Cánh Hồng Ailen epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 12
rin vừa ra khỏi bệnh viện thì họ liền bay về nhà liền, nhưng nàng không cảm thấy vui lắm. Mọi việc đều suôn sẻ. Thanh danh của Burke đã được phục hồi, con ngựa quý của anh đã thắng trận đua chính với một kỷ lục trường đua, và nàng được bình an. Vì vậy, tại sao lại còn gặp phải khó khăn?
Nàng biết Burke có thể thiếu thông cảm, có thể anh kiêu ngạo và cứng đầu. Đây là ba lý do rất đáng ghét, nhưng cũng là những lý do thiếu được ở đàn ông. Điều mà nàng không hiểu được là anh cứ vừa lãnh đạm vừa xa cách. Không bao giờ anh đụng đến nàng. Thật vậy, khi mấy ngày đầu trôi qua, Erin nhận ra anh thường tìm cách để tránh cơ hội động chạm đến nàng. Anh đi ngủ trễ và dậy sớm. Anh đi ra ngoài nhiều hơn là có mặt ở nhà.
Nàng cố tự nhủ: anh chuẩn bị cho cuộc đua ở Preakness - trận quan trọng thứ hai của giải "Vương miện ba giải" - nhưng nàng nghĩ cũng không chắc.
Nàng có quá nhiều thì giờ rảnh rỗi, cho nên nàng cứ nghĩ vẩn vơ, nàng bèn nhớ lại mình đã nghe có ai nói vào hôm đám cưới của nàng rằng: "Đàn ông nào dễ say đắm thì cũng dễ chán".
Thật vậy không? Có thật anh đã chán nàng rồi không? Để cố trả lời câu hỏi, nàng xem lại mình. Khuôn mặt vẫn không thay đổi. Có lẽ mắt hơi sâu một chút, nhưng đó là do buồn lo và trải qua mấy đêm không ổn. Cơ thể nàng vẫn còn rắn chắc, nhưng nàng biết nó sẽ thay đổi trong vài tuần tới.
Vậy thì vì cái gì? Nàng tự hỏi như thế. Khi nàng nói cho anh nghe về hài nhi, liệu anh có quay đi không? Không, nàng không biết được. Burke không quay lưng lại với con anh đâu. Nhưng còn nàng? Nếu bây giờ anh đã chán nàng rồi, thì khi nàng bắt đầu tròn trịa ra, mập ra, thì anh sẽ ra sao?
Nàng ngóng trông những thay đổi trong cơ thể nàng, mong chờ thấy những dấu hiệu thai nhi lớn mạnh lên. Nhưng những thay đổi này liệu có thúc đẩy Burke xa hơn được không? Nếu họ không tái lập được mối thâm tình, thì hai người sẽ ra sao đây? Vì thế nào rồi cơ thể nàng cũng đổi thay, cho nên Erin quyết định là nàng phải có hành động gì làm vừa lòng chồng.
Nàng tự mình chọn rượu vang. Nàng muốn trổ tài trong công việc. Nàng không muốn chỉ có đồ uống thôi, mà nàng còn chú trọng đến không khí trong khi uống.
Phải có đèn cầy. Nàng sẽ thắp lên cho thật nhiều đèn cầy, cho thật sáng và để cho mùi thơm của nến tỏa ra khắp phòng. Nàng chọn chiếc áo dài nàng đã mặc trong đêm tân hôn với khăn trùm trắng, để nàng cảm thấy như là cô dâu. Đã một lần anh cho là nàng đẹp lắm, đã một lần anh mê mệt nàng. Chắc là anh sẽ mê mệt nàng lại. Nàng chọn nhạc Chopin mà anh đã cùng nàng thưởng thức đêm tân hôn, và nàng phân vân không biết anh còn nhớ không?
Đêm nay sẽ làm đêm tân hôn lại, sẽ bắt đầu lại. Khi họ đã làm tình xong, khi họ đã thỏa mãn hạnh phúc xong, nàng sẽ nói cho anh biết về thai nhi trong bụng nàng. Rồi họ sẽ bàn về tương lai.
Anh nói chuyện điện thoại xong mới lên lầu. Burke chỉ còn việc cởi áo quần rồi chui vào giường nằm bên vợ mà thôi. Làm thế là để khỏi ôm nàng vào người, là tảng lờ nàng đang nằm đấy bên cạnh anh, nàng dịu dàng đáng yêu, và hấp dẫn không thể tin được. Làm thế là để ru vào giấc ngủ, và giả vờ không ham muốn gì nàng hết.
Nhưng tất cả đều giả tạo hết.
Anh thật điếng cả người khi nằm với nàng và ngay cả khi không ở gần nàng. Vả lại, anh không có cách nào khác để dứt nàng cho được, đành để cho nàng có thì giờ chọn lựa. Nhưng có nhiều bí mật mà anh không biết. Anh đọc được trong mắt nàng. Có nhiều lúc anh muốn nắm lấy vai nàng lắc mạnh cho đến khi nàng nói ra. Thế rồi anh nhớ lại nhiều lần, vì anh làm thế mà nàng đã làm rùm beng lên, rồi anh không động đến nàng nữa.
Từ khi họ trở về nhà, nàng quả là một người vợ hoàn hảo. Không đòi hỏi cái gì, không cật vấn, không cãi cọ. Anh lại khao khát nàng.
Thế rồi anh bước vào phòng ngủ, và toàn thân bủn rủn. Nàng bước đến bên anh, đưa tay ra cho anh, nàng nói:
- Em tưởng anh không lên. Anh làm việc quá sức rồi đấy nhé!
- Có nhiều việc phải làm em à.
Khi thấy anh không nắm lấy tay mình, nàng co mấy ngón tay lại, nhưng vẫn tiến thêm bước nữa, nàng nói:
- Phải sống cái đã, mới nghĩ đến ngựa và đua được chứ!
