Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cắt Đứt Tơ Tình
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 12: Chẩn Bệnh
Đ
êm vào cuối mùa hè, gió lạnh hiu hiu thổi, Lê Tử Hà ngồi nghiêng ở cạnh hành lang. Mặt trời lặn mặt trăng lên, bầu trời chi chít đầy sao, nếu như nói mấy ngày trước bởi vì cơn ác mộng không ngừng đeo bám mà không cách nào ngủ được, vậy đêm nay thì sao? Là đang lo lắng cho Thẩm Ngân Ngân sao?
Từ lúc vào hoàng cung, đủ loại cảm xúc dồn nén chôn giấu ở đáy lòng mấy năm qua đang bắt đầu khởi động cuồn cuộn sôi trào, mỗi lần như thế đều phải cực lực áp chế mới có thể làm ình giữ vững bình tĩnh. Nhưng tâm trạng ác liệt đó cứ đến ban đêm là bắt đầu tập kích ngược lại, hoặc là hoàn toàn không thể nào đi vào giấc ngủ, hoặc có khi mệt đến cực hạn nhưng ngủ cũng không được hơn nửa canh giờ liền giật mình thức tỉnh. Bầu không khí cũng cùng nhịp thở giống như ngày trước, nhìn cảnh trí 6 năm qua chưa từng biến đổi, nghĩ đến người kia đang ở cách đó không xa hằng đêm hoan ca bình yên say giấc nồng, đáy lòng như có một nắm lửa lớn đang thiêu đốt, lo sợ không yên, đau đớn từng cơn, còn có.....Nỗi thống hận chưa bao giờ thuyên giảm.....
Lê Tử Hà đột nhiên đứng lên quay trở lại căn phòng nhỏ, thổi tắt ánh nến nằm lên giường ép mình không được suy nghĩ nhiều nữa. Thời gian còn dài, chỉ mới vào cung có mấy ngày thôi, thời cơ chưa tới không thể xung động! Thế nhưng vẫn trằn trọc trở mình không yên, trong đầu vẫn hoàn toàn thanh tĩnh. Ngoài cửa sổ bỗng dưng bay tới một hồi tiếng tiêu du dương, réo rắt linh hoạt kỳ ảo, âm điệu cực kỳ bình thường nhưng phảng phất như len lỏi lẫn vào mùi thơm của hương hoa ở trong viện. Từng chập đứt quãng quanh quẩn ở xung quanh, hòa cùng không khí khẽ lưu chuyển, nhè nhẹ len lỏi vào tận đáy lòng vượt qua cả thời gian. Ngón tay người thổi tiêu như đang gảy lên gảy xuống, lướt qua thời gian xóa tan yêu hận, Lê Tử Hà nhắm mắt lại, tinh thần như hoàn tan vào trong tiếng tiêu dần dần trôi xa, lòng bình tĩnh như mặt hồ trước nay chưa từng có, dần dần chìm vào giấc ngủ say.
***
Sáng sớm ngày hôm sau, Phùng Tông Anh biến mất suốt mấy ngày qua bỗng nhiên chủ động tới tìm Lê Tử Hà, Lê Tử Hà vừa mới thu dọn xong đang chuẩn bị đến thư viện Thái y viện để tìm một số sách để xem, Phùng Tông Anh không có ở đây, cũng không sai người sang gọi nàng, vừa mở cửa ra liền thấy ông đứng ở trước cửa phòng mình.
"È hèm." Phùng Tông Anh dường như có chút lúng túng, húng hắng giọng liếc mắt nhìn Lê Tử Hà, có chút bất mãn lầu bầu nói: "Sau này, ta sẽ dạy cho ngươi viết chữ."
Lê Tử Hà thoáng giật mình, nhưng sau khi hiểu ra thì tiếng lòng khẽ động, ngần ấy năm qua đi người vẫn luôn còn nhớ tới mình, e rằng chỉ có ông lão tuổi gần 60 ở trước mắt này mà thôi, vì vậy không hề có chút do dự gật đầu.
Phùng Tông Anh che giấu cảm xúc của mình bằng cách trừng mắt nhìn nàng, ngay sau đó chắp hai tay ra sau lưng bỏ đi.
Sóng mắt Lê Tử Hà ẩn hiện ý cười, chậm rãi bước đi theo phía sau ông, không cần người biết ta là ai, chỉ cần ta biết người là ai, như vậy đã đủ rồi.
"Đi theo ta cũng không có chuyện gì để làm, sau này nếu như Lý ngự y ra ngoài chẩn bệnh, ngươi cứ đi theo ông ấy là được." Phùng Tông Anh đi ở đằng trước lỡ đễnh nói.
