Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Bắt Cóc
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 11 - Viên Thuyền Trưởng Nhượng Bộ
K
hoảng sáu giờ, Alan và tôi ngồi xuống ăn sáng. Nền nhà đầy mảnh thủy tỉnh và vết máu, nhìn vào đó tôi hết muốn ăn. Nhưng về các mặt khác chúng tôi không chỉ ở tình trạng thuận lợi mà còn dư dật. Vì chúng tôi đã đuổi đám sĩ quan khỏi vương quốc muôn thủa của chúng và có tất cả số rượu trên tàu – cả rượu nho lẫn rượu nặng – tất cả thực phẩm ngon lành, thịt ướp muối và bánh mì khô ngon, chúng tôi có lý do để phấn khởi. Điều thú vị nhất đối với chúng tôi có lẽ là hai cái họng khát rượu nhất Scotland – ngài Shuan không còn trên đời nữa – đang ngồi trước mũi tàu và đang phải uống nước lã.
— Cứ yên chí đi, – Alan nói – chắc sẽ không lâu nữa đâu chúng ta sẽ được nghe họ nói đấy. Cậu có thể lấy mất lòng ham chiến đấu của họ nhưng không bao giờ lấy được sự thèm khát rượu mạnh của họ đâu.
Chúng tôi sống với nhau tuyệt vời. Alan gần như âu yếm với tôi. Tự nhiên anh ta lấy con dao trong túi và cắt một cái cúc bạc ở áo khoác. Lúc đưa cho tôi, anh nói:
— Tôi thừa hưởng của bố tôi là Duncan Stuart. Chiếc cúc bạc này tôi tặng cậu để làm kỷ niệm tối hôm qua và cuộc chiến đấu của chúng ta. Dù ở đâu, chỉ cần chỉ cái cúc này cho bạn bè của Alan Breck, họ sẽ tiếp nhận cậu bằng cánh tay mở rộng.
Anh nói bằng một giọng cứ như anh là Carl vĩ đại và có cả một đội quân ấy. Vâng, tôi phải thừa nhận là mặc dù khâm phục lòng dũng cảm của anh, tôi vẫn luôn luôn tìm cách chế giễu tính kiêu ngạo của anh. Rất may là tôi biết che đậy hành động đó, bởi vì chỉ cần nghĩ đến cuộc cãi nhau có thể nổ ra là tôi thấy sợ rồi.
Khi chúng tôi vừa ăn xong, Alan liền lục tủ của thuyền trưởng cho tới khi tìm được cái bàn chải quần áo. Sau đó anh cởi áo khoác ra, ngắm nghía một chút rồi chải cẩn thận. Anh làm rất khéo và kỹ như một phụ nữ. Anh nói anh chỉ có bộ com-plê này là tài sản của hoàng đế nên phải chăm chút nó.
Và khi nhìn thấy anh tháo những sợi chỉ đơm cúc một cách trân trọng, tôi càng thấy giá trị của cái tặng phẩm đáng yêu vừa qua.
Anh còn đang chải áo thì có tiếng ngài Riach gọi ngoài boong muốn được nói chuyện. Tôi trèo qua cửa chiếu sáng lên mái, ngồi cạnh lỗ tròn, súng lục cầm trong tay. Với bộ mặt tự chủ, mặc dù chết khiếp vì các mảnh thủy tinh, tôi hỏi tay lái tàu về yêu cầu của ông ta.
Ông ta đi đến sát tường và đứng lên một con lăn làm cho cằm ông ta sát đến mái. Hai chúng tôi im lặng nhìn nhau một lúc lâu. Vì tôi đoán rằng ngài Riach không hăng hái đánh nhau lắm nên không ngạc nhiên thấy ông ta chỉ bị một vết sước ở má, có lẽ do lưỡi gươm chạm vào. Nhưng vì phải đứng suốt đêm để gác rà chăm sóc người bị thương, nên bây giờ trông ông ta như chết và có vẻ kiệt sức.
— Thật là một câu chuyện dở hơi. – Cuối cùng ông ta lắc đầu, nói:
— Đó không phải là lỗi của chúng ta. – Tôi đáp.
— Ngài thuyền trưởng nhờ nói lại là ông ta muốn nói chuyện với bạn cậu, có lẽ là qua cửa sổ. – Đó là những lời tiếp theo của ông ta.
