Vành Khăn Cho Em epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 11
gày hôm sau, tờ Diễn đàn đăng tin rao vặt bán thùng sơn trắng. Măng ném tờ báo cho Doc nói:
- Tiền có sẵn rồi, chỉ việc đi hốt thôi. Dễ lắm. Woppy và Flynn lo vụ này. Viết thư bảo Blandish đi chiếc xe đen đến trạm xăng Maxwell trên quốc lộ 71, làm sao đến sân gôn ở Blue Hill lúc một giờ đêm. ( Mụ quay sang Flynn và Woppy đang chăm chú nghe ). Hai anh đợi ở đấy, lão sẽ ném chiếc va li ra ngoài khi thấy đèn bật lên. Lão không được dừng lại. Báo cho biết là lão bị trông chừng ngay từ lúc lão ở nhà ra đi. Nếu lão báo cho bọn cớm biết hay định lừa ta thế nào đó thì con bé sẽ tiêu. ( Mụ lại tiếp tục nói với Flynn và Woppy ). Các anh không gặp khó khăn gì hết, Blandish sợ sẽ gặp chuyện không hay xảy ra cho con gái lão. Đường thẳng sốt nhiều cây số, nếu bọn cớm đuổi theo thì ném chiếc va li ra đường cho chúng nó thấy rồi tiếp tục chạy. Chúng sẽ dừng lại vì lo cho con nhỏ.
- Đêm mai à? - Flynn hỏi.
- Đúng vậy.
Flynn đưa điểu thuốc lên môi rồi nhìn thẳng vào mặt mụ.
- Bà có ý định thủ tiêu con nhỏ, vậy còn chờ đợi gì nữa?
Măng ngồi thẳng người, đôi mắt nhỏ trở nên u tối.
- Được tiền rồi nó sẽ biến mất.
- Có cần gì phải chờ đợi lâu?
- Mày nói chuyện với ai thế? - Măng gầm lên.
Flynn liếc nhìn Doc, lão này quay sang chỗ khác, lầm bầm điều gì đó rồi đứng dậy đi ra. Flynn tiếp:
- Có chuyện gì xảy ra cho con nhỏ? Tối qua tôi thấy lão sâu rượu này vào phòng nó, tay cầm ống chích.
Mặt Măng đỏ tía.
- Không thể thế được! Nếu mày không có việc gì làm khác hơn là chõ mũi vào chuyện nhà này thì để tao tìm việc khác cho!
Thái độ dữ dằn của mụ làm Flynn thấy hốt. Hắn vội nói:
- Được, được rồi. Nói cho có chuyện thôi mà.
- Thế thì kiếm đứa nào thích nghe mà nói với nó. Bây giờ cút đi.
Flynn vội vã bước ra. Woppy lưỡng lự một lát rồi cũng ra theo. Hai người bước vào phòng Eddie. Hắn đang nằm dài xem truyện tranh, Flynn ngồi cuối giường, Woppy choàng qua chiếc ghế, tay chống vào bàn.
- Tối mai ra lượm tiền. Đã có tin trên tờ Diễn đàn rồi.
- Một triệu! - Eddie kêu lên và lăn mình trên cái gối dơ bẩn. - Tụi mày thấy không? Ta giàu rồi.
- Nếu được chia mày sẽ làm gì? - Woppy hỏi.
- Tao mua một hòn đảo ở Thái Bình Dương, lập một cung viện đầy mỹ nữ.
Woppy cười ồ, vỗ đùi đánh đét.
- Mày thì chỉ có chuyện đàn bà. Tao... tao mở quán ăn. Món mì ống của tao sẽ nổi tiếng trên thế giới.
Flynn lơ đãng nghe chuyện, bỗng hỏi:
- Họ làm gì trong phòng con nhỏ vậy, Eddie?
Eddie ngưng bặt tiếng cười, trợn tròn mắt:
- Mày nói gì thế?
- Thì đó. Phòng tao ở kế bên, thấy Doc đi vào tay cầm ống tiêm. Và Slim nữa, hắn lẻn vào đêm qua từ 11 giờ đến 4 giờ sáng.
Eddie tung chăn qua bên.
- Cái gì... Ống tiêm à?