Miễn cưỡng anh đưa tay vuốt tóc nàng:
- Anh cứ tưởng em đã ngủ rồi!
Nàng đưa tay lên má anh, nhón người để hôn anh:
- Em đang đợi anh. Em nhớ anh. Nhớ anh vì cô độc, Burke, vào phòng đi.
- Anh chưa làm xong công việc dưới nhà.
- Cứ để đấy đã!
Nàng cười, cởi nút áo sơ mi của anh ra. Nàng chắc thế nào anh cũng đáp ứng lại, anh cũng muốn. Nàng nói tiếp:
- Đã lâu, chúng ta chưa có buổi tối nào sống cùng nhau cả.
Anh chỉ cảm thấy cuộn vải băng cà vào da thịt anh. Anh đáp:
- Anh xin lỗi. Anh chỉ lên để xem em có được khỏe không. Em nên đi nghỉ đi.
Lời khước từ làm nàng nhức nhối cả người, nàng bước lui vừa khi anh lùi lại. Nàng lên tiếng:
- Có phải anh không còn muốn em nữa, đúng không?
Không muốn nàng à? Anh muốn quá đi chứ. Anh nói:
- Anh muốn em giữ gìn lấy sức khỏe, thế thôi. Anh sợ em bị căng thẳng quá mà thôi!
- Ừ, thế còn anh? Chính đấy là lý do mà đôi lúc chúng ta phải ở gần bên nhau.
Anh sờ nhẹ lên má nàng, anh đáp:
- Em đi ngủ một chút đi!
Nàng nhìn cánh cửa đóng lại, rồi mò mẫm đến thổi tắt mấy ngọn nến.
° ° °
Erin đóng mình trong văn phòng và vùi đầu vào những cột số. Ít ra thì chúng cũng dễ hiểu. Với những con số, khi mình cộng hai với hai, chắc chắn mình có một đáp án rõ ràng, hợp lý. Nàng nhận ra đời sống, nhất là như cuộc đời của Burke thật không đơn giản chút nào.
Khi có điện thoại của Travis gọi đến báo cho nàng biết là Dee đã ở cữ, nàng không những vui cho bà chị họ mà thôi, mà nàng còn thích thú vì mình có dịp để nghỉ ngơi, giải trí. Quệt quạc ít chữ, nàng để lại trên bàn. Nếu Burke có quan tâm đến việc tìm nàng thì anh cứ tìm. Bằng không... thì chả thiết nàng ở đâu.
Nàng đã rút ra kinh nghiệm trong hôn nhân. Cả chồng và vợ nên phần ai nấy sống. Trong nhiều cuộc hôn nhân tốt đẹp nhất, phần lớn là do vợ chồng biết sống tương quan để đền bù cho nhau - đồng cam cộng khổ, yêu thương nhau và tâm đầu ý hợp với nhau. Trong trường hợp không được như thế, thì chỉ còn cách tự lực cánh sinh. Nàng đã từng, và rồi sẽ mãi mãi là kẻ tự lực cánh sinh.
Nàng mãi nhìn ngôi nhà lùi dần khi nàng lái xe ra quốc lộ. Thật là một nơi đặc biệt mà nàng đã từng mơ ước sống trong đó. Cỏ vẫn xanh tươi, hoa vẫn đua nở. Thật khó tin, khi quanh nàng mọi vật xinh đẹp dường ấy, mà lòng nàng lại không thấy hạnh phúc. Nhưng nàng nghĩ: chán gì nơi để sống, cũng như hôn nhân, đôi bên phải thỏa hiệp nhau để sống chứ. Trong lúc này thì chính Burke phải quyết định lấy để mà sống chứ.
° ° °
Khi anh về đến nhà, anh lại thấy quá khổ sở vì ma quỷ trong người hành hạ anh. Suốt buổi sáng và cả nửa buổi chiều, anh không tài nào đẩy ra khỏi tâm trí anh hình ảnh Erin yêu kiều vào đêm hôm trước, anh thấy quá khó khăn khi phải đi khỏi nàng mà không tài nào không nghĩ đến nàng được. Anh không còn tin là anh có còn làm cho nàng hạnh phúc không, và anh nhận thấy chính anh đang làm cho mình khổ sở.
Có lẽ đã đến lúc hai người phải chuyện trò với nhau. Nói năng bình dị với nhau. Suy nghĩ đơn giản mà thôi. Từ lâu anh không còn tin vào khả năng của mình nữa. Anh nhận ra nếu không có nàng, anh sẽ trở thành vô dụng. Làm sao lại đến nông nổi như thế, và tại sao lại không tìm cách giải quyết vấn đề. Chuyện đơn giản quá mà. Nhưng chắc là nàng đã gắt gỏng anh, ray rứt khi vắng anh. Anh chưa bao giờ tạo cho nàng một cơ may để nàng tìm hiểu cả.
Vì vậy mà họ cứ lánh mặt nhau. Anh hiểu sự thể như thế. Bây giờ thì đã đến lúc phải làm cho sáng tỏ.
Anh nhìn vào văn phòng của nàng, không có nàng, anh bỏ đi. Ra tiền sảnh, anh thấy Rosa đang tưới cây phong lữ. Anh dừng lại đấy, anh không muốn cứ bứt rứt trong người khi tìm thấy nàng đang làm việc nhà. Anh hỏi Rosa:
- Chị Rosa, có Erin trên lầu không?
Rosa nhìn lên nhưng chị vẫn cứ mãi tưới cây, chị đáp:
- Bà đi đã mấy giờ rồi.
- Đi ra ngoài à?
Mình hốt hoảng thật vô lý. Anh tự nhủ như thế nhưng vẫn hoảng sợ. anh hỏi tiếp:
- Đi đâu thế?
