Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tình Kiếp Tam Sinh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 11: Tam Sinh Dễ Thương Không Phải Lối
S
au khi bị Hắc Bạch Vô Thường đón về âm phủ, gáy tôi lại bỏng rát lên một hồi. Lúc này tôi mới nhận ra rằng tôi và Mạch Khê chỉ còn lại thời gian một kiếp mà thôi.
Lần này tôi không định ở âm phủ chờ Mạch Khê cùng đi nữa. Để tránh sau khi chàng thấy tôi lại giáng cho tôi phép cấm kỵ trăm năm ngàn năm. Nhưng mà cũng không thể đầu thai quá sớm, nếu không Mạch Khê bên đó mới chôn cất xong, tôi lại chuyển thế luân hồi, chạy đến trước mắt chàng, nhất định sẽ làm cho đám người ở Lưu Ba sợ hãi chết mất.
Tôi đến điện Diêm Vương, định hỏi Diêm Vương Mạch Khê khi nào thì xuống, tôi tính thời gian rời đi.
Kết quả khi gặp Diêm Vương, tôi vẫn chưa mở miệng nói gì, ông ta liền đi vòng quanh tôi hai lượt: “Chà chà, Tam Sinh của chúng ta được lắm!”. Bởi vì quá thấp, ông ta chỉ hớn hở vỗ vỗ lên đùi tôi: “Hai lần giúp thần quân độ kiếp, hơn nữa mỗi lần đều quyến rũ được ngài thành công như vậy. Ngày mà âm phủ chúng ta có thể ngẩng mặt lên không xa rồi! A ha ha ha ha!”.
Tôi đập bay bàn tay đang dần dần sờ lên mông tôi của ông ta ra, nói: “Khi nào thì Mạch Khê xuống? Lần này tôi không thể gặp chàng nữa”.
Diêm Vương nhảy lên công án của ông ta, lật lật đống sách lộn xộn: “À, có rồi có rồi, chính là cái này”. Diêm Vương nheo mắt đọc một lát rồi nói tiếp: “Trên mệnh cách của Ti Mệnh Tinh Quân viết rằng, sau khi Hô Di làm loạn Lưu Ba, thực lực của Lưu Ba giảm mạnh, không đến hai năm, Trùng Hoa bị giết hại, chết trong tẩm điện”.
Tôi sững người: “Ai giết chàng?”.
“Sư muội Thanh Linh của ngài”.
“Đạo cô đó ư?”. Tôi xoa xoa cằm nói: “Trong đôi mắt xinh đẹp của đạo cô đó như tràn đầy những bi tình ai oán ‘muội yêu huynh mà huynh lại không biết’. Sao cô ta lại dám giết Mạch Khê?”.
“Có lẽ là vì yêu mà sinh hận, muốn mà không được nên hủy diệt. Ngươi xem, ở đây viết thế này, sau khi hồn phách của sư phụ bị Hô Di giải thoát, Trùng Hoa ngày ngày chìm trong men rượu, thần hồn điên đảo. Thanh Linh bày tỏ tình ý với ngài, bị cự tuyệt, liền căm hận mà sát hại ngài, sau đó tự vẫn”.
Tôi suy nghĩ một hồi, nghiêm mặt nói: “Diêm Vương, đây không phải là tình tiết dớ dẩn mà ông sắp đặt chứ?”. Diêm Vương nghiêm mặt nói: “Mệnh cách là do Ti Mệnh Tinh Quân tự tay viết đó”.
Thế là tôi càng thêm tò mò Ti Mệnh Tinh Quân rốt cuộc có bộ óc kinh khủng đến thế nào.
