Cảm Xúc epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 12
olly lắng nghe tiếng chân bước của Tell vang lên trên hành lang, tiếng gót giày cứng gõ trên thang lầu nhỏ dần cho đến lúc nàng không còn nghe nữa. Nước mắt cứ tuôn trào trên mặt, nàng đến ngồi trên mép giường, hai tay ôm lấy mặt.
Anh không yêu nàng nữa. Rốt cục, điều đó đã rõ ràng, anh không muốn nàng đến đây. Ai ngờ mọi sự lại đau đớn như thế này? Tim nàng như muốn vỡ ra. Đêm ấy ở trên du thuyền kinh khủng thật, nhưng bây giờ còn tệ hơn! Cuối cùng thì anh đã cho rằng nàng yêu anh chỉ vì tiền và anh không muốn nàng vì lẽ đó. Anh không tin nàng ư?
Nàng lại nghe tiếng bước chân anh, vội vàng lau sạch nước mắt. Nàng đứng dậy, bước ra cửa sổ, đưa mắt nhìn ra cánh đồng trải dài trước mặt. Nàng thấy đàn bò đang gặm cỏ trong ánh trời chiều. Xa hơn một chút, một nhà máy xay gió in trên nền trời. Nhà máy quá xa nên nàng không thấy được cánh quạt có quay trong gió hay không?
Phải chăng anh trở lại để nói chuyện với nàng? Có chuyện gì vui không đây?
Anh đi dọc theo hành lang, dừng lại gần cửa phòng nàng rồi bỏ đi. Chắc là anh đem hành lý của bà Beverly lên, nàng nghĩ thế, lòng buồn thấm thía. Nàng nhìn chiếc giường, muốn chui vào giường trùm kín chăn để khỏi phải tiếp xúc với ai. Nhưng đâu được. Nàng là khách trong nhà mẹ của Tell mà, và dù gì đi nữa thì nàng cũng phải giữ lễ chứ. Nàng mỉm cười buồn bã. Như anh đã từng nói, nàng là một thiếu nữ đoan trang đứng đắn, nàng phải cư xử cho phải đạo, cho dù lòng nàng có đau đớn bao nhiêu đi nữa. Cởi áo khoác ra, nàng soi mình vào gương. Mặt nàng trông phừng phừng nóng nảy và vấy bẩn vì nước mắt.
Nàng nhè nhẹ mở cửa nhìn ra ngoài, hành lang vắng vẻ. Nàng thấy phòng tắm ở bên kia hành lang, cách phòng nàng khoảng hai cánh cửa. Nàng rửa mặt rồi trang điểm sơ sài. Nàng phải giữ vững ý chí, mặc dù nàng thấy tình thế có phần gay cấn. Tell có ở lại đây không? Hay là anh đã về trang trại để đón khách rồi?
Bỗng nàng muốn gặp anh lại. Nàng không muốn anh bỏ đi trước khi nàng có thể... Có thể cái gì nhỉ? Nói chuyện với anh ư? Trình bày cho anh thông cảm ư? Làm cho anh nghe nàng nói ư? Khiến cho anh phải nghe nàng nói ư? Nói trước mặt mọi người ư? Molly đi chậm lại, nàng không thể làm như thế được.
Nàng từ từ bước xuống thang lầu. Tiếng người nói chuyện, tiếng chào hỏi nhau ồn ào từ cửa trước. Người đông đúc chật cả cánh cửa đã mở rộng. Nàng rụt rè đẩy cánh cửa chắn, rồi bước ra ngoài.
- Đến ngồi đây Molly - Bà Beverly gọi nàng - Chúng ta uống nước chanh hay trà đá, tùy cô. Đến xem đứa chắt của tôi. Và mấy đứa chắt khác nữa.
Bà Beverly ra dấu cho nàng đến ngồi trên một chiếc ghế xích đu ở gần cánh cửa gỗ, nhiều chiếc ghế khác gần đấy đã có người ngồi. Molly mỉm cười, bước đến. Tell có mặt ở phía bên kia cửa, anh đang giữ một chú bé ngồi trên đầu gối, vừa lắc lư nó vừa nói chuỵên với nó. Anh đưa mắt nhìn Molly khi thấy nàng bước qua cánh cửa, mắt nheo lại.
