Chương 12: Án Mạng Trên Hòn Đảo Vắng
ở mắt ra, tôi thấy trần nhà màu trắng.
Lạ thật, phòng tôi thế này sao, khi tôi còn đang nghĩ vậy, thì ký ức dần quay lại.
“Xin lỗi, hình như tôi làm cô thức giấc,” giọng nói vang lên từ trên đầu tôi. Tôi nhìn sang, Shiduko đang đứng chỗ cửa sổ. Cửa sổ đang mở, tấm rèm đăng ten trắng đung đưa.
“Tôi định mở cửa cho thoáng. Hay để tôi đóng lại nhé.” “Không, cô cứ để vậy cũng được.”
Giọng tôi khàn lại. Thật đáng thương làm sao. “Tôi bị ngất ư? Và sau đó được đưa tới đây?” “Vâng,” Shiduko khẽ gật đầu.
“Fuyuko chết rồi à?”
Cô ấy cúi đầu. Tôi đã hỏi một điều hiển nhiên, bắt Shiduko trả lời đúng là làm khó cho cô. Giờ thì tôi đã hiểu đó không phải là giấc mơ.
Viền mắt tôi nóng lên, tôi đưa hai tay bưng mặt, cố ho ra một tiếng.
“Vậy còn những người khác thì sao?” “… Họ đang ở dưới sảnh.”
“Họ làm gì dưới đó vậy?”
Shiduko cụp mắt xuống như khó nói, rồi nhỏ nhẹ, “Họ đang bàn xem sau đây nên làm thế nào.”
“Cảnh sát thì sao?”
“Có hai vị ở đồn lưu trú tới rồi. Nghe nói cảnh sát Tokyo cũng sẽ tới, nhưng chắc sẽ mất thêm chút thời gian nữa.”
“Thế à? Vậy tôi cũng phải tới đó thôi.”
Tôi toan ngồi dậy, thì đầu lại bắt đầu đau. Còn choáng váng nữa. Thấy vậy, Shiduko liền đỡ lấy tôi.
“Cô ổn không? Đừng cố quá.”
“Không sao. Tôi ổn mà. Lần đầu tiên trong đời tôi bị bất tỉnh nên cơ thể chưa quen thôi.”
Tôi ổn mà, tôi nói một lần nữa, rồi xuống khỏi giường. Cảm giác như chân không chạm đất. Nhưng giờ không phải lúc than thở.
Bước vào nhà tắm, đầu tiên tôi rửa mặt bằng nước lạnh. Gương mặt tôi trong gương trông già nua một cách lạ lùng. Làn da không chút sinh khí, hốc mắt thì lõm sâu.
Tôi với tay lên bồn rửa định lấy bàn chải thì chạm tay vào bàn chải đánh răng của Fuyuko. Cái bàn chải màu trắng tôi đã nhìn thấy bao nhiêu lần. Cô ấy cực kỳ chú trọng vệ sinh răng miệng, nên không bao giờ sử dụng bàn chải loại khác.
Nhìn cái bàn chải này, tôi lại nhớ đến hàm răng trắng bóng của cô, nụ cười cô hiện lên trong đầu tôi.
Fuyuko.
Tôi nắm chặt kỷ vật của cô, đổ gục người xuống bồn rửa. Có thứ gì đó nóng ấm đang sôi sục trong cơ thể tôi.
Và tôi khóc.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Xuống cầu thang, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía tôi, nhưng sau đó hầu hết những đôi mắt ấy lại lảng đi chỗ khác. Chỉ có Yamamori Takuya và Yumi là không làm vậy. Yumi nhìn về phía này có lẽ là do phán đoán được bằng tiếng bước chân, song không nhận ra đó là tôi.
“Cô ổn chứ?” Yamamori Takuya bước lại chỗ tôi hỏi. Tôi gật đầu, nhưng hẳn là trông tôi yếu ớt lắm.
I shikura Yusuke đứng dậy để nhường chỗ cho tôi. Tôi cảm ơn, ngồi vào đó nhưng một cơn mệt mỏi nặng nề lại bao trùm lấy.
“Vậy giờ chúng ta sẽ làm gì tiếp đây?”
Mọi người đều ngoảnh mặt đi, nên tôi đành hỏi Yamamori Takuya.
“Hiện anh Moriguchi đang dẫn cảnh sát lưu trú tới hiện trường,” anh ta đáp bằng giọng trầm và gượng gạo. Anh ta lúc nào cũng bình thản.
“Chuyến đi của chúng ta bị nguyền rủa rồi,” I shikura thở dài.
“Năm ngoái thì gặp vụ lật thuyền đó, năm nay lại tai nạn ngã xuống vách đá. Chúng ta phải cúng giải hạn thôi, tôi nói thật đấy.”
“Tai nạn ư?” tôi hỏi lại.
“Ý anh là việc Fuyuko ngã từ trên vách đá xuống là tai nạn ư?”
Gương mặt bọn họ đồng loạt quay về phía tôi. Nhưng tôi có cảm giác ánh mắt họ lúc này khác với ban nãy.
“Cô không nghĩ đó là tai nạn à?”
Tôi gật đầu dứt khoát trước câu hỏi của Yamamori Takuya. Chuyện ấy là đương nhiên mà.
“Thật là một phát ngôn táo bạo,” giọng anh ta sang sảng.
“Không phải tai nạn, thì là tự sát hoặc bị sát hại. Đương nhiên cô không nghĩ đó là tự sát đúng không?”
“Hiển nhiên rồi.”
Nghe tôi nói vậy, phu nhân Yamamori không chần chừ gì, vừa lắc đầu vừa nói “Ngu xuẩn”.
“Sát hại là sao? Ý cô là hung thủ nằm trong số chúng tôi à?”
“Nhưng nếu cô ấy bị sát hại thật, thì hung thủ đúng là sẽ chỉ nằm trong số chúng ta,” mặt Yamamori Takuya lạnh lùng tới mức đáng sợ.
