Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Vội Vã
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 10 -
- Đ
à Đà, để anh nói cho em nghe một câu chuyện hồi nhỏ của anh - Hàn Thanh nói, lặng lẽ ngồi trên một tảng nham thạch ven biển. “Xem biển” vốn là thói quen của Đà Đà lúc tình cảm không ổn định, không biết lúc nào, thói quen ấy đã truyền nhiễm cho Hàn Thanh. Hai người nếu quá gần gũi, không chỉ thói quen sẽ biến thành giống nhau, có khi ngay cả tướng mạo cũng sẽ biến thành vài phần giống nhau.
Đà Đà ngồi bên cạnh chàng, đặt cằm trên đầu gối. Nàng không nói, cũng không động, chỉ là đăm đăm nhìn biển xa xăm, không bờ không bến. Biển mùa hè rất xanh, trời đất cũng rất xanh, xanh mút tầm mắt, dường như vươn lên rìa của vũ trụ vô cùng tận. Bình thường nàng thích cười, thích khóc, ở bên biển tình cảm nàng tràn trề nhất. Nhưng hôm nay, nàng yên lặng. Từ khi chàng vội vã trở về Đài Bắc, chàng hẹn nàng ra “xem biển”, nàng biết không chuyện gì dấu nổi chàng, mà nàng cũng không muốn dấu diếm chuyện gì. Phương Khắc Mai từng nói một câu: cậu có thể giao du với vô số bạn trai, nhưng cậu chỉ có thể lấy một người. Nàng không muốn nói với Hàn Thanh, nàng mới chỉ hai mươi tuổi, nàng vẫn không muốn yên định lại, nàng cũng không dám tin mình sẽ yên định lại.
- Đà Đà - Chàng tiếp tục nói, ánh mắt không hề nhìn nàng, chỉ là nhìn biển, tiếng chàng trầm thấp mà rõ ràng. - Anh rất ít nói chuyện với em về gia đình anh, qua khứ của anh, chỉ bởi vì em không muốn nghe cho lắm, em vẫn cứ nói, cái em cần là anh của hiện tại, không phải là anh của quá khứ. Nhưng, Đà Đà, mỗi một hiện tại của anh đều do quá khứ chồng chất lên, không chỉ anh là vậy, em cũng là vậy.
Nàng dùng ngón tay vấn một lọn tóc, vấn rồi lại thả ra, thả ra lại vấn lên, nàng chỉ lặp đi lặp lại động tác này.
- Để anh kể câu chuyện hồi nhỏ của anh cho em nghe. Anh hồi nhỏ nhà anh rất nghèo ngay cả cửa hiệu cũng không có. Cha anh đi trẩy cau cho người ta, em không biết trẩy cau là công việc không có tiền đồ, khổ như thế nào đâu. Cha anh không phải là người trời sinh ra để trẩy cau, ông cũng có hy vọng, cũng có chí nguyện. Nhưng số mệnh ông làm gì cũng không thành công. Con người ông rất tốt, đối với con cái, đối với gia đình, ông cũng dám chịu trách nhiệm, nhưng lúc ông ta trong lòng không vui, ông sẽ ra sức uống rượu, sau đó trong cơn say mềm hát ngao thay cho khóc.
- Năm ấy anh bệnh, đại khái chỉ mới năm, sáu tuổi, anh bệnh rất nặng dường như sắp chết. Cả nhà hối hả trù liệu một món tiền cho anh đi khám bệnh, chữa bệnh cho anh. Cha anh nợ nần chồng chất, chỉ vì muốn cứu cái mạng nhỏ bé của anh. Nhiều năm như vậy về trước, thuốc bác sĩ kê đơn cho anh, lại phải chín đồng một viên, một ngày anh phải uống mười viên, em thử tưởng tượng mỗi ngày phải tốn bao nhiêu tiền. Những thuốc quý báu như trân châu ấy bưng đến trước mặt anh, mà anh còn quá nhỏ, sợ uống thuốc, do đó, có một hôm anh nhổ hết thuốc ra, xuống cống ngầm.
- Em biết không, lúc ấy cha anh tức suýt phát điên lên, ông uống hết hai chai rượu, tự chuốc cho mình say, sau đó ông xách anh khỏi giường, quật xuống đất, dùng cái chân đi guốc gỗ dày đá anh. Ông không ngừng đá anh, khóc và mắng anh rằng anh đã làm cho cả nhà suy sụp, chi bằng anh chết đi cho xong. Lúc bấy giờ, ông điên cuồng như thế, người mẹ gầy nhỏ của anh không ngăn nổi ông, cả nhà sợ đến phát khóc lên, mà anh cũng hầu như sắp bị ông đá chết.
