Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Dancing At Midnight (Tiếng Việt)
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 12
J
ohn đến nhà Belle sáng hôm sau, trên tay cầm đầy những socola và hoa. Thật ngạc nhiên làm sao với anh khi nó lại dễ dàng đến vậy - chỉ đơn giản là cho phép cô thắp sáng trái tim anh. Anh đã mỉm cười suốt cả buổi sáng. Belle không thể ngăn được niềm vui ánh lên trong đôi mắt khi cô bước xuống cầu thang để chào đón anh.
"Cho việc em nợ anh niềm vui được có anh bầu bạn sao?" cô hỏi với một nụ cười tươi sáng. "Anh đã nói là anh sẽ tán tỉnh em, phải không?" John trả lời, trao đầy những bông hoa vào vòng tay cô. "Cân nhắc đến việc được tán nhé." "Lãng mạn làm sao," cô nói, không phải không có chút châm chọc.
"Anh hy vọng em thích socola." Belle nén cười. Anh đang cực kỳ cố gắng. "Em yêu chúng." "Tuyệt vời." Anh tặng cô một nụ cười toe toét. "Phiền không nếu anh lấy một miếng?" "Không hề." Persephone chọn đúng thời điểm đó để bước xuống cầu thang. "Chào buổi sáng, Belle," bà lên tiếng.
"Sao cháu không giới thiệu bạn cháu với dì nhỉ?" Belle giới thiêu, và trong khi John quyết định chọn miếng socola nào để bỏ vào miệng, Persephone cúi xuống thì thầm, "Cậu ta rất đẹp trai." Belle gật đầu. "Và rất đàn ông." Belle trợn tròn mắt. "Persephone," cô thì thầm. "Cháu cảm thấy phải thông báo với dì là đây không phải cuộc trò chuyện bình thường giữa một người đi kèm và trách nhiệm của cô ấy đâu." "Phải không? Nó nên được chấp nhận chứ, dì nghĩ vậy.
À thì, dì e là dì sẽ không thể trở thành người đi kèm chuẩn mực. Cầu Chúa đừng cho Alex biết thiếu sót của dì." "Cháu rất thích dì như thế này," Belle nói thành thật. "Cháu thật ngọt ngào, cháu yêu. Vậy thì, dì đi đây. Người đánh xe đã hứa cho dì đi dạo một vòng quanh London, và dì muốn chắc chắn rằng mình về an toàn trước khi trời tối." Xét đến việc giờ vẫn còn chưa đến trưa, Belle chỉ có thể tự hỏi tuyến đường Persephone đi sẽ dài đến đâu, nhưng cô không nói một lời khi người phụ nữ đứng tuổi bước ra khỏi cửa.
"Không chính xác là một người đi kèm mẫu mực," John bình luận. "Không." "Chúng ta tới phòng khách chứ? Anh đang muốn hôn em đến tuyệt vọng, và anh không muốn làm điều đó trong sảnh." Belle đỏ mặt nhưng vẫn dẫn đường vào phòng khách gần đó. John đá cánh cửa đóng lại và kéo cô vào vòng tay mình.
"Không có người đi kèm cả ngày," anh thì thầm giữa những nụ hôn. "Có người đàn ông nào may mắn đến vậy chứ?" "Có người phụ nữ nào may mắn đến vậy chứ?" Belle phản đối. "Anh nghĩ là không. Đến chỗ ghế sofa đi để anh có thể bao phủ em với socola và hoa nào." Anh nắm lấy tay cô và kéo cô theo anh băng ngang qua căn phòng.
Belle cười khúc khích nhè nhẹ khi cô để anh dẫn đường tới ghế sofa. Cô chưa bao giờ thấy anh rất vui vẻ và vô tư như vậy. Giờ vẫn còn một bức màn mỏng của nỗi buồn và sự do dự trong mắt anh, nhưng nó chẳng là gì so với những bóng ma cô đã trông thấy ở Oxfordshire. "Người duy nhất đang được bao phủ bởi socola chính là anh đấy.