- Bà ấy không cho tôi biết.
- Bà đi xa không?
- Chắc là xa.
Anh nguyền rủa rồi quay đi, Rosa bước đến một chậu cúc tây, chị gọi lại:
- Burke này!
- Có gì thế?
Chị mỉm cười và đặt bình tưới xuống, chị đáp:
- Bây giờ cậu thiếu kiên nhẫn hơn cái thời cậu mới mười tuổi.
- Tôi không muốn để nàng đi một mình.
- Thế mà cậu lại cứ đi một mình mãi.
Anh nhìn chị, chị nhướng mày nhìn lại anh, chị nói tiếp:
- Cậu khó mà che đậy được tôi đâu. Vợ cậu không được hạnh phúc. Cậu cũng thế.
- Erin hạnh phúc mà. Tôi cũng thế.
- Mỗi khi về nhà với gương mặt u sầu, thế mà cậu dám bảo là cậu hạnh phúc được à?
- Đã thế từ lâu rồi!
- Hai chúng ta đều ngu cả sao mà lại quên hết. Muốn có tương lại thì điều cần thiết cần thiết là phải nhìn thẳng vào quá khứ.
- Rosa, chị muốn nói gì thế?
Chị thực hiện điều mà từ khi còn nhỏ chị chưa làm được. Chị tiến đến bên anh, sờ vào mặt anh, chị nói:
- Cô ấy mạnh bạo hơn là cậu tưởng đấy, em trai ạ. Còn cậu, cậu đâu phải là đồ cục mịch?
- Chị Rosa, tôi không còn là đứa bé mười tuổi nữa!
- Không còn, nhưng trong vài phương diện cậu vẫn còn nhẹ dạ.
- Tôi không nhẹ dạ đâu.
- Cậu không nhẹ dạ với cuộc đời. Cậu đã thay đổi cuộc sống.
- Có lẽ thế.
- Mẹ cậu chắc tự hào về cầu đấy. Cô ấy cũng thế.
Khi anh dợm bước đi, Rosa cố giữ anh lại.
Anh nói:
- Cô ấy không có dịp may để tự hào về tôi.
- Không thật, nhưng cậu nên tạo dịp may cho cô ấy. Cậu đã cho tôi một dịp may rồi đấy.
Anh có cử chỉ muốn chấm dứt câu chuyện, anh nói:
- Tôi chỉ cho chị công ăn việc làm mà thôi.
- Và cậu đã cho tôi một tổ ấm đàng hoàng mà chưa bao giờ tôi có.
Rosa nói thêm:
- Trước khi cậu đi, xin cậu trả lời ngay câu hỏi của tôi: Tại sao cậu lại cho tôi ở lại đây? Nói thực đi, Burke.
Anh không muốn trả lời, nhưng chị luôn luôn có một lối nhìn thẳng thắn và kiên nhẫn đợi chờ. Có lẽ anh chưa thành thực với chị. Có lẽ anh chưa thành thực với chính anh.
- Vì cô ấy lo lắng cho cậu. Mà tôi cũng lo lắng cho cậu - chị cười, rồi tiếp tục tưới cây. - Vợ cậu không đợi một câu trả lời lâu được đâu. Cô ấy thiếu kiên nhẫn, giống như cậu vậy!
- Chị Rosa, tại sao chị ở lại đây?
Chị quơ lá dương xỉ thành một nùi, đáp:
- Vì tôi thương cậu. Vợ cậu cũng thế. Nếu cậu thích thì tôi ngắt một ít hoa cắm vào phòng khách nhé.
- Được, chị làm đi.
Anh để chị Rosa đang tưới cây ở đấy, rồi về lại phòng làm việc của Erin. Đây là lần đầu tiên anh tự hỏi, hay là cho phép mình hỏi lý do tại sao anh đã cho phép Rosa ở lại đây. Tại sao anh lại cho chị một công việc để chị có thể giữ được thanh giá cho mình. Chị là người trong gia đình. Chỉ có đơn giản là thế mà cũng không chịu chấp nhận. Chị nói Erin không đợi nổi một cậu trả lời lâu được, là đúng đấy.
Anh muốn Erin có mặt ở đây, để hai vợ chồng cùng ngồi với nhau, rồi anh nói cho nàng nghe những cảm nghĩ của mình. Anh thấy đấy là việc ưu tiên anh phải làm.
Người quá bồn chồn, anh xáo giấy tờ trên bàn làm việc của nàng. Anh buồn phiền ngẫm nghĩ: nàng quả là một tay thủ thư xuất sắc. Sổ sách giấy tờ ngăn nắp sạch sẽ. Những hàng số thứ tự rõ ràng. Làm sao mà trách một người vợ tận tâm như thế được! Làm sao mà coi thường công việc văn phòng của nàng như thế này được!
Chính cái chi phiếu trả tiền cho bác sĩ đủ làm cho anh phải chau mày ngạc nhiên. Tất cả chi phí về thuốc men trong thời gian nằm ở Kentucky, đều ghi tên người trả là anh mà. Còn cái chi phiếu này lại ghi tên nàng. Lấy làm lạ, anh lấy lên xem. Anh không muốn nàng phải thiếu thốn của ai hết. Nhưng địa chỉ của bác sĩ không phải ở Kentucky, mà lại ở Maryland. Và bác sĩ lại là bác sĩ khoa sản.
Bác sĩ khoa sản à? Burke thận trọng ngồi xuống chiếc ghế của nàng. Mấy chữ "xét nghiệm thai" đập vào mắt anh. Có thai à? Erin có thai à? Không thể được! Vì nếu có thì anh phải biết chứ. Nàng phải nói cho anh biết chứ. Thế mà cái giấy nằm rành rành trong tay anh đây nè. Tờ giấy xác nhận "dương tính" rõ ràng đây nè, mà tờ giấy xét nghiệm lại ghi ngày đã gần một tháng nay rồi!