- Đúng vào lúc này, một bà già ở đối diện nhà anh đến, bà liều mạng cứu anh thoát khỏi tay đấm chân đá của cha anh, ẵm anh về nhà bà. Nói ra kể cũng lạ, chắc bởi vì anh ra mồ hôi đầy người, chắc bởi vì khóc kêu khiến anh có phần phát tiết được ra, bệnh của anh lại khỏi. Từ đấy, bà già đó thường nói với anh, mạng của anh là do bà cứu lại được.
- Bà già ấy, bà một đời đọc sách, chỉ là một người già bình thường ở làng quê. Về sau, chỗ bà lại thành cảng tránh gió của đời anh. Mỗi khi anh bệnh, mỗi khi gặp trắc trở, mỗi khi ý chí suy sút, cha mẹ không thể hiểu anh, bà già lại hiểu được. Có một lần anh thi trượt, bị lưu ban một năm, đó là đòn đánh rất nặng đối với anh, năm ấy anh đã mười lăm, mười sáu tuổi. Anh rất đau lòng, rất khổ sở, anh đến chỗ bà già.
- Bà đã già, già lắm. Anh không ngại rơi nước mắt trước mặt bà. Bà lại cười nói với anh: A Thanh, cháu có thấy chim sẻ bay như thế nào không? Anh quả thật chạy ra xem chim sẻ, anh là đứa trẻ lớn lên ở thôn quê, lại chưa từng biết chim sẻ bay như thế nào. Nhìn chim sẻ, anh vẫn không hiểu, bà già đứng ở bên cạnh anh, chỉ chim sẻ nói:
- Chúng bay, một lên một xuống, như vậy, chúng không thể lập tức vọt lên rất cao, cũng không thể vĩnh viễn duy trì cùng một độ cao, chúng nhất định phải bay cao bay thấp, bay cao bay thấp, như vậy, chúng mới có thể bay được rất xa rất xa.
- Bà già vỗ vai anh, cười nói:
- Đừng khóc, cháu chẳng qua vừa vặn trước khi bay cao, hạ thấp xuống, muốn bay được xa, vẫn cứ phải có cao có thấp.
Hàn Thanh dừng lại, ánh mắt chàng vẫn dừng lại ở chỗ trời biển tiếp giáp nhau. Lát sau, chàng đốt một điếu thuốc lá, khẽ hút một hơi, khẽ phun ra khói mù, khẽ nói tiếp:
- Một đời anh, chịu ảnh hưởng của bà già rất sâu nặng. Về sau mỗi khi anh vấp ngã trên đường đời, mỗi khi anh gặp phải trắc trở, anh liền nhớ đến lời bà già: muốn bay được xa, thì phải có lên có xuống. Bà già ấy, không được tiếp nhận giáo dục, chỉ lấy sự từng trải cuộc đời, sự quan sát giới tự nhiên của bà, lại nhìn được việc đời thấu suốt như vậy. Anh thi vào đại học thất bại, anh tìm công việc khắp nơi đều gặp trở ngại, anh đều không xem nó quá nghiêm trọng, anh tự cho rằng nhất định sẽ lại bay cao, trắc trở, chỉ là một chặng đường ắt phải qua trong đời anh.
- Ba năm trước, bà cụ qua đời. Bà ra đi rất an lành. Anh đi đưa đám, trong tất cả mọi thân hữu, anh nghĩ tình cảm của anh đối với bà sâu nặng hơn cả. Nhưng, anh không hề rơi một giọt nước mắt. Bởi vì, anh nghĩ, nếu bà có thể nói với anh, bà nhất định sẽ nói: A Thanh à, cháu có nhìn thấy chiếc lá trên cây, từ nảy mầm đến xanh biếc, đến úa vàng, đến rụng lá hay không? Tất cả mọi sinh mệnh đều là như vậy.
Hàn Thanh nhả ra một ngụm khói thuốc, gió biển thổi qua, khói thuốc tan đi. Cuối cùng chàng quay đầu lại nhìn thẳng Đà Đà.
- Đà Đà, đó là một câu chuyện nhỏ của anh, anh muốn nói cho em biết.
Nàng mở to mắt nhìn chàng, có phần mơ hồ không hiểu.
- Tại sao nói với em câu chuyện đó? - Nàng hỏi.
Chàng giơ tay dịu dàng vuốt mái tóc mềm mềm của nàng.
- Đường đời và đường tình cảm thường thường chập lại thành cùng một đường, giống như dòng sóng nhỏ tụ lại ở sông lớn. Anh không dám yêu cầu vĩnh viễn bay ở điểm cao nhất, anh chỉ cầu bay được vững, bay được dài, bay được xa.
