Bố Già epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 12
ohnny Fontane ngoắc tay cho phép tên quản gia rút lui, bảo:
– Mai gặp lại nhé, Billy.
Tên hầu da đen cúi đầu chào, ra khỏi phòng ăn rộng mênh mông hướng ra biển Thái Bình Dương. Đó chỉ là cái chào thân mật chứ không phải kiểu chào của một người hầu, vả lại vì hôm nay xếp Johnny có khách đến ăn tối. Khách của Johnny là con nhỏ Sharon Moore, từ Greenwich, New York tới Hollywood, để đóng một vai nhỏ trong cuốn phim của một nhà sản xuất danh tiếng. Nó gặp Johnny tại phim trường của lão Woltz. Johnny thấy con nhỏ hay hay, tươi trẻ, duyên dáng, láu lỉnh, nên anh chàng mời nó về nhà ăn tối. Được ngôi sao Johnny Fontane mời ăn là được nhắc nhở trên báo, nên dĩ nhiên cô ả nhận lời liền.
Vì tiếng tăm đồn đãi về Johnny, Sharon Moore cứ tưởng anh chàng "hàng" lắm, nhưng thật ra Johnny rất ghét những "miếng thịt" đeo theo nó, chưa bao giờ nó ngủ với nhỏ nào mà nó không thích. Trừ khi xỉn quá, thức dậy thấy một em lù lù nằm cùng giường mà chẳng nhớ gặp gỡ, quen biết ở đâu. Bây giờ đã ba mươi lăm tuổi, một lần ly dị, bất hòa với con vợ thứ hai, gặp cả ngàn chuyện rắc rối, nó chẳng còn cảm thấy ham hố như trước nữa. Nhưng Sharon Moore có một cái gì đó gây cho nó niềm thích thú, vì vậy nó mới mời nhỏ về nhà.
Trên bàn ê hề đồ ăn và đủ thứ rượu, tuy Johnny ăn rất ít, nhưng nó biết tụi con gái trẻ đẹp luôn đói ăn và đói quần áo đẹp.
Ă n uống xong nó dìu con bé vào phòng ngủ rộng, tường kính, nhìn ra biển. Nó đặt một chồng đĩa của Ella Fitzgerald vào máy âm thanh nổi, rồi nằm xuống trường kỷ với Sharon. Nó hỏi chuyện vớ vẩn về tuổi thơ của con bé để gây hứng.
Hai đứa quấn lấy nhau, rất thân thiết, rất thoải mái. Nó hôn lên môi Sharon, một cái hôn vừa phải, kiểu bạn bè. Và con nhỏ cũng hôn trả vậy thôi. Qua khuôn cửa sổ rộng mênh mông, nó nhìn bầu trời xanh thăm thẳm sáng ánh trăng.
Sharon hỏi:
– Sao anh không chơi mấy dĩa hát của anh? Hay anh hát cho em nghe đi. Giống như trong phim ấy. Em sẽ bồng bềnh, mềm nhũn trong tay anh, giống như mấy con nhỏ trên màn ảnh đó.
Johnny phì cười. Vì hồi trẻ nó luôn làm y như vậy, kết quả hài không chịu nổi, mấy em ráng làm vẻ gợi tình, người cứ rũ ra, mắt lờ đờ say đắm, diễn xuất trước một máy quay phim tưởng tượng. Nhưng bây giờ Johnny chẳng bao giờ tưởng tới việc hát cho một đứa con gái nào nghe nữa. Nhiều tháng rồi nó không hề cất tiếng hát, nó không còn tin ở giọng mình nữa. Vả lại dân ngoài nghề đâu có biết nhờ kỹ thuật máy móc nâng đỡ, nên giọng ca sĩ mới hay tới cỡ đó chứ. Nó có thể chơi mấy dĩa hát của nó, nhưng nghe lại chất giọng sôi nổi tình tứ trẻ trung của chính nó, nó cảm thấy ngượng như mấy anh diễn viên già, đầu hói, chiếu lại mấy phim từ thuở thanh xuân rực rỡ, để dụ gái vậy.
Johnny bảo:
– Anh mất giọng rồi. Nói thật nhé, nghe lại chính giọng mình, anh phát bệnh luôn.
Sharon hỏi:
Em nghe đồn anh đóng phim này tuyệt lắm, nhưng có đúng anh không nhận thù lao không?
– Có chút tượng trưng thôi.
Nó đứng dậy, rót thêm rượu cho Sharon, bật quẹt mồi thuốc cho nàng. Con bé kéo một hơi thuốc, uống ngụm rượu. Johnny ngồi xuống cạnh nó.
Ly của Johnny nhiều hơn ly của Sharon. Nó cần rượu làm nóng người lên, làm nó thêm hưng phấn. Tình trạng của nó bây giờ trái ngược với những tay tình nhân khác, thay vì đổ cho đứa con gái say, thì nó lại phải thật say mới hành sự được. Hai năm vừa qua nó bết bát quá, nó phải dùng một phương pháp đơn giản để lấy lại "uy tín", nó ngủ với một con nhỏ trẻ đẹp nào đó một đêm, đưa đi ăn tốn vài lần, tặng em một món quà đắt tiền, rồi nhẹ nhàng khéo léo chia tay để em không bị tự ái. Rồi các em tha hồ đi khoe đã từng "có gì" với Johnny Fontane vĩ đại. Johnny rất ghét loại đàn bà con gái trơ trẽn, thô tục, tìm cách được ngủ với nó, sau đó đi rêu rao "Johnny yếu xìu". Điều làm Johnny khoái nhất là có những anh chồng tôi đến mức gần như nói ngay mặt nó là sẵn lòng tha thứ cho vợ tội phản bội, vì đã ngoại tình với ca sĩ, ngôi sao điện ảnh vĩ đại Johnny Fontance.
Johnny Fontance mê nghe đĩa hát của Ella Fitzgerald. Nó yêu giọng ca tinh khiết đó, lối nhả câu, nhấn nhịp thanh tao, minh bạch đó. Và đó là điều duy nhất trên đời nó thật sự đồng cảm được.
Rượu làm cổ họng Johnny ấm áp, nó cảm thấy muốn cất tiếng hát theo Ella, nhưng vì có người lạ, nó không thể hát được. Một tay cầm ly rượu nhâm nhi, một tay đặt trên đùi Sharon, nó vén lớp váy lụa của con bé lên, để lộ cặp đùi tươi trẻ nõn nà. Mặc dù suốt bao năm qua, biết bao nhiêu đàn bà nằm trong vòng tay, biết bao cử chỉ vuốt ve quen thuộc kiểu này, kỳ diệu thay Johnny vẫn khoái cảm. Nó sẽ ra sao, nếu sự khoái cảm này cũng mất đi như giọng ca của nó?
Lúc này Johnny đã sẵn sàng vào cuộc. Nó đặt ly rượu xuống bàn, nằm quay lại, dịu dàng hôn lên môi Sharon, hai tay vuốt ve từ ngực xuống vùng suối đồi ấm áp, mịn màng... Sharon hôn lại không nhiệt tình lắm. Nhưng Johnny lại khoái vậy hơn. Johnny rất ghét mấy đứa con gái cứ như cái máy, đụng vào, bấm nút là "khởi động" liền...
Nhưng phản ứng của Sharon thật kỳ cục. Con bé chấp nhận tuốt, từ vuốt ve, hôn hít, rồi nó nhẹ lách mình ra xa, với tay lấy ly rượu, uống. Rất
khoan thai nhưng rõ ra là nó từ chối. Johnny hiểu, nó cũng cầm ly rượu lên và mồi điếu thuốc.