Nàng vấp chân nhưng may mắn đã ngồi được vào ghế.
- Tôi là Diane, cháu gái của bà Beverly. Mấy đứa nhóc này là con tôi, đây là bé Brandon, cái thằng ngồi với cậu Tell nó là Thomas, và con bé tí tẹo kia là Sue Anne. Cô em gái của Tell rất giống anh, tóc đen, mắt sáng. Cô ta cười rất thân mật với Molly. Cô giữ chặt đứa bé để bà Beverly nhìn rõ nó.
Sue Anne khoảng 2 tuổi, đang thỏ thẻ nói chuyện với bà ngoại. Molly mỉm cười, nàng đưa mắt nhìn sang Thomas, đứa bé đang sung sướng được ngồi trên chân cậu. Mắt nàng lại gặp mắt Tell, nàng quay mắt đi. Thật lạ khi trông thấy anh trong khung cảnh gia đình như thế này. Nàng thường nghĩ về anh một cách hoàn toàn khác hẳn.
- Cô có thích Acapulco không? - Bà Sally vừa hỏi vừa đưa cho nàng ly nước chanh.
- Dạ rất thích. Ở đó rất tuyệt.
- Nhưng tôi dám nói là một cô gái độc thân phải làm việc ở đấy thì chán chết. - Bà Beverly góp ý, nhưng Molly rất tốt, cô ấy không than vãn gì hết.
- Mà cô có chán không? - Tell từ bên kia cánh cửa hỏi vọng sang, cặp mắt ánh lên vẻ châm biếm đang soi mói nhìn nàng.
Hai tay nàng hơi run, nàng hớp vội một ngụm nước chanh. Sao anh ta lại châm chọc nàng ngay trước mắt mọi người, nơi nàng không thể đáp lại được như thế này nhỉ? Nếu nàng và anh ở riêng một mình, chắc nàng sẽ nói những điều làm cho anh phải chói tai. Nàng nhìn anh rồi quay mặt đi để mọi người khỏi phải thấy được vẻ mặt của nàng. Cố lấy giọng từ tốn, nàng đáp:
- Em không chán. Công việc của em rất hấp dẫn và khi nghỉ ngơi, em đi xem nhiều cảnh đẹp trong thành phố. Em được gặp gỡ nhiều nhân vật ở địa phương. Giọng nàng trầm trầm, chững chạc, không tỏ ra sợ sệt.
Bà Beverly phân trần với bà chị:
- Em cứ hy vọng Luis sẽ dẫn cô ấy đi chơi khắp nơi, nhưng té ra cậu ấy lại bận bịu công việc ở Mexico City. Molly chỉ gặp anh ta đâu có hai lần.
- Chỗ bạn bè thâm giao của gia đình ấy mà, Molly. Thế cô có thích Luis không?
- Dạ có, anh ấy rất dễ thương.
Bạn bè thâm giao của gia đình à? Phải chăng đêm ấy Tell đã có mặt ở buổi tiệc? Phải chăng anh ấy cố tình lánh mặt để nàng không trông thấy anh ấy ở đấy? Nhưng tại sao? Phải chăng anh xấu hổ khi ngồi với nàng? Nàng chỉ hợp cho những lúc vui chơi, chứ không xứng với gia đình anh hay bạn bè anh?
Nàng cảm thấy mắt Tell vẫn tiếp tục nhìn nàng. Nhưng nàng không nhìn anh lại, mà chăm chú nhìn mấy viên nước đá trong ly. Bà Beverly lại nói:
- Tôi rất tiếc là Luis đi lâu quá. Hai người đã đi chơi trên du thuyền buổi tối, tôi thì làm việc cật lực với cuốn sách, đến nỗi tôi nghĩ là đáng lý tôi không nên cho phép cô nghỉ nhiều như thế, cô Molly à.
- Nhưng tôi chắc là cô rất vui vẻ với Luis trên du thuyền, phải không? - Giọng Tell vang lên rất êm ái.