Nàng nhìn chăm chăm chàng, nhìn chăm chăm đôi mắt thâm trầm của chàng, nhìn chăm chăm khóe miệng tự phụ của chàng, nhìn chăm chăm bộ mặt kiên định của chàng... Bỗng nhiên lồng ngực nàng trào lên một cơn thẹn ngượng, mắt nàng nóng rực lên, nàng há miệng, gắng gượng muốn nói gì, chàng dùng ngón tay khẽ ấn lên môi nàng, nghiêm chỉnh nói:
- Anh không đòi em có bất kỳ gánh nặng gì, anh không đòi em có bất kỳ hứa hẹn gì, càng không đòi em có bất kỳ hy sinh gì. Lần này anh nghĩ rất lâu về vấn đề có liên quan đến em và anh. Từ trong câu chuyện anh vừa nói với em, em có thể mới lần đầu tiên biết gia thế xuất thân đích thực của anh. Một đứa trẻ nghèo khổ như anh, có thể phấn đấu đến hôm nay, có thể điên cuồng hấp thu trí thức, không phải dễ dàng. Cho nên, anh rất tự phụ. Cho nên, anh từng nói với em, bồi dưỡng hai mươi năm, anh mới bồi dưỡng nên một niềm tự phụ, anh sao có thể vứt bỏ nó? Bây giờ, em đến, đi vào đời sống của anh, và làm chủ sinh mệnh và ý chí của anh, điều đó với anh dường như là một chuyện không có khả năng xảy ra, mà nó lại cứ xảy ra!
- Hàn Thanh! - Nàng khẽ gọi, muốn mở miệng nói cái gì.
- Suỵt! - Chàng khẽ suỵt, dùng ngón tay tiếp tục ấn trên môi nàng - Từ Nghiệp Bình nói, tương lai của bọn anh đều quá mơ hồ diệu vợi. Anh cuối sùng thừa nhận câu nói đó, không ai biết tương lai của bọn anh sẽ như thế nào. Thanh niên thế hệ này của bọn anh rất buồn: học hành, không chắc thi đậu được vào khoa hệ mà mình thích, sau khi tốt nghiệp, lập tức phải đi quân dịch hai năm, trong hai năm đó, tuy rèn luyện được thể cách, có thể cũng mài mòn tuổi thanh xuân, sau đó lại chưa chắc đã tìm được công việc thích hợp... Tương lai, đúng là rất mơ hồ diệu vợi.
- Hàn Thanh! - Nàng lại kêu.
- Đừng nói? Để anh nói hết! - Chàng ngăn cản nàng - Từ khi anh và em quen biết yêu nhau, anh vẫn cứ phạm một sai lầm, anh vẫn cứ muốn em nhận lời anh, vĩnh viễn cùng anh chung sống! Anh vẫn cứ muốn độc chiếm lĩnh vực tâm linh của em, mà yêu cầu em đừng chú ý đến người khác! Bây giờ, anh biết anh đã lầm. - Ánh mắt chàng dịu dàng mà sôi nổi, thành khẩn mà thật thà. - Tốt đẹp như em, Đà Đà, đáng yêu như em, Đà Đà, người thích em nhất định rất nhiều rất nhiều. Không ngừng có người mới theo đuổi em, là một chuyện tất nhiên. Em có thể hấp dẫn anh như thế, đương nhiên cũng có thể hấp dẫn người khác như thế, anh không thể dùng chuyện này để trách móc em, không thể trách móc em quá đáng yêu quá tốt đẹp, phải thế không?
Nàng dùng ánh mắt van xin nhìn chàng, trong mắt đã chứa đầy nước mắt.
- Đồng thời, anh phải nhìn lại cái tự phụ của anh. Trời, Đà Đà, anh tuyệt đối sẽ không là một người hoàn toàn, anh cũng không phải là người mỗi một tế bào đều có thể chiều theo ý của em. Cho nên muốn cưỡng bách ý chí và tâm linh của em, chỉ cho phép dung nạp một người, chắc là đòi hỏi quá khắt khe. Còn nhớ hồi mùa đông, chúng ta lần đầu tiên đi xem biển, lúc đó em vừa tách khỏi anh chàng Học Viện Hải Dương, bây giờ lại đã có Oa Oa!
- Ồ, Hàn Thanh! - Nàng lại kêu lên - Là em không tốt...