— Làm sao chúng tôi biết hiện nay ông ta còn có mưu mô phản phúc mới nào trong đầu hay không. – Tôi nói lại.
— Ông ta muốn nói chuyện thật thà, David ạ. Và nếu chúng tôi có muốn bắt đầu trở lại, tôi nói với cậu bằng sự tin cậy, thì thủy thủ cũng không tham gia nữa.
— Thật chứ? – Tôi hỏi.
— Tôi có thể nói nhiều hơn với cậu. Chẳng những thủy thủ, ngay cả tôi cũng từ chối. Tôi sợ, David ạ. – Khi nói, ông ta mỉm cười với tôi – Chúng tôi chỉ muốn thoát khỏi chuyện này.
Tôi nói lại với Alan. Cuộc nói chuyện được chấp thuận và sự thỏa thuận được nhấn mạnh bởi lời thề danh dự. Nhưng ngài Riach còn có gì đó trong lòng: Ông tha thiết yêu cầu tôi một ngụm rượu mạnh và nhắc lại lòng tốt trước đây của ông đối với tôi làm tôi phải dùng sợi dây buồm thả xuống cho ông một vại. Ông ta uống một vài lần và đem chỗ còn lại đi, có lẽ là để chia sẻ cho tay thuyền trưởng.
Một lúc sau, như thỏa thuận, Hoseason đi tới một trong những cửa sổ. Ông ta đứng dưới mưa, tay bị quấn băng, trông dữ tợn và nhợt nhạt. Trong có một đêm, ông ta đã già đi, làm tôi thấy bứt rứt rằng mình là người đã bắn ông ta.
Alan chĩa nòng súng lục vào đầu viên thuyền trưởng.
— Hãy bỏ khẩu súng đi! – Hoseason nói – Tôi đã hứa với ngài mà, hoặc là ngài muốn xúc phạm tôi.
— Thuyền trưởng, – Alan nói – Lời hứa của ngài không đáng giá lắm. Tối hôm qua ngài đối xử với tôi như một mụ hàng cá. Ngài đã nhấn mạnh sự thỏa thuận của chúng ta bằng lời và cái bắt tay. Ngài biết quá rõ cái thỏa thuận đó đã đi đến đâu. Hãy quăng cái lời hứa danh dự của ngài đi!
— Ngài có lý. – Viên thuyền trưởng trả lời – Nhưng với những lời nhục mạ, ngài không đạt được gì ở tôi dâu.
Sự nhục mạ đúng là cái gánh nặng mà viên thuyền trưởng chưa bị bao giờ. Ông ta giận dữ nói tiếp:
— Chúng ta cần nói những chuyện quan trọng hơn. Ngài đã gây ra trên tàu tôi một biển máu nghiêm trọng. Tôi hiện không còn đủ người để tiếp tục cho tàu chạy. Ngoài ra, viên sĩ quan thứ nhất của tôi, người mà ít ra tôi có thể giao điều khiển tàu thì đã nhận lưỡi kiếm của ngài vào sườn. Ngài đã làm ông ta câm lặng. Hiện tôi chỉ có thể đưa tàu vào Glasgow và tuyển thủy thủ mới, ở đó sẽ có những người có một bản chất khác ngài.
— Như thế đó – Alan nói – Với những người này tôi còn phải kể nhiều lắm – Nếu ở đó có người nào biết tiếng Anh và chắc là có, tôi có thể kể cho họ một câu chuyện dễ thương: một bên là mười lăm thủy thủ đi biển thành thạo còn bên kia là một người đàn ông và một cậu bé mới lớn. Thuyền trưởng ạ, liệu đó có phải là sỉ nhục?
Hoseason đứng đó, máu dồn lên mặt:
— Không! – Alan nói tiếp – Đề nghị của ông không thể chấp nhận được. Ngài hãy để tôi xuống đất liền ở nơi chúng ta đã thỏa thuận.
— Được thôi, – Viên thuyền trưởng đáp – nhưng người sĩ quan thứ nhất của tôi đã chết và ngài là người biết rõ nhất việc đó đã xảy ra như thế nào. Không một ai khác trong chúng tôi biết rõ đoạn bờ biển đó và nó không phải không nguy hiểm.
