Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trọn Đời Bên Em
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 12: Công Dụng Của Bánh Ngọt
B
a người đi đến trước cổng trường, sắc trời cũng dần tối lại, Hướng Nhu nói với thầy Tập và Bạch Dĩ Mạt: “Em đi trước ra lấy xe, hai người chờ em một tí!”
Thầy Tập khoát tay: “Không sao đâu, cũng không cần ăn ở bên ngoài, hai đứa còn nhớ rõ sinh nhật của ông già này là thầy đã vui rồi, nếu không hay là ghé qua nhà thầy để sư mẫu mấy đứa làm vài món ăn?”
Bạch Dĩ Mạt ném cho Hướng Nhu một ánh mắt, Hướng Nhu lập tức ngầm hiểu: “Tốt quá, hai người cũng đi trước đi, đợi em lấy chút đồ trên xe.”
Thầy Tập gật đầu nói địa chỉ cho Hướng Nhu, rất gần, cách trường học khoảng mười phút đi bộ, khu nhà đấy hình như là nơi mà công ty Tưởng Quân mở rộng, Hướng Nhu vâng lời, quay người đi băng qua đường, Bạch Dĩ Mạt cùng thầy Tập đi dọc theo vỉa hè trở về.
“Bạch Dĩ Mạt, bây giờ em đang làm gì?” Thầy Tập ôn tồn hỏi.
Bạch Dĩ Mạt cười nói: “Làm luật sư ạ!”
“Thừa kế nghiệp cha, không tồi, đúng là không tồi.” Nỗi nghi ngờ của thầy Tập được ăn ủy phần nào, ông sợ lần này học em tặng ông mấy món đồ tốt, cũng là nhân cơ hội cướp đi nơi phát triển tốt nhất hiện nay.
“Cứ xem là vậy đi ạ! Đúng rồi, sức khỏe thầy Tập có khỏe không ạ!” Bạch Dĩ Mạt nhìn thầy Tập bên cạnh năm nay đã năm mươi, không khỏi so sánh với Bạch Thụy, giường như người này càng giống một người bố hơn.
Thầy Tập cũng gật đầu: “Cũng không tệ lắm, lớn tuổi rồi, cũng có mấy thứ bệnh thường, không có gì đâu.”
“Thế sư mẫu có khỏe không? Em thật nhớ đồ ăn cô làm quá!”
“Thế thì lát nữa ăn nhiều chút đi, em xem em gầy thế này, công việc có vất vả cũng phải chú ý đến thân thể, nếu đổ bệnh thì sau này còn lấy cái gì mà nói nữa.”
Bạch Dĩ Mạt cười ha ha: “Thầy Tập, có đôi lúc, em cảm thấy thầy giống bố của em hơn!”
Thầy Tập dẫn Bạch Dĩ Mạt rẽ sang bên phải, vừa đi vừa nói: “Huyên thuyên quá đi! Đúng rồi, bây giờ em có bạn trai chưa?”
Bạch Dĩ Mạt cố ý trưng ra vẻ mặt đáng thương: “Không có ạ! Thầy Tập có quen ai thích hợp không, giới thiệu cho em đi!”
“Nhìn em với tên tiểu tử Hướng Nhu đó ăn ý như vậy, cứ tưởng hai đứa đã ở với nhau rồi chứ.”
Lời vừa thốt ra, dưới lòng bàn chân Bạch Dĩ Mạt suýt nữa trượt ngã, may mà còn bám lại được, nếu không thì té ngã nhào như chó ra rồi: “Không có đâu! Làm sao em ở với hắn được, không đáng tin chút nào.”
Thầy Tập nhìn ra chút kích động của Bạch Dĩ Mạt nhưng không hỏi nhiều lắm, ông chỉ vào nhà trọ phía trước: “Tới rồi, đi thôi!”
Bạch Dĩ Mạt gật đầu, đi theo thầy Tập bước vào.
Hướng Nhu đã đến chỗ của thầy Tập, sau đó gọi điện cho Bạch Dĩ Mạt, lúc này Bạch Dĩ Mạt đang ở trong bếp giúp sư mẫu, nhận được điện thoại của hắn, cô nói với thầy Tập và sư mẫu là đi đón Hướng Nhu, sư mẫu dịu dàng gật đầu rồi quay sang nhìn thầy Tập, trong ánh mắt nhìn Bạch Dĩ Mạt tràn ngập ý tứ khác.
