Chương 11 - Hội Ý
hi thanh tra Kelsey quay về đồn, viên hạ sĩ đang trực nói:
“Adam Goodman đang chờ ở đây, thưa sếp.”
“Adam Goodman à? Ồ, đúng rồi. Gã làm vườn.”
Người thanh niên kính cẩn đứng lên. Anh ta dáng cao, tóc sẫm màu và trông ưa nhìn. Anh mặc quần nhung kẻ nhuộm màu, thắt lưng đã cũ, chiếc áo sơ mi hở cổ màu xanh rất nhạt.
“Tôi nghe nói anh muốn gặp tôi.”
Giọng anh thô ráp, và như giọng các thanh niên ngày nay, hơi chút hùng hổ.
Kelsey chỉ nói:
“Phải, vào phòng tôi đi.”
“Tôi không biết gì về vụ giết người cả,” Adam Goodman nói sưng sỉa. “Tôi chẳng có liên quan gì cả. Tối qua tôi ngủ ớ nhà.”
Kelsey chỉ gật đầu không tỏ thái độ gì.
Anh ngồi vào bàn của mình, rồi ra hiệu cho người thanh niên ngồi vào ghế đối diện. Một cảnh sát trẻ mặc thường phục lẳng lặng đi theo hai người vào phòng, và ngồi xuống chiếc ghế nhỏ cách xa.
“Vào việc nhé,” Kelsey nói. “Anh là Goodman…” anh nhìn vào tờ giấy ghi chứ trên bàn, “Adam Goodman.”
“Đúng vậy. Nhưng trước tiên, tôi muốn cho anh xem cái này.”
Thái độ của Adam thay đổi hẳn. Lúc này không còn vẻ hung hăng hay cáu kỉnh nữa, mà trầm tĩnh và trang trọng. Anh lấy trong túi ra một vật và chuyển lên bàn. Lông mày thanh tra Kelsey hơi nhíu trong khi xem xét. Rồi anh ngước lên.
“Tôi không cần cậu đâu, Barbar,” anh nói.
Viên cảnh sát trẻ kín đáo kia đứng dậy và bước ra, cố giấu vẻ ngạc nhiên.
“À,” Kelsey nói. Anh nhìn Adam với vẻ tò mò suy đoán. “Vậy anh là ai? Và tôi muốn biết, anh đang làm cái quái gì…”
“Trong trường nữ sinh này à?” người thanh niên nói nốt câu cho anh. Giọng anh ta vẫn tôn trọng, nhưng vô thức cười nhếch mép. “Đây chắc chắn là lần đầu tiên tôi được giao nhiệm vụ như thế này. Tôi không giống người làm vườn sao?”
“Quả thế. Làm vườn thường là những người già. Anh có biết gì về vườn tược không?”
“Khá nhiều. Tôi có một bà mẹ kiểu Anh chính hiệu, giỏi làm vườn. Đặc sản của nước Anh. Bà dạy tôi thành trợ lý đắc lực cho bà đấy.”
“Và chính xác thì có chuyện gì đang xảy ra ở Meadowbank - chuyện gì mang anh đến nơi này?”
“Thực ra chúng tôi không biết đang có chuyện gì đang xảy ra ở Meadowbank. Nhiệm vụ của tôi thực chất là quan sát. Vốn là như vậy - cho đến tối hôm qua. Vụ giết cô giáo môn thể dục hẳn không hề nằm trong hoạt động của trường.”
“Có thể lắm chứ,” Thanh tra Kelsey thở dài. “Chuyện gì cũng có thể xảy ra - ở bất kỳ đâu. Tôi đã học được điều đó. Nhưng tôi cũng sẽ thừa nhận rằng chuyện này khá bất thường. Đằng sau tất cả chuyện này là gì?”
Adam kể cho anh. Kelsey lắng nghe thích thú.