"Tử Hà đã hiểu." Lê Tử Hà gật đầu, nghe được câu này trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ngày xưa, hằng ngày Phùng Tông Anh đều chẩn mạch định kỳ cho Đế - Hậu, kể cả thuốc bổ của Đế - Hậu cũng đều do ông phụ trách, vốn tưởng rằng không lâu nữa sẽ có cơ hội gặp lại Vân Tấn Ngôn, nhưng Phùng Tông Anh nói như vậy cũng có nghĩa là sẽ dẫn theo nàng đi đến đó rồi, vấn đề trước tiên là vẫn chưa có thăm dò được tình huống trong cung, hay là không nên gặp cho thỏa đáng.
Phùng Tông Anh thấy bộ dáng nàng thành thật nghe lời như thế, hài lòng gật gật đầu nói: "Ngươi đến tìm Lý ngự y đi, ta đi về ngủ một giấc đã."
Lê Tử Hà nhịn cười, gật đầu thưa vâng.
Vốn đã đi theo Phùng Tông Anh đến tiền sảnh, Phùng Tông Anh vừa khuất bóng thì những dược đồng khác liền nhốn nháo nhìn tới nàng, châu đầu ghé tai nói gì đó, có vài người còn thẳng thắn thét to lên: "Ơ, Tử Hà huynh, vỗ mông ngựa xong rồi hả?"
Lê Tử Hà coi không nghe thấy, đi tới dãy phòng ở phía sau.
"Tử Hà huynh, muội thích huynh!" Một giọng nói châm biếm vang to lên ở sau lưng, ngay tức khắc cả đại sảnh cười ầm lên.
Lê Tử Hà dừng chân, quay đầu lại cười lạnh nói: "Đừng quên, miệng là dùng để ăn cơm!"
Mọi người nhất thời im bặt, không chỉ bởi vì Phùng Tông Anh đã từng có nói qua những lời này, mà là bởi vì thái độ của Lê Tử Hà lúc này, dù rằng vẫn là vẻ mặt không hề có chút biểu cảm như thường ngày, nhưng lại có một loại kiên quyết khó tả, vô hình tạo cho người ta một thứ như là áp lực, làm cho người ta không dám lên tiếng phản bác lại.
Cho đến khi bóng dáng của Lê Tử Hà biến mất khỏi phạm vi tầm mắt, tiếng nghị luận của đám y đồng mới lại tiếp tục vang lên.
"Xì, không phải dựa hơi vào sự ưu ái của Phùng viện sử ư, lúc mới vào viện không phải Phùng viện sử vẫn còn thấy chướng mắt với hắn sao, thật không hiểu hắn đã dùng cách gì, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã vỗ được mông ngựa đến vang ầm ầm à."
"Ài, ai bảo cách thức của người ta có hiệu quả làm chi, chỉ dựa vào danh tiếng của Thẩm y sư thôi, ngự y ở trong viện này cung không dám thất lễ."
"Thẩm Mặc? Nghe đồn hắn không màng danh lợi, không tranh quyền thế, còn dám cự tuyệt chức viện sử triều đình ban cho, nhưng lại có thể dạy dỗ ra cái hạng đồ đệ a dua nịnh hót thế lực vô lý, ngươi nói thử xem, Thẩm Mặc kia là người như thế nào hả?"
"Thì là Thần Tiên sống chứ sao, sang năm ta tròn 18 tuổi rồi, mà y thuật vẫn chưa được lợi hại như thế à."
"Nói nhảm! Nếu ngươi có thể lợi hại giống như hắn thì ta đã sớm thành Y Tiên rồi."
***
Hai mặt tiền sảnh của Thái y viện đều có riêng bốn gian phòng, thường ngày dùng để cho ngự y tham khảo y thuật nghỉ ngơi, trong đó có một gian chuyên dùng để chứa các loại y thư. Tuy rằng 3 năm ở núi Vân Liễm Lê Tử Hà đã xem qua không ít, nhưng y thư ở Thái y viện vừa tỉ mỉ lại đầy đủ, Lê Tử Hà suy nghĩ với kinh nghiệm bắt mạch chưa đủ của mình, cần nên đọc thêm nhiều sách một chút, làm vậy để bù vào những phương diện khác.
"Này? Lê Tử Hà!"
Đúng lúc Lý ngự y bước ra khỏi cửa phòng, thấy Lê Tử Hà dự định bước vào thư phòng, vội vàng gọi lại, hôm qua Phùng Tông Anh và ông đã thương lượng tính toán, sau này ông đi chẩn bệnh thì dẫn theo Lê Tử Hà. Mặc dù không biết tại sao viện sử đại nhân đột nhiên lại thay đổi hẳn thái độ đối với Lê Tử Hà, nhưng ông vốn cũng muốn thu nhận Lê Tử Hà, nếu nay Phùng Tông Anh đã nói như vậy, ông đương nhiên rất vui vẻ đồng ý.