Nàng liếc nhìn anh rồi quay mắt đi. Anh có vẻ thù hằn. Thái độ thù hằn làm cho người khác đau đớn. Nàng đáp:
- Em đã vui chơi thỏa thích cả buổi tối. - Giọng nàng nhẹ nhàng, không muốn nhìn vào mặt anh, không muốn nhớ lại đêm hôm đó. Nàng đã ghét buổi tối đó khi nàng biết anh sẽ bỏ đi. Buổi tối đó đã thay đổi mọi việc.
- Tin tôi đi - Tell nói tiếp, vừa để thằng Thomas đứng xuống nền nhà - Tôi chắc mỗi lần cô đi với Luis, cô đều được vui chơi thỏa thích. Chắc anh ta đã làm cho mọi người có cảm giác được bảo đảm an toàn.
Nàng ngẩn người như bị ai đánh vào mình. Tại sao anh lại làm cho nàng đau đớn như thế này? Nàng đã làm anh thất vọng, mà khi nàng đổi ý, y như anh đã nói với nàng, thì anh lại không chịu hòa thuận vui vẻ với nàng. Nếu anh không muốn nàng thì tại sao anh lại không để mặc nàng một mình?
- Tell con...
- Con xin lỗi, thưa mẹ. Con phải đi. Có việc phải làm. - Anh đứng dậy, bước xuống những bậc thang gỗ hẹp.
- Thế con không ở lại ăn tối à?
- Dạ không, khi khác. Xin chào tất cả. - Mắt anh lướt qua cánh cửa, nhìn vào mắt Molly một chốc, rồi anh bước đi.
Nàng nhìn anh leo lên chiếc xe tải, mở máy, cho xe lao vụt đi, làm sỏi sạn văng tung tóe. Nàng nhìn theo chiếc xe chạy đi, khi nó đã khuất khỏi tầm mắt, nàng vẫn nhìn mặt đường thêm một hồi lâu nữa. Nàng thấy thất vọng ê chề, và thời gian hình như ngừng lại.
Suốt thời gian còn lại của buổi chiều, trôi qua ngoài sức tưởng tượng của Molly. Gia đình Hardin đã xem nàng như người nàng. Nàng vui đùa với mấy đứa nhỏ giúp Diane thay quần áo cho Brandin, và khi sắp tới giờ ăn, nàng tình nguyện giúp việc bếp núc. Đây là việc chính đáng phải làm. Tất cả phụ nữ đều xúm vào lo chuẩn bị buổi ăn tối, Molly cảm thấy giữa nàng với họ đã nảy sinh một thứ tình cảm thân thiết, thứ tình cả mà xưa nay chưa bao giờ nàng có. Mọi người đều thương mến nhau, chuyện trò vui vẻ với nhau không ngớt.
Chưa bao giờ Molly thấy gia đình nào ngồi ăn chung như thế này. Ông Jim Hardin giống Tell như đúc, mặc dù đã già rồi. Ông ngồi ở đầu bàn. Diane cùng chồng, bà Beverly, Jack - người anh họ của Tell - cùng người bạn tên Marc, mấy đứa nhỏ và bà Sally, đây là những người nàng đã nghe anh nói đến ở Acapulco. Nàng cảm thấy như nàng đã quen biết họ, thương mến họ. Tất cả đều sôi nổi hoạt bát. Molly không còn thì giờ để nghi ngờ lo lắng về Tell. Lạ thay là nàng đã vui vẻ với họ, mặc dù chốc chốc nàng lại ước sao có mặt Tell ở đây.
Công việc phụ giúp rửa dọn chén bát sau bữa ăn đã làm cho Molly khỏi suy nghĩ mơ mộng lung tung. Khi công việc trong bếp đã xong, nàng cảm thấy mệt mỏi nhưng khoan khoái. Nhóm đàn ông kéo về hết ở phòng khách, say sưa theo dõi trận bóng đá trên truyền hình. Diane dẫn con lên lầu để chuẩn bị cho chúng ngủ, còn bà Sally và bà Beverly ngồi lại ở chiếc bàn trong bếp, vừa uống cà phê vừa trò chuyện thân mật.
