Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Chút Tình Đầu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 12
P
hương Mai đến công ty Vĩnh Nghi làm việc để tìm, người ta cho biết anh đi làm được ba hôm nay, bác bảo vệ quen mặt cho cô vào. Đã sắp hết giờ làm việc, Phương Mai hồi hộp bước đi, chân cô run rẩy bước lên từng nấc thang lầu. Vĩnh Nghi phải mở to mắt nhìn cô, hai vợ chồng ôm lấy nhau, cô sẽ khóc thật nhiều trên vai anh, kể cho anh nghe nỗi nhớ của mình.
Cửa phòng Vĩnh Nghi khép hờ, Phương Mai nghe tiếng Vĩnh Nghi cười và nói cô đẩy nhẹ cánh cửa, tim cô đập rộn rã. Nhưng... Phương Mai buông thõng bàn tay trên cánh cửa, cô đứng lại chết điếng lắp bắp:
- Tôi xin lỗi.
Phương Mai quay đầu, cô cố chạy thật nhanh xuống những nấc thang, tiếng Vĩnh Nghi gọi đuổi theo.
- Phương Mai, Phương Mai!
Phương Mai chạy bất kể, cô quên luôn cả cái xe đạp của mình và quên chào bác bảo vệ, cô chạy lẫn vào dòng người trên phố, quáng quàng điên loạn, nước mắt cô như mưa.
Hết thật rồi, nếu buổi chiều nay không đi tìm Vĩnh Nghi, cô vẫn cứ nghĩ anh còn bệnh, còn nằm xanh xao trong bệnh viện, nhưng rõ ràng trước mặt cô Vĩnh Nghi hồng hào trẻ trung anh ngồi với một cô gái trên đùi của mình, họ đang hôn nhau
Lần thứ nhất cô gặp Hoàng Dũng hôn Vĩnh Xuân, cô đã chạy đi với trái tim tan nát. Nhưng bây giờ đây, chứng kiến người chồng đầu ấp tay gối của mình phản bội mình, cô như không còn biết đau là gì, khi nỗi đau đã thành một căm giận, phẫn uất. Mẹ Vĩnh Nghi đã từng lặp đi lặp lại là sẽ cưới vợ khác cho Vĩnh Nghi, thì đây là cơ hội tốt để anh cắt đứt. Ôi, cô đã quá ngây thơ cả tin vào tình yêu của anh. Tình yêu, nghĩa vợ chồng, đúng ra nó phải cắt đứt từ ngày đứa con chết đi, vậy mà cô còn kéo dài cuộc sống chung quá yêu anh. Hơn một tháng qua cô đã để cho tình yêu và nỗi nhớ dày vò mình, bây giờ thì hết thật rồi.
Chưa bao giờ cô có ý nghĩ phải bội anh, anh vẫn cứ mãi nghi ngờ, nhưng chính anh là kẻ phản bội và gây cho cô nhiều đau đớn tổn thương.
Phương Mai cứ khóc một mình trong nỗi tuyệt vọng thầm lặng.
Khi mà mọi người an giấc. Sau một ngày làm việc Phương Mai chồi dậy, khêu to ngọn đèn, cô lấy giấy và viết đơn thỏa thuận ly hôn.
Lòng Phương Mai đau như xé, cô cắn rằng viết một mạch, rồi ký tên. Không đọc lại, cô gục xuống, nước mắt như mưa.
Thật sớm, Phương Mai có mặt tại tòa án, mặt cô phờ phạc sau một đêm không ngủ, Phương Mai đưa đơn cho cô thư ký. Sáng nay cô không đến trường, lại không biết đi đâu. Phương Mai trở về trường. Ngày thứ năm họp, Phương Mai thẫn thờ đi vào cô đến muộn nhất, lặng lẽ ngồi cuối lớp lắng nghe, tâm hồn cô tận đâu đâu.
- Phương Mai muốn bệnh hả?
Duy Kha bạn đồng nghiệp nhìn Phương Mai với vẻ quan tâm, Phương Mai gật đầu gượng gạo:
- Đêm qua mất ngủ nên hơi nhức đầu.
- Phương Mai uống thuốc chưa?
- Đã uống rồi Duy Kha ạ.