Erin có thai. Mà nàng lại không nói cho anh hay. Sao nàng lại không nói? Anh đứng dậy lục lạo những giấy tờ khác để xem thử có những giải đáp nào ở đấy không. Do đó, anh tìm ra tờ giấy ghi chép vội vã của nàng: " Burke, em đi bệnh viện. Em không biết đi lâu hay mau".
Khi nhìn vào tờ giấy, anh cảm thấy mắt mình cay xè.
° ° °
Paddy lật trang báo ông đang giả vờ đọc, vừa nói:
- Ồ, bác thấy Dee thiếu bình tĩnh và kiên nhẫn lắm! Mình không thúc các cháu ăn rau được đâu.
- Dạ, khi nào cũng thế cả bác ạ!
Erin lại đi bách bộ trong phòng đợi, nàng nói tiếp:
- Hai lòng bàn tay cháu ướt cả mồ hôi đây, chị ấy làm như đang đi dạo trong công viên không bằng. Thật khiếp!
- Chuyện sinh nở hả cháu?
Bác cười khúc khích một chút, rồi liếc nhìn đồng hồ không để cho Erin thấy, bác nói tiếp:
- Dee quen chuyện này rồi!
Erin đặt một bàn tay lên bụng, nàng hỏi:
- Khi chị ấy sinh đứa con đầu lòng có như thế này không? Cháu thấy đứa đầu chắc là đáng sợ nhất. Mình cứ tin là có gì xui xẻo xảy ra thôi.
- Dee đã có người bạn đời bên lưng mà!
- Dạ, đúng vậy.
Nàng cầu nguyện sao đến ngày sinh, nàng cũng được mẹ tròn con vuông. Nàng nói:
- Trường hợp có khác nhau, chị ấy đã có Travis lo lắng hết.
Nàng đã thấy anh ấy lo cho Dee rồi, đứng bên giường chị, nắm tay chị, nói chuyện với chị, làm cho chị cười, tính giờ co thắt của chị. Anh hoàn toàn lo lắng cho chị, hoàn toàn ở bên cạnh chị. Nàng lại nói:
- Bác Paddy này, cháu không biết tất cả đàn ông có làm như ấy không? Burke có như vậy không?
Bác đáp:
- Khi người ta yêu vợ như Travis yêu Dee, thì anh ta cũng làm như thế thôi. Này cháu, cháu đi mãi mòn nhà mất!
- Cháu không ngồi yên được. Cháu xuống dưới xem có hoa để mua một ít. Mua để sẵn chốc nữa biếu chị ấy.
- Ý của cháu hay đấy!
- Cháu mang trà cho bác luôn.
- Cháu đi đi. Đừng đi lâu nhé!
Đợi cho nàng đi khỏi rồi, bác bèn đứng dậy và đi bách bộ trong phòng.
Bên dưới, Burke tuông vào bệnh viện như một kẻ bị ma ám. Thoáng một cái đã đứng trước nhân viên tiếp bệnh, anh hỏi:
- Vợ tôi ở đây?
Cô nhân viên quay ghế ngồi về phía máy vi tính. Cô ta hỏi:
- Ông cho biết tên?
- Logan, Erin Logan.
- Bà ấy nhập viện khi nào?
- Tôi không biết. Cách đây hai giờ.
Cô ta bấm nút máy:
- Vào vì lý do gì?
- Tôi...
Anh không biết phải nói lý do gì, anh bèn đáp:
- Bà ấy có thai!
- Có thai à?
Cô ta vẫn bấm máy, đáp:
- Tôi xin lỗi, thưa ông Logan. Chúng tôi không nhận vợ ông vào đây.
- Tôi biết là bà ấy đến đây mà, mẹ kiếp. Ở đâu nhỉ? - miệng cứ lẩm bẩm nguyền rủa, anh lôi miếng giấy trong túi ra:
- Bác sĩ Morgan. Tôi muốn gặp bác sĩ Morgan.
- Bác sĩ Morgan đang bận thanh bệnh. Ông có thể hỏi phòng hộ sinh ở tầng năm, nhưng...
Cô ta nhún vai khi thấy Burke vội vã bước đi. Cô nghĩ: những ông bố trông con. Họ thường nổi điên lên.
Burke bấm nút thang máy. Anh rất ghét bệnh viện. Mẹ anh đã mất trong một bệnh viện. Mấy hôm trước đây thôi, anh đã thấy Erin nằm trong bệnh viện, nay lại...
- Burke, em thật không ngờ thấy anh ở đây.
Anh quay lại, thấy Erin đang đi về phía anh, hai tay ôm một bó hoa hồng nụ, và ống hút mũi cho trẻ sơ sinh. Tóc nàng chải ngược ra sau, hai má ửng hồng. Khi anh nắm lấy hai vai nàng, bó hoa hầu như gần rơi xuống nền nhà. Anh hỏi:
- Em đang là gì thế?
- Burke, anh làm nát hết hoa đây này!
- Anh sẽ làm nát hết cho mà coi. Anh muốn biết em đang làm gì?
- Em đang đem lên lầu. Nếu chúng còn nguyên. Theo em thì Dee chắc sẽ mừng lắm, nếu hoa còn tươi tốt!
Anh lắc đầu nhưng không tài nào hiểu ra, anh hỏi:
- Dee à? Em nói cái gì lạ thế?
- Anh nói lạ mới đúng chứ? Em mua hoa tặng người ở cữ thì có gì lạ đâu!
- Tặng Dee à? Em đến đây vì Dee sinh à?
- Chứ sao? Anh có đọc miếng giấy em viết à?
- Anh có đọc.
Anh nắm cánh tay nàng, kéo nàng vào thang máy:
- Giấy em viết không rõ ràng gì hết!
