Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Vùng Nước Hắc Ám
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Biệt Đảo - Chương 6
T
rong khi Sasaki, chuẩn bị kĩ lưỡng đến từng chi tiết, trang bị cả máy quay phim, băng video, và sổ kí họa thì Kensuke hầu như chẳng mang theo gì ngoài một đôi ủng chống thấm mà trước khi cập bờ anh đã đi thay cho đôi giày đế mềm.
Sasaki nhảy lên cầu cảng và kêu lên, “Chẳng thay đổi tí nào!”
Kensuke ngạc nhiên, hỏi ông, “Ý anh là hồi trước anh đã đến đây rồi?”
“Mỗi một lần thôi. Mười năm về trước, trong một chuyến đi khảo sát như lần này.”
Mười năm trước…, Kensuke trầm ngâm. Một năm trước cái chết của Aso.
“Nhìn kìa!”
Sasaki chỉ một khoảng hẹp trong bờ đê biển. Đằng sau nó mở ra một không gian mờ mờ bị bóng cây che khuất, còn phía trước, nơi trên thực tế vẫn là đường bờ biển, có cái gì dó giống như vô số cây mùi tây mọc um tùm.
“Kia có phải là cây mùi tây không nhỉ?”
“Đấy là cây bạch chỉ. Angelica keiskei. Có nhiều trên bán đảo Izu và đảo Oshima. Hẳn là đã phải trôi dạt một khoảng cách không nhỏ! Cũng ở đó được mười năm rồi.”
Sasaki tỏ lòng ngưỡng mộ trước sức sống của loài bạch chỉ, loài cây có hạt giống bị đánh dạt lên bờ từ nơi chỉ có trời mới biết, rồi bén rễ và lớn lên với sinh lực đến thế. Sasaki nhắc lại vài lần rằng điều đáng kinh ngạc nhất về đảo Daiba là sự phong phú và sức sống dồi dào của những hạt giống đã tìm được đường tới đó, và rằng nơi đây là một kho báu thiên nhiên rất đáng để nghiên cứu tỉ mỉ một cách chính xác bởi nó biệt lập hẳn với công chúng.
Trong khi Naito và Kano đề nghị rằng trước hết họ sẽ làm nghiên cứu tổng quan bằng cách đi quanh đảo một vòng dọc theo bờ đê biển, Sasaki rõ ràng là muốn đi thẳng đến trung tâm hòn đảo, và Kensuke chọn đi cùng Sasaki.
Thuyền trưởng và người thủy thủ sẽ ở lại trên cầu cảng. Mọi người cũng quyết định là mỗi cặp, Kano và Naito đi một vòng quanh đảo, Sasaki và Kensuke đi sâu vào phía trong, sẽ mang theo một bộ đàm di dộng. Đây không phải là một đảo lớn, từ bên này sang bên kia chỉ cách độ trăm mét; nếu hét lên họ sẽ nghe thấy tiếng nhau. Nhưng họ có bộ đàm và chẳng có lí do gì không sử dụng chúng.
“Gặp lại sau nhé.” Naito và Kano vẫy chào những người còn lại và lên đường, đi dọc trên đê biển.
Sasaki và Kensuke bước qua đám cây bạch chỉ um tùm thẳng tiến vào vùng phía trong mờ mờ tối. Mỗi lần Sasaki bắt gặp một loài thực vật kì lạ nào đó, ông lại giương máy quay phim lên, ghi hình nó vào băng video hoặc vẽ vào sổ kí họa. Không có loại cây nào Kensuke không biết mà Sasaki không nhận ra; bậc tiền bối này của anh thực sự đã chứng minh mình là một chuyên gia khoa học tự nhiên. Sự nghiên cứu nghiêm túc trong ánh mắt ông dường như chứng tỏ vẻ bông đùa thường thấy của ông chỉ là vẻ bề ngoài, và Kensuke lại nhìn ông theo một cách khác.