Sharon nói nho nhỏ, ngọt ngào:
– Johnny, không phải em không khoái anh đâu, anh đàng hoàng dễ thương hơn em tưởng nhiều. Cũng không phải em chưa biết chuyện ấy đâu. Chỉ vì em chỉ hứng với người nào, mà... anh hiểu chứ?
Johnny vẫn còn thấy khoái con nhỏ này, nó cười hỏi:
– Anh không làm em hứng thú sao? Sharon hơi lúng túng:
– Ồ, anh biết đấy, khi anh đã là một danh ca, em mới là một đứa con nít. Em thuộc thế hệ sau anh nhiều. Em cũng chẳng đức hạnh gì đâu. Nhưng phải chi anh và em đừng chênh lệch tuổi quá, em lăn vào lòng anh liền.
Bây giờ Johnny cảm thấy bớt cảm tình với con nhỏ này. Tuy nó dịu dàng, thông minh, láu lỉnh, nó không lăn đùng vào Johnny để lợi dụng tiếng tăm và sự quen biết rộng rãi của ngôi sao điện ảnh Johnny Fontance làm nhịp cầu danh vọng. Phải công nhận là con bé rất thẳng thắn. Nhưng Johnny còn nhận ra một điều khác nữa. Đó là ả cũng giống những con nhỏ mà nó đã từng gặp vài lần, mấy nhỏ này khi đến với chàng đã có sẵn kế hoạch, dù khoái cách mấy cũng không chịu "hiến dâng", chỉ để về khoe khoang với bạn bè, hơn nữa tự hãnh với chính mình, là đã cho Johnny Fontance vĩ đại... leo cây. Johnny còn hiểu là con nhỏ chê nó già, nhưng nó không hề giận. Nó chỉ cảm thấy không thích Sharon nhiều như lúc mới gặp. Và cũng nhờ vậy mà nó lại cảm thấy dễ chịu hơn. Nó uống rượu, ngắm biển, trời. Sharon bảo:
– Em mong anh đừng giận em. Em mới tới Hollywood, còn ngốc lắm.
Johnny mỉm cười, vỗ má nó, rồi đưa tay kéo váy nó xuống, phủ tới gối. Johnny nói:
– Anh không bực đâu. Có một tối hẹn hò "cổ điển" thế này cũng hay hay.
Nó không nói ra những gì nó đang cảm thấy: thật nhẹ nhàng khỏi phải đóng vai một người yêu say đắm, khỏi phải biểu diễn cho ra vẻ một thần tượng ái tình.
Uống thêm một ly, hôn hít qua loa thêm vài cái, Sharon quyết định ra về. Johnny lịch sự hỏi:
– Thỉnh thoảng anh mời em đi ăn tối, được chứ?
Sharon chơi trò thẳng thắn, thành thật cho đến phút cuối:
– Thôi, chỉ làm mất thì giờ của anh, rồi lại làm anh thất vọng. Cám ơn về một tối thật đẹp. Mai kia em sẽ kể với các con em, em đã từng ăn tối riêng với Johnny Fontance.
Johnny cười:
– Và em đã không bị khuất phục.
Cả hai đều phá lên cười. Sharon bảo:
– Chúng sẽ không tin đâu. Đến lượt Johnny đóng kịch:
– Em có muốn anh viết một tờ giấy bảo đảm không? Sharon lắc đầu, Johnny vẫn tiếp tục nói:
– Nếu có đứa nào nghi ngờ tiết trinh em, hãy phôn cho anh. Anh sẽ nói thẳng là anh đã rượt đuổi em khắp nhà, nhưng em vẫn giữ tròn đức hạnh.
Nhưng Johnny chợt thấy nó nói hơi ác, mặt con bé nhăn lại, đau khổ. Sharon đã hiểu chính vì Johnny không ráng tấn công nó, chứ nếu bị chàng tấn công tới tấp, liệu nó có giữ được không. Johnny làm niềm vui chiến
thắng của con nhỏ tan biến mất. Và Sharon có cảm tưởng mình không đủ duyên dáng để quyến rũ nổi Johnny.
Johnny chợt tội nghiệp nó, bảo:
– Có gì cần, cứ phôn cho anh nhé.
Sharon đi khỏi, Johnny thấy còn cả một đêm dài trước mắt. Nó có thể dùng cái "xưởng thịt", như kiểu gọi của lão Woltz để chỉ mấy cô đào non luôn nhiệt tình dâng hiến, nhưng lúc này Johnny đang cần một chút tình người hơn. Nó nghĩ đến vợ cũ. Phim đã quay xong, nó có thêm thời gian để dành cho mấy đứa con. Nó cũng lo ngại cho Virginia. Cô ấy chưa đủ bản lãnh để đương đầu với mấy thằng đểu Hollywood, chúng có thể rù quến cô, chỉ để sau đó khoe khoang đã từng "quất" được vợ của thằng Johnny Fontance. Nhưng cho đến lúc này, chưa có lời đồn bậy bạ nào về Virginia, cô vợ cũ của nó. Mọi người chỉ nói về con vợ hai mất nết của nó thôi.
Johnny phôn cho vợ. Nó nhận ra giọng cô ngay, điều đó chẳng có gì đáng ngạc nhiên, nó đã từng nghe giọng cô từ năm lên mười tuổi, khi hai đứa cùng chung học lớp 4B. Nó nói:
– Ginny hả? Chào em. Đêm nay có bận gì không? Anh ghé thăm chút được không?
Cô trả lời:
– Được thôi, nhưng mấy đứa nhỏ ngủ rồi, em không muốn đánh thức chúng dậy đâu đấy.
Nó bảo:
– Không sao, anh chỉ muốn nói chuyện với em.
Giọng cô hơi bối rối, nhưng ráng không lộ vẻ quan tâm:
– Liệu có gì nghiêm túc, quan trọng lắm không?
– Không đâu. Công việc làm phim vừa xong hôm nay, anh muốn gặp, nói chuyện với em và ngó mấy đứa nhỏ một chút.
– Em mừng vì anh đã giành được vai diễn đó.
– Cám ơn em. Nửa tiếng nữa mình gặp nhau.
Khi tới ngôi nhà cũ ở Beverly Hills, ngồi lại trong xe, nhìn ngôi nhà mà nhớ lại lời Bố Già bảo nó: "hãy sống cuộc đời mình muốn". Nếu biết mình muốn gì thì quả là đại phúc. Còn mình, mình muốn gì đây?
Cô vợ cũ đón nó ngay cửa. Tóc nâu, nhỏ nhắn, xinh xắn, rõ ra là một phụ nữ Ý đàng hoàng, một người đàn bà không ưa chuyện lăng nhăng. Nó tự hỏi, nó còn ham muốn cô không. Không. Nó không thể ái ân với cô được nữa. Tình cảm của cả hai xưa cũ quá rồi. Và tuy không còn hận nhau nữa, nhưng có những điều không phải chuyện tình dục, cô không bao giờ tha thứ cho nó.
Cô tiếp nó trong phòng khách, pha cà phê và đem ra ít bánh làm tại nhà. Cô bảo:
– Nằm trên đi văng kìa. Trông anh có vẻ mệt mỏi quá.
Nó cởi áo vest, cởi giày, nới lỏng cà vạt, trong khi cô ngồi ghế đối diện, cười cười:
– Ngộ thật.
Nó vừa uống cà phê vừa hỏi:
– Ngộ gì?
Cô bảo:
– Người hùng Johnny Fontance mà lại có một đêm không hẹn hò. Nó bảo:
– Người hùng Johnny Fontance hết khả năng chiến đấu rồi.
Đối với nó, nói thẳng ra như vậy là một sự bất thường, nên Ginny ân cần hỏi:
– Thật sự có chuyện gì vậy? Johnny cười:
– Anh đưa một con nhỏ về nhà, nửa chừng nó cho anh de, chẳng làm ăn gì được. Vậy mà anh cảm thấy nhẹ người, có kỳ không?