Tôi trở về làm hòn đá bên sông Vong Xuyên, hai năm này trôi qua rất nhanh. Lúc tiểu quỷ Giáp, Ất lên trần gian dẫn linh hồn, tôi nhờ chúng giúp tôi xem tình hình của Mạch Khê. Khi trở về, chúng nói với tôi, thực lực của Lưu Ba giảm đi rất nhiều, không sai. Trùng Hoa tôn giả ngày ngày say rượu, không sai. Thanh Linh đạo cô yêu mà sinh hận cũng không sai. Nhưng trên mệnh cách không có viết một tình tiết nhỏ là chàng ngày ngày uống say trong rừng mai tuyết trắng, chàng đem lưỡi kiếm lưu truyền qua các thế hệ của Lưu Ba cắm trên một ngôi mộ vô danh như một thứ phế phẩm.
Gác kiếm quy ẩn.
Nghe xong những điều này, tôi ngẩng mặt lên trời cười lớn trước ánh mắt ngạc nhiên của tiểu quỷ Giáp, Ất.
Giáp nói: “Tam Sinh, lúc này cô nên làm ra bộ dạng bi thương kiểu như ‘sao em lại khiến chàng chịu khổ ở trần gian như vậy, tự đáy lòng em vạn lần thương xót’ mới phải chứ”.
Tôi vỗ vỗ vai Giáp: “Cho dù luân hồi thế nào, lịch kiếp gì, Mạch Khê vẫn bị tôi quyến rũ đến mức động lòng. Tôi cực kỳ tự hào, chỉ một mình Mạch Khê bi ai là đủ rồi. Tôi chỉ cần cười híp mắt chờ đi quyến rũ chàng ở kiếp sau thôi”.
Ất quay người chắp tay: “A di đà phật, thần quân bảo trọng”.
Tôi hớn hở trở về ngồi trong hòn đá mấy ngày, dự tính thời gian cũng sắp đến rồi, liền phủi mông tung tẩy đi đến nhân gian.
Sau khi đến nhân gian, có mấy lần tôi không kìm nổi định chạy đến Lưu Ba nhìn chàng, nhưng đều cố gắng kìm chế được. Cho đến một ngày, tôi đang ngồi đọc sách trên lầu hai của quán trà, chợt nghe dưới lầu có tiếng kêu thất thanh: “Làm sao có thể!”.
Tôi ngó đầu nhìn xuống, là một đạo sĩ già, bàn tay đang cầm chặt bức thư của ông ta không ngừng run lên như bị động kinh.
“Tôn giả đi rôi! Lưu Ba suy vong rồi! Đạo pháp của chúng ta suy vong rồi!”. Tiếng kêu của người đó nghe thê lương, gào đến mức làm người ta rùng mình. Nếu không phải là tôi đã biết Trùng Hoa thì sẽ tưởng rằng bọn họ trong quá khứ có một mối tình đoạn tụ[1] khắc cốt ghi tâm.
Trùng Hoa cuối cùng đã đi rồi. Tôi nghĩ kiếp này tôi nhất định phải tận mắt nhìn thấy chàng lớn lên, không để cho chàng có một tuổi thơ bất hạnh, không để cho chàng có cơ hội yêu thích những đứa con gái khác. Tôi cười nham hiểm, nhất định phải túm chặt chàng trong lòng bàn tay tôi.
Rồi lại chợt nghĩ, kiếp số này của chàng là “Cầu không được”. Cầu không được?
Có tôi đây rồi, Mạch Khê có gì mà cầu không được.
Đêm hôm đó, người quen của tôi tìm đến, Hắc Vô Thường nhìn thấy tôi liền rùng mình một cái: “Tam Sinh, lần sau lúc trở về âm phủ, e rằng muội phải cẩn thận hơn đấy”.
“Vì sao?”.
Hắc Vô Thường lại rùng mình cái nữa: “Muội chưa được nhìn thấy bộ dạng tức giận của chiến thần. Biết muội đi trước một bước, thần sắc của ngài trông hung dữ đến mức như thể Diêm Vương cướp mất vợ của ngài. Làm Diêm Vương sợ đến mức đến giờ vẫn còn đái ra quần”.
“Chàng rất tức giận?”.