Anh đã ăn ba miếng rồi." John kéo cô ngồi xuống bên cạnh anh. "Không thể ghi điểm với một quý cô bằng một món quà mà chính bản thân mình còn không thích được. Đây, ăn một miếng đi. Nó khá là ngon đấy." Anh cầm lên một miếng và đưa nó ra phía trước miệng cô. Belle mỉm cười và cắn một nửa, cố tình liếm môi một cách quyến rũ khi cô nhai.
"Nó thật tinh tế," cô thì thầm. "Phải, đúng vậy." Anh đang không nói về socola. Belle nghiêng người về phía trước để lấy nốt phần còn lại của viên kẹo vào trong miệng, táo bạo liếm ngón tay anh khi cô làm vậy. "Có một ít bị chảy trên da anh," cô nói ngây thơ. "Có một ít cũng bị chảy trên da em." Anh nhích người về phía cô và liếm khóe miệng cô, gửi những cơn run rẩy bởi ham muốn chạy dọc xuống từng đầu ngón chân cô.
Nghiêng người về phía trước, anh chạy lưỡi dọc theo khóe môi mềm mại của cô. "Anh bỏ lỡ một chút ở đây," anh thì thầm. "Và ở đây." Anh chuyển tới môi dưới của cô, trêu chọc chúng giữa hai hàm răng anh. Belle hầu như quên cả thở. "Em nghĩ là em thích được tán tỉnh," cô thì thầm.
"Em chưa từng được vậy trước đây à?" John day nhẹ tai cô. "Không phải như thế này." "Tốt." Anh mỉm cười đầy chiếm hữu. Belle nghiêng cổ khi anh chạy môi dọc theo làn da mềm mại của cô. "Em hy vọng anh không tiến hành bất kỳ sự tán tỉnh nào khác với vẻ thuyết phục, ờ, đặc biệt thế này." "Không bao giờ," anh hứa.
"Tốt." Nụ cười của Belle cũng vô cùng chiếm hữu. "Nhưng anh biết đấy," cô nói, hớp vào một hơi hổn hển khi tay anh vụng trộm xoay quanh và ôm lấy ngực cô. "Có nhiều cách tán tỉnh hơn là chỉ với hoa và socola." "Mmm-hmm. Đó là hôn." Anh siết ngực cô qua bộ váy áo, khiến Belle rên lên kinh ngạc.
"Tất nhiên," Belle thở ra. "Em không quên điều đó." "Anh sẽ làm hết sức để nó trở thành điều đầu tiên trong tâm trí em." John đang bận rộn tìm ra cách tốt nhất để giải phóng một bên ngực hoàn hảo của cô ra khỏi sự hạn chế của váy áo. "Thật tốt. Nhưng anh nên nhớ, em sẽ không để anh quên là anh còn nợ em một bài thơ." "Em là một thiếu nữ bướng bỉnh, phải không?" John cuối cùng cũng quyết định rằng hành động tốt nhất chỉ đơn giản là đẩy chiếc váy xuống và tạ ơn Chúa vì thời trang trong ngày không đòi hỏi những hàng nút vô tận.
"Không cần đặc biệt." Belle cười khẽ. "Nhưng em vẫn muốn một bài thơ." John trong giây lát đã chuyển hướng sự chú ý của cô bằng cách thực hiện kế hoạch của anh. Anh mỉm cười và rên lên với niềm vui thuần nam tính khi anh nhìn xuống núm vú sẫn màu của cô, đang nhăn lại bởi ham muốn.
Anh liếm môi. "John - anh sẽ không...?" Anh gật và anh làm. Belle cảm thấy như chân tay cô đang lả đi, và cô tan chảy trên ghế sofa, kéo theo John theo cùng cô. Anh tôn thờ ngực cô trong vài phút sau đó chuyển sang bên còn lại. Belle vô vọng chống lại sự tra tấn gợi cảm của anh và không thể kiểm soát những tiếng rên khe khẽ đang thoát ra khỏi môi cô.
