Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Con Đường Lá Me
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 12
T
ôi ngủ dậy muộn, chỗ nằm bên cạnh trống trơn, chị Quyên đã đi học. Tôi gặp bác Phán gái dưới chân cầu thang:
- Thưa bác, chị Trinh cháu đã về chưa ạ?
Đôi mắt bác Phán gái thâm quầng qua một đêm không ngủ, bác mệt mỏi đáp:
- Nó về tới nhà hồi 12 giờ, bây giờ đã vào lại bệnh viện rồi.
Bác có nghe chị ấy nói chi không ạ?
Bác Phán gái nghẹn ngào:
- Thấy con nó khóc, bác chả dám hỏi câu nào sợ động mối thương tâm, nhưng theo lời chú Lễ nói, chắc cậu Chuyên rồi đây cũng tai qua nạn khỏi.
- Không biết anh Chuyên nằm phòng số mấy, chiều ni rảnh hai giờ đầu, cháu sẽ vào thăm ảnh.
- Cháu hỏi chú Lễ xem.
- Ấy quên, để cháu lên lầu xem bệnh tình của bác trai ra răng.
Bác Phán gái buồn bã:
- Không hiểu ông đau bệnh gì mà nằm vùi từ chiều hôm qua đến giờ không chịu ăn uống gì hết.
Tôi đặt giả thiết:
- Thưa bác, hay là... bác trai giận chị Trinh bác không muốn cho chị Trinh vào bệnh viện với anh Chuyên.
Bác Phán gái lắc đầu:
- Cũng có thể, nhưng sao thái độ của ông kỳ lạ quá, mọi lần ông muốn cấm điều gì là ông nói thẳng ra ngay, chớ đâu có âm thầm giận dỗi vậy.
Tôi đến bên cầu thang:
- Để cháu lên thăm bác trai.
- Ông đang ngủ đấy, đừng làm rộn nhé cháu.
Tôi rón rén mở cửa phòng, bác Phán trai nằm trên giường trải drap trắng, chiếc chăn đắp ngang mình cũng màu trắng làm tôi liên tưởng đến một xác người vừa nằm xuống. Tôi rùng mình, nhưng tôi vẫn lại gần, đôi mắt bác Phán trai nhắm nghiền, cánh mũi phập phồng, miệng há to buông từng hơi thở mệt nhọc, bác đang ngủ giấc say sưa hay đang cơn mê thiếp? Tôi tần ngần đứng bên giường một hồi lâu rồi quay gót trở ra, bác Phán gái bưng tô cháo trắng bước vào hỏi:
- Sao cháu?
- Dạ bác trai đang ngủ.
Tôi chạy nhanh xuống lầu, sửa soạn sách vở để đến trường cho kịp hai giờ sau, sáng nay ngủ dậy trễ, tôi lại cúp cua hai giờ đầu. Buổi trưa chị Trinh không về và chiều hôm đó tôi vào thăm anh Chuyên. Anh đã tỉnh, lớp băng quấn quanh đầu khiến tôi thấy anh là lạ, anh mỉm cười khi tôi hỏi thăm sức khỏe:
- Cám ơn cô Ngọc, tôi đỡ nhiều rồi.
Chị Trinh ghé ngồi ở mép giường, nhường chiếc ghế nhỏ cạnh đấy cho tôi.
- Ngọc ngồi đây chơi em.
Chị Trinh lột múi cam đưa lên môi anh Chuyên:
- Anh nhấp chút nước cho khỏe.