“Tôi đã bất công với cô bé ấy,” anh nhận xét. “Nhưng anh sẽ phải thừa nhận rằng câu chuyện đó nghe ly kỳ đến phi thực. Những viên đá quý trị giá cỡ năm trăm đến một triệu bảng ư? Anh bảo chúng thuộc về ai?”
“Một câu hỏi rất hay. Để trả lời, anh sẽ cần đến một lô một lốc các luật sư quốc tế vào cuộc - và có thể họ sẽ bất đồng với nhau. Anh có thể lập luận vụ này theo nhiều cách. Ba tháng trước, chúng thuộc về Quốc vương Ali Yusuf thành Ramat. Nhưng bây giờ? Nếu chúng xuất hiện ở Ramat, chúng sẽ là tài sản của Chính phủ hiện thời, họ đảm bảo điều đó. Ali Yusuf hẳn đã lập di chúc để tài sản lại cho ai đó. Như vậy sẽ phụ thuộc rất nhiều vào việc di chúc sẽ mở ở đâu và có thể chứng minh được không. Món tài sản có thể thuộc về gia đình ông ta. Nhưng cốt lõi thực sự của vấn đề là, nếu anh hoặc tôi tình cờ nhặt được chúng trên đường và bỏ vào túi, thì theo nghĩa rất thực tế, chúng sẽ thuộc về chúng ta. Nghĩa là, tôi không tin có cơ chế pháp lý hiện hành nào tước đoạt món ấy khỏi chúng ta. Người ta hẳn sẽ cố làm thế, dĩ nhiên, nhưng những rắc rối của pháp luật quốc tế khó nói lắm.”
“Ý anh là, thực tế mà nói, tìm ra nó là được giữ lại?”
Thanh tra Kelsey lắc đầu khó chịu. “Thật chẳng hay ho gì,” anh nói nghiêm nghị.
“Chính thế,” Adam nói quả quyết. “Không hay ho gì. Có rất nhiều người theo đuổi chúng. Không ai ngại ngần cả. Tin đồn lan đi, anh hiểu đấy. Có lẽ là tin đồn thôi, mà cũng có thể là sự thật, rằng chúng được mang ra khỏi Ramat ngay khi cách mạng bùng nổ. Có hàng tá giả thuyết về việc chúng được mang đi như thế nào.”
“Nhưng tại sao lại Meadowbank? Bởi vì Công-nương-bé-nhỏ-sẽ-không-ngoan-ngoãn-nghe-lời ư?”
“Công nương Shaista là em họ gần của của Ali Yusuf. Đúng vậy. Có thể ai đó định đưa món hàng cho cô bé hoặc liên lạc với cô bé. Từ quan điểm của chúng tôi, có một số nhân vật đáng ngờ đang lảng vảng quanh đây. Một cô Kolinsky nào đấy, ví dụ vậy, đã ở khách sạn Grand. Đó là nhân vật khá nổi bật của một tổ chức có thể coi là Công ty TNHH Bất hảo Quốc tế. Cô ta không có gì liên quan đến hướng điều tra của các anh cả, luôn tuân thủ nghiêm luật lệ, kiểu công dân đáng kính, nhưng là kẻ săn tin tức có hạng. Rồi có một phụ nữ lúc ấy đến Ramat theo một đoàn ca kịch ở đó. Người ta cho hay cô ta đang làm việc cho chính phủ nước ngoài. Cô ta giờ ở đâu, chúng tôi không biết, chúng tôi còn không biết cô ta trông thế nào, nhưng có tin đồn rằng cô ta cũng là người trong giới. Không phải như thể mọi chuyện đều tập trung về Meadowbank sao? Và tối hôm qua, cô Springer bị giết.”
Kelsey gật đầu tầm tư.
“Thật lộn xộn,” anh nhận xét. Anh đấu tranh một lúc với cảm xúc của mình. “Nếu ai đó xem thấy việc thế này trên truyền hình, thì hẳn cho là chuyện xa vời, không thể xảy ra. Và theo lẽ thường tình thì đúng là khó xảy ra thật.”
