.
- Vậy em định bao giờ về quên, phải dành cho anh một ngày chứ.
- Có cần thiết không, anh hơi tham đó.
Nhất Phương đứng dậy gỡ tay Triệu Nguyên ra, bước đến bên máy bấm lung tung lên bàn phím, môi mím lại không thèm nhìn anh . Triệu Nguyên rút thuốc ra châm lửa :
- Sáng giờ em lạ lắm đó Phương, có chuyện gì vậy ?
Chuông lại reo lên, Nhất Phương nhún vai nhìn Triệu Nguyên, tỏ ý bảo anh tự nghe lấy . Triệu Nguyên nheo mắt nhìn cô rồi đứng dậy cầm máy, Nhất Phương chớp mắt, tránh cảm giác "rụng tim" mỗi khi nhìn thấy cử chỉ đó của anh.
Triệu Nguyên điềm tĩnh quay lại :
- Gọi em . Thường Sơn gọi . - Anh nói thêm khi thấy Nhất Phương không có phản ứng.
Nhất Phương giật thót người, cô bước vội đến bàn, vừa cầm máy vừa nhìn Triệu Nguyên :
- Em muốn ở một mình.
Triệu Nguyên lại nhướng mắt nhìn cô, nhưng không nói gì, anh lững thững đi ra cửa . Chờ anh đi khuất, cô lên tiếng :
- Alô, Nhất Phươnghương đây.
Bên kia, giọng Thường Sơn hồi hộp :
- Anh đây phương, em khoẻ không ?
- Cũng bình thường.
- Bao giờ anh nghỉ tết ?
- Ngày mai hay ngày mốt gì đó.
- Anh đưa em về nghe, anh rất muốn gặp em.
Nhất Phương im lặng . một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu cô . Không cần biết mình có hối hận hay không, cô quyết định :
- Tối nay anh rảnh không ?
- Dĩ nhiên rảnh . Anh đến đón em đi uống cafe nghe.
- thôi khỏi, tối nay công ty em liên hoan cuối năm, anh đi vời em được không ?
- Được chứ, vậy 6h anh đến nhé.
- Sớm quá, 8 giờ đi, bye .
Đêm Dạ Vũ Đêm Dạ Vũ - Hoàng Thu Dung Đêm Dạ Vũ