Đất đảo, không quen với những bước giậm của chân người, rất mềm, rỉ ra dòng chất lòng đen từ lớp mùn dưới bước đi thận trọng của họ. Nếu không có ủng, chân họ đã hoàn toàn ướt sũng từ lâu rồi. Thậm chí không khí cũng rất ẩm ướt. Cỏ cây, những thứ hiếm thấy ở Tokyo, ở đây lại um tùm rậm rạp, vì một lí do nào đó tỏa ra mùi hương quái đản và tạo nên một khu rừng nhỏ lai tạp độc nhất vô nhị cho hòn đảo này. Khi gió biển lay động ngọn cây, khắp nơi xung quanh họ ngập trong âm thanh xào xạc, và thỉnh thoảng Kensuke chẳng còn biết mình đang ở đâu nữa. Anh gần như quên hết chuyện Yukari. Hòn đảo này đơn giản là quá khác vùng đất mà anh tưởng tượng.
Càng đi sâu, càng âm u ảm đạm – và Sasaki càng lúc càng ít nói. Ông cũng không hay nhòm vào máy ảnh như trước. Quay ngang quay ngửa một hồi, cuối cùng ông đứng lại.
“Lạ thật,” ông lẩm bẩm.
Kensuke, vẫn theo sát Sasaki nãy giờ, cũng đứng lại theo. “Cái gì lạ cơ?” anh hỏi.
Sasaki chỉ ậm ừ mà không giải thích, chìm vào suy nghĩ. Cả hai đứng im một lúc, không ai phát ra tiếng nào.
“Anh không sao chứ?” Kensuke trông có vẻ lo lắng khi anh phá vỡ im lặng.
“Đám cây bạch chỉ chỗ chúng ta cập bờ trông vẫn y hệt. Nhưng khi chúng ta đi sâu vào trong… có cái gì đó rất lạ.”
“Ý anh là, khác lúc trước à?”
“Tôi không nói trước được. Nhưng chắc chắn có gì đó không ổn.”
Nghe thấy thế, Kensuke bèn căng thẳng nhìn quanh. Anh nghĩ mình dần có những trực cảm xấu. Ai cũng biết là hồi những năm 1920, người ta đồn Daiba 6 là hòn đảo bị ma ám. Chỉ mới gần đây thôi, Kensuke nghe nói có một vận động viên lướt ván buồm đang luyện tập ở Công viên Bãi Biển đã mất hút sau đảo và biến mất không dấu vết, cùng cả tấm ván lướt và mọi thứ - hoặc đại loại thế. Nhớ lại những câu chuyện như thế, Kensuke không khỏi thấy bất an.
“Đi tiếp thôi, được chứ?” Kensuke giục, định bụng sẽ gắng can đảm, nhưng giọng anh vẫn hơi run một chút.
“Chắc phải mười năm rồi chẳng có ai đến đây…” Sasaki lẩm bẩm một mình, như thể để xác nhận lại sự thực, rồi tiếp tục bước đi. Lúc trên tàu Naito đã nói với họ rằng đấy là lần đầu tiên Hội đồng Khu Minato tham gia viện nghiên cứu đó và rằng chưa có một cuộc trong suốt mười năm qua.
Kensuke vẫn im lặng.
Sasaki đứng lại lần nữa. Ngước nhìn, ông thốt lên, “Khu rừng này đang nuôi dưỡng một cái gì đó!”
“Sao lại không chứ? Chẳng phải cây cối luôn duy trì các dạng sống gần đó sao?”
Sasaki chỉ chéo lên trên. “Đó là một cây hồng ngâm. Bên cạnh nó là cây sơn trà. Lần trước tôi ở đây, chẳng có cây ăn quả nào hết.”
Chưa kịp dứt câu thì Sasaki đã dợm chân chạy về phía trước.
“Chờ với!” Kensuke kêu lên.
