Kỳ 11 - “Vua Sư Tử” Cứu Mạng
họn xe màu gì, anh Hải?
Câu hỏi của thằng “em họ” Minh móm làm Hải khòm giật mình quay trở lại với thực tại, hắn chỉ đại vô một chiếc:
- Màu này được không, Minh móm?
Thằng em họ ân cần:
- Xe này màu nho, đạp nó dưới ánh nắng thì rất đẹp nhưng nếu đi vô nơi nhiều bóng tối thì nó... trở thành đen thui!
Minh móm cười:
- Thì xe nào vô bóng tối mà không... đen!
Hải khòm bỗng vỗ trán bồm bộp:
- Euréka! Tìm ra rồi, Minh móm ơi!
Minh móm tròn mắt nhìn Hải khòm rồi phân bua với thằng “em họ”:
- Coi bộ từ lúc bị xe đụng tới giờ, lát lát nó lại bị “chạm mạch” vậy đó!
Hải khòm cáu:
- Mày... ngu như bò! Tao đã tìm ra cái nhà cửa kính màu nho rồi, nhưng... phải đợi sáng mai mới được!
Minh móm chẳng hiểu ất giáp gì:
- Tại sao sáng mai?
Hải khòm cười sảng khoái:
- Mày không nghe thằng “em họ” mày mới nói hả? Xe màu nho đi vô bóng tối sẽ thành màu đen. Vậy nên những ngôi nhà lắp kính trong khu phố đang tắt đèn tối thui dù có màu gì cũng trở thành đen tuốt! Sáng mai mới biết nhà nào có kính màu nho, đúng không?
Minh móm gật đầu bái phục:
- Tuyệt, mày cũng thông minh đó chứ!
Hai thằng quyết định chọn chiếc xe màu nho để kỷ niệm công trình khám phá ra ngôi nhà có kính màu nho vào... sáng mai.
o O o
Gấu đen đưa chai rượu lên dốc ngược vô cuống họng, khà một tiếng ngon lành. Đối diện với gã là một người đàn ông khô đét, nước da cháy nắng đen nhẻm. Ông ta tỏ vẻ sốt ruột:
- Gấu đen, mày tới đây hẳn có chuyện, chẳng lẽ lội rừng vô nhậu?
Gã đầu gấu đặt chai lên cái bàn chông chênh, xiêu vẹo:
- Dĩ nhiên rồi! Hôm qua tới giờ, mày có thấy ai lạ mặt vô khu hầm vàng này không?
Người đàn ông ngạc nhiên nhìn Gấu đen:
- Có ai đâu! - Rồi hắn chán nản ra mặt - Suốt tuần lễ nay tao chưa hề thấy một hột cơm, cái bọn buôn tạp hóa, thực phẩm chết dí ở đâu không thấy vô! Tới rượu cũng hiếm, mua chai đế đãi mày, tao phải trả ba phân vàng cám đó!
Gấu đen so vai:
- Tụi bay sang hơn tao nhiều! Thôi, tao phải về đây. À, Phái viên có gửi quà cho tụi mày đây. Có điều, thấy nó thì bắt giữ giùm tao!
Người dàn ông cười hô hố:
- Thằng này ngộ thiệt! Nãy giờ mày có nói “nó” là ai, hình thù ra sao đâu?
Gấu đen tỉnh bơ:
- Ờ quên! Nó là một đứa con gái thành phố trắng trẻo, chùng... mười bốn, mười lăm hay mười sáu gì đó! Nhớ, bắt giữ nó, không được đụng chạm gì tới nó nghe chưa! Sẽ có quà thêm cho mày!
Gấu đen đứng lên, hộp sọ cứng như đá của gã đụng phải cây xà ngang thấp lè tè làm căn lều rung rinh tưởng chừng muốn đổ sập xuống:
- Nhà với cửa, tìm vàng làm cái mốc xì gì mà khổ vậy?
Người đàn ông đứng lên tiễn khách.
Cả hai gã đàn ông không hay biết rằng cuộc trò chuyện của họ nãy giờ bị hai đứa, một trai một gái nấp sau tấm vách ngăn bằng lá rừng nghe lén hết. Đợi hai người đàn ông ra khỏi nhà, đứa con gái hỏi:
- Anh Hai, nghe ông Gấu đen tả con nhỏ đó sao mà giống...
Thằng anh Hai vội vàng đưa tay bịt miệng nhỏ em gái:
- Suỵt im đi! Ba ổng nghe được là cắt cổ tụi mình nghe chưa. Thôi, đi với tao, lẹ lên!