“Chưa gì đã quy kết đây là tai nạn thì quả có hơi vội vàng. Nhưng để đưa ra kết luận trong trường hợp chết do rơi từ trên cao xuống thế này đúng là rất khó.”
“Thế nên nghe người ta nói như kiểu một trong số chúng ta là hung thủ tôi thấy hơi đau lòng,” phu nhân Yamamori nói như bị kích động. Đôi môi tô son đỏ của chị ta chuyển động sinh động.
“Cô có thể giải thích lý do tại sao lại nghĩ đây là vụ giết người không?” Murayama Noriko điềm tĩnh không kém gì Yamamori Takuya. Gương mặt cô ta vẫn trang điểm kỹ càng, không có vẻ gì là đang bối rối với sự việc đột ngột xảy ra.
Tôi nhìn lại cô ta, sau đó đảo mắt một lượt khắp bọn họ.
“Tôi không nghĩ đây là tai nạn bởi vì có quá nhiều điểm nghi vấn để có thể kết luận như vậy. Và chừng nào chưa làm sáng tỏ hết những nghi vấn ấy, thì tôi không thể chấp nhận được.”
“Cô thấy điểm nào đáng nghi vậy?” Yamamori Takuya hỏi.
“Trước tiên, vách đá có chăng hàng rào. Tại sao cô ấy lại phải trèo qua hàng rào để ra đứng ở vách đá?”
“Có thể là do bất cẩn,” I shikura nói. “Có khi cô ấy muốn nhìn xuống dưới vách đá nên mới trèo qua hàng rào.”
“Vào giờ đó dưới vách đá chắc chắn là đen thui, không thể nhìn thấy gì.
Anh nghĩ cô ấy định nhìn gì chứ?” “Cái đó thì…”
Anh ta định nói gì đó nhưng rồi lại im bặt. Tôi nói tiếp.
“Nghi vấn thứ hai là việc cô ấy rời khỏi nhà nghỉ. Ở hành lang có ghi rõ sẽ khóa cửa lúc mười giờ tối. Nếu cô ấy nhìn thấy thông báo đó, tôi nghĩ cô ấy sẽ không đi dạo đâu. Tại vì cửa bị đóng mà.”
“Thì,” Yamamori Takuya mở miệng. “Có thể cô ấy không nhìn thấy tờ thông báo đó, nên mới đi ra ngoài.”
“Anh Yamamori nghĩ vậy là bởi anh không hiểu tính cách của cô ấy.
Nếu ra ngoài muộn như vậy, chắc chắn cô ấy sẽ xác nhận cẩn thận.” “Nghe giọng cô có vẻ thiên vị nhỉ.”
Giọng Murayama Noriko như đang kìm nén cảm xúc.
“Cứ cho những điều cô nói là đúng đi, thì cũng không thể dám chắc là cô Hagio không ra ngoài đúng không? Giả sử cô ấy định đi dạo lúc chưa đến mười giờ thì sao, chỉ cần để ý rồi về trước giờ đó là được mà.”
“Không, tôi không nghĩ vậy đâu,” người nói thay tôi là Yamamori
Takuya. Anh ta quay về phía thư ký của mình mà nói.
“Theo như những gì tôi nghe được, thì cô Hagio lên giường lúc mười giờ. Cô ấy bị tỉnh giấc rồi mới rời phòng, nên đương nhiên có ra khỏi nhà nghỉ thì cũng phải sau mười giờ. Đúng không?”
“Đúng vậy,” tôi đáp.
“Nhưng sự thật là cô ấy đã rời nhà nghỉ đúng không? Cô ấy đã mất ở bên ngoài nhà nghỉ mà.”
Giọng điệu của phu nhân xen lẫn sự bực bội. Tôi nhìn vào gương mặt chị ta.
“Nhưng việc ra ngoài cũng chưa chắc đã theo ý định của cô ấy. Có thể ai đó rủ nên cô ấy mới đi. Còn nói một cách cực đoan, thì có thể cô ấy bị giết trong nhà nghỉ, rồi thi thể mới bị vứt xuống vách đá.”
“Sao có thể vậy chứ,” phu nhân nói, rồi quay mặt đi. “Ra là vậy. Suy luận của cô có vẻ hợp lý đấy. Nhưng cứ tranh luận mãi thế này cũng chẳng giải quyết được gì cả.”
Yamamori Takuya nhìn một lượt tất cả mọi người, như cố giảm bớt bầu không khí căng thẳng.
“Vậy bây giờ tính sao nhỉ? Hay từng người sẽ nói mình đã làm gì tối qua. Làm vậy chắc cũng sẽ giúp ích gì đó cho việc phá án.”
“Ý anh là chứng cứ ngoại phạm à?” I shikura hơi nhăn trán. “Nghe không được vui cho lắm nhỉ?”
“Nhưng đằng nào cũng phải làm rõ điểm này. Điều tra viên từ Tokyo khi tới đây chắc chắn cũng sẽ hỏi chúng ta việc này thôi.”
“Coi như tập dượt trước à?” I shikura bĩu môi, nhún vai. “Được không, mọi người?”
Yamamori Takuya nhìn mặt mọi người. Họ vừa nhìn phản ứng của nhau, vừa gượng ép đồng ý.
Và như thế, việc xác nhận chứng cứ ngoại phạm của từng người bắt đầu.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
“Tôi nghĩ mọi người cũng biết rồi, tôi thì chỉ ở trong phòng mạt chược dưới tầng hầm suốt thôi,” người nói đầu tiên là Yamamori Takuya. Hẳn là anh ta rất tự tin. “Đương nhiên tôi cũng đi vệ sinh, nhưng chỉ hai, ba phút thôi. Với khoảng thời gian đó thì chẳng thể làm gì cả. Tiện tôi cũng nói luôn, rằng em trai tôi cũng ở cùng tôi. Mà nói đến ở cùng nhau, thì có cả anh Moriguchi và bếp trưởng nữa. Tóm lại, tôi có người làm chứng.”