Molly lững thững bước ra ngoài cửa. Đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng ve sầu xa xa vọng lại trầm bổng trong bầu không khí ấm áp, hòa cùng tiếng rì rào trên truyền hình như nhắc nhở cho nàng biết quanh nàng cuộc sống đang sinh động. Chỉ có ánh sáng chiếu ra từ cửa sổ và cửa lớn là đang cùng nàng ở bên ngoài mà thôi. Trên bầu trời đêm, sao sáng vằng vặc, cảnh này không bao giờ nàng thấy được ở các thành phố, trông thật đáng yêu.
Molly nhìn những dãy đồi trải dài xa tít như muốn chạm đến bầu trời đầy sao. Nàng tựa người vào lan can, nhớ đến cảnh đẹp ở Acapulco. Cảnh ở đây không so sánh ở với cảnh ở đấy được, nhưng lại có nét đẹp riêng, tươi mát, yên lành, bình an và tĩnh lặng.
Nàng nghe có tiếng chân bước trên sỏi ở một bên nhà, nàng quay lại nhìn. Tell hiện ra ở góc nhà, anh dừng lại khi nhìn thấy nàng đứng ở cửa.
Nàng gượng mỉm cười, kỷ niệm chợt hiện về trong tâm trí. Nàng nhớ lại đêm đầu tiên gặp anh, bèn dịu dàng nói:
- Lần đầu tiên thấy anh, em cứ ngỡ anh là một tướng cướp người Mexico đấy.
Anh vịn tay lên lan can rồi nhảy qua, để cái gì đấy trên một chiếc ghế, rồi bước đến phía nàng, gót giày vang lên trên sàn gỗ. Anh đứng lại bên nàng rồi đáp:
- Còn anh thì lại nghĩ em là cô thư ký rất đoan trang đứng đắn của bà Beverly. Em cố hết sức để xa lánh tên đàn ông nghèo mạt rệp.
Molly phải nghiêng đầu ra sau để nhìn anh. Nàng cảm thấy khó thở. Tại sao anh trở lại nhỉ?
- Cảnh ở đây không giống cảnh ở đấy đâu. - Anh dịu dàng nói, quay mặt về hướng những cánh đồng trải dài xa xa, nhìn lên bầu trời đêm đầy sao.
- Không giống, nhưng vẫn đẹp.
- Vẫn đẹp. - Anh nhái lại rồi cúi đầu xuống che khuất cả bầu trời đầy sao.
Anh đặt môi lên môi nàng. Khi mới chạm vào, đôi môi anh nhẹ nhàng ấm áp, nhưng chỉ một lát thôi, nó di động, đòi hỏi nàng đáp ứng. Nàng hé môi tiếp lấy môi anh. Người nàng cong lại, rướn lên, cảm giác đê mê.
Miệng hai người gắn chặt vào nhau. Molly tưởng chừng nàng sẽ trôi đi, trôi mãi. Nàng áp sát người vào anh.
Hai tay Tell nắm hai vai nàng đẩy nhẹ nàng ra, giữa hai người có một khoảng cách. Nàng nhìn anh, lòng thất vọng.
Anh tựa lưng vào lan can, hai chân xoạc ra, quay nàng lại trước mặt anh, kéo nàng lọt vào giữa hai chân, nhìn nàng chằm chằm qua ánh sao lờ mờ.
- Có còn đoan trang đứng đắn nữa không? - Anh hỏi.
- Em không còn cảm thấy thế nữa. - Nàng đáp, hơi thở hổn hển.
Anh đưa tay sờ áo nàng, từ từ cởi nút áo trên, rồi cởi nút thứ hai, thứ ba. Nàng nghĩ đến cái đêm ở trong lều anh. Khi ấy nàng cảm thấy quá phóng đãng, và bây giờ nàng cũng cảm thấy thế. Khoảng giữa ngực nàng lồ lộ hiện ra trong ánh sáng lờ mờ, anh nhìn nàng, hai tay nắm lấy hai tay nàng, mười ngón tay đan vào nhau.
- Nếu em không thấy đoan trang thì em thấy gì? - Anh nhẹ nhàng hỏi.