Anh Chuyên nhìn chị Trinh, chị Trinh nhìn anh Chuyên, biết bao trìu mến, biết bao êm đềm hai người tất cả cho nhau. Tôi đọc được trong ánh mắt đó những hẹn hò trao gửi, những ước nguyện đời đời sống mãi bên nhau. Tình yêu là thế, là lòng hy sinh, nỗi chịu đựng nhục nhằn, là giòng nước mắt thương yêu lăn dài trên đôi má trắng hồng của chị Trinh, chị đã đau cái đau của anh Chuyên, chị đã khổ cái khổ của anh Chuyên, tai nạn của anh Chuyên, là bất hạnh cho đời chị, chị đã quên tất cả, quên những lời la mắng của hai bác tôi, sự ngăn trở mãnh liệt của anh Trứ cùng những giờ thực tập ở trường cho kỳ thi cuối năm, trước mắt chị bây giờ là vòm trời tình yêu lồng lộng mở, đã đến lúc chị phải quên mình để săn sóc lo lắng cho người yêu trong cơn đau đớn này. Tôi đứng dậy đến bên cửa sổ, vén bức rèm xanh nhìn ra ngoài, nắng chiều nhạt dần trên những mái ngói dẫy nhà thấp phía dưới lầu. Tâm hồn tôi chợt bình thản lạ lùng, hình như tôi đã hiểu, tình yêu không phải là những mộng mơ lãng mạn, những ước vọng cao vời, những bức tranh được vẽ ra với ngàn cánh bướm muôn màu tha thướt trong vườn hoa tình ái. Tôi đã từng mơ, từng ước được cùng Hữu từng chiều sánh bước suốt con đường Trần Quý Cáp xanh rờn hai hàng me cành lá giao nhau với tia nắng ấm soi bóng hai người lung linh trên mặt đường bước chân luân vũ… Tôi đã từng viết nhật ký hằng đêm trút nỗi tuyệt tình chán nản của mình trên trang giấy bằng những câu văn bóng bẩy, bằng những câu thơ đau khổ chết người. Nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ rằng một ngày nào đó, Hữu sẽ bị nạn, và tôi sẽ bỏ ăn bỏ ngủ để túc trực bên giường săn sóc cho anh, chưa bao giờ tôi nghĩ rằng nếu tình yêu giữa tôi và Hữu bị gia đình ngăn cản, tôi sẽ tranh đấu quyết liệt như chị Trinh để được sống bên anh, hay là rồi đây tôi cũng sẽ như chị Quyên, vâng lời ba me thật dễ dàng không cưỡng lại. Trước mối tình đầy thử thách mà chị Trinh đang cố vượt qua, tôi cảm thấy mình tầm thường, tôi vẫn chưa tìm thấy tình yêu thực sự vì niềm đam mê của tôi đối với Hữu đã chìm lắng như ngọn hỏa sơn vừa trải qua thời kỳ hoạt động, sự ngơi nghỉ có thể là vĩnh viễn vì Hữu sắp chính thức là chồng của chị Quyên. Tôi không còn khổ sở như trước nữa, dù có những giây phút thoáng buồn, dù có những lúc chợt thấy mình bơ vơ đơn lẻ, nhưng đó chỉ là tâm trạng của một cô gái vừa đến tuổi biết yêu, tôi hy vọng, rồi tất cả sẽ qua đi.
Chị Trinh gọi tôi:
- Ngọc đang nhìn gì ngoài đó vậy?
Tôi khép bức màn lại, trở vào:
- Em nhìn nắng tắt bên kia đường.
Chị Trinh cười:
- Ngọc mơ mộng quá há. À nè em, từ sáng đến giờ, bác trai có xuống nhà không?
- Dạ không, bác đau bác nằm hoài trên lầu, em có lên thăm, gặp lúc bác ngủ.
Chị Trinh chép miệng:
- Thiệt chị lo quá.
Tôi hỏi:
- Chị lo chi.
- Thiệt chị có lỗi với ba me chị không biết bao nhiêu mà kể, đáng lẽ vào đây chị phải xin phép ba chị.
Tôi an ủi:
- Có bác gái xin dùm chị rồi mà.
Chị Trinh cúi đầu:
- Đáng lẽ sáng nay chị phải chờ ba chị dậy để xin, nhưng ba chị ngủ say quá.
Nhìn đôi mắt chị rưng rung, tôi mủi lòng khóc theo. Chị Trinh nhìn tôi:
- Ô hay, tại sao Ngọc khóc?
- Em thương chị, em thương anh Chuyên, em thấy bác trai...
- Ba của chị khó lắm, chị cũng đau khổ nát lòng.
Tôi chợt có một ý định:
- Chị Trinh, em sẽ giúp chị với tất cả khả năng của em.
- Bằng cách nào hả Ngọc?
- Em năn nỉ bác trai dùm chị nghe.
- Chắc không xong đâu.
- Em sẽ cố gắng.
- Chị cám ơn Ngọc, nhưng chị cũng không hy vọng gì.
Tôi bảo chị:
- Theo em nghĩ, có thể vì tai nạn này, bác trai sẽ nghĩ lại mà thương anh Chuyên, như bác gái a tề, bác gái chừ có vẻ dễ dãi với chị rồi đó.
- Nhưng ba chị là đàn ông, lòng dạ khó lay chuyển lắm.
Cánh cửa phòng bỗng bật mở, anh Hữu nắm tay chị Quyên bước vào:
- Rồi, ông bà đây rồi, vậy mà làm hai đứa này đi tìm phòng trối chết.
Rồi nhìn qua tôi, anh Hữu cười:
- Ủa, Ngọc "cò hương" cũng có mặt ở đây sao?
Lần đầu tiên, tôi không cảm thấy buồn vì lời trêu cợt của Hữu nữa.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Con Đường Lá Me
Thuỳ An
Con Đường Lá Me - Thuỳ An
https://isach.info/story.php?story=con_duong_la_me__thuy_an