Nhưng Sasaki chỉ tăng tốc, và đó cũng là tất cả những gì Kensuke có thể làm để theo kịp ông. Mồ hôi nhỏ tong tong, anh sắp bỏ cuộc rượt bắt đến nơi thì quang cảnh đột nhiên thay đổi và anh thấy mình giữa một khoảng đất trống rộng chừng mười mét. Nơi này có vẻ là trung tâm đảo, bốn bề là rừng rậm như nhau. Cầu Cầu vồng sừng sững in bóng lên nền trời phía Bắc. Thật gai người khi bắt gặp hình ảnh một công trình hiện đại từ trung tâm một hòn đảo giống như rừng rậm không người. Cứ như thể các chiều không gian đã trở nên rối loạn và Kensuke đã lạc bước vào một thế giới ngoài trái đất.
Mặt trời giữa buổi trưa tưới đẫm khoảng đất trống xanh cỏ bằng vô số tia nắng. Ve sầu rền rĩ inh ỏi. Không khó để Kensuke nảy ra vài từ miêu tả khoảng đất này: đó là một khu vườn. Cà chua, cà dái dê, dưa chuột, và những loại rau mùa hè khác được trồng thành các luống đâu ra đấy. Giờ thì không thể phủ nhận rằng có một lực lượng không phải của tự nhiên đang hoạt động ở đây. Những luống rau này đã được trồng theo một ý chí nào đó vì một mục đích gì đó. Đây không phải là một cách tự nhiên. Kensuke và Sasaki nhìn nhau, cùng xác nhận cảm tưởng của mình.
“Nhìn kìa.” Sasaki hất hàm về mép phía Đông của khu đất. Ba thanh gỗ mảnh dựng đứng trên một nấm đất.
Tiến lại để nhìn rõ hơn, họ thấy rằng những thanh gỗ đó là những tấm bài vị. Trong số những chữ viết bằng mực, chỉ có hai chữ là đọc được, cả hai đều là những chữ vẫn thường có trên bài vị, còn những chữ khác đã mờ sạch. Những cái bài vị này làm gì ở đây chứ? Liệu có thể nào chúng cũng từ đâu đó trôi dạt đến đảo Daiba 6 này? Nếu vậy sao chúng lại cắm chắc đến thế xuống đất?
“Anh nghĩ thế nào?” Kensuke nói.
Nắm đất bên dưới những thanh gỗ gợi lên duy nhất một điều cho cả hai người.
Sasaki nói ra điều đó: “Đây hẳn phải là một ngôi mộ.”
Kiến xếp đội hình hàng dọc bò ngoằn nghèo trên đống đất tròn. Một ngôi mộ… Chẳng thể là cái gì khác được.
Ngay lúc đó, máy bộ đàm di động đang treo trên vai Kensuke bỗng bừng tỉnh.
“Kano đây. Anh có nghe thấy tôi không? Hết.”
“Chúng tôi nghe rõ,” Kensuke đáp, ngón tay đặt trên nút chuyển.
“Chúng tôi vừa thấy một bóng đen nhỏ trên bờ đê phía biển. Nó biến mất vào trong rừng và chắc đang di chuyển về phía trung tâm. Xin hãy cẩn thận.”
“Gì cơ?”
“Có thể đó chỉ là một con gì đấy thôi.”
“Có lẽ là một con chó chăng? Hay là mèo?”
“Không,” Kano bác bỏ ngay lập tức.
“Sao anh chắc như vậy?”
“Chúng tôi không chắc. Chúng tôi đã cố đi theo nó, nhưng nó lao vào rừng với tốc độ đáng kinh ngạc.”
“Phía Tây à?”
“Đúng vậy.”
“Rõ. Hết.” Kết thúc cuộc điện đàm, Kensuke nhìn Sasaki, chờ quyết định của ông.
“Đi nào.”
Sasaki bắt đầu bước về khu rừng phía Tây, nơi vật đó được báo cáo là biến mất, và Kensuke theo sát phía sau. Hai người dừng lại ở mé khoảng đất và, cẩn thận không để phát ra tiếng động nào, dò xét phía trước. Họ vẫn chưa nghe thấy gì, nhưng vật đó đang đi xuyên qua đám cây rậm rạp ngay trước mặt họ để tiến đến gần. Kensuke nín thở chờ một điều gì đó xuất hiện.