- Rất bạo gan, thế đấy. - Nàng trả lời liền và ngước mắt nhìn anh. Mặt anh khuất trong bóng tối, nhưng nàng biết anh đang nhìn nàng.
- Tại sao?
- Em phải bạo gan thôi. Em... em cảm thấy em đã hết vốn liếng vào một canh bạc. Em thường đâu có đánh bạc. Mà xem ra em thấy canh bạc này dễ thua quá.
- Canh bạc gì thế?
- Em đã nói với anh rồi, em đổi ý, em đã viết thư cho anh. Em cứ nghĩ anh chỉ là dân chăn bò lông bông nghèo nàn. Cho đến khi máy bay cất cánh vào sáng hôm nay, khi nghe bà Beverly nói em mới biết. Anh cứ hỏi bà ấy đi, nếu anh không tin em.
- Như vậy là em đến với anh mà không nghĩ là anh có tiền? - Anh vừa nói vừa lay nhẹ hai bàn tay đan chặt vào tay anh, Molly cảm thấy hai bàn tay chai cứng đang bóp mạnh tay nàng.
- Anh đã nói hãy tin anh, Tell à. Sau khi anh bỏ đi rồi, em chẳng nghĩ đến cái gì gì nữa. Đời em đã khốn khổ, cho nên em quyết định tin vào anh. Em tin anh sẽ hết sức lo lắng cho em, cho chúng ta. Và em đã viết thư cho anh. - Nàng nói giọng bình dị.
- Tin anh? - Anh lặp lại.
- Dạ. - Nàng ngừng nói, cố nhìn anh lờ mờ trong ánh sao. Tương lai của hai người đang bị thử thách - Em tin anh, Tell à. Tại sao anh không tin em? Em yêu anh. Em đã thổ lộ hết vào trong bức thư ấy, trút hết niềm kiêu hãnh, trút hết lòng tự trọng. Nếu anh không nhận được thư ấy thì em đành chịu thôi. Em tin anh. Anh không tin em sao?
Hai bàn tay anh bóp chặt hai bàn tay nàng rồi anh từ từ kéo nàng vào lòng, anh tựa đầu lên đầu nàng, anh nói:
- Anh tin, Molly à. Chiều nay anh mới tin. Khi em xuống máy bay, em có vẻ đang mong muốn gặp ai đó, và em không mảy may ngạc nhiên khi thấy anh, anh nghĩ là em đã biết anh giàu có. Em có vẻ... sung sướng lắm, như là em sắp được vàng vậy. Anh nghĩ là chính tiền bạc đã làm cho em đổi ý. Trước đây anh cũng đã một lần yêu một người, anh cứ nghĩ cô ta tuyệt diệu lắm, nhưng rồi mấy tháng sau khi sắp làm đám cưới, anh mới thấy cô ta chỉ quan tâm đến tiền bạc và tương lai của anh mà thôi. Chứ cô ta không hề quan tâm gì đến anh.
Molly ôm chặt lấy anh. Thật quái đản khi chỉ biết yêu tiền bạc của anh thôi. Tại sao lại có người không yêu anh nhỉ?
- Vì thế mà khi ở Acapulco anh rất thận trọng. Anh nói tiếp, anh muốn biết cho chắc là chính anh chứ không phải cái gì khác đã hấp dẫn em. Và anh chỉ thấy em muốn người nào có tiền thôi.
- Nhưng chính là anh, em mới cần mà, Tell! Em không lưu tâm đến tiền. Không cần nữa. Em chỉ muốn sống với anh, ở với anh, yêu anh.
- Thì cứ ở với anh mãi mãi, anh sẽ vô cùng sung sướng. Hãy lấy anh, ở lại Texas này với anh, ở mãi. - Anh hôn mạnh lên môi nàng, tự tin, và Molly thích thú. Tim nàng rộn ràng, nàng cảm thấy niềm hạnh phúc như chực vỡ òa ra. Nàng nhìn sao trên trời Texas, hay đó là tình yêu của Tell Hardin? Mạch máu như tăng nhịp, vì máu chảy rần rần trong người. Tim nàng đập thình thịch, hay là tim anh đập? Nàng đang ở nơi nàng mong mỏi, đó là trong vòng tay anh.