Gần mười hai giờ Phương Mai lầm lũi ra về, cô nhớ chiếc xe đạp của mình còn ở cơ quan của Vĩnh Nghi, lòng chùn lại, cô không muốn đến đó nữa, tim cô đang rối bời tan nát, tờ đơn ly hôn đã gởi rồi, coi như một số mệnh đã an bày.
- Phương Mai!
Tiếng gọi quen thuộc đầm ấm, Phương Mai rùng mình quay lại. Vĩnh Nghi đang đứng trước mặt cô. Tim Phương Mai thắt lại, cô không nhìn anh im lặng, Vĩnh Nghi đến gần hơn
- Anh có đem xe đạp đến nhà em sáng nay nhưng không có em ở nhà, mẹ nói em đi dạy.
Giọng Phương Mai chìm lắng xa xôi:
- Tôi đến tòa án nộp đơn xin ly hôn.
- Phương Mai...
Phương Mai lạnh nhạt:
- Chúng ta không có gì để nói với nhau đâu, anh tránh ra tôi đi.
- Nghe anh nói nè Phương Mai.
- Nếu anh còn lòng tự trọng nên để tôi đi. Đây là trường tôi dạy học, tôi không muốn ai biết chuyện tôi và anh. Chào...
- Tại sao em không đi tìm anh một tháng qua vậy Mai?
- Anh hỏi mẹ anh và em gái anh, hôm qua tôi định đến công ty anh làm việc để nói vì sao một tháng qua tôi không tìm anh được, nhưng bây giờ thì không cần phải nói nữa.
- Phương Mai...
Phương Mai ngoắc một chiếc taxi vừa trờ tới, cô chui nhanh vào xe đóng sầm cửa lại, bỏ mặc Vĩnh Nghi đứng chôn chân sững sờ.
Phương Mai sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, Vĩnh Nghi đứng lặng im dưới tàn phượng xum xuê nhìn theo chiếc taxi chở Phương Mai hòa vào giòng xe đông đúc.
Anh đã đánh mất cô thật rồi. Một tháng qua, anh đã để mẹ và em gái dẫn dắt mình cùng với ánh mắt và những chăm chút của Hồng Yến. Anh đã cố quên đi vợ của mình, bằng những lời buộc tội hằn học nghiệp ngã của mẹ. Và cho đến hôm qua, Hồng Yến tìm đến phòng làm việc của anh, cô ăn mặc hớ hênh khêu gợi, Vĩnh Nghi đã không dằn được lòng ham muốn khi Hồng Yến vít đầu anh xuống, trên bộ ngực trễ tràng trắng mượt mà, anh đã hôn cô với lòng khao khát chiếm đoạt và chính lúc đó Phương Mai xuất hiện. Cô cảnh tỉnh anh bằng tiếng nấc và quay đầu chạy như điên, anh đã đi tìm cô, nhưng không dám vào nhà. Sáng nay anh trở lại với lý do mang chiếc xe đạp, và Phương Mai đã nhìn anh ghẻ lạnh như không quen biết.
Chẳng lẽ đến đây là chấm dứt thật sao? Vĩnh Nghi hỏi để tự mình biết đã hết. Chính anh gây ra quá nhiều đỗ vỡ.
Ly dị, hai tiếng thật giản đơn nhưng lại làm đau đớn khôn cùng. Phương Mai không cần nghe anh giải thích, cô lạnh lùng chối bỏ anh. Đêm cuối cùng họ bên nhau đầm ấm hạnh phúc làm sao và cho đến bây giờ... anh còn nhớ hơi thở của cô trên ngực mình, và đôi môi cô thật mềm, ướt át, hôn lên thân thể anh dịu dàng âu yếm.
Trời ơi! Vậy mà đành xa nhau ư?
Họ ra tòa sau đó một tháng. Vĩnh Nghi, hai lần đi tìm, Phương Mai đều tránh mặt anh không cách nào gặp được cô.
Tình yêu và mọi xôn xao chờ đợi nhớ nhung cô đã chìm lắng, trở thành một thứ kỷ niệm khó quên, mà mỗi lần nhớ đến, nó như một vết thương tấy mủ gây nhức nhối.