Hắc Vô Thường rùng mình không ngớt, tôi hướng ánh mắt sang Bạch Vô Thường, huynh ấy nói: “Tảng đá Phong Trấn Hắc ở điện Diêm Vương bị ngài dẫm ba phát đã tan thành bột rồi”.
Toàn thân tôi đông cứng. Tôi quên mất, trong ba đời lịch kiếp của chàng, tôi mạnh hơn chàng gấp bội phần. Nhưng mà cuối cùng thì tôi phải trở về âm phủ, chàng cuối cùng cũng sẽ lịch xong kiếp số, lúc đó chàng là chiến thần, còn tôi chỉ là thạch linh Tam Sinh nhỏ bé...
Phong Trấn Hắc, loại đá đó còn bền cứng hơn hòn đá tôi đây gấp trăm lần...
Tôi túm lấy cánh tay của Bạch Vô Thường, nước mắt lưng tròng: “Bạch đại ca, đến lúc đó huynh nhất định phải cứu muội!”. Bạch Vô Thường nhìn tôi chằm chằm một hồi, mặt không biến sắc, nói: “Tam Sinh, dễ thương không phải lối!”.
Tôi thản nhiên lau nước mắt: “Chiêu này dùng với Mạch Khê mới có ích”.
Hắc Vô Thường túm lấy Bạch Vô Thường nói: “Không nói nhiều với muội nữa, hai huynh đi trước nhé. Muội tự cứu mình thì hơn. Đúng rồi, kiếp này ngài đầu thai vào nhà một nông dân ở chân núi Dương Sơn, muội có đi quyến rũ thì tranh thủ sớm đi”.
Tôi còn cần bọn họ nhắc nhở chắc, trong đêm tôi vội vàng đến chân núi Dương Sơn, dỏng tai lên đi đi lại lại trong thôn trang dưới núi, chờ xem nhà nào có tiếng khóc của trẻ sơ sinh.
Nhưng mà trừ vài gia đình thắp đèn suốt cả đêm, tôi chờ đến khi những ngôi sao bên trời sắp lặn cũng không nghe thấy những tiếng ồn ào của nhà nào có sản phụ vừa sinh.
Tôi rầu rĩ đứng ở trên mái nhà của một hộ nông dân, Hắc Bạch Vô Thường đưa Mạch Khê đi đầu thai, tin tức mà hai huynh ấy nói nhất định không thể sai được. Mạch Khê rốt cuộc đã đầu thai ở đâu? Đang nghĩ vậy, tôi chợt nhìn thấy một người đàn ông lén lén lút lút chạy ra từ một ngôi nhà tranh, trong lòng ôm một bọc gì đó.
Kim ấn trên cố tay liền nóng lên, tôi thầm nghĩ không hay rồi và vội vàng chạy theo. Người đàn ông đó đi đến bờ sông ngoài thôn thì dừng lại, nhìn quanh một lát, đột nhiên vứt cái bọc trong lòng xuống sông. Tã lót mở ra, khuôn mặt của một hài nhi bất ngờ lọt vào mắt tôi.
Tôi nổi cơn thịnh nộ, nhảy lên phía trước, vung tay đánh người đàn ông kia đến mức bất tỉnh rồi lướt qua mặt nước, vớt Mạch Khê lên. Chờ cho đứng vững trên bờ tôi mới nhìn kỹ, một khuôn mặt xám xanh nhỏ xíu. Miệng khép mở nhưng lại không hề phát ra một thanh âm nào.
Tôi sững người lại.
Mạch Khê... kiếp này bị câm sao! Người câm có nghĩa là không tốt lành.Cho nên sau khi sinh ra mới không có tiếng khóc nào, cho nên bố chàng mới vứt chàng đi, cho nên... cho dù có Tam Sinh, cầu không được là số đã định của Mạch Khê kiếp này rồi...