Nó ngạc nhiên thấy mặt cô vợ cũ thoáng nét giận dữ, cô bảo:
– Đừng bận tâm mấy con đồng bóng đó. Nó làm bộ làm màu với anh đó.
Johnny thích thú vì Ginny rõ ràng tức con nhỏ dám làm quê thằng chồng cũ của cô thật.
Nó bảo:
– Ôi, bố khỉ, anh cũng chán mấy trò ấy lắm rồi. Mệt mỏi quá. Lại bị mất giọng nữa. Chắc phải kiêng đàn bà một thời gian. Em thấy mặt mày anh thảm không?
Cô thành thật nói:
– Ở ngoài anh luôn đẹp hơn trong phim. Johnny lắc đầu:
– Đẹp đẽ gì, anh béo ra, đầu sắp hói hết rồi này. Trời đất! Nếu cuốn phim này không làm anh nổi lên lại, chắc anh phải đi học làm bánh pizza để kiếm sống quá. Này, trông em đẹp quá, hay anh đưa em đi đóng phim nhé.
Cô đã ba mươi lăm tuổi. Đẹp, nhưng là cái đẹp đúng ở cái tuổi ba lăm. Những phụ nữ như vậy có hàng trăm ở Hollywood này. Tụi gái trẻ đẹp chen vai, thích cánh đầy thành phố, trụ lại một năm, có em tới hai năm. Nhiều đứa đẹp mê hồn, làm đứng tim đàn ông luôn, miễn các em đừng mở miệng, đừng để sự thèm khát thành công danh vọng làm vẩn đục cả đôi mắt
đáng yêu. Những người đàn bà bình thường làm sao cạnh tranh được với đám này. Dù người ta cứ bảo nào là yêu thích sự duyên dáng, thông minh, thanh lịch, nhưng trước những tấm nhan sắc tươi rói kia, người ta vẫn bị... đổ kềnh. Mà Johnny thì đã được hưởng hầu hết mấy em cỡ đó, nên Ginny biết nó nói chỉ để làm vui lòng cô thôi. Tính nết nó vốn thế. Lịch thiệp với tất cả phụ nữ, dù ở trên đài danh vọng, nó cũng không tiếc lời khen, bật lửa mồi thuốc, mở cửa cho phái đẹp. Nó cư xử như vậy với tất cả những cô gái chỉ qua một đêm, chẳng hề biết tên là gì. Thật ra tất cả hành động đó, nó làm vì chính nó, để gây ấn tượng. Các em mê mệt vì phong thái hào hoa, lịch thiệp của Johnny Fontance.
Cô mỉm cười thân mật, nói:
– Không phải nịnh nữa, Johnny. Em nghe mười hai năm rồi. Nó thở dài, nằm xoài trên đi văng:
– Không đùa đâu, Ginny. Trông em tươi thật đấy. Anh mong được như vậy.
Cô thấy nó có vẻ chán nản, mệt mỏi thật, cô hỏi:
– Anh thấy cuốn phim đó được không? Liệu có đem lại thành công cho anh không?
Johnny gật đầu:
– Có. Nó có thể đem anh trở lại thời danh tiếng. Nếu nó đem về cho anh một giải Oscar, anh sẽ nổi tiếng vì diễn xuất, không phải ca hát nữa. Lúc đó anh sẽ có thể chu cấp cho em và các con nhiều hơn.
Ginny bảo:
– Em và các con có quá đủ rồi. Ginny nói tiếp:
– Anh cũng muốn được gặp các con nhiều hơn. Anh muốn ổn định lại cuộc sống một chút. Tại sao anh không về đây ăn mỗi tối thứ sáu nhỉ? Anh thề là sẽ không vắng mặt tối thứ sáu nào. Xa xôi, bận rộn cách mấy, anh cũng về. Anh sẽ thu xếp, khi nào có thể, đưa các con đi picnic, đi nghỉ hè với anh.
Ginny đặt cái gạt tàn lên ngực nó, nói:
– Với em, chuyện đó cũng được thôi. Em không bao giờ lấy chồng nữa, vì em muốn anh vẫn được làm cha của chúng.
Cô nói bình thản, không chút cảm xúc. Nhưng Johnny nằm ngó trừng trừng lên trần nhà, biết rằng những lời của cô như muốn chuộc lại những lời cay nghiệt tàn nhẫn cô đã tuôn ra khi cuộc hôn nhân tan vỡ, vào thời điểm nghề nghiệp nó khởi sự xuống dốc.
Cô bỗng nói:
– À , anh thử đoán xem, em nhận được điện thoại của ai? Johnny chưa bao giờ ưa trò đánh đố, nó hỏi ngay:
– Ai vậy?
Ginny bảo:
– Í t ra cũng phải đoán thử một câu chứ. Bố Già anh đấy. Johnny ngạc nhiên thực sự:
– Ông không bao giờ nói chuyện qua điện thoại với ai. Mà ông nói gì vậy?
Ginny kể:
– Ông bảo em phải giúp anh. Ông bảo mọi chuyện đang tốt đẹp trở lại với anh, nhưng anh cần có người tin ở anh. Em hỏi tại sao lại phải là em? Ông bảo vì anh là cha của các con em. Ông tốt thế, mà người ta cứ đặt ra bao nhiêu là chuyện kinh khủng về ông.
Virginia rất ghét điện thoại, nên chỉ đặt một cái trong nhà bếp, và một trong phòng ngủ. Giữa lúc đó có tiếng điện thoại, cô vào bếp để nghe. Trở ra, cô có vẻ ngạc nhiên bảo:
– Điện thoại Tom Hagen gọi anh đấy. Anh ấy bảo có chuyện quan trọng. Johnny vào bếp, cầm ống nghe:
– Tom, tao đây.
Giọng Tom Hagen vang lên đầu kia:
– Johnny, ông già bảo tao đến gặp mày, giúp mày mấy chuyện, vì cuốn phim xong rồi. Ông muốn tao đi chuyến bay sớm mai. Mày gặp tao ở phi trường Los Angeles được chứ. Vì tao trở về ngay New York cũng bằng chuyến bay đó, mày đừng lo tao làm mất một đêm ăn chơi của mày.
– Tạo đón mày được chứ, Tom. Nhưng đừng lo tao bị mất một đêm hú hí. Ở lại qua đêm đi, thư giãn chút đỉnh chứ. Tao sẽ mở tiệc để mày gặp một số nhân vật Hollywood.
Nó luôn mời mọc như vậy, vì sợ bạn bè, người thân cũ tưởng nó quên tình cũ nghĩa xưa.
– Cám ơn mày nhiều. Nhưng thật sự tao phải bay về liền. Đón tao chuyến bay mười một giờ rưỡi sáng. Nhớ ngồi trong xe, cho một thằng nào của mày đón tao, rồi dẫn tao lại mày. OK?
Nó trở ra phòng khách, bảo Ginny:
– Bố Già định giúp anh vài việc, ông đã có mấy chương trình cho anh. Ông cũng đã giúp anh được vai diễn đó, chẳng biết bằng cách nào. Nhưng anh mong ông đừng đi sâu vào vụ này nữa.
Nó trở lại, nằm xuống đi văng, cảm thấy mỏi mệt. Ginny bảo:
– Thay vì lái xe về, sao anh không ngủ lại đây, trong phòng ngủ dành cho khách đó. Luôn tiện sáng mai gặp và ăn điểm tâm với các con. Dù sao thấy anh thui thủi một mình một nhà, em không thích. Anh không cô đơn sao?
Johnny bảo:
– Anh ít khi ngủ nhà lắm. Cô cười lớn:
– Vậy là anh có thay đổi gì đâu. Em dọn phòng ngủ cho anh nhé. Johnny hỏi:
– Anh không ngủ cùng phòng với em được à?