Một con muỗi vo ve khó chịu gần mũi Kensuke trong khi anh khom mình chờ đợi. Nếu tuyệt đối bất động, phần da thịt hở ra ngoài quần áo anh sẽ trở thành bữa yến tiệc cho con muỗi. Phải thu mình nấp ở đó đồng thời khổ sở cử động từng tí một quả thật là mệt mỏi.
Cỏ trong bụi rậm phía trước dường như lay động. Chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng cái sinh linh đang tiến lại gần ấy sột soạt qua những cành cây bị dạt ra. Và rồi, bất chợt, một vật nhỏ thó đen thui nhảy xổ vào Kensuke.
Trước khi ý thức được chuyện gì, anh đã ngã bổ ngửa ra đất. Lực tác động của một cái gì đó cứng cứng đập vào hàm anh từ bên dưới gần như khiến anh không dậy nổi, nhưng bàn tay anh vẫn túm chặt được thứ đó theo bản năng. Một tiếng gầm hung dữ vang lên bên tai anh, một giây sau đó, anh cảm thấy một cơn đau buốt nhói chỗ cánh tay. Anh không biết chuyện gì đang xảy ra nữa. Anh cảm thấy trên mình có gì đó nằng nặng, và khi bị nó nhấc lên, anh mở mắt ra và thấy một hình cắt bóng nhỏ thó đen thui hằn lên ánh mặt trời chói chang mùa hạ đang treo lơ lửng trên cánh tay Sasaki. Cái sinh vật mà Sasaki đã lôi ra khỏi anh đó là một thằng nhóc có lẽ khoảng bảy hay tám tuổi.
Kensuke đã nặng nhọc ngồi dậy được nhưng vẫn trong tình trạng không sao tin nổi. Thằng nhóc đang hú, không phải bằng thứ tiếng nào của con người, mà như một con thú hoang. Những âm thanh đinh tai đó mang trong mình sự cầu xin hoảng loạn nhưng không sao hiểu nổi và khiến Kensuke thấy sợ hãi. Rõ ràng thằng nhỏ đã cắn anh. Có những giọt máu trên cánh tay mà anh đang thấy đau. Kensuke đứng dậy, ấn chặt tay trên vết thương. Đúng lúc ấy, Kano và Naito xông tới từ rừng cây phía sau. Ngay khi nhìn thấy thằng nhóc đang bị Sasaki giữ chặt trong tay, Kano liền rút bộ đàm ra liên lạc với thuyền trưởng tàu tuần tra.
“Chuẩn bị rời khỏi đây… Liên lạc với cảnh sát…” Những chỉ đạo mà Kano liến thoắng liên tiếp chỉ ghi vào đầu Kenseuke như những mảnh rời rạc.
Anh thấy chóng mặt. Anh cố lí giải chuyện vừa xảy ra. Thằng nhỏ hẳn đã luôn theo dõi anh từ phía sau khi anh chạy. Không để ý đến sự hiện diện của Kensuke ngay trước mặt, nó cụng đầu vào hàm Kensuke. Nhưng sao lại có một thằng bé, trên hòn đảo này? Kano và những người khác đang hỏi tên và địa chỉ của nó. Hất đầu dữ dội, nó chỉ phát ra những tiếng kêu lộn xộn và chẳng đưa ra thông tin nào. Nghe thấy những tiếng kêu đó, những âm thanh không phải tiếng Nhật cũng chẳng phải bất cứ thứ tiếng nào, Kensuke lại thấy chóng mặt.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Vùng Nước Hắc Ám
Koji Suzuki
Vùng Nước Hắc Ám - Koji Suzuki
https://isach.info/story.php?story=vung_nuoc_hac_am__koji_suzuki