- Em vội quá. Em muốn cho mấy đứa bé thật nhiều hoa hồng. Cứ nghĩ nếu anh mà có cặp sinh đôi, chắc là anh phải mua hoa gấp hai!
Nàng úp mặt vào hoa một chốc, rồi cười với anh:
- Em sung sướng vì có anh đến. Chắc là Dee vui lắm.
Anh cố bình tĩnh, khi cửa thang máy lại mở, anh bước ra:
- Chị ấy khỏe không?
- Khỏe lắm. Paddy và em thì lo lắm, nhưng chị ấy rất khỏe!
Anh lấy bó hoa trên tay nàng, vì anh bỗng sợ nàng mang đồ nặng nề trên người. Anh nói:
- Em không được làm gì hết. Em không được làm gì nặng nhọc cả đấy!
- Anh đừng kỳ cục nữa!
Nàng vào phòng đợi, không thấy bác Paddy sải bước trong phòng mà thấy bác đang nhảy. Thấy hai người bác la lên:
- Từng đứa một chào đời! Nó sinh rồi, và sinh từng đứa!
- Ồ, bác Paddy!
Nàng cười rồi ôm chầm lấy bác, và bác ôm nàng quay vòng quanh. Nàng hỏi:
- Chị ấy khỏe mạnh chứ? Mấy đứa bé khỏe chứ? Mẹ tròn con vuông chứ?
- Cô y tá cho bác biết tất cả đều mạnh khỏe. Chốc nữa họ sẽ mang chúng ra, chúng ta sẽ thấy. Burke, chúc anh một ngày tốt đẹp.
- Paddy, Erin, sao hai người không ngồi xuống đi?
- Ngồi à?
Nàng lắc đầu, lại cười, rồi lại níu lấy bác Paddy:
- Chân em còn vững thì em không ngồi đâu. Paddy và em nhảy đã chứ, phải không nào, bác Paddy?
- Chúng ta nhảy chứ!
Bác ta hếch cằm lên và bắt đầu hát ư ử. Nhận ra điệu nhạc, Erin hát theo, rồi hai người cất chân nhảy.
Burke ôm bó hoa hồng đứng nhìn hai người. Anh không được nghe nàng cười như thế đã lâu lắm rồi. Anh không hề thấy nàng cười như thế. Anh muốn thảy bó hoa vào trong phòng rồi ôm lấy nàng. Lôi nàng đi, đưa nàng về nhà. Ôm lấy nàng hàng giờ như thế.
- Cô ấy kia kìa!
Bác Paddy nhảy sang điệu "Dích" khi người ta đẩy xe của Dee ra:
- Bé xíu đây rồi, nhìn kìa!
Bác lôi khăn tay ra lau nước mắt:
- Chúng xinh quá, cháu à! Giống cả cháu!
Travis lại muốn biết có giống mình không, anh bèn hỏi:
- Còn cháu thì sao? Giọt máu xắn làm hai mà?
Erin bước đến hôn má anh, nàng nói:
- Anh đã làm một việc quá tuyệt! Một trai, một gái!
Nàng nhìn xuống hai hài nhi bó gọn trong vải đặt bên cạnh bà chị họ:
- Hai đứa nhỏ xíu hà!
Dee quay đầu nhìn bên phải rồi nhìn bên trái, đánh hơi chúng, rồi chị đáp:
- Chúng sẽ lớn nhanh cho mà coi. Bác sĩ bảo chúng dư sức mà. Lạy Chúa, cả hai đang la làng lên kìa, phải không Travis?
- Chúng mang tính khí của mẹ chúng mà!
- May cho anh là em có bản lĩnh đấy. Kìa Burke, có chú đến thật quý hóa. Gia đình đầy đủ, thật sung sướng!
Anh cảm thấy mình vừa ngô nghê, lạ vừa vụng về khi chuyển hoa cho Travis:
- Chị khỏe chứ? Chị có cần gì không?
Chị thở dài rồi nói:
- Bánh sandwich có nhân thịt heo. Cho một cái thật to đi. Nhưng đừng bắt tôi đợi lâu đấy.
- Xin lỗi quý vị, chúng tôi phải đem bà Grant đi ngay đây. Đến giờ khám buổi tối rồi, lúc bảy giờ.
- Bác Paddy, tối nay mang mấy cháu về.
- Thưa bà Grant, chỉ được phép mang mấy cháu sau mười hai giờ, - cô y tá nói xong bèn đẩy chị đi. Dee chỉ còn biết cười mấp máy môi yêu cầu lại.
- Trông chị tuyệt quá hả? - Erin nói.
- Dee của tôi là ngựa nòi mà! Bao giờ cũng thế.
Paddy nhét khăn vào túi lại, bác nói:
- Thôi được, tôi về nhà đã, và nghĩ cách đêm nay lên đây bán phức cặp này đi.
- Bác cho cháu biết có cần ai giúp không?
- Cần đấy, cháu à.
Bác hôn hai má nàng. Khi bước qua phòng khách, bác nhảy nhót đánh lách cách hai gót chân xuống nền nhà.
Burke nói với nàng, một cách cộc lốc.
- Em đứng đã quá lâu rồi, anh chở em về nhà.
- Em đi xe mà.
- Để đấy!
Anh lại nắm cánh tay nàng.
- Thật là ngố. Em vừa...
- Để xe đấy.
Anh nhắc lại rồi kéo nàng vào thang máy. Nàng càu nhàu:
- Được rồi. Nếu anh dám ngồi cùng xe với em thì cứ đi.
Nàng vòng hai cánh tay với nhau và nhìn cửa thang, Burke thọc tay vào túi, quắc mắt nhìn.