Tôi nghĩ kiếp này Mạch Khê có khiếm khuyết, có lẽ nên lánh đời mà sống, như vậy mới có thể tránh được những phiền nhiễu lời ra tiếng vào nơi thế tục. Nhưng tôi lại nghĩ theo hướng khác, muốn sống cuộc sống như thế nào phải do chàng tự quyết định mới đúng. Hơn nữa kiếp này chàng vẫn còn phải độ kiếp, nếu như tôi một mực bảo vệ chàng, sẽ dẫn đến cuối cùng chàng không ứng được kiếp... Thiên quy nhất định sẽ không tha cho tôi.
Thế là tôi nắm lấy tay nhỏ bé của Mạch Khê, trong lúc chàng vẫn chưa hoàn toàn mở lòng bàn tay ra nhét vào tay chàng một đồng xu nói: “Mạch Khê, mặt chính, chúng ta sẽ ẩn mình nơi thành thị, mặt phụ, chúng ta sẽ ẩn mình nơi thôn dã. Tung lên xem nào”.
Chàng trở tay liền đập đồng xu lên mặt tôi, tôi nhăn mày dở khóc dở cười.
Trong lòng tôi cảm thấy kỳ thực bây giờ bát canh Mạnh Bà mà Mạch Khê uống có lẽ vẫn chưa phát huy tác dụng, nếu không sao chàng lại nỡ đập vào khuôn mặt xinh đẹp như hoa của Tam Sinh này.
Tôi liếc đồng xu rơi trên đất: “Chàng nói đấy nhé, ẩn mình nơi thành thị”. Mạch Khê ngặm ngặm nắm tay, say sưa liếm, nước miếng rớt đầy cằm, làm gì có thời gian để ý đến tôi.
Chiến thần phong nhã tài hoa tuyệt thế trên Cửu Trùng Thiên khi đầu thai lại có bộ dạng xấu kinh người thế này...
Tôi chợt nghĩ, nếu bây giờ vẽ chàng để sau này chàng xem, lúc đó vẻ mặt của chàng nhất định sẽ khó có ngôn từ nào tả được. Mạch Khê đã nói muốn ẩn mình ở thành thị rồi, tôi liền nghĩ phải ẩn thân ở một đô thị lớn một chút mới không đến nỗi đi ngược lại ý của chàng. Nghĩ đi nghĩ lại thì kinh thành là nơi phù hợp nhất, thế là ngay tối hôm đó, tôi cưỡi mây đạp gió bay đi, ngày hôm sau là đến kinh thành.
Tôi nghĩ bây giờ tôi phải nuôi lớn Mạch Khê, quyết không thể vì tôi mà để những năm tháng ấu thơ của chàng phải lang bạt khắp nơi đầu đường xó chợ. Tôi thu lại âm khí khắp người mình, quyết định nếu không đến lúc cần thiết thì tôi quyết không sử dụng phép thuật.
Tôi thuê một gian nhà nhỏ, sắp xếp đâu vào đấy. Sau đó nhìn Mạch Khê suy nghĩ sâu sắc về vấn đề kế sinh nhai của chúng tôi sau khi không dùng phép thuật.
Tôi chọc vào mũi chàng: “Chàng thì biết làm gì?”.
Có lẽ thấy giọng điệu này quá là xem thường, chàng nhổ đầy nước miếng vào tay tôi tỏ ý không bằng lòng. Tôi lặng lẽ trở tay lau nước miếng lên tóc chàng.
Chàng há miệng không kêu ra tiếng, hai nắm tay nắm chặt đẩy tôi ra.
“Chỉ có bây giờ em mới có thể bắt nạt chàng, sau này chàng là chiến thần, không biết sẽ trừng trị em như thế nào, em không thể để bị lỗ vốn được”. Thế là lại càng kịch liệt bôi bàn tay đầy nước miếng lên tóc chàng.
Ngày thứ hai, tôi vẫn suy nghĩ vấn đề kế sinh nhai.