I shikura gật đầu hài lòng với lời Yamamori Takuya. “Mọi người chơi mạt chược xong lúc mấy giờ?”
Nghe tôi hỏi, Yamamori Takuya trả lời ngay tắp lự, “Mười giờ ba mươi. Như hôm qua tôi đã nói với cô. Chơi mạt chược xong, tôi ngồi tán chuyện cùng mọi người. Đến mười một giờ thì cô đi xuống, đúng không?”
“Tôi cũng thế. Không cần nói lại nữa.” Nét mặt I shikura thật lạc quan.
Thấy tôi im lặng, Yamamori Takuya quay sang vợ mình nói, “Đến lượt em đấy.”
Phu nhân có vẻ bất mãn, nhưng không than thở gì, mà nhìn về phía tôi. “Dùng bữa xong, tôi và Yumi ở đây đến trước mười giờ. Sau đó tôi dẫn
Yumi về phòng, cho con bé đi ngủ, rồi đi xem chồng mình thế nào. Từ lúc
đó chúng tôi ở cùng nhau suốt.”
“Vợ tôi tới chỗ tôi quãng mười giờ,” Yamamori Takuya bổ sung thêm. “Về điểm này thì anh Moriguchi có thể làm chứng cho tôi.”
Tôi gật đầu, hướng đôi mắt về phía Yumi đang ngồi im bên cạnh phu nhân từ đầu tới giờ.
“Yumi thì thôi chứ,” Yamamori Takuya nói khi nhận ra ánh mắt tôi nhìn Yumi. “Con gái tôi thì có thể làm gì?”
Anh ta nói cũng có lý. Tôi bèn nhìn sang Kanei Saburo. “Ă n xong, tôi chơi phi tiêu một lúc lâu,” anh ta nói.
“Cô Hagio lúc đó cũng chơi pinball ở bên cạnh, còn cô Murayama và anh Takemoto chơi bi-a.”
“Đúng vậy,” Murayama Noriko nói xen vào. Takemoto Masahiko cũng gật đầu. “Sau khi nghỉ chơi phi tiêu, tôi nói chuyện với phu nhân và cô Yumi, nên chắc ở đây đến khoảng chín giờ ba mươi phút. Sau đó, tôi quay về phòng, tắm rửa, rồi lên sân thượng hóng gió. Lên đến nơi thì đã thấy cô Murayama và anh Takemoto ở đó trước rồi.”
“Lúc đó là khoảng mấy giờ?”
“Tôi nghĩ là chưa đến mười giờ đâu.”
“Đúng đấy,” Murayama Noriko ở bên cạnh nói. “Lúc đó chưa đến mười giờ. Shiduko cũng đến sau đó, khi ấy mới vừa đúng mười giờ.”
“Chờ chút đã,” tôi nhìn mặt Kanei Saburo. “Chẳng phải anh đi dạo với cô Shiduko sao?”
“Đi dạo ư?” Lông mày anh ta xếch lên khó hiểu. “Không. Tôi có ra khỏi nhà nghỉ đâu.”
“Nhưng mà,” lần này tôi nhìn sang Shiduko. “Khoảng chín giờ bốn
mươi lăm phút, cô Shiduko đã rời khỏi nhà nghỉ nhỉ. Tôi cứ nghĩ cô đi cùng anh Kanei cơ.”
Gương mặt Shiduko như bị ai đó đánh lừa. Việc tôi biết cô ra ngoài chắc nằm ngoài sự tưởng tượng của cô.
“Fuyuko đã trông thấy cô. Vào khoảng giờ đó.”
Một hồi lâu sau, cô ấy mới gật đầu đồng tình với lời tôi nói.
“Khi đó tôi đi xem qua con đường đi dạo thôi,” Shiduko nói như vừa nhớ ra điều đó. “Phu nhân hỏi tôi là quanh đây có con đường nào để tiểu thư đi dạo không, nên tôi đã đi tìm.”
“Shiduko nói đúng đấy,” phu nhân xen vào. “Tiếng côn trùng kêu nghe hay quá nên tôi muốn đi dạo một lát. Cô ấy đã đi kiểm tra giúp tôi xem có gì nguy hiểm không. Nhưng thấy cô ấy nói trời tối, lại không an toàn nên tôi đã thôi ý định đó.”
“Cô Shiduko ra ngoài khoảng bao lâu vậy?” tôi hỏi, thì cô ta đáp, “Khoảng mười phút. Sau đó tôi cùng phu nhân đưa tiểu thư về phòng, rồi lên sân thượng. Còn anh Kanei thì lên sân thượng sau khi tắm xong.”
Giọng Shiduko nghe hơi dao động ở câu cuối. Chắc tại cô phải công khai chuyện với Kanei Saburo.
“Đến đây tôi nghĩ chắc cô cũng hiểu rồi nhỉ,” Murayama Noriko tự tin nói. “Tôi và anh Takemoto chơi bi-a. Chơi xong là khoảng gần chín giờ ba mươi phút, anh Kanei về phòng ngay trước đó. Sau đấy tôi cùng anh Takemoto lên sân thượng, nói chuyện công việc. Một lúc lâu sau thì anh Kanei và cô Harumura đến.”
Tôi nhìn Takemoto Masahiko để xác nhận. Anh ta gật đầu như muốn nói đúng vậy đấy.
“Vậy là hoạt động của mọi người đều đã rõ,” Yamamori Takuya xoa hai bàn tay vào nhau, nhìn mọi người.
“Tối qua chúng ta đều mỗi người một việc. Nhưng có một điều chắc chắn là ai cũng có chứng cứ ngoại phạm từ sau mười giờ tối. Trong khi cô Hagio rời phòng mình lúc hơn mười giờ, nên không ai có thể tiếp xúc với cô ấy được cả.”