– Không – Cô đỏ mặt nói.
Hai đứa nhìn nhau cười. Cả hai vẫn còn là bạn của nhau. Sáng hôm sau Johnny dậy trễ, nó gọi:
– Này Ginny, anh còn được chế độ ăn sáng không vậy? Từ xa nó nghe tiếng cô:
– Chờ một chút.
Một chút thật, có lẽ cô đã sẵn sàng tất cả, nên Johnny vừa mồi điếu thuốc, cánh cửa phòng ngủ đã mở và hai đứa con gái của nó đẩy xe điểm tâm vào.
Chúng nó xinh đẹp đến não lòng bố. Mặt chúng tinh khiết, rực rỡ, mắt chúng háo hức chỉ đợi chạy ào lại với bố. Hai đứa đều thắt bím tóc dài kiểu xưa, hai cái tạp dề chúng mặc phủ bên ngoài cũng theo lối xưa, chân đi giày da trắng. Chúng đứng bên xe đồ ăn, nhìn bố dụi tắt thuốc. Johnny vừa dang rộng tay gọi, hai đứa nhào lại ôm lấy bố liền. Nó áp mặt lên những cái má thơm phưng phức của hai con, cọ râu lên má chúng, làm chúng nhột,
rúc rích cười. Ginny vào, đẩy tiếp xe điểm tâm lại sát giường. Cô ngồi bên thành giường, rót cà phê, trét bơ lên bánh cho nó. Hai đứa con gái ngồi ngắm bố. Chúng nó lớn quá rồi, mấy bố con không còn chơi đánh nhau bằng gối hay rượt đuổi quanh phòng được nữa. Nó nhủ lòng, Chúa ôi, chúng sắp tới cái tuổi để mấy thằng đểu Hollywood ào ào săn đuổi rồi.
Johnny chia phần của nó cho các con, cho chúng nhấm nháp tí cà phê, thói quen này có từ khi Johnny còn đi hát trong những băng nhạc nhỏ, hồi đó hiếm khi cha con được cùng ăn, nên mấy đứa nhỏ rất khoái được ăn cùng bố vào những giờ trái ngược, như ăn điểm tâm thịt muối và trứng vào buổi chiều, ăn bữa tối thịt nướng khoai tây chiên vào buổi sáng.
Chỉ có Ginny và vài người bạn thân mới biết Johnny thương yêu, sùng bái hai con nó đến thế nào và đó cũng là phần gay go, tệ hại nhất trong cuộc ly hôn. Johnny đã tranh đấu mọi cách để giữ địa vị làm bố của nó. Nó đã dùng đến cả thủ đoạn để làm Ginny hiểu rằng nó không muốn cô tái giá, không phải vì ghen với cô, mà nó ghen với bất kỳ thằng cha công chú kiết nào nhảy vào làm bố của con nó. Nó chu cấp cho cô khoản tiền để cô có thể sống thoải mái, cô có thể cặp bồ, có kép, nhưng cấm rinh về nhà, không được để hai con gái nó gặp. Nhưng ở điểm này, nó hoàn toàn tin tưởng nơi cô. Cô vẫn vốn là người cả thẹn, chuyện gối chăn cũng rất ư là cổ điển. Mấy thằng mà cô Hollywood đừng hòng mon men gần cô, dòm ngó tiền bạc hay làm ô danh người chồng nổi tiếng của cô.
Nó cũng không ngại chuyện đêm qua cô có ý định giảng hòa. Cả hai đều không ai muốn hâm nóng lại chuyện vợ chồng cũ. Vì cô hiểu nó chỉ ham muốn gái đẹp, không thể dằn lòng được trước những con nhỏ trẻ đẹp hơn cô. Ai cũng biết nó ngủ với con đào đóng cặp với nó ít nhất một lần trong thời gian cùng làm việc. Cái vẻ duyên dáng trẻ con của nó quyến rũ mấy ả, y | như nhan sắc của mấy ả quyến rũ nó.
Ginny vừa đi giày cho các con vừa bảo:
– Anh thay quần áo lẹ lên. Máy bay anh Tom sắp tới rồi đó.
Johnny lơ đãng bảo:
– Được. Mà này, Ginny, em biết anh sắp ly dị không? Anh sắp được tự do lại rồi.
Cô đứng nhìn nó thay quần áo. Từ khi cùng đi dự đám cưới con gái Ông Trùm, cả hai đều thỏa thuận, nó để một ít quần áo tại nhà cô.
Ginny hỏi:
– Giáng sinh này anh có về đây không, để em còn sửa soạn?
Khi chưa mất giọng, trong mùa Giáng sinh, lịch trình diễn của nó dày đặc, nhưng chưa bao giờ nó bỏ một buổi dự lễ cùng gia đình. Chỉ một lần duy nhất, đó là Giáng sinh năm ngoái, nó đeo đuổi con vợ hai tận Tây Ban Nha, để thuyết phục ả lấy nó.
Nó bảo:
– Anh sẽ về đêm Giáng sinh.
– Nó không nhắc tới giao thừa năm mới, vì lúc đó bận bù khú với bạn bè, không muốn vợ con lằng nhằng theo.
Ginny giúp nó mặc vest, phủi phủi trên áo. Bao giờ nó cũng bảnh bao, tươm tất. Cô thấy nó nhăn mặt vì một đường áo là không thẳng, đồi nút măng sét không hợp thời trang lắm. Cô cười, nhẹ nhàng bảo:
– Tom chẳng để ý mấy chuyện vặt này đâu.
Ba mẹ con tiễn nó ra tận chỗ đậu xe. Hai đứa con gái đi hai bên, nắm tay bố. Vợ nó đi phía sau. Cô sung sướng ra mặt vì thấy nó có vẻ hạnh phúc, phởn phơi quá. Nó lần lượt tung bổng hai con lên, hôn từng đứa một, rồi hôn vợ trước khi vào xe. Nó không hề ưa kiểu chia tay bịn rịn.
Tay phụ tá và đại diện báo chí của Johnny lo thu xếp phương tiện và nhân sự đi đón Tom Hagen. Về tới nhà, nó đã thấy một tay đàn em, gã phụ tá ngồi trong một cái xe mướn, có sẵn tài xế. Johnny đậu xe nó lại, rồi qua
xe kia, cùng ra phi trường. Johnny ngồi trong xe, trong khi tay phụ tá đi đón Tom. Lúc Tom vào xe, sau cái bắt tay, xe chạy thẳng về nhà Johnny.
Sau cùng chỉ còn Tom và Johnny trong phòng khách. Giữa hai đứa vẫn còn vẻ ghẻ lạnh. Johnny không hề tha thứ Hagen cái tội làm kỳ đà cản mũi, không cho nó tiếp xúc được với Ông Trùm, thời gian ông giận nó trước ngày đám cưới Connie. Hagen cũng chưa hề phân trần về thái độ này. Hắn không thể cắt nghĩa được đó là một phần công việc của một cố vấn như nó.
Hagen bảo:
– Ông già sai tao đến gặp mày. Ông muốn giúp mày mấy chuyện. Tao muốn thanh toán cho xong trước Giáng sinh.
Johnny rùn vai:
– Phim quay xong rồi. Thằng đạo diễn đàng hoàng, đối xử với tao cũng được. Những "scene" tao đóng đều quan trọng, lão Woltz không dám cắt bỏ đâu. Lão đâu dám hủy một cuốn phim tốn cả chục triệu đô la. Bây giờ chỉ còn chờ phản ứng của người xem thôi.
Hagen thận trọng hỏi:
– Này, cái giải Oscar có thật sự quan trọng đến thế đối với một diễn viên không? Hay chỉ là chuyện vớ vẩn? Nghĩa là chỉ có chút vinh quang hão huyền? Mà ở đời đứa nào chẳng ham vinh quang.