Lê Tử Hà khom lưng gật đầu bày tỏ tôn kính nói: "Lý ngự y tìm ta có việc sao?"
"Có lẽ viện sử đại nhân đã nói qua với ngươi, sau này ngươi đi theo ta ra ngoài chẩn bệnh?"
"Sáng nay ông ấy vừa mới nói với ta rồi."
"À, vậy thì tốt, vậy bây giờ ngươi cùng ta đi một chuyến." Lý ngự y nghiêng người qua, lộ ra hòm thuốc ở sau lưng, lúc nói chuyện còn dùng tay vỗ vỗ.
Lê Tử Hà gật đầu, bước theo Lý ngự y ra khỏi Thái y viện.
Lý ngự y bước nhanh đi ở phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xem Lê Tử Hà, thấy nàng cúi đầu theo sát ở phía sau, hài lòng gật gật đầu, là người kín kẽ, chăm chỉ ít lời, ẩn nhẫn biết lễ, thích hợp sinh tồn ở trong hoàng cung này.
"Diêu phi nương nương ngày hôm đó ngươi cũng đã gặp qua, tính tình có lẽ ngươi cũng đoán được vài phần, một lát nữa đến Đào Yểu điện, mọi việc phải cẩn thận một chút." Nghĩ đến chuyện phát sinh vào ngày đầu tiên tiến cung, Lý ngự y vẫn có chút không yên lòng, cẩn thận dặn dò Lê Tử Hà.
"Tử Hà đã hiểu." Lê Tử Hà trầm giọng trả lời, nhờ vậy mới biết thì ra là phải đi chẩn bệnh cho Diêu phi, khó trách sau khi rời khỏi Thái y viện liền đi thẳng một đường tới Hồng Loan điện, chẳng lẽ là Hồng Loan đổi lại thành Đào Yểu?
Không lâu sau, đã đến nơi cần đến, Lê Tử Hà lặng lẽ nhìn tới cung điện ở trước mắt, ngói đồng vẫn như thế, cửa nhà cũng vẫn như thế, chỉ có chủ nhân là người khác, ngay cả tên cũng thay đổi. Hì, sự thay thế này, thật đúng là triệt để, Hồng Loan Hồng Loan, hóa ra ngay từ khi vừa bắt đầu mình chính là Loan chứ không phải là Phượng.
"Thần Lý Kiền tham kiến Diêu phi nương nương."
"Nô tài Lê Tử Hà tham kiến Diêu phi nương nương."
Sau khi được thái giám thông báo, hai người cùng nhau vào điện, quỳ xuống phía ngoài trước tấm bình phong.
Diêu phi đang nằm nghiêng trên giường, màn che màu hồng nhạt phủ từ trên cao xuống che kín cả toàn bộ chiếc giường hẹp, tấm mền tơ trơn mịn tùy ý bay lất phất ở trên người, nàng lười biếng lên tiếng nói: "Vào đi."
Lời vừa dứt, cung nữ bên cạnh liền đem màn che buông xuống, Lê Tử Hà đi vào bên trong chỉ kịp nhìn thấy được một khúc cánh tay trắng noãn của Diêu phi đưa ra cùng bóng dáng mơ hồ phía sau màn che.
Lý ngự y ra dấu bảo Lê Tử Hà cầm cái hòm thuốc, tự mình bước lên phía trước, ngồi xuống băng ghế cung nữ đã chuẩn bị, nhận lấy sợi tơ cung nữ đưa tới bắt đầu dò tuyến mạch. Lê Tử Hà đứng ở một bên, thấy đầu chân mày ông ta nhíu chặt rồi lại giãn ra, rồi lại nhíu chặt, một hồi lâu mới buông ra sợi tơ, nhưng lại đứng dậy khỏi ghế đang ngồi quỳ xuống đất, thấy vậy nàng cũng vội vàng quỳ xuống theo.
"Chúc mừng nương nương, nương nương là có hỉ mạch......"
"Ngươi nói cái gì?"
Không chờ Lý ngự y nói cho hết lời, Diêu phi liền ngồi bật dậy, bất chợt hất ra màn che, để lộ ra vẻ mặt hơi có chút kinh ngạc mặt cùng gấm váy đỏ thẫm đang mặc ở trên người.
Lý ngự y lặp lại: "Chúc mừng nương nương, nương nương đã hoài thai long chủng, thai nhi cũng được hai tháng rồi."
