Vượt Qua Lôi Trì epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 11
ô đơn đêm khuya, phất phơ gió lạnh.
Một cô gái xinh đẹp nhỏ nhắn ngồi trong màn đêm run lên nhè nhẹ.
Tình cảnh này, cho dù là đàn ông lạnh lùng vô tình cũng sẽ không đành lòng, huống chi Trác Siêu Nhiên làm người độ lượng như vậy.
Anh đi đến dưới tàng cây, cách cô vài bước thì dừng lại. Không có kinh nghiệm ở gần phụ nữ, anh nghiêm túc suy nghĩ một hồi mới mở miệng.
"Dựa theo quy định của doanh trại, cô không thể tùy tiện đi lại, nhất là lúc này." Tuy rằng lời nói nghiêm nghị, nhưng ngữ khí mang theo sự quan tâm dịu dàng.
Mộc Mộc nghe tiếng ngẩng đầu, đôi mắt ướt át ẩn chứa bao nhiêu điều. Đầu tiên là sợ hãi, sau khi nhìn thấy rõ Trác Siêu Nhiên thì vui mừng, sau đó lại biến thành kinh hoàng, dần dần trở thành một sự đau thương mê hoặc, làm cho anh ngay cả hỏi cũng không biết hỏi thế nào.
Trác Siêu Nhiên không khỏi day day trán, tình huống này quả thật làm cho anh không biết cách nào ứng đối, càng đau đầu là cô gái này không thể nói, làm cho anh muốn hỏi cũng không có cách nào.
"Muộn thế này, sao cô ngồi một mình ở đây?" Anh suy nghĩ, đoán được một khả năng: "Lạc đường sao?"
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, cơ thể càng run mạnh, cũng không biết là lạnh, hay là bị anh dọa.
Thuần túy xuất phát từ bản năng bảo vệ của kẻ mạnh với phái yếu, Trác Siêu Nhiên cởi áo khoác, khoác lên vai cô. "Tôi có thể giúp gì cô không?"
Mộc Mộc cúi đầu, nhìn chiếc khăn trong tay, chiến khăn bị cô chiết thành một hình dạng kì quái, nhìn có điểm giống một cành hoa...
Anh ngồi xuống bên người Mộc Mộc, chậm rãi lấy khăn tay trên đầu gối cô, không bao lâu, một bông hoa hồng trắng tinh khiết xuất hiện trong lòng bàn tay anh.
"Không phải là cô định làm thế này?" Trong trí nhớ của Trác Siêu Nhiên, mỗi lần mẹ tức giận, cáu gắt, ba sẽ lấy khăn tay chiết thành một bông hoa hồng tặng bà. Mẹ tuy bên ngoài nghiêm mặt, nhưng khóe miệng không kìm nén được một nụ cười. Vì thế hai anh em họ khổ luyện kỹ năng chiết hoa hồng, để dùng trong bất cứ tình huống nào.
Hôm nay, cũng coi như tìm được chỗ cần đến.
Mộc Mộc đờ đẫn nhìn bông hoa hồng trắng trong lòng bàn tay anh. Bốn năm, cô thử biết bao nhiêu lần, chính là muốn chiết lại như thế này. Bây giờ, anh lại tự tay chiết cho cô, cô nên vui mừng, nhưng nước mắt lại không kìm chế được rơi xuống. Sớm biết gặp lại kết quả sẽ như vậy, cô thà rằng không tìm được anh, như vậy cô còn có thể tiếp tục hy vọng mà chờ đợi.
Trong lòng có nhiều lắm những tủi thân không nói lên lời, Mộc Mộc ôm lấy cánh tay anh, dựa vào vai anh khóc lớn.
Nước mắt nóng bỏng rơi ướt đẫm áo sơ mi, thấm sâu vào bờ vai anh.
Trác Siêu Nhiên biết cô gái này đang đau lòng, cần an ủi, tuyệt đối không có ý tứ khác. Anh cũng không tiếc rẻ cho cô mượn bờ vai tựa vào. Nhưng đây là doanh trại bộ đội, hai mươi tư giờ có người canh gác tuần tra, hai người bọn họ ngồi dưới cây đại thụ, tư thế như vậy, rất khó để người khác không hiểu lầm, vạn nhất...
Anh quan sát xung quanh, nhỏ giọng nói: "Cho cô mượn vai khóc cũng không tiếc gì, nhưng vạn nhất để cho sư đoàn trưởng chúng tôi nhìn thấy, chắc chắn sẽ đem tôi đến phòng kỷ luật tra hỏi."