— Ngài được lựa chọn mà – Alan nói – Ngài có thể để tôi xuống ở Apprin. Angdour hoặc Morven, ở Arisaig hoặc Morar hoặc ở đâu ngài thích cách quê tôi ba mươi dặm, chỉ cần không phải nơi dòng họ Campbell sống. Sự lựa chọn khá rộng rãi. Nếu ngài không dư khả năng đến một nơi trên, thì ngài là người bất tài trên biển cũng như trong cuộc đấu tay đôi. Những đồng bào nghèo khổ của tôi đang chạy ngang dọc từ đảo nọ sang đảo kia trong mọi thời tiết trên những chiếc thuyền bé nhỏ của họ, thậm chí trong đêm tối.
— Một chiếc thuyền đánh cá không phải là một tàu buồm, thưa Ngài, – Viên thuyền trưởng đáp – nó không có chiều sâu.
— Thôi được, thế thì đưa chúng tôi đến Glasgow – Alan nói – ít ra ở đó chúng tôi cũng có những người vui vẻ ở phía mình.
— Tôi không nghĩ như vậy – Viên thuyền trưởng nói – ngoài ra việc đó rất tốn tiền.
— Tôi không phải là cái túi hứng gió – Alan đáp – Những gì tôi đã hứa sẽ thực hiện, ba mươi bảng nếu ngài cho tôi xuống dọc bờ biển, sáu mươi nếu ngài đưa tôi tới Lochlinnhe.
— Nhưng mà ngài hãy lưu ý là chúng ta chỉ cách Ardnamurchan vài giờ chạy buồm nữa thôi. Hãy đưa tôi sáu mươi bảng và tôi sẽ để ngài xuống đó.
— Tôi cần phải cắt bỏ mũi giầy hoặc chạy trước mũi tụi Áo đỏ vì ngài chắc? – Alan hét lên – Không, thưa ngài, nếu ngài có sáu mươi bảng thì ngài phải làm việc và đưa tôi đến mảnh đất quê hương.
— Điều đó sẽ đưa tàu buồm vào nguy hiểm, thưa ngài, và cuộc sống của tất cả chúng ta nữa. – Viên thuyền trưởng kêu lên.
— Hãy làm cái gì ngài muốn. – Alan nói – Điều kiện của tôi ngài đã biết rồi.
— Ít ra Ngài có thể dẫn đường cho tôi chứ? – Thuyền trưởng hỏi.
— Điều này đáng ngờ lắm. – Alan đáp – Tôi hiểu biết về đấu kiếm nhiều hơn, như ngài đã thấy. Tôi không phải là thủy thủ, nhưng vẫn thường lên hoặc xuống tàu ở dọc bờ biển này và có biết chút ít.
Viên thuyền trưởng vẫn lắc đầu giận dữ:
— Nếu tôi đã không mất quá nhiều trong chuyến đi khốn khổ này, tôi muốn nhìn thấy ngài bị treo cổ hơn là đưa con tàu của tôi vào hiểm nguy. Nhưng mà thôi, chuyện này có thể xảy ra một lần. Ngài đạt được ý muốn. Ngay khi gió đến, và tôi cảm thấy sẽ xảy ra thôi, tôi sẽ tự cầm bánh lái. Còn một vấn để nữa: Nếu chúng tôi gặp một tàu chiến và bị ép dừng lại thì đó không phải lỗi của tôi. Chiến hạm Anh đi tuần ở bờ biển này luôn. Ngài biết họ đứng sau ai nếu gặp trường hợp đó, ngài có thể để lại tiền ở đây.
— Thuyền trưởng – Alan nói – Nếu thấy cờ chiến Anh thì nhiệm vụ của Ngài là quay mũi ngay và còn một chút nữa: như tôi được nghe ở khoang trước các ngài được dọn bữa ít rượu quá. Tôi đề nghị ngài một cuộc trao đổi: một chai rượu mạnh lấy hai xô đầy nước.
Đó là điểm cuối cùng của thỏa ước được hai bên thi hành triệt để ngay lập tức. Bằng cách đó Alan và tôi có thể rửa sạch phòng ngủ và không còn phải nghĩ đến những kẻ đã bị chúng tôi giết. Còn thuyền trưởng Hoseason và ngài Riach thì mừng vì có rượu uống.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Bắt Cóc
Robert Louis Stevenson
Bắt Cóc - Robert Louis Stevenson
https://isach.info/story.php?story=bat_coc__robert_louis_stevenson