"Nói gì đó đi," cô cuối cùng cũng rên rỉ. "Ta có nên so sánh nàng với một ngày hè?" anh trích dẫn. "Nàng vô -" "Ôi làm ơn đi, John," Belle nói, kéo đầu anh khỏi ngực cô để cô có thể nhìn vào đôi mắt nâu đang cười của anh. "Nếu anh đang đi đạo thơ, ít nhất cũng phải có ý thức đừng chọn cái gì đó nổi tiếng chứ." "Nếu em không ngừng nói ngay lập tức, Belle, anh sẽ chuyển sang hành động quyết liệt hơn đấy." "Hành động quyết liệt? Giờ thì nó nghe thật thú vị." Cô kéo miệng anh xuống và hôn anh háo hức.
Ngay lúc đó họ nghe thấy một giọng nói đau khổ quen thuộc đến từ hành lang. "Tôi thật ngốc khi để quên một đôi găng ấm áp," Persephone nói. "Nhanh lên nào." Belle và John nhảy bổ ra khỏi nhau ngay lập tức. Khi Belle không đủ nhanh để chỉnh lại trang phục của cô, John giúp bằng cách kéo mạnh chiếc váy của cô lên, sát cằm.
Khi họ điên cuồng cố gắng khắc phục tình trạng lộn xộn của mình, họ nghe thấy tiếng rì rầm mềm mại của một giọng nói khác, có lẽ là người hầu mà Persephone đang nói chuyện. "Cô không phiền chứ?" Persephone nói. "Tôi sẽ đợi trong phòng khách cùng Belle và bạn của con bé trong khi cô lấy chúng cho tôi." Belle vừa lúc ném mình vào một chiếc ghế sofa đối diện khi người đi kèm của cô bước vào.
"Persephone, thật bất ngờ." Persephone quét một cái nhìn sắc sảo về phía cô. Với tất cả những gì bà có, bà không phải đồ đần. "Chắc rồi." John đứng dậy một cách lịch sự khi Persephone bước vào phòng. "Dì có muốn chút socola không?" anh hỏi, đưa chiếc hộp về phía bà. "Tất nhiên rồi." Belle cố không đỏ mặt khi nhớ lại chuyện gì đã xảy ra khi John mời cô socola.
May mắn thay, Persephone đang quá bận rộn lựa chọn giữa những viên kẹo ngọt để mà nhận thấy. "Dì rất thích những thứ có hạt," bà nói, nhấc một viên ra khỏi hộp. "Ngoài trời lạnh lắm ạ?" Belle hỏi. "Cháu nghe dì nói là dì cần một đôi găng ấm áp." "Phải, chắc chắn nhiệt độ đã giảm hơn so với hôm qua.
Dù vậy dì phải nói là trong này khá nóng." Belle cắn chặt một nụ cười. Khi cô nhìn về phía John cô nhận thấy anh đang bắt đầu ho. "Găng tay của bà, thưa bà." "Tuyệt vời." Persephone đứng lên và đi về phía người hầu vừa mới bước vào phòng. "Vậy thì dì đi đây." "Chúc dì đi vui vẻ." Belle gọi với theo.
"Ồ, tất nhiên rồi, cháu yêu. Dì chắc chắn." Persephone bước ra ngoài và đóng cửa lại phía sau. "Thực tế thì," bà nói, có chút đỏ mặt. "Dì tin là dì sẽ để cánh cửa này, ờ, mở hé, nếu như cháu không phiền. Tốt nhất là nên để không khí lưu thông, cháu biết đấy." "Tất nhiên rồi," John nói.