"Ngươi chắc chứ?" Trên mặt Diêu phi nở nụ cười quỷ dị, nhíu mày hỏi.
Toàn thân Lý ngự y rỉ đầy mồ hôi lạnh, liên tục thưa phải, Diêu phi đảo nhẹ mắt liếc nhìn hắn, thấy Lê Tử Hà quỳ ở phía sau chỉ nàng nói: "Ngươi! Tới đây bắt mạch lại cho bổn cung thêm một lần nữa."
"Nô tài tuân lệnh." Lê Tử Hà bình tĩnh đứng dậy, do dự nhìn nhìn cánh tay Diêu phi, lại nhìn sang sợi tơ bị nàng hất ra, cuối cùng nhìn về phía Lý ngự y.
Lý ngự y bắt gặp ánh mắt của “hắn”, vội nói: "Nương nương, việc này, không hợp lễ nghĩa......"
"Bổn cung bảo như thế nào thì cứ làm như thế đó đi, phàm là nô tài như các ngươi quản được sao!" Khi nói chuyện, Diêu phi nhấc lên chiếc gối gỗ ở trên giường, không chút do dự nện một cái “bộp” lên đầu Lý ngự y, Lý ngự y nào dám né tránh vẫn quỳ vững tại chỗ cúi đầu đón nhận.
Lê Tử Hà không muốn tranh cãi thêm nữa, Diêu phi không sợ, nàng còn sợ gì chứ? Tiến lên giữ lấy cổ tay Diêu phi, để chính xác mạch đập dò xem mạch, mạch lưu thông ổn định, hơn nữa Thái y viện có ghi chép lại nguyệt sự của tần phi, Lê Tử Hà nhíu chặt lại hai hàng lông mày, đứng lên quỳ xuống đất nói: "Nương nương, xác thực là hỉ mạch."
"Ha ha, ha ha.....Rất tốt, thưởng! Toàn bộ đều được ban thưởng!" Diêu phi đột nhiên cười ha hả, hai mắt lóe sáng, cực kỳ hưng phấn nhìn tới mọi người.
Lê Tử Hà cúi đầu xem như không nhìn thấy gì, thật sự là không nghe thấy gì sao? Có phải là Diêu nhi hay không? Là nàng bị cái hậu cung ăn thịt người này bức đến mức đã hoàn toàn thay đổi, hay là chính mình vốn chưa bao giờ thấu hiểu nàng ta?
"Duyệt nhi, mau đi gọi Hoàng thượng tới, bổn cung muốn đích thân nói cho hắn biết cái tin tức tốt này!" Diêu phi đột nhiên bình tĩnh lại, trầm giọng nói.
Cung nữ lập tức quỳ gối lĩnh mệnh, nhanh chân bước lui ra ngoài.
"Các ngươi có thể đi rồi."
Diêu phi vung tay lên, Lý ngự y liền vội vàng đứng dậy nháy mắt với Lê Tử Hà, ý bảo nàng đi theo.
Ra khỏi Đào Yểu điện, Lê Tử Hà cúi đầu cười khẽ, hỉ mạch, mình đã từng mong mỏi hai năm, cuối cùng cũng được mang thai, bằng mọi cách cẩn thận hết sức che chở, nhưng chỉ một chén thuốc đã bị đưa tiễn xuống Hoàng Tuyền, Vân Tấn Ngôn, tại sao ngươi phải nhẫn tâm đến vậy?
Vào lúc cúi đầu, Lê Tử Hà chỉ nhìn lấy được bước chân của Lý ngự y, duy trì tốc độ cứ đi theo là được, nhưng thấy hắn bỗng nhiên dừng lại, người lập tức bị thấp xuống hơn phân nữa.
"Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế!"
Vang lên bên tai là tiếng quát to của Lý ngự y, rõ ràng rất gần lại giống như từ một nơi rất xa truyền vào trong tai Lê Tử Hà, chỉ cần một cái ngước mắt là có thể được nhìn thấy một vùng sáng rực dưới ánh mặt trời vô cùng chói mắt ở phía trước. Long liễn chậm rãi lái tới gần, thoáng bừng tỉnh như một giấc mộng, có lẽ là do bị ánh mặt trời châm chích vào đau nhói, Lê Tử Hà chớp chớp hai mắt để làm giảm bớt đi sự khô rát, cúi đầu rồi khụy xuống một bên đầu gối, chân còn lại cũng ngay sau đó quỳ xuống theo, tiếp lời Lý ngự y hô lên: "Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế......"
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cắt Đứt Tơ Tình
Tây Tây Đông Đông
Cắt Đứt Tơ Tình - Tây Tây Đông Đông
https://isach.info/story.php?story=cat_dut_to_tinh__tay_tay_dong_dong