Lời trêu chọc bị anh dùng ngữ khí nghiêm trang nói ra, Mộc Mộc không nín được bật cười, tay từ trong túi lấy ra di động, ở tin nhắn đánh ba chữ cho anh xem: "Anh sợ sao?"
Có lẽ do nụ cười của cô cuốn hút, anh cũng cười. "Hơi sợ. Chi bằng để tôi đưa cô về chỗ ở, chờ lần khác tìm được nơi thích hợp, tôi lại cho cô mượn vai khóc..."
Ý của anh là, bọn họ còn cơ hội gặp lại. Nghĩ đến còn có thể nhìn thấy anh, tâm tình Mộc Mộc đột nhiên tốt lên, lau nước mắt, ngón tay nhanh chóng đánh chữ. "Thật không?"
"Thật!"
Thấy Mộc Mộc vui vẻ gật đầu. Trác Siêu Nhiên nhẹ nhõm thở ra một hơi, đưa tay giúp cô đứng dậy.
Một trận gió thổi qua, lọn tóc cô xẹt ngang môi anh, từng đợt hoa mai dịu nhẹ ở trong đêm tối cuốn hút mê người. Trác Siêu Nhiên không khỏi ngẩn ra, cúi đầu ngưng thần nhìn cô gái trước mắt. Anh phát hiện ra cô rất đẹp, khuôn mặt trái xoan trắng nõn, nước mắt còn chưa khô, giống như một bông hồng trắng sau cơn mưa. Thản nhiên chớp mi, đôi mắt to sáng như ánh sóng cuộn, đôi môi xinh đẹp khẽ cong thanh thoát. Chiếc áo quân trang rộng khoác nhẹ lên váy dài, tuy rằng không hợp nhau, nhưng lại càng làm nổi bật lên sự mong manh mềm yếu.
Cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Trác Siêu Nhiên, Mộc Mộc tưởng anh nhớ ra điều gì, hy vọng đã tắt ngấm lại nhen nhóm, lòng đầy chờ mong nhìn anh.
Hai cặp mắt nhìn nhau, thời gian như vĩnh viễn dừng lại, ánh trăng chiếu dài bóng hai người trên nền cát... Cho đến khi, hai binh lính quần áo chỉnh tề đi tới.
Theo ánh trăng mờ, bọn họ gặp được một cảnh tượng rất đẹp dưới tàng cây, người đàn ông kéo tay cô gái, hai người nhìn nhau, không nói gì, trên người cô gái còn mặc chiếc áo khoác quân trang.
Đây là chuyện tuyệt đối không được cho phép xảy ra trong doanh trại, hai anh lính nhất thời đề cao cảnh giác, một mặt bước nhanh tới, một mặt lớn tiếng chất vấn: "Người nào?"
Tiếng nói bất ngờ làm cho Trác Siêu Nhiên giật mình, nhanh chóng lùi lại, cách ra một khoảng nhất định, che miệng ho một tiếng.
"A..."
Khi hai anh lính đi tới, nhìn thấy người quen, lập tức dùng tư thế nghiêm trang giơ tay chào.
"Đội trưởng!"
"Ừm." Trác Siêu Nhiên xấu hổ thanh thanh cổ họng. "Cô gái này ở đoàn văn công, cô ấy lạc đường, hai người đưa cô ấy về."
"... Vâng!"
Nhìn hai anh lính cẩn thận tiễn bước Mộc Mộc, trong lòng Trác Siêu Nhiên thở dài, chỉ sợ không đến vài ngày, tất cả mọi người sẽ biết chuyện...
o O o
Đêm dài thao thức, Mộc Mộc ngồi ở trên giường, đem quân trang ôm trong ngực quyến luyến không buông. Bởi vì trên quân trang còn có hơi ấm của anh, hơi thở nam tính, còn chút mùi rượu, mùi thuốc lá.
Khi xưa, anh hôn, hai đôi tay mạnh mẽ ôm cô trong ngực. Trên người anh chính là mùi này, mùi rượu mát lạnh hòa quyện với hương thuốc lá điềm nhiên, thong thả mà nhiệt tình đem cô như muốn nuốt trọn.
