Chương 12: Kết Thúc
ết Thúc
Trong lúc ngủ mơ bị tiếng điện thoại đánh thức, Quan Tình nhắm mắt lại đưa tay muốn gọi ông xã bên cạnh bắt điện thoại, sao biết lại đáng vào không khí. Cô mở to mắt tìm ngườ, phát hiện trên giường lại chỉ có một mình cô. Người kia đâu?
Ông xã không có ở đây, cái điện thoại ở một bên lại vang không ngừng, cô đành phải vươn tay nhận điện thoại.
"A lô?"
"Tình nhi sao?"
Nghe thấy cách gọi độc đáo này làm cho cô ngay lập tức liền nhận ra đối phương là ai, đã ở trong nháy mắt làm cho cô từ tư thái lười biếng nằm ở trên giường thành nhanh chóng ngồi thẳng dậy.
"Mẹ ạ." Cô cung kính kêu lên.
"Con đang ngủ sao? Mẹ không phải là quấy rầy con đang nghỉ ngơi chứ?" Liêu Minh Trân hỏi.
"Không, không sao ạ." Cô nhanh chóng lắc đầu nói, vừa vặn thấy ông xã từ phòng thay quần áo đi ra. "Mẹ, mẹ muốn tìm Khấu Lợi có phải hay không? Con gọi anh ấy cho mẹ."
Khấu Lợi nhíu mày đầu nhìn cô, cô chỉ vào bên tai đồng thời dùng khẩu hình nói cho anh là mẹ.
"Không, không sao cả, mẹ nói với con cũng giống nhau, cha con muốn các con Chủ Nhật này về nhà ăn cơm."
Quan Tình ngoài ý muốn trợn to hai mắt, đột nhiên có một loại cảm động nói không nên lời. Ý tứ này là Chủ tịch rốt cuộc đồng ý chính thức nhìn nhận cô, không ghét bỏ xuất thân của cô nữa sao? Hốc mắt của cô không kiềm được đỏ lên.
"Làm sao vậy?" Khấu Lợi bước đến trước hỏi, thấy cô chỉ là lắc đầu cũng không nói chuyện, liền cầm lấy điện thoại trên tay cô tiếp nhận nghe. "Mẹ, mẹ và Tiểu Tình nói gì vậy?"
"Lợi nhi à? Mẹ nói với Tình nhi là cha con muốn các con Chủ Nhật này về nhà ăn cơm, các con có rảnh không? Hay là đã có kế hoạch khác?"
Anh có chút đăm chiêu nhìn Quan Tình, rốt cuộc hiểu được vì sao cô lại rơm rớm nước mắt.
"Chúng con sẽ trở về." Anh nói với mẹ mình, sau đó hai người lại trò chuyện về việc nhà một trận mới cắt đứt điện thoại.
Đem điện thoại đặt về chỗ, Khấu Lợi liền dùng hai tay đem bà xã đang cảm động tiến vào trong lòng, khẽ hôn mi tâm của cô, cái trán của cô, ánh mắt của cô, cái mũi, miệng, gãi ngứa thẳng đến cô cười khẽ ra tiếng mới chịu dừng lại.
"Anh làm gì?" Cô hỏi.
"Không có gì, chỉ là cảm thấy em thật đáng yêu." Anh nhếch miệng nói với cô.
"Anh lại nói như vậy." Cô trừng anh liếc mắt một cái.
"Anh yêu em, bà xã." Anh thâm tình nói với cô.
Ánh mắt hờn dỗi trong nháy mắt trở nên nhu hòa, cô ôn nhu nhìn anh, ôn nhu mỉm cười, ôn nhu mở miệng nói với anh. "Anh một ngày chiếu ba bữa thêm ăn khuya nói, còn nói không đủ sao?"
"Không đủ, anh còn muốn nói cả đời. Em nghe chán sao?"
"Không, cả đời cũng không chán."
[ toàn thư hoàn ]
Bỏ Quyền Kết Hôn Bỏ Quyền Kết Hôn - Kim Huyên Bỏ Quyền Kết Hôn