Hai đứa phóng nhanh ra cửa, lao thẳng vô rừng...
o O o
Phái viên ngồi trên chiếc ghế, gã xoay nó vòng vòng, điều này chứng tỏ gã đang vô cùng phấn chấn. Cách gã vài mét, ở góc phòng, một thằng con trai ăn mặc chỉnh tề đang ngồi chăm chú nhìn vô màn hình, xoay lưng về phía gã. Phái viên nói:
- Cái trò “Công Chúa Bé” được đấy! Đây giờ cậu hãy nghĩ ra trò gì mới đi!
Vẫn đưa lưng về phía Phái viên, thằng con trai nhún vai không trả lời.
- Hay là cậu đã chán cái việc bịa ra các trò chơi! Không sao, với tài năng có một không hai của cậu, hãy bắt đầu nghĩ đến việc soạn một hệ điều hành đi! Cậu thấy đó, cái tên Bill Gate bên Mỹ, lúc khởi đầu sự nghiệp chỉ có hai bàn tay trắng, thê thảm hơn chúng ta bây giờ nhiều, vậy mà hắn đã trở thành tỉ phú nhờ vào cái gọi là “Hệ điều hành Windows” của hắn. Là một thiên tài như cậu, sao không nghĩ đến việc viết một hệ điều hành khác mạnh hơn và giản tiện hơn Windows? Trời đất ơi, thử tưởng tượng coi, tất cả các máy tính trên thế giới sẽ chạy bằng hệ điều hành của chúng ta. Chúng ta sẽ trở thành người nổi tiếng và giàu nhất hành tinh này. Hoàng Tử Bé của ta ơi!
Thằng con trai vẫn ngồi yên nhìn màn hình, chậm rãi trả lời:
- Tôi sẽ chẳng sáng tác được gì nữa đâu!
Phái viên dừng chiếc ghế xoay lại:
- Tại sao? Cậu không biết rằng cậu đang được nuôi nấng, o bế như một ông hoàng tử thứ thiệt à?
- Không phải chuyện đó!
- Vậy chứ việc gì hả?
- Tôi sẽ không bao giờ làm việc nữa nếu như tôi chưa thấy cô gái hôm nọ trở lại đây!
- Ủa, cô gái nào?
- Thôi, anh đừng giả vờ nữa! Cô gái mà anh đã giam giữ ở ngay tầng dưới, sau đó bỗng biến mất. Anh đã thủ tiêu cô ta?
- Làm sao thủ tiêu được một con người trong thời đại vi tính này hở Hoàng Tử Bé của ta?
- Hứ, các anh đã chẳng thủ tiêu thằng nhóc Hoàng Thân rồi đó sao?
- Ủa, cậu nói gì lạ vậy? Chứ ai đang ngồi trước mặt ta đây?
- Thủ đoạn các anh tinh vi lắm! Tài năng tin học Hoàng Thân đã chết dưới mắt mọi người rồi. Còn kẻ đang ngồi trước anh đây chỉ là một cái máy, nói đúng hơn, là một thứ hệ điều hành sống, muốn sử dụng chỉ cần bấm phím mà thôi! Chỉ riêng cái việc tạo ra được hệ điều hành sống như vậy, anh cũng đã giỏi hơn Bill Gate rồi! Tôi nhắc lại, chỉ khi nào tôi thấy cô gái đó ở dây, tôi mới làm việc cho các anh...
Phái viên phân bua:
- Khổ quá! Ta đã nói rồi! Con nhỏ đó trốn thoát khỏi tay ta rồi. Có khi bây giờ nó đã bị thú dữ hay bọn đào vàng trên rừng ăn thịt mất rồi cũng nên!
- Tôi không tin!
o O o
Ánh sáng mạnh làm Kim Thúy từ từ mở mắt ra, cô chỉ thấy một vùng sáng đến lóa mắt. Cô nhủ thầm: hay là mình đã lên đến thiên đàng rồi?
- A! Nó tỉnh lại rồi!
Tiếng kêu của một giọng con gái làm Kim Thúy tự nhiên thấy tỉnh táo lại. Kim Thúy nhìn kỹ, nhìn kỹ hơn và thấy... hai cái mặt người đang chăm chú nhìn cô. Hoảng hốt, Kim Thúy quờ quạng chống tay ngồi lên. Trước mặt cô là hai người: một đứa con gái trạc tuổi cô, một tên con trai chắc “già” hơn cô vài tuổi. Cả hai mặc quần áo cũ nát, rách rưới. Kim Thúy định kêu lên, nhưng cổ họng cô đắng chát, như dính vào nhau. Tên con trai đưa cho Kim Thúy chén nước:
- Uống đi!