Khi Tell nhích người lui, Molly run lẩy bẩy. Nàng mong anh cứ hôn nữa, cứ phân trần nữa đi, mong được nghe Tell nói yêu nàng.
Nhưng khi nắm cánh tay nàng, kéo nàng đi nhanh ra cửa, bước xuống bậc cửa rồi đi băng qua sân.
- Chúng ta đi đâu? - Nàng hỏi, mò mẫm bước trong sân trại với ánh sáng lờ mờ.
- Đến nhà anh. Anh không đợi được đến ngày đám cưới, và anh cũng không thể yêu em trước dưới mái nhà của mẹ anh được. - Giọng anh trầm trầm, nhát gừng vì xúc động.
- Nhưng rồi mọi người sẽ nghĩ sao? - Nàng chống chế.
- Mọi người nghĩ em đã đi ngủ rồi, và sáng mai anh sẽ mang em về lại đây trước khi họ ngủ dậy.
- Áo quần đâu em mặc? - Nàng viện cớ để nói.
- Anh có mấy cái quần jean chắc em mặc vừa. Anh tiếc là em không mặc bộ đồ tắm trên người. Anh thích em mặc bộ ấy lắm.
Cứ nhớ lại buổi đi cưỡi ngựa trên bãi bể hôm nào là lòng anh ấm lại. Hôm ấy quả là một ngày hạnh phúc thật sự.
- Ngày mai chúng ta bàn chuyện làm đám cưới. - Anh nói.
- Còn quyển sách của bà Beverly nữa mà. Em phải giúp bà làm cho xong nữa chứ.
- Dì ấy có thể làm ở Texas được mà. Em giúp dì làm chừng nào dì còn ở đây.
Molly mỉm cười, anh mở cửa xe và giúp nàng leo lên, anh lại vui vẻ hăng hái như trước. Còn nàng, nàng không nghĩ ngợi đắn đo gì nữa.
Nàng ngồi sát bên anh, anh lái xe đi trong bầu trời Texaxs. Anh để một bàn tay lên đầu gối nàng, vuốt ve nhẹ trên da thịt nàng. Molly hồi hộp, nàng tự hỏi không biết làm sao anh lái được khi tâm trí cứ nghĩ đến chuyện đâu đâu như thế này!
- Lạy Chúa, em yêu, hôm nay anh thật đau khổ. Anh cứ nghĩ là em chỉ đến với anh vì em thấy anh có tiền.
- Anh không nghĩ như thế nữa chứ? - Nàng hỏi, lo lắng làm sao đánh tan được ý nghĩ ấy trong óc anh. Nàng không muốn ý nghĩ ấy còn tồn tại giữa hai người nữa.
- Không. Anh tin những gì em đã nói với anh. Anh ước chi em đã nói với anh như thế trước ngày anh rời khỏi Mexico. Em có biết mấy tuần vừa qua anh đã sống như thế nào không?
- Kinh khủng lắm! Em biết chứ, vì chính em đã trải qua tâm trạng như anh mà. Nàng nói, vừa ép sát người anh hơn, cứ sợ Tell không yêu nàng, nên nàng muốn đụng vào người anh để anh cảm thấy được chắc là anh đang thực sự ngồi bên nàng.
- Quá khủng khiếp, còn hơn em nhiều. Em có muốn ta làm đám cưới lớn không?
- Không. Em không có gia đình, bạn bè lại ít. Em chỉ muốn ta lặng lẽ cưới nhau thôi. - Nàng chân thật nói - Mà phải cưới thật nhanh.
Chiếc xe tiếp tục chạy nhanh trong đêm tối. Tell lại nói:
- Anh cứ hy vọng em đến trại với anh, hay là em đến tìm anh ở phi trường. Anh phải về nhà nhưng anh lại không muốn để em ở đấy. Thế nhưng, anh phải biết em có yêu anh không đã. Vì em cứ luôn luôn nói em cần tiền thôi.
- Em đã hy vọng anh đến với em ở khách sạn thêm một lần nữa - Nàng thú thực - Cứ mỗi lần em ra sân sau là em lại nhìn khắp để tìm anh. Đến khi em tìm gặp Miguel, em không tin nổi là anh đã ra về mà không đến gặp em.