Johnny cười cười:
– Có chứ. Trừ Bố Già và mày. Không đâu Tom. Đó không phải chuyện vớ vẩn đâu. Một diễn viên bê được giải Oscar là vinh quang và tiền bạc ào ào tới tấp cả mười năm. Có quyền chọn vai. Khán giả đổ xô đến. Giải Oscar không phải là tất cả, nhưng là điều quan trọng nhất của một diễn viên để vinh thắng trong nghề nghiệp. Như tao, tao đang tùy thuộc vào cái giải đó. Không phải vì tao là một diễn viên lớn, nhưng vì tao vốn là một ca
sĩ, giải thưởng này là bằng cớ tao có tài diễn xuất. Mà không đùa đâu, tao có tài thật đấy.
Tom Hagen nhún vai:
– Ông già bảo, đường tiến thủ của mày bị chặn rồi. Mày không có cơ may vớ được cái giải ấy đâu.
Johnny nổi cáu:
– Mày nói đếch gì vậy? Phim chưa qua hậu kỳ, chưa chiếu, ông già lại không phải là người trong nghề, làm sao ông biết được. Mày bay ba ngàn dặm để tới đây nói với tao như vậy sao?
Nó run lên, gần phát khóc. Làm Hagen lo lắng nói:
– Johnny, tao cóc biết gì về ba cái chuyện điện ảnh này hết. Tao chỉ là thằng đi đưa tin theo lệnh ông già. Nhưng ông và tao đã bàn bạc kỹ nhiều lần về công việc của mày. Ông lo cho tương lai mày. Ông cảm thấy mày vẫn cần sự giúp đỡ của ông. Nên ông sẽ thu xếp mấy vấn đề của mày một lần nữa thôi. Vì lý do đó tao mới đến đây để lo cho công việc trôi chảy. Nhưng phải bắt đầu làm người lớn đi chứ. Mày hãy quên mày là một ca sĩ, một diễn viên đi. Mày phải bắt đầu nghĩ đến việc mày sẽ là người chủ động hàng đầu, mày phải làm chủ, phải có uy.
Johnny Fontance vừa rót rượu vừa hô hố cười:
– Nếu tao không bị được giải Oscar năm nay, cái uy của tao chỉ bằng cỡ mấy đứa con gái tao thôi. Phải chi tao đừng mất giọng, tao còn xoay trở nổi. Trời đất, sao Bố Già biết tao trượt cái giải đó? Tao tin lời ông. Vì có bao giờ ông lầm đâu.
Hagen châm một điếu xì gà nhỏ:
– Ông già và tao có tin là thằng Woltz sẽ không bỏ một đồng để vận động cho mày lọt vào bảng đề cử. Thật ra nó đã bắn tin với tụi giám khảo, không muốn mày chiếm giải. Nó dùng tiền đó để quảng cáo phim. Nó cũng
thu xếp để dồn phiếu cho thằng khác. Nó chơi đủ ngón đòn hối lộ, từ công ăn việc làm, tiền, gái, đủ thứ... Những gì không làm ảnh hưởng đến cuốn phim của nó, hay nếu có cũng chẳng là bao.
Johnny lại nốc rượu, bảo:
– Thế thì tao chết! Hagen chán nản bảo:
– Uống rượu cũng đâu giúp gì được cho giọng hát của mày.
– Tiên sư mày – Johnny nổi quạu.
Chợt Hagen dịu giọng, nghiêm túc nói:
– Thôi được. Tao chỉ nói thuần túy chuyện làm ăn.
Johnny Fontance đặt ly rượu xuống, đến đứng trước mặt Hagen:
– Tao xin lỗi đã chửi bậy. Chúa ôi! Tao thành thật xin lỗi mày. Tao chửi mày, chỉ vì tao muốn giết chết mẹ cái lão Woltz khốn nạn kia, mà tao sợ, không dám nói với ông già. Tao giận tao, bực luôn tới mày.
Mắt nó ướt nước. Nó ném cái ly không vào tường, nhưng cú ném quá nhẹ, thủy tinh lại quá dầy, cái ly đã không bể, lại còn lăn lông lốc về chân nó. Johnny điện tiết đạp lên, rồi phá ra cười:
– Trời ơi là trời!
Nó đi vòng, ngồi xuống trước mặt Hagen, bảo:
– Mày thấy đó, tao đã có đủ thứ. Thế rồi tao bỏ Ginny, rồi mọi chuyện trở nên chẳng ra sao cả. Tạo mất giọng, dĩa hát của tao ế ẩm. Chẳng đứa nào mời đóng phim. Rồi Bố giận tao, điện thoại không thèm nghe, tao đến New York cũng không cho gặp mặt. Mà mày lại luôn là thằng cản đường, vì thế tao mới trách mày. Nhưng tao biết mày đâu làm thế, nếu không được lệnh của ông già. Còn mày đâu dám trách ông, chẳng khác nào mày trách Chúa sao? Vì vậy tao rủa mày. Nhưng lúc nào mày cũng cư xử rất đàng
hoàng. Tao thành thật xin lỗi. Tao sẽ nghe lời mày khuyên. Sẽ bỏ rượu cho tới khi tao lấy lại giọng. OK?
Lời xin lỗi chân thành của Johnny làm Hagen quên hết giận. Phải có điểm gì đặc biệt ở thằng đàn ông ba mươi lăm tuổi này, mới có thể làm Bố Già ưu ái đến vậy. Hắn bảo:
– Bỏ qua đi, Johnny.
Hagen sửng sốt vì tình cảm sâu đậm của Johnny, và cũng bực mình vì mối nghi ngờ sợ hãi, nó sợ Hagen có thể tỉ tê với ông già, làm ông già quay lưng lại nó. Nhưng làm gì có kẻ nào có thể lay chuyển, thay đổi được tình cảm của ông, ngoại trừ chính ông.
Hắn bảo Johnny:
– Mọi việc cũng chưa đến nỗi tệ quá vậy đâu. Ông Trùm bảo sẽ san bằng hết những gì thằng Woltz làm để chống lại mày. Gần như mày chắc chắn ôm được giải Oscar rồi. Nhưng ông Trùm cho rằng điều đó cũng không đủ giải quyết hết vấn đề của mày. Ông muốn biết mày có cái đầu và bản lĩnh để tự trở thành nhà sản xuất được không? Có lo nổi một cuốn phim từ A đến Z không?
Johnny nghi ngại hỏi:
– Làm cách nào ông quơ cái giải ấy cho tao được chứ? Hagen độp ngay:
– Sao mày có thể thoải mái tin ngay thằng Woltz có thể xoay sở nổi, còn Ông Trùm thì không chứ? Để mày tin tưởng, tao sẽ cho mày biết điều này, nhưng phải tuyệt đối giữ bí mật, Bố Già mày có quyền uy hơn thằng Woltz rất nhiều. Làm cách nào ông giành cho mày cái giải ấy à? Ông điều khiển, chính xác hơn là ông điều khiển những kẻ có quyền điều khiển, tất cả đám công đoàn lao động, tất cả hay gần như tất cả Ban giám khảo. Tất nhiên cũng phải có bình bầu, tranh luận. Bố Già mày khôn ngoan hơn thằng
Woltz nhiều. Ông không phải loại người hồ đồ dùng bạo lực không đúng chỗ. Chẳng đời nào chơi trò gí súng vào đầu tại giám khảo mà bảo "Trao Oscar cho thằng Johnny, nếu không tao cho mày đi chỗ khác chơi." Ông sẽ làm cho đám này bầu bán cho mày, vì chúng thích bầu. Nhưng mày hiểu chứ, chúng sẽ không bỏ phiếu cho mày, nếu không có sự quan tâm của Ông Trùm. Tin tao đi, nhờ Bố Già giúp, mày sẽ bợ được Oscar.