Và rồi ngay khi Persephone đi, anh cúi xuống và thì thầm, "Anh sẽ đóng cửa lại ngay khi dì ấy ra khỏi nhà." "Im nào," Belle cảnh cáo. Ngay khi họ nghe thấy tiếng cửa trước, John đứng dậy và đóng cửa phòng lại. "Chuyện này thật vô lý," anh lẩm bẩm. "Anh gần ba mươi tuổi. Anh có nhiều việc tốt đẹp để làm hơn là trốn quanh sau lưng một người đi kèm." "Anh có sao?" "Anh đang nói với em là nó không đàng hoàng đến chết tiệt." Anh quay về phía ghế sofa và ngồi xuống.
"Cái chân lại làm phiền anh nữa sao?" Belle hỏi, sự quan tâm bao phủ trong ánh mắt. "Anh đang đi khập khiễng hơn một chút so với bình thường." John chớp mắt trước sự thay đổi chủ đề và nhìn xuống chân. "Anh đoán vậy. Anh không để ý. Anh đã thích ứng được với sự đau đớn, anh cho là vậy." Belle bước về phía ghế sofa và ngồi xuống.
"Có đỡ hơn không nếu em xoa bóp nó?" Cô đặt tay lên chân anh và bắt đầu chà xát cơ bắp phía trên đầu gối anh. John nhắm mắt và dựa lưng. "Cảm giác thật tuyệt." Anh để cô tiếp tục sự chăm sóc của mình trong vài phút cho đến khi anh lên tiếng. "Belle...về chuyện tối qua." "Vâng?" Cô tiếp tục xoa bóp chân anh.
John mở mắt và giữ yên tay cô bằng tay cách đặt tay anh lên những ngón tay cô. Cô chớp mắt, tỉnh táo bởi vẻ nghiêm túc của anh. "Chưa một ai..." Miệng anh mở ra và đóng lại khi tìm kiếm những từ ngữ. "Chưa một ai từng bảo vệ anh như thế." "Gia đình anh thì sao?" "Anh không thấy họ nhiều lắm trong quá trình anh trưởng thành.
Họ đã rất bận rộn." "Thật sao?" Belle nói, không thích sự hiển nhiên trong chính giọng cô. "Nó đã luôn rất hiển nhiên rằng anh sẽ phải tự mình bước đi trên thế gian này." Belle đột ngột đứng dậy và bước tới một chiếc bình, lo lắng sắp xếp lại những bông hoa. "Em sẽ không bao giờ nói những điều như vậy với con em," cô nói, giọng căng thẳng.
"Không bao giờ. Em nghĩ rằng một đứa trẻ cần được yêu thương và ấp ủ và - " Cô quay lại. "Phải không?" Anh gật đầu trang trọng, mê mẩn bởi những xúc cảm mạnh mẽ và ngọn lửa trong mắt cô. Cô thật quá...tốt. Không từ ngữ hoa mỹ nào có thể mô tả được. Anh không bao giờ có thể xứng đáng với cô.
Anh biết điều đó. Nhưng anh có thể yêu cô, và bảo vệ cô, và cố gắng cho cô cuộc sống cô xứng đáng. Anh hắng giọng. "Khi nào cha mẹ em trở về?" Belle nghiêng đầu trước sự thay đổi chủ đề đột ngột. "Họ có thể quay về bất kỳ lúc nào, nhưng Emma gần đây đã gửi cho em một lá thư của họ nói là họ đang có một quãng thời gian thật sự tuyệt vời nên sẽ ở lại lâu hơn chút.
Sao anh hỏi vậy?" Anh mỉm cười với cô. "Em có phiền không nếu xoa bóp chân anh lần nữa? Nó đang có cảm giác tuyệt nhất trong nhiều năm rồi." "Dĩ nhiên rồi." Cô quay về ngồi cạnh anh. Khi anh không định nói tiếp, cô thúc giục. "Cha mẹ em..." "À, ừ. Anh chỉ muốn biết khi nào anh có thể hỏi cha mẹ em để được cho phép." Anh tặng cô một nụ cười táo bạo.