Không ai nói với nhau cho đến khi họ về nhà và Erin vào tiền sảnh. Nàng lên tiếng:
- Nếu anh vẫn tính nào tật nấy, thì em lên lầu. Còn anh, anh cứ việc xuống chuồng với mấy con vật câm lặng cho đến hết giờ đi.
Anh tự hỏi không hiểu sao cổ nàng không mỏi vì cứ mãi ngẩng cao đầu như thế. Burke đứng một chốc để lấy lại bình tĩnh. Khi đã thấy bình tĩnh, anh bước theo nàng lên lầu.
- Ngồi xuống!
Anh ra lệnh cho nàng như thế khi vừa đóng xong cánh cửa lại. Erin cứ vòng hai tay với nhau, nàng nheo mắt nhìn anh. Anh lại bảo:
- Anh nói em ngồi xuống đi.
- Còn em thì nói: mặc xác anh.
Họ chỉ nói với nhau như thế. Trước khi nàng lảng tránh ra, anh đã chộp lấy, để nàng lên giường. Nàng nói:
- Thôi được, để em ngồi cho. Có phải anh cần nói chuyện với em không?
Nàng hất mái tóc ra sau, rồi ngồi chéo chân lại:
- Em đang lắng nghe đây.
Nàng thấy anh bặm môi lại và nhìn vào cằm nàng:
- Đánh đi, đánh em một phát đi. Anh chờ đã mấy hôm rồi mà.
- Em đừng có chọc tức anh!
- Đêm qua rõ ràng là em có chọc tức anh được đâu!
Nàng cởi giày ra rồi vứt qua một bên:
- Nếu anh có gì muốn nói, cứ nói đi.
- Được rồi, anh muốn nói với em và anh muốn em phải trả lời ngay.
Nhưng thay vì hỏi, anh lại thọc tay vào túi và đi quanh phòng. Bắt đầu từ đâu đây? Anh tự hỏi như thế. Mấy ngón tay anh mân mê chiếc nhẫn anh đeo mấy hôm nay, có lẽ đây là điểm bắt đầu dễ nhất. Burke lấy ra, nắm trong lòng bàn tay. Anh thấy nét sung sướng hiện ra trên mắt nàng. Nàng thốt lên:
- Anh tìm thấy à? Thế mà không cho em biết.
- Thì em có hỏi đâu.
- Em không hỏi, vì em rất đau đớn. Vứt nó trong chuồng ngựa, thật là ngốc!
- Tại sao em lại vứt đi.
- Bởi vì em không biết phải làm gì nữa. Em biết mình không thể thoát được chúng. Chúng đã trói chặt tay em rồi.
Nàng nhìn chiết nhẫn mà vẫn thấy anh không phản ứng gì. Nàng nói tiếp:
- Em cứ đinh ninh là có người tìm ra và đem đến cho anh và anh sẽ biết. Nhưng em không biết anh có làm được gì không. Tại sao anh lại không đưa lại cho em?
- Vì anh muốn để cho em một thời gian, thử em có muốn nhận lại hay không?
Anh cầm bàn tay nàng và đeo lại chiếc nhẫn vào ngón tay:
- Tùy em thôi.
- Em bao giờ cũng nhận hết.
Nàng từ tốn đáp, nhưng không đeo nhẫn vào:
- Anh vẫn còn giận em vì chuyện đã xảy ra à?
- Anh không bao giờ giận em vì những chuyện đã xảy ra hết.
- Anh cho đấy là một chuyện đã nổi tiếng chứ gì.
- Đó là do lỗi của anh.
Anh quay về phía nàng, và lần đầu tiên anh tỏ ra giận dữ:
- Hai mươi giờ liền. Em nằm trong bóng tối suốt hai giờ liền vì anh!
Lời lẽ anh nói ra vẫn còn gay gắt, nhưng phản ứng của Burke đã làm cho nàng thích thú. Nàng đáp:
- Em cứ nghĩ đấy là do lỗi của Durman. Anh chưa bao giờ muốn nói chuyện đó với em hết, để cho em giải thích đúng đắn với anh những gì đã xảy ra. Nếu anh...
- Em có thể đã chết rồi!
Có thể lắm chứ. Chết không trăn trối, chết không một lời giải thích. Anh nói tiếp:
- Anh cứ ngồi trong cái khách sạn mắc dịch ấy, đợi ai đấy gọi điện thoại đến, phập phồng lo sợ và anh thì không thể làm gì được. Khi anh tìm ra em, thấy bọn chúng đối xử với em... hai cổ tay em...
- Lành cả rồi mà!
Nàng đứng dậy bước tới bên anh nhưng anh vội nhích lui. Nàng hỏi:
- Tại sao anh lại thế? Tại sao anh cứ lánh em như vậy? Khi ở bệnh viện, anh cũng không có ở đấy. Anh không hề ở với em.
- Anh đi tìm giết thằng Durman.
- Ôi, Burke, anh không giết chứ?
- Anh đến quá trễ!
Cơn tức tối vẫn còn trong anh, anh cố dằn nó xuống:
- Cảnh sát đã giữ hắn lại, anh không thể gặp hắn được. Anh chỉ còn việc về lại bệnh viện để nhìn em. Cứ nghĩ đến chuyện anh gần như mất em là anh bàng hoàng. Càng ở trong bệnh viện lâu anh càng nghĩ nhiều đến việc anh đã lôi cuốn em theo anh ngay từ đầu mà không khi nào để cho em chọn lựa theo sở thích của em, không khi nào để cho em biết tông tích của chồng mình!
- Đủ rồi. Bộ anh tưởng em là người đàn bà yếu bóng vía không dám quyết định công việc của em được à? Em đã lựa chọn mà, và em đã chọn anh. Không phải em vì đồng tiền của anh đâu!