Bạch Dĩ Mạt xuống dưới nhà đã trông thấy Hướng Nhu dừng xe phía bên này, bầu trời đã sớm nhuộm đen, ngọn đèn trong tiểu khu chiếu thẳng vào người hắn, có cảm giác phong thái mê người nói không nên lời, mùa đông, ban đêm, đèn đường, Hướng Nhu, lời nói của thầy Tập, cô, trố mắt sửng sốt.
Hướng Nhu bước đến trước mặt cô, đưa túi quà tặng đang cầm trong tay cho cô: “Nhìn cái gì đó?”
Bạch Dĩ Mạt lấy lại tinh thần, giơ tay lên đón: “Không có gì, mau lên đi! Lạnh muốn chết à!”
Hướng Nhu cười cười, đi theo sau bóng dáng mảnh khảnh kia vào trong.
Vừa vào cửa, Hướng Nhu liền bắt đầu phát huy tinh thần không xấu hổ mà nịnh nọt: “Ôi sư mẫu, có phải cô đang đi ngược lại với thời gian không thế? Nhìn rất giống mấy cô bé trẻ tuổi nha.”
Sư mẫu vỗ vào người Hướng Nhu, cười nói: “Em ý, chỉ được cái dẻo mồm, cô đã lớn tuổi thế này rồi, còn có thể giống cô bé nào chứ?”
Bạch Dĩ Mạt rùng mình một cái, không thèm để ý đến hắn nữa, đưa lễ vật trong tay cho thầy Tập: “Thầy Tập, sinh nhật vui vẻ.”
Thầy Tập nhận muons quà: “Ai zà, còn tặng quà làm gì chứ, thật là.”
“Thầy Tập, quà của em rất thực tế, vừa ăn vừa uống.” Hướng Nhu nói xong đặt món đồ lên trên bàn.
“Ối dồi, em ngửi thấy mùi thơm rồi nhé, sư mẫu, có cần giúp đỡ gì không ạ?” Hướng Nhu cởi áo ngoài ra, vừa xăn tay áo lên vừa đi theo sư mẫu vào phòng bếp.
“Không cần không cần đâu, hai đứa cứ ngồi chơi đi, xong ngay đây.” Sư mẫu vội xua tay.
Bạch Dĩ Mạt cũng chạy đến cửa bếp, đẩy mạnh Hướng Nhu vào: “Sư mẫu, để cho hắn ta giúp cô, nếu không lại thành kẻ vô ích mất.” Nói xong liền chạy đi.
Hướng Nhu lấy tạp dề mặc vào: “Không sao đấu sư mẫu, cô không biết đấy chứ, bây giờ nấu ăn cũng là một trong tay nghề của em đấy.”
Sư mẫu nhìn thấy người đẹp trai như thế lại mặc tạp dề thì không khỏi mỉm cười: “Ài, Dĩ Mạt này cũng thật là may mắn!”
Hướng Nhu cười nhạt, thu lại cái vẻ bất cần đời, đi đến trước bếp cầm lấy dao bắt đầu xắt rau.
Trong thư phòng, Bạch Dĩ Mạt tràn đầy vui mừng nhìn ngó thầy Tập nghiên cứu món quà của cô, cả phòng tràn ngập mùi thơm của mực, bốn bức tường xung quanh đều có chữ viết bằng bút lông.
“Em mua được ở đâu đấy?” Thầy Tập nghiên cứu xong liền hỏi một câu như vậy.
Bạch Dĩ Mạt không hề nghĩ ngợi buột miệng nói: “Là tiệm đồ cổ gần đây ạ.”
Thầy Tập cười nói: “Nha đầu, em mua được báu vật rồi.”
Bạch Dĩ Mạt không có đi sâu vào những việc này, thấy thuận mắt thì mua thôi, có ai ngờ là vật quý chứ?
Thầy Tập vẫy tay, bắt đầu giảng giải cho Bạch Dĩ Mạt: “Thứ này ít nhất cũng có đến trăm năm lịch sử, quan trọng nhất là hoa văn trên chiếc chén lưu ly này, thầy đoán cũng phải là đồ sản xuất từ trong cung, thứ này chính là đồ cổ chính hiệu!”