“Mật vụ, cướp bóc, bạo lực, giết người, phản bội,” Adam đồng tình. “Tất cả đều trái với lẽ thường - nhưng khía cạnh đó của cuộc sống vẫn tồn tại.”
“Nhưng không ở Meadowbank!” Lời lẽ được Thanh tra Kelsey thốt ra sau nhiều cân nhắc.
“Tôi hiểu ý của anh,” Adam nói. “có vẻ ‘phạm thượng’ nhỉ.”
Một thoáng yên lặng, rồi Thanh tra Kelsey hỏi:
“Anh nghĩ chuyện gì xảy ra tối qua?”
Adam ngẫm nghĩ, rồi chậm rãi nói:
“Cô Springer ở trong Cung Thể thao - ngay giữa đêm. Tại sao? Chúng ta phải bắt đầu từ đó. Chẳng ích gì cứ nặn óc suy đoán ai giết cô ấy trong khi chưa đoán định tại sao cô ấy ở trong Cung Thể thao vào thời điểm ấy trong đêm. Chúng ta có thể nói đoán rằng rằng mặc dù sống lành mạnh và trong lòng không vướng bận, cô thể dục lại ngủ không ngon, và thức dậy nhìn ra cửa sổ, rồi thấy ánh đèn trong Cung Thể thao - cửa sổ phòng cô ta nhìn ra hướng đó nhỉ?”
Kelsey gật đầu.
“Là một phụ nữ ngang ngạnh và không biết sợ, cô ta muốn đi ra xem xét. Cô ta gây phiền cho một ai đang ở đó
- đang làm gì đó? Chúng ta không biết. Nhưng đấy là người liều lĩnh đến mức bắn cô ta diệt khẩu luôn.”
Kelsey lại gật đầu.
“Đó là cách chúng tôi đã nhìn nhận sự việc,” anh ta nói. “Nhưng ý kiến cuối cùng của anh lại chính là điều làm tôi băn khoăn từ đầu. Người ta không bắn chết người hoặc ít ra không dự kiến làm thế, trừ phi…”
“Trừ phi ta theo đuổi cái gì đó quan trọng? Đồng ý! Vâng, trong trường hợp đó chúng ta có thể cho là Springer Vô tội
- bị bắn trong khi thực hiện nhiệm vụ. Nhưng còn một khả năng khác. Springer, do có thông tin riêng, đã kiếm được việc ở Meadowbank hay được cấp trên giao việc - bởi vì cô ta có năng lực phù hợp - Cô ta đợi cho tới một đêm phù hợp, rồi lẻn vào Cung Thể thao (Đến đây ta lại vấp phải câu hỏi: tại sao?) - Ai đó theo dõi cô ta - hay đang đợi cô ta - kẻ đó mang khẩu súng và sẵn sàng dùng đến… Nhưng lại một lần nữa -tại sao? Để làm gì? Thực ra, có cái gì ghê gớm ở cái Cung Thể thao kia? Khó mà tưởng tượng đấy là nơi người ta giấu gì đó. ”
“Ở đấy chẳng có gì giấu cả, tôi có thể nói như vậy. Chúng tôi đã soi đến từng chân tơ kẽ tóc - tủ đựng đồ của học sinh, của cô Springer. Dụng cụ thể thao đủ loại, tất cả đều bình thường và không mất một thứ gì. Còn tòa nhà này thì mới xây! Ở đấy chẳng có gì gọi là châu báu cả.”