Dùng pháp thuật hóa ra tiền chẳng khó khăn gì, cái khó là làm sao để hàng xóm không cảm thấy kỳ lạ khi tôi chỉ ngồi ở nhà cũng có thể kiếm ra tiền. Tôi bế Mạch Khê ngồi ở cửa nhà, chính lúc đang rầu rĩ mặt mày, một tên say rượu lảo đảo đi qua nhà chúng tôi. Tôi nhìn không rời mắt khỏi lưng hắn ta một hồi, rồi quay đầu hỏi Mạch Khê: “Chàng có thích uống rượu không?”.
Chàng đang cắn ngón tay ngủ ngon lành.
Tám năm sau, phía đông kinh thành có một quán rượu.
Tôi gõ gõ lên mặt quầy, chủ quản đang tính tiền trong quầy ngẩng đầu nhìn thấy tôi, cười nói: “Tiểu thư Tam Sinh, hôm nay sao lại có thời gian đến thăm quán rượu vậy?”.
“Tôi không tìm thấy Mạch Khê ở nhà, nghĩ cậu ta có thể chạy đến đây chơi nên đến tìm”. Tôi nhìn quanh một hồi không thấy bóng dáng Mạch Khê, thuận miệng hỏi: “Gần đây làm ăn thế nào?”.
“Gần đây buôn bán rất tốt, tiểu thư có cần kiểm tra sổ sách không?”. Chủ quản Lưu là một ông già trung thực hiền hậu, tôi vốn dĩ rất tin ông ta. Hơn nữa mở quán rượu này chẳng qua chỉ là để che mắt thôi, thực sự thì lúc nào cần tiền, tôi chỉ cần trở tay xoay một vòng là có.
Tôi xua xua tay nói không cần, mắt thoáng thấy một bóng dáng nhỏ bé lướt qua trên lầu, tôi ngước mắt lên nhìn, chính là Mạch Khê. Tôi tươi cười vẫy tay với chàng: “Mạch Khê! Về nhà ăn cơm”.
Mạch Khê nhìn thấy tôi, mừng rỡ mỉm cười, vội chạy ào đến.
Khách đến uống rượu có người không nén được tiếng chép miệng kỳ lạ. Chủ quản Lưu nhìn thấy không khỏi lắc đầu: “Tiểu thư vẫn còn trẻ, cứ luôn ở bên tiểu thiếu gia thế này không khỏi bị người ta hiểu lầm, cứ như vậy mãi, sợ là sẽ lỡ dở một đời đấy!”.
Tôi nói với bọn họ rằng Mạch Khê là đứa trẻ mà tôi nhận nuôi, xem như là em trai. Những người quen biết tôi, đối với nghĩa cử “lương thiện” này của tôi, luôn không nén được tiếng thở dài.
Mạch Khê chạy đến bên tôi nghe thấy vậy, nhìn chủ quản Lưu không hiểu, lại quay đầu nhìn tôi. Tôi ngồi xuống lau lau vết bụi vương trên mặt Mạch Khê, không để ý đến lời ông ta: “Hiểu lầm thì hiểu lầm. chẳng lẽ tôi lại có ý gì với họ chắc? Cả đời này của tôi, có Mạch Khê là đủ rồi”.
Mạch Khê giống như một ông cụ non, nhoẻn miệng cười gạt đám tóc rủ xuống trước trán tôi. Chủ quản Lưu lại than thở: “Tiểu thư Tam Sinh dù sao vẫn còn trẻ”.
Tôi dắt tay Mạch Khê, nghiêm mặt nói với chủ quản Lưu: “Không phải là tôi còn trẻ, chỉ là da tôi không nhăn nheo và đầu không mọc được tóc bạc thôi”. Bởi vì hòn đá mọc tóc đã khó khăn lắm rồi, nói gì đến mọc nếp nhăn...
Chủ quản Lưu cứ nghĩ tôi nói đùa, tôi cũng không muốn giải thích gì cả, dắt tay Mạch Khê, chầm chậm đi về nhà.