"Quyến rũ em trong góc tối cũng có sự hưng phấn riêng, nhưng anh muốn có em nhiều hơn nữa cho bản thân mình và có em theo cách của anh trong sự riêng tư ở nhà anh." "Có em theo cách của anh?" Belle hỏi không thể tin được. John mở mắt và bắn cho cô một cái nhìn ngang tàng. "Em biết anh đang nói gì mà, em yêu." Anh kéo cô về phía mình và rúc vào cổ cô.
"Anh chỉ muốn có thời gian ở một mình với em mà không sợ bị ai đó ngắt ngang bất kỳ lúc nào." Anh bắt đầu hôn cô một lần nữa. "Anh muốn hoàn thành những gì anh đã bắt đầu." Belle không có chút ý tưởng nào về chuyện đó, tuy nhiên, cô vẫn chuồn người đi. "John Blackwood, đây là một lời cầu hôn sao?" Ngả người ra sau, anh ngước nhìn cô qua hàng mi và mỉm cười.
"Anh cho là vậy. Em thấy sao?" "'Anh cho là vậy. Em thấy sao?'" Belle bắt chước. "Em nói đó là lời cầu hôn ít lãng mạn nhất mà em từng nghe." "Vậy là em đã có rất nhiều lời cầu hôn sao?" "Thật sự là, em có." Đó không hoàn toàn là những gì John mong đợi được nghe. "Anh nghĩ em được coi là người khá thực tế trong gia đình em chứ.
Anh nghĩ em không muốn những lời đầy nước mắt về tình yêu và thứ kiểu thế." Belle đập mạnh vào vai anh. "Tất nhiên là em muốn! Tất cả phụ nữ đều muốn. Đặc biệt là từ người đàn ông cô ấy thật sự muốn đồng ý. Vậy nên, đưa ra một vài lời đầy nước mắt đi và em sẽ -" "Aha! Vậy là em đồng ý!" "Em nói là em muốn đồng ý.
Em không nói là em đã đồng ý." "Một chi tiết nhỏ." Anh bắt đầu hôn cô lần nữa, gần như không thể tin rằng cô sẽ sớm thật sớm thực sự là của anh. "Một chi tiết lớn." Belle nói với giọng khó chịu. "Em không thể tin những gì anh vừa nói với em. Anh muốn kết hôn với em thế là xong sao? Tốt thôi, nó thật kinh khủng." John nhận ra rằng anh đang mắc sai lầm nhưng lại quá nhẹ nhõm để sửa chữa.
"À, lời cầu hôn của anh có hơi thiếu lễ độ, nó được bù đắp bởi sự chân thành." "Nó cũng không chân thành cho lắm." Belle bắn cho anh một ánh nhìn bất mãn. "Em sẽ nói đồng ý ngay khi anh cầu hôn cho đúng." John nhún vai và kéo cô trở lại với anh. "Anh muốn hôn em nhiều hơn nữa." "Không phải là anh muốn hỏi em điều gì đó trước sao?" "Không." "Không?" "Không." "Ý anh là sao?" Belle cố gắng vặn vẹo thoát khỏi anh, nhưng anh đang ôm rất chặt.
"Ý anh là hôn em." "Em biết rồi, đồ vụng về. Điều em muốn biết là, tại sao anh không muốn hỏi em một cái gì đó ngay bây giờ?" "À, phụ nữ," John nói, thở dài rất kịch. "Nếu không phải điều này, nó lại là điều khác. Nếu -" Belle đấm vào cánh tay anh. "Belle," anh nói kiên nhẫn.
"Em nên nhận ra rằng em vừa ném xuống một chiếc găng tay đấy. Em sẽ không nói đồng ý cho đến khi anh làm điều đúng đắn, phải không?" Belle gật đầu. "Vậy thì, ít nhất cũng cho phép anh có chút thời gian đã. Những điều này khá mất thời gian nếu ai đó muốn có chút sáng tạo với nó." "Em có thấy," Belle lên tiếng, góc miệng cô nhếch lên thành một nụ cười.
