Trang chủ
Đăng nhập
Nhật kỳ....
Trợ giúp
Truyện
Truyện Tranh
Sách Nói
Thơ
Lời Nhạc
Sưu Tầm
Chat
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Chuỗi Ngọc Trường Sinh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 12
C
ảnh và Châu được mang tới một căn phòng, tường quét vôi trắng, không cửa sổ. Cánh cửa ra vào đã bị khóa kỹ.
Hai cậu không bị bạc đãi, trái lại, còn được thưởng thức một bữa cơm Tầu thịnh soạn. Quá đói bụng, các cậu cắm cúi ăn, không kịp trao đổi cảm tưởng. Sau khi no nê và tỉnh táo rồi, các cậu mới bắt đầu xem xét tình thế.
- Không hiểu hiện giờ tụi mình ở đâu? – Cảnh nói với vẻ bình tĩnh.
- Chúng ta ở trong một cái phòng dưới hầm, tại một thành phố như Chợ Lớn – Châu đáp.
- Sao anh biết? Chúng ta đã bị bịt mắt thì có thể họ đã mang tới bất cứ nơi nào, chứ không riêng gì Chợ Lớn!
- Khi còn ở bên ngoài, tôi cảm thấy mặt đất rung chuyển, như những xe cam-nhông lớn chạy trên mặt đất, đó là dấu hiệu một thành phố lớn. Những gia nhân toàn là khách trú, vậy có thể đoán rằng ta đang ở một căn phòng bí mật trong một tòa nhà của một Hoa kiều giầu lớn.
- Sao lại giầu lớn?
- Thì coi bữa cơm mình vừa ăn xong đó. Toàn là món ăn Tầu chính cống do một đầu bếp thượng thặng nấu nướng. Phải là tay tỉ phú mới có đầu bếp như thế chứ.
- Anh có lẽ rất hợp với Linh, vì anh cũng giỏi suy luận như hắn. Tôi hy vọng rằng một ngày kai anh sẽ về sống tại Sàigòn và gia nhập hội thám tử của chúng tôi.
- Được vậy thì còn gì bằng nữa! – Châu đáp với vẻ hơi buồn rầu – Ở đồn điền Thanh Lâm, tôi thấy quá cô độc, không như trước kia ở Hồng Kông có bạn bè vui lắm. Mai mốt tôi sẽ lớn, tôi phải trông nom đồn điền và khai thác việc trồng trà như bà cô tôi vẫn mong muốn.
Cậu ngập ngừng một lát rồi tiếp:
- Nếu tôi còn sống tới khi đó.
Cảnh hiểu anh bạn muốn nói gì, và cậu nhớ lại những lời Linh đã nói bữa trước: Cái vụ mà ba cậu đang điều tra nó vượt hẳn ra ngoài khuôn khổ những bóng ma hiện hình, và những sự bất trắc gặp phải có thể rất quan hệ chớ không phải tầm thường.
Vừa lúc đó, cánh cửa mở ra. Một người khách trú già hiện ra.
- Lại đây! – hắn nói.
- Đi đâu vậy? – Châu điềm nhiên hỏi.
- Con chuột nhắt có bao giờ hỏi "đi đâu vậy?" lúc con đại bàng tha nó hay không? – Người kia đáp – Thôi, lên đường!
Với vẻ hiên ngang, Châu tiến ra cửa. Cảnh bước theo, cũng hiên ngang không kém.
Người khách trú dẫn hai cậu theo một hành lang tới cầu thang máy. Mọi người bước vào, thang máy chạy lên cao rồi đậu lại trước một tấm cửa đỏ. Người kia mở cửa đẩy hai cậu vào.
- Vô đi, ranh con! – hắn ra lệnh – Và tụi bay phải khai sự thật, nếu không thì chim đại bàng sẽ nuốt tươi.
Cảnh và Châu thấy mình đang ở trong một căn phòng rất rộng, hình mặt nguyệt, trên tường trang trí toàn thảm đỏ thêu kim tuyến. Cảnh say sưa ngắm nhìn, thấy nào rồng, nào phượng, nào sơn thủy hữu tình với những cành liễu thướt tha trước gió.
Bỗng có tiếng ho của một ông già, các cậu giựt mình quay lại thì thấy ở cuối phòng một ông Tầu già đang ngồi trong một chiếc ghế bành chạm trổ bọc nệm gấm.
Ông già bận một chiếc áo dài giống như áo của các vì thiên tử vẽ trên những bức tranh Tầu. Khuôn mặt ông nhỏ, gầy, trông chẳng khác nào một trái lê nhăn nheo. Đôi mắt ông rất sáng, đang nhìn hai cậu qua cặp mục kỉnh gọng vàng.