Lúc ăn cơm, Mạch Khê đột nhiên lo lắng khoa tay múa chân ra dấu gì đó với tôi, tôi nhìn kỹ một hồi mới biết là chàng đang hỏi tôi có đi với người khác không.
Tôi chẳng nói chẳng rằng gắp cho chàng một cái đùi gà rồi mới hỏi: “Mạch Khê nghĩ là Tam Sinh sẽ đi với người khác sao?”. Chàng ôm bát lắc lắc đầu, điệu bộ có chút rầu rĩ. Lại ra dấu một hồi lâu, đại ý muốn nói rằng, chị gái của Tiểu Đinh hàng xóm đi với người khác rồi, sau này sẽ không về chơi với Tiểu Đinh được nữa. Chàng sợ rằng tôi rồi cũng sẽ giống như chị gái của Tiểu Đinh.
Tôi chưa từng giấu chàng thân thế của chàng. Trước đây chàng cũng không thấy có gì không tốt. Nhưng mà từ hổi năm kia, sau khi đi học, chàng càng ngày càng biết sự khác biệt giữa mình và người khác. Có lẽ có kẻ đã nói gì đó trước mặt chàng, cũng có thể chàng sợ ngay cả tôi cũng không cần chàng nữa. Chàng ngày càng ngoan ngoãn, việc gì cũng tự mình làm tốt, không hề phiền phức như những đứa trẻ khác.
Biểu hiện đến mức làm cho tôi xót xa.
Sớm biết điều này, lúc đầu tôi đã đem chàng đi ẩn thân giữa vùng sơn dã, để chàng sống tự do thoải mái không câu nệ một chút, như vậy tôi nuôi nấng chàng cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Tôi xoa đầu chàng, dịu dàng nói: “Tam Sinh không đi. Mạch Khê ở đâu, Tam Sinh sẽ ở đó”. Tôi đến đây vốn dĩ là để quyến rũ chàng, sao lại nỡ rời bỏ chứ.
Nghe xong những lời này, mắt chàng sáng lên, để mặc cho tôi nghịch nghịch mái tóc mềm mại của chàng, chàng ăn hết sạch bát cơm.
Buổi tối, tôi vừa đưa Mạch Khê lên giường ngủ thì thoáng nghe thấy có âm thanh rất nhỏ ngoài sân.
Tôi nhướn mày, thầm nghĩ, không biết có tên trộm ngu ngốc nào nhảy vào sân nhà tôi. Tôi mở cửa phòng ra, chợt giật nảy mình. Đó không phải là một tên trộm mà là một người đàn ông cao to mặc áo đi đêm. Lúc này ông ta đang úp tay lên vết thương ở thắt lưng, dựa vào tường, mượn bóng đêm để giấu mình.
Ông ta đương nhiên không biết rằng dù tôi có bị bịt mắt cũng có thể nhìn rõ mọi vật.
Tôi bĩu môi giả vờ như không thấy gì, đến một góc sân khác xách một thùng nước rồi đi vào nhà.
Đêm hôm đó kinh thành giới nghiêm cả đêm, bên ngoài lửa chiếu sáng cả một vùng trời. Tôi ôm Mạch Khê ngủ ngon lành, chỉ có trước lúc đi ngủ tôi thầm nghĩ, kiếp số của Mạch Khê sắp bắt đầu rồi sao? Hay chỉ là một việc ngoài ý muốn nho nhỏ thôi? Tóm lại dù thế nào, đây cũng là một việc phiền phức. Nếu như đến mai mà ông ta vẫn còn đó...
Thì đánh cho bất tỉnh rồi vứt ra ngoài phố vậy.
[1] Mối tình đồng tính.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tình Kiếp Tam Sinh
Cửu Lộ Phi Hương
Tình Kiếp Tam Sinh - Cửu Lộ Phi Hương
https://isach.info/story.php?story=tinh_kiep_tam_sinh__cuu_lo_phi_huong