Johnny bảo:
– OK. Tao tin mày. Tao đủ thông minh và khả năng làm nhà sản xuất nhưng tao cóc có tiền. Làm một cuốn phim tốn nhiều triệu đô. Chẳng ngân hàng nào cho tao vay đâu.
Hagen bình thản nói:
– Sau khi mày ôm được Oscar, khởi sự ngay kế hoạch tự làm ba phim. Mướn những tay khá nhất trong nghề, từ chuyên viên, đào kép đều phải hàng đầu. Lên kế hoạch từ ba tới năm phim.
Johnny la lên:
– Mày có điên không? Bấy nhiêu cuốn phim ngắn cả mấy chục triệu đô la, chứ ít sao?
Hagen tỉnh bơ:
– Khi nào cần tiền, hãy liên hệ với tao. Tao sẽ cho biết tên ngân hàng nào mày có thể đến vay. Đừng lo, mấy ngân hàng này vẫn cho đám làm phim vay tiền mà. Cứ lập thủ tục đàng hoàng, hợp lệ như mọi người bình thường khác. Mày sẽ được cho vay. Nhưng mày phải gặp tao trước và báo cho tao biết tất cả kế hoạch làm việc.
Johnny im lặng một lúc lâu, rồi hỏi:
– Còn gì nữa không? Hagen cười:
– Ý mày muốn biết có phải làm gì để trả lại món nợ đó, phải không? Có chứ. Có thể Bố Già sẽ nhờ mày làm một chuyện gì đó.
Johnny bảo:
– Nếu ông già có chuyện cần, thì đích thân ông bảo tao. Tao sẽ không nghe lệnh mày hay thằng Sonny đâu. Mày hiểu chứ?
Hagen ngạc nhiên vì sự tỉnh táo của Johnny. Vậy là thằng này cũng khôn lanh quá chứ. Nó biết ông già rất cưng nó, không đời nào ông lẩm cẩm giao cho nó những chuyện nguy hiểm. Gặp tay Sonny, việc gì nó cũng bắt làm.
Hagen nói với Johnny:
– Để mày yên tâm, tao cho biết thêm một điều, ông già đã nghiêm khắc chỉ thị cho tao và thằng Sonny không được xía vào bất kỳ công việc gì của mày, để tránh dư luận không tốt. Chính bản thân ông cũng sẽ không can thiệp vào chuyện làm ăn của mày. Bảo đảm với mày, nếu có việc gì ông già định nhờ thì toàn là những công việc ông chưa kịp ngỏ lời, mày đã ngửa tay xin làm ngay thôi. Được không?
Johnny toét miệng cười:
– Được quá đi chứ. Hagen nói tiếp:
– Có điều là ông già tin mày. Ông nghĩ mày có đầu óc, biết làm ăn. Vì vậy ngân hàng sẽ sinh lợi khi đầu tư vào phim của mày, mà ngân hàng có lãi thì ông có lãi. Thế nên đừng quên đây là công việc làm ăn thật sự. Đừng đem tiền ra mà phùng xòe, ăn chơi bậy bạ. Có thể mày là thằng con đỡ đầu cưng nhất của ông, nhưng mấy chục triệu đô không phải là chuyện đùa.
Johnny bảo:
– Mày thưa với ông già giùm là ông đừng lo. Một thằng như lão Jack Woltz còn có thể là thiên tài lớn của điện ảnh, thì thằng nào cũng có thể làm được.
Hagen bảo nó:
– Ông già mày cũng thấy vậy. Bây giờ thì đưa tao ra phi trường, dọc đường mình nói chuyện tiếp. Mày nhớ gọi luật sư riêng của mày khi ký kết các hợp đồng. Tao không xía vào đâu. Nhưng tao cần biết tất cả trước khi mày ký, nếu mày đồng ý. À, mày sẽ không gặp rắc rối gì với đám công đoàn đâu. Nếu thằng thư ký kế toán của mày có mon men đề nghị khoản cúng kiếng công đoàn thì dẹp mẹ nó đi. Khoản này bớt cho chi phí làm phim bộn đấy.
Johnny thận trọng hỏi:
– Có phải cần đến ý kiến của mày về những chuyện khác, như kịch bản, đào kép, vân vân...?
Hagen lắc đầu:
– Không. Có thể Ông Trùm sẽ bác bỏ điều gì đó, nhưng nếu có, ông sẽ bảo thẳng mày. Tao nghĩ chẳng có gì đâu, điện ảnh chẳng có gì hấp dẫn ông cả. Ông sẽ không nhúng tay vào đâu.
Johnny bảo:
– Tốt. Tao sẽ tự lái xe đưa mày ra phi trường. Cảm ơn bố giùm tao. Tao cũng sẽ tự phôn cho ông, nhưng có bao giờ ông rờ đến điện thoại đâu. À này, tại sao vậy nhi?
Hagen nhún vai:
– Tao đoán rất ít khi ông nói qua phôn, vì ông không muốn bị ghi âm. Dù chỉ là một chuyện bình thường vô hại. Ông ngại chúng sẽ trộn tiếng của ông để giả mạo điều gì đó. Hơn nữa, điều ông lo nhất là một ngày nào đó ông bị gài bởi chính quyền. Nên ông không để sơ hở bất kỳ điều gì.
Trên đường ra phi trường, Hagen nghĩ Johnny là thằng khá hơn nó vẫn tưởng. Nội cái việc tự lái xe đưa nó ra phi trường cũng chứng tỏ điều đó. Ông già thường áp dụng chiến thuật mua chuộc lòng người như vậy. Và cái lối ngỏ lời xin lỗi chân thành của nó nữa. Hagen biết nó quá lâu, đủ để hiểu rằng thằng Johnny không bao giờ xin lỗi vì sợ hãi. Nó luôn là một thằng lì lợm, gan góc. Cái tật ngang bướng đó thường gây rắc rối giữa nó với đàn bà, và đám chủ nhân phim trường. Có lẽ chỉ có nó và thằng Michael là không ngán Ông Trùm. Vì vậy Hagen phải xác nhận lời xin lỗi của nó rất thành thật. Vả lại hắn và Johnny còn phải làm việc, gặp nhau dài dài vài năm nữa. Và thằng Johnny sẽ còn phải qua một cuộc "thử sức" nữa, để chứng tỏ nó khôn ngoan đến cỡ nào. Nó sẽ phải làm cho Ông Trùm một việc mà không bao giờ ông ngỏ ý yêu cầu nó. Hagen tự nhủ, không biết thằng này có đủ thông minh đoán ra đó là việc gì không?
Sau khi bỏ Hagen xuống phi trường (vì Hagen nhất định không cho nó cùng chờ chuyến bay), Johnny lái thẳng về nhà vợ cũ. Ginny ngạc nhiên thấy nó trở lại. Johnny bảo nó cần nơi yên tĩnh để suy nghĩ và làm việc. Nó biết những gì Hagen nói với nó là vô cùng quan trọng, sẽ làm đổi thay cuộc đời nó. Từng là ngôi sao lớn, bây giờ ở tuổi ba lắm, nó bị xuống dốc. Điều này nó không tự giễu mình. Vì cho dù có chiếm được giải Oscar dành cho diễn viên xuất sắc nhất, thì sau đó là gì? Chẳng có gì hết, nếu nó vẫn bị mất giọng. Vẫn chỉ là diễn viên hạng hai, không thế lực, không tiền bạc. Nếu nó ở trên đài danh vọng, con nhỏ tối qua có bỏ rơi nó không? Bây giờ với tài trợ của Ông Trùm, nó cũng sẽ lớn mạnh như bất cứ tay gộc nào ở Hollywood. Mình sẽ là vua, nó cười nghĩ, Trời đất, có thể thành Ông Trùm lắm chứ.