Bất giác I shikura mỉm cười. Phu nhân Yamamori thì ưỡn ngực nhìn tôi đầy đắc thắng. Tôi khoanh tay, nhìn xuống quanh chân mình.
Không thể nào.
Ai đó đã nói dối. Tôi tuyệt đối không tin Fuyuko lại ra ngoài vào ban đêm để rồi rơi xuống vách đá như vậy.
“Có vẻ cô vẫn chưa thấy thuyết phục nhỉ,” giọng phu nhân sang sảng.
Nghe như có một con thủy triều ẩn trong giọng nói đó.
“Giải thích đủ đường vậy rồi mà cô vẫn chưa thấy thuyết phục, vậy hãy giải thích cho tôi đi. Tại sao chúng tôi lại phải giết cô ấy? Ý tôi muốn nói là động cơ giết người trong trường họp này là gì?”
Động cơ ư?
Tôi thật không cam lòng, nhưng đó đúng là nghi vấn lớn. Tại sao họ lại phải giết cô ấy chứ? Hay Fuyuko bị cuốn vào một biến cố nào đó? Cuốn vào ư?
Đúng rồi, tôi như vỗ tay đánh đốp trong thâm tâm. Có khi nào lúc cô ấy rời phòng vào ban đêm đã bị cuốn vào một chuyện gì đó khủng khiếp không? Giả như cô ấy đã nhìn thấy thứ gì đó. Và kẻ bị cô bắt gặp thì lại muốn bịt miệng cô.
“Thế nào? Cô hãy nói rõ động cơ là gì đi,” phu nhân vẫn chưa thôi
những lời châm chọc sắc nhọn như gai.
Thấy tôi im lặng, Yamamori Takuya lên tiếng, “Đủ rồi đấy. Bạn thân đột ngột qua đời, ai mà chẳng sinh nghi. Giờ bằng chứng ngoại phạm đã rõ ràng, mối nghi ngờ đã được xua tan. Dừng ở đây thôi.”
Nghi ngờ đã được xua tan ư?
Thật vớ vẩn, tôi nghĩ. Sự ngờ vực trong tôi không bớt đi một chút nào. Với tôi tất cả bọn họ đều là kẻ địch. Lúc tôi không đề phòng, họ đã tạo dựng bao nhiêu bằng chứng ngoại phạm, nhưng chẳng có ý nghĩa gì hết.
Tôi vẫn cúi đầu, nghiến răng chịu đựng.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Không lâu sau, ông chủ nhà nghỉ và cảnh sát tuần tra lưu trú quay lại. Cảnh sát tuần tra là một người đàn ông quãng ngũ tuần, có vẻ tốt bụng, gương mặt anh ta hiện rõ sự dao động trước vụ án đột ngột xảy ra. Dẫu nhìn chúng tôi, nhưng anh ta chẳng hỏi gì, chỉ thì thầm với chủ nhà nghỉ.
Cảnh sát điều tra từ Tokyo đến ngay sau đó. Đó là một đội gồm hai người, một người béo và một người gầy, họ đứng ở sảnh hỏi chuyện chúng tôi, sau đấy gọi riêng tôi đến nhà ăn trước.
“Vậy là…” Vị cảnh sát to béo lấy bút bi gãi đầu. “Lúc lên giường, cô Hagio không có biểu hiện gì lạ đúng không? Í t nhất là cô thấy vậy.”
“Vâng.”
Mặt vị cảnh sát nhuốm vẻ suy tư.
“Đây có phải lần đầu tiên cô đi du lịch cùng cô Hagio không?”
“Không, trước đó tôi với cô ấy cũng đã đi du lịch kết hợp lấy tin viết bài cùng nhau hai, ba lần rồi.”
“Những lần đó có chuyện như thế này xảy ra không? Ý tôi là cô Hagio nói không ngủ được nên đi ra ngoài vào buổi tối ấy.”
“Lúc ở cùng tôi thì không.”
“Tức là lúc ở cùng cô, cô Hagio dễ ngủ à?” “Đại loại thế.”
“Tôi hiểu rồi,” vị cảnh sát xoa cái cằm râu mọc lỏm chởm. Anh ta có vẻ không có thời gian mà cạo râu.
“Chuyến đi lần này là do cô mời à?” “Vâng.”
“Tôi nghĩ việc du lịch kết hợp lấy tin thế này cũng là một phần công việc của các cô, nhưng cô Hagio có vui vẻ tận hưởng chuyến đi lần này không?”
Một câu hỏi lạ lùng. Tôi nghiêng đầu khó hiểu, và đáp, “Cô ấy cũng hay đi du lịch, nên không đến mức vui vẻ háo hức, nhưng tôi nghĩ cô ấy cũng đã tận hưởng chuyến đi theo cách của riêng mình.” Câu trả lời không đưa ra được manh mối nào, nhưng tôi cũng chỉ biết đáp vậy thôi.
“Quan hệ cá nhân giữa cô và cô Hagio thế nào? Hai người rất thân à?” “Vâng,” tôi gật đầu. “Chúng tôi là bạn thân.”
Vị cảnh sát to béo tròn miệng lên, liếc vị cảnh sát gầy nhom, rồi lại quay lại nhìn tôi.
“Trước khi tham gia chuyến du lịch này, cô Hagio có tâm sự với cô chuyện gì không?”
“Tâm sự? Về chuyện gì cơ?”
“Thì, những phiền muộn cá nhân chẳng hạn.”
“À…,” cuối cùng tôi cũng hiểu suy đoán của họ. “Anh nghĩ Fuyuko tự tử ư?”
“À không. Tôi cũng chưa dám kết luận gì cả. Nhưng nhiệm vụ của chúng tôi là phải kiểm chứng tất cả các khả năng. Thế chuyện đó thì sao, cô ấy có tâm sự với cô không?”