"Nếu em muốn lãng mạn - thật sự lãng mạn, em yêu, em sẽ phải chờ vài ngày đấy." "Em nghĩ là em làm được." "Tốt. Giờ thì em sẽ đến đây và hôn anh lần nữa chứ?" Cô đã làm vậy.... John đến vào cuối tuần. Ngay sau lần anh và Belle được ở một mình, anh đã kéo cô vào vòng tay và nói, "Twice or thrice had I loved thee, Before I knew thy face or name; So in a voice, so in a shapeless flame -"[13] "Thiên thần thường khiến ta xúc động, và được tôn thờ," Belle kết thúc.
"Em e rằng đây là vận xấu của anh khi mà gia sư của em đã điên lên vì John Donne[14]. Em nhớ gần hết." Trước cái nhìn bất mãn của anh, cô nói thêm, "Nhưng em có lời khen ngợi với tài ngâm thơ của anh. Thật cảm động." "Rõ ràng vẫn không đủ. Tránh ra nào, nếu em vui lòng, anh còn có việc phải làm." Kiên quyết, anh bước ra khỏi phòng.
"Và tránh xa Donne ra nhé!" Belle gọi với theo. "Anh sẽ không thể lừa được em với tác phẩm nào của ông ấy đâu." Cô không chắc, nhưng cô nghĩ cô nghe thấy anh lẩm bẩm một từ không mấy thanh nhã khi đóng cửa lại phía sau.... John không đề cập đến đề nghị của anh trong suốt cả tuần sau đó, dù anh đã hộ tống Belle đi vài nơi và ghé thăm cô gần như mỗi buổi sáng.
Cô cũng không gợi lại chủ đề này. Cô biết anh sẽ phủ nhận nó, nhưng anh đang tận hưởng kế hoạch của mình, và cô không muốn phá hỏng niềm vui của anh. Rất thường xuyên anh thường nhìn cô bằng một ánh mắt đánh giá, và cô biết anh đang lên kế hoạch gì đó. Nghi ngờ của cô đã được chứng minh là đúng trong một buổi sáng khi anh tới biệt thự Blydon với ba mươi bông hoa hồng đỏ hoàn hảo, anh đặt chúng ngay dưới chân cô giữa đại sảnh.
Anh quỳ trên một đầu gối và nói, "Drink to me only with thine eyes, And I will pledge with mine; Or leave a kiss but in the cup, And I'll not look for wine. The thirst that from the soul doth rise, Doth ask a drink divine: But might I of Jove's nectar sup, I would not change for thine."[15] Anh gần như đã thành công với nó.
Đôi mắt Belle mờ đi, và khi anh nói về đoạn nụ hôn trong ly, tay phải cô vô tình đi lạc tới trái tim. "Ôi, John," cô thở dài. Và thảm họa xảy ra. Persephone bước xuống cầu thang. "John!" bà kêu lên với giọng mừng rỡ. "Đó là tác phẩm cực kỳ yêu thích của dì! Sao cháu biết?" John cúi đầu và nắm chặt tay hai bên hông.
Belle chuyển tay từ trái tim cô xuống hai bên hông. "Cha dì đã thường xuyên dùng nó để đọc cho mẹ dì mọi lúc," Persephone nói tiếp, má bà hồng lên. "Nó không bao giờ thất bại trong việc khiến bà hạnh phúc ngây ngất." "Cháu có thể tưởng tượng được," Belle lẩm bẩm. John ngước nhìn cô, vẻ mặt ngượng ngùng.
"Và nó cũng đặc biệt rất hợp, cháu biết đấy," Persephone nói tiếp, "tên bà là Celia, Chúa cứu rỗi linh hồn bà." "Rất hợp?" Belle hỏi, mắt cô chưa hề rời John. Và với anh, anh vẫn khôn ngoan mà khép miệng lại. "Nó tên là 'Bài ca cho Celia'. Viết bởi Ben Jonson[16]," Persephone nói với một nụ cười.