- Nếu thế thì chắc câu hỏi của em đã khác rồi phải không? - Anh hỏi.
- Em chắc thế, nếu anh đến nói chuyện với em. Nhiều lý do khiến em đổi ý là vì những chuyện anh đã nói.
- Em đợi anh một lát. - Anh rẽ vào một con đường dài khác, dừng lại ở một thùng thư. Lấy chồng thư từ giấy má trong thùng ra đưa cho Molly, anh lại cho xe chạy đi.
- Em nhớ anh kinh khủng. Làm cái gì, thấy cái gì, em cũng nhớ đến anh hết - Nàng nói dịu dàng, đặt một bàn tay lên chiếc quần jean bó sát chân anh - Anh đi rồi, Acapulco không còn hấp dẫn em nữa.
- Thoạt tiên anh rất giận em vì em không chịu đi với anh.
- Anh có đề nghị cưới em đâu? - Nàng nhắc cho anh nhớ.
- Anh quên là không nghĩ đến điều đó trước, mà anh chỉ muốn có em cùng đi với anh thôi. Khi về đến nhà rồi anh mới nhớ ra là anh muốn em sống hết đời với anh. Anh đã muốn quay trở lại ngay vào chuyến bay tiếp theo đấy.
- Nếu em không đến với bà Beverly thì chuyện sẽ ra sao nhỉ? - Molly hỏi, lòng chợt hoảng hốt lo sợ khi nghĩ rằng suýt nữa thì hai người phải chia lìa nhau, suýt nữa thì họ đã giết chết mối tình của mình.
Anh không ngờ dì ấy lại đến, mãi đến hôm qua mẹ anh mới nói cho anh biết. Anh đã định đi L.A. để tìm em, để xem thử anh có làm sống lại ngọn lửa tình anh đã nhen nhúm lên không.
Nàng mỉm cười, tựa đầu lên vai anh. Ngọn lửa tình luôn luôn thiêu đốt nàng; nàng khỏi cần phải đốt lên lần nữa.
Tell cho xe dừng lại trước một ngôi nhà trong trang trại, ngôi nhà khá bề thế, tân tiến hơn ngôi nhà của bố mẹ anh. Hai bên nhà đều có hành lang rộng, có cửa sổ rộng, khung cửa sổ nào cũng chỉ có một tấm kính lớn để đứng ngắm cảnh.
- Bây giờ thì em trổ tài làm duyên cho váy lật lên khi xuống xe để anh xem nào. - Anh nói, ánh tinh nghịch lại hiện lên trên cặp mắt xám.
Nàng bật cười. Nàng làm theo lời anh bảo, không còn cảm thấy mình là cô thiếu nữ đoan trang đứng đắn như khi nàng gặp Tell lần đầu tiên nữa.
Anh khẽ kêu lên nho nhỏ trong họng, rồi đưa tay nắm lấy tay nàng. Molly bèn nhào vào vòng tay anh, nhưng chợt nàng dừng lại vì khóe mắt xanh của nàng vừa lóe lên tia sáng vui như vừa trông thấy cái gì quan trọng.
Nàng nhìn vào chồng thư từ. Kìa, lòi ra dưới chồng tạp chí nông nghiệp là lá thư của nàng.
- Tell, lá thư của em đây này! - Nàng lôi lá thư ra khỏi đống thư từ, nàng đưa cho anh xem. Anh cứ nhìn vào dấu bưu điện thì rõ - Anh sẽ thấy em đã đổi ý trước khi em biết anh có tiền, và em đến với anh là chỉ vì anh mà thôi.
Anh nắm lấy bức thư còn niêm phong kín, nhét vào túi, rồi đưa tay nắm lấy tay Molly.
- Cám ơn cục cưng của anh, anh đã biết được điều này rồi. Molly. Chào mừng em đã về nhà.
Anh kéo nàng ôm vào lòng, bế nàng đi vào ngôi nhà tối om.
HẾT
Cảm Xúc Cảm Xúc - Barbara Mcmahon Cảm Xúc