Hắn mặc vội áo quần hỏi tiếp:
- Slim! Cái thằng chó chết ấy để mắt tới con nhỏ à?
- Tao không biết nhưng Măng rên lên khi tao nói tới con nhỏ.
- Để tao bảo nó, - Eddie nói, - Nếu Slim muốn chữa tật tự ti của nó với con nhỏ thì tao không chịu đâu. Dù sao cũng phải có giới hạn chứ! Quá lắm rồi!
- Không hiệu quả đâu, Eddie. - Woppy lo lắng chen vào. - Măng không bằng lòng đâu. Mày đừng xía vô.
Eddie không quan tâm bảo Flynn:
- Mày trông chừng cầu thang hộ tao. Nếu thấy Măng lên thì báo.
Eddie lấy lược chải đầu, thắt lại cà vạt rồi bước đến phòng cô Blandish. Chìa khóa ở trong ổ, hắn xoay một vòng và bước vào, cô Blandish nằm trên giường, đắp tấm chăn nhìn chăm chút lên trần. Eddie khép cửa đến bên giường.
- Chào cô nhỏ, khỏe không?
Cô Blandish không đáp, mắt vẫn nhìn lên trần. Eddie để tay lên vai cô lắc nhẹ.
- Thức dậy đi. Chuyện gì thế?
Cô quay mặt lại, đôi mắt không hồn, con ngươi mở lớn rồi lầm bầm: đi đi. Hắn ngồi lên giường.
- Cô biết tôi. Tôi là Eddie. Thức dậy đi. Chuyện gì xảy ra cho cô thế?
Blandish nhắm mắt lại rồi một lúc sau mới lên tiếng, giọng đều đều như con đồng:
- Tôi chỉ muốn chết thôi. Hình như chết rồi thì sẽ không thấy chuyện gì là quan trọng cả. ( Lại im lặng một lát, Eddie nhíu mày nhìn cô, nghe tiếp ). Những giấc mơ... kinh khủng. Có một người đàn ông đi đến, có dáng như người thật nhưng không hẳn như vậy. Cao, gầy ốm, hôi hám. Hắn đứng bên cạnh, cất tiếng nói, tôi không hiểu gì hết. ( Cô nhúc nhích như thể tấm chăn quá nặng. Lại một khoảng im lặng rồi cô nói tiếp ). Tôi giả như chết khi hắn đến, tôi muốn la lên nhưng không la được và hắn cũng biết là tôi còn sống. Hắn cứ đứng lầm bầm bên tôi hàng giờ đồng hồ. Tại sao hắn không làm gì tôi hết? - Cô rú lên.
Eddie lùi lại, trán đẫm mồ hôi, hoảng lên vì tiếng rú kinh khiếp. Hắn nhìn ra cửa lo lắng không biết Măng có nghe thấy tiếng kêu của cô không. Cô dịu lại rồi tiếp tục thì thầm:
- Giá như hắn làm một cái gì đó... còn hơn là cứ đứng lảm nhảm hàng giờ. Hàng giờ bên tôi nói... nói mãi. Tôi mong hắn làm một cái gì đó với tôi...
Flynn ló đầu vào cửa.
- Không nên ở đây nữa, Eddie. Sao cô ta la lên thế?
Eddie đẩy gã ra ngoài rồi khóa cửa lại. Hắn quét mồ hôi trán. Flynn nói tiếp:
- Chuyện gì trong ấy?
- Chuyện ghê tởm quá. Tội nghiệp, con nhỏ chết đi thì hay cho nó hơn.
- Chết, với ai thì cũng không hay cả, - Flynn trả lời cộc lốc. - Mày muốn nói gì thế?
Eddie bước vào phòng hắn. Woppy ngước mắt nhìn ngạc nhiên vì vẻ chán chường của hắn. Eddie gầm lên:
“ Đi ra! ” rồi lăn mình xuống giường. Woppy bước ra thật lẹ, đưa mắt nhìn Flynn vẻ dò hỏi nhưng gã chỉ biết nhún vai.
Eddie nhắm mắt lại. Đây là lần đầu trong đời, hắn thấy xấu hổ vì mình.
Vành Khăn Cho Em Vành Khăn Cho Em - James H. Chase Vành Khăn Cho Em