“Hoàn toàn không, tôi không nghĩ cô ấy phiền muộn điều gì cả. Công việc lẫn đời sống cá nhân của cô ấy đều viên mãn,” nghe tôi quả quyết, vị cảnh sát gãi đầu, môi cong lên thành một hình dáng lạ. Anh ta như muốn cười khổ, nhưng lại cố chịu đựng.
“Tôi hiểu rồi. Còn một điều cuối cùng tôi muốn xác nhận, cô nói mình và cô Hagio lên giường ngủ lúc mười giờ.”
“Vâng.”
“Cô tỉnh giấc lúc mười một giờ à?” “Vâng.”
“Trong khoảng thời gian đó, cô ngủ say và không tỉnh giấc lần nào nhỉ?”
“Vâng… Tại sao anh lại hỏi như vậy?”
“Không, cũng không có gì cả. Tại vì chỉ có mình cô khai là đã ngủ trong khoảng thời gian đó.”
Không hiểu ý của cảnh sát, tôi thoáng im lặng. Nhưng ngay lập tức tôi sửng sốt.
“Anh đang nghi ngờ tôi ư?”
Anh ta xua tay như thể tôi đang nói điều gì ngớ ngẩn lắm. “Làm gì có. Chẳng lẽ tôi nên nghi ngờ cô à?”
Tôi chẳng muốn trả lời nên quyết định im lặng. Tôi lườm anh ta, rồi đứng dậy.
“Anh hỏi xong rồi nhỉ?”
“Vâng, xong rồi. Cảm ơn cô.”
Bỏ lại vị cảnh sát với giọng nói câu giờ, tôi rời nhà ăn. Cơn giận dường như đã soán hết chỗ của nỗi buồn trong tôi.
Sau đó có hai vị điều tra viên khác đến phòng tôi, nói là muốn kiểm tra đồ đạc của Fuyuko. Họ không nói lý do tại sao làm vậy, nhưng qua biểu hiện, tôi thấy dường như họ hy vọng sẽ tìm được thứ gì đó như di thư.
Nhưng đương nhiên lấy đâu ra thứ như vậy. Họ thất vọng ra mặt, rời khỏi phòng tôi.
Sau đó một lát, vị cảnh sát to béo ban nãy lại đến. Lần này anh ta nói muốn tôi xác nhận một số đồ vật. Tất nhiên là đồ của Fuyuko.
“Tôi có thể hỏi một việc mà ban nãy tôi quên mất không?” trên đường đến nhà ăn, tôi hỏi vị cảnh sát to béo.
“Được chứ. Cô muốn hỏi gì?”
“Đầu tiên là nguyên nhân tử vong,” tôi nói. “Nguyên nhân gây ra cái chết của Fuyuko là gì vậy?”
Vị cảnh sát nghĩ một lát, rồi đáp, “Do toàn thân bị va đập mạnh. Tảng đá cô ấy ngã xuống có bề mặt nhẵn nhụi, nên không thể nói lên được điều gì. Nhưng sau gáy cô ấy có vết lõm, tôi nghĩ đó là vết thương trí mạng. Khiến cô ấy chết ngay tức khắc.”
“Có dấu vết nào cho thấy bị tấn công không?”
“Chúng tôi đang điều tra, nên chưa thể nói rõ được. Cô muốn hỏi gì nữa không?”
“Không, tạm thời thế là đủ rồi.”
“Vậy mong cô tiếp tục hợp tác với chúng tôi nhé.”
Bị ông cảnh sát đẩy lưng, tôi bước vào sảnh, vị cảnh sát gầy gò đang đứng bên cạnh một cái bàn. Trên bàn đặt một chiếc ví và khăn tay, những thứ mà tôi đã từng thấy.
“Đây có phải đồ đạc của cô Hagio không?” vị cảnh sát to béo hỏi. Tôi cầm từng thứ lên xem. Đúng rồi. Mùi nước hoa cô ấy dùng lần cuối vẫn còn phảng phất nơi đây, nước mắt tôi chực trào ra.
“Cô thử xem bên trong ví đi.”
Vị cảnh sát to béo lôi những vật bên trong cái ví Celine mà Fuyuko yêu thích ra. Có thẻ ATM, thẻ tín dụng, tiền mặt có sáu mươi bốn nghìn bốn trăm hai mươi yên.
Tôi lắc đầu không chút sức lực.
“Tôi không biết bên trong ví có thay đổi gì không.” “Vậy à.”
Vị cảnh sát cất lại thẻ và tiền vào trong ví.
Sau khi rời nhà ăn, tôi ghé qua sảnh thì thấy Yamamori và Murayama Noriko đang ngồi nói chuyện ở chỗ xô-pha. Nhìn thấy tôi, Yamamori Takuya vẫy tay gọi, còn Murayama Noriko thì không có phản ứng gì.
“Hôm nay chắc chúng ta không về Tokyo được rồi,” Yamamori Takuya nói với gương mặt phờ phạc. Trong cái gạt tàn ở trước mặt, những mẩu
thuốc lá chất đống y như hòn đảo trong giấc mơ của tôi. “Vậy ngày mai chúng ta sẽ rời đảo à?” tôi hỏi.
“Có lẽ phải thế thôi.”
Nói đoạn anh ta lại hút thuốc.
Tôi định lên tầng hai, nhưng bất chợt quay lại. Cái máy pinball khiến bạn tôi say mê chơi cả tối qua đang nằm yên ắng ở góc phòng.
Mặt trước máy vẽ hình cô gái mặc váy khoét ngực sâu, tay cầm mic vừa múa vừa hát. Bên cạnh cô là người đàn ông trung niên đội mũ chóp, trên ngực ông hiển thị số điểm của trò chơi. Ba mươi bảy nghìn năm trăm tám mươi điểm. Đây có lẽ là điểm số cuối cùng của Fuyuko.
Điểm cuối cùng ư?
Có thứ gì đó đập vào tim tôi. Cậu chơi pinball xong rồi à? Ừ. Tớ hết sạch tiền lẻ rồi.