Đến phiên nàng giận dữ đi quanh phòng:
- Em đã quá đau đớn tìm cách chứng để tỏ cho anh biết là em yêu anh. Em không chối cãi là em đã mơ ước một cuộc đời khá hơn là chỉ quanh quẩn với vài mẫu đất và cam phận đi rửa chén bát cho người ta. Em không xấu hổ vì phải làm việc ấy. Nhưng Burke Logan, hãy nghe em đây, em có khả năng tìm cho em một cuộc sống mà.
- Anh biết rõ điều này lắm!
- Anh tưởng em lấy anh vì ngôi nhà này hả?
Nàng dang rộng hai cánh tay như là muốn nói đến các phòng trong ngôi nhà, rồi nàng nói tiếp:
- Thôi được, anh cứ tin đi, còn em, em không đặt thành vấn đề. Anh tưởng em vì gia súc của anh, vì tài sản của anh hả? Anh lấy hết đi, anh mang hết đi. Anh thắng hay bại cũng mặc. Còn đồ này nữa.
Nàng mở rộng tủ và lôi hết những hộp đựng đồ trang sức ra:
- Những cái thứ xinh xắn lóng lánh này nữa hả? Đấy, anh cứ mang hết đi. Em chỉ yêu anh. Chúa mới biết tại sao tôi yêu anh, một con ngựa cục cằn khó thương. Bộ anh tưởng tôi không biết tông tích của anh hả?
Nàng thảy đồ trang sức quý giá sang một bên rồi đi quanh phòng:
- Em biết rõ anh là ai, anh làm gì. Thế mà em vẫn yêu anh một cách điên khùng!
Anh lặng lẽ trả lời nàng:
- Em không biết gì hết. Em hãy ngồi xuống, anh nói cho mà nghe.
- Anh khỏi cần nói những điều em không biết đâu. Bộ anh tưởng em không biết anh không có cha và đã lớn lên trong nghèo khổ à? Ồ, anh không cần nói những điều đó. Rosa đã nói cho em biết mấy tuần nay rồi. Bộ anh tưởng em ngán anh nếu anh đã nói láo, anh lừa lọc hay là anh ăn trộm sao? Em biết nghèo ra sao rồi, em biết thèm khát ra sao rồi, nhưng em có gia đình. Bộ em không cảm thấy chua xót gì cho chú bé không hay biết tí gì về người bố hay sao?
- Anh không biết!
Nàng vô tình đã làm cho anh choáng váng.
Anh nói với nàng:
- Em ngồi xuống đi, Erin!
- Em quá bồn chồn không thể ngồi được. Thật em quá bồn chồn như ngồi trên lửa. Em đã gần chết. Em nghĩ là em sẽ chết và em cứ nghĩ tại sao hai chúng ta lại phí thời gian về chuyện đâu đâu kỳ lạ thế này? Em đã thề là nếu chúng ta sum họp lại được với nhau, thì chúng ta sẽ không gây gỗ với nhau nữa. Đã mấy ngày rồi, em cố bình tĩnh, em không nói gì cả khi anh lạnh nhạt với em. Nhưng chẳng sao. Nếu anh muốn hỏi gì, anh cứ hỏi đi, vì em có nhiều điều muốn nói đây.
- Tại sao em không cho anh biết là em có thai?
Nàng khựng lại. Nàng hả miệng ra và không cần anh nhắc nhở chuyện ngồi xuống, nàng tự mình từ từ ngồi xuống giường. Nàng hỏi:
- Tại sao anh biết?
Burke lôi ra tờ giấy anh đã tìm thấy ở bàn làm việc của nàng đưa cho nàng xem:
- Em đã biết một tháng nay rồi?
- Vâng.
- Em có ý định không nói cho anh hay, hay là em chỉ lo liệu lấy một mình?
- Em nói cho anh biết, nhưng... Anh muốn nói gì, nói là em tự lo liệu lấy một mình à? Em đâu muốn giữ kín việc này khi mà...
Nàng dừng lại vì những gì nàng nói như nước chảy lá môn. Rồi nàng nói tiếp:
- Chắc là anh cho vì thế mà hôm nay em đến bệnh viện chứ gì? Chắc anh cho em đến đó để xem thử cho chắc, em không có con chứ gì?
Nàng vứt tờ giấy xuống nền nhà rồi đứng dậy:
- Burke Logan, anh là kẻ đáng ghét, mà anh lại cho em là như thế!
- Em cho anh là cái quái gì? Cả một tháng trời nay em không cho anh biết!
- Em đã định nói với anh vào hôm em biết mình có thai. Em đã đi tìm anh. Em chưa nói được lời nào thì anh đã la toáng lên về tiền bạc, và về bức thư của bố em. Luôn luôn nói đến tiền bạc! Em chờ có dịp là nói cho anh hay, nhưng anh có cho em dịp để nói đâu? Không bao giờ có dịp nào hết!
Nàng thấy xấu hổ vì đã khóc, nhưng nàng lại còn xấu hổ hơn nữa sau khi lau nước mắt, nàng nói:
- Em sẽ trở về Ai Len và sinh con ở đấy. Hai mẹ con em sẽ không ai làm anh vướng mắc hết!
Trước khi nàng chạy ra khỏi phòng, anh hỏi:
- Em muốn có con chứ?
- Anh có khùng không đấy? Dĩ nhiên là em muốn có con. Con của chúng ta mà! Con của chúng ta vào hôm đầu tiên ngay trên giường này! Em yêu anh với cả tấm lòng của em, với tất cả nhiệt tình của em. Nhưng nay thì hết rồi. Tôi ghét anh! Tôi ghét anh vì đã để cho tôi yêu anh đến thế mà không yêu lại tôi! Không có một lần anh ôm tôi vào lòng và nói yêu tôi!
- Erin!...