“Ăn cơm thôi!” Bên ngoài sư mẫu cất tiếng gọi.
“Thầy Tập, thầy thích là tốt rồi, chúng ta ra ăn cơm đi.” Vội vàng chạy ra, cơn đói bụng đã dính ngực vào lưng mất rồi.
Bạch Dĩ Mạt đi đến nhà ăn, trông thấy trên bàn thức ăn bốc hơi nóng, không khỏi mím muôi, động tác ham ăn này vừa hay bị Hướng Nhu nhìn thấy hết.
Hắn cười khẽ, đặt món thịt kho tàu trong tay xuống, sau đó cởi tạp dề ra, chờ thầy Tập và sư mẫu ngồi vào.
“Mau ngồi mau ngồi đi.” Sư mẫu vội đi đến tiếp đón hai người an vị, Bạch Dĩ Mạt kéo ghế ra ngồi xuống, Hướng Nhu cũng ngồi xuống cạnh cô.
Ở giữa đặt chiếc bánh Hướng Nhu tặng, bên trên cắm đầy nến.
Thầy Tập trông thấy ngọn nến trên bánh thì không khỏi cảm thán: “Ài, thật sự cũng già đầu rồi, em xem nhiều nến như vậy, đếm có một nửa cũng không xong.”
Sư mẫu lườm ông một cái: “Học em của ông đều thành công trong sự nghiệp, thành gia lập nghiệp, ông còn không thừa nhận đi.”
Bạch Dĩ Mạt nhìn thấy bộ dạng của sư mẫu, ánh mắt bỗng dưng chua xót, nếu mẹ cô còn đó, thì cũng có thể quở trách ông Bạch như vậy! Có khi còn hăng hơn!
Hướng Nhu nhìn lướt qua bắt gặp Bạch Dĩ Mạt ánh mắt ngưỡng mộ, khẽ mím môi, hắn liền vội vàng vỗ tay hét lớn hát bài happy birthday: “Chúc thầy sinh nhật vui vẻ…”
Bạch Dĩ Mạt vừa nghe cũng vỗ tay nhập cuộc theo: “Chúc thầy sinh nhật vui vẻ, chúc thầy sinh nhật vui vẻ, chúc thầy sinh nhật vui vẻ!”
“Thầy Tập mau mau cầu nguyện đi.”
Thầy Tập thản nhiên cười rồi nhắm mắt lại, chốc lát sau liền mở to mắt, dưới sự giúp đỡ của Bạch Dĩ Mạt và Hướng Nhu cùng nhau thổi tắt nến.
Sư mẫu đặt bánh sang một bên, nói: “Được rồi, ăn cơm trước đã, bánh sinh nhật cứ để làm món tráng miệng.”
Bạch Dĩ Mạt cầm lấy đũa, ngước nhìn thầy Tập: “Quý ông cao tuổi, nhanh nhanh ăn một miếng đi, như thế bọn em mới có thể ăn được.”
Thầy Tập bó tay trước ý đồ xấu của nha đầu này, cầm đũa lên, Bạch Dĩ Mạt cười, sau đó cũng bắt đầu ăn.
Hướng Nhu nhing thấy Bạch Dĩ Mạt hoàn toàn không để ý đến hình tượng thục nữ lúc ăn uống, khẽ nhắc nhở cô: “Cậu là quỷ đói đầu thai à!”
Bạch Dĩ Mạt gắp một con tôm lên, nói: “Cậu thì biết cái gì? Đây mới gọi là cuộc sống, ngày nào ở ngoài cũng giả bộ thục nữ thân sĩ thì hay lắm sao? Đúng là giả tạo.”
Sư mẫu cười tỏ vẻ đồng ý:”Đúng rồi, ở đây chúng ta không cần phải có quy tắc ăn cơm nào hết, muốn ăn thế nào thì cứ ăn đi.”
Bạch Dĩ Mạt “vâng” một tiếng thật to, tiếp tục chiến đấu.
Ăn cơm xong, Bạch Dĩ Mạt và sư mẫu vào trong bếp cắt bánh ngọt, rửa hoa quả, thầy Tập ngồi trong phòng khách nói chuyện cùng Hướng Nhu.
“Dĩ Mạt, con định khi nào thì bàn chuyện hôn sự với Hướng Nhu đây?”