Ở lại với Ginny mấy tuần chắc sẽ dễ chịu. Nó sẽ đưa mấy con đi chơi mỗi ngày, hoặc thăm viếng vài thằng bạn. Nó sẽ bỏ rượu, bỏ thuốc. Biết đâu nhờ vậy giọng nó sẽ mạnh trở lại. Nếu điều đó xảy ra thật và với tiền bạc của Ông Trùm, nó sẽ trở thành kẻ bất khả chiến bại. Nó sẽ như một hoàng đế thời xưa ngay trên nước Mỹ. Nó sẽ không phải lệ thuộc vào
giọng hát hay nghề diễn. Mà là một đế chế mọc rễ trên tiền bạc và khao khát uy quyền.
Ginny dành phòng ngủ của khách cho nó. Điều đó có nghĩa là nó sẽ không ngủ cùng phòng với cô, là hai đứa sẽ không sống như vợ chồng. Không bao giờ mối liên hệ ấy có thể nối lại nữa. Mặc dù tụi báo chí và người ái mộ đổ hết lên đầu nó một cách giận dữ khi cuộc hôn nhân tan vỡ. Nhưng giữa hai người với nhau, cả hai đều biết rằng cô ta mới là người đáng trách hơn.
Khi đã trở thành ca sĩ nổi tiếng và ngôi sao điện ảnh trong những phim ca nhạc, Johnny Fontance chưa hề bỏ bê vợ con. Nó đặc sệt chất Ý, lại còn quá cổ hủ nữa. Tất nhiên nó không phải thằng chồng chung thủy, vì nghề nghiệp cũng có, vì vẻ hấp dẫn lồ lộ của nó cũng có, làm sao tránh được thói trăng hoa. Lại thêm thân hình dong dỏng đẹp trai, vẻ gợi tình của gốc La tinh và phụ nữ luôn gây cho nó những lạc thú bằng những bất ngờ của họ. Nó khoái gặp gỡ mấy con nhỏ mặt mày hiền dịu đoan trang, ra vẻ một trinh nữ, nhưng khi nhập cuộc mới thấy em sôi nổi, kinh nghiệm cùng mình, trái hẳn với bộ dạng thánh thiện bên ngoài. Nó cũng khoái mấy em làm như những vận động viên bóng rổ mạnh mẽ, dạn dày, bốc lửa, cứ như đã từng ngủ với cả trăm thằng đàn ông. Nhưng khi "chỉ hai đứa mình thôi nhé", phải vật lộn hàng giờ mới biết em vẫn còn trinh.
Lúc Ginny đem cà phê và bánh vào, Johnny nói qua cho cô biết Hagen đang giúp nó thu xếp tiền bạc để sản xuất phim. Ginny không biết gì về quyền lực rộng lớn của Ông Trùm, nên cô không thấy hết được tầm quan trọng của việc Hagen bay từ New York tới. Johnny cũng cho cô biết, cũng chính Hagen sẽ giúp về thủ tục pháp lý.
Hai người uống cà phê xong, nó bảo cô tối nay phải làm nhiều việc, và lên kế hoạch cho công việc sắp tới. "Phân nửa tiền kiếm được, anh dành cho hai con." Cô cười đầy vẻ biết ơn, hôn và chúc nó ngủ ngon, trước khi ra khỏi phòng.
Trên bàn viết của nó, đã được để sẵn một ly thủy tinh đầy loại thuốc lá đúng gu của nó và một hộp xì gà Cuba, điếu nhỏ như cây bút chì.
Johnny ngả người trên ghế, bắt đầu gọi những cú phôn cần thiết.
Đầu tiên nó gọi tác giả cuốn truyện Best Seller, vừa được dựng thành phim mà Bố Già đã giúp nó giành được vai diễn. Anh nhà văn tác giả cuốn sách này bằng tuổi nó, cũng vất vả trăm chiều, bây giờ mới có chút tiếng tăm trong làng văn học. Anh mò tới Hollywood, tưởng được trọng đãi, nhưng cũng như đối với đa số các nhà văn, đã bị Hollywood coi rẻ như bèo. Johnny từng chứng kiến cái cảnh ê chề của anh ta. Anh nhà văn hẹn hò với một con đào đang tập tễnh vào nghề. Khi hai anh chị đang ngồi ăn uống tán tỉnh nhau, bỗng con ranh đứng phắt dậy bỏ rơi nhà văn danh tiếng, chỉ vì cái ngoắc tay của một thằng diễn viên hài, mặt mày trông rất chi là bần tiện. Thế là anh nhà văn mới sáng mắt ra, nhìn rõ ngôi thứ ở cái đất Hollywood này. Dù anh có là nhà văn nổi tiếng khắp thế giới, đối với một con đào non, anh vẫn thua một nhân vật hèn hạ nhất, thô bỉ nhất của giới làm phim.
Johnny Fontance gọi tới nhà riêng của anh văn sĩ, để ngỏ lời cám ơn nhà văn đã dựng nên một nhân vật rất tuyệt cho nó. Nó hết lời tán tụng tác giả cuốn sách. Và hỏi thăm nhà văn đang sáng tác gì. Nó mồi điếu thuốc, vừa hát vừa lắng nghe văn sĩ tóm lược một chương rất hay vừa viết. Johnny kêu lên:
– Hay quá. Viết xong anh gửi cho tôi một bản copy nhé. Mình khoái lắm đấy. Có thể mình sẽ trả cao hơn lão Woltz.
Giọng hồ hởi của anh văn sĩ làm Johnny tin rằng nó đã đoán đúng: thằng cha Woltz đã xử ép, trả giá quá bèo cho kịch bản đó.
Johnny nói thêm là có thể nó sẽ tới New York ngay sau lễ Giáng sinh, nó mời anh nhà văn đi ăn tối cùng mấy người bạn của nó.
– Mình biết mấy em ngon lành lắm – Nó nói giỡn, và anh văn sĩ hí hí cười đồng ý ngay.
Rồi Johnny gọi đạo diễn, quay phim, cám ơn họ đã giúp đỡ nó trong thời gian làm cuốn phim vừa qua. Nó thân mật tâm tình là nó biết lão Woltz ghét nó, nên nó càng mang ơn gấp bội những người đã tận tình giúp nó. Vì thế nếu thấy có gì cần xin cứ cho biết, nó sẵn lòng đền đáp.
Cuối cùng là cú phôn "căng" nhất, nó gọi lão Woltz, cám ơn lão đã cho nó tham dự cuốn phim và rất sung sướng được làm việc tiếp cho lão, bất kỳ khi nào. Nó muốn đánh lạc hướng lão. Chắc lão sẽ tin, vì lão biết nó vốn là thằng bộc trực, thẳng thắn. Nhưng chỉ vài ngày nữa thôi, khi khám phá ra là nó đóng kịch, lão sẽ chưng hửng sững sờ vì quả lừa ngoạn mục này.
Xong xuôi Johnny ngồi thoải mái phì phà điếu xì gà. Trên bàn sẵn chai whisky, nhưng nó đã hứa với Hagen là không uống nữa. Đáng lẽ nó nên bỏ hút luôn. Thật ngốc, bỏ thuốc lá và rượu có lợi gì cho giọng của nó không? Bố khỉ, biết đâu chừng, vì nó đang gặp cơ may mà.
Lúc này trong nhà im ắng quá. Vợ con đã ngủ hết. Johnny bình tĩnh nghĩ lại giai đoạn thê thảm, khủng khiếp trong đời. Cái thời gian nó bỏ vợ con chạy theo con điếm rạc rài là con vợ nó hiện thời. Nhưng ngay đến lúc này, nghĩ đến ả nó vẫn cười, vì trên nhiều phương diện ả cũng dễ thương, ngoài ra, điều duy nhất giúp nó sống nổi trên đời, là nó đã quyết định không bao giờ thù ghét đàn bà. Hoặc nói chính xác hơn, nó không đủ khả năng để thù ghét bất kỳ người phụ nữ nào từ vợ cũ, vợ mới, con gái, bạn gái, cho đến con nhỏ Sharon Moore mới cho danh ca Johnny Fontane bị tẽn tò.