Đồ đạc của Fuyuko: thẻ ATM, thẻ tín dụng, sáu mươi bốn nghìn bốn trăm hai mươi yên.
… Bốn trăm hai mươi yên?
Chẳng phải cô ấy vẫn còn tiền lẻ đấy sao, tôi nghĩ. Vậy tại sao cô ấy lại nói là hết tiền nên phải dừng chơi.
Hay là cô ấy có lý do nào khác nên mới phải nghỉ chơi pinball? Và lý do đó không thể nói với tôi?
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Sau đấy, tôi gặp lại tất cả những người tham gia chuyến đi lúc dùng bữa tối, sớm hơn hôm qua một chút. Thực đơn hôm qua toàn cá sống, nhưng hôm nay lại rặt những món khiến tôi liên tưởng tới quán ăn dành cho gia đình. Thịt băm viên, xa lát, xúp, rồi cơm xới đầy ụ trên đĩa. Trông như một cuộc tổng động viên toàn đồ đông lạnh và đồ hộp vậy.
Đương nhiên, nếu khuấy động không khí thì vẫn có thể trở thành một bữa ăn vui vẻ. Nhưng hầu hết mọi người đều chẳng nói chẳng rằng, chỉ có tiếng dao, dĩa va vào nhau, không khí nặng nề bao trùm, cứ như bị tra tấn.
Tôi bỏ lại một nửa miếng thịt băm viên, hai phần ba đĩa cơm và đứng dậy, đi thẳng đến sảnh. Ở đó ông chủ nhà nghỉ Moriguchi đang đọc báo, vẻ mặt mệt mỏi.
Thấy tôi, anh ta đặt tờ báo xuống, lấy tay trái bóp vai phải. “Hôm nay mệt quá nhỉ,” anh ta nói.
“Vâng.”
“Tôi bị cảnh sát nói đủ điều. Nào là đèn xung quanh nhà nghỉ tối quá, rồi thì hàng rào quanh vách đá chẳng có tác dụng gì. Cứ để đến lúc xảy ra tai nạn thì đã quá muộn.”
Tôi không tìm ra lời nào để an ủi, nên chỉ im lặng, ngồi xuống phía đối diện anh ta.
“Có nằm mơ tôi cũng chẳng nghĩ được chuyện này sẽ xảy ra.”
Chắc tại tôi không nói gì, nên anh ta lẩm bẩm như độc thoại. “Nếu biết trước mọi việc thế này thì tôi đã không chơi mạt chược rồi.”
“Đêm qua ngoài lúc đi khóa cửa, anh ở phòng chơi mạt chược dưới hầm suốt à?”
Nghe tôi hỏi, anh ta gật đầu, vẻ chán nản.
“Bình thường tôi không như vậy đâu, nhưng hôm qua chơi lâu quá. Ngài giám đốc mời nên khó lòng từ chối.”
“Thế ra là anh Yamamori mời ư?”
“Vâng, nên tôi mới rủ cả bếp trưởng cùng chơi luôn.” “Vậy a…”
Chỗ này đáng để tâm đây, tôi nghĩ. Để nói ra những nghi ngờ của tôi thì nhiều vô kể, nhưng tôi buộc phải nghĩ anh Moriguchi này đã bị Yamamori Takuya lợi dụng làm nhân chứng.
“Vậy là anh ở cùng nhóm ngài giám đốc suốt à?”
“Vâng. Sau khi chơi mạt chược xong, chúng tôi cũng ngồi ở sảnh cùng nhau. Giữa chừng cô cũng thấy rồi đấy.”
“Vâng.”
Nếu lời Moriguchi nói là thật, thì đúng là không thể nghi ngờ Yamamori Takuya được rồi. Tôi nói cảm ơn rồi rời đi.
Về phòng, tôi ngồi xuống bàn làm việc, cẩn trọng xem xét lại hành động của mọi người đêm qua. Fuyuko tuyệt đối không thể gặp tai nạn hay tự sát được. Chỉ có thể là ai đó đã nói dối.
Sau rốt tôi tổng hợp lại được như sau.
Yamamori Takuya, I shikura Yusuke, Moriguchi, và bếp trưởng sau khi ăn xong thì ở phòng mạt chược suốt. Riêng Moriguchi lúc mười giờ mười lăm phút đã rời chỗ để đi khóa cửa. Từ mười giờ ba mươi phút, mọi người tập trung hết ở sảnh.
Phu nhân Yamamori, Yumi ở sảnh đến trước mười giờ. Sau đó đi về phòng, Yumi đi ngủ, còn phu nhân đến phòng mạt chược nhập hội với nhóm Yamamori Takuya. Khi đó là mười giờ.
Takemoto Masahiko, Murayama Noriko ở sảnh đến trước chín giờ ba mươi phút một chút. Sau đó lên sân thượng.
Kanei Saburo ở sảnh đến chín giờ ba mươi phút. Sau đó về phòng, tắm rửa rồi lên sân thượng, trước mười giờ, và nhập hội với Takemoto, Murayama.
Harumura Shiduko ở sảnh đến chín giờ bốn mươi phút. Tiếp đó theo lời phu nhân ra ngoài xem xét tình hình. Lúc quay lại thì cùng phu nhân dẫn Yumi về phòng, sau đó một mình lên sân thượng. Lúc ấy vừa đúng mười giờ. Cô ta cũng nhập hội với Takemoto, Murayama, Kanei.
Lạ thật đấy.
Nhìn lại kết quả này lần nữa, tôi nhận ra một hiện tượng lạ. Không hiểu sao họ đều tập trung lại đúng lúc mười giờ, cứ như có thống nhất với nhau từ trước. Địa điểm tập trung chia làm hai nơi. Một là phòng chơi mạt chược, hai là sân thượng.
Hơn thế nữa, nơi nào cũng có sự hiện diện của người thứ ba để làm chứng cho chứng cứ ngoại phạm. Ở phòng mạt chược thì có Moriguchi và bếp trưởng, còn sân thượng có Takemoto Masahiko.