Con dao trong tay Bạch Dĩ Mạt đang cắt bánh bỗng lệch đi, miếng bánh bị sứt một góc: “Sư mẫu nói bậy gì thế? Làm sao em có thể có gì với hắn ta chứ.”
Sư mẫu cười nói: “À, thì ra, hai đứa không ở với nhau!”
Bạch Dĩ Mạt tiếp tục cắt bánh, vì cái gì mà cả thầy Tập với sư mẫu đều cho là bọn họ sống chung với nhau? Bọn họ có thể sao?
“Em với hắn ấy, là bát can không đến, bát tự không hợp!”
Sư mẫu đi đến trước mắt Bạch Dĩ Mạt, nhìn thấy mâm bánh hỗn độn liền nhận lấy con dao trong tay cô, tự mình động thủ.
“Em qua bên xếp hoa quả lại đi! Chiếc bánh này nếu bị em làm lãng phí như vậy thì không còn để ăn đâu.”
“Vâng!” Bạch Dĩ Mạt nhanh nhẹn chạy đến bên kia, đem mấy miếng hoa quả đã cắt gọn gàng xếp vào dĩa trái cây.
“Chiếc bánh này cũng trông đẹp mắt đấy, ăn cũng ngon nữa, nói cho cùng thì chiếc bánh này nếu thiếu phần bánh hay bơ cũng không được, có nhiều thứ nhất định là đôi trời sinh. Phía trên trang trí cho dù có cầu kì đến đâu thì cũng chỉ là thứ trang trí, hôm nay có thể là sô-cô-la, ngày mai có thể là hoa quả, ngày mốt có thể nước ép, ngày nào cũng thay đổi cả, nhưng cũng chỉ là khách qua đường mà thôi, duy nhất không thay đổi chính là nguyên liệu chủ chốt, thiếu thứ gì cũng không hoàn chỉnh cả, cũng không phải là cô ở đó nhìn thấy bánh sinh nhật. Đúng rồi, Dĩ Mạt, em thích ăn phần bánh hay là bơ?”
“Bơ ạ.” Bạch Dĩ Mạt trả lời không suy nghĩ.
Sư mẫu cắt bánh xong đem tới trước mặt Bạch Dĩ Mạt: “Vừa hay, Hướng Nhu nói em ấy thích ăn phần bánh.”
Bạch Dĩ Mạt sửng sốt, là ý tại ngôn ngoại sao…
“Cắt xong rồi, mau đem ra ngoài đi!”
Bạch Dĩ Mạt không kịp suy nghĩ nhiều, vâng một tiếng, đem bánh trong tay bưng ra ngoài.
Hướng Nhu nhận lấy khay bánh đưa cho thầy Tập: “Thầy Tập nếm thử đi, đây là lần đầu em làm, chỉ sợ cũng là tác phẩm cuối cùng!”
Bạch Dĩ Mạt không thèm quản bộ dạng tranh công của Hướng Nhu, bây giờ trông đầu cô đầy ắp lý luận bánh ngọt của sư mẫu, cô vừa há miệng nhét vào một miếng bơ, vừa như có suy nghĩ gì đó.
Hướng Nhu nhìn thấy biểu cảm kia của Bạch Dĩ Mạt liền tới gần cô hỏi: “Tác phẩm nghệ thuật ăn có ngon không?”
Bạch Dĩ Mạt nhìn lại miếng bánh trong tay, lớp bơ phía trên đã bị cô cạo hết, cô đặt dĩa xuống, sau đó đưa tay lấy hoa quả ăn.
“Tác phẩm của nghệ thuật gia đã mất mới đáng giá! Hầy, vẫn là hoa quả nội địa ăn ngon hơn.”
Hướng Nhu thản nhiên hứ một tiếng: “Đồ vịt chết còn mạnh miếng.” Sau đó cầm phần của mình lên ăn hết phôi bánh, Bạch Dĩ Mạt quay đầu liếc nhìn Hướng Nhu, không cẩn thận nhìn sang sư mẫu, sư mẫu đang cười sâu xa nhìn hai người họ…
Hai người ăn uống xong, nói chuyện với thầy Tập và sư mẫu một lát rồi cáo từ rời đi.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trọn Đời Bên Em
Tiêu Lộ
Trọn Đời Bên Em - Tiêu Lộ
https://isach.info/story.php?story=tron_doi_ben_em__tieu_lo