- Không, anh đừng đụng đến tôi. Bây giờ tôi đã nổi điên lên như bất kỳ người phụ nữ nào rồi đấy! - nàng đưa cả hai tay lên để xua đuổi anh đi. Nàng không chịu để cho anh thương hại:
- Tôi sợ anh không muốn có con, cho nên tôi không muốn cho anh hay. Đâu phải là chuyện mua bán, phải không? Nếu anh có con, chắc là anh sẽ không dễ gì đi đây đi đó tự do được?
Anh nhớ lại cái hôm nàng đến để nói chuyện cho anh biết về đứa con, anh nhìn thẳng ánh mắt của nàng. Anh cũng nhớ đến ánh mắt của nàng khi nàng bỏ đi mà không nói năng gì. Bây giờ thì anh chọn lời rất kỹ lưỡng, anh biết anh đã phạm rất nhiều lỗi lầm:
- Sáu tháng về trước chắc là em đã nói đúng đấy. Cũng có thể em còn đúng vào sáu tuần trước, nhưng bây giờ thì sai bét. Đã đến lúc chúng ta đừng vòng vo nữa, cô em Ai Len ạ!
- Rồi làm gì bây giờ đây?
- Anh thật khó nói ra được những gì anh đang cảm nghĩ trong lòng. Anh thật khó nói quá!
Anh thận trọng bước đến bên nàng, và khi thấy nàng không bước lùi, anh đặt hai tay lên vai nàng:
- Anh muốn có em và anh muốn có con!
Nàng nắm chặt mấy ngón tay trên chiếc nhẫn nàng đang còn giữ trong bàn tay, hỏi:
- Tại sao?
- Anh không hề nghĩ đến chuyện anh cần có một gia đình. Khi anh còn bé, anh đã thề không bao giờ anh để cho một ai động đến mình như người ta động đến mẹ anh. Không bao giờ anh lại để cho bất kỳ ai có ý nghĩ rằng, khi họ bỏ anh thì anh sẽ gặp cảnh khốn đốn. Thế rồi anh đi Ai Len và gặp em. Nếu em không đi theo anh về đây, thì chắc là anh sẽ ở lại bên đấy với em rồi!
- Anh yêu cầu em sang đây để làm sổ sách cho anh mà!
- Đấy là cái cớ hay nhất cho cả hai chúng ta. Anh không muốn làm cho em phải lo lắng. Anh không muốn vắng mặt em suốt ngày. Đấy, phương hướng của anh là thế đấy. Anh làm đám cưới với em vội vã như thế, là vì anh không muốn để cho em có cơ hội gặp gỡ nhiều người, rồi tìm ra người khá hơn.
- Đúng là em không có cơ may nào hết!
- Em chưa hề gặp ai trước đó cả mà!
- Bộ anh tưởng em lấy anh vì anh có tài trên giường hả?
Anh phải bật cười khi nghe nàng hỏi thế:
- Làm sao mà em biết được?
- Em không tin một phụ nữ trải qua nhiều người mới tìm ra được người mình mong muốn. Tình dục là cái cớ đáng buồn, được xem là tiêu chuẩn để lấy chồng, cũng như là tiền bạc vậy. Có lẽ cả hai chúng ta đều điên, em thì cho là anh lấy em vì tình dục, còn anh thì lại cho là em lấy anh vì tiền! Burke, em đã nói cho anh biết tại sao em lấy anh rồi. Còn anh, anh chưa thấy đã đến lúc nói cho em biết à?
- Anh thì cứ sợ em bỏ đi!
Nàng thở dài rồi cố chấp nhận điều đó, nàng nói:
- Thôi được rồi, cho qua hết đi.
Nàng đưa chiếc nhẫn cưới cho anh:
- Cái này nằm trên ngón tay em. Chắc anh nhớ là ngón nào rồi.
Anh cầm lấy chiếc nhẫn và nắm luôn bàn tay nàng. Giờ quyết định đã đến, cho nàng và cho anh. Không phải ngày nào cũng có dịp may thứ hai cho anh:
- Anh yêu em, Erin à.
Anh thấy nước mắt nàng lưng tròng và anh rủa mình đã để cho thời gian trôi qua quá lâu. Nàng yêu cầu anh:
- Anh nói nữa đi. Nói cho quen đi!
Chiếc nhẫn nhẹ nhàng trượt vào ngón tay nàng:
- Erin, anh yêu em, mãi mãi yêu em.
Khi anh ôm nàng vào lòng, anh cảm thấy bánh xe đời của anh ăn khớp vào nhau tức thì:
- Em đã làm cho cuộc đời anh có ý nghĩa! Tất cả! - họ gắn môi vào nhau. Họ thấy quá êm dịu, quá mãnh liệt như lần đầu tiên. Anh nói:
- Chúng ta sẽ bắt đầu gây dựng.
Nàng cười, ôm lấy mặt anh trong hai bàn tay mình:
- Chúng ta đã gây dựng rồi! Anh không thấy đó thôi.
Cẩn thận, anh đặt lòng bàn tay lên bụng nàng:
- Khi nào đây?
- Bảy tháng nữa, non non một chút. Có lẽ ba chúng ta cùng ăn mừng Giáng Sinh đấy!
Nàng khẽ rên lên khi anh nâng bổng nàng lên trong hai cánh tay anh.
Anh úp mặt vào mái tóc nàng, anh thề:
- Anh sẽ không làm cho em thất vọng đâu!
- Em biết!
- Anh muốn em nghỉ ngơi!
Khi anh sắp để nàng nằm lên giường, nàng bấu chặt áo sơ mi của anh:
- Chừng nào anh cũng nghỉ ngơi như em, em mới thấy được hạnh phúc!
Anh cắn lấy vành môi dưới của nàng:
- Cô bé Ai Len ơi, anh thường bảo, em là "người trong tim" của anh mà!
Cánh Hồng Ailen Cánh Hồng Ailen - Nora Roberts Cánh Hồng Ailen