Tôi không nghĩ đây chỉ là ngẫu nhiên. Hẳn là họ đã dùng một mánh khóe nào đó để kết quả thành ra thế này.
Nhưng mánh khóe ấy là gì?
Là một nhà văn viết truyện trinh thám mà tôi lại chẳng suy luận ra được điều gì.
Fuyuko, giúp tớ với. Tôi quay mặt về phía cái giường không có ai, thì thầm.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Sáng sớm hôm sau, chúng tôi rời đảo Y. Cũng giống hôm đầu tiên tới đây, biển không gợn sóng, thật lý tưởng cho chuyến đi biển.
Chỉ có cảm xúc của mọi người và tốc độ tàu chạy là thay đổi. Yamamori Takuya rõ ràng đang vội vã. Kiểu như một lòng một dạ muốn về Tokyo cho thật nhanh vậy. Rõ ràng anh ta muốn đi xa khỏi đảo Y càng sớm càng tốt.
Hành khách trên tàu đều im lặng.
Những người từng say mê với cảnh sắc nơi đây lúc đến giờ hầu hết ngồi yên trong cabin, chẳng buồn bước ra ngoài. Thi thoảng tôi thấy bóng dáng của Takemoto Masahiko, gương mặt anh trông có vẻ u buồn.
Tôi ngồi ở boong tàu phía sau, tiếp tục suy nghĩ về mánh khóe kia. Nhưng chẳng nảy ra được sáng kiến gì. Cũng không có cảm giác rằng sáng kiến ấy sẽ đến với tôi.
“Cẩn thận đấy con.”
Nghe thấy tiếng đằng sau lưng, tôi quay lại, thấy phu nhân Yamamori đang dắt tay Yumi đi lên. Yumi đội mũ cói rộng vành.
“Có chuyện gì vậy?” Yamamori Takuya hỏi với ra từ buồng lái. “Yumi nói muốn nghe tiếng sóng biển,” vợ anh ta đáp.
“Ừ. Nhưng thế có được không? Ngồi trên ghế chẳng phải an toàn hơn sao?”
“Em cũng nghĩ vậy, nhưng mà…”
“Thôi cứ để con nó làm nhũng gì mình thích.”
Nói vậy, nhưng phu nhân dường như cũng phân vân một lúc lâu, sau rốt mới dìu Yumi ngồi xuống cái ghế bên cạnh tôi. Phu nhân không nói gì,
nhưng chắc cũng yên tâm khi thấy tôi ở bên cạnh. Đương nhiên tôi cũng định chú ý đến cô bé.
“Vậy con đừng đứng dậy nhé. Nếu thấy khó chịu thì cứ bảo bố.” “Vâng, thưa mẹ. Nhưng con ổn mà.”
Chắc tạm yên tâm với lời con gái nói, nên phu nhân không nói gì nữa mà đi xuống.
Chúng tôi im lặng trong một lúc. Tôi cứ tưởng Yumi không biết tôi đang ở đây, nhưng tôi đã nhầm. Bằng chứng là cô bé ấy đã bắt chuyện trước.
“Cô có thích biển không?”
Ngay lúc đó, tôi không nhận ra là cô bé đang hỏi mình. Nhưng chợt nghĩ quanh đây đâu có ai ngoài tôi, khi ấy tôi mới trả lời, “Có, cô thích lắm.”
“Biển đẹp lắm đúng không?”
“Ừm,” tôi đáp. “Người ta cứ nói biển Nhật bẩn, nhưng quả thực biển rất đẹp. Nhưng cũng tùy tâm trạng của mình lúc ngắm biển nữa. Cũng có nhiều khi cô thấy biển thật đáng sợ.”
“Đáng sợ ư?”
“Ừm. Như khi tàu bị đắm năm ngoái ấy, cháu không thấy sợ à?” “… À vâng.”
Cô bé cúi đầu, hai bàn tay đan vào nhau. Câu chuyện của chúng tôi bị ngừng một chút.
“Cô này…,” cô bé gượng gạo cử động miệng. “Cô Hagio, thật tội nghiệp nhỉ.”
Tôi nhìn gương mặt trắng trẻo của cô bé. Nghe cô bé thốt ra lời này, thật không tự nhiên.
“Yumi này,” tôi vừa để ý Yamamori Takuya, vừa nói thật khẽ. “Cháu có
chuyện gì muốn nói với cô đúng không?” “Vâng…”
“Đúng thế nhỉ?”
Cô bé im lặng một lát. Rồi hít thở thật sâu.
“Tôi không biết phải nói với ai… Vì chẳng ai hỏi tôi cả.”
Vậy ư, tôi nguyền rủa sự ngu ngốc của mình. Đáng lẽ tôi phải tiếp cận cô bé này sớm hơn mới phải.
“Cháu biết điều gì đó đúng không?” tôi hỏi.
“Không, việc không to tát tới mức như vậy đâu,” cô bé nói như thể đang do dự điều gì đó. Tôi có cảm giác mình hiểu tâm trạng ấy.
“Đừng lo, dù là chuyện gì cô cũng không làm ầm lên đâu, và tuyệt đối sẽ không nói đó là do cháu kể.”
Yumi khẽ gật đầu, mặt cô bé toát lên vẻ an tâm.
“Có lẽ đây chỉ là một việc nhỏ nhặt thôi,” cô bé nói lại như nhắc nhở tôi. “Chỉ là những việc tôi nhớ và những việc mọi người nói có hơi khác nhau, nên tôi có chút phân vân.”
“Nói cho cô nghe đi,” tôi nhoài người lên. Tôi liếc nhìn Yamamori Takuya, nhưng anh ta chỉ đang yên lặng lái tàu.
“Thực ra… chuyện này là sau khi cô Shiduko rời nhà nghỉ.”
“Chờ chút đã. Ý cháu là lúc Shiduko rời nhà nghỉ để kiểm tra xem có con đường nào đi dạo được không đúng không?”