- Không, em không phải là không tốt! - Chàng nói, dập tắt mẩu thuốc, dùng hai tay nắm chặt hai tay nàng, vẫn cứ nhìn vào chỗ sâu trong mắt nàng - Em không có chút nào không tốt, giả dụ trong tâm linh em có chỗ trống để dung nạp người khác, đó không phải là em không tốt, là anh không tốt, bởi vì anh không có cách nào làm đầy toàn bộ tâm linh em. Anh nghĩ đi nghĩ lại, em, là một con người như vậy! Em một đời sẽ yêu rất nhiều lần, vì vẫn cứ có nhiều chàng trai bao vây em, anh không thể lại làm ảnh hưởng đến sự lựa chọn của em, không thể lại thao túng ý chí của em. Anh nói nhiều như vậy, chỉ để nói với em một câu: em có thể đàng hoàng giao du với Oa Oa, anh tuyệt đối không can thiệp, tuyệt đối không hỏi đến, chỉ là, anh vĩnh viễn ở bên em. Đợi đến lúc em và người con trai khác vui chơi chán rồi anh vẫn sẽ ở đây đợi em.
Nàng nhìn chàng, cắn chặt môi, rưng rưng nước mắt.
- Đà Đà - Chàng dịu dàng khẽ gọi - Từ ngày mai trở đi anh phải đến xưởng nắn đồ nhựa làm việc, đi làm cây Noel giả. Em biết, anh vẫn cứ nghèo như vậy, anh phải kiếm ra tiền học phí học kỳ tới. Hôm qua anh đã đi nói chuyện với chủ xưởng Trần, anh có thể làm thêm ca, như vậy, thời gian đi làm hàng ngày của anh đại khái là tám giờ sáng đến mười giờ tối. Anh cần lợi dụng kỳ nghỉ hè này dành dụm một món tiền, không chỉ học phí, còn cả sinh hoạt phí học kỳ tới, còn cả... - Chàng trịnh trọng nói - Em phải đi khám bác sĩ, triệt để chữa khỏi bệnh đau dạ dày!
- Trời! Hàn Thanh! - Đà Đà cuối cùng đứng lên - Anh vẫn cứ muốn làm cho em khóc! Em biết rõ em thích khóc! Anh lại cứ muốn làm cho em khóc! Anh tại sao không xấu với em một chút? Anh tại sao kho ong cãi nhau với em? Anh tại sao không mắng em quen nết trăng hoa? Anh tại sao không rống lên với em trách móc em... Thế thì, em sẽ không có mặc cảm phạm tội như vậy, khổ tâm như vậy!
- Anh sẽ không mắng em, bởi vì anh không hề cho rằng em sai! - Hàn Thanh cũng đứng lên, vịn vào vách đá nhìn nàng, thản nhiên mà chân thành - Từ ngày mai trở đi, bởi anh phải đi làm, thời gian của em sẽ biến thành rất nhiều rất nhiều, anh không thể từ sáng đến tối ở bên cạnh em...
- Trời! - Nàng sợ hãi khẽ kêu - Đừng đi! Hàn Thanh, đừng đi làm ở bên em, nhìn em!
Chàng cười buồn:
- Anh không thể ở bên em, nhìn em một đời, phải thế không? Em cũng không phải là tù phạm của anh, phải thế không? Đà Đà, tất cả đều trông vào bản thân em. Em có thể lựa chọn anh ta,, anh sẽ đau lòng, sẽ không trách móc em, em có thể lựa chọn anh, anh sẽ vui như điên cuồng, mang lại cho em hạnh phúc.
Nàng dùng đôi mắt ướt đầm nhìn chàng, môi mấp máy, muốn nói lại thôi. Chàng lập tức lắc đầu, ngăn không cho nàng nói:
- Đừng nói gì cả! - Chàng nói - Anh nói đây không phải là đòi em lập tức lựa chọn, như vậy quá không công bằng, nên cho em một số thời gian, cũng cho anh ta một số thời gian! - Chàng lại quay đầu đi nhìn biển - Coi! Có con hải âu! - Chàng bỗng nói.
Nàng nhìn đi, quả thực có con hải âu, đang bay thấp lướt qua biển. Chàng nhìn hút tầm mắt, chuyên chú nhìn con hải âu ấy, suy nghĩ sâu xa nói:
- Thì ra hải âu bay cũng có lên có xuống. Thì ra sóng biển cũng có núi sóng hang sóng. Cho nên, núi có góc cạnh, đất có cao thấp... Thì ra thế giới là tạo thành như vậy! - Chàng quay nhìn nàng, lặng lẽ mỉm cười - Anh không nhụt chí, Đà Đà, anh mãi mãi không nhụt chí. Trong đời sống tình cảm của anh, anh chẳng qua vừa vặn ở vào chỗ thấp mà thôi. Lúc anh lại bay lên, anh nhất định mang theo em cùng bay!
Nàng mở to mắt nhìn chàng, sững sờ như bị thôi miên.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Vội Vã
Quỳnh Dao
Vội Vã - Quỳnh Dao
https://isach.info/story.php?story=voi_va__quynh_dao