Vĩnh Nghi mặc giản dị, áo công nhân râu không cạo đến tòa án. Anh nhìn Phương Mai chăm chú nhưng cô không nhìn anh một lần, hôm nay cô ăn mặc quần Âu, áo thun cổ lọ dài tay, tóc buông dài như một cô nữ sinh, mặt phớt chút phấn hồng, mắt tô đậm che giấu nét mệt mỏi.
Phiên tòa xử nhanh chóng khi họ thỏa thuận ly hôn. Vĩnh Nghi trả cho Phương Mai số nữ trang ngày cưới, cô nhận từ tay anh, họ nhìn nhau một thoáng rồi quay đi. Một chút đau khổ trong đôi mắt Vĩnh Nghi làm cô chạnh lòng. Nhưng phút chạnh lòng qua đi nhanh chóng, khi họ bước ra ngoài, Phương Mai đi một mình, không có cả mẹ. Còn Vĩnh Nghi, một chiếc xe nhà đỗ lại, cô gái hôm nào ngồi trên đùi Vĩnh Nghi bước xuống, cô lao vào ôm chầm Vĩnh Nghi tíu tít, tiếng họ cười trong như pha lê vỡ giòn giã đâm vào tim Phương Mai đau nhói.
Xe chạy đi, cô thấy cô gái ngả hẳn đầu lên vai Vĩnh Nghi. Tay cô bóp mạnh hộp nữ trang, môi cắn chặt lại nén nỗi đau vào lòng. Vĩnh biệt... vĩnh biệt ngày tháng nhớ nhung và tình yêu mật ngọt.
Nước mắt cô lặng lẽ rơi
Một mình chỉ một mình em trên phố
Ngẩn ngơ tìm lại dáng xưa năm nào
Chiều buồn tênh... Trút xuống tim em
Em tìm mãi trong đó một bóng người
Anh đã đi xa và xa mãi
Nhưng... đâu đấy còn lại chút hương thừa
Để tim em ngẩn ngơ mà tìm kiếm
Ngỡ như anh còn đó trong vòng tay
Cho thương nhớ vây kín bóng hình anh
Tìm mãi, tìm mãi trong chiều nhạt nắng
Chỉ có lá bay phủ kín con đường
Bóng anh chìm khuất trong đêm mùa hạ.
Em biết tìm đâu... tìm đâu... tìm đâu?
Trận mưa mấy bất chợt đổ ập lên thành phố. Phương Mai tấp vào một mái hiên bên đường. Gió ào ạt và mưa trút nước ướt cả chiếc áo cô đang mặc lạnh buốt. Phương Mai bật khóc, nước mắt cô hòa cùng nước mưa rơi.
- Trời ơi! Phương Mai, anh đi tìm em cùng hết.
Đèn pha sáng lóa, ánh sáng nhạt nhòa, Hoàng Dũng vừa lau nước mưa trên mặt vừa chạy vào mái hiên với Phương Mai, anh xổ áo mưa quàng vào vai cô xót xa:
- Ướt hết rồi còn gì? Trời ơi, còn khóc nữa, bệnh chết!
- Làm sao anh biết em ở đây?
- Mẹ em nói chiều nay ra tòa ly dị với Vĩnh Nghi, anh đến tòa án, nhưng em đã về, tìm em mãi, ai ngờ em tấp vào đây.
Hoàng Dũng âu yếm che cho cô và dìu cô ra xe. Ngồi lên xe nổ máy anh ra lệnh
- Ngồi cho chặt nghen anh chạy nhanh về nhà, lạnh lắm.
Phương Mai ngoan ngoãn như một cô gái nhỏ. Cô ôm ngang qua bụng Hoàng Dũng cho khỏi ngã, người cô lạnh run, hai hàm răng đánh lập cập vào nhau, về đến nhà cô hầu như đi không nổi. Bà Phương lau và thay quần áo cho cô, làu bàu không ngớt:
- Mấy ngày nay có chịu ăn uống gì đâu. Tòa xử xong về đi, đi lang thang cho mắc mưa, ngã ra đau lại khổ.