- Các người lại gần đây và ngồi xuống ghế – ông ra lệnh.
Cảnh và Châu bước tới. Hai chiếc ghế đẩu đã được kê sẵn trước cái ghế bành. Hai cậu ngồi xuống, không ngớt nhìn ông già kỳ lạ bằng những cặp mắt ngạc nhiên.
- Các người gọi ta là ông già Lâm Kiệt, và nhớ rằng năm nay ta đã 107 tuổi rồi đó.
Cảnh không lấy làm ngạc nhiên, vì chưa bao giờ cậu thấy một người già hơn ông này. Tuy nhiên, ông không có vẻ gì là yếu đuối.
Ông già nhìn Châu một lát rồi nói với giọng điềm tĩnh:
- Loài sâu bọ kia, giòng máu của những người đồng hương của ta đang chảy trong huyết quản của ngươi. Gia đình ngươi cũng như gia đình ta, đều thuộc nước Trung Hoa cổ. Cụ tứ đại của ngươi đã quyến rũ một nàng công chúa nước ta, nhưng điều đó không sao. Việc quan hệ là hắn còn chiếm đoạt một vật quí giá hơn: một chuỗi ngọc.
Lần đầu tiên, nét mặt ông già Lâm Kiệt để lộ vẻ giận dữ.
- Một chuỗi ngọc huyền diệu! – ông nói tiếp – Từ sáu chục năm nay, nó đã biến mất và nay nó đã được phát hiện ra. Ta cần phải có chuỗi ngọc đó.
Ông già cúi người về phía trước và nói to hơn:
- Nghe thấy chưa, bọn chuột nhắt? Ta nhất định phải có chuỗi ngọc đó.
Cảnh bắt đầu cảm thấy bối rối, vì cậu biết rằng chuỗi ngọc mà ông già Lâm Kiệt đang đòi hỏi thì cậu không thể nào đưa ra được, vì lý do: cậu không có.
Cậu tự hỏi không biết Châu đang nghĩ gì về vụ này.
Châu đáp nhanh một cách mạnh bạo:
- Thưa cụ, chúng cháu hiện không có chuỗi ngọc đó. Anh bạn cháu đang giữ nó thì đã thoát khỏi tay các thủ hạ của cụ, và anh ấy sẽ mang trả lại cho bà cô cháu. Nếu cụ muốn lấy vì tính cách nó là một đồ vật đặc biệt chớ không phải vì trị giá của nó, thì cháu sẽ thưa với bà cô cháu để nhượng lại cho cụ. Miễn là thân nhân của cụ bà Trịnh Thường đã nhờ luật sư đòi hỏi chuỗi ngọc đó, không phải là sở hữu chủ thật sự.
- Không phải, người đó không phải là sở hữu chủ, ta biết! – Ông già Lâm Kiệt lớn tiếng đáp, mặt tái đi vì giận dữ – Họ gởi bức thư đó với mục đích gây rối ren tình hình mà thôi. Ta đã giầu mà hắn còn giầu hơn, nên chắc chắn bà cô ngươi sẽ bán chuỗi ngọc cho hắn nếu ta không chiếm được nó trước. Tụi bay hiểu chưa?
- Thưa cụ, chúng cháu chỉ là lũ chuột nhắt nên không thể làm vừa lòng cụ được. Các thủ hạ của cụ đã bắt được chúng cháu nhưng lại không bắt được anh bạn của chúng cháu. Hắn gan dạ lắm và hắn sẽ trốn thoát.
- Đó là bọn ăn hại – ông già Lâm Kiệt nói sẵng giọng – Tối qua, khi tên Ngưu kêu dây nói trình ta biết rằng hắn đã lấy được chuỗi ngọc về và hôm nay sẽ mang tới, ta bảo hắn phải hết sức đề phòng. Vậy mà hắn còn để sơ xuất. Bây giờ…
Bỗng có tiếng chuông reo. Ông già Lâm Kiệt bèn thò tay vào dưới nệm ghế và lôi ra một cái máy nói, dưới con mắt ngạc nhiên của Cảnh. Ông già đưa lên tai nghe một lát, không đáp một lời nào, rồi cất máy vào chỗ cũ.
- Một chuyển biến đã thay đổi cục diện – ông già nói – Phải đợi một lát.
Rồi cả ba người ngồi đợi trong sự im lặng nghẹt thở.
Một lát sau, tấm cửa mở ra, một người mặt mũi lem luốc, quần áo đầy bụi đất, bước vào.
Người đó là Phúc!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chuỗi Ngọc Trường Sinh
Thùy Hương
Chuỗi Ngọc Trường Sinh - Thùy Hương
https://isach.info/story.php?story=chuoi_ngoc_truong_sinh__thuy_huong