"Giờ thì sao?" Belle nhăn nhó. "John, ai là Celia?" "Gì chứ, mẹ Persephone, dĩ nhiên rồi." Belle lấy làm ngưỡng mộ khi anh vẫn giữ vẻ mặt bình thản. "À, em rất mừng vì Jonson đã viết những vần thơ. Em rất ghét phải nghĩ rằng anh đã viết một bài thơ cho ai đó tên Celia, John ạ." "Ồ, anh không biết nữa, Celia là một cái tên đẹp, anh nghĩ vậy." Belle tặng anh một nụ cười ngọt ngào phát bệnh.
"Em nghĩ rằng Belle thì dễ để gieo vần hơn." "Anh chắc chắn là thế, nhưng anh thích một thử thách. Giờ thì, Persephone - đó thật là một bài thơ xứng đáng với sự hiểu biết của cháu." "Ôi, dừng lại," Persephone cười. "Persephone...Hmmm, xem nào, chúng ta có thể sử dụng tông cao chói tai, nhưng nó không thanh lịch lắm." Belle không để mình bị cuốn theo sự hài hước của John.
"Thế còn cây chanh thì sao?" cô đề nghị. "Cái đó cũng được. Anh sẽ lập tức làm thế." "Trêu chọc đủ rồi đó, cậu bé thân mến," Persephone nói, nắm lấy cánh tay John một cách thân tình. "Dì không biết cháu lại là người hâm mộ Ben Jonson đấy. Ông ấy là người dì đặc biệt yêu thích.
Cháu đã thưởng thức vở kịch của ông ấy chưa? Dì tôn thờ Volpone[17], dù nó khá xấu xa." "Cháu cũng cảm thấy mình khá xấu xa dạo gần đây." Persephone cười khúc khích bên dưới cánh tay bà và nói. "Ồ tốt. Bởi vì dì đã trông thấy một quảng cáo về một buổi biểu diễn. Dì hy vọng tìm thấy ai đó hộ tống." "Cháu rất lấy làm hân hạnh, tất nhiên ạ." "Dù vậy chúng ta không nên đưa Belle đi cùng.
Dì không chắc nó phù hợp với phụ nữ chưa lập gia đình, và Belle đã nói dì không phải một người đi kèm đủ nghiêm khắc." "Belle nói vậy với dì sao?" "Không phải bằng lời, tất nhiên rồi. Dì không nghi ngờ rằng con bé muốn phá hủy một điều đang tốt đẹp. Nhưng dì biết gió đang thổi theo chiều nào mà." "Dì sẽ không tới nhà hát mà không có cháu." Belle chen vào.
"Cháu cho là chúng ta có thể đưa cô ấy đi cùng," John thở dài kịch tính. "Cô ấy có thể khá bướng bỉnh khi đã quyết định điều gì." "Ôi im đi," Belle quay lại. "Và làm việc đi. Anh có vài thứ phải viết đấy." "Anh cho là vậy," John trả lời, gật đầu với Persephone khi bà biến mất xuống phía sảnh.
"'Persephone trên cây chanh'[18] chắc chắn là một kiệt tác của anh." "Nếu anh không bắt tay vào viết sớm nó sẽ trở thành 'Belle gửi anh xuống địa ngục[19]'." "Anh đang phát run trong đôi giày đây này." "Anh nên thế." John chào cô và bước lên phía trước đưa cánh tay ra, rất kịch "Persephone bên dưới cây chanh - hãy hát vang điều đó với anh." Anh cong môi nở một nụ cười trẻ con.
"Em nghĩ sao?" "Em nghĩ anh thật tuyệt vời." John cúi người và hôn lên mũi cô. "Anh đã nói với em rằng anh cười rất nhiều dạo gần đây hơn anh đã từng trong cả đời mình chưa?" Im lặng, Belle lắc đầu. "Anh đã như vậy, em biết đấy. Em đã làm điều đó cho anh. Anh không biết em làm vậy bằng cách nào, nhưng em đã tước đi sự giận dữ của anh.