Bà lấy dầu thoa rồi ủ kín cho Phương Mai bằng tấm chăn dầy, cô nằm im lặng, hình như cô đang ở thế giới nào đó mênh mông mơ hồ. Vĩnh Nghi và cô gái của anh ẩn hiện, họ hôn nhau trước mặt cô, Phương Mai rơi vào khoảng không lơ lửNg, mặt cô đỏ gay, người gây gây sốt.
Khi bà Phương vào buồng với tô cháo Phương Mai hoàn toàn rơi vào hôn mê.
- Phương Mai không sao đâu bác, em có thai được hơn ba tháng.
Như tiếng sét, Phương Mai bủn rủn tay chân, cô không muốn tin vào điều cô bạn bác sĩ của mình, Hồng Hạnh mỉm cười vuốt má bạn:
- Mừng nhé, báo cho Vĩnh Nghi hay đi.
Hồng Hạnh biên toa trao cho bà Phương và dặn dò Phương Mai ít câu, rồi từ giã ra về.
Phương Mai nằm mở to mắt, cô không biết mình nên khóc hay nên cười đây, vừa ly dị Vĩnh Nghi được ba hôm thôi.
- Con tính sao đây Mai?
Phương Mai khóc òa:
- Con không biết tính làm sao hết mẹ Ơi, nhưng nó là con của con.
- Mẹ tùy con thôi, không người mẹ nào bỏ con đâu, mẹ sẽ cố gắng giúp con vượt qua tất cả.
Đứa con thành hình lúc cha mẹ nó chia tay nhau. Ôi, quả là đau đớn và bất hạnh cho con.
Hoàng Dũng ngồi thật im, anh không muốn động phút giây riêng tư của Phương Mai. Tội cho cô biết bao và cũng tội cho anh, vẫn nuôi nấng một tình yêu tuyệt vọng. Anh tìm đến với cô khi Vĩnh Nghi chối bỏ cô, và nhìn cô héo hắt. Từ trong sâu thẳm của tâm hồn cô, anh vẫn biết cô không còn dành cho anh chút nào tình cảm.
- Em ráng dậy ăn miếng cháo đi Mai.
Phương Mai lắc đầu, đôi mắt cô đầy lệ.
- Em chỉ muốn chết thôi anh Dũng ơi.
- Nói tầm bậy. Em còn trẻ, còn cha, còn mẹ và đang mang trong người một mầm sống, dậy ăn đi em.
Hoàng Dũng đỡ Phương Mai ngồi dậy, anh giúp cô ăn tô cháo, mùi tiêu hành làm cô muốn nôn, Phương Mai đẩy tô cháo ra:
- Em không ăn nữa đâu.
- Em uống sữa nha?
- Anh tốt với em quá anh Dũng.
Phương Mai lại khóc, cô nhớ đến buổi chiều mưa hôm nào, anh đã tìm gặp và đưa cô về nhà, anh đã ủ cho cô như gà mẹ ủ cho con. Tình cảm đó làm cô nhớ Vĩnh Nghi tha thiết. Nỗi đau lại về. Người ta đã có tình yêu mới, quên hết rồi ngày nào vợ chồng có nhau, quên cả tuần trăng mật kỷ niệm, quên cả những đêm mặn nồng.
- Anh không về trường đi dạy sao?
- Bao giờ em bớt bệnh thì anh về.
Hoàng Dũng nhìn cô âu yếm, Phương Mai quay đi, cô cố hỏi một câu thật tàn nhẫn:
- Vĩnh Xuân yêu anh, sao anh không đi tìm Vĩnh Xuân đi?
Hoàng Dũng nghẹn lại, cổ anh đắng nghét. Chính vì đó mà anh đã mất cô vĩnh viễn trong cuộc đời, cô về làm vợ người khác. Giờ đây, anh nát lòng nhìn cô chìm đắm trong đau khổ, anh muốn quỳ bên chân cô để nói rằng mình vẫn còn yêu cô và muốn nhận đứa con cô đang mang là của mình.
Một lần nữa, Hoàng Dũng lại rụt rè không dám nói, cái điều mong muốn đang đốt cháy tim mình, anh chỉ biết nhìn cô với đôi mắt đầy ắp tình yêu của mình.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chút Tình Đầu
Thảo Nhi
Chút Tình Đầu - Thảo Nhi
https://isach.info/story.php?story=chut_tinh_dau__thao_nhi