“Vâng.”
“Sau đó đã có chuyện gì à?”
“Vâng, sau đó cửa được mở ra hai lần.”
“Hai lần? Cửa ư?”
“Cánh cửa ra vào ở sảnh. Gần như là không có tiếng động, nhưng tôi biết được khi nghe tiếng gió thổi vào. Chắc chắn là cửa đã mở ra hai lần.”
“Chờ chút,” tôi cố sức sắp xếp lại đầu óc. Tôi không hiểu ý Yumi lắm.
“Ý cháu là ngoài lần Shiduko ra ngoài đó, cửa còn được mở thêm hai lần nữa à?”
“Vâng.”
“Và một trong hai lần đó là lúc Shiduko quay lại?”
“Không phải. Sau khi cô Shiduko ra ngoài, cửa ra vào được mở ra hai lần, sau đó cô ấy mới quay lại.”
Tức là có hai trường hợp. Một là ai đó đã ra ngoài, rồi quay lại, hai là hai người, lần lượt từng người ra ngoài.
“Lúc ấy mẹ cháu ở cạnh cháu nhỉ? Tức là mẹ cháu biết ai đã mở cửa.” “Không, việc đó…” Yumi ấp úng.
“Không phải ư?”
“… Tôi nghĩ lúc đó mẹ không ở cạnh tôi.” “Không ở đó ư?”
“Mẹ nói là đi vệ sinh, việc xảy ra trong lúc đó.” “À, ra vậy.”
“Tức là cửa sảnh mở ra hai lần lúc mẹ cháu không ở đó.” “Đúng vậy.”
Tôi đã hiểu tại sao cô bé ấy nói những việc mình nhớ và việc mọi người nói khác nhau. Theo lời khai của mọi người, thì chỉ có Shiduko ra ngoài. Nhưng điều đó lại mâu thuẫn với ký ức của Yumi.
“Khoảng cách giữa hai lần cửa mở đó là bao lâu? Chỉ vài giây thôi sao?” “Không,” cô bé nghiêng đầu. “Tôi nghĩ chắc cũng phải tương đương với
nửa bài hát phát trên máy nhạc.”
Nghĩa là khoảng một, hai phút à.
“Có gì khác nhau giữa hai lần đó không? Ví dụ lực mở cửa khác nhau chẳng hạn.”
Yumi nhăn trán, nghĩ ngợi. Tôi biết mình đã hỏi một câu quá sức với cô bé. Chẳng ai lại để tâm tới cảm giác khi mở cửa cả. Nhưng khi tôi nói, “Được rồi, không cần nữa đâu,” thì cô bé lại ngẩng mặt lên. “Nhắc mới nhớ, khi cửa mở ra lần thứ hai, tôi thoáng ngửi thấy mùi thuốc lá. Lúc cửa mở ra lần đầu tiên thì không có mùi đó.”
“Mùi thuốc lá ư?”
Tôi nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn của Yumi. Dường như cô bé đang căng thẳng.
“Cô hiểu rồi, cảm ơn cháu đã cho cô biết.” “Chúng có giúp ích gì cho cô không?”
“Cô cũng chưa biết, nhưng có lẽ sẽ hữu ích đấy. Có điều cháu đừng nói chuyện này với ai nhé.”
“Tôi hiểu rồi,” cô bé khẽ gật đầu.
Tôi ngồi ngay ngắn lại trên ghế, nhìn mặt biển bao la. Bọt trắng xóa đằng sau tàu trải thành hình cánh quạt, rồi nhanh chóng tan vào làn nước biển. Vừa nhìn cảnh tượng đó, tôi vừa nghĩ đi nghĩ lại lời Yumi nói trong đầu.
Cửa ra vào mở ra đóng lại hai lần.
Nhưng không phải một người nào đó ra ngoài rồi quay lại. Nếu diễn
giải theo lời Yumi nói thì, người ra đầu tiên là một người không hút thuốc. Người ra thứ hai thì có. Hai người đó ra khỏi nhà nghỉ sau Shiduko. Và cũng quay lại muộn hơn Shiduko.
Vậy hai người ấy là ai?
Trong đầu tôi, lời mọi người nói cuộn lên như sóng nước.
Thuyền cập bến khi mặt trời đã lên cao. Vừa đặt chân đến Honshu, người nào người nấy phờ phạc từ hôm qua giờ đều thở phào nhẹ nhõm.
“Xin lỗi, tôi xin phép ở đây thôi ạ,” nhận hành lý xong, tôi nói với Yamamori Takuya. Gương mặt anh ta có vẻ ngạc nhiên.
“Tôi để xe ở đây. Nếu tiện, thì cô đi chung luôn, mọi người đều vào trung tâm thành phố mà.”
“Không cần đâu, tôi có việc phải ghé qua đằng này một chút.” “Vậy à. Nếu vậy tôi không ép cô nữa.”
“Xin lỗi anh.”
Tôi chào hỏi những người khác. Phản ứng của mọi người khá khách sáo. Tôi có cảm giác vừa biết tôi sẽ rời đi, ai nấy đều như trút được gánh nặng vậy.
“Vậy tôi xin phép.”
Chào hỏi xong, tôi rời đi. Dù không một lần quay đầu lại phía sau, nhưng tôi biết bọn họ đang nhìn tôi với ánh mắt như thế nào.
Đương nhiên tôi đã nói dối là có việc. Bởi tôi chỉ muốn chia tay họ càng sớm càng tốt.
Từ lời kể của Yumi, tôi đi đến một kết luận cuối cùng. Và một khi đã
giữ kín kết luận ấy trong lòng, thì tôi càng không muốn ở bên cạnh họ thêm một giây nào nữa.
Vì kết luận ấy quá đáng sợ, và buồn thảm.
Án Mạng Mười Một Chữ Án Mạng Mười Một Chữ - Higashino Keigo Án Mạng Mười Một Chữ