Đứa con gái vui vẻ:
- Uống đi! Nước suối đó, nghe nói có khoáng chất trị được bịnh nữa nghen!
Kim Thúy run run đưa tay cầm cái chén sứt mẻ sóng sánh nước đưa lên miệng, có lẽ lần đầu tiên trong đời cô mới biết thế nào là vị ngọt ngào mát lịm của nước. Uống xong, Kim Thúy cảm thấy tỉnh táo hơn, cô hỏi:
- Xin lỗi, tôi đang ở đâu vậy?
- Trong rừng chớ đâu - Đứa con gái trả lời gọn lỏn - Hỏi ngộ quá há anh Hai.
Tên con trai nãy giờ cứ lom khom nhìn Kim Thúy không chớp mắt. Kim Thúy e dè hỏi:
- Anh... Hai, sao tôi lại... gặp...?
Thằng con trai bây giờ mới chớp mắt:
- Tối qua anh em tui đi săn, tưởng cô là thú rừng, may mà nhỏ em tui giành phần bắn, nó bắn trật, nếu không thì...
Nhỏ em đế vô:
- Nếu gặp anh Hai tui bắn hả, giờ này chắc chị thành người thiên... thiên... ủa người thiên gì hả anh Hai?
- Thiên cổ! Thôi mày im, nói bậy bạ không?
Kim Thúy thắc mắc:
- Ủa, vậy... hai anh em là người... rừng hả?
Cô em lại nhanh miệng hơn ông anh:
- Hí hí, rừng đâu mà rừng, tụi tui có nhà cửa đàng hoàng ở đàng khu hầm vàng kìa! Anh Hai tui được tụi con nít ở đây kêu là “Vua Sư Tử” còn không dám đem chị về đó, sợ họ bắt chị giao lại cho ông Gấu đen! Còn cái lều lá này là của anh em tui làm để dành trốn ba tui mỗi khi ổng nổi giận.
Kim Thúy mừng thầm, cô cám ơn hai anh em tốt bụng. Nhưng cô vẫn sờ sợ ánh mắt như hai con dao bén ngót của “anh Hai” cứ phóng vào cô những tia nhìn... ngọt ngào. Quanh cô tiếng lá rừng xào xạc hòa lẫn tiếng chim hót vui tai.
o O o
Hải khòm và Minh móm được thằng em họ dắt lên sân thượng, từ đây chúng dễ đàng nhận ra ngôi nhà toàn cửa kính màu nho. Hải khòm bàn:
- Nếu leo qua hai dãy nhà kia thì có thể đến tầng thượng của ngôi nhà màu nho. Bây giờ tao với mày sẽ đi, còn thằng em mày đứng đây làm công tác “cảnh giới”, nếu sau ba giờ đồng hồ không thấy tụi mình trở lại thì thằng em mày sẽ gọi điện thoại báo công an tới cứu!
Thằng em họ Minh móm đang buồn thiu tự dưng được tham gia vào trò “gián điệp” thì mừng rơn đồng ý liền.
Hải khòm, Minh móm leo qua lan can sân thượng, cẩn thận trườn lên mái tòa nhà lợp ngói bên cạnh. Rất khó khăn, chúng bám theo đường máng xối để chuyển sang ngôi nhà tiếp đó. Ngôi nhà này có sân thượng mái bằng nên hai thằng đi thoải mái. Nhưng sân thượng này lại cách sân thượng tòa nhà màu nho đến ba mét. Hai thằng tìm được tấm ván, thả vắt qua khoảng trống, chúng dò từng bước trên tấm ván, sâu hút dưới chân chúng là dòng xe cộ nhỏ xíu đang chạy rối rít. Hai tên qua ba mét của tấm ván ấy mệt bằng người ta đi bộ một trăm cây số. Đến nơi, Hải khòm thở phào vừa lo cắm cúi phủi bụi bặm trên quần áo, vừa phân công:
- Bây giờ tao đi đâu mày phải theo sát sau lưng nghe chưa!
Không nghe trả lời trả vốn gì, Hải khòm quay lại thì chẳng thấy bóng dáng Minh móm đâu nữa...
Vụ Án Hoàng Tử Bé Vụ Án Hoàng Tử Bé - Hồ Thi Ca Vụ Án Hoàng Tử Bé