Nó từng đi lưu diễn cùng ban nhạc nhiều nơi, rồi trở thành ngôi sao của đài phát thanh, ngôi sao sân khấu điện ảnh, rồi cuối cùng trở thành diễn viên. Suốt thời gian đó nó sống hoàn toàn theo sở thích, ngủ với những người đàn bà mà nó khoái, nhưng chưa bao giờ nó để những chuyện đó ảnh hưởng đến đời riêng. Rồi gặp Margot Ashton, nó điên cuồng si mê ả, nghề
nghiệp sa sút, mất giọng, đời sống gia đình tan vỡ. Cho đến một ngày nó trắng tay.
Lý do cũng vì nó luôn là thằng đàng hoàng, rộng lượng. Khi ly dị, nó đã cho vợ cũ tất cả những gì mình có. Tất cả những gì nó làm, nó chỉ muốn dành cho hai đứa con gái. Thời gian còn giàu có, phong lưu, chưa bao giờ nó từ chối vợ điều gì. Nó giúp đỡ cha, mẹ, anh, chị, em của vợ, kể cả mấy cô bạn học thuở xưa của cô ấy và gia đình họ. Nó giúp đỡ tuốt. Là một danh ca, nó vẫn hát phục vụ trong đám cưới của hai cô em vợ, mà hát đình đám là điều nó chúa ghét. Quả thật, nó chưa hề từ chối vợ điều gì, trừ việc cô muốn hoàn toàn điều khiển chuyện riêng của nó.
Khi nó rơi xuống đáy của tuyệt vọng, không được hát nữa, không ai mời đóng phim, đĩa hát thì ế ẩm, con vợ sau phản bội. Rồi một hôm nó nghe thử bằng hát mẫu mới thấu, giọng nó tệ hại đến mức nó nổi quạu với đám chuyên viên kỹ thuật, nhưng cuối cùng nó đành chấp nhận sự thật. Nó đập nát cuộn băng mẫu. Và nhất định không hát lại nữa. Nó xấu hổ đến nỗi không hề cất giọng lên bao giờ, trừ lần hát chung với Nino trong đám cưới con gái Ông Trùm.
Quá chán nản, nó mò về với vợ con vài ngày. Không bao giờ nó quên được vẻ mặt của Ginny khi cô biết được những bất hạnh của nó. Chỉ một thoáng giây thôi, nhưng cũng đủ suốt đời nó không quên được. Đó là một thoáng nhìn, ánh lên vẻ thỏa mãn hân hoan tàn nhẫn. Cái nhìn làm nó phải tin rằng cô đã cảm ghét nó suốt bấy nhiêu năm. Ngay sau đó cô vội vàng thay đổi thái độ. Nó lờ đi như không biết. Mấy ngày sau, nó đi thăm ba con bạn gái, những đứa đã từng là bạn bè thắm thiết, đôi khi có ngủ với nhau. Cũng trên danh nghĩa bạn bè, những đứa nó đã từng giúp đỡ, đã từng tặng quà hay tạo cơ hội kiếm hàng trăm ngàn đô la. Trên mặt chúng, Johnny cũng bắt gặp cái ánh mắt dã man, tàn nhẫn đó.
Lúc đó, nó biết nó phải đi đến một quyết định. Phải trở thành một kẻ giống như những tên đầu sỏ của Hollywood: nhà sản xuất, đạo diễn, biên
kịch, diễn viên danh tiếng, những kẻ sử dụng đàn bà đẹp như những con mồi với sự căm hờn đầy ham muốn. Nó sẽ ban phát ân huệ một cách dè xẻn, luôn phải cảnh giác, luôn phải tin rằng đàn bà trước sau gì cũng phản bội. Hay nó vẫn tiếp tục tin đàn bà, không thể nào thù ghét họ được.
Nhưng nó biết không được yêu đàn bà, nó sẽ mỏi mòn mà chết mất. Cho dù đàn bà vốn phản phúc. Cho dù đó là những người đàn bà mà nó yêu quý nhất trên cõi đời này, lại nỡ âm thầm sung sướng nhìn nó nhục nhã vì danh vọng, cơ nghiệp tan tành. Vì vậy chẳng còn chọn lựa nào khác là phải chấp nhận họ. Nên nó giấu đi niềm đau khi thấy họ hân hoan vì bất hạnh của nó. Nó ngủ với tất cả những ả nó gặp, nó tặng quà cho tất cả. Nhưng bây giờ nó không còn cảm thấy ân hận vì thiếu thành thật với họ nữa. Nó không cảm thấy có lỗi trong cư xử với Ginny, nhất quyết giữ cương vị người cha độc quyền duy nhất của hai đứa nhỏ, dù không bao giờ có ý định tái hôn với cô ta. Và nó cũng nói thẳng với cô điều đó. Sau cú tuột dốc tối tăm mày mặt, nó học được điều tàn nhẫn duy nhất đó.
Nó sửa soạn đi ngủ vì cảm thấy mệt mỏi quá, chợt mấy chữ trên cuốn sổ tay đập vào mắt nó: "Hát với Nino Valenti". Thình lình nó biết điều gì sẽ làm vui lòng Bố Già nhất. Nó phôn cho Sonny xin số của thằng Nino.
Như thường lệ, giọng thằng Nino là đà sương sương rồi. Nó nói với Nino:
– Ê, mày có khoái đến đây làm việc với tao không? Tao đang cần một thằng tin cần.
Nino cà rỡn:
– Ui cha, Johnny, việc lái xe tải của tao đang ngon lành, dọc đường em út cả đống, lương mỗi tuần trăm rưởi. Mày nhắm trả tao được bao nhiêu?
Johnny bảo:
– Lúc đầu tao trả mày mỗi tuần năm trăm. Cho mày chơi trốn tìm với mấy con đào xi nê nữa, chịu không? Có thể tao để mày hát trong mấy buổi
tiệc của tao nữa.
Thằng Nino vẫn tưng tửng:
– OK, để tao nghĩ lại coi. Phải hỏi luật sư riêng, thư ký riêng của tao nữa chứ.
Johnny phải gắt lên:
– Nino, đừng đùa nữa. Tao nói nghiêm túc đấy. Tao rất cần mày. Tao muốn mày bay đến đây ngay sáng mai, để ký một hợp đồng năm trăm một tuần, trong vòng một năm. Nhưng nếu mày tò tí với mấy con mèo của tao là tao đuổi mày ngay với một năm lương. OK?
Im lặng một lúc, tiếng Nino có vẻ tỉnh táo hỏi:
– Này, Johnny, mày nói giỡn hả? Johnny bảo:
– Nhóc ơi, tao nghiêm túc đó. Tới văn phòng đại diện của tao ở New York, chúng sẽ lo vé máy bay cho mày và một ít tiền mặt. Sáng mai tao sẽ gọi cho tụi nó biết. Vậy buổi chiều mày hãy tới nhé. Tao sẽ cho người đón ở phi trường rồi đưa mày về nhà tao. Được chưa?
Lại một lúc lâu nữa mới nghe tiếng Nino rất e dè:
– Được, Johnny. – Lần này giọng nó không chút hơi hám say xỉn nào.
Johnny cúp máy, sẵn sàng đi ngủ. Từ sau khi đập nát cuộn băng mẫu, chưa bao giờ nó cảm thấy thoải mái hơn lúc này.
Bố Già Bố Già - Mario Puzo Bố Già