Chương 12
hường mọi người hay hỏi chúng tôi tại sao chúng tôi đặt tên thằng con út là Alan. Là vì Alan Turing đó.
- Ai thế? - Một bà khách hàng mập với nét mặt tiu nghỉu như đang ở dưới đám mây đen.
- Bà không biết Alan Turing à? - Lucrèce hỏi. - Ông ấy là người Anh và đồng tính nên gặp rắc rối với pháp luật, ông ấy được xem như là cha đẻ của máy vi tính. Trong Thế chiến II, sự đóng góp của ông đã quyết định chiến thắng chung cuộc, vì ông đã giải mã thành công hệ thống Enigma: một chiếc máy mã điện từ trường đã giúp Tổng chỉ huy Đức gửi đến các tàu ngầm những thông điệp mà các tình báo phe đồng minh không thể giải được.
- Thế à? Tôi không biết...
- Đó là một trong những người có công bị Lịch sử lãng quên.
Bà khách hàng do dự đảo mắt nhìn quanh cửa tiệm, đôi mắt trĩu nặng do sự u buồn tiếc nuối thiếu vắng niềm vui...
- Tôi kể cho bà nghe chuyện đó, - Lucrèce tiếp tục nói, - là do hồi nãy tôi thấy bà đưa mắt nhìn dải tranh nhỏ, cùng kích cỡ, đang được treo trên tường dưới trần nhà.
- Tại sao tất cả chúng đều vẽ một quả táo vậy?
- Chính là do Turing. Người phát minh máy vi tính đã tự sát một cách thật buồn cười. Ngày 7 tháng Sáu năm 1954, ông ấy đã nhúng một quả táo vào trong dung dịch xyanua và đặt nó lên trên cái bàn một chân. Sau đó ông ấy đã vẽ một bức tranh lên cái bàn đó rồi ăn táo.
- Không đùa chứ?
- Người ta kể rằng đó là lí do Apple đã chọn hình quả táo bị cắn dở làm logo của hãng. Đó chính là quả táo của Alan Turing.
- Ồ, vậy thì... Ít ra tôi cũng không chết mà thiếu hiểu biết.
- Chúng tôi thì... - Lucrèce tiếp tục nói nhưng vẫn giữ đầu óc kinh doanh, - sau khi đứa con trai út ra đời, chúng tôi đã chế tạo bộ tự sát này.
- Là gì thế? - Bà khách hàng quan tâm tiến lại gần.
Bà Tuvache giới thiệu món hàng:
- Trong cái túi bằng nhựa trong suốt này, bà thấy có một bảng vẽ được đóng khung, hai cây cọ (một to, một nhỏ), vài tuýp màu và dĩ nhiên là cả quả táo. Chú ý, táo đã được tẩm độc rồi đấy!... Như vậy, bà có thể tự sát kiểu Alan Turing. Chỉ có một thứ chúng tôi muốn xin bà, nếu bà không phản đối, đó là tặng lại chúng tôi bức tranh. Chúng tôi muốn treo chúng ở đó. Đó là những vật kỉ niệm. Những quả táo xếp thành hàng dưới trần nhà nhìn thật đẹp mắt. Và hợp với gạch lót nền Delft. Chúng tôi đã có bảy mươi hai bức rồi. Khi khách hàng xếp hàng chờ tính tiền, họ có thể chiêm ngưỡng bộ sưu tập.
Chính là việc bà khách hàng mập này đang làm:
- Có đủ mọi phong cách...
- Đúng rồi, một số quả táo lập thể, một số khác gần như trừu tượng. Quả táo xanh dương này là của một khách hành bị mù màu.
- Tôi mua bộ tự sát này, - bà khách hàng to béo với trái tim đang đập nhịp tang thương thở dài. Như vậy bà có thể hoàn thiện thêm bộ sưu tập của mình.
- Bà thật tử tế. Bà nhớ kí tên và ghi ngày tháng. Hôm nay là ngày...
- Mấy giờ rồi nhỉ? - Bà khách hàng hỏi.
- Mười ba giờ bốn lăm.
- Tôi phải đi đây. Không biết có phải do nhìn thấy những quả táo trong dãy tranh của bà không mà tôi cảm thấy đói.
Bà Tuvache mở cửa và nhắc nhở:
- Đừng ăn quả táo trước khi vẽ nhé! Không phải vẽ cái lõi táo. Dù sao bà cũng không có thời gian.
Mishima ngồi trên ghế đẩu phía cuối cửa tiệm, đang nhào trộn xi măng, cát và nước trong một cái chậu. Alan xuống nhà và huýt sáo một điệu nhạc vui. Ông bố hỏi nó:
- Đã sẵn sàng đến trường chiều nay chưa? Con đã ăn xong chưa và có nhớ xem tin tức trên tivi không đấy?
- Dạ có. Cô đọc bản tin mười ba zờ có kiểu tóc mới. Tóc cô ấy được chải thật gọn gàng.
Bà mẹ ngước mắt nhìn trần nhà nói chen vào:
- Con chỉ nhớ có thế thôi à? Mẹ thật không hiêu nổi. Cô ta không nói đến chiến tranh khu vực, thảm họa môi trường hay nạn đói gì à?...
- À có, họ có chiếu lại những hình ảnh đê vỡ ở Hà Lan dưới cơn sóng thần to và bãi biển giờ đây trải dài tới tận Prague. Họ chiếu những người dân tỉnh ở Đức gầy xọp và trần truồng, đang la hét và lăn lộn trên những đồi cát. Pha trộn với mồ hôi trên da, nếu nheo mắt lại sẽ thấy những hạt cát lấp lánh như những vì sao nhỏ li ti. Thật khó tin, nhưng mọi thứ sẽ ổn. Họ sẽ dọn cát đi.
Lucrèce suy sụp:
- À, cái thằng bé này, với thái độ lạc quan của nó, nó có thể làm sa mạc nở hoa... Thôi, đi học đi. Mẹ chán nhìn thấy con lúc nào cũng vui vẻ như một chú chim rừng rồi.
- Tạm biệt mẹ.
- Thế đấy, chào tạm biệt, thiệt là...
Mishima đứng gần quầy hàng tươi đang sửa chữa, vén tay áo thun cổ lọ. Trên cánh tay trước, ông ấy đổ nước rồi cát và quay cánh tay của mình dưới ánh đèn nê-ông, mắt nheo lại.
Bà vợ nhìn ông:
- Mà anh đang chế cái gì thế?
Cửa Hiệu Tự Sát Cửa Hiệu Tự Sát - Jean Teulé Cửa Hiệu Tự Sát