“Dĩ nhiên, dù là gì đi nữa, nó hẳn đã bị lấy đi. Bởi kẻ giết người,” Adam nói. “Khả năng khác là Cung Thể thao chỉ được dùng làm nơi hẹn gặp - bởi cô Springer hay ai đó khác. Đó là nơi khá thuận tiện. Cách xa khu học xá một quãng phù hợp. Không quá xa. Và nếu bị phát hiện đang đi ra đó thì cứ lấy cớ là thấy ánh đèn, vân vân và vân vân. Cứ giả sử rằng cô Springer đi gặp ai đó - có chuyện bất đồng và cô ta bị bắn. Hay, một giả định khác, cô Springer thấy ai đó rời khỏi tòa học xá, cô theo dõi người đó, xâm phạm vào điều gì đó mà người ta không muốn cô nhìn hay nghe thấy.”
“Tôi không gặp cô ta lúc còn sống,” Kelsey nói, “nhưng theo cách mọi người nói về cô ta, tôi có ấn tượng rằng cô ta hẳn là người thích chọc ngoáy.”
“Tôi nghĩ đó thực sự là lời giải thích khả dĩ nhất,” Adam đồng tình. “Thói tò mò giết chết chú mèo. Vâng, tôi nghĩ chuyện ở Cung Thể thao xảy ra theo hướng đó.”
“Nhưng nếu là một cuộc hẹn, vậy thì…” Kelsey ngập ngừng.
Adam gật đầu hùng hồn.
“Đúng. Có vẻ như ai đó trong trường đáng bị chú ý sát sao. Con mèo giữa đám bồ câu, quả vậy.”
“Con mèo giữa đám bồ câu,” Kelsey nói, thành ngữ đó làm anh suy nghĩ. “Một giáo viên, cô Rich, hôm nay cũng đã nói tương tự.”
Anh ta ngẫm nghĩ một lát.
“Kì học này có ba nhân viên mới,” anh nói. “Shapland, cô thư ký. Blanche, cô giáo tiếng Pháp, và dĩ nhiên, cô Springer. Cô ta đã chết và bị loại khỏi nghi vấn. Nếu có một con mèo giữa đám bồ câu, thì dường như khả năng cao là một trong hai người còn lại.” Anh nhìn Adam. “Có ý kiến nào không, về hai người kia?”
Adam suy xét.
“Tôi bắt gặp cô Blanche từ Cung Thể thao đi ra hôm nọ. Cô ta trông có vẻ không tự nhiên. Như thể cô ta làm gì đó đáng lẽ không nên làm. Tuy nhiên, nhìn chung mà nói - tôi nghĩ mình nghiêng về người kia hơn. Shapland. Cô ta là người điềm tĩnh và thông minh. Tôi sẽ tra xét lai lịch cô ta một cách thận trọng nếu tôi là anh. Anh cười cái quái gì thế?”
Kelsey nhếch mép.
“Còn cô ta thì nghi ngờ chính anh đấy,” anh nói. “Bắt gặp anh từ Cung Thể thao đi ra - và nghĩ cung cách của anh có gì đó kỳ lạ!”
“Ồ, tôi có vào đấy đâu!” Adam phẫn nộ. “Cô ta thật trơ tráo!”
Thanh tra Kelsey lấy lại cung cách uy quyền của mình.
“Vấn đề là,” anh ta nói, “chúng ta đang ở Meadowbank. Đây là một ngôi trường tốt. Và bà Bulstrode là người tốt. Càng kết thúc sớm toàn bộ chuyện này thì càng có lợi cho ngôi trường. Chúng tôi muốn giải quyết xong vụ án, trả cho Meadowbank môi trường an toàn đảm bảo.”
Anh ta ngập ngừng, suy tư nhìn Adam.
“Tôi nghĩ,” anh nói, “chúng ta sẽ phải cho bà Bulstrode biết anh là ai. Bà ấy sẽ kín miệng - đừng lo việc ấy.”
Adam suy xét một hồi. Rồi anh gật đầu.
“Đúng,” anh nói. “Trong hoàn cảnh này, tôi nghĩ ít nhiều điều đó không tránh khỏi.”
Con Mèo Giữa Đám Bồ Câu Con Mèo Giữa Đám Bồ Câu - Agatha Christie Con Mèo Giữa Đám Bồ Câu