Những năm tháng tổn thương và đau đớn và hoài nghi khiến anh đau đớn, nhưng giờ anh lại có thể cảm thấy ánh mặt trời lần nữa." Trước khi Belle có thể nói với anh rằng bài thớ đó là đủ cho cô rồi, anh đã cúi xuống và hôn cô thêm lần nữa.... Vài đêm sau khi Belle đang nằm ấm áp trên giường mình, vài tập thơ rải rác xung quanh.
"Anh ấy sẽ không thể lừa mình với một 'Bài ca cho Celia' nào nữa," cô nói với bản thân. "Mình sẽ sẵn sàng cho anh ấy." Cô có chút lo lắng rằng anh có thể sẽ lừa được cô bằng một nhà thơ nào đó mới nổi. Gia sư của cô đã chỉ cho cô những bài thơ kinh điển, và chỉ bởi Lord Byron đã rất nổi tiếng nên cô mới biết tới ‘Nàng bước đi thật đẹp’." Một chuyến đi ngắn tới cửa hàng sách chiều hôm qua đã cho cô biết tới bộ sưu tập của Lyrical Ballads, William Wordsworth và Samuel Taylor cũng nhiều như 'Bài ca của sự khờ dại và từng trải' của một nhà thơ mù tên William Blake.
Người chủ hiệu sách đảm bảo với cô rằng Blake một ngày nào đó sẽ tìm được chỗ đứng tuyệt vời và đã cố gắng bán thêm cho cô cuốn 'Hôn nhân của Thiên đường và Địa ngục', nhưng Belle đã không để tâm, tìm kiếm để chắc chắn John không có cơ hội để tìm được thứ gì lãng mạn được nữa.
Một nụ cười nở trên gương mặt Belle khi cô mở 'Những bài ca' ra và bắt đầu giở qua các trang, đọc to khi cô tìm thấy. "Tyger! Tyger! burning bright In the forests of the night, What immortal hand or eye Could frame thy fearful symmetry?"[20] Cô bĩu môi và nhìn lên. "Thể thơ này thật lạ." Lắc đầu, cô quay lại với cuốn sách.
Thụp! Belle thở hắt ra. Cái gì vậy? Thụp! Không nghi ngờ gì về điều đó, ai đó đang ở bên ngoài cửa sổ phòng cô. Sự kinh hoàng bóp nghẹt cô và cô trượt khỏi giường xuống sàn. Bò bằng tay và đầu gối, cô bò ngang qua căn phòng đến bàn trang điểm. Với một cái nhìn nhanh về phía cửa sổ, cô nắm lấy một chân nến bằng thiếc từ Boston khi Emma đã tặng cô như một món quà sinh nhật vào năm ngoái.
Cúi người thấp hơn nữa, Belle trườn về phía cửa sổ. Cẩn thận tránh xa tầm nhìn của kẻ đột nhập, cô đứng thẳng trèo lên một chiếc ghế được đặt sát tường ngay cạnh cửa sổ. Run rẩy vì sợ hãi, cô chờ đợi. Cửa sổ kêu cót két và rồi cô thấy nó bắt đầu hiện ra. Một bàn tay đeo găng đen xuất hiện trên cửa sổ.
Belle nín thở. Bàn tay thứ hai với lên ngay cạnh bàn tay đầu tiên, và sau đó là một cơ thể trồi lên, lộn nhào xuống sàn. Belle nâng chân nến lên, nhằm trúng mục tiêu vào đầu và rồi hắn ta quay lại và nhìn vào cô. "Chúa ơi, đúng là đàn bà! Em đang cố giết anh đấy à?" "John?".
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Dancing At Midnight (Tiếng Việt)
Julia Quinn
Dancing At Midnight (Tiếng Việt) - Julia Quinn
https://isach.info/story.php?story=dancing_at_midnight_tieng_viet__julia_quinn