Chương 12: Thần Chết Xanh
hương 12: THẦN CHẾT XANH
Điều đầu tiên để tới với ác mộng chính là bản thân trở thanh một phần của đám đông bốn trăm người. Điều tiếp theo là tự mình chui vào đám đông đó. Hiccup phải buộc mình đi trước người khác.
Ông Stoick đề nghị đưa những chiến binh giỏi nhất đi cùng, như Hiccup thích đi một mình hơn. “Để ít có khả năng có người thích làm anh hùng và làm kẻ phá đám,” nó nói.
Quả đúng là Chương này tập trung làm rõ sự Anh hùng nơi Hiccup, nhưng tôi có điều không đồng tình. Trở nên dũng cảm dễ dàng hơn rất nhiều khi bạn đã vào bước đường cùng. Hiccup thật tâm biết con quái vật kia kiểu gì cũng giết họ. Vì thế nó chẳng còn gì để mất.
Nhưng, nó vẫn đổ mồ hôi khi liếc nhìn xuống vách đá. Ở đó, bên dưới nó, là một con rồng lớn khó tả, đang nằm dài trên bãi biển. Hình như hắn đang ngủ.
Tiếng ùng ục phát ra từ bụng hắn. Tiếng ùng ục đó như một bài hát thế này:
Quan sát ta đi, Kẻ Huy Diệt bằng Mắt Muỗi. Ta ăn trưa, cá voi lưng đen thật ngon thật giòn. Ôi cá mập thật ngon miệng, nhưng hãy nhớ này: Những chiếc răng nhỏ xíu xìu căn rất đau…
Lạ lùng thật, Hiccup nghĩ, hắn hát mà ngậm miệng được.
Hiccup gần như nhảy dựng lên khi con Rồng mở đôi mắt Cá Sâu nhìn thẳng vào nó.
“Sao lại lạ?” Con Rồng nói vì ngạc nhiên. “Một con rồng nhắm mắt không có nghĩa là nó ngủ, vì thế một con rồng ngậm miệng không có nghĩa là nó không thể hát. Mọi chuyện không như nó tưởng. Vậy đấy, Anh hùng của ta ạ, âm thanhđó là của một nghệ sĩ đau khổ.”
“Một nghệ sĩ đau khổ?” Hiccup nhắc lại, nhắc mình rằng, đừng bao giờ, không bao giờ được nhìn vào đôi mắt lớn, thâm hiểm như đôi mắt con Rồng này.
Hiccup đột nhiên nhận ra đây là một cái bẫy. Con Rồng giữ cả bầy cừu dưới một bàn chân. Hắn giả vờ để một con chạy thoát. Rồi tới khi con vật đáng thương kia chạy tới rìa an toàn, hắn nhẹ nhàng nhấc con cừu lên tung lên trời, rơi tõm vào mồm.
Đó là trò Hiccup thường làm, nhưng với những quả mâm xôi. Giờ Con Rồng đang ngửa cổ và đợi con cừu rơi vào cái hàm kinh tởm đó, sau đó ngậm chặt miệng lại. Tiếp theo đó là tiếng hắn nhai nuốt con vật cứ rồn rột rồn rột.
Con Rồng thấy Hiccup quan sát hắn với vẻ sợ hãi mà hứng thú. Hắn gí đầu sát thằng bé hơn. Hiccup suýt ngất khi hắn thở ra luồng hơi nước màu vang xanh tởm lợm. Đó là mùi của CÁI CHẾT – môt thứ mùi phân hủy gây choáng váng; mùi của những con cá tuyết và cá voi ươn; mùi của cá mập chết lâu ngày và mùi của những linh hồn tuyệt vọng. Dòng hơi nước cuốn quanh người, chui vào mũi thằng nhóc tới khi nó ho hắng và thở phì phì.
“Nhiều kẻ nói ăn cừu phải gỡ xương,” con Rồng tự tinh kiêu ngạo nói, “nhưng ta nghĩ ăn cả xương sẽ giòn hơn chỉ ăn thịt mềm…”
Con Rồng ợ một cái. Tiếng ợ đi ra cùng một ngọn lửa tỏa ra như một vòng khói và đốt cháy những cây thạch nam quanh Hiccup. Vậy là, đúng lúc đó, Hiccup đứng giữa vòng tròn lửa xanh sáng. Nhưng, những cây thạch nam còn ướt nước mưa, lưỡi lửa chỉ tồn tại một thoáng, rồi nhanh chóng lụi tàn.