Bây giờ, anh đã không còn nhớ về cô dù chỉ một chút, cô lại ngay cả hơi ấm của anh vẫn còn nhớ rõ mồn một. Cái đêm làm cô khắc cốt ghi tâm đó, cô có nên làm cho gió thổi thành những đóa hoa(1), từ nay bắt đầu lại cuộc đời một lần nữa?
Đất trời mênh mang bị bóng đêm bao phủ, chỉ có một chút ánh trăng điềm nhiên chiếu rọi, tựa như cuộc đời của cô, ký ức kia cũng chỉ là một chút hào quang duy nhất soi sáng...
Chẳng bao lâu trời đã sáng, quân trang bị Mộc Mộc ôm nhăn không chịu nổi.
Cô xuống giường đem chiếc áo giặt sạch, phơi bên cửa sổ, hai ngôi sao trên quân hàm đón nắng, ánh lên những tia rực rỡ.
Thì ra anh trước kia là bộ đội đặc chủng, khó trách dáng người đẹp như vậy, khó trách lòng bàn tay có vết chai... Khó trách thể lực anh tốt như vậy, làm cho xương cốt cô như vỡ vụn, ngày hôm sau đi trên đường còn lơ mơ...
Bởi vì cô nhìn quân trang quá chăm chú, không lưu ý đến tiếng gõ cửa. Chờ đến khi Vương Diêu đẩy cửa bước vào, kinh ngạc nhìn quân trang bên cửa sổ, cô muốn giấu cũng không còn kịp.
Mộc Mộc rất muốn giải thích, lại không mở miệng được. Thực ra dù nói được, cô cũng không biết nên giải thích như thế nào. Nói bọn họ không có quan hệ gì? Anh rõ ràng là người đàn ông đầu tiên của cô.
Cuối cùng, Vương Diêu thu lại ánh mắt, thay vẻ mặt lạnh như băng: "Lý đạo diễn nói ông ấy đã tìm được người thích hợp, không cần cô đệm nhạc nữa. Cô thu dọn, tôi đưa cô ra ngoài."
Nói xong, không cho Mộc Mộc cơ hội trả lời, Vương Diêu xoay người đi ra.
Chắc đã quen bị vận mệnh trêu đùa, Mộc Mộc chết lặng thu nhặt đồ đạc của mình. Cuối cùng, nhìn chiếc áo còn ướt nước, khó xử.
Cô muốn mang theo nó, lại sợ bị người khác phát hiện, nói mình ăn trộm, sẽ bị đưa vào tù. Cô muốn để nó ở đây, vạn nhất bị người khác nhìn thấy, có thể tổn hại danh dự của anh hay không?
Nghĩ ngợi, nửa giờ chẳng mấy chốc trôi qua.
Vương Diêu lại gõ cửa một lần nữa, tiếng gõ cửa không kiên nhẫn.
"Đi thôi." Câu đầu tiên cô ta nói sau khi vào, thẳng đến vấn đề.
Mộc Mộc lấy di động, đánh chữ rất nhanh, cũng đi thẳng đến vấn đề. "Tôi có thể gặp lại đội trưởng Trác không? Tôi muốn đem áo trả lại cho anh ấy."
"Hôm nay sư đoàn trưởng tới, anh ấy rất nhiều việc, hẳn là không có thời gian gặp mặt cô."
Cô còn muốn đánh chữ, Vương Diêu đã tiếp lời. "Nếu muốn trả, tôi có thể giúp cô."
Mộc Mộc nắm chặt di động trong tay, muốn từ chối lại không tìm ra lý do gì, "Cảm ơn!"
Rời khỏi cửa lớn doanh trại, Mộc Mộc quay lại nhìn bức tường cao phía sau, vài người lính đứng thẳng như cây bách tùng, khí thế trên người làm cho cô cảm thấy mình như cây bụi nhỏ bé, ngay cả đến gần một chút cũng làm ô nhiễm bọn họ.
Hít vào một hơi thật sâu, cô cất bước rời đi.
Cho dù thế nào, cô vẫn cảm ơn số phận cho cô gặp lại anh, ít nhất trong trí nhớ của cô không chỉ có một khuôn mặt tuấn tú.
Anh tên Trác Siêu Nhiên, một quân nhân vĩ đại, từ bộ đội đặc chủng thăng chức đến đội trưởng, nhất định tương lai rộng mở.
Như vậy là đủ rồi!
Vượt Qua Lôi Trì Vượt Qua Lôi Trì - Diệp Lạc Vô Tâm Vượt Qua Lôi Trì