“oops,” con Rồng cười quỷ quyệt. “Xin lỗi… mánh nho nhỏ thôi mà…”
Sau đó hắn đặt bàn chân to tướng lên vách núi Hiccup đang đứng
“Nhưng con người,” con rồng cảm thán. “con người thực sự là khúc cá to. Xương cột sống giống như cái que trôi xuống cổ họng vậy…”
Khi Con Rồng nói, hắn giương vuốt, những móng vuốt chầm chậm xuất hiện khỏi đệm thịt dày chù ù tới khi chúng giống những lưỡi dao cạo khổng lồ, rộng 6 feet, dài 20 feet, với đầu nhọn như dao mổ.
“Tách xương cột sống là một công việc tinh tế,” con Rồng đểu giả rít lên, “nhưng ta lại đặc biệt giỏi chuyện đó… rạch một vết nhỏ ở gáy” – hắn chỉ vào cổ Hiccup – “nhẹ nhàng kéo xuống, sau đó lôi ra…. hoàn toàn không đau đớn gì. Cho TA…”
Hiccup thực sự đang nghĩ rất nhanh. Không có gì giống như nhìn Thần Chết đối diện mà phải tăng hết tốc lực mà suy nghĩ. Nó có biết thứ gì đó về rồng có thể chống lại Con quái Vật Bất khả chiến bại này không?
Nó nhớ lại trang viết về Động cơ của Rồng trong đầu. BIẾT ƠN: Rồng không bao giờ biết ơn. SỢ HÃI: hoàn toàn vô vọng. GHEN TỊ: không phải ý tưởng tốt cho tình huống đặc biệt này. PHÙ PHIẾM VÀ TRẢ THÙ: có thể hữu dụng nhưng nó chưa biết dùng thế nào. Chỉ còn lại TRUYỆN CƯỜI VÀ NÓI CHUYỆN VÒNG VO. Con rồng này có vẻ hơi thích truyện cười. Nhưng từ cách nói chuyện, hắn rõ ràng tự cho mình là một nhà hiền triết. Có thể Hiccup sẽ câu giờ nếu nói chuyện vòng vo với hắn…
“Tôi đã bài hát của ông,” Hiccup nói, “nhưng chuỗi thức ăn là gì?”
“Câu hỏi hay,” Con rồng ngạc nhiên nói. “Một câu hỏi TUYỆT CÚ MÈO.” Hắn thu vuốt lại còn Hiccup thở dài nhẹ nhõm. “Rất lâu lắm rồi mới có một bữa ăn khôn ngoan. Thường các bữa ăn dành cả cuộc đời ngắn ngủi của mình để trầm tư với những câu hỏi mới lớn lao làm sao.
“Giờ để ta nghĩ xem,” Con Rồng nói, trong lúc nghĩ, hắn dùng móng vuốt chọc vào con cừu đang giãy giụa, rồi nhai ngon lành. Hiccup buồn cho con cừu nhưng cũng mừng thay mình không phải sinh vật xấu số chui vào cái dạ dày thằn lằn đang đói cồn cào đó.
“Làm sao ta có thể giúp một bộ não quá bé nhỏ và kém thông minh hơn ta hiểu nhỉ… Vấn đề là, tất cả chúng ta đều là, giống loài thượng đẳng. Chúng ta đi lại, nói chuyện, hít thở những thức ăn. Lấy cậu làm ví dụ nhé. CẬU sẽ bị TA ăn, thế thì cậu mới trở thành thức ăn được. Quá rõ ràng. Nhưng kể cả kẻ giết người như ta rồi cũng có ngày trở thành đồ ăn. Chúng ta đang khó khăn giành giật cuộc sống từ quai hàm của ngài thời gian,” con Rồng vui vẻ nói.
“Vì sao vấn đề này lại quan trọng vậy,” hắn nói tiếp, “vì thế tất cả đồ ăn phải hát hay nhất có thể.”
Hắn xoa bụng, từ đó giọng hát vẫn vang lên, nhưng càng lúc càng nhỏ dần.
Thịt người nhạt toẹt, nhưng nếu bỏ thêm chút muối, thật là nhiều muối, thịt người sẽ ngon…
Đó mới là ĐẶC BIỆT, bữa ăn ạ,” con Rồng nói, “giờ cậu đã nghe thấy giọng hát của một con rồng nhỏ hơn ta, nhưng bản thân hắn cũng rất lớn. Ta mới ăn hắn nửa giờ trước.”
“Thế không phải ăn thịt đồng loại sao?” Hiccup hỏi.
“Nó ngon lắm,” Con Rồng nói. “Hơn nữa, cậu không thể gọi một NGHỆ SĨ như ta là KẺ ĂN THỊT ĐỒNG LOẠI,” Hắn có chút tức giận. “Một người nhỏ bé mà quá láo xược. Cậu muốn gì hả, Bữa tối nhỏ xinh?”
“Tôi tới,” Hiccup nói. “để biết ông tới đây trong HÒA BÌNH hay muốn CHIẾN TRANH.”
“Ồ, ta nghĩ là Hòa bình,” con Rồng nói. “Nhưng ta sẽ giết các cậu.”
“Tất cả sao?”
“Trước tiên là cậu,” con Rồng tử tế nói. “Sau đó là tất cả những ai ta gặp, sau khi ngủ một chút đợi thức ăn tiêu hóa. Phải mất một lúc mới thức giấc hoàn toàn khỏi Kỳ ngủ sâu.”
“Nhưng thế này là không công bằng!”Hiccup nói. “Vì sao Ông ăn mọi người, chỉ vì ông lớn hơn?”
“Đời là vậy,” Con Rồng nói. “Hơn nữa, cậu có thể chui trong bụng ta mà nghĩ ngợi. Quá trình tiêu hóa là một thứ rất lớn lao… Nhưng à ta quên mất? Để ta giới thiệu bản thân. Ta là Thần Chết Xanh. Tên cậu là gì, Bữa tối Nhỏ xinh?”
“Hiccup Horrendous Haddpck đệ Tam,” Hiccup nói.
Và điều kỳ lạ nhất đã xảy ra.
Khi Hiccup nói tên, Thần Chết Xanh run rẩy, như thể có một cơn gió đột ngột thổi qua. Nhưng cả Thần Chết xanh lẫn Hiccup đều không để ý.
“Hmmm…” Thần chết xanh nói. “Ta chắc mình đã từng nghe thấy cái tên này rồi. Nhưng dài dòng quá nên ta sẽ gọi ngươi là Bữa tối Nhỏ xinh. Nào, bữa tối nhỏ xinh, trước khi ta thịt ngươi, nói cho ta nghe vấn đề của ngươi nào.”
“Vấn đề của tôi?”
“Đúng đó,” con Rồng nói. “Vì-sao-tôi-không-giống-bố-mình? Hay vấn đề khó-trở-thành-anh-hùng. Vấn đề Snotlout-làm-Tộc-trưởng-tốt-hơn-mình. Ta có thể giúp giải quyết khá nhiều vấn đề của Bữa ăn.”
“Vậy để tôi nói thẳng,” Hiccup nói. “ông biết tất cả về bố tôi, chuyện tôi không phải Anh hùng và mọi thứ.”
“Ta có thể nhìn ra,” Thần Chết xanh khiêm tốn nói.
“Vậy ông muốn tôi kể ông nghe những rắc rối trước khi ông xơi tôi?”
“Chúng ta sẽ bắt đầu lại vậy,” Thần Chết Xanh thở dài.
“Chúng ta sẽ bị ăn vào MỘT THỜI ĐIỂM NÀO ĐÓ. Ngươi có thể sống thêm chút đỉnh, nếu ngươi là một con rận thông minh..”
Thần Chết Xanh ngáp.
“Tự nhiên ta thấy mệt,” nó nói, “Ngươi, là một con rận thông minh, ngươi có thể nói chuyện với ta NHIỀU NĂM RÒNG…” và Con rồng lại ngáp. “Ta quá mệt nên không thể ăn ngươi lúc này, ngươi có thể quay lại sau hai tiếng nữa…. và ta sẽ nói cho ngươi nghe cách giải quyết vấn đề. Ta có cảm giác mình giúp được ngươi…”
Con quái vật kinh khủng thực sự ngủ mất. Nó ngáy như sấm. Những móng vuốt to tướng duỗi ra vafthar con cừu đang co ro sợ hãi đi mất.
Hiccup đứng quan sát con Rồng thêm một giây, sau đó từ từ lùi lại về làng.
Mọi người reo mừng khi thấy nó đi qua cổng. Nó được mọi người công kênh rồng thả xuống trước mặt Bố.
“Ừm, con trai à,” ông Stoick nói. “Con quái vật đó đến trong HÒA BÌNh hay muốn CHIẾN TRANH?”
“Hắn nói hắn đến trong hòa bình,” Hiccup nói. CÓ những tiếng hò reo và dậm chân. Hiccup giơ tay yêu cầu im lặng. “Nhưng hắn vẫn giết chúng ta.”
Bí Kíp Luyện Rồng Bí Kíp Luyện Rồng - Cressida